You Are My Soulmate

Chương 24: Đau thương nối tiếp đau thương

Nguyệt Cát

04/04/2014



Một buổi sáng đầy nắng và gió, những dải nắng vàng trải dài trên thảm cỏ xanh mướt, xuyên qua từng khóm cây kẽ lá trong khuôn viên khá lớn của bệnh viện. Một vài làn gió ghé qua mang hơi nóng miền nhiệt đới trộn lẫn với hương biển the đậm nồng.

Bệnh viện nơi Tuệ Anh tịnh dưỡng nằm ở trung tâm thị trấn sầm uất gần bờ biển phía Nam. Tòa nhà đồ sộ nằm lọt thỏm giữa muôn vàn màu xanh ngút ngàn của cây cối cùng tiếng chim kêu râm ran, khung cảnh vô cùng yên bình. Thiên nhiên nơi đây tạo nên cảm giác tin yêu vào cuộc sống cho những con người đang phải đấu tranh với bệnh tật từng giây phút, mang tia hy vọng như tia nắng mảnh khảnh chiếu rọi tâm hồn. Màu trắng tang tóc và chiếc áo đen tối của tử thần cũng bị đẩy lùi trước màu xanh hiền hòa của niềm tin và hy vọng.

Sau chuyến đi dài, Vũ Uy và Thục Quyên đã tới nơi. Cũng may nhờ có Đình Trung điều hành việc của công ty nên Vũ Uy mới có thời gian cùng Thục Quyên đến thăm Tuệ Anh. Hơn nữa, tự đáy lòng mình, anh không thể tiếp tục giả vờ không quan tâm đến cô được nữa.

Thế nhưng, từ khi nhận ra tình cảm của chính mình, sự việc lại càng trở nên rối ren. Vào tới bệnh viện, Vũ Uy tưởng chừng có tảng đá ngàn cân đè nặng nơi lồng ngực, từng bước chân mỗi lúc một nặng nề. Lúc này, anh cảm thấy bản thân đang rơi vào một dòng xoáy bất định của hố sâu cảm xúc: đau đớn, day dứt, chua xót, hoang mang, hỗn loạn...

Mặc dù anh cảm thấy dằn vặt vì đã gây nên thương tổn cho Tuệ Anh, cảm thấy đau xót cho chính giọt máu của mình. Thế nhưng, anh lại không ngăn được vị ngọt bùi lan tràn nơi đáy lòng, bởi vị yêu đang tồn tại trong anh.

Trên suốt đoạn đường dài, anh không ngừng suy nghĩ.

Liếc nhìn cô gái vô tư đang bước đi bên cạnh mình, lòng Vũ Uy không khỏi phiền não. Lúc nào Thục Quyên cũng rạng ngời là thế, toàn thân luôn tỏa sáng thu hút. Anh từng bị lôi cuốn bởi nụ cười ấy, như tia nắng mặt trời sưởi ấm tất cả mọi thứ xung quanh, xua tan nỗi cô độc ngự trị bấy lâu. Vì thế mà anh đã bất chấp thủ đoạn để có được Thục Quyên, nâng niu cô như báu vật để nụ cười ấy duy trì mãi mãi.

Nhưng khi đối diện với Tuệ Anh, dù đã cố tự ngăn trở bản thân, nhưng thực tế là, lần đầu tiên nhìn cô ấy rơi lệ, vẻ đẹp trầm luân như bóng trăng in mặt nước mùa thu năm đó đã vô tình khiến tâm anh dao động. Do cố chấp mà anh phủ nhận và đè nén nó bao năm qua. Những tưởng đã thành công, vậy mà chỉ một phút lơ là, tình cảm lại phát sinh như dòng nước tràn khe, nhỏ giọt từng chút một rồi chớp mắt trở thành cả một dòng sông nuôi dưỡng thứ tình cảm không tên. Nó luồn lách tới từng ngõ ngách tâm can, tưới ướt hồn anh đến si mê, hòa thành một phần không thể thiếu. Đến khi biết được tên gọi của những cảm xúc phức tạp đó thì đã hoàn toàn không thể cưỡng lại.

Đi bên cạnh Quyên lúc này, ánh sáng phát ra nơi cô không làm anh nguôi ngoai nỗi sầu muộn khi nhìn vào chậu hoa giọt tuyết đang dần héo hắt. Thật kỳ lạ, từ lúc rời khỏi ngôi nhà của Tuệ Anh, nó bắt đầu mất dần sức sống, y hệt người con gái đó. Nụ cười tươi sáng của Quyên bấy lâu ngự trị lòng anh giờ đây bị phủ lấp bởi những giọt lệ thủy tinh, u uất và thê lương. Cũng như dáng vẻ thương tâm của Tuệ Anh ở bờ vực ngày hôm đó đã choán lấy hết thần trí, đến nỗi một tia nắng bình minh cũng chẳng thể lọt vào mắt.

Đây mới chính là cảm giác yêu một người mà người đời vẫn hằng ca tụng. Tình yêu đến mãnh liệt tới mức Vũ Uy cảm thấy quay cuồng và chao đảo, nhưng rất rõ ràng. Từ trái tim đến khối óc chỉ có duy nhất hình ảnh một người con gái.

Suy cho cùng, Thượng Đế chỉ ban cho mỗi người chúng ta một trái tim và một khối óc. Khối óc hành động theo lý trí và trách nhiệm, còn trái tim đi theo tiếng gọi của bản năng và tình yêu.

Vũ Uy anh giờ đây cần phải có trách nhiệm với người con gái mình yêu.

Nhưng còn Thục Quyên ?

Lòng Vũ Uy chùng xuống.

Mải vật lộn với những suy nghĩ hỗn mang , hai người đã tới trước cửa phòng bệnh nhân của Tuệ Anh. Trái tim Vũ Uy bắt đầu nảy lên những nhịp đập mạnh mẽ. Từ khi nhận ra nó thuộc về em thì hoạt động công suất gấp mấy lần bình thường, cứ như muốn biểu tình đòi được nhìn thấy em. Cố kìm lại nhịp tim mất kiểm soát, Vũ Uy đẩy tay nắm cửa bước vào.

Căn phòng màu trắng truyền thống sạch sẽ và gọn gàng hiện ra trước mắt, mùi khử trùng tan trong không khí đậm đặc, nhưng đâu đó vẫn thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ. Có điều, chiếc giường trắng tinh tươm phẳng phiu thì trống trơn. Thục Quyên đặt chậu hoa bên bệ cửa sổ, băn khoăn tự hỏi.

_ Tuệ còn yếu vậy mà đã đi đâu được chứ ?

_ Để anh đi hỏi y tá xem sao.

Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở. Phạm Tùng bước vào, gương mặt ông lộ rõ sự lo lắng, gấp gáp. Vừa nhìn thấy Vũ Uy và Thục Quyên trong phòng, ông liền cất tiếng hỏi.

_ Tuệ chưa quay lại sao ?

Câu hỏi lạ lùng khiến cả hai người ngỡ ngàng, Vũ Uy bắt được biểu hiện khác thường của Phạm Tùng, tự nhiên nổi cảm giác bất an.

_ Chúng tôi vừa mới đến thôi. Có chuyện gì sao ?

_ Ta đang làm việc thì Hải Đăng gọi tới báo không thấy Tuệ đâu nữa. – Phạm Tùng thở dài mệt mỏi. Có lẽ ông đã phải đi cả một quãng đường dài đến đây trong tâm trạng căng thẳng.

_ Tại sao ngài không cho người trông chừng cô ấy ? Lỡ như Trần Thái Sơn lại bày mưu thì sao ? – gương mặt lạnh băng nhưng trong giọng nói của Vũ Uy không khó để nhận ra anh đang nổi nóng.

_ Uy, sao tự nhiên anh lại nổi nóng với chú ấy như vậy ? – Thục Quyên nắm lấy cánh tay của Vũ Uy, rồi ái ngại nhìn Phạm Tùng. – Xin lỗi chú.

_ Không sao, là sơ suất của ta. Nhưng Tuệ không muốn nên ta cũng... – Nói đến đây, ánh mắt ông không giấu được sự buồn thương. – Còn nữa, con bé đã biết tất cả rồi.

Cả Vũ Uy lẫn Thục Quyên đều hiểu ý tứ mà Phạm Tùng nhắc đến, chính là việc về cái thai của Tuệ Anh. Thục Quyên đã rất bất ngờ khi nghe tin động trời này. Đồng thời, cô đau lòng thay cho Tuệ Anh và sinh linh bé nhỏ vô tội ấy đến mức đã khóc ròng rã như mưa.

_ Vậy cậu ấy có nói ai là ba đứa bé không ạ ? – Thục Quyên e dè hỏi.

Câu hỏi của Thục Quyên khiến gương mặt Vũ Uy sa sầm lại, bàn tay bắt đầu túa mồ hôi. Anh không ngại việc mình là ba đứa bé bị mọi người biết, mà anh đang lo sợ chuyện này sẽ lại gây một cú sốc mới cho Tuệ Anh khi mà những tổn thương cũ chưa kịp khép lại.

_ Nó không nói gì cả, suốt từ hôm đó đến nay không hề hé một lời nào, chỉ im lặng. - Phạm Tùng lắc đầu, sự mệt mỏi vẫn hằn lên gương mặt lấm tấm những nếp nhăn. - Thôi, ta phải đi tìm con bé đây.

Nói rồi, Phạm Tùng lập tức rời khỏi. Khi chỉ còn lại hai người trong căn phòng, Thục Quyên khẽ liếc nhìn Vũ Uy. Vừa nãy, anh đã cư xử khác hẳn với phong cách thường ngày.



_ Em ở lại đây đề phòng lúc cô ấy về, anh giúp mọi người đi tìm.

Quay sang nhìn Thục Quyên, Vũ Uy từ tốn nói. Anh hiểu rằng mình đã hơi thái quá, nhưng chính anh cũng không điều khiển được cảm xúc của mình.

Thục Quyên gật đầu. Cô chưa bao giờ làm trái ý anh, bởi vì cô tin tưởng và yêu thương anh. Cô tin vào tình yêu anh dành cho cô, luôn chỉ dành cho một mình cô mà thôi. Thế nhưng, tại sao lúc này lòng cô lại không yên đến thế ? Bất giác, cô níu lấy cánh tay của Vũ Uy khi anh vừa quay đi.

_ Quyên, em sao vậy ?

Cô rất muốn nói : « Hãy ở lại với em », nhưng lại chẳng thể thốt nên lời, đành ngậm ngùi buông tay anh, ánh mắt luyến tiếc. Vũ Uy dịu dàng xoa nhẹ mái đầu cô, mỗi lần Quyên muốn níu kéo anh luôn có bộ dạng giống đứa trẻ làm nũng, khiến anh không nỡ rời đi.

_ Yên tâm, anh sẽ về sớm.

Rồi anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Để lại Thục Quyên ánh mắt tràn trề thất vọng, sống mũi bắt đầu cay cay. Vũ Uy, anh ấy đã thực sự thay đổi rồi.

Mỗi lần cô níu kéo, anh đều không kìm lòng được mà ở lại bên cô thêm một lúc. Nếu có việc gấp, cũng không quên hôn cô trước khi đi. Vậy mà lần này, anh cứ thế rời khỏi, không hề để tâm đến cảm nhận của cô. Dù biết lúc này không nên ích kỷ, nhưng cô lại không ngăn được ý nghĩ mình không còn quan trọng với anh như trước nữa. Thục Quyên thẫn thờ ngồi xuống chiếc sofa trong phòng, cố gắng gạt bỏ tất cả những mối hồ nghi đang dần hình thành trong đầu.

Vũ Uy lái xe đi tìm Tuệ Anh khắp mọi nơi trong thị trấn, nhưng chẳng khác nào việc mò kim đáy biển. Tuy vậy, anh vẫn cứ mải miết tìm, trong lòng thấp thỏm không yên. Giữa biển người xuôi ngược này, cô ấy có thể đi đâu chứ ?

Một công viên nhỏ hiện ra trước mắt, có rất nhiều đứa trẻ đang nô đùa cùng nhau ở khu vực dành riêng cho trẻ nhỏ. Những đứa bé tinh nghịch và lanh lợi giống lũ nhỏ ở nhà dì Tịnh Yên, trên môi luôn nở nụ cười thỏa thích đang chơi những trò chơi trong thế giới của chúng.

Vũ Uy chạnh lòng, anh cũng đã từng có một đứa con, dù nó ra đi khi còn chưa thành hình hài. Khi biết rằng cái thai xấu số ấy là giọt máu của mình, anh đã hiểu được câu nói « đau như cắt từng khúc ruột ». Phải, có cảm giác như mất đi một phần cơ thể. Có lẽ Tuệ Anh cũng như vậy, đứa bé ấy dù không còn nữa, nhưng đã là mối liên hệ thật gần gũi giữa anh và cô nên anh có thể cảm nhận được nỗi đau mà cô đang phải gánh chịu một cách rõ rệt. Điều đó càng khiến anh thêm lo lắng, lỡ như cô ấy lại nghĩ quẩn..

Bỗng một bóng hình lẫn khuất trong đám đông khiến Vũ Uy không thể rời mắt. Rất xa đằng kia, trong biển người và xe cộ, hình ảnh Tuệ Anh ẩn hiện khiến tròng mắt anh dao động dữ dội, trái tim cũng mất đi nhịp đập bình thường.

Biển người mênh mông là thế, vậy mà anh chỉ nhìn thấy duy nhất một bóng hình.

Vũ Uy lập tức bẻ tay lái tấp vào lề đường và vội vàng bước vào khu vui chơi trẻ em trong công viên. Quả nhiên, Tuệ Anh đang thẫn thờ ngồi đó. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, gương mặt nghiêng với những đường nét khả ái vẫn vậy, có điều thần sắc héo hon đi trông thấy. Nhìn cô lúc này như một cái cây đã bị rút hết nhựa sống, ngồi bất động nhìn lũ trẻ nô đùa mà ánh mắt vô hồn.

Thế rồi, đôi tay mảnh khảnh bất giác chuyển động tới vùng bụng, chạm nhẹ lên trên đó. Ở đây từng nuôi dưỡng một sự sống, một sinh linh bé nhỏ. Vậy mà... Chẳng có lời nào diễn tả được nỗi thống khổ trong cô lúc này, muốn khóc nhưng nước mắt chẳng thể rơi, cứ tắc nghẹn ở tuyến lệ. Bao nhiêu tổn thương trước đây gộp lại cũng chẳng bằng một phần nỗi mất mát này. Đau đớn hơn, chính cô đã hại chết con mình.

Phụ nữ đang mang thai luôn có một vài dấu hiệu nhận biết về sức khỏe, về tâm trạng, tính khí hay triệu chứng bên ngoài, rõ nhất là biểu hiện nôn khan... Cô đã phớt lờ sự thay đổi của cơ thể, thậm chí còn không để ý tới chu kỳ kinh nguyệt của mình. Thật sự, cô đã lãng quên sự tồn tại của đứa nhỏ. Thế nhưng nó vẫn kiên cường cùng cô chống trọi với tất cả gian nan. Dù cô bị ngã, bị thương tích đầy mình, đứa bé vẫn bám trụ đến cùng.

Vậy mà, khi tự kết liễu đời mình, lại vô tình tước đi cuộc sống của nó. Tại sao không để cô chết theo đứa bé ? Tại sao cô vẫn còn sống ? Để rồi lại phải đối mặt với hiện thực tàn nhẫn này. Lương tâm như đang chất vấn và truy xét cô, hành hạ cô không thương tiếc.

Có phải đây lại là một sự trừng phạt của số phận dành cho cô vì dám đi ngược với ý muốn của nó không ? Muốn cô phải sống mà không bằng chết.

Trong đôi mắt của Tuệ Anh, tia sáng long lanh thường ngày vẫn tụ nơi đáy mắt đã không còn, thay vào đó là màn tối đen sâu thẳm của hố sâu tuyệt vọng. Trầm uất và thê lương.

Biểu hiện diễn ra trong khoảng khắc ấy đều lọt vào đôi mắt tinh tường của Vũ Uy, không sót một phần nào. Nỗi đau không thể nguôi ngoai từ người con gái kia dường như truyền tới anh, cứa nát cõi lòng anh một cách từ từ mà sâu hoắm. Thật kỳ lạ, anh có thể cảm nhận rõ rệt những gì cô ấy đang cảm nhận.

Anh nhè nhẹ bước lại gần cô, như thể đang từng bước tiến vào thế giới cô độc, lặng lẽ và bi thương của cô.

Một làn gió thoảng qua mang hơi se lạnh, nó làm trái tim của Tuệ Anh đông cứng và tê buốt. Bây giờ, cảm tưởng như tất cả vạn vật trên đời, dù là vô hình cũng khiến cô đau đớn khôn cùng.

Bỗng chiếc áo khoác mang hơi ấm quen thuộc phủ lên bờ vai gầy của Tuệ Anh, mùi hương nam tính phảng phất khiến lòng cô se thắt lại.

_ Mọi người đang rất lo lắng cho em. Chúng ta về thôi.

Giọng nói trầm ấm này khiến tim cô tê dại. Nhưng đau lắm, càng là những điều ngọt ngào, khi đi vào lòng cô lại trờ nên đắng ngắt như liều thuốc độc. Chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người anh, nghe giọng nói của anh, bao nhiêu đớn đau lại ùa về cào xé tâm can. Bởi vì, anh nhắc cô nhớ về đứa bé. Bởi vì, cô hận anh đã bội tín, bỏ mặc cô vào lòng bàn tay số phận. Bởi vì, anh không thuộc về cô. Và bởi vì, đối với cô, tất cả đã chấm hết. Yêu thương trở thành điều cấm kỵ, khóa trái tất cả cảm xúc.

Tuệ Anh đứng bật dậy và bước nhanh khỏi đó, cô không muốn gặp anh vào lúc này, lòng cô đã quá sức chịu đựng rồi. Thế nhưng, bàn tay ấm nóng đã nhẹ nhàng níu cô lại.

_ Em định đi đâu ?

Bàn tay anh như có dòng điện khiến cô giật mình thảng thốt. Tuệ Anh lập tức hất tay anh ra, giọng nói không lộ chút biểu cảm, cũng chẳng nhìn Vũ Uy lấy một lần.

_ Là đang thương hại tôi sao ? Không cần đâu.

Cái hất tay phũ phàng và thái độ lạnh nhạt của Tuệ Anh như mũi kim đâm vào tim anh nhức nhối. Nhưng anh hiểu cô đã phải chịu quá nhiều nỗi đau, vẫn hết mực ân cần.

_ Không phải, tôi thật lòng lo lắng cho em.



Vũ Uy tiến lại gần và xoay người cô đối mặt với anh, rồi dịu dàng ôm cô vào lòng. Thân hình người con gái khẽ run rẩy trong vòng tay khiến lòng anh rạo rực. Anh muốn ôm cô như thế này mãi, muốn nỗi đau mà cô đang chịu đựng truyền hết sang cho anh, càng nhiều càng tốt. Anh khẽ gọi tên cô.

_ Tuệ Anh..

Lời thì thầm nhẹ tựa gió thoảng như có lực thôi miên, hút lấy hồn Tuệ Anh khiến cô ngây dại. Một lần nữa, cô cố gắng xác định rằng mình đang tỉnh hay đang đứng giữa cơn mơ. Tại sao anh lại có thể gọi tên cô dịu dàng thế ? Như thể đang gọi tên người yêu dấu nhất. Còn chưa kịp lý giải sự việc đang diễn ra, nụ hôn bất ngờ từ anh một lần nữa khiến cô rơi vào hư không.

