Chương 15: Lời tỏ tình
Nguyệt Cát
16/12/2013
Buổi sáng ở thành phố Đà Lạt rất trong lành và yên ả, không giống như sự náo nhiệt và phồn hoa nơi đô thị. Cái không khí bình yên này đã khắc sâu trong tâm khảm của cô từ rất lâu rồi. Nó giúp tâm hồn của cô dịu lại sau những muộn phiền không thể diễn đạt thành lời.
Hôm qua, cơn ác mộng lại trở về trong giấc mơ. Linh tính mách bảo cô rằng sắp có chuyện chẳng lành. Người ta nói, nếu một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, ắt có điềm báo.
Tuệ Anh nhấp môi một ngụm cà phê. Vị đắng lan tràn trong cơ thể, lan dần vào từng tế bào thần kinh như liều moocphin trấn an tinh thần. Đặt ly cà phê xuống bàn, cô thở dài nhìn ra ngoài khung cửa kính của nhà hàng khách sạn.
Bỗng một bó hoa hồng đỏ thắm hiện ra trước mặt cô, hương thơm phảng phất xung quanh như mùi nước hoa dịu nhẹ.
_ Cái này tặng cậu.
Tuệ Anh nhìn chủ nhân của bó hồng, gương mặt anh tuấn đang nở nụ cười sáng ngời như ánh mặt trời đầu đông. Nụ cười của Hải Đăng vẫn ấm áp như ngày nào, khiến cô cảm thấy bớt đi sự bất an.
_ Sao lại tặng mình? – Tuệ Anh băn khoăn hỏi lại.
_ Cứ coi như kỷ niệm ngày mình chính thức theo đuổi cậu đi. – Hải Đăng vẫn giữ nụ cười trên môi.
_ Đăng, không phải hôm qua mình đã nói rõ rồi sao. – Cô lưỡng lự nhìn anh nói.
_ Cậu có thể từ chối mình. Nhưng đâu có quyền cấm mình theo đuổi cậu, có đúng không? – Hải Đăng nháy mắt, bộ dạng nửa đùa nửa thật.
Tuệ Anh thấy thế thì bật cười, vui vẻ nhận lấy bó hoa hồng.
_ Mình cũng muốn xem thử một công tử hào hoa như cậu sẽ theo đuổi mình thế nào đây.
_ Nói cho cậu biết, cậu là người con gái đầu tiên được mình theo đuổi đấy.
Hải Đăng không hề nói sai sự thật. Vốn dĩ trước giờ anh chưa bao giờ tốn công theo đuổi bất cứ cô gái nào, chỉ có họ luôn theo đuổi anh. Kể cả là Thục Quyên, mối tình đầu của anh cũng diễn ra rất suôn sẻ.
_ Nói vậy kinh nghiệm của cậu là zero còn gì. – Tuệ Anh nheo mắt nhìn Hải Đăng, giọng bông đùa.
_ Cậu nói phải. Có lẽ mình nên tích lũy kinh nghiệm từ bây giờ. – Anh gật gù tỏ vẻ đồng tình.
Rồi cả hai cùng nhau bật cười. Họ cùng ăn bữa sáng và nói chuyện vui vẻ, dường như chẳng có trở ngại nào có thể làm rạn nứt được tình bạn bao năm qua.
Bất chợt, Hải Đăng nghĩ tới điều gì đó. Anh đặt chiếc nĩa đang ăn dở dang xuống bàn, nghi ngại nhìn Tuệ Anh.
_ Vừa nãy cậu suy nghĩ cái gì mà ngồi thần người ra vậy?
_ Không có gì đâu. – Cô cười lảng tránh. Giá như có thể nói ra cho nhẹ cõi lòng, nhưng đó là những bí mật lớn nhất đời cô.
_ Cậu lại nghĩ về anh ta, đúng không? – Chẳng biết từ bao giờ, nhắc đến người đàn ông đó khiến anh cảm thấy thật khó chịu.
_ Không phải. Cậu yên tâm. Mình biết điểm dừng. Hơn nữa, Quyên là người bạn quan trọng của mình. Mình sẽ không làm tổn thương cô ấy.
Tuệ Anh cười buồn bã. Cô là người thông minh, cô hiểu Thục Quyên đã không còn có thể rời xa người đàn ông đó. Cô ấy là người không thể che giấu bất cứ điều gì, nhất là cảm xúc. Ngày hôm qua, ánh mắt của Thục Quyên đã nói lên tất cả.
_ ... Trong mắt Vũ Uy cũng chỉ có một mình Thục Quyên. Mình hoàn toàn không có khả năng.
Nói đến đây, đôi hàng mi dài như cánh hoa rẻ quạt của Tuệ Anh cụp xuống, đáy mắt dần tối lại, trầm lặng. Biết vậy sao vẫn cứ u mê?
Hải Đăng thấy cô buồn vì một người đàn ông, chứng kiến dáng vẻ bất lực và yếu đuối vì anh ta, cổ họng tự nhiên dâng lên vị chua xót. Kẻ đáng ghét đó đã khiến người bạn mà anh quý trọng từ một cô gái mạnh mẽ trở nên yếu đuối đến không ngờ. Nhưng cũng nhờ có anh ta mà anh biết được cô gái trước mặt không phải hoàn toàn giống một nữ thần mà anh hằng cảm nhận - luôn trầm tĩnh và không bao giờ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Cô cũng là một người con gái bình thường, biết cười khi vui, biết khóc khi buồn và cũng rơi lệ vì người mình yêu.
Anh hoàn toàn bất ngờ trước một Tuệ Anh như vậy, những hình ảnh đó đã dần xâm chiếm tâm trí của anh. Nét buồn của cô có gì đó rất đặc biệt, phải nói là rất cuốn hút. Như khi nghe một bản nhạc buồn mà bị say mê tới tận tâm can, như khi ngắm một bức tranh mùa thu ảm đạm nhưng lại không thể rời mắt. Sau khi hiểu ra, lần đầu tiên anh nhận ra rằng cô gái đang ngồi đối diện anh thật sự rất đẹp, vẻ đẹp xuất phát từ nội tâm.
Nhưng, anh cũng hiểu rằng người con gái như Tuệ Anh khi yêu rất sâu sắc và khó lay chuyển. Bằng chứng là cô ấy đã yêu hắn suốt một thời gian dài trong im lặng. Biết rõ yêu người đàn ông không yêu mình là điều đáng thương nhất mà không có cách nào ngừng lại.
Ánh mắt Hải Đăng trở nên trầm ngâm. Anh muốn thử làm rung động trái tim của cô một lần nữa. Muốn cố gắng để bước vào cánh cửa tâm hồn đang khép kín của cô. Muốn thấy cô hạnh phúc để được chiêm ngưỡng nụ cười diệu kỳ ở nhà bà Tịnh Yên ngày hôm đó. Anh sẽ dùng tấm chân tình của mình để bù đắp những thương tổn mà cô đã phải chịu đựng.
Hải Đăng khẽ rướn người về phía trước, nắm lấy bàn tay của Tuệ Anh đang để trên mặt bàn.
_ Tuệ, hãy để mình giúp cậu. Chỉ cần cho mình một cơ hội. – anh nói với vẻ mặt và giọng nói vô cùng nghiêm túc.
_ Nhưng ...
Tuệ Anh bối rối. Chưa bao giờ cô thấy Hải Đăng nghiêm túc như lúc này. Thế nhưng cô làm sao có thể đến với anh trong khi còn nặng tình với người đàn ông khác. Như vậy sẽ chỉ làm tổn thương anh, một trong những người bạn quan trọng trong cuộc đời của cô. Hơn nữa, tình cảm của anh giờ đây có thể chỉ là sự đồng cảm, hoặc cảm thông, hoặc thương hại cũng không biết chừng. Cô không muốn anh ngộ nhận để rồi sau này chính tình bạn bị rạn nứt bởi những việc không đáng có. Tuy nhiên…
_ Mình sẽ dùng tất cả tấm chân tình của mình để làm cậu thay đổi. Nếu đến cuối cùng, cậu vẫn không thể quên hắn. Mình sẽ bỏ cuộc. Như vậy có được không?
Từ giọng nói đến ánh mắt chân thành của Hải Đăng khiến Tuệ Anh rơi vào thế khó xử. Cô không thể nhận lời anh, nhưng lại không biết cách nào từ chối sự chân thành nơi anh. Cái siết tay nhẹ nhàng nhưng chắc chắn đã nói lên quyết tâm của người con trai này.
_ Đăng, mình biết cậu vì muốn tốt cho mình. Nhưng việc này...
Tuệ Anh chưa nói dứt câu thì một chất giọng trong như tiếng suối vang lên làm phân tán sự chú ý của cô và Hải Đăng.
_ Tuệ ! Đăng !
Thục Quyên đang vẫy tay với hai người, đi bên cạnh là Vũ Uy, thần thái của anh vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng vẻ lãnh đạm thì đã không còn.
Lúc vừa bước qua ngưỡng cửa, cả anh và Thục Quyên đều nhìn thấy Hải Đăng đang nắm tay Tuệ Anh, ánh mắt tràn đầy tình ý. Ngay lập tức, không hiểu sao bao nhiêu thiện ý của Vũ Uy dành cho người con gái kia bay biến hết, chỉ còn lại những ý nghĩ nhơ nhuốc từng tồn đọng trong trí nhớ.
“Bây giờ lại thêm một con cá cắn câu, cũng lại là một con cá lớn. Định bắt cá hai tay sao? Hay chê Phạm Tùng « già néo đứt dây » nên muốn tìm kẻ khác thay thế? Hoàng Hải Đăng quả là một sự lựa chọn hoàn hảo.”
Cái suy nghĩ này cứ liên tục hiện lên trong đầu Vũ Uy, cảm giác khinh khi trỗi dậy, đẩy lùi hình ảnh thuần khiết của cô gái ngồi trước cây đàn bạc màu tối hôm nào. Có thể cô ta vì hoàn cảnh mà lợi dụng Phạm Tùng, nhưng việc lợi dụng chính người bạn thân của mình thì không thể chấp nhận được. Tại sao anh có thể quên thân phận của cô ta chứ? Có điều, trước đây chính vì coi thường cô ta nên anh hoàn toàn thờ ơ. Còn bây giờ, tại sao lại cảm thấy tức tối đến thế?
Tuệ Anh nhìn thấy Thục Quyên đang tiến lại gần mình, đằng sau cô là Vũ Uy với thần thái lạnh lẽo như làn hơi nước đến từ địa ngục. Cô giật mình rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Hải Đăng, trái tim lại loạn nhịp. Cô bối rối đứng dậy. Thật là, cô quên bẵng đi mất việc họ cũng cùng thuê chung một khách sạn.
_ À... mình mới ăn sáng xong, chuẩn bị đến công trường bây giờ.
Mặc dù không hề nhìn Vũ Uy, nhưng thứ không khí tối tăm tản ra từ người đàn ông kia khiến Tuệ Anh cảm thấy nghẹt thở. Sao lần này có cảm giác anh đang vô cùng giận dữ?
Tốt nhất là nên tránh chạm mặt trực tiếp một cách tối đa. Một phần vì cô chán ghét cái thứ đang làm loạn bên trong lồng ngực mình, nó thuộc về cơ thể cô nhưng thật khó bảo, luôn vì người kia mà chống lại lý trí. Phần khác vì cảm thấy có lỗi với Thục Quyên.
_ Vậy sao? Thật tiếc.. - Thục Quyên hạ giọng, vẻ thất vọng.
Đã lâu rồi Thục Quyên không được nói chuyện với Tuệ Anh, cô có rất nhiều điều muốn kể, muốn tâm sự. Thế nhưng dạo gần đây Tuệ Anh luôn đi cùng Hải Đăng, mà vì nhiều lý do khiến cô ngại ngùng khi đối diện với anh.
Cô vẫn còn nhớ như in gương mặt và ánh mắt ảo não của Hải Đăng lúc cô nói với anh rằng:
«Em xin lỗi, người em yêu là Uy.»
Cô đã phản bội anh, chấp nhận và yêu người đã chia rẽ tình yêu của họ, khiến anh tán gia bại sản, hại chết ba mẹ anh, hại anh phải bỏ đi biệt xứ. Ấy vậy mà, người con trai đó vẫn chấp nhận buông tay, còn đồng ý với cô sẽ không trả thù Vũ Uy nữa. Điều đó lại càng khiến Thục Quyên cảm thấy muôn phần day dứt, cô không xứng đáng với tình cảm của anh.
_ Để lúc khác cũng được. Chúng ta còn nhiều thời gian mà. – Tuệ Anh bắt được sự nuối tiếc trên gương mặt của Thục Quyên, cô cười an ủi.
Thục Quyên gật đầu. Đúng lúc đó, ánh mắt cô lướt qua chiếc bàn ăn và dừng tại bó hoa hồng tuyệt đẹp nổi bật trên nền trắng tinh tươm của khăn trải bàn. Cô thốt lên ngạc nhiên.
_ Bó hoa đẹp quá! Đăng, là của anh tặng Tuệ hả? – Cô nhìn Hải Đăng, đôi mắt long lanh ánh lên tia chờ đợi câu trả lời khớp với suy nghĩ của mình.
_ Đúng vậy. – Hải Đăng không hề do dự trả lời. Anh quàng tay qua eo của Tuệ Anh một cách tự nhiên và thân mật rồi khẳng định lần nữa. – Anh đang theo đuổi cô ấy.
Lời tuyên bố công khai và những cử chỉ thân mật đó khiến cho tất cả sững người. Tuệ Anh chẳng biết phải phản ứng thế nào trong tình huống này, cứ đứng im như pho tượng. Cô không dám nhìn Vũ Uy lấy một giây, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt ai kia đang nhìn chăm chăm vào mình khiến cả cơ thể nóng ran.
_ Muộn giờ rồi. Anh và Tuệ phải đi làm việc đây. Em ở lại ăn sáng vui vẻ nhé.
Hải Đăng mỉm cười nói với Thục Quyên một cách lịch sự. Sau đó, tay anh vẫn để bên hông của Tuệ Anh và nhanh chóng kéo cô đi ra khỏi nhà hàng. Tuệ Anh chỉ kịp để lại một câu « Hẹn gặp lại! ».
Thục Quyên từ bất ngờ này đến bất ngờ khác dõi theo dáng lưng hai người bạn, bất ngờ reo lên.
_ Em biết ngay mà. Họ đang hẹn hò với nhau đó.
Trong thâm tâm, cô thực sự nghĩ rằng Tuệ Anh là cô gái hoàn toàn xứng đáng với Hải Đăng.
_ Không liên quan đến anh. – Vũ Uy lạnh lùng buông một câu.
Rồi chẳng nói chẳng rằng, anh tiến tới một chiếc bàn trống và ngồi xuống. Đôi tay lật giở cuốn menu nhưng thực chất đang cố kìm nén cơn giận đang dâng lên dữ dội trong cơ thể. Tất cả việc diễn ra vừa rồi thật chướng tai gai mắt. Đúng là hạng đàn bà dễ dãi, tùy tiện cho đàn ông chạm vào người. Vậy mà trước mặt anh còn tỏ ra thanh cao. Giận nhất là thể loại đáng khinh như cô ta không thèm nhìn anh lấy một giây, cứ như thể anh không tồn tại.
Đáng chết!
Cô ta dám coi thường anh, dám không để anh vào mắt sao?
oOo
Bên ngoài khách sạn, Hải Đăng đã thu bàn tay đặt bên hông Tuệ Anh về. Vừa rồi, anh cũng chẳng hiểu sao mình lại hành động như vậy. Chỉ có điều, anh cảm thấy khó chịu khi phát hiện ánh mắt của Vũ Uy nhìn Tuệ Anh, một cái nhìn kỳ lạ. Linh tính của đàn ông mách bảo có điều gì đó rất mơ hồ ẩn sau ánh mắt của anh ta.
Hải Đăng đã từng nghi ngờ quan hệ giữa Vũ Uy và Tuệ Anh, dường như hai người họ có một mối liên hệ nào đó mà người ngoài không thể lý giải. Từ bữa tiệc tại biệt thự nhà họ Vũ đến buổi tối mờ ám hôm đó, anh đã trên một lần thấy ánh mắt anh ta nhìn Tuệ Anh ẩn chứa sự say mê. Nhưng tình cảm của người đàn ông đó dành cho Thục Quyên là thật lòng, ánh mắt và cử chỉ dịu dàng, nâng niu và trân trọng đó rất chân thật, không thể là giả tạo. Có lẽ anh đã quá nhạy cảm chăng? Hải Đăng loại bỏ ý nghĩ đó khỏi đầu, đưa mắt nhìn Tuệ Anh, áy náy nói.
_ Mình xin lỗi đã hành động tùy tiện như vậy.
_ Không có gì. Mình phải cảm ơn cậu đã giúp mình thoát khỏi tình huống ban nãy mới đúng. – Tuệ Anh mỉm cười nhưng trong lòng quả thật cũng đang rối bời.
_ Vậy, cậu sẽ đồng ý với mình chứ? – Hải Đăng gợi lại câu chuyện còn đang dang dở, ánh mắt hiện lên vẻ mong chờ.
_ Mình... – Cô nhìn gương mặt khẩn khoản của anh, từ «Xin lỗi !» chẳng hiểu sao cứ đứng im giữa cổ họng như có vật gì đó cản trở, không thể thoát ra khỏi miệng.
Bắt được sự do dự trong lời nói của Tuệ Anh, đôi mắt anh ánh lên tia mừng rỡ, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.
_ Cho mình một cơ hội cũng chính là cho cậu một cơ hội. Cậu không thể cứ ôm mãi tình yêu vô vọng với anh ta như vậy được.
Tuệ Anh cụp mi mắt xuống, cô không phủ nhận đã bị những lời nói của Hải Đăng tác động. Đúng là về tình về lý, cô chẳng có lý do để cứ ấp ủ mãi tình cảm với người đàn ông đó. Từ bỏ là con đường duy nhất. Nhưng cô không biết lợi dụng tình cảm của người khác có phải là cách đúng đắn hay không?
_ Mình không muốn lợi dụng tình cảm của cậu. – Cô nói giọng buồn bã.
Trái tim trong lồng ngực Hải Đăng khẽ rung động. Người con gái này tính khí khảng khái và luôn nghĩ cho người khác hơn bản thân mình, là một người coi trọng tình cảm. Anh nhớ lại những lời nói của Vũ Uy ngày trước:
«Nếu như Hạ Tuệ Anh không van xin tôi buông tha cho cậu. Cậu nghĩ cậu còn có thể ngồi đây mà chất vấn tôi hay sao? »
Một cô gái tốt thế này chẳng thể tìm được người thứ hai. Anh đã bỏ lỡ cơ hội một lần, chắc chắn lần này sẽ phải nắm thật chặt.
Hải Đăng nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thon gọn của Tuệ Anh lên, hướng đôi mắt trong veo nhìn vào mắt mình. Anh thành khẩn nói.
_ Là mình tự nguyện. Hãy tin mình, được không?
Tuệ Anh nhìn anh hồi lâu, sự chân thành của Hải Đăng đã làm lung lay ý nghĩ từ chối của cô. Người con trai này đã từng khiến cô rung động, có lẽ anh sẽ làm lay chuyển con tim cô lần nữa chăng? Cô mím môi, gật nhẹ.
Như chưa thể tin vào mắt mình, Hải Đăng sững người ra có đến vài phút. Sau đó, anh bất ngờ ôm chầm lấy Tuệ Anh, từ nét mặt đến giọng nói không giấu được vẻ vui sướng.
_ Tuệ, cảm ơn cậu.
Trong vòng tay của Hải Đăng, Tuệ Anh cảm thấy được nhịp tim của người con trai này đang đập rất nhanh. Cô bất giác mỉm cười. Anh vẫn luôn ấm áp và gần gũi như ngày xưa, luôn là ánh mặt trời sưởi ấm sự lạnh lẽo trong cô, luôn là ngọn hải đăng soi sáng mỗi khi cô lạc lối.
Hy vọng ánh sáng nơi anh có thể giải thoát cô khỏi sự trói buộc vô hình với người ấy.
Bỗng nhiên, một cảm giác rợn người từ đâu xuất hiện khiến Tuệ Anh giật mình, như thể có ánh mắt đang theo dõi nhất cử nhất động của cô. Mấy ngày nay cô rất hay có loại cảm giác này. Cô rời khỏi Hải Đăng, ánh mắt bất an quan sát xung quanh.
_ Tuệ, có chuyện gì vậy? – Hải Đăng thấy biểu hiện lạ lùng của Tuệ Anh, lo lắng hỏi.
Là do cô nhạy cảm quá sao? Cảnh vật xung quanh vẫn thanh bình như mọi ngày.
_ Không có gì. Chúng ta đi thôi.
Nén sự bất an trong lòng, Tuệ Anh cùng Hải Đăng rời khỏi khách sạn đến công trường.
oOo
Trong góc khuất cách nơi Tuệ Anh và Hải Đăng vừa rời đi không bao xa, một người thanh niên mặc bộ đồ đen đang hướng ánh mắt sắc lạnh dõi theo hai bóng người. Anh ta rút điện thoại và bấm một dãy số.
_ Ông chủ, đối tượng có biểu hiện nghi ngờ. – giọng nói cũng như thần sắc trên gương mặt anh ta, vô cùng lãnh cảm.
_ Vậy sao? Con bé này đúng là không thể coi thường. – tiếng nói trong điện thoại phả ra như âm hồn dưới địa phủ - Khải Nguyên, mau tiến hành kế hoạch ngay đi.
_ Tôi rõ rồi.
oOo
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Tuệ Anh công tác tại thành phố Đà Lạt. Công việc xây dựng diễn ra thuận lợi và suôn sẻ. Công trình đã xong giai đoạn đặt móng và dựng khung, có lẽ chỉ hai tháng nữa là hoàn tất.
Tuệ Anh đang đứng theo dõi tiến trình thi công với các kiến trúc sư và kỹ sư xây dựng. Trong lòng cô vui mừng khôn tả khi nghĩ đến những đứa trẻ đáng yêu kia sắp có một ngôi trường mới, kiên cố và đẹp đẽ. Cô thật muốn thời gian trôi qua nhanh để có thể nhìn thấy dáng vẻ háo hức và những nụ cười rạng rỡ của chúng.
Đang mải mường tượng những hình ảnh tốt đẹp trong đầu, bỗng một giọng nói trong và thanh của một cô gái kéo tâm trí Tuệ Anh trở lại.
_ Chị Tuệ Anh, thanh tra công trình đến rồi. Người ta nhờ em đến gọi chị.
Thì ra là Linh Đan, cô bé đang thực tập tại công ty của Tuệ Anh một tháng nay. Cô bé mới học năm thứ hai nhưng rất lanh lợi và dễ thương. Cô có gương mặt ưa nhìn và tính cách hòa đồng nên được mọi người trong công ty yêu mến. Có điều, bề ngoài của Linh Đan nom trẻ hơn so với tuổi hai mươi.
Mặc dù Tuệ Anh luôn giữ khoảng cách nhất định với đồng nghiệp, không quá thân thiết và gần gũi với ai, cư xử có chừng mực nên cô là nhân vật rất được nể trọng trong công ty cũng như giới kiến trúc. Tuy nhiên, nhân viên trong công ty cô đều nhớ rõ.
_ Chị đến ngay đây. Cảm ơn em, Linh Đan. – Cô mỉm cười nhã nhặn nói với Linh Đan rồi xin phép các đồng nghiệp rời đi.
_ Chị Tuệ Anh biết tên em sao? – Linh Đan đi theo cô, nét mặt vui mừng hỏi.
_ Là đồng nghiệp với nhau sao chị lại không biết tên em chứ. – Cô cười đáp lại.
_ Em sao lại là đồng nghiệp với chị được. Em còn kém chị xa lắm. – Linh Đan thở dài nhưng ngay sau đó lại nhìn Tuệ Anh với đôi mắt long lanh đầy ngưỡng mộ. - Chị biết không? Chị là thần tượng của em đấy. Chị vừa xinh đẹp lại giỏi giang và thành đạt. Em chỉ ước giá như bằng một nửa của chị thôi cũng mãn nguyện rồi.
Tuệ Anh cảm thấy cô bé này có chút gì đó giống với Lila, chắc hẳn sau này Lila lớn lên cũng sẽ là một cô bé đáng yêu như vậy. Nghĩ thế nên Tuệ Anh mở lời nhiều hơn.
_ Chị nghĩ sau này em nhất định sẽ là một nữ kiến trúc sư tài giỏi thôi. Thành tích của em ở trường cũng rất đáng nể, đúng không?
Sinh viên năm hai đã được nhà trường giới thiệu đi thực tập hẳn phải rất xuất sắc, giống như cô ngày trước làm cho Hoàn Vũ khi vẫn còn ngồi ghế nhà trường vậy.
_ Chỉ có điều vẫn không thể bằng chị được. Ở trường em bây giờ, chị là huyền thoại đấy. Không sinh viên nào mà không biết đến chị. – Linh Đan hào hứng khen ngợi Tuệ Anh không ngớt lời.
Nhìn cô bé sinh viên lém lỉnh và hồn nhiên trước mắt, cô lại nhớ đến thời sinh viên đầy hoài bão. Những ngày đi ký họa, đi thực tập thật sự rất vui vẻ, rất đáng nhớ. Lúc đó, cô hoàn toàn cho rằng mình đã chọn lựa đúng con đường. Bây giờ cũng vậy, cô không bao giờ hối hận việc từ bỏ thương trường để theo đuổi nghệ thuật. Hai thứ chẳng có chút gì liên quan nhau, thậm chí là đối lập.
Cô yêu thích và say mê công việc bản thân đang theo đuổi. Mỗi khi vẽ tranh, nỗi lòng cô như được giải tỏa. Mỗi khi nhìn vào những công trình do chính mình tạo dựng, tâm hồn như được tưới một loại nước linh thiêng, làm sống dậy những niềm vui đã vụt tắt. Khi chúng chỉ là các viên gạch vô tri rời rạc, rồi dần dần được bồi đắp dựng xây theo năm tháng trở thành một khối vững chắc. Bắt đầu từ những thứ nhỏ bé nhất, bắt đầu từ một mái nhà, cũng là lúc bắt đầu câu chuyện của mỗi con người. Là hạnh phúc, là đau thương, là hội ngộ hay là chia ly... Tất cả đều đong đầy cảm xúc trong một đời người.
Nhưng chung quy, mái nhà chính là tổ ấm, chính là gia đình mà mỗi người đều hướng về. Cái nghề cô say mê nó có ý nghĩa vậy đấy.
Còn thương trường đầy rẫy cạm bẫy, xung quanh là những con người ranh ma quỷ quyệt như cáo chồn chỉ trực chờ thời cơ trục lợi, không có đạo nhân nghĩa, không có tình thương thuần túy. Sống trong môi trường như vậy, tinh thần luôn căng thẳng và mệt mỏi.
Có lẽ, đây là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời đầy lầm lạc của cô, mãi đến bây giờ vẫn chẳng được thanh thản. Đôi mắt trong vắt như hồ thu của Tuệ Anh trong chốc lát lại trở nên u tối.
Đúng lúc hai người đang men theo lối mòn dẫn ra ngoài khu thi công, bỗng một tiếng uỳnh từ trên không trung dội xuống dưới ngay chỗ Tuệ Anh và Linh Đan đang đứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.