Chương 11: Trữ quân
Mặc Khách
14/01/2022
Để đến lúc nữ nhân ngốc cùng tên thái giám kia đi xa, Bạch Hạ cùng Bạch Thúy mới tiến lên một bước. Bạch Hạ nhịn không được mà dè dặt "Tiểu thư, người kia, thật sự là Đông cung trữ quân sao?".
Từ Châu Hiền lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có, điềm nhiên lại nhạt nhẽo vô vị. Nàng thản nhiên nói "Chính là nàng ta...".
Bạch Hạ nuốt khan một tiếng thì yên lặng, ngược lại Bạch Thúy vẫn ổn trọng đứng bên cạnh. Không hề có chút kinh hãi, có lẽ nàng ta đã dần quen với tác phong của Từ Châu Hiền, khó dò đoán nhưng lại làm kẻ khác thập phần chấn kinh.
Tỷ như lúc này, nàng ấy làm sao biết trước được Thái nữ sẽ ở đây, dung mạo Thái nữ thế nào... Những điều này, có hỏi cũng bằng thừa.
Châu Hiền sau đó mang theo hai nô tỳ của mình ly khai Hiên Vân cung, một đường thuận lợi tìm đến ngự hoa viên. Bên trong cung nữ cùng thái giám đã tấp nập chuẩn bị bày yến, còn có nhiều quan viên, công tử tiểu thư tới lui, phi thường huyên náo.
Yến tiệc rất đông đúc, vậy nên lúc Từ Châu Hiền xuất hiện cũng không ai để tâm đến. Mà nàng cũng không muốn gây nổi bật, từng bước đạm nhiên đi tìm đám người phủ Thừa tướng.
Phải a, nàng hiện tại là tiểu thư Phủ thừa tướng, nếu cứ tách riêng thế này, đoán chừng còn được Từ Thi Âm chụp cho danh "suồng sã" cùng "không quy củ" để cáo trạng. Đời trước, nàng cũng chiêm nghiệm qua một lần rồi đâu.
Lại nói lúc này người Từ gia lại tụ tập đông đủ bên Từ Khải. Mà Thừa tướng gia lại một bộ thâm trầm nhìn bọn họ.
Từ Thi Vũ thấy phụ thân mất hứng liền thuận nước cáo trạng "Phụ thân, xin người đừng thượng hỏa, lúc nãy người người đông đúc, nhị muội đây lại không dẫn đường, tam muội bị lạc cũng là chuyện đương nhiên".
Lời này chính là muốn nói Từ Thi Âm cố tình bỏ rơi tỷ muội trong nhà, dẫn đến các nàng lạc mất Từ Châu Hiền.
Từ Thi Nhu âm thầm quan sát phụ thân, đại tỷ rồi đến nhị tỷ. Cuối cùng nàng lại cúi thấp đầu. Nương nàng đã dạy, vô luận có chuyện gì, nàng còn nhỏ, lời nói không có trọng lượng, cứ để đám người này đấu đá nhau, nàng ngồi hưởng lợi là được.
Từ Khải nghe thấy lời của Từ Thi Vũ thì thật sâu nhíu mày, Từ Thi Âm thần sắc ngược lại vẫn vô vi, vô tội nói "Phụ thân, nữ nhi đương nhiên biết bỏ đi như vậy là không phải. Chỉ là những đồng môn khuê tú kia đều xuất thân phủ quan viên... Nữ nhi sợ bản thân không chu toàn liền làm mất mặt phụ thân với người ngoài".
Quả là nữ nhi của Lưu thị, tư thái nhất quán vẫn là thập phần ngạo mạn, vô luận nàng ta kiêu căng thế nào, âm hiểm giở trò vặt thế nào, ả vẫn cho bản thân là đúng. Bản tính này chính là từ Lưu thị di truyền để lại.
Từ Khải thập phần sủng ái Từ Thi Âm, lại nghe thấy nữ nhi vì mình suy nghĩ làm sao có thể khiển trách. Lại thấy Từ Thi Âm đang ủy khuất liền hạ giọng "Phụ thân đương nhiên biết ngươi là nghĩ cho phụ thân, phụ thân không trách ngươi".
Từ Khải liền quay sang Từ Thi Vũ, lạnh giọng "Ngươi thân là đại tỷ chỉ biết tâm tư hạn hẹp, nào có nhãn lực như muội muội mình. Cả một tiểu nha đầu theo bên người cũng giữ không xong!".
Từ Thi Vũ nào ngờ được bản thân cáo trạng lại bị cắn ngược, thầm nghiến răng mắng chửi Từ Thi Âm. Dù vậy cũng không dám cãi lại lời Từ Khải.