Làn môi anh ướt át mơn trớn cánh môi mềm của cô, hơi thở phả ra ấm ấp vờn quanh da mặt, cơ thể cô run lên nhè nhẹ. Sự tiếp xúc khi hai đầu lưỡi bắt được nhau, quyện vào nhau sinh ra thứ cảm giác đê mê kỳ lạ. Nó khiến con người ta phiêu diêu tới một khung trời êm đềm và ngây ngất. Vẫn như mọi lần, Tuệ Anh chẳng thể nào thoát khỏi cảm xúc từ nụ hôn của anh. Hôm nay, nó còn ngọt ngào và mê đắm hơn tất cả những lần trước đây.

Tại sao ? Rõ ràng không có tai nạn, không có sự cưỡng cầu. Anh chủ động hôn cô rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, rất nâng niu và tôn trọng.

Tại sao ? Người đàn ông này luôn điều khiển được con tim lẫn cảm xúc của cô, ngay cả khi tưởng rằng nó đã tàn lụi.

Nụ hôn dài và sâu không làm Vũ Uy thỏa mãn nỗi niềm yêu thương. Nhưng Tuệ Anh thì đã gần như cạn hơi, anh đành lưu luyến rời làn môi cô. Nhìn gương mặt hơi hồng lên thay cho sắc trắng nhợt nhạt, ánh mắt mơ màng đến ngỡ ngàng nhìn anh, Vũ Uy thấy vui đến lạ. Những lời xì xào bàn tán xung quanh, những ánh mắt đang dò xét và cả tiếng hò hét của đám trẻ gần đó không làm anh tức giận hay ngại ngần. Anh mỉm cười mãn nguyện, khẽ thì thào trong hai làn hơi thở đang hòa vào nhau.

_ Tôi sẽ bù đắp cho em tất cả. Cho cả đứa con không may của chúng ta.

Khoảnh khắc này, anh đã có quyết định của riêng mình.

Giọng nói anh trầm ấm, êm ái và ngọt ngào là vậy, thế nhưng lại là đòn giáng khiến Tuệ Anh choàng tỉnh khỏi cơn mê. Cô bất ngờ đẩy anh ra, ánh mắt trở về với sự vô hồn.

_ Anh đã biết tất cả ?

_ Đúng vậy. Tôi nhìn thấy chiếc áo vest của tôi trong phòng em…– Tuy hơi ngạc nhiên với phản ứng lạ lùng của Tuệ Anh, nhưng Vũ Uy vẫn ôn tồn giải thích.

_ Đó chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn. – giọng nói của cô đã lạc hẳn đi. Cầu mong rằng đây không phải sự thương hại mà anh ban phát cho cô.

_ Dù là ngoài ý muốn thì tôi cũng là một thằng đàn ông, tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình đã gây ra. – Vũ Uy dứt khoát khẳng định, trong lòng anh hy vọng cô sẽ chấp nhận thành ý của mình.

_ Trách nhiệm ư ? – Tuệ Anh lẩm nhẩm, khóe môi nhếch lên cười nhạt.

Ra là vậy ! Trách nhiệm cũng chỉ là cách nói dễ nghe hơn của từ thương hại. Cô không cần thứ tình cảm ban ơn như vậy. Thà anh cứ đối xử với cô lạnh nhạt vô tình như trước, còn hơn cho cô hy vọng rồi ngay sau đó dập tắt nó. Phải, khi nhìn vào đôi mắt hổ phách kia, cô đã ngỡ mình đang được sống trong tình yêu của anh. Hóa ra lại là ảo tưởng. Tất cả chỉ là anh thương hại cô, cảm thấy có lỗi với cô nên mới cư xử ân cần như vậy. Là cô một lần nữa tự biến mình thành kẻ ngu muội rồi.

Tuệ Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu như lấy hết dũng khí cuối cùng. Rồi cô mở mắt nhìn anh, lạnh lùng nói.

_ Còn nhớ giao ước của chúng ta chứ ?

_ Tôi nhớ. Em muốn nói chuyện đó ngay lúc này sao ? – Vũ Uy gật đầu, trong lòng trở nên hoang mang.

_ Đúng vậy. Yêu cầu của tôi là…

Cái nhìn thẳng thừng và vô cảm của Tuệ Anh xoáy sâu vào tâm hồn anh, để lại vết hõm sâu thẳm, nhức nhối khôn nguôi. Lồng ngực anh phập phồng chờ đợi..

_ … Hãy quên hết tất cả mọi chuyện đi. Coi như giữa chúng ta không có bất cứ mối quan hệ nào, như quá khứ vẫn vậy.

Câu nói cuối cùng phũ phàng y như ánh mắt của Tuệ Anh dành cho anh. Chúng như những lưỡi búa to bản đập nát trái tim anh không thương tiếc. Lẽ nào, cô ấy thực sự không có chút tình cảm gì với anh ? Nhưng vừa nãy, cô ấy vẫn còn đáp lại nụ hôn của anh..

Chưa thoát khỏi sự ngỡ ngàng, Tuệ Anh đã quay gót bước đi, anh liền vội vàng níu tay cô lại. Bàn tay lạnh như băng làm đông cứng cõi lòng anh, giọng nói gần như khản đặc.

_ Tại sao ?

Anh không muốn yêu thương vừa nhận ra lại lụi tàn nhanh đến vậy. Như một cơn bão khắc nghiệt càn quét cõi lòng anh, để lại sự hoang tàn rồi tan biến trong chớp mắt. Quả thật, anh đã trót khắc ghi bóng hình cô trong trái tim mất rồi. Nên giờ đây, anh đang làm một hành động chưa từng làm trong đời. Đó là níu kéo một người con gái.

_ Giữa chúng ta không tồn tại thứ gọi là tình yêu. Như vậy đã được chưa ?

Giọng nói đều đều tựa hơi thở băng giá của mùa đông ùa vào mọi ngóc ngách tâm hồn, các tế bào như bị đông lạnh, rét buốt. Tuệ Anh không mảy may nhìn anh, nên không thấy được nỗi khổ sở và tan nát nơi đáy mắt anh. Cô vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, rồi anh chầm chậm buông tay.

Tuy Vũ Uy là người đàn ông mạnh mẽ, thích chinh phục và ưa chiếm hữu. Nhưng lòng tự trọng của anh rất cao, anh tuyệt đối sẽ không đeo bám phụ nữ, nhất là khi cô ấy đã thẳng thắn như vậy. Nếu như ở trường hợp khác và là một cô gái khác, anh hẳn đã nghĩ ra thủ đoạn để chiếm lấy tình yêu của cô. Thế nhưng, đối với Tuệ Anh, anh không có dũng khí làm như vậy. Cô ấy không giống những người phụ nữ khác, sẽ không vì thủ đoạn mà động lòng, ngược lại có lẽ sẽ chán ghét anh. Anh hiểu, mà anh thì không muốn người con gái ấy hận mình thêm nữa. Vì vậy, anh tôn trọng quyết định của cô. Bởi tự đáy lòng, lần đầu tiên anh chấp nhận kìm nén cảm xúc của bản thân để mong một người được hạnh phúc.

Nhìn bóng dáng người con gái dần khuất xa khỏi tầm mắt, anh muốn chạy tới giữ cô lại, nhưng đôi chân chẳng thể nhúc nhích. Đây gọi là thất tình sao? Nó đau đớn hơn người đời vẫn nói. Chứng kiến người mình yêu từng bước rời xa khỏi đời mình mà con tim ngây dại, cay đắng và tê buốt.

Vũ Uy đưa tay bóp chặt nơi ngực trái. Chỗ này, thật sự là rất đau.

Vậy đấy, chỉ một sự hiểu lầm nho nhỏ cũng đủ để giết chết một tình yêu. Con người luôn mê muội để những điều ngớ ngẩn chế ngự cảm xúc và vô tình đánh mất thứ đáng quý nhất trong đời. Liệu dòng đời có đưa đẩy những người yêu nhau trở về với nhau hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện You Are My Soulmate

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook