Chương 5: OAN GIA (P1)
Tiểu Cát
04/02/2016
Như mọi năm, vào lễ khai giảng thầy hiệu trưởng sẽ đọc tên những học
sinh ở 3 lớp đặc biệt. Tất cả mọi người đều rất mong chờ phần này, nhiều học sinh hi vọng mình sẽ được xướng tên. Thầy hiệu trưởng dõng dạc:
– Thầy sẽ bắt đầu đọc tên danh sách học sinh lớp 10A. Đầu tiên là em Song Tử, kế đến em Cự Giải, em…, cuối cùng em Thiên Yết.
Kim Ngưu nghe xong liền nghĩ ngợi:
– Thiên Yết? Cái tên nghe quen quen…
– Em cũng học ở lớp đặc biệt sao Cự Giải, thật tuyệt. – Thiên Bình mỉm cười.
– Thầy sẽ tiếp tục với lớp 11A. Năm nay danh sách học sinh có sự thay đổi. Đầu tiên là em Bạch Dương, em Nhân Mã, em Song Ngư, em…và cuối cùng là em Sư Tử.
Dưới sân trường bắt đầu xôn xao vì một cái tên.
– Sư Tử là ai vậy? Tên nghe lạ quá.
– Hình như là học sinh mới chuyển trường đó.
– Woa, mới chuyển trường mà đã được tuyển vào lớp đặc biệt rồi à?
– Ừ, chắc cũng không phải dạng vừa đâu!
– Các em trật tự nào! Hãy im lặng và lắng nghe thầy đọc tiếp danh sách lớp 12A! – Thầy hiệu trưởng nhắc nhở. – Để xem nào, danh sách lớp 12A năm nay vẫn không có sự thay đổi. Em Bảo Bình, em Kim Ngưu, Thiên Bình, Xữ Nữ,…
Sau khi phần thông báo kết thúc, mỗi học sinh ai nấy đều có tâm trạng riêng. Người thì vui sướng khi được đọc tên, người lại hụt hẫng vì không được có mặt trong danh sách, người thì thầm ngưỡng mộ những người được xướng tên, có người lại mang hy vọng sẽ còn cơ hội ở năm sau…
Buổi lễ khai giảng kết thúc, học sinh lần lượt về lớp. Song Ngư lo lắng dặn dò Song Tử một hồi, nhờ Bạch Dương kéo đi mới buông tha cho cô em gái. Bạch Dương khoác vai Song Ngư đi, Nhân Mã cũng bước ngay bên cạnh. Nhân Mã biết Sư Tử thông qua Xữ Nữ nên cũng xem Sư Tử như bạn của mình, cô cũng gọi Sư Tử đi cùng.
Trên đường về lớp, Nhân Mã chuyện trò rất vui vẻ với Sư Tử. Tuy Sư Tử trông lạnh lùng và kiêu kì nhưng rất quý trọng những người đối xử tốt với mình, vì vậy cô nghĩ Nhân Mã có vẻ là một người bạn tốt.
Bạch Dương và Song Ngư đi trước, Bạch Dương ngoái đầu lại nhìn hai cô nàng ở sau rồi nói với Song Ngư:
– Ê này, Sư Tử cũng xinh đấy mày nhỉ?
– Ừ, nhưng mà kiêu quá, tao không thích. – Song Ngư thẳng thừng.
– Mày cũng kiêu có thua ai đâu mà nói người ta! Đi ra đường toàn trưng ra cái bản mặt lạnh ngắt. Con gái nguời ta tỏ tình thì từ chối một cách phũ phàng. Ôi…- Bạch Dương nhăn mặt.
– Hehe…tao đẹp tao có quyền.
– Coi chừng có ngày mày thích ai đó đến mất ăn mất ngủ, dẹp luôn cái bản tính chảnh choẹ của mày mà đi tỏ tình trước. Coi chừng quả báo đó!
– Ừ tao đợi. – Song Ngư bình thản. – Sẽ chẳng có điều gì xảy ra đâu.
-•-
– Nào, bây giờ các em hãy bốc thăm chỗ ngồi nhé! – Cô Thiên Vân, giáo viên chủ nhiệm lớp 11A nói, trên tay cầm một cái hộp nhỏ.
Sau khi thành viên trong lớp bốc thăm, cô gọi tên từng người vào chỗ ngồi theo thứ tự.
– Woa, tuyệt quá, tao ngồi trên mày này Ngư! – Bạch Dương quay xuống bàn Song Ngư.
– Cũng giống năm ngoái nhỉ?
– Ừ, tớ vẫn ngồi chỗ cũ. – Nhân Mã xen vào. – Sư Tử thì ngồi dưới, vui quá!
– Có gì giúp đỡ tớ nhé, Mã Mã. – Sư Tử mỉm cười.
– Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi! – Nhân Mã cười tít mắt, gật đầu.
– Cậu lúc nào cũng nhắng nhít như thế cả Nhân Mã. – Bạch Dương.
– Mặc kệ người ta, tớ đang vui nhá đừng có mà châm chọc. – Nhân Mã liếc Bạch Dương.
– Tại nhìn mặt cậu mắc cười quá nên tớ không thể nhịn được.
– Cậu muốn nghịch phải không? Lúc nào cũng muốn lấy cớ kiếm chuyện.
– Ừ rồi sao nào, muốn nghịch đấy thì sao? – Bạch Dương cười thách thức, nhướn người lên. – Nhóc lùn!
– Cậu…cậu dám nói tớ lùn…được, muốn thì chiều, cậu chết với tớ! – Nhân Mã tức giận, cấu Bạch Dương một cái đau điếng.
– Ui da đau, cậu làm cái gì vậy hả?
– E hèm…Nhân Mã, Bạch Dương, mới buổi đầu mà hai em đã gây nhau rồi à? – Cô Thiên Vân gõ gõ cây thước lên bàn.
