You Are My Soulmate

Chương 28: Định mệnh của hai người

Nguyệt Cát

16/12/2013

Người ta cho rằng mỗi con người khi sinh ra đều tồn tại một nửa linh hồn để trở nên trọn vẹn. Định mệnh chính là con đường dẫn dắt những mảnh đời thuộc về nhau tìm thấy nhau. Bằng cách này hay cách khác, vào lúc này hay lúc khác, sự kỳ diệu của số phận bất ngờ ập đến như món quà vô giá dành tặng những ai không tìm được lời giải đáp cho riêng mình.

Trong biển đời mênh mông, ta cứ vô thức đi tìm một tâm hồn đồng điệu với những nốt nhạc trong tâm hồn ta, một trái tim khẽ rung theo mỗi nhịp đập trái tim ta. Và đôi khi, những lời nói trở nên thừa thãi, lặng yên và chỉ cần một ánh mắt cũng đủ chạm tới trái tim.

Những đám sương trắng như dải tinh vân quấn quanh thân hình mảnh mai của Tuệ Anh, bồng bềnh mờ ảo gợi sự huyễn hoặc đến khó tả. Một vài tia nắng hiu hắt xuyên kẽ lá rơi xuống nơi cô đứng, chúng làm cơ thể mảnh mai được bao bọc bởi một vầng sáng lung linh, dịu nhẹ.

Khung cảnh hiện tại quá ảo mộng khiến những gì hiện ra trước mắt Vũ Uy dường như trở nên không thực. Anh không rõ bản thân đang tỉnh hay mê, nhất thời cũng quên mất tại sao mình đến được nơi đây, bởi lúc này trong đầu anh chỉ có dáng dấp của bóng hồng thấp thoáng đằng xa kia.

Hình ảnh người con gái đứng bên bờ suối khắc sâu vào tròng mắt màu hổ phách của Vũ Uy, truyền tới trái tim anh một dòng cảm xúc mãnh liệt. Dường như anh nghe thấy tiếng chuông ngân lên đánh vào lòng như sự chúc mừng của định mệnh, rằng anh đã có câu trả lời đích thực.

Phải, anh đã tìm thấy một nửa của đời mình.

Hạnh phúc mà Vũ Uy cả đời tìm kiếm chẳng ở đâu xa xôi, cô ấy đứng ở ngay kia, chỉ cách anh một dòng suối.

Cô đang nhắm mắt nên không biết đến sự hiện diện của anh, nét mơ màng này của Tuệ Anh làm anh cảm thấy xốn xang. Và rồi, khi hàng mi ấy khẽ lay động và đôi mắt ấy hé mở, lòng anh rộn ràng.

Đáp lại sự mong chờ của Vũ Uy, Tuệ Anh cuối cùng cũng trông thấy dáng dấp của anh thấp thoáng trong màn sương trắng xóa. Khi hai ánh mắt vô tình chạm nhau, anh cảm nhận được sự ngỡ ngàng đến không tưởng của cô. Trái tim anh chưa bao giờ loạn lạc hơn thế, thậm chí có thể nghe thấy rõ nhịp đập mạnh mẽ của nó như muốn đào tẩu khỏi cơ thể để chạy đến bên người con gái kia.

Lớp sương mù tản dần, không khí xoay vần xung quanh hai cơ thể đang chìm đắm trong tâm hồn của nhau.

Tâm trí Vũ Uy lúc này bỗng chốc bị tiêu tán theo những thanh âm vọng về, anh không hiểu mình đang rơi vào cảnh giới gì. Có điều, rõ ràng anh cảm nhận được trái tim của anh và người con gái ấy đang cùng chung một nhịp đập. Hai tâm hồn đồng điệu dung hòa, ví như hai mảnh vỡ bị thất lạc nay tìm thấy nửa kia, tái sinh từ trong vụn vỡ.

Anh nghe rõ mồn một tiếng lòng của mình, và không khỏi sững sờ khi cảm nhận được rằng đó cũng là lời phát ra từ một mảnh tâm hồn khác, cả tiếng thổn thức từ trái tim của cô nữa. Nó rất nhỏ bé, rất mong manh và chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, cũ và mới. Nó khiến lòng anh nhức nhối vô hạn.

Chuyện này có thể xảy ra chăng ?

