Chương 9: ĐÀN CHỊ ĐÁNG YÊU
Tiểu Cát
04/02/2016
– Oáppp~
Sáng sớm tinh mơ, không hẹn mà cả hai anh em nhà Song cùng nhau ngáp ngắn ngáp dài. Bạch Dương thấy thế, nói:
– Hai anh em các người đúng là y chang nhau, đến ngáp cũng giống.
– Buồn ngủ chết đi được. – Song Tử than thở.
– Tối qua em thức khuya lắm à Tiểu Song? Anh tưởng chỉ có tên Cá lười chảy thây này mới ngủ muộn vì chuyện kia chứ?
– Anh Bạch Dương biết hết rồi nhỉ? Hihi chắc là tối qua anh Ngư mất ngủ nguyên đêm vì nhớ nhung chị Sư Tử ấy mà. – Song Tử đã lấy lại sức sống, cười gian manh liếc nhìn Song Ngư.
– Không có nhá, em đừng có mà nói xằng bậy! Hôm qua đến giờ Song Tử nó cứ dở dở ương ương thế nào ấy, vừa về tới nhà là nói nhảm. – Song Ngư liếc lại Song Tử.
Song Tử bỗng nhiên đỏ mặt, nghĩ đến chuyện đêm qua rồi vội vàng chối quanh co:
– Mặc kệ em nha!
Sau đó cô xì một tiếng rồi im lặng, cả hai đều ra vẻ trầm mặc suy tư. Bạch Dương khó hiểu hết quay ra sau rồi nhìn lên kính chiếu hậu, hai anh em nhà này mọi ngày vẫn ồn ào thế mà hôm nay lại im lặng một cách lạ thường.
Mấy chốc đã đến trường, vừa bước ra khỏi xe cả ba đã thấy hai gương mặt quen thuộc, là Bảo Bình và Thiên Bình.
Vừa trông thấy Bảo Bình, bất giác mặt Song Tử đỏ lên. Thấy thế Bảo Bình lo lắng hỏi:
– Tiểu Song, em bị ốm à?
– Ơ không có ạ, em không sao. – Song Tử ngại ngùng.
Song Ngư thấy lạ, bèn cười thầm trong bụng, sau đó khoác vai Song Tử cười gian (hai anh em rất thân thiết, thường hay quàng vai bá cổ một cách thản nhiên), cậu nhấn mạnh từng chữ cuối:
– Chà chà, từ lúc nào mà Bảo Bảo lại tỏ ra thân mật và lo lắng cho Tiểu Song quá vậy ta?
– Ờ có gì đâu, anh thấy em ấy trông có vẻ bị bệnh nên hỏi thăm thôi mà. – Bảo Bình ngây thơ trả lời.
– Vậy sao vậy sao? Hehehe…
Song Tử véo vào eo Song Ngư một cái. Cô biết tỏng cái tên đầu óc đen tối này hay suy nghĩ bậy bạ cho người khác. Cô ngẩng mặt lên lườm anh mình một cái sắc lẻm, ngụ ý: “Anh coi chừng em đấy!”
Sau đó Song Ngư giới thiệu Song Tử cho Thiên Bình, không quên nhắc nhở:
– Đây là em gái em đấy, anh không được ve vãn nó nghe chưa!
– Biết rồi biết rồi, lâu ngày không gặp mà Tiểu Ngư lại đe dọa anh thế kia sao? – Thiên Bình mỉm cười, nói bằng một giọng ngọt ngào.
– Ọe, thôi cho em xin, đến con trai mà anh cũng không chừa sao?
– Haha, anh đùa mà, nhưng mà trông khuôn mặt đẹp hơn cả mỹ nữ của em như vậy anh không thể chịu nỗi đâu.
(Song ngư có khuôn mặt rất baby với đường nét khá giống con gái, do đó cậu thường tỏ vẻ lạnh lùng để tránh sự chú ý, ai ngờ lại bị tác dụng phụ. Trong trường cậu đều được cả hai phe nam nữ ái mộ. Bạch Dương và Song Tử thường trêu chọc cậu là Mỹ nhân Ngư).
– Anh đừng nói như vậy em khó xử lắm, trong lòng em chỉ có Tiểu Bạch đây thôi~ – Song Ngư cũng không vừa, giả vờ ẻo lả.
– Đúng đấy, anh mà xen vào chuyện tình cảm của tụi em, là anh biết tay nghe chưa! – Bạch Dương phụ họa.
– Haha…Hai đứa làm như thật, anh thua. – Thiên Bình nhún vai, cười.
Gần đó, không ít hủ nữ đi qua chứng kiến và đã bị mất khá nhiều máu mũi.