– Là do bạn Bạch Dương gây sự trước đấy cô! – Nhân Mã chỉ tay vào Bạch Dương.
– Thưa cô, nhưng mà bạn ấy cấu em đau quá.
– Năm ngoái cũng vậy, năm nay cũng vậy, các em lúc nào cũng làm ồn trong lớp. – Cô Thiên Vân thở dài. – Cả hai đi ra ngoài đứng cho cô!
– Ơ, cái gì ạ? – Cả hai đồng thanh.
– Sao em lại phải ra đứng chung với nhỏ/tên này? – Lại đồng thanh.
– Còn cãi được à, ra ngoài mau!
– Ơ…dạ!
Nói rồi hai người nhanh chân bước ra, lúc đi còn hậm hực lườm nhau.
Song Ngư nhìn thằng bạn mà chỉ biết thở dài. Suốt ngày luôn tìm cách kiếm chuyện Nhân Mã. Cái tên Bạch Dương ngoài cái tính quá khích như trẻ con thì cái gì cũng được cả. Do đó, Song Ngư rất thích chọc thằng bạn mình, lúc nó điên lên trông rất tức cười. Rồi cậu nhìn qua cô Thiên Vân, cậu đã mong lên lớp 11 sẽ đổi giáo viên chủ nhiệm, vậy mà…Cũng bởi vì cô Thiên Vân là bạn của mẹ cậu, nếu cậu mà gây chuyện gì trong lớp thì ắt hẳn về nhà bố mẹ sẽ biết hết.
– Ôi…số nhọ quá! – Song Ngư than thở.
Cô Thiên Vân nổi tiếng là một giáo viên rất khắt khe. Cô đã chủ nhiệm lớp từ năm lớp 10. Tuy có phần nghêm khắc nhưng cô lại dạy rất giỏi, cô từng là một diễn viên nổi tiếng, nhưng do thích nghề dạy hơn nên đã giải nghệ, cô là bạn thân của mẹ Song Ngư.
-•-
Cùng lúc đó, ở lớp 10A…
– Thưa thầy, em vào trễ!
Một chàng trai rất đẹp, tóc màu đỏ đô với đôi mắt sâu màu xám tro đứng trước cửa lớp một cách rất bình thản. Cậu ta không quan tâm đến việc bản thân đã bỏ buổi lễ khai giảng và đồng thời đi vào lớp trễ.
– Em tên gì? – Thầy chủ nhiệm nhíu mày, đẩy gọng kính.
– Em là Thiên Yết.
– Thiên Yết, sao em lại vào trễ? Khi nãy hình như em cũng không dự lễ dưới sân trường.
– Em có việc cần làm nên đến trễ. – Thiên Yết vẫn bình thản.
Trước thái độ của Thiên Yết, thầy Minh Trọng – giáo viên chủ nhiệm lớp 10A tức giận.
– Em làm sai mà còn không cảm thấy ăn năn à? Thái độ đó là không tôn trọng tôi đấy! Em đứng ngoài cửa hết tiết này cho tôi!
Thiên Yết nghe xong, bước ra ngoài ngay mà chẳng nói gì. Dường như đối với cậu, mọi chuyện đã xảy ra đều chẳng ảnh hưởng gì đến mình.
Thầy Trọng nhìn ra lắc đầu.
– Ôi học sinh thời nay, tài giỏi mà chẳng có đạo đức.
Song Tử ngồi dưới bàn nhìn thấy hết mọi chuyện, cô quay sang nói với người bạn mới quen:
– Giải Nhi, cái tên đó trông cứ hắc ám thế nào ấy. Nhìn còn lạnh lùng hơn anh tớ lúc ổng tức giận nữa.
– Ừ tớ cũng thấy cái bạn Thiên Yết đó sao sao ấy. Nhưng mà chắc là người ta có nguyên do. Tớ nghĩ cậu ấy không phải loại người đáng ghét đâu. – Cự Giải nhẹ nhàng nói.
– Cậu lúc nào cũng nghĩ tốt cho người khác như vậy à? Thật tốt bụng đó. – Song Tử tròn mắt.
– Hìhì…Mẹ tớ dặn là phải đối xử tốt với mọi người.
– Ôi Cự Giải à, làm bạn với cậu thật tuyệt. – Song Tử tươi cười.
-•-
– Này, đứng mỏi không? – Song Ngư vừa bụm miệng cười vừa hỏi Bạch Dương.
– Mày còn hỏi được à? Cũng tại con nhỏ Nhân Mã đáng ghét đó.
– Chứ không phải tại mày kiếm chuyện với người ta trước sao?
– Hừ, con nhỏ đó, cấu gì mà đến giờ vẫn còn đau. Chắc là móng tay có độc.
Bạch Dương vừa nói vừa liếc liếc qua chỗ Nhân Mã. Lúc này Nhân Mã đã đi xuống căn tin với Sư Tử.
– Mà nguyên do hai đứa ghét nhau như vậy cũng là do chuyện hồi đầu năm lớp 10 nhỉ?
– Ừ đúng vậy, ai bảo con nhỏ đó đạp chân tao. Giờ nhớ lại vẫn còn tức.
– Ai bảo mày đụng vào người ta mà không xin lỗi .
– Gì chứ, chẳng phải tại cậu ta chạy không nhìn đường sao?
– Hai đứa đúng là oan gia thật, mới đầu gặp là đụng chuyện, đi đâu cũng gây lộn, vậy mà cũng gặp nhau hoài. – Song Ngư cười gian. – Nhưng mà, yêu nhau lắm thì mới cắn nhau đau…
– Mày nói nhảm cái gì thế? Mà thôi không nói nữa, đi xuống căn tin đi, tao đói! – Bạch Dương xoa xoa bụng.
* Flashback…
Ngày tựu trường năm ngoái…
Chiếc BMW màu cam mui trần dừng trước cổng Học viện Starry, hai người con trai mở cửa xe bước ra. Những học sinh có mặt ở trong trường lúc đó nhanh chóng chú ý đến phía trước cổng. Người ta vừa mê mẩn nhìn chiếc xe và mê luôn hai người con trai đứng cạnh đấy. Đó là Song Ngư và Bạch Dương. Bạch Dương mở cái kính đen ra, ngắm nhìn quanh sân trường, gật gù:
– Đúng là trường nổi tiếng, kiến trúc đẹp quá. Mày cũng thấy thế phải không Ngư?
– Ờ thì đẹp. – Song Ngư hờ hững đáp, khuôn mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ.
– Trông mày kìa, chẳng có tí sức sống nào cả. Năm nay lên lớp 10 rồi đấy, bớt mê ngủ lại dùm tao cái!
– Nhiều chuyện quá, đi đỗ xe đi pa! – Song Ngư nói một câu xanh rờn.
– Thằng quỷ…- Bạch Dương bị quê, vội lết mông vào xe.
– Ế ế, khoan đã. Dừng, dừng xe lại mau! – Song Ngư bất chợt la lên.
Bạch Dương quay lại nhìn Song Ngư, nhưng dường như công sức la hét của Song Ngư đã không có tác dụng gì. Bạch Dương vừa cho xe chạy đã đụng trúng một người đi xe đạp đang lao đến. Và kết quả là ai cũng nghe 2 tiếng la thất thanh trước cổng trường giữa buổi nắng sớm. Bạch Dương vừa lo lắng lại vừa bực tức, tự nhiên có ai đó tông vào xe cậu thì sao mà cậu chịu cho nổi. Cậu tiến đến trước mũi xe, cau có:
– Này, cậu không có mắt à?
Người đó đang ngồi cạnh chiếc xe đạp đã nát bét, nhìn qua chiếc xe với vẻ xót xa. Người đó lấy tay xoa xoa chiếc xe rồi đứng dậy, phủi phủi đồ, rồi ngước mặt lên nhìn thẳng Bạch Dương bằng đôi mắt bồ câu rất đẹp.
– Đền xe cho tôi!
– Cái gì? – Bạch Dương kinh ngạc.
– Cậu đó! Mau đền xe cho tôi, có thấy nó tan tành hết rồi không? Nhà tôi chỉ có một chiếc xe đạp (còn lại đều là xe ô tô ạ), vậy mà cậu nỡ tông nó, tôi biết lấy gì mà đi học đây hả?
– Này nhá, chẳng phải chính cậu đã lao đến trước xe tôi sao? Cậu làm trầy xe tôi còn chưa nói, bây giờ lại đòi đền là sao chứ?
– Chính cậu mới là kẻ không nhìn đường kĩ càng rồi tông trúng người ta thì có! Không nhiều lời nữa, mau đền xe cho tôi!
– Cậu…- Bạch Dương tức giận.
Cùng lúc đó, Song Ngư tiến đến, nói:
– Bạch Dương, mày sai rồi, mau xin lỗi người ta rồi đền xe đi!
– Mày nói vậy là sao hả Ngư, mày không thấy cô ta xông đến trước xe tao à? – Bạch Dương cứng đầu.
– Thằng ngốc này, khi nãy tao đã nói dừng xe lại rồi mà. Rốt cuộc cũng đụng trúng người ta luôn, hên là cậu ấy không bị gì đó. – Song Ngư đánh vào vai Bạch Dương một cái.
– Nhưng mà xe tao trầy rồi, nhỏ này làm trầy đó! Mày biết tao quý chiếc này đến thế nào không? – Bạch Dương nói xong xoa xoa chiếc xe như cưng nựng vật nuôi.
– Nhà mày muốn mấy chiếc xe mà không được hả thằng quỷ? Nhanh xin lỗi người ta coi!
– Không là không! Cậu ta phải xin lỗi tao mới phải! – Bạch Dương quả quyết.
– Mày…
Không đợi Song Ngư nói hết câu, người đó thẳng tiến đến chỗ Bạch Dương. Bạch Dương cứ tưởng người này sẽ đến xin lỗi cậu, ai ngờ…cậu ta lấy chân dậm một phát vào chân Bạch Dương!
– Á…á…đau quá trời ơi!
Bạch Dương hét lên một tiếng, nhăn nhó cầm lấy bàn chân nhảy cẩng lên, trông rất mất hình tượng. Song Ngư kinh ngạc đứng nhìn hành động của cô gái ấy. Dám làm vậy với Bạch Dương chỉ có cậu, vậy mà cô gái này lại…gan thật! Bạch Dương sau cơn đau thấu trời, nhìn mặt người trước mặt một cách căm phẫn.
– Cậu…cậu làm cái gì vậy hả? Sao lại đạp chân tôi?
– Là do cậu đấy nhá, làm sai mà không chịu nhận lỗi, tôi rất ghét hạng người tiểu nhân như vậy.
Nói rồi người đó dắt chiếc xe đạp thể thao đã hỏng bước vào nhà để xe, lúc đi còn lè lưỡi trêu Bạch Dương một cái.
Bạch Dương vừa đau vừa tức, cậu quyết định khi gặp lại cô gái khi nãy thì sẽ tìm đủ mọi cách để kiếm chuyện mà trả thù. Và không cần tìm đâu xa, cô gái ấy học chung lớp với Bạch Dương. Đó chính là Nhân Mã. Cậu làm sao quên được cái người cột tóc đuôi gà với đôi mắt biết cười đó, vừa vào lớp là Bạch Dương đã nhận ra ngay oan gia. Bạch Dương và Nhân Mã vẫn còn ôm mối hận với nhau từ hôm đó đến giờ.
End flashback.
-•-
Căn tin trường đông nghịt người, nơi đây nổi tiếng với cái menu toàn đồ ăn ngon, đặc biệt là món Spaghetti.
Ở một góc trong căn tin, có một cái bàn với 4 cô gái trò chuyện rất rôm rả.