Từ Khải vốn dĩ cũng không thương yêu gì Từ Châu Hiền, một thứ nữ đi lạc chẳng có gì to tát, cái hắn lo là cung yến đông đúc, đều là đại nhân vật, ngộ nhỡ thứ nữ nhà hắn ngu xuẩn làm ra chuyện gì, liền mất hết mặt mũi hắn.
Phải, Từ Khải hắn trước giờ là kẻ thích xem trọng mặt mũi.
Một đám người còn đang xoắn xuýt lại thấy Từ Châu Hiền khoan thai đến chậm, thong thả thi lễ "Nữ nhi thỉnh an phụ thân".
Từ Khải trông thấy Từ Châu Hiền thong dong như vậy liền mất hứng, hắn nãy giờ vẫn đứng ngồi không yên, thứ nữ này thế nào lại nhàn rỗi như vậy. Hắn u ám hỏi "Nơi này là chốn sâm nghiêm, ai cho người tùy tiện đi loạn như vậy?".
Từ Châu Hiền cũng không hề bị Từ Khải hù dọa, chẳng qua vẫn vờ biểu hiện chấn kinh một chút, khiếp nhược hồi đáp "Hồi phụ thân, khi nãy một cung nữ chen ngang nữ nhi cùng đại tỷ, nhất thời nữ nhi không nhận rõ phương hướng nên đi lạc, nhờ một thái giám hảo tâm chỉ đường mới tìm được đến đây".Từ Khải nhìn ngó Châu Hiền một chút, thấy nàng không giống nói dối. Nhưng hắn còn định răn dạy thêm vài lời lại bị tiếng trống Nhất Thanh yến cắt ngang.
Nhất Thanh yến nghĩa là tiếng trống đầu tiên trong yến tiệc, báo hiệu quan viên cùng gia quyến nên tìm chỗ an vị, chờ Thánh thượng giá lâm.
Từ Khải liền vội đốc thúc đám nữ nhi đến chỗ được sắp xếp, bản thân cũng nhanh chóng an vị. Vì quân quý cùng tước quý khác biệt, vậy nên hắn chỉ có thể ngồi đối diện cùng dãy ngồi của quân quý.
Thầm phân cho Từ Thi Âm ánh mắt, thấy nàng hiểu ý gật đầu, Từ Khải liền an tâm. Hắn đã không cho Lưu thị dự yến, chút chuyện quản thúc thứ nữ này liền giao lại cho Từ Thi Âm.
Từ Châu Hiền làm sao không nhìn ra mấy loại động tác này, nàng lười quản. Chỉ theo bước của mấy kẻ kia tìm đến chỗ ngồi, chuẩn bị dự yến.
Xét theo bối phận dãy ngồi quân quý, bậc cao nhất sẽ dành cho Thạc quân, công chúa. Nhưng Thánh thượng vốn dĩ không có khả năng có những hài tử này, vậy nên phủ Thừa tướng nghiễm nhiên thành kẻ hưởng lợi. Mà dòng chính của phủ Thừa tướng càng thêm lợi.
Từ Thi Âm chẳng tốn chút công sức liền đường hoàng ngồi đầu dãy ngồi quân quý, thần sắc khó nén cao ngạo. Ngay cạnh trà kỉ của nàng ta liền là trà kỉ nhỏ hơn của bọn thứ nữ Châu Hiền, ba người các nàng đành phải chen chúc nhau ngồi.
Từ Thi Vũ đương nhiên thêm một trận oán khí, Từ Thi Nhu lại chỉ cúi đầu, còn Từ Châu Hiền thì không có biểu tình gì. Chẳng qua chỉ là xuất thân cùng một chỗ ngồi, nàng không xem trọng, thứ nàng muốn quan tâm nhiều hơn là thủ đoạn để giành giật nó.
Từ Châu Hiền thong thả nâng chén trà, nước trà hơi lạnh, nàng nhấp một ngụm, khóe môi cong khẽ. Cung yến hôm nay nhất định phải là hồi oanh động, đánh dấu Châu Hiền nàng bắt đầu đáp lại đám người này.
Vừa hay nàng cảm thấy một tầm mắt rơi vào trên người, ngước lên lại là Lâm Hinh Phúc đang ở dãy ngồi đối diện, nguyên lai là nàng ta đang kính trà Từ Thi Âm, phân cho nàng nửa ánh mắt.
Lại nhìn Từ Thi Âm đang lấy tay áo che mặt nhộn nhạo, Châu Hiền cười càng lạnh lùng.
Lâm Hinh Phúc đã quen sống trong toan tính, bày mưu đặt bẫy kẻ khác, cũng quen nhìn sắc mặt kẻ khác. Phần lớn những quân quý nàng gặp, chỉ cần vài tiểu xảo liền dễ dàng dẫn dụ đối phương nghe theo.
Tỷ như đích nữ Từ Thi Âm phủ Thừa tướng này, nàng đối tốt với nàng ta chính vì lợi ích.
Nàng cố tình nâng chén trà kính Từ Thi Âm một chút chỉ vì muốn biểu hiện hoa cỏ một chút. Sẵn tiện cũng nhìn đến nữ quân quý hôm nọ cạnh bên.
Ngàn vạn không ngờ chính là nữ quân quý kia, lần trước đánh thái cực cùng nàng, hiện tại lại vui vẻ nâng chén trà ra vẻ kính nàng. Tư thái đạm nhiên nhã nhặn, pha chút tựa tiếu phi tiếu. Nhất thời Lâm Hinh Phúc có chút ngẩn người.
Từ Thi Âm không hay biết, còn tưởng Lâm Hinh Phúc ngây ngô vì mình, thập phần đắc ý.
Một chén kính trà, sóng ngầm dữ dội.
Qua một khắc, Thánh thượng giá lâm, long bào uy nghiêm, thần sắc bễ nghễ đi trước. Nhưng kẻ khác vẫn thấy được, Thái tử đương triều theo bên người Thánh thượng lại nhảy chân sáo đến cao hứng.
Nhất tề hành lễ một lần, lại qua vài lời nhàm chán, Thánh thượng mới tuyên bố khai yến.
Quan viên trong triều chỉ chờ có vậy, rối rít tiến lên bày ra tặng phẩm của bản thân để mừng thọ hoàng thượng. Phần nhiều là đống kì trân dị bảo năm nào cũng có.
Châu Hiền cười nhạt nhẽo, nhàm chán nhìn đám người đang dập đầu lấy lòng kia, có chút buồn cười. Lúc trước, khi nàng trở thành Thái tử phi, cũng từng như bọn họ. Nhưng nhiều năm sau, hiểu hơn một chút mới biết Hoàng thượng nào có thích Thọ yến.
Mỗi lần như vậy đều đại biểu ông ta già đi, ngai vị tối thượng liền rời xa tầm tay, vậy nên u ám nhiều hơn là vui thích.
Quả nhiên, đối với mấy loại trân bảo này Hoàng thường không hiểu hiện gì, chỉ lãnh đạm một câu có lòng. Sau đó nhanh chóng cho vũ cơ xướng nhạc ca múa.
Yến tiệc cũng nhanh chóng huyên náo, hương khí của thức ăn cùng rượu quý phiêu lãng. Ngôn Tình Sắc
Quân quý rất thích xem trọng phong thái, ăn gì cũng không nhiều, vậy nên Từ Thi Âm cùng Từ Thi Vũ chỉ ăn hai phần liền ưu nhã khước từ, Từ Thi Nhu cũng vậy. Một bàn đại tiệc liền chỉ có Từ Châu Hiền hưởng dụng.
Nàng cũng không vội, từ tốn thưởng thức, vân đạm phong khinh. Rõ ràng là chuyện này vào mắt quý tộc chỉ là khất cái chết đói được ăn, nhưng lại không thể nào gán ghép nó lên người Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền đã sống qua hai kiếp, ở nàng không chỉ là ổn trọng mà còn là lắng sâu của thời gian. Hơn cả, đời trước, có gần mười lăm năm làm Thái tử phi, tác phong nàng cũng sâu sắc ảnh hưởng.
Thập phần bình thản, từ tốn lại nhã nhặn, phảng phất một cỗ kín đáo quý khí. Quả thật, dung mạo nàng không nổi bật, nhưng xét về khí chất. Nàng không muốn giấu liền khó mà lẫn vào đâu được.
Lâm Hinh Phúc ngồi ở dãy đối diện các nàng, thi thoảng lại nhịn không được liếc nhìn Từ Châu Hiền một chút, đáp lại đối phương chỉ đang thư thả dụng thiện. Nàng liền có điểm mất hứng, nhưng rất nhanh nàng liền không muốn nhớ đến thứ nữ này làm gì, vốn dĩ không có lợi ích cho nàng.
C
a vũ xướng xong một khúc liền lui xuống, sa y thấp thoáng vãn ra. Đám quan viên vội yên lặng chờ đợi.
Quả nhiên tiếp theo liền là lễ vật mừng thọ của Thế nữ, tiểu chất của Thánh thượng.
Lâm Hinh Phúc từ tốn đứng dậy, bình thản tiến ra giữa đại yến, nâng chén rượu ngang tầm mắt, cung kính nói "Tiểu chất trước xin kính hoàng bá một chén, kính chúc hoàng bá thọ tựa Thiên Sơn, phúc tề Đại Hải. Sau tiểu chất cẩn chúc giang sơn Đông Yên vững vàng hưng thịnh, ngàn thu đều được đấng minh quân dìu dắt!".