-•-
Nhân Mã và Kim Ngưu lại đi học trễ. Tiểu Ngưu do mải mê nướng bánh mà quên mất Mã Mã thường hay ngủ quên. Thế là Ngưu chan nhà ta đành lấy chiếc Vespa “cẩm hường” be bé chở Mã Mã đến trường cho lẹ (thật ra là Mã Mã chở chứ Kim Ngưu chống chân không nổi).
Hôm nay quả là ngày “may mắn” của hai bạn í, vừa đến trường thì bác bảo vệ đã đóng cổng một cái “xoạch” thật phũ phàng. Kim Ngưu ngồi nhìn hộp bánh ăn năn buồn bã (chắc hộp bánh nó biết ==), còn Nhân Mã lại đang tìm cách làm ninja leo vào trong.
Mã Mã do từ trước đến giờ được mệnh danh là “thành phần hay đi trễ, thường cúp học để đi chơi” nên biết rất rõ mấy cái lối đi bí mật để lọt vào trong. Thế nhưng trời xui đất khiến thế nào mà bỗng dưng cô lại quên đường (Mã cũng hay được biết với biệt danh “Thánh mù đường”).
Bất đắc dĩ, Mã Mã đành lôi Tiểu Ngưu làm ninja với mình. Kim Ngưu tuy nhìn nhỏ bé vậy thôi chứ thực ra cũng rất thích cảm giác mạnh, do đó khi nghe Mã nói thì Ngưu chan cũng hồ hởi mà leo theo sau.
Thế nhưng do không nhìn kĩ xung quanh, hai con người từ trên bức tường cao bay xuống trúng vào một con người cũng vì đi trễ mà phải trèo vào, đang đứng ở dưới dợm bước đi.
Bịch…Bịch…Á!. Tiếng la thất thanh xen lẫn tiếng người té trúng người. Hậu quả là Kim Ngưu đang nằm đè lên một chàng trai, còn Nhân Mã do đã từng làm ninja nhiều lần nên có kinh nghiệm, nhảy xuống an toàn và đứng bên cạnh.
– Ủa sao té mà êm dữ vậy ta? – Kim Ngưu ngây thơ hỏi.
– Ui da, cục thịt từ trên trời rơi xuống.
Nghe thấy giọng nói, lập tức cả Nhân Mã và Kim Ngưu đều nhìn lại. Kim Ngưu đang mặt đối mặt với một anh chàng đẹp trai và hai khuôn mặt chỉ cách nhau chưa đến một gang tay.
– Là em? – Chàng trai đó bất ngờ nhìn Kim Ngưu.
Ngưu-chan cũng mở to mắt mà đáp lại:
– Thiên…Yết?
– Này, hai người tính ở trong trạng thái đó đến lúc nào hả? Cái tên kia, mau buông Tiểu Ngưu ra coi! – Nhân Mã cứ tưởng Thiên Yết đang có ý đồ gì với Kim Ngưu, vì cậu nhìn Kim Ngưu mãi mà không chịu đứng dậy.
Nghe thấy giọng Nhân Mã, cả hai vội đứng dậy. Kim Ngưu vui mừng khi gặp lại người quen.
– Thiên Yết, ra cậu cũng học ở đây, hihi.
– Sao em lại vào đây? Trong đây là trường cấp 3 mà. – Thiên Yết vẫn còn nghĩ Kim Ngưu là học sinh tiểu học (ặc ==)
– Tôi học ở đây mà. – Kim Ngưu trả lời bằng một giọng ngây thơ.
– Chị quen người này à Ngưu-chan? – Nhân Mã lên tiếng.
– Ừ, chị gặp cậu ấy hôm khai giảng.
– Hả, chị? – Thiên Yết ngạc nhiên tột độ.
– Chị Kim Ngưu nhìn vậy thôi chứ học 12 rồi đấy nhá! – Mã Mã giải thích.
– Hả, thật sao?
– Ừa, vậy là Thiên Yết phải kêu tôi là chị chứ không được gọi là em nữa nhá. – Kim Ngưu mỉm cười đáng yêu.
– Ơ…ừ…- Thiên Yết bối rối.
– Mà cậu có nhớ đã hứa là sẽ bao tôi ăn không? Nhớ giữ lời đó, hihi! (Ôi, cái gì không nhớ chứ ăn thì Tiểu Ngưu nhớ rất rõ). – Thôi mình đi vào lớp nhanh đi Mã, vào trễ là Xữ Nữ lại càm ràm với chị nữa, hẹn gặp lại Thiên Yết!
Nói rồi Kim Ngưu kéo Nhân Mã đi, vẫy tay tạm biệt Thiên Yết với nụ cười đáng yêu. Thiên Yết vừa nhìn thấy nụ cười đó thì đứng chết trân nột chỗ luôn. Cậu vuốt mặt một cái, rồi thở dài, khóe môi khẽ nhếch lên.