Chưa bao giờ Vũ Uy trải nghiệm thứ cảm giác mông lung kỳ ảo đến vậy. Vạn vật xung quanh bỗng hóa thành hư vô, vật đổi sao dời, ngoại trừ người con gái đang đứng xa kia. Trong khoảnh khắc, anh chỉ tâm niệm một điều duy nhất, nó cứ thôi thúc anh không ngừng nghỉ.

oOo

Tuệ Anh như hóa đá khi bắt gặp bóng dáng quen thuộc vừa lóe lên trong tâm thức. Chỉ một giây trước thôi, anh còn là suy nghĩ xa vời vợi. Vậy mà bây giờ, ý nghĩ ấy đã bước ra ngoài trở thành hình ảnh vô cùng chân thực, không cho cô kịp ngỡ ngàng. Gương mặt ấy, dáng người ấy tỏa ra thứ ánh sáng chan hòa, như hơi nóng mặt trời xua tan màn sương lạnh lẽo. Nó làm tan chảy khối băng lạnh buốt đóng trong trái tim cô bấy lâu nay.

Thế nhưng, khi lớp vỏ ấy nứt vỡ, vật yếu ớt bên trong lại mất đi tấm lá chắn bảo vệ. Buốt càng thêm buốt, đau càng thêm đau. Thiếu nó, cô làm sao chống trọi đây ?

Ánh mắt kia đang hút lấy cô, khiến đáy lòng run lên từng cơn. Cô muốn đến bên anh, muốn ôm anh thật chặt thay cho nỗi nhung nhớ và tủi hờn chất đầy bao năm. Cô muốn trách cứ anh, tại sao làm tim cô vỡ nát, hồn cô tan hoang.

Cô yêu anh. Yêu đến không thở được. Đến mức chẳng thể chịu đựng thêm lần nữa nếu bị vô tình ném xuống từ tầng mây hy vọng. Phải rồi, trèo cao thì ngã đau. Chi bằng quyết tâm từ bỏ, đoạn tuyệt mối tình câm lặng, nuốt ngược nước mắt vào trong. Đắng quá! Nhưng chấp nhận đi thôi, rằng tất cả chỉ là ảo ảnh. Nếu cứ sống mãi trong ảo tưởng, thân xác lẫn tâm hồn này còn héo mòn đến bao giờ đây.

Và rồi, dồn hết sức lực lẫn dũng khí để thoát khỏi lực hấp dẫn từ màu mắt kia, Tuệ Anh quay lưng bỏ chạy trước sự bất ngờ của chàng trai.

Tại sao? Dường như mới vài giây trước, anh còn đọc được trong đôi mắt trầm buồn kia một nỗi niềm thâm sâu trĩu nặng chỉ dành riêng cho anh. Vậy mà giờ đây đã vội vã trốn tránh. Nét mặt anh sa sầm lại, lập tức sải bước tới nơi những hòn đá nhấp nhô trên mặt nước cách đó không xa nối hai bên bờ suối đuổi theo cô.

Theo tình, tình chạy. Trốn tình, tình theo. Trò chơi đuổi bắt chẳng biết đến khi nào chấm dưt.

Cuộc đời Vũ Uy chưa bao giờ “đuổi hình bắt bóng” một cô gái, lại là người đã dùng thái độ lạnh nhạt từ chối anh thẳng thừng. Anh cũng không hiểu bản thân tại sao lại cố chấp đến mức này. Nhưng trái tim cứ thôi thúc hai chân cuống quýt hối hả chạy theo cô, ép đôi mắt dán chặt vào dáng người con gái mong manh lẫn trong sương khói đằng xa kia.

Cuối cùng, anh cũng bắt được cánh tay cô và kéo giật trở lại, mặt đối mặt.



_ Buông tôi ra !

Cô không ngờ anh sẽ đuổi theo, trong lòng thật hỗn mang, hoảng loạn né tránh cặp mắt đang xoáy sâu vào mình, sợ rằng khi nhìn vào nó ở cự ly gần thế này, bản thân sẽ tiếp tục bị lung lạc.

_ Tại sao em bỏ chạy ? – Vũ Uy nhìn cô đang cố gắng thoát khỏi vòng tay mình mà không khỏi chua xót. Cô chán ghét anh đến thế sao?

_ Anh làm ơn, buông tôi ra! – Cô nhíu mày, khổ sở nói, cơ thể co rúm lại.

Màu mắt hổ phách tuyệt đẹp nhuộm một sắc hoàng hôn buồn bã, anh lặng im nhìn gương mặt đượm vẻ u sầu, đôi rèm mi cụp xuống run run như bờ vai gầy trong tay anh. Cô đang sợ hãi anh ư ?

_ Nhìn anh đi.

Một cảm giác sững sờ lan tỏa khắp cơ thể, con tim cô co thắt lại từng hồi. Lời anh vừa thốt ra còn dịu dàng hơn rất nhiều trong những cơn mơ.

_ Xin em, nhìn anh đi.

Lần này không khó để nghe ra sự khẩn cầu trong câu nói của anh. Tuệ Anh hoàn toàn bị chất giọng êm ái xen chút day dứt, thiết tha ấy đánh gục. Đáy lòng phẳng lặng u tối như mặt nước đêm đông bắt đầu lăn tăn gợn sóng. Cuối cùng vẫn là, chẳng có cách nào thoát khỏi sức dụ hoặc của người đàn ông này.

Cô ngập ngừng ngước mắt lên, lập tức bị nhấm chìm trong màu nâu sắc vàng trong suốt ấy. Đôi mắt anh sao buồn đến thế. Cô chưa từng bắt gặp nét mặt vương vất u hoài này trước đây. Nó nhẹ nhàng len lỏi vào tim cô, gặm nhấm từng chút một. Lần đầu tiên, cô cảm giác rằng anh đang chủ động cởi bỏ lớp vỏ lạnh lùng đến khắc nghiệt, để cô có thể dễ dàng thấy tất cả cảm xúc nơi sâu thẳm nhất trong anh. Hồn cô bị lạc lối mất rồi, cứ thơ thẩn lang thang trong đôi mắt kia, không cách nào rời ra.

Tuệ Anh cứ mất hồn nhìn anh, dáng vẻ của cô bây giờ hết sức mị hoặc. Mặc dù khung cảnh xung quanh hai người như ở cõi thiên thu, thế nhưng chẳng thể nào sánh bằng người con gái trong vòng tay anh. Vũ Uy ngỡ như mình đang ôm trọn một giấc mộng đêm hè tuyệt đẹp.

Anh bồi hồi nâng tay chạm vào gương mặt cô, ngón tay khẽ miết nhẹ trên làn da cô rất dịu dàng, cử chỉ hết mực trân trọng. Anh nhìn cô chăm chú như thể muốn khắc từng chi tiết trên gương mặt người con gái vào tận tâm khảm.

_Tuệ Anh, anh rất…

Đúng lúc đó, tiếng Thục Quyên gọi tên anh vang lên trong không gian tĩnh lặng khiến cả hai người giật mình, đánh bật mọi cảm xúc vừa dâng lên, theo phản xạ mà nhìn về hướng phát ra tiếng gọi.

Vũ Uy bối rối nhìn Tuệ Anh, và hoảng hồn khi nhận ra vẻ lạnh băng hiện hữu trở lại qua nét mặt lẫn đôi con ngươi xinh đẹp mà u ám. Cô giằng mạnh ra khỏi anh và xoay người bước đi thật nhanh.

Dù biết nếu để Thục Quyên bắt gặp tình cảnh này sự việc sẽ càng thêm rối ren, ấy vậy anh chẳng thể tự chủ được mà níu giữ lấy bàn tay cô. Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại nhưng băng đá truyền đến lòng anh một nỗi tê buốt. Cô chẳng buồn quay lại nhìn anh, chỉ hờ hững nói.

_ Đừng quên giao ước giữa chúng ta.

Phải rồi, khi xưa anh đã sử dụng thái độ và lời nói này với cô, vì vậy anh có tư cách gì mong chờ lẫn hy vọng. Thế nhưng lòng anh lại khắc khoải khôn nguôi bởi ánh mắt đắm đuối nhìn mình khi nãy, biểu hiện đó làm anh ngỡ rằng cô thật sự cũng có tình cảm với anh, một cảm xúc không hề đơn thuần.

“Giữa chúng ta không tồn tại thứ gọi là tình yêu.”

Lời nói lạnh nhạt cứa vào lòng anh ngày nào chợt quay về quấy nhiễu dòng cảm xúc. Liệu có phải do quá nhớ nhung mong chờ mà sinh ảo tưởng? Lòng anh chợt se lạnh, rồi một lần nữa, anh bất lực buông tay. Một lần nữa, anh chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ đau khổ dõi theo bóng lưng người con gái lẫn trong sương khói, khuất xa khỏi tầm mắt và biến mất.

Thục Quyên hớt hải chạy đến chỗ anh, gương mặt cô tái đi vì lo lắng. Cô không nghĩ ở đây sương mù dày đặc đến vậy, chớp mắt mà Vũ Uy đã biến mất làm cô một phen sợ hãi.

_ Anh đây rồi! Em cứ sợ sẽ không tìm thấy anh. – Cô ôm chầm lấy anh ngay khi đến nơi, thở hắt ra như trút bỏ được gánh nặng.

Ngước lên thấy gương mặt thất thần của anh đang đăm đăm nhìn về một hướng xa xăm, cô bất giác nhìn theo, nhưng chẳng có gì ngoài không gian sâu hun hút của rừng cây cùng màn sương đang bắt đầu kéo đến.

_ Uy, anh nhìn gì vậy? – Cô băn khoăn hỏi.



Lòng anh bây giờ tràn ngập cảm giác hụt hẫng, thất vọng. Tìm kiếm dấu hiệu gì trong màn sương mù vô vọng đó nữa? Anh cười giễu bản thân, chẳng ngờ có ngày lại vì một người con gái mà trở thành gã lụy tình đến vậy. Thật ngớ ngẩn.

_ Chúng ta về thôi ! – Anh thẫn thờ nói với Thục Quyên, đôi mắt nay đã phủ một màu ảm đạm.

oOo

Cùng lúc ấy, sương mù che giấu thân hình người con gái đang ôm mình run rẩy nấp đằng sau cây cổ thụ. Khi đôi nam nữ đã đi khuất, Tuệ Anh bất lực tựa vào thân cây mà mệt mỏi sụp xuống.

Hai người họ tìm đến đây chắc hẳn cầu mong hạnh phúc đôi lứa, cô rốt cuộc cũng chỉ là người thứ ba mà thôi.

Nước mắt đau thương đã cố kìm nén lại vô thức đua nhau rơi xuống, tình là gì mà có thể giày vò tâm hồn lẫn thể xác con người ta thành nhàu nát đến vậy? Tại sao cứ mỗi lần dứt lòng từ bỏ, chữ tình lại ngày một cắm thêm sâu? Sâu đến độ dứt mãi, dứt mãi nhưng cuối cùng vẫn là chính bản thân bị tổn thương.

Cô gắng gượng đứng dậy và lững thững bước những bước chân vô hồn. Cho đến khi tiếng Hải Đăng đột nhiên vang lên bên tai.

_ Tuệ, cậu không sao chứ ?

Đưa ánh mắt u sầu nhìn vẻ mặt gần như tái đi vì hoảng hốt của Hải Đăng, Tuệ Anh chợt sực tỉnh. Cô áy náy nói.

_ Mình không sao.

_ Cậu làm mình lo muốn chết, mình gọi đến mấy lần cậu mới có phản ứng.

Hải Đăng thở phào nhẹ nhõm. Lúc đang cuống cuồng tìm Tuệ Anh thì may sao bắt gặp cô đi lại. Có điều, cô trông như người mất hồn, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh.

_ Xin lỗi, có lẽ do mình hơi mệt. Chúng ta về thôi, kẻo mọi người chờ.

Tuệ Anh bối rối né tránh ánh mắt dò hỏi của Hải Đăng, cô rảo bước nhanh về phía trước. Bỏ lại sau lưng những cảm xúc lẫn hoài niệm chồng chất trong lòng.

Nỗi nhớ chậm rãi dâng lên

Tình yêu chân thành giống như chiếc lá rụng

Vì sao con người phải phân ly ?

Tim đã nát mà lòng còn gắng gượng

Cô đơn thực sự đã trải qua ưu thương

Bất lực rơi nước mắt

Hãy để cơn gió thu mang đi nỗi nhớ

Mang đi những giọt lệ của em

Âm thầm chờ đợi anh

Tại nơi ta từng ước hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện You Are My Soulmate

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook