Chương 29
Ngọc Khánh
15/11/2016
YOU ARE MY EVERYTHING
Chap 29: Sinh nhật
Rất nhanh chóng, vết thương của Vương Tuấn Khải đã mau lành. Nhờ chế độ ăn uống hợp lý, tập thể dục đều đặn và với sự chăm sóc ân cần, nhẹ nhàng từ tốn của Cao Diệp Anh nên vết thương rất nhanh hồi phục. Ngày xuất viện, cả đám đang dọn đồ giúp Vương Tuấn Khải. Sức khỏe Vương Tuấn Khải dần dần ổn định khiến Cao Diệp Anh đã phần nào bớt cảm thấy tội lỗi hơn.Tâm trạng cô đang rất vui vì đã thoát khỏi cái mùi bệnh viện kia, còn Vương Tuấn Khải thì đang rất buồn nha~Buồn vì giờ anh không còn lý do nào để được Cao Diệp Anh chăm sóc nữa.
-Haizzz
-Sao lại thở dài thế kia?- Cao Diệp Anh hỏi
-Việc đó cần gì hỏi nữa, tại Khải Ca muốn được cậu chăm..ưm ưm-Vương Nguyên đang nói được nữa câu liền bị Vương Tuấn Khải bịt miệng lại- Ỏ em a ( Bỏ em ra)
-À không có gì không có gì- Vương Tuấn Khải cười hì hì
-Lát bọn tớ không về nhà đâu- Dịch Dương Thiên Tỉ nói
-Sao vậy? Cậu đi đâu à?- Lục Vân Nghi hỏi
-Bọn này phải về công ty để giải quyết công việc ấy mà- Vương Nguyên trả lời
-Ừm vậy đi sớm về sớm nha- Dương Ánh Linh nói
Cả đám nhanh chóng thu xếp đồ dùng rồi đi về. Đến ngã tư, cả đám tạm biệt nhau. Ba cô gái đang trên đường về nhà, bỗng điện thoại Cao Diệp Anh vang lên. Có một tin nhắn đến: “ Gặp tớ chút được không?”
Cao Diệp Anh suy nghĩ một lát rồi trả lời: “ Được”
“Vậy hẹn cậu ở quán XYZ” Người kia nhanh chóng hồi âm
Một lúc sau:
Cao Diệp Anh bước vào quán cafe đó, ai ai cũng ngước nhìn cô. Bọn con trai thì thầm nhìn cô bằng đôi mắt hình trái tim, và con gái cũng như vậy. Cô bước đến trước mặt người con trai đang ngồi ở một góc khuất
-Cậu…hẹn tớ ra đây có việc gì ư?
Trần Hoàng Lâm nhìn cô bằng ánh mắt rất dịu dàng, nhẹ giọng nói:
-Tớ biết chuyện của Vương Tuấn Khải rồi. Cậu ta…có sao không?
-Sáng nay anh ấy vừa mới xuất viện
-Vậy à?
-Còn gì nữa không?
-Anh Anh tớ thích cậu rất lâu rồi. Cậu cũng biết điều đó phải không?
Cao Diệp Anh im lặng không nói gì cả. Cô không dám nhìn thẳng cậu, Trần Hoàng Lâm tiếp:
-Anh Anh cậu hãy cho tớ một cơ hội đi, tớ sẽ làm cho cậu hạnh phúc mà- Giọng nói pha chút sự van nài
-Xin lỗi Hoàng Lâm, tớ không thể chấp nhận cậu được, mong cậu tha thứ cho tớ
-Vì sao vậy? Tớ có thua kém gì Vương Tuấn Khải đâu chứ?
-Xin lỗi nhưng chúng ta chỉ có thể làm bạn thôi.
Trần Hoàng Lâm nhìn cô gái trước mặt mình. Đôi mắt có chút thất vọng. Cả hai im lặng hồi lâu, cậu quyết định nói:
-Tớ…sắp phải về Anh rồi.