– Thật dễ thương…Không ngờ lại là đàn chị của mình.
Sáng sớm tinh mơ, không hẹn mà cả hai anh em nhà Song cùng nhau ngáp ngắn ngáp dài. Bạch Dương thấy thế, nói:
– Hai anh em các người đúng là y chang nhau, đến ngáp cũng giống.
– Buồn ngủ chết đi được. – Song Tử than thở.
– Tối qua em thức khuya lắm à Tiểu Song? Anh tưởng chỉ có tên Cá lười chảy thây này mới ngủ muộn vì chuyện kia chứ?
– Anh Bạch Dương biết hết rồi nhỉ? Hihi chắc là tối qua anh Ngư mất ngủ nguyên đêm vì nhớ nhung chị Sư Tử ấy mà. – Song Tử đã lấy lại sức sống, cười gian manh liếc nhìn Song Ngư.
– Không có nhá, em đừng có mà nói xằng bậy! Hôm qua đến giờ Song Tử nó cứ dở dở ương ương thế nào ấy, vừa về tới nhà là nói nhảm. – Song Ngư liếc lại Song Tử.
Song Tử bỗng nhiên đỏ mặt, nghĩ đến chuyện đêm qua rồi vội vàng chối quanh co:
– Mặc kệ em nha!
Sau đó cô xì một tiếng rồi im lặng, cả hai đều ra vẻ trầm mặc suy tư. Bạch Dương khó hiểu hết quay ra sau rồi nhìn lên kính chiếu hậu, hai anh em nhà này mọi ngày vẫn ồn ào thế mà hôm nay lại im lặng một cách lạ thường.
Mấy chốc đã đến trường, vừa bước ra khỏi xe cả ba đã thấy hai gương mặt quen thuộc, là Bảo Bình và Thiên Bình.
Vừa trông thấy Bảo Bình, bất giác mặt Song Tử đỏ lên. Thấy thế Bảo Bình lo lắng hỏi:
– Tiểu Song, em bị ốm à?
– Ơ không có ạ, em không sao. – Song Tử ngại ngùng.
Song Ngư thấy lạ, bèn cười thầm trong bụng, sau đó khoác vai Song Tử cười gian (hai anh em rất thân thiết, thường hay quàng vai bá cổ một cách thản nhiên), cậu nhấn mạnh từng chữ cuối:
– Chà chà, từ lúc nào mà Bảo Bảo lại tỏ ra thân mật và lo lắng cho Tiểu Song quá vậy ta?
– Ờ có gì đâu, anh thấy em ấy trông có vẻ bị bệnh nên hỏi thăm thôi mà. – Bảo Bình ngây thơ trả lời.
– Vậy sao vậy sao? Hehehe…
Song Tử véo vào eo Song Ngư một cái. Cô biết tỏng cái tên đầu óc đen tối này hay suy nghĩ bậy bạ cho người khác. Cô ngẩng mặt lên lườm anh mình một cái sắc lẻm, ngụ ý: “Anh coi chừng em đấy!”
Sau đó Song Ngư giới thiệu Song Tử cho Thiên Bình, không quên nhắc nhở:
– Đây là em gái em đấy, anh không được ve vãn nó nghe chưa!
– Biết rồi biết rồi, lâu ngày không gặp mà Tiểu Ngư lại đe dọa anh thế kia sao? – Thiên Bình mỉm cười, nói bằng một giọng ngọt ngào.
– Ọe, thôi cho em xin, đến con trai mà anh cũng không chừa sao?
– Haha, anh đùa mà, nhưng mà trông khuôn mặt đẹp hơn cả mỹ nữ của em như vậy anh không thể chịu nỗi đâu.
(Song ngư có khuôn mặt rất baby với đường nét khá giống con gái, do đó cậu thường tỏ vẻ lạnh lùng để tránh sự chú ý, ai ngờ lại bị tác dụng phụ. Trong trường cậu đều được cả hai phe nam nữ ái mộ. Bạch Dương và Song Tử thường trêu chọc cậu là Mỹ nhân Ngư).
– Anh đừng nói như vậy em khó xử lắm, trong lòng em chỉ có Tiểu Bạch đây thôi~ – Song Ngư cũng không vừa, giả vờ ẻo lả.
– Đúng đấy, anh mà xen vào chuyện tình cảm của tụi em, là anh biết tay nghe chưa! – Bạch Dương phụ họa.
– Haha…Hai đứa làm như thật, anh thua. – Thiên Bình nhún vai, cười.
Gần đó, không ít hủ nữ đi qua chứng kiến và đã bị mất khá nhiều máu mũi.
-•-
Nhân Mã và Kim Ngưu lại đi học trễ. Tiểu Ngưu do mải mê nướng bánh mà quên mất Mã Mã thường hay ngủ quên. Thế là Ngưu chan nhà ta đành lấy chiếc Vespa “cẩm hường” be bé chở Mã Mã đến trường cho lẹ (thật ra là Mã Mã chở chứ Kim Ngưu chống chân không nổi).
Hôm nay quả là ngày “may mắn” của hai bạn í, vừa đến trường thì bác bảo vệ đã đóng cổng một cái “xoạch” thật phũ phàng. Kim Ngưu ngồi nhìn hộp bánh ăn năn buồn bã (chắc hộp bánh nó biết ==), còn Nhân Mã lại đang tìm cách làm ninja leo vào trong.
Mã Mã do từ trước đến giờ được mệnh danh là “thành phần hay đi trễ, thường cúp học để đi chơi” nên biết rất rõ mấy cái lối đi bí mật để lọt vào trong. Thế nhưng trời xui đất khiến thế nào mà bỗng dưng cô lại quên đường (Mã cũng hay được biết với biệt danh “Thánh mù đường”).
Bất đắc dĩ, Mã Mã đành lôi Tiểu Ngưu làm ninja với mình. Kim Ngưu tuy nhìn nhỏ bé vậy thôi chứ thực ra cũng rất thích cảm giác mạnh, do đó khi nghe Mã nói thì Ngưu chan cũng hồ hởi mà leo theo sau.
Thế nhưng do không nhìn kĩ xung quanh, hai con người từ trên bức tường cao bay xuống trúng vào một con người cũng vì đi trễ mà phải trèo vào, đang đứng ở dưới dợm bước đi.
Bịch…Bịch…Á!. Tiếng la thất thanh xen lẫn tiếng người té trúng người. Hậu quả là Kim Ngưu đang nằm đè lên một chàng trai, còn Nhân Mã do đã từng làm ninja nhiều lần nên có kinh nghiệm, nhảy xuống an toàn và đứng bên cạnh.
– Ủa sao té mà êm dữ vậy ta? – Kim Ngưu ngây thơ hỏi.
– Ui da, cục thịt từ trên trời rơi xuống.
Nghe thấy giọng nói, lập tức cả Nhân Mã và Kim Ngưu đều nhìn lại. Kim Ngưu đang mặt đối mặt với một anh chàng đẹp trai và hai khuôn mặt chỉ cách nhau chưa đến một gang tay.
– Là em? – Chàng trai đó bất ngờ nhìn Kim Ngưu.
Ngưu-chan cũng mở to mắt mà đáp lại:
– Thiên…Yết?
– Này, hai người tính ở trong trạng thái đó đến lúc nào hả? Cái tên kia, mau buông Tiểu Ngưu ra coi! – Nhân Mã cứ tưởng Thiên Yết đang có ý đồ gì với Kim Ngưu, vì cậu nhìn Kim Ngưu mãi mà không chịu đứng dậy.
Nghe thấy giọng Nhân Mã, cả hai vội đứng dậy. Kim Ngưu vui mừng khi gặp lại người quen.
– Thiên Yết, ra cậu cũng học ở đây, hihi.
– Sao em lại vào đây? Trong đây là trường cấp 3 mà. – Thiên Yết vẫn còn nghĩ Kim Ngưu là học sinh tiểu học (ặc ==)
– Tôi học ở đây mà. – Kim Ngưu trả lời bằng một giọng ngây thơ.
– Chị quen người này à Ngưu-chan? – Nhân Mã lên tiếng.
– Ừ, chị gặp cậu ấy hôm khai giảng.
– Hả, chị? – Thiên Yết ngạc nhiên tột độ.
– Chị Kim Ngưu nhìn vậy thôi chứ học 12 rồi đấy nhá! – Mã Mã giải thích.
– Hả, thật sao?
– Ừa, vậy là Thiên Yết phải kêu tôi là chị chứ không được gọi là em nữa nhá. – Kim Ngưu mỉm cười đáng yêu.
– Ơ…ừ…- Thiên Yết bối rối.
– Mà cậu có nhớ đã hứa là sẽ bao tôi ăn không? Nhớ giữ lời đó, hihi! (Ôi, cái gì không nhớ chứ ăn thì Tiểu Ngưu nhớ rất rõ). – Thôi mình đi vào lớp nhanh đi Mã, vào trễ là Xữ Nữ lại càm ràm với chị nữa, hẹn gặp lại Thiên Yết!
Nói rồi Kim Ngưu kéo Nhân Mã đi, vẫy tay tạm biệt Thiên Yết với nụ cười đáng yêu. Thiên Yết vừa nhìn thấy nụ cười đó thì đứng chết trân nột chỗ luôn. Cậu vuốt mặt một cái, rồi thở dài, khóe môi khẽ nhếch lên.
– Thật dễ thương…Không ngờ lại là đàn chị của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.