– Sư Tử, em thấy ngày đầu tiên ở đây thế nào? – Xữ Nữ khoáy khoáy ly nước ép trái cây, nói.
– Cũng tạm ạ. – Sư Tử trả lời. – Có Nhân Mã nói chuyện nên vui lắm.
– Nhưng mà, mới ngày đầu đã cho cậu thấy tớ bị phạt rồi. Ôi xấu hổ quá đi! – Nhân Mã ôm đầu, than thở.
– Mã Mã, em lại gây ra chuyện gì à?
– Không ạ, không phải lỗi tại em, là tại tên Bạch Dương đó kiếm chuyện em trước.
– Hai đứa ngày nào không cãi nhau là chịu không nổi hay sao? – Xữ Nữ thở dài.
– Bạch Dương với Song Ngư kìa, mới nhắc đã thấy rồi! – Kim Ngưu nãy giờ im lặng tập trung chuyên môn ăn uống, giờ đã lên tiếng.
– Nhắc tiền mà linh vậy cũng đỡ. – Nhân Mã bĩu môi.
Kim Ngưu vừa nói xong đã vẫy tay gọi hai tên con trai đang lóng ngóng tìm chỗ ngồi. Trông thấy, cả hai nhanh bước đến. Bạch Dương vừa ngồi xuống bỗng ngớ người ra rồi nói.
– Ôi cái bàn quen thuộc, quên mất! Làm nãy giờ tìm bàn ngồi.
– Có ai mời ngồi đâu mà quen với chả thuộc? – Nhân Mã nói như muốn chọc tức.
Bạch Dương thấy hơi quê, nhanh tay chỉ vào Kim Ngưu.
– Chị Kim Ngưu mời nhá!
– Ngưu-chan chỉ vẫy tay thôi mà, có ai rủ lại đâu?
– Khỏi nói cũng biết là chị ấy rủ ngồi chung rồi, với lại đây là cái bàn nguyên nhóm hay ngồi chung mà.
– Lúc nãy chị vẫy tay kêu bạn chung lớp phải không Ngưu-chan? – Nhân Mã quay sang Kim Ngưu hỏi.
Kim Ngưu đáp trả bằng một vẻ mặt ngơ ngác.
– Ơ hả? Là sao?
Thấy tình hình có vẻ căng, Xữ Nữ nhanh miệng hoà giải:
– Hai đứa có chuyện gì thì từ từ mà nói, rủ hay không rủ thì cũng có sao đâu Mã, đây là cái bàn chúng mình hay ngồi chung mà.
– Nhưng mà, cái tên này đáng ghét lắm, hắn ta mà ngồi gần là kiếm chuyện với em suốt.
– Tại Bạch Dương để ý bé Mã nên mới kiếm chuyện đó! – Kim Ngưu đang ăn bánh thì xen vào.
Sau khi nghe phát ngôn động trời của Kim Ngưu, cả đám trợn tròn mắt nhìn vào cô, hai cặp trợn to nhất là của Bạch Dương và Nhân Mã.
– Ngưu-chan à, chị nói cái gì thế? Em để ý cái gì ở nhỏ đó được chứ? – Bạch Dương gãi đầu ra ý không hiểu.
– Nếu chị nói cậu ta chú ý mấy cái xấu của người ta thì em chịu. – Nhân Mã gật gù, có vẻ vẫn chưa hiểu lắm ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Kim Ngưu.
Song Ngư ngồi cạnh Bạch Dương mà bụm miệng cười suốt.
– Ngưu-chan chơi ác quá, trúng ngay chóc tim đen của thằng Cừu.
Bên cạnh, Xữ Nữ và Sư Tử cũng cười theo. Bạch Dương và Nhân Mã ngơ ngác nhìn mà không hiểu chuyện gì.
– Haha, thôi bỏ qua chuyện đó đi. – Xữ Nữ xua tay, chuyển chủ đề. – Sư Tử, em ăn Spaghetti không? Căn tin trường mình nổi tiếng với món này lắm.
– Em cũng đang định kiếm cái gì ăn đây, sáng chưa ăn nên giờ đói quá.
– Này Song Ngư, mày đi mua Spaghetti cho tao rồi sẵn mua cho Sư Tử luôn nhé! – Bạch Dương.
– Sao lại là tao?
– Mày ngồi ngoài mà, sẵn tiện đi mua luôn cho dễ. Với lại đứa nào hay đi ké xe của tao?
– Thằng quỷ, tao mà được chạy xe thì không cần đến mày.
Nói rồi, Song Ngư đứng lên đi mua thức ăn mà mặt nhăn nhó vì bị ép buộc.
– Đây, một phần lớn của mày. – Song Ngư đặt mạnh cái đĩa xuống trước mặt Bạch Dương, mặt vẫn còn hậm hực. – Còn đây…là của Sư Tử.
– Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy? – Sư Tử nói mà không ngước lên nhìn Song Ngư, tay lấy tiền.
– Không cần trả! – Song Ngư lạnh lùng trả lời.
Xữ Nữ nhận ra cách nói chuyện kì lạ của hai người, trong lòng vừa tò mò lại vừa lo. Một người là em kết nghĩa, người còn lại là đàn em thân thiết của mình, vì vậy Xữ Nữ phần nào hiểu rõ tính cách của hai người. Do đó, cô lo lắng Song Ngư ghét tính kiêu ngạo của Sư Tử mà dẫn đến ghét luôn Sư Tử. “Mình nên để ý hai đứa này nhiều hơn.” – Xữ Nữ thầm nghĩ.
-•-
Ngoài lề chút xíu…
Mấy bạn đọc xong nhớ cmt cho mình biết ý kiến về truyện của mình ntn nha, cho có động lực viết tiếp ấy mà _(._.)_
Mình mới viết lần đầu nên còn nhiều lỗi lắm, mà văn phong của mình lại hơi dài dòng nên sợ đọc chán (nhằm lúc tự đọc lại còn thấy chán mà ==)
Mong mấy bạn ủng hộ tiếp và đừng bỏ Au một mình T.T
– Thầy sẽ bắt đầu đọc tên danh sách học sinh lớp 10A. Đầu tiên là em Song Tử, kế đến em Cự Giải, em…, cuối cùng em Thiên Yết.
Kim Ngưu nghe xong liền nghĩ ngợi:
– Thiên Yết? Cái tên nghe quen quen…
– Em cũng học ở lớp đặc biệt sao Cự Giải, thật tuyệt. – Thiên Bình mỉm cười.
– Thầy sẽ tiếp tục với lớp 11A. Năm nay danh sách học sinh có sự thay đổi. Đầu tiên là em Bạch Dương, em Nhân Mã, em Song Ngư, em…và cuối cùng là em Sư Tử.
Dưới sân trường bắt đầu xôn xao vì một cái tên.
– Sư Tử là ai vậy? Tên nghe lạ quá.
– Hình như là học sinh mới chuyển trường đó.
– Woa, mới chuyển trường mà đã được tuyển vào lớp đặc biệt rồi à?
– Ừ, chắc cũng không phải dạng vừa đâu!
– Các em trật tự nào! Hãy im lặng và lắng nghe thầy đọc tiếp danh sách lớp 12A! – Thầy hiệu trưởng nhắc nhở. – Để xem nào, danh sách lớp 12A năm nay vẫn không có sự thay đổi. Em Bảo Bình, em Kim Ngưu, Thiên Bình, Xữ Nữ,…
Sau khi phần thông báo kết thúc, mỗi học sinh ai nấy đều có tâm trạng riêng. Người thì vui sướng khi được đọc tên, người lại hụt hẫng vì không được có mặt trong danh sách, người thì thầm ngưỡng mộ những người được xướng tên, có người lại mang hy vọng sẽ còn cơ hội ở năm sau…
Buổi lễ khai giảng kết thúc, học sinh lần lượt về lớp. Song Ngư lo lắng dặn dò Song Tử một hồi, nhờ Bạch Dương kéo đi mới buông tha cho cô em gái. Bạch Dương khoác vai Song Ngư đi, Nhân Mã cũng bước ngay bên cạnh. Nhân Mã biết Sư Tử thông qua Xữ Nữ nên cũng xem Sư Tử như bạn của mình, cô cũng gọi Sư Tử đi cùng.
Trên đường về lớp, Nhân Mã chuyện trò rất vui vẻ với Sư Tử. Tuy Sư Tử trông lạnh lùng và kiêu kì nhưng rất quý trọng những người đối xử tốt với mình, vì vậy cô nghĩ Nhân Mã có vẻ là một người bạn tốt.
Bạch Dương và Song Ngư đi trước, Bạch Dương ngoái đầu lại nhìn hai cô nàng ở sau rồi nói với Song Ngư:
– Ê này, Sư Tử cũng xinh đấy mày nhỉ?
– Ừ, nhưng mà kiêu quá, tao không thích. – Song Ngư thẳng thừng.
– Mày cũng kiêu có thua ai đâu mà nói người ta! Đi ra đường toàn trưng ra cái bản mặt lạnh ngắt. Con gái nguời ta tỏ tình thì từ chối một cách phũ phàng. Ôi…- Bạch Dương nhăn mặt.
– Hehe…tao đẹp tao có quyền.
– Coi chừng có ngày mày thích ai đó đến mất ăn mất ngủ, dẹp luôn cái bản tính chảnh choẹ của mày mà đi tỏ tình trước. Coi chừng quả báo đó!
– Ừ tao đợi. – Song Ngư bình thản. – Sẽ chẳng có điều gì xảy ra đâu.
-•-
– Nào, bây giờ các em hãy bốc thăm chỗ ngồi nhé! – Cô Thiên Vân, giáo viên chủ nhiệm lớp 11A nói, trên tay cầm một cái hộp nhỏ.
Sau khi thành viên trong lớp bốc thăm, cô gọi tên từng người vào chỗ ngồi theo thứ tự.
– Woa, tuyệt quá, tao ngồi trên mày này Ngư! – Bạch Dương quay xuống bàn Song Ngư.
– Cũng giống năm ngoái nhỉ?
– Ừ, tớ vẫn ngồi chỗ cũ. – Nhân Mã xen vào. – Sư Tử thì ngồi dưới, vui quá!
– Có gì giúp đỡ tớ nhé, Mã Mã. – Sư Tử mỉm cười.
– Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi! – Nhân Mã cười tít mắt, gật đầu.
– Cậu lúc nào cũng nhắng nhít như thế cả Nhân Mã. – Bạch Dương.
– Mặc kệ người ta, tớ đang vui nhá đừng có mà châm chọc. – Nhân Mã liếc Bạch Dương.
– Tại nhìn mặt cậu mắc cười quá nên tớ không thể nhịn được.
– Cậu muốn nghịch phải không? Lúc nào cũng muốn lấy cớ kiếm chuyện.
– Ừ rồi sao nào, muốn nghịch đấy thì sao? – Bạch Dương cười thách thức, nhướn người lên. – Nhóc lùn!
– Cậu…cậu dám nói tớ lùn…được, muốn thì chiều, cậu chết với tớ! – Nhân Mã tức giận, cấu Bạch Dương một cái đau điếng.
– Ui da đau, cậu làm cái gì vậy hả?
– E hèm…Nhân Mã, Bạch Dương, mới buổi đầu mà hai em đã gây nhau rồi à? – Cô Thiên Vân gõ gõ cây thước lên bàn.
– Là do bạn Bạch Dương gây sự trước đấy cô! – Nhân Mã chỉ tay vào Bạch Dương.
– Thưa cô, nhưng mà bạn ấy cấu em đau quá.
– Năm ngoái cũng vậy, năm nay cũng vậy, các em lúc nào cũng làm ồn trong lớp. – Cô Thiên Vân thở dài. – Cả hai đi ra ngoài đứng cho cô!
– Ơ, cái gì ạ? – Cả hai đồng thanh.
– Sao em lại phải ra đứng chung với nhỏ/tên này? – Lại đồng thanh.
– Còn cãi được à, ra ngoài mau!
– Ơ…dạ!
Nói rồi hai người nhanh chân bước ra, lúc đi còn hậm hực lườm nhau.
Song Ngư nhìn thằng bạn mà chỉ biết thở dài. Suốt ngày luôn tìm cách kiếm chuyện Nhân Mã. Cái tên Bạch Dương ngoài cái tính quá khích như trẻ con thì cái gì cũng được cả. Do đó, Song Ngư rất thích chọc thằng bạn mình, lúc nó điên lên trông rất tức cười. Rồi cậu nhìn qua cô Thiên Vân, cậu đã mong lên lớp 11 sẽ đổi giáo viên chủ nhiệm, vậy mà…Cũng bởi vì cô Thiên Vân là bạn của mẹ cậu, nếu cậu mà gây chuyện gì trong lớp thì ắt hẳn về nhà bố mẹ sẽ biết hết.
– Ôi…số nhọ quá! – Song Ngư than thở.
Cô Thiên Vân nổi tiếng là một giáo viên rất khắt khe. Cô đã chủ nhiệm lớp từ năm lớp 10. Tuy có phần nghêm khắc nhưng cô lại dạy rất giỏi, cô từng là một diễn viên nổi tiếng, nhưng do thích nghề dạy hơn nên đã giải nghệ, cô là bạn thân của mẹ Song Ngư.
-•-
Cùng lúc đó, ở lớp 10A…
– Thưa thầy, em vào trễ!
Một chàng trai rất đẹp, tóc màu đỏ đô với đôi mắt sâu màu xám tro đứng trước cửa lớp một cách rất bình thản. Cậu ta không quan tâm đến việc bản thân đã bỏ buổi lễ khai giảng và đồng thời đi vào lớp trễ.
– Em tên gì? – Thầy chủ nhiệm nhíu mày, đẩy gọng kính.
– Em là Thiên Yết.
– Thiên Yết, sao em lại vào trễ? Khi nãy hình như em cũng không dự lễ dưới sân trường.
– Em có việc cần làm nên đến trễ. – Thiên Yết vẫn bình thản.
Trước thái độ của Thiên Yết, thầy Minh Trọng – giáo viên chủ nhiệm lớp 10A tức giận.
– Em làm sai mà còn không cảm thấy ăn năn à? Thái độ đó là không tôn trọng tôi đấy! Em đứng ngoài cửa hết tiết này cho tôi!
Thiên Yết nghe xong, bước ra ngoài ngay mà chẳng nói gì. Dường như đối với cậu, mọi chuyện đã xảy ra đều chẳng ảnh hưởng gì đến mình.
Thầy Trọng nhìn ra lắc đầu.
– Ôi học sinh thời nay, tài giỏi mà chẳng có đạo đức.
Song Tử ngồi dưới bàn nhìn thấy hết mọi chuyện, cô quay sang nói với người bạn mới quen:
– Giải Nhi, cái tên đó trông cứ hắc ám thế nào ấy. Nhìn còn lạnh lùng hơn anh tớ lúc ổng tức giận nữa.
– Ừ tớ cũng thấy cái bạn Thiên Yết đó sao sao ấy. Nhưng mà chắc là người ta có nguyên do. Tớ nghĩ cậu ấy không phải loại người đáng ghét đâu. – Cự Giải nhẹ nhàng nói.
– Cậu lúc nào cũng nghĩ tốt cho người khác như vậy à? Thật tốt bụng đó. – Song Tử tròn mắt.
– Hìhì…Mẹ tớ dặn là phải đối xử tốt với mọi người.
– Ôi Cự Giải à, làm bạn với cậu thật tuyệt. – Song Tử tươi cười.
-•-
– Này, đứng mỏi không? – Song Ngư vừa bụm miệng cười vừa hỏi Bạch Dương.
– Mày còn hỏi được à? Cũng tại con nhỏ Nhân Mã đáng ghét đó.
– Chứ không phải tại mày kiếm chuyện với người ta trước sao?
– Hừ, con nhỏ đó, cấu gì mà đến giờ vẫn còn đau. Chắc là móng tay có độc.
Bạch Dương vừa nói vừa liếc liếc qua chỗ Nhân Mã. Lúc này Nhân Mã đã đi xuống căn tin với Sư Tử.
– Mà nguyên do hai đứa ghét nhau như vậy cũng là do chuyện hồi đầu năm lớp 10 nhỉ?
– Ừ đúng vậy, ai bảo con nhỏ đó đạp chân tao. Giờ nhớ lại vẫn còn tức.
– Ai bảo mày đụng vào người ta mà không xin lỗi .
– Gì chứ, chẳng phải tại cậu ta chạy không nhìn đường sao?
– Hai đứa đúng là oan gia thật, mới đầu gặp là đụng chuyện, đi đâu cũng gây lộn, vậy mà cũng gặp nhau hoài. – Song Ngư cười gian. – Nhưng mà, yêu nhau lắm thì mới cắn nhau đau…
– Mày nói nhảm cái gì thế? Mà thôi không nói nữa, đi xuống căn tin đi, tao đói! – Bạch Dương xoa xoa bụng.
* Flashback…
Ngày tựu trường năm ngoái…
Chiếc BMW màu cam mui trần dừng trước cổng Học viện Starry, hai người con trai mở cửa xe bước ra. Những học sinh có mặt ở trong trường lúc đó nhanh chóng chú ý đến phía trước cổng. Người ta vừa mê mẩn nhìn chiếc xe và mê luôn hai người con trai đứng cạnh đấy. Đó là Song Ngư và Bạch Dương. Bạch Dương mở cái kính đen ra, ngắm nhìn quanh sân trường, gật gù:
– Đúng là trường nổi tiếng, kiến trúc đẹp quá. Mày cũng thấy thế phải không Ngư?
– Ờ thì đẹp. – Song Ngư hờ hững đáp, khuôn mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ.
– Trông mày kìa, chẳng có tí sức sống nào cả. Năm nay lên lớp 10 rồi đấy, bớt mê ngủ lại dùm tao cái!
– Nhiều chuyện quá, đi đỗ xe đi pa! – Song Ngư nói một câu xanh rờn.
– Thằng quỷ…- Bạch Dương bị quê, vội lết mông vào xe.
– Ế ế, khoan đã. Dừng, dừng xe lại mau! – Song Ngư bất chợt la lên.
Bạch Dương quay lại nhìn Song Ngư, nhưng dường như công sức la hét của Song Ngư đã không có tác dụng gì. Bạch Dương vừa cho xe chạy đã đụng trúng một người đi xe đạp đang lao đến. Và kết quả là ai cũng nghe 2 tiếng la thất thanh trước cổng trường giữa buổi nắng sớm. Bạch Dương vừa lo lắng lại vừa bực tức, tự nhiên có ai đó tông vào xe cậu thì sao mà cậu chịu cho nổi. Cậu tiến đến trước mũi xe, cau có:
– Này, cậu không có mắt à?
Người đó đang ngồi cạnh chiếc xe đạp đã nát bét, nhìn qua chiếc xe với vẻ xót xa. Người đó lấy tay xoa xoa chiếc xe rồi đứng dậy, phủi phủi đồ, rồi ngước mặt lên nhìn thẳng Bạch Dương bằng đôi mắt bồ câu rất đẹp.
– Đền xe cho tôi!
– Cái gì? – Bạch Dương kinh ngạc.
– Cậu đó! Mau đền xe cho tôi, có thấy nó tan tành hết rồi không? Nhà tôi chỉ có một chiếc xe đạp (còn lại đều là xe ô tô ạ), vậy mà cậu nỡ tông nó, tôi biết lấy gì mà đi học đây hả?
– Này nhá, chẳng phải chính cậu đã lao đến trước xe tôi sao? Cậu làm trầy xe tôi còn chưa nói, bây giờ lại đòi đền là sao chứ?
– Chính cậu mới là kẻ không nhìn đường kĩ càng rồi tông trúng người ta thì có! Không nhiều lời nữa, mau đền xe cho tôi!
– Cậu…- Bạch Dương tức giận.
Cùng lúc đó, Song Ngư tiến đến, nói:
– Bạch Dương, mày sai rồi, mau xin lỗi người ta rồi đền xe đi!
– Mày nói vậy là sao hả Ngư, mày không thấy cô ta xông đến trước xe tao à? – Bạch Dương cứng đầu.
– Thằng ngốc này, khi nãy tao đã nói dừng xe lại rồi mà. Rốt cuộc cũng đụng trúng người ta luôn, hên là cậu ấy không bị gì đó. – Song Ngư đánh vào vai Bạch Dương một cái.
– Nhưng mà xe tao trầy rồi, nhỏ này làm trầy đó! Mày biết tao quý chiếc này đến thế nào không? – Bạch Dương nói xong xoa xoa chiếc xe như cưng nựng vật nuôi.
– Nhà mày muốn mấy chiếc xe mà không được hả thằng quỷ? Nhanh xin lỗi người ta coi!
– Không là không! Cậu ta phải xin lỗi tao mới phải! – Bạch Dương quả quyết.
– Mày…
Không đợi Song Ngư nói hết câu, người đó thẳng tiến đến chỗ Bạch Dương. Bạch Dương cứ tưởng người này sẽ đến xin lỗi cậu, ai ngờ…cậu ta lấy chân dậm một phát vào chân Bạch Dương!
– Á…á…đau quá trời ơi!
Bạch Dương hét lên một tiếng, nhăn nhó cầm lấy bàn chân nhảy cẩng lên, trông rất mất hình tượng. Song Ngư kinh ngạc đứng nhìn hành động của cô gái ấy. Dám làm vậy với Bạch Dương chỉ có cậu, vậy mà cô gái này lại…gan thật! Bạch Dương sau cơn đau thấu trời, nhìn mặt người trước mặt một cách căm phẫn.
– Cậu…cậu làm cái gì vậy hả? Sao lại đạp chân tôi?
– Là do cậu đấy nhá, làm sai mà không chịu nhận lỗi, tôi rất ghét hạng người tiểu nhân như vậy.
Nói rồi người đó dắt chiếc xe đạp thể thao đã hỏng bước vào nhà để xe, lúc đi còn lè lưỡi trêu Bạch Dương một cái.
Bạch Dương vừa đau vừa tức, cậu quyết định khi gặp lại cô gái khi nãy thì sẽ tìm đủ mọi cách để kiếm chuyện mà trả thù. Và không cần tìm đâu xa, cô gái ấy học chung lớp với Bạch Dương. Đó chính là Nhân Mã. Cậu làm sao quên được cái người cột tóc đuôi gà với đôi mắt biết cười đó, vừa vào lớp là Bạch Dương đã nhận ra ngay oan gia. Bạch Dương và Nhân Mã vẫn còn ôm mối hận với nhau từ hôm đó đến giờ.
End flashback.
-•-
Căn tin trường đông nghịt người, nơi đây nổi tiếng với cái menu toàn đồ ăn ngon, đặc biệt là món Spaghetti.
Ở một góc trong căn tin, có một cái bàn với 4 cô gái trò chuyện rất rôm rả.
– Sư Tử, em thấy ngày đầu tiên ở đây thế nào? – Xữ Nữ khoáy khoáy ly nước ép trái cây, nói.
– Cũng tạm ạ. – Sư Tử trả lời. – Có Nhân Mã nói chuyện nên vui lắm.
– Nhưng mà, mới ngày đầu đã cho cậu thấy tớ bị phạt rồi. Ôi xấu hổ quá đi! – Nhân Mã ôm đầu, than thở.
– Mã Mã, em lại gây ra chuyện gì à?
– Không ạ, không phải lỗi tại em, là tại tên Bạch Dương đó kiếm chuyện em trước.
– Hai đứa ngày nào không cãi nhau là chịu không nổi hay sao? – Xữ Nữ thở dài.
– Bạch Dương với Song Ngư kìa, mới nhắc đã thấy rồi! – Kim Ngưu nãy giờ im lặng tập trung chuyên môn ăn uống, giờ đã lên tiếng.
– Nhắc tiền mà linh vậy cũng đỡ. – Nhân Mã bĩu môi.
Kim Ngưu vừa nói xong đã vẫy tay gọi hai tên con trai đang lóng ngóng tìm chỗ ngồi. Trông thấy, cả hai nhanh bước đến. Bạch Dương vừa ngồi xuống bỗng ngớ người ra rồi nói.
– Ôi cái bàn quen thuộc, quên mất! Làm nãy giờ tìm bàn ngồi.
– Có ai mời ngồi đâu mà quen với chả thuộc? – Nhân Mã nói như muốn chọc tức.
Bạch Dương thấy hơi quê, nhanh tay chỉ vào Kim Ngưu.
– Chị Kim Ngưu mời nhá!
– Ngưu-chan chỉ vẫy tay thôi mà, có ai rủ lại đâu?
– Khỏi nói cũng biết là chị ấy rủ ngồi chung rồi, với lại đây là cái bàn nguyên nhóm hay ngồi chung mà.
– Lúc nãy chị vẫy tay kêu bạn chung lớp phải không Ngưu-chan? – Nhân Mã quay sang Kim Ngưu hỏi.
Kim Ngưu đáp trả bằng một vẻ mặt ngơ ngác.
– Ơ hả? Là sao?
Thấy tình hình có vẻ căng, Xữ Nữ nhanh miệng hoà giải:
– Hai đứa có chuyện gì thì từ từ mà nói, rủ hay không rủ thì cũng có sao đâu Mã, đây là cái bàn chúng mình hay ngồi chung mà.
– Nhưng mà, cái tên này đáng ghét lắm, hắn ta mà ngồi gần là kiếm chuyện với em suốt.
– Tại Bạch Dương để ý bé Mã nên mới kiếm chuyện đó! – Kim Ngưu đang ăn bánh thì xen vào.
Sau khi nghe phát ngôn động trời của Kim Ngưu, cả đám trợn tròn mắt nhìn vào cô, hai cặp trợn to nhất là của Bạch Dương và Nhân Mã.
– Ngưu-chan à, chị nói cái gì thế? Em để ý cái gì ở nhỏ đó được chứ? – Bạch Dương gãi đầu ra ý không hiểu.
– Nếu chị nói cậu ta chú ý mấy cái xấu của người ta thì em chịu. – Nhân Mã gật gù, có vẻ vẫn chưa hiểu lắm ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Kim Ngưu.
Song Ngư ngồi cạnh Bạch Dương mà bụm miệng cười suốt.
– Ngưu-chan chơi ác quá, trúng ngay chóc tim đen của thằng Cừu.
Bên cạnh, Xữ Nữ và Sư Tử cũng cười theo. Bạch Dương và Nhân Mã ngơ ngác nhìn mà không hiểu chuyện gì.
– Haha, thôi bỏ qua chuyện đó đi. – Xữ Nữ xua tay, chuyển chủ đề. – Sư Tử, em ăn Spaghetti không? Căn tin trường mình nổi tiếng với món này lắm.
– Em cũng đang định kiếm cái gì ăn đây, sáng chưa ăn nên giờ đói quá.
– Này Song Ngư, mày đi mua Spaghetti cho tao rồi sẵn mua cho Sư Tử luôn nhé! – Bạch Dương.
– Sao lại là tao?
– Mày ngồi ngoài mà, sẵn tiện đi mua luôn cho dễ. Với lại đứa nào hay đi ké xe của tao?
– Thằng quỷ, tao mà được chạy xe thì không cần đến mày.
Nói rồi, Song Ngư đứng lên đi mua thức ăn mà mặt nhăn nhó vì bị ép buộc.
– Đây, một phần lớn của mày. – Song Ngư đặt mạnh cái đĩa xuống trước mặt Bạch Dương, mặt vẫn còn hậm hực. – Còn đây…là của Sư Tử.
– Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy? – Sư Tử nói mà không ngước lên nhìn Song Ngư, tay lấy tiền.
– Không cần trả! – Song Ngư lạnh lùng trả lời.
Xữ Nữ nhận ra cách nói chuyện kì lạ của hai người, trong lòng vừa tò mò lại vừa lo. Một người là em kết nghĩa, người còn lại là đàn em thân thiết của mình, vì vậy Xữ Nữ phần nào hiểu rõ tính cách của hai người. Do đó, cô lo lắng Song Ngư ghét tính kiêu ngạo của Sư Tử mà dẫn đến ghét luôn Sư Tử. “Mình nên để ý hai đứa này nhiều hơn.” – Xữ Nữ thầm nghĩ.
-•-
Ngoài lề chút xíu…
Mấy bạn đọc xong nhớ cmt cho mình biết ý kiến về truyện của mình ntn nha, cho có động lực viết tiếp ấy mà _(._.)_
Mình mới viết lần đầu nên còn nhiều lỗi lắm, mà văn phong của mình lại hơi dài dòng nên sợ đọc chán (nhằm lúc tự đọc lại còn thấy chán mà ==)
Mong mấy bạn ủng hộ tiếp và đừng bỏ Au một mình T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.