Một lời này uyển chuyển lại rất vừa ý Hoàng thượng, Từ Châu Hiền thầm tặc lưỡi, không hổ là Lâm Hinh Phúc, nắm rõ tính tình Thánh thượng trong tay. Không chỉ tâng bốc mà còn củng cố được ngai vị hoàng đế cho đối phương, trình độ vuốt mông ngựa tuyệt không thể thấp.
Thánh thượng liền rất cao hứng, liên tục nói hảo, còn sảng khoái uống cạn chén rượu với Lâm Hinh Phúc. Người ngoài thầm than, quả nhiên là Thế nữ thịnh sủng đương triều.
Sau đó Lâm Hinh Phúc liền mang lễ vật của bản thân lên, chỉ thấy là một cỗ xe được phủ hồng lụa. Còn đang thắc mắc không thôi thì đối phương đã nhấc tay tháo xuống.
Nhất tề ai ai cũng hút ngụm khí lạnh, bên trong cư nhiên là một đôi Phong Hải Ưng hắc sắc, vạn phần trân quý.
Nhanh chóng tước quý liền bị thu hút, phải biết giống ưng này hung hãn lại khó thuần phục, nhiều năm đều được ví thành biểu tượng của tước quý. Có một đôi ưng liền là có phong phạm vô cùng. Huống hồ giống ưng hắc sắc càng quý hiếm. Vậy nên ai cũng cảm thán lễ vật của Thế nữ thập phần phi phàm, không thể là tầm thường được.
Hoàng thượng cũng rất hài lòng, tán thưởng Lâm Hinh Phúc không thôi. Ngược lại nàng ta vẫn khiêm nhường không dám.
Tiếp đến liền là Trữ quân điện hạ tặng lễ vật, quan viên dù bên ngoài không có biểu tình gì nhưng nội tâm hẳn đã châm chọc rồi. Trữ quân ngu xuẩn, nào có ai chấp nhận một hoàng tước ngu xuẩn trên mình một bậc. Suy cho cùng, đám người này vẫn thích kiêu ngạo, truy đuổi đạo lý cường giả vi tôn(*)
(*)cường giả vi tôn: kẻ mạnh làm vua
Tuy nhiên, người khác không để tâm Từ Châu Hiền lại trái ngược, nàng có chút hăng hái cùng nôn nóng. Từ lúc khai yến, nàng ấy chỉ giấu người sau màn che dụng thiện, nàng không nhìn thấy được. Hiện tại lại có cơ hội.
Chỉ thấy Trữ quân đương triều, Lâm Duẫn Nhi từng bước nghiêng nghiêng ngả ngả tiến ra giữa yến tiệc. Thần thái ngờ nghệch, thập phần ngốc nghếch.
Đại yến nhất thời im phăng phắc, không ai dám hó hé nửa lời. Lâm Duẫn Nhi dường như bị tràng cảnh này dọa sợ, nét mặt có chút trắng xám.
Vừa hay nàng lại nhìn về phía Từ Châu Hiền, Châu Hiền cũng đang một mực nhìn nàng, trong mắt khó nén ôn nhu. Lâm Duẫn Nhi liền bối rối dời đường nhìn.
Chỉ thấy Trữ quân cẩn cẩn dực dực từ trong ngực lấy ra một bó lê hoa, trắng xóa lại mỹ lệ. Nàng nâng lên ngang đầu, hồ hởi nói "Phụ... Phụ hoàng, hoa, hoa... nhi thần hái, hái... mừng thọ...".
Đối với chuyện Trữ quân ngốc không nói chuyện rõ ràng, quan viên đã tập thành quen, nên không ai nói gì dị nghị. Chỉ thật sâu khinh thường.
Hoàng thượng không những không chê bó hoa tầm thường của Trữ quân, còn cao hứng bật cười ha hả "Hảo hảo, Duẫn Nhi có lòng rồi, phụ hoàng nhận hoa của ngươi!".
Lâm Duẫn Nhi nghe vậy liền như đứa nhỏ cho kẹo, cười đến thiên chân vô tà, nhưng rất ngốc. Trao bó hoa vào lại tay thái giám liền nhảy chân sáo về chỗ của mình.
Đám quan viên xung quanh không phải không có mắt, vội vã vuốt mông ngựa, giả dối khen ngợi Lâm Duẫn Nhi tâm tư không phải tầm thường, là hoàng tước có hiếu.
Lâm Hinh Phúc tầm mắt có chút u ám nhìn cảnh đó, tay giấu trong tay áo xiết chặt rồi buông thõng. Rõ ràng hoàng tước này ngu xuẩn không chịu nổi, thế nhưng lại là Thái nữ Đông Yên, tương lai kế vị.
Tước quý tự nhiên có cái kiêu ngạo của tước quý, Lâm Hinh Phúc cũng vậy, nàng ta tự nhận bản thân văn võ song toàn, có điểm nào thua kém một nữ nhân ngu ngốc... Thế nhưng nàng lại chỉ là Thế nữ... còn nàng ta lại là trữ quân?...
Từ Châu Hiền lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có, điềm nhiên lại nhạt nhẽo vô vị. Nàng thản nhiên nói "Chính là nàng ta...".
Bạch Hạ nuốt khan một tiếng thì yên lặng, ngược lại Bạch Thúy vẫn ổn trọng đứng bên cạnh. Không hề có chút kinh hãi, có lẽ nàng ta đã dần quen với tác phong của Từ Châu Hiền, khó dò đoán nhưng lại làm kẻ khác thập phần chấn kinh.
Tỷ như lúc này, nàng ấy làm sao biết trước được Thái nữ sẽ ở đây, dung mạo Thái nữ thế nào... Những điều này, có hỏi cũng bằng thừa.
Châu Hiền sau đó mang theo hai nô tỳ của mình ly khai Hiên Vân cung, một đường thuận lợi tìm đến ngự hoa viên. Bên trong cung nữ cùng thái giám đã tấp nập chuẩn bị bày yến, còn có nhiều quan viên, công tử tiểu thư tới lui, phi thường huyên náo.
Yến tiệc rất đông đúc, vậy nên lúc Từ Châu Hiền xuất hiện cũng không ai để tâm đến. Mà nàng cũng không muốn gây nổi bật, từng bước đạm nhiên đi tìm đám người phủ Thừa tướng.
Phải a, nàng hiện tại là tiểu thư Phủ thừa tướng, nếu cứ tách riêng thế này, đoán chừng còn được Từ Thi Âm chụp cho danh "suồng sã" cùng "không quy củ" để cáo trạng. Đời trước, nàng cũng chiêm nghiệm qua một lần rồi đâu.
Lại nói lúc này người Từ gia lại tụ tập đông đủ bên Từ Khải. Mà Thừa tướng gia lại một bộ thâm trầm nhìn bọn họ.
Từ Thi Vũ thấy phụ thân mất hứng liền thuận nước cáo trạng "Phụ thân, xin người đừng thượng hỏa, lúc nãy người người đông đúc, nhị muội đây lại không dẫn đường, tam muội bị lạc cũng là chuyện đương nhiên".
Lời này chính là muốn nói Từ Thi Âm cố tình bỏ rơi tỷ muội trong nhà, dẫn đến các nàng lạc mất Từ Châu Hiền.
Từ Thi Nhu âm thầm quan sát phụ thân, đại tỷ rồi đến nhị tỷ. Cuối cùng nàng lại cúi thấp đầu. Nương nàng đã dạy, vô luận có chuyện gì, nàng còn nhỏ, lời nói không có trọng lượng, cứ để đám người này đấu đá nhau, nàng ngồi hưởng lợi là được.
Từ Khải nghe thấy lời của Từ Thi Vũ thì thật sâu nhíu mày, Từ Thi Âm thần sắc ngược lại vẫn vô vi, vô tội nói "Phụ thân, nữ nhi đương nhiên biết bỏ đi như vậy là không phải. Chỉ là những đồng môn khuê tú kia đều xuất thân phủ quan viên... Nữ nhi sợ bản thân không chu toàn liền làm mất mặt phụ thân với người ngoài".
Quả là nữ nhi của Lưu thị, tư thái nhất quán vẫn là thập phần ngạo mạn, vô luận nàng ta kiêu căng thế nào, âm hiểm giở trò vặt thế nào, ả vẫn cho bản thân là đúng. Bản tính này chính là từ Lưu thị di truyền để lại.
Từ Khải thập phần sủng ái Từ Thi Âm, lại nghe thấy nữ nhi vì mình suy nghĩ làm sao có thể khiển trách. Lại thấy Từ Thi Âm đang ủy khuất liền hạ giọng "Phụ thân đương nhiên biết ngươi là nghĩ cho phụ thân, phụ thân không trách ngươi".
Từ Khải liền quay sang Từ Thi Vũ, lạnh giọng "Ngươi thân là đại tỷ chỉ biết tâm tư hạn hẹp, nào có nhãn lực như muội muội mình. Cả một tiểu nha đầu theo bên người cũng giữ không xong!".
Từ Thi Vũ nào ngờ được bản thân cáo trạng lại bị cắn ngược, thầm nghiến răng mắng chửi Từ Thi Âm. Dù vậy cũng không dám cãi lại lời Từ Khải.
Từ Khải vốn dĩ cũng không thương yêu gì Từ Châu Hiền, một thứ nữ đi lạc chẳng có gì to tát, cái hắn lo là cung yến đông đúc, đều là đại nhân vật, ngộ nhỡ thứ nữ nhà hắn ngu xuẩn làm ra chuyện gì, liền mất hết mặt mũi hắn.
Phải, Từ Khải hắn trước giờ là kẻ thích xem trọng mặt mũi.
Một đám người còn đang xoắn xuýt lại thấy Từ Châu Hiền khoan thai đến chậm, thong thả thi lễ "Nữ nhi thỉnh an phụ thân".
Từ Khải trông thấy Từ Châu Hiền thong dong như vậy liền mất hứng, hắn nãy giờ vẫn đứng ngồi không yên, thứ nữ này thế nào lại nhàn rỗi như vậy. Hắn u ám hỏi "Nơi này là chốn sâm nghiêm, ai cho người tùy tiện đi loạn như vậy?".
Từ Châu Hiền cũng không hề bị Từ Khải hù dọa, chẳng qua vẫn vờ biểu hiện chấn kinh một chút, khiếp nhược hồi đáp "Hồi phụ thân, khi nãy một cung nữ chen ngang nữ nhi cùng đại tỷ, nhất thời nữ nhi không nhận rõ phương hướng nên đi lạc, nhờ một thái giám hảo tâm chỉ đường mới tìm được đến đây".Từ Khải nhìn ngó Châu Hiền một chút, thấy nàng không giống nói dối. Nhưng hắn còn định răn dạy thêm vài lời lại bị tiếng trống Nhất Thanh yến cắt ngang.
Nhất Thanh yến nghĩa là tiếng trống đầu tiên trong yến tiệc, báo hiệu quan viên cùng gia quyến nên tìm chỗ an vị, chờ Thánh thượng giá lâm.
Từ Khải liền vội đốc thúc đám nữ nhi đến chỗ được sắp xếp, bản thân cũng nhanh chóng an vị. Vì quân quý cùng tước quý khác biệt, vậy nên hắn chỉ có thể ngồi đối diện cùng dãy ngồi của quân quý.
Thầm phân cho Từ Thi Âm ánh mắt, thấy nàng hiểu ý gật đầu, Từ Khải liền an tâm. Hắn đã không cho Lưu thị dự yến, chút chuyện quản thúc thứ nữ này liền giao lại cho Từ Thi Âm.
Từ Châu Hiền làm sao không nhìn ra mấy loại động tác này, nàng lười quản. Chỉ theo bước của mấy kẻ kia tìm đến chỗ ngồi, chuẩn bị dự yến.
Xét theo bối phận dãy ngồi quân quý, bậc cao nhất sẽ dành cho Thạc quân, công chúa. Nhưng Thánh thượng vốn dĩ không có khả năng có những hài tử này, vậy nên phủ Thừa tướng nghiễm nhiên thành kẻ hưởng lợi. Mà dòng chính của phủ Thừa tướng càng thêm lợi.
Từ Thi Âm chẳng tốn chút công sức liền đường hoàng ngồi đầu dãy ngồi quân quý, thần sắc khó nén cao ngạo. Ngay cạnh trà kỉ của nàng ta liền là trà kỉ nhỏ hơn của bọn thứ nữ Châu Hiền, ba người các nàng đành phải chen chúc nhau ngồi.
Từ Thi Vũ đương nhiên thêm một trận oán khí, Từ Thi Nhu lại chỉ cúi đầu, còn Từ Châu Hiền thì không có biểu tình gì. Chẳng qua chỉ là xuất thân cùng một chỗ ngồi, nàng không xem trọng, thứ nàng muốn quan tâm nhiều hơn là thủ đoạn để giành giật nó.
Từ Châu Hiền thong thả nâng chén trà, nước trà hơi lạnh, nàng nhấp một ngụm, khóe môi cong khẽ. Cung yến hôm nay nhất định phải là hồi oanh động, đánh dấu Châu Hiền nàng bắt đầu đáp lại đám người này.
Vừa hay nàng cảm thấy một tầm mắt rơi vào trên người, ngước lên lại là Lâm Hinh Phúc đang ở dãy ngồi đối diện, nguyên lai là nàng ta đang kính trà Từ Thi Âm, phân cho nàng nửa ánh mắt.
Lại nhìn Từ Thi Âm đang lấy tay áo che mặt nhộn nhạo, Châu Hiền cười càng lạnh lùng.
Lâm Hinh Phúc đã quen sống trong toan tính, bày mưu đặt bẫy kẻ khác, cũng quen nhìn sắc mặt kẻ khác. Phần lớn những quân quý nàng gặp, chỉ cần vài tiểu xảo liền dễ dàng dẫn dụ đối phương nghe theo.
Tỷ như đích nữ Từ Thi Âm phủ Thừa tướng này, nàng đối tốt với nàng ta chính vì lợi ích.
Nàng cố tình nâng chén trà kính Từ Thi Âm một chút chỉ vì muốn biểu hiện hoa cỏ một chút. Sẵn tiện cũng nhìn đến nữ quân quý hôm nọ cạnh bên.
Ngàn vạn không ngờ chính là nữ quân quý kia, lần trước đánh thái cực cùng nàng, hiện tại lại vui vẻ nâng chén trà ra vẻ kính nàng. Tư thái đạm nhiên nhã nhặn, pha chút tựa tiếu phi tiếu. Nhất thời Lâm Hinh Phúc có chút ngẩn người.
Từ Thi Âm không hay biết, còn tưởng Lâm Hinh Phúc ngây ngô vì mình, thập phần đắc ý.
Một chén kính trà, sóng ngầm dữ dội.
Qua một khắc, Thánh thượng giá lâm, long bào uy nghiêm, thần sắc bễ nghễ đi trước. Nhưng kẻ khác vẫn thấy được, Thái tử đương triều theo bên người Thánh thượng lại nhảy chân sáo đến cao hứng.
Nhất tề hành lễ một lần, lại qua vài lời nhàm chán, Thánh thượng mới tuyên bố khai yến.
Quan viên trong triều chỉ chờ có vậy, rối rít tiến lên bày ra tặng phẩm của bản thân để mừng thọ hoàng thượng. Phần nhiều là đống kì trân dị bảo năm nào cũng có.
Châu Hiền cười nhạt nhẽo, nhàm chán nhìn đám người đang dập đầu lấy lòng kia, có chút buồn cười. Lúc trước, khi nàng trở thành Thái tử phi, cũng từng như bọn họ. Nhưng nhiều năm sau, hiểu hơn một chút mới biết Hoàng thượng nào có thích Thọ yến.
Mỗi lần như vậy đều đại biểu ông ta già đi, ngai vị tối thượng liền rời xa tầm tay, vậy nên u ám nhiều hơn là vui thích.
Quả nhiên, đối với mấy loại trân bảo này Hoàng thường không hiểu hiện gì, chỉ lãnh đạm một câu có lòng. Sau đó nhanh chóng cho vũ cơ xướng nhạc ca múa.
Yến tiệc cũng nhanh chóng huyên náo, hương khí của thức ăn cùng rượu quý phiêu lãng. Ngôn Tình Sắc
Quân quý rất thích xem trọng phong thái, ăn gì cũng không nhiều, vậy nên Từ Thi Âm cùng Từ Thi Vũ chỉ ăn hai phần liền ưu nhã khước từ, Từ Thi Nhu cũng vậy. Một bàn đại tiệc liền chỉ có Từ Châu Hiền hưởng dụng.
Nàng cũng không vội, từ tốn thưởng thức, vân đạm phong khinh. Rõ ràng là chuyện này vào mắt quý tộc chỉ là khất cái chết đói được ăn, nhưng lại không thể nào gán ghép nó lên người Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền đã sống qua hai kiếp, ở nàng không chỉ là ổn trọng mà còn là lắng sâu của thời gian. Hơn cả, đời trước, có gần mười lăm năm làm Thái tử phi, tác phong nàng cũng sâu sắc ảnh hưởng.
Thập phần bình thản, từ tốn lại nhã nhặn, phảng phất một cỗ kín đáo quý khí. Quả thật, dung mạo nàng không nổi bật, nhưng xét về khí chất. Nàng không muốn giấu liền khó mà lẫn vào đâu được.
Lâm Hinh Phúc ngồi ở dãy đối diện các nàng, thi thoảng lại nhịn không được liếc nhìn Từ Châu Hiền một chút, đáp lại đối phương chỉ đang thư thả dụng thiện. Nàng liền có điểm mất hứng, nhưng rất nhanh nàng liền không muốn nhớ đến thứ nữ này làm gì, vốn dĩ không có lợi ích cho nàng.
C
a vũ xướng xong một khúc liền lui xuống, sa y thấp thoáng vãn ra. Đám quan viên vội yên lặng chờ đợi.
Quả nhiên tiếp theo liền là lễ vật mừng thọ của Thế nữ, tiểu chất của Thánh thượng.
Lâm Hinh Phúc từ tốn đứng dậy, bình thản tiến ra giữa đại yến, nâng chén rượu ngang tầm mắt, cung kính nói "Tiểu chất trước xin kính hoàng bá một chén, kính chúc hoàng bá thọ tựa Thiên Sơn, phúc tề Đại Hải. Sau tiểu chất cẩn chúc giang sơn Đông Yên vững vàng hưng thịnh, ngàn thu đều được đấng minh quân dìu dắt!".
Một lời này uyển chuyển lại rất vừa ý Hoàng thượng, Từ Châu Hiền thầm tặc lưỡi, không hổ là Lâm Hinh Phúc, nắm rõ tính tình Thánh thượng trong tay. Không chỉ tâng bốc mà còn củng cố được ngai vị hoàng đế cho đối phương, trình độ vuốt mông ngựa tuyệt không thể thấp.
Thánh thượng liền rất cao hứng, liên tục nói hảo, còn sảng khoái uống cạn chén rượu với Lâm Hinh Phúc. Người ngoài thầm than, quả nhiên là Thế nữ thịnh sủng đương triều.
Sau đó Lâm Hinh Phúc liền mang lễ vật của bản thân lên, chỉ thấy là một cỗ xe được phủ hồng lụa. Còn đang thắc mắc không thôi thì đối phương đã nhấc tay tháo xuống.
Nhất tề ai ai cũng hút ngụm khí lạnh, bên trong cư nhiên là một đôi Phong Hải Ưng hắc sắc, vạn phần trân quý.
Nhanh chóng tước quý liền bị thu hút, phải biết giống ưng này hung hãn lại khó thuần phục, nhiều năm đều được ví thành biểu tượng của tước quý. Có một đôi ưng liền là có phong phạm vô cùng. Huống hồ giống ưng hắc sắc càng quý hiếm. Vậy nên ai cũng cảm thán lễ vật của Thế nữ thập phần phi phàm, không thể là tầm thường được.
Hoàng thượng cũng rất hài lòng, tán thưởng Lâm Hinh Phúc không thôi. Ngược lại nàng ta vẫn khiêm nhường không dám.
Tiếp đến liền là Trữ quân điện hạ tặng lễ vật, quan viên dù bên ngoài không có biểu tình gì nhưng nội tâm hẳn đã châm chọc rồi. Trữ quân ngu xuẩn, nào có ai chấp nhận một hoàng tước ngu xuẩn trên mình một bậc. Suy cho cùng, đám người này vẫn thích kiêu ngạo, truy đuổi đạo lý cường giả vi tôn(*)
(*)cường giả vi tôn: kẻ mạnh làm vua
Tuy nhiên, người khác không để tâm Từ Châu Hiền lại trái ngược, nàng có chút hăng hái cùng nôn nóng. Từ lúc khai yến, nàng ấy chỉ giấu người sau màn che dụng thiện, nàng không nhìn thấy được. Hiện tại lại có cơ hội.
Chỉ thấy Trữ quân đương triều, Lâm Duẫn Nhi từng bước nghiêng nghiêng ngả ngả tiến ra giữa yến tiệc. Thần thái ngờ nghệch, thập phần ngốc nghếch.
Đại yến nhất thời im phăng phắc, không ai dám hó hé nửa lời. Lâm Duẫn Nhi dường như bị tràng cảnh này dọa sợ, nét mặt có chút trắng xám.
Vừa hay nàng lại nhìn về phía Từ Châu Hiền, Châu Hiền cũng đang một mực nhìn nàng, trong mắt khó nén ôn nhu. Lâm Duẫn Nhi liền bối rối dời đường nhìn.
Chỉ thấy Trữ quân cẩn cẩn dực dực từ trong ngực lấy ra một bó lê hoa, trắng xóa lại mỹ lệ. Nàng nâng lên ngang đầu, hồ hởi nói "Phụ... Phụ hoàng, hoa, hoa... nhi thần hái, hái... mừng thọ...".
Đối với chuyện Trữ quân ngốc không nói chuyện rõ ràng, quan viên đã tập thành quen, nên không ai nói gì dị nghị. Chỉ thật sâu khinh thường.
Hoàng thượng không những không chê bó hoa tầm thường của Trữ quân, còn cao hứng bật cười ha hả "Hảo hảo, Duẫn Nhi có lòng rồi, phụ hoàng nhận hoa của ngươi!".
Lâm Duẫn Nhi nghe vậy liền như đứa nhỏ cho kẹo, cười đến thiên chân vô tà, nhưng rất ngốc. Trao bó hoa vào lại tay thái giám liền nhảy chân sáo về chỗ của mình.
Đám quan viên xung quanh không phải không có mắt, vội vã vuốt mông ngựa, giả dối khen ngợi Lâm Duẫn Nhi tâm tư không phải tầm thường, là hoàng tước có hiếu.
Lâm Hinh Phúc tầm mắt có chút u ám nhìn cảnh đó, tay giấu trong tay áo xiết chặt rồi buông thõng. Rõ ràng hoàng tước này ngu xuẩn không chịu nổi, thế nhưng lại là Thái nữ Đông Yên, tương lai kế vị.
Tước quý tự nhiên có cái kiêu ngạo của tước quý, Lâm Hinh Phúc cũng vậy, nàng ta tự nhận bản thân văn võ song toàn, có điểm nào thua kém một nữ nhân ngu ngốc... Thế nhưng nàng lại chỉ là Thế nữ... còn nàng ta lại là trữ quân?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.