Cao Diệp Anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Trần Hoàng Lâm
-Tập đoàn Trần Gia bên đó đang cần có tớ và cũng chẳng có gì để tớ ở lại cả
-Xin lỗi- Cao Diệp Anh nhẹ giọng nói
-Aishhh, Anh Anh ngốc này, tớ với cậu là bạn thân mà, có gì phải xin lỗi chứ
-Xin lỗi cậu…- Ngoài từ xin lỗi ra, Cao Diệp Anh không thể biết nói từ nào khác
- Cậu phải nhớ hạnh phúc đó. Nếu tên Vương Tuấn Khải kia có làm gì sai với cậu, cứ nói với tớ, tớ sẽ bay về đây đập hắn ta môt trận
-Cảm ơn cậu, Lâm Lâm- Cao Diệp Anh mỉm cười nhìn Trần Hoàng Lâm
Sau khi Cao Diệp Anh rời quán, còn lại một mình Trần Hoàng Lâm ngồi đó “ Tạm biệt em, mối tình đầu của tôi”
----------------------------------
Cao Diệp Anh trở về nhà vào lúc 12 giờ trưa. Tiết trời Trung Quốc hiện đang vào thu nên đã bắt đầu se se lạnh. Cô bỗng nhiên thấy nhớ người cha đáng kính của mình.Ừ nhỉ? Cũng đã hơn nửa năm cô xa ba cô rồi. Khóe mắt cô hơi rưng rưng, lòng tự trách bản thân thật bất hiếu. Có lẽ ba cô hiện tại vẫn chưa biết cô ở đâu. Nhiều đêm cô nhớ ba cô nhiều lắm chứ! Ông tuy lúc nào cũng bận rộn công việc nhưng vẫn yêu thương cô rất nhiều. Giá như mẹ và anh trai cô còn sống thì giờ gia đình cô đã hạnh phúc rồi. Giá như ba cô đừng đi thêm bước nữa thì có lẽ cô đã không phải trốn chạy như vậy.
Cao Diệp Anh không hề hay biết cô đã đứng trước biệt thự Vương Thị từ lúc nào. Cô mở cửa bước vào nhà. Quái lạ, sao tự nhiên lại không có một bóng đèn vậy chứ?Không có ai ở nhà ư? Ánh Linh và Vân Nghi chưa về hay sao? Họ đã đi đâu rồi chứ? Lẽ nào họ đã xảy ra chuyện gì rồi ư? “Chắc họ chỉ đi mua đồ thôi” Cô tự trấn an mình, có lẽ cô đã quá lo lắng rồi.
Cao Diệp Anh bật đèn lên thì “BÙM”. Khắp căn phòng toàn là bong bóng, ở giữa có treo một cái bảng “ Diệp Anh sinh nhật vui vẻ”. Từ đâu xuất hiện ra rất nhiều pháo dây và đằng sau cô vang lên tiếng hát:
-Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday to you, happy birthday to you. Anh Anh sinh nhật vui vẻ
Cô ngạc nhiên, phải rồi hôm nay là sinh nhật cô mà. Sao cô lại có thể quên được cơ chứ? Nhiều chuyện xảy ra làm cô quên mất ngày sinh nhật của mình. Cao Diệp Anh xúc động, nói:
-Mọi người… sao lại biết sinh nhật tớ chứ?
-Aida, Anh Anh à, sinh nhật cậu mà lại không nhớ là thế nào, là tớ nói cho họ biết đó- Lục Vân Nghi lên tiếng
-Anh Anh sinh nhật vui vẻ, chúc cậu luôn ngày càng xinh đẹp, và luôn luôn tươi cười nha- Dương Ánh Linh đi đến tặng quà cho cô
-Diệp Anh, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, có thể đạt được những điều cậu mong muốn- Dịch Dương Thiên Tỉ nói
-Anh Anh sinh nhật vui vẻ nha, ngày càng dễ thương hơn, đáng yêu hơn, luôn luôn vui vẻ - Vương Nguyên cười nói
-Tiểu Anh sinh nhật 17 tuổi vui vẻ- Vương Tuấn Khải nói, một câu ngắn gọn, súc tích
-Tuấn Khải, anh không nói gì thêm sao? Có ai như anh không?- Lục Vân Nghi hỏi
-Anh chưa có nói hết mà. Tiểu Anh thêm tuổi mới, phải luôn vui vẻ, có chuyện gì cũng không được giấu trong lòng phải nói ra để cùng nhau giải quyết. Đây là món quà anh tặng em
-Cảm ơn- Cao Diệp Anh cười nhìn anh
Cô mở món quà mà Vương Tuấn Khải tặng. Là một sợi dây chuyền bằng bạc. Trên đó khắc chữ KJ*.
-Để anh đeo cho
Anh lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ cô làm cô hơi đỏ mặt
-Hợp với em lắm.
-Cảm ơn anh. Mà KJ có nghĩa là gì vậy?
-Là Ka….ưm ưm- Dương Ánh Linh chưa kịp nói hết đã bị Lục Vân Nghi che miệng lại
-A…a là từ viết tắt, hai chữ này nếu đi chung với nhau có nghĩa là hạnh phúc bền lâu đó- Lục Vân Nghi nói
-Cảm ơn anh nhiều lắm Tuấn Khải
-Không có gì, em thích là được rồi- Vương Tuấn Khải nói
-Bây giờ bắt đầu nhập tiệc thôiiiiii- Vương Nguyên nói
Cả buổi chiều ngày hôm đó, Vương Thị tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, đây có lẽ là sinh nhật vui nhất từ trước đến giờ của Cao Diệp Anh. Đây cũng là lần đầu tiên cô cười rất nhiều. Ngày hôm ấy cũng đã có một người rất vui vẻ vì từ giờ không còn ai theo đuổi người anh yêu thương nữa, chỉ có cô là của riêng anh thôi
Flashback: Sau khi Cao Diệp Anh rời quán café, Trần Hoàng Lâm ngồi bần thần ở đó. Cậu lấy điện thoại ra, nhắn tin cho ai đó. Tin nhắn được gửi xong, điện thoại Vương Tuấn Khải reng lên. Anh mở tin nhắn lên: “ Chăm sóc Anh Anh thật tốt. Nếu cậu làm Anh Anh khóc, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu- Trần Hoàng Lâm”
Chú thích: KJ: viết tắt của chữ Karry và Jessie( tên Cao Diệp Anh)
Hết chap 29
Chap 29: Sinh nhật
Rất nhanh chóng, vết thương của Vương Tuấn Khải đã mau lành. Nhờ chế độ ăn uống hợp lý, tập thể dục đều đặn và với sự chăm sóc ân cần, nhẹ nhàng từ tốn của Cao Diệp Anh nên vết thương rất nhanh hồi phục. Ngày xuất viện, cả đám đang dọn đồ giúp Vương Tuấn Khải. Sức khỏe Vương Tuấn Khải dần dần ổn định khiến Cao Diệp Anh đã phần nào bớt cảm thấy tội lỗi hơn.Tâm trạng cô đang rất vui vì đã thoát khỏi cái mùi bệnh viện kia, còn Vương Tuấn Khải thì đang rất buồn nha~Buồn vì giờ anh không còn lý do nào để được Cao Diệp Anh chăm sóc nữa.
-Haizzz
-Sao lại thở dài thế kia?- Cao Diệp Anh hỏi
-Việc đó cần gì hỏi nữa, tại Khải Ca muốn được cậu chăm..ưm ưm-Vương Nguyên đang nói được nữa câu liền bị Vương Tuấn Khải bịt miệng lại- Ỏ em a ( Bỏ em ra)
-À không có gì không có gì- Vương Tuấn Khải cười hì hì
-Lát bọn tớ không về nhà đâu- Dịch Dương Thiên Tỉ nói
-Sao vậy? Cậu đi đâu à?- Lục Vân Nghi hỏi
-Bọn này phải về công ty để giải quyết công việc ấy mà- Vương Nguyên trả lời
-Ừm vậy đi sớm về sớm nha- Dương Ánh Linh nói
Cả đám nhanh chóng thu xếp đồ dùng rồi đi về. Đến ngã tư, cả đám tạm biệt nhau. Ba cô gái đang trên đường về nhà, bỗng điện thoại Cao Diệp Anh vang lên. Có một tin nhắn đến: “ Gặp tớ chút được không?”
Cao Diệp Anh suy nghĩ một lát rồi trả lời: “ Được”
“Vậy hẹn cậu ở quán XYZ” Người kia nhanh chóng hồi âm
Một lúc sau:
Cao Diệp Anh bước vào quán cafe đó, ai ai cũng ngước nhìn cô. Bọn con trai thì thầm nhìn cô bằng đôi mắt hình trái tim, và con gái cũng như vậy. Cô bước đến trước mặt người con trai đang ngồi ở một góc khuất
-Cậu…hẹn tớ ra đây có việc gì ư?
Trần Hoàng Lâm nhìn cô bằng ánh mắt rất dịu dàng, nhẹ giọng nói:
-Tớ biết chuyện của Vương Tuấn Khải rồi. Cậu ta…có sao không?
-Sáng nay anh ấy vừa mới xuất viện
-Vậy à?
-Còn gì nữa không?
-Anh Anh tớ thích cậu rất lâu rồi. Cậu cũng biết điều đó phải không?
Cao Diệp Anh im lặng không nói gì cả. Cô không dám nhìn thẳng cậu, Trần Hoàng Lâm tiếp:
-Anh Anh cậu hãy cho tớ một cơ hội đi, tớ sẽ làm cho cậu hạnh phúc mà- Giọng nói pha chút sự van nài
-Xin lỗi Hoàng Lâm, tớ không thể chấp nhận cậu được, mong cậu tha thứ cho tớ
-Vì sao vậy? Tớ có thua kém gì Vương Tuấn Khải đâu chứ?
-Xin lỗi nhưng chúng ta chỉ có thể làm bạn thôi.
Trần Hoàng Lâm nhìn cô gái trước mặt mình. Đôi mắt có chút thất vọng. Cả hai im lặng hồi lâu, cậu quyết định nói:
-Tớ…sắp phải về Anh rồi.
Cao Diệp Anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Trần Hoàng Lâm
-Tập đoàn Trần Gia bên đó đang cần có tớ và cũng chẳng có gì để tớ ở lại cả
-Xin lỗi- Cao Diệp Anh nhẹ giọng nói
-Aishhh, Anh Anh ngốc này, tớ với cậu là bạn thân mà, có gì phải xin lỗi chứ
-Xin lỗi cậu…- Ngoài từ xin lỗi ra, Cao Diệp Anh không thể biết nói từ nào khác
- Cậu phải nhớ hạnh phúc đó. Nếu tên Vương Tuấn Khải kia có làm gì sai với cậu, cứ nói với tớ, tớ sẽ bay về đây đập hắn ta môt trận
-Cảm ơn cậu, Lâm Lâm- Cao Diệp Anh mỉm cười nhìn Trần Hoàng Lâm
Sau khi Cao Diệp Anh rời quán, còn lại một mình Trần Hoàng Lâm ngồi đó “ Tạm biệt em, mối tình đầu của tôi”
----------------------------------
Cao Diệp Anh trở về nhà vào lúc 12 giờ trưa. Tiết trời Trung Quốc hiện đang vào thu nên đã bắt đầu se se lạnh. Cô bỗng nhiên thấy nhớ người cha đáng kính của mình.Ừ nhỉ? Cũng đã hơn nửa năm cô xa ba cô rồi. Khóe mắt cô hơi rưng rưng, lòng tự trách bản thân thật bất hiếu. Có lẽ ba cô hiện tại vẫn chưa biết cô ở đâu. Nhiều đêm cô nhớ ba cô nhiều lắm chứ! Ông tuy lúc nào cũng bận rộn công việc nhưng vẫn yêu thương cô rất nhiều. Giá như mẹ và anh trai cô còn sống thì giờ gia đình cô đã hạnh phúc rồi. Giá như ba cô đừng đi thêm bước nữa thì có lẽ cô đã không phải trốn chạy như vậy.
Cao Diệp Anh không hề hay biết cô đã đứng trước biệt thự Vương Thị từ lúc nào. Cô mở cửa bước vào nhà. Quái lạ, sao tự nhiên lại không có một bóng đèn vậy chứ?Không có ai ở nhà ư? Ánh Linh và Vân Nghi chưa về hay sao? Họ đã đi đâu rồi chứ? Lẽ nào họ đã xảy ra chuyện gì rồi ư? “Chắc họ chỉ đi mua đồ thôi” Cô tự trấn an mình, có lẽ cô đã quá lo lắng rồi.
Cao Diệp Anh bật đèn lên thì “BÙM”. Khắp căn phòng toàn là bong bóng, ở giữa có treo một cái bảng “ Diệp Anh sinh nhật vui vẻ”. Từ đâu xuất hiện ra rất nhiều pháo dây và đằng sau cô vang lên tiếng hát:
-Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday to you, happy birthday to you. Anh Anh sinh nhật vui vẻ
Cô ngạc nhiên, phải rồi hôm nay là sinh nhật cô mà. Sao cô lại có thể quên được cơ chứ? Nhiều chuyện xảy ra làm cô quên mất ngày sinh nhật của mình. Cao Diệp Anh xúc động, nói:
-Mọi người… sao lại biết sinh nhật tớ chứ?
-Aida, Anh Anh à, sinh nhật cậu mà lại không nhớ là thế nào, là tớ nói cho họ biết đó- Lục Vân Nghi lên tiếng
-Anh Anh sinh nhật vui vẻ, chúc cậu luôn ngày càng xinh đẹp, và luôn luôn tươi cười nha- Dương Ánh Linh đi đến tặng quà cho cô
-Diệp Anh, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, có thể đạt được những điều cậu mong muốn- Dịch Dương Thiên Tỉ nói
-Anh Anh sinh nhật vui vẻ nha, ngày càng dễ thương hơn, đáng yêu hơn, luôn luôn vui vẻ - Vương Nguyên cười nói
-Tiểu Anh sinh nhật 17 tuổi vui vẻ- Vương Tuấn Khải nói, một câu ngắn gọn, súc tích
-Tuấn Khải, anh không nói gì thêm sao? Có ai như anh không?- Lục Vân Nghi hỏi
-Anh chưa có nói hết mà. Tiểu Anh thêm tuổi mới, phải luôn vui vẻ, có chuyện gì cũng không được giấu trong lòng phải nói ra để cùng nhau giải quyết. Đây là món quà anh tặng em
-Cảm ơn- Cao Diệp Anh cười nhìn anh
Cô mở món quà mà Vương Tuấn Khải tặng. Là một sợi dây chuyền bằng bạc. Trên đó khắc chữ KJ*.
-Để anh đeo cho
Anh lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ cô làm cô hơi đỏ mặt
-Hợp với em lắm.
-Cảm ơn anh. Mà KJ có nghĩa là gì vậy?
-Là Ka….ưm ưm- Dương Ánh Linh chưa kịp nói hết đã bị Lục Vân Nghi che miệng lại
-A…a là từ viết tắt, hai chữ này nếu đi chung với nhau có nghĩa là hạnh phúc bền lâu đó- Lục Vân Nghi nói
-Cảm ơn anh nhiều lắm Tuấn Khải
-Không có gì, em thích là được rồi- Vương Tuấn Khải nói
-Bây giờ bắt đầu nhập tiệc thôiiiiii- Vương Nguyên nói
Cả buổi chiều ngày hôm đó, Vương Thị tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, đây có lẽ là sinh nhật vui nhất từ trước đến giờ của Cao Diệp Anh. Đây cũng là lần đầu tiên cô cười rất nhiều. Ngày hôm ấy cũng đã có một người rất vui vẻ vì từ giờ không còn ai theo đuổi người anh yêu thương nữa, chỉ có cô là của riêng anh thôi
Flashback: Sau khi Cao Diệp Anh rời quán café, Trần Hoàng Lâm ngồi bần thần ở đó. Cậu lấy điện thoại ra, nhắn tin cho ai đó. Tin nhắn được gửi xong, điện thoại Vương Tuấn Khải reng lên. Anh mở tin nhắn lên: “ Chăm sóc Anh Anh thật tốt. Nếu cậu làm Anh Anh khóc, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu- Trần Hoàng Lâm”
Chú thích: KJ: viết tắt của chữ Karry và Jessie( tên Cao Diệp Anh)
Hết chap 29
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.