Chương 40: Những khoảng trời đã qua
Nguyệt Cát
24/01/2014
Trong phòng bệnh, không khí căng thẳng bao trùm lên ba con người, mỗi người một vẻ mặt, một tâm trạng.
_ Tôi đã tìm cô ấy rất lâu rồi. – Xích Long lau máu trên khóe môi, bình thản lên tiếng.
_ Cậu nói cái gì ? – Vũ Uy thốt lên đầy kinh ngạc. Anh rất hiếm khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của kẻ đang đứng trước mặt.
Nhìn sang bộ dạng lôi thôi của Tuệ Anh, anh bèn lục tủ lấy ra một chiếc áo khoác mỏng mặc vào cho cô. Sau đó mới trầm giọng hỏi.
_ Em nói đi, rốt cuộc hai người từng quen biết nhau sao ?
Tuệ Anh do dự nhìn anh, rồi chuyển hướng về phía Xích Long, mơ hồ gợi lại một mảnh ký ức.
_ Anh là... anh Đen sao ?
Xích Long mỉm cười, hài lòng đáp.
_ Tốt rồi, em vẫn chưa quên anh. Là anh đây, bé Đỏ !
Vũ Uy ngẩn người trước đoạn đối thoại, anh hết nhìn cô rồi nhìn Xích Long, bán tín bán nghi.
Thì ra, Xích Long chính là cậu bé từng bên cạnh và che chở cho cô trong những ngày tháng đen tối nhất.
Cô và anh giống nhau, cùng là những đứa trẻ bị bọn buôn người coi như món hàng trao đổi. Nhưng anh bản lĩnh hơn tất cả những đứa trẻ đó, anh như con sói đầu đàn, che chở và bảo vệ đàn của mình, dù chỉ là con sói nhỏ bị loài vật to lớn hơn khống chế.
Trong số những đứa trẻ, anh gần gũi với cô nhất. Anh nói anh muốn bảo vệ cô, bởi nhìn cô rất đáng thương. Lặng lẽ và yếu ớt tựa ngọn cỏ, mà lại mạnh mẽ theo cách lầm lì gai góc. Nhưng ngày ấy, cô vẫn còn chưa thoát khỏi cú sốc kinh hoàng, tâm hồn thơ dại bị nhấn chìm trong tăm tối, cô như con ốc sên thu mình khỏi cuộc đời. Với anh cũng không ngoại lệ.
Có lần, anh gặng hỏi tên cô, nhưng cô không chịu mở miệng. Anh láu cá gọi cô là bé Đỏ, rồi nói rằng cô cũng có thể gọi anh là anh Đen. Không hiểu vì sao, từ lúc nào cô đã coi mình là bé Đỏ, còn người ấy là anh Đen.
Ngày nọ, anh tổ chức một cuộc tẩu thoát, nhưng không thành và bị bắt lại. Bọn buôn người dã man ấy, chúng biết đòn roi thế nào cũng không khuất phục dược anh – một con sói hoang dã không thể thuần phục. Vậy là...
Trước mắt anh, cô bé mà anh thường quan tâm nhất, bị đè ra. Chúng tàn bạo lấy thanh sắt nung đỏ rực dí vào lưng cô, nhếch mép đe dọa. Tiếng thịt cháy xèo xèo, mùi khét lẹt xộc thẳng vào mũi, tiếng gào khóc thê lương rồi chết ngất đi vì đau đớn của cô... Tất cả in hằn trong đôi mắt đỏ ngầu phẫn nộ.
Từ đó, anh không vùng vẫy nữa, hòa mình vào những đứa trẻ khác làm công việc được giao. Ở nơi tận đáy xã hội, lũ trẻ như công cụ kiếm tiền. Đơn giản nhất là việc bán báo, bán vé số, đánh giầy,... Những đứa nhanh nhẹn, láu cá và thông minh hơn thì bị sai làm những việc bất hợp pháp. Nếu vừa lòng bọn chủ sẽ được ưu tiên hơn những đứa khác, thậm chí được giao phó cả công việc quản lý của bọn chúng. Anh là một trong những cánh tay đắc lực của bọn cầm thú ấy. Nhưng tận nơi sâu thẳm, anh phải kìm nén và nhẫn nhục trước niềm kiêu hãnh hoang dại vốn có và cơn bão lòng, có lúc tưởng chừng đã đi tới giới hạn, vậy mà vẫn vượt qua được giới hạn đó.
Có điều, anh vẫn luôn bên cạnh cô, âm thầm săn sóc cô. Cho tới một ngày ba năm sau đó, khi cô mười bốn tuổi, ở cái độ tuổi xuân thì như một nụ hoa mới hé, thanh thuần và tươi mát, chúng bán cô cho một chủ nhà chứa ở Trung Quốc nhân lúc anh không có mặt. Anh như phát điên, cuồng nộ đập phá, giết chết tên đã bán cô. Sau đó, anh bị đánh một trận nhừ tử, suýt thì mất mạng.
Kể từ ngày ấy, hai người mất liên lạc.
_ Anh đã đi tìm em rất lâu, nhưng không thể tìm ra. Sau đó em đã sống thế nào ?
Quả thực, sau này khi nổi danh khắp giang hồ, anh đã lật tung cả cái đất Trung Quốc nhưng vẫn không tài nào tìm được cô. Vốn dĩ tưởng rằng cô yểu mệnh, vậy mà cô đang ở trước mặt anh, xinh đẹp và sạch sẽ như chưa từng bị nhấn chìm. Bất ngờ hơn, con người cô cũng đã thay đổi, không còn là bé Đỏ mà anh biết năm nào.
Cuộc sống đôi khi thật kỳ diệu.
_ Sau khi bị bán sang Trung Quốc, ba em kịp thời tìm tới cứu em khỏi đó. Em cứ ngỡ sẽ không gặp được anh nữa, vì khi quay lại, em nghe nói trại buôn người đó đã bị cảnh sát truy phá sào huyệt, cũng không có bất kỳ tin tức gì của anh. Nào ngờ hôm nay chúng ta có duyên kỳ ngộ, em vui lắm.
Cô cười, nụ cười dịu dàng thuần khiết.
Anh gọi cô là bé Đỏ, vì hy vọng một ngày nào đó cô sẽ tươi sáng rực rỡ như sắc màu ấy, nó còn tượng trưng cho sự may mắn.
Bây giờ, cô quả đã tỏa sáng, không còn khoảng tăm tối, u uất hiện diện bao quanh nữa. Chính vì vậy, anh đã không nhận ra.
Còn anh, vốn dĩ đã nhuốm màu đen kịt thăm thẳm của hố sâu nằm dưới đáy xã hội.
Mải nhìn cô đắm đuối, một chiếc gối bay vù tới đáp trúng mặt anh, Vũ Uy trừng mắt cảnh cáo.
_ Cậu ở đây lâu thế ảnh hưởng tới sức khỏe của tôi đấy. Định ở đây luôn à ? – Có người đuổi khách một cách lộ liễu.
Anh ‘xì’ một tiếng, cuộc hội ngộ kỳ tích đáng mở tiệc ăn mừng như thế này cũng chẳng được trọn vẹn nữa, bởi người đàn ông hay ghen tuông kia.
_ Rồi rồi, tôi về.
_ Về đi ! Về đi ! Không tiễn ! – Vũ Uy xua xua tay.
Anh bĩu môi, không cam tâm đứng dậy đi đến cửa, Tuệ Anh theo sau tiễn.
_Bé Đỏ, hôm khác chúng ta gặp riêng hàn huyên nhé. – Anh nháy mắt tinh nghịch.
_ Không được ! – Tuệ Anh chưa kịp trả lời thì tiếng Vũ Uy vang lên, sắc nhọn như dao.
_ Anh chưa phải chồng cô ấy, đừng quản kỹ thế có được không ? Bé Đỏ, khi nào chán anh ta, đến tìm anh nhé !
Rồi anh bất ngờ hôn ‘chụt’ một cái rõ kêu lên má Tuệ Anh, cười ha hả bỏ đi. Bỏ đằng sau lưng tiếng gầm thét của Vũ Uy, trong lòng hả hê, vô cùng sảng khoái.
Trên đường ra bãi đỗ xe, anh thong thả bước từng bước, tay đút túi quần, miệng huýt sáo đoạn điệp khúc Let it be của The Beatles. Ngẩng nhìn bầu trời trong xanh, anh cảm thấy một khoảng trời đã qua đi, nhẹ nhàng trôi vào dĩ vãng.
Cô ấy không còn là bé Đỏ năm xưa của anh nữa. Giờ đây bên cạnh cô đã có một người sẵn lòng đánh đổi cả tính mạng để bảo vệ và chở che cho cô rồi. Anh biết, cô đã tìm thấy ánh sáng đích thực của đời mình.
Còn anh, anh vẫn sẽ là bóng tối, đứng bên cạnh quan sát và âm thầm như vậy, giúp đỡ họ khi họ cần.
oOo
Một ngày đẹp trời, nắng lên ấm áp, Tuệ Anh ngồi bên cạnh giường cùng Vũ Uy đọc sách, những ngày tháng này thật thảnh thơi và êm ả. Thêm hai tuần nữa trôi qua, sức khỏe của anh đã khá lên nhiều, có thể vài ngày nữa sẽ được xuất viện.
Nhưng chưa được bao lâu thì Đình Trung đến, ngay khi bước vào, anh đã vội thông báo một tin xấu.
_ Tổng giám đốc, ông Đỗ Hào đã qua đời rồi.
.
.
.
Hôm đưa tang ông, trời vẫn hửng nắng, nhưng chẳng làm giảm bớt không khí lạnh lẽo u buồn của buổi tang lễ. Thục Quyên mặc bộ đồ tang, ngồi đó ôm di ảnh của ba, đầu cuốn một dải lụa trắng, gương mặt đờ đẫn, mắt sưng đỏ. Bên cạnh là bà Thục Nhan đã khóc ngất. Rất nhiều người đến chia buồn cùng họ, màu đen trắng bi thương xen lẫn nhau, bao trùm toàn bộ ngôi nhà.
Vũ Uy và Tuệ Anh cùng nhau đến dự trước những lời bàn tán chỉ trỏ ác ý, nhưng hai người chẳng còn tâm trạng để ý đến điều đó. Nhìn Quyên phờ phạc vì khóc hết nước mắt, vẫn xinh đẹp nhưng muôn phần ảm đạm, cô đau lòng đến không kìm được nỗi xót xa.
Đứng trước di ảnh của người đàn ông quá cố, Tuệ Anh không khỏi bồi hồi thổn thức. Chưa đầy hai tuần trước, cô thay mặt Vũ Uy đến thăm ông, xin ông tha thứ cho cô và anh. Thế nên, cô vô cùng bối rối, chỉ biết cúi đầu mà không dám nhìn thẳng vào thân hình ngày một héo mòn, chỉ còn da bọc xương của ông. Vậy mà, ông đã chủ động nắm tay cô, bàn tay xương xẩu lạnh ngắt, nhưng ánh mắt thì trầm ấm, mỉm cười cảm ơn khiến cô vừa xúc động, vừa ngỡ ngàng.
« Ta đã nghe Quyên kể lại tất cả, ta không trách con, tình cảm là thứ không thể gượng ép. Con hãy trân trọng, ta chúc con hạnh phúc. Ta không còn nhiều thời gian, điều ta lo lắng nhất là đứa con gái của mình, muốn tìm cho nó một điểm nương tựa. Nhưng, khi nghe những quyết định của nó, ta đã an tâm rồi. Bởi vì con gái ta đã trưởng thành, vì nó đã biết từ bỏ, biết hy sinh. Cảm ơn con, cảm ơn con đã làm bạn của Quyên. »
Đó là những lời cuối cùng của ông dành cho cô, nhớ đến mà không khỏi sụt sùi. Cầm cây nhang trong tay, khói hương thoang thoảng, Tuệ Anh thành tâm cầu chúc ông thanh thản yên nghỉ nơi suối vàng.
Sau khi thắp nén nhang cho ông Hào, cô đến trước Quyên, xúc động cầm tay cô ấy, nghẹn ngào.
_ Quyên, kiên cường lên nhé !
Vẫn giữ biểu cảm vô hồn, Thục Quyên khẽ gật đầu, rồi lại im lặng. Anh và cô nhìn nhau, nét mặt hiện rõ mồn một sự lo lắng buồn bã.
_ Quyên, nếu em cần gì hãy đến tìm anh. – Vũ Uy lên tiếng, cố gắng nói theo một cách chân thành và dịu dàng nhất.
Cô ấy lắc đầu, hàng mi vẫn nặng nề cụp xuống, chẳng buồn nhấc lên.
Anh bỗng cảm thấy nhói lòng, thứ mà Quyên cần hiện giờ, anh đã không còn có thể cho cô ấy.
_ Cậu đừng như thế... – Tuệ Anh khóc, nước mắt rơi xuống như mưa. Sự bất lực trước nỗi đau buồn của người mình yêu thương luôn khiến cô không thể chịu đựng được, bất giác trở nên yếu đuối.
Lúc này, Thục Quyên mới nâng tầm mắt, đưa tay lau hai hàng nước mắt cho cô, bờ môi nhàn nhạt.
_ Cậu lạ thế ! Trông còn đau khổ hơn cả mình nữa.
Cô ôm chầm lấy bạn, không thể ngăn được lệ rơi.
_ Cậu được anh ấy nuông chiều quen rồi nên hở một tí là khóc thế à ? – Thục Quyên đùa yếu ớt. – Mình không sao, chỉ là cần thời gian để bình tâm lại. Cậu còn nhiều việc phải lo nghĩ, đừng hao tổn tâm trí về mình.
_ Không hao tổn tâm trí sao được, cậu là bạn mình mà. Không được quên, xung quanh cậu còn rất nhiều người yêu thương và quan tâm cậu.
Thục Quyên gật đầu, đáy mắt đã hiện lên chút thần sắc.
Vẫn còn nhiều khách muốn đến chia buồn với gia chủ nên hai người không tiện ở lâu. Trước khi đi, Vũ Uy muốn ôm Thục Quyên an ủi một chút. Ngày xưa anh vẫn hay làm vậy mỗi khi cô buồn, anh biết điều đó sẽ khiến tâm trạng của cô khá hơn. Thế nhưng ngoài dự đoán, cô từ chối.
_ Từ giờ trở đi ngoài Tuệ ra anh không được ôm cô gái nào khác, nhớ chưa ?
Cô cười, nhưng nước mắt tuôn rơi. Bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng ấy đều cảm thấy đắng lòng.
_ Em nói phải. – Anh thu tay đút trở lại túi quần. – Sẽ có người cho em một bờ vai, một vòng tay đích thực, của riêng em.
Người ta gặp được nhau là vì chữ duyên, có thể bên nhau hay không lại là do chữ nợ. Duyên nợ của anh và cô đã hết. Nhưng đặt một dấu chấm chưa phải là kết thúc tất cả, mà là bắt đầu một mối duyên nợ mới.
Sau đó, Thục Quyên và mẹ cô quyết định bán công ty, trao tài sản cho nhà nước, quyên góp các quỹ từ thiện, chỉ giữ lại một khoản trang trải cuộc sống mới. Hai người di cư sang Nga sinh sống, ở nơi đó có họ hàng thân thích của bà Thục Nhan. Ngày cô đi, Tuệ Anh và Vũ Uy đến tiễn biệt, lòng nặng như trì. Nhưng thấy nụ cười tỏa nắng vẫn y nguyên như năm nào không hề thay đổi, chỉ đành thật lòng ủng hộ. Họ hẹn nhau một ngày đẹp trời nào đó sẽ tái ngộ, cùng vui vẻ ôn lại chuyện xưa.
Quá khứ là một hoài niệm trải dài theo năm tháng. Nó không thể tan vào dĩ vãng mà để lại một vài dấu chấm nho nhỏ trong cuộc đời mỗi người. Tuy nhiên, đôi khi những điều nhỏ nhất chiếm phần lớn trái tim ta.
oOo
Tuệ Anh ngồi trên ghế đá ngoài sân, đón những chùm nắng ấm áp chớm đông, làn da trắng trong được tưới lên sắc vàng dịu nhẹ, ửng hồng. Có điều, nét mặt cô thẫn thờ, ánh mắt trôi về nơi xa xăm nào đó, tựa lưng vào thành ghế bất động. Quyển sách đọc dở dang đặt trên đùi, trang giấy trắng khẽ phất phơ mỗi khi làn gió nhẹ thổi qua.
_ Em đang nghĩ gì thế ?
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai, đồng thời đôi vai được phủ một tấm áo khoác. Cô ngước nhìn lên, bắt gặp màu mắt hổ phách tỏa rạng dưới ánh mặt trời. Anh ngồi xuống bên cạnh, dang cánh tay quàng qua bờ vai mảnh khảnh, để cô tựa vào mình.
Nép sát bên anh, cô lặng lẽ hít thở bầu không khí vương vấn làn hương tỏa ra từ người yêu, lòng vơi đi nỗi niềm.
_ Em vừa đọc được một câu : Đời sống chẳng qua chỉ là những chiếc lá rụng và tâm chẳng khác nào dòng nước chảy.
Ngừng một chút, cô lại tiếp tục, giọng man mác buồn.
_ Em không hiểu, cuộc đời con người ngắn ngủi như vậy, tại sao cứ phải gây đau khổ, tổn thương cho nhau ?
Anh cầm lấy quyển sách trên tay cô, ánh mắt lướt trên tiêu đề : Chỉ là một cội cây. Điều này làm anh khá bất ngờ, bởi trước đây anh từng thấy dì Tịnh Yên đọc nó, thời điểm trước khi dì ra đi. Sau đó, vì nhớ thương dì nên anh tìm đọc, mục đích muốn hiểu về tâm tư của dì. Và anh không thể phủ nhận những đạo lý và chân lý Phật pháp sâu xa như thuần hóa cảm xúc tiêu cực của mỗi người.
Có lẽ, cái chết của ông Hào và sự ra đi của Quyên đã khiến Tuệ Anh buồn phiền không ít. Anh dịu dàng vuốt tóc cô, ánh mắt trôi về nơi xa, lục lọi ý niệm nào đó trong trí nhớ.
_ Anh từng đọc một quyển sách, trong đó nói rằng : Lá rụng về cuội, nước chảy về nguồn là lẽ tự nhiên của tạo hóa. Con người sinh ra do tác động của môi trường, không thể thoát khỏi bao sự ‘buồn, nhớ, mừng, lo’ của vọng tâm, nhưng rồi cũng sẽ trở thành vô thường vô ngã.
Anh nâng khuôn mặt cô lên đối diện với mình, tiếp tục nói.
_ Em biết không, con người ta có vô số nỗi thống khổ : sinh là khổ, già là khổ, bệnh là khổ, chết là khổ, mong muốn mà không được là khổ, ghét nhau mà gặp nhau là khổ, thân thể ngũ uẩn không sạch là khổ, yêu nhau mà phải xa nhau là khổ... Con người từ khi sinh ra đã mang trên mình biết bao khổ đau, và chúng ta sinh ra là để đấu tranh với những khổ đau đó. Vì thế, em hãy để phiền não rụng rơi như chiếc lá, cùng anh bỏ lại đằng sau tất cả và tiến về phía trước, được không ?
Giọt nắng đọng trong đôi mắt anh, tươi sáng và êm dịu, truyền tới con tim cô cảm giác êm đềm, sâu lắng. Cô ôm lấy anh, khẽ cất tiếng.
_ Em luôn có một cảm giác, em sinh ra là để gặp anh. Dù con đường phía trước gian nan cỡ nào, chỉ cần được cùng anh, em nhất định sẽ không còn sợ hãi.
Nếu bạn cảm thấy sợ hãi về điều sẽ xảy ra, đừng sợ. Hãy ôm lấy sự không chắc chắn. Để nó dẫn bạn đi. Hãy cản đảm khi đời thách thức bạn sử dụng cả con tim và trí óc để mở ra con đường dẫn tới hạnh phúc của riêng mình, đừng lãng phí thời gian trong tiếc nuối. Bật mạnh mẽ vào hành động tiếp theo. Hưởng thụ hiện tại khi nó tới, từng giây phút; bởi bạn sẽ không bao giờ có lại thời khắc đó đâu. Và nếu có lúc nào bạn ngước lên và thấy mình lạc lối, hãy hít thở sâu và bắt đầu lại. Đi ngược theo bước chân mình và quay trở về nơi tinh khiết nhất trong trái tim... nơi hy vọng tồn tại. Bạn sẽ lại tìm thấy con đường.
Ôm người con gái trong lòng, khóe môi Vũ Uy ẩn hiện nụ cười mãn nguyện. Rồi anh khẽ rời cô, đôi mắt dần chuyển sang nghiêm túc. Anh nói :
_ Long vừa gọi cho anh báo có việc quan trọng cần bàn bạc, chúng ta phải đến chỗ cậu ta gấp.
.
.
.
Nơi hẹn gặp Xích Long là một địa điểm khá kỳ lạ với Tuệ Anh, thậm chí là vô cùng kỳ bí. Buổi tối, cô không nhớ rõ đã đi qua bao con đường và con ngõ tối tăm ẩm thấp, cho đến khi ánh sáng dần hiện rõ nơi phía cuối con đường sỏi đá gồ ghề, xung quanh là những bãi lau đìu hiu, tiếng côn trùng kêu râm ran.
Xe dừng lại, cô bước ra ngoài, nơi này hoang vắng nên rất hút gió, từng đợt gió lạnh thốc vào người buốt giá. Cô kéo căng vạt áo dạ sát người, nép vào Vũ Uy đi tiếp. Ánh sáng vừa rồi phát ra từ đèn pha của chiếc ô tô khác, có một người thanh niên mặc bộ vest trông như đồng phục, màu đen lẫn với bóng tối, cặp kính râm che mất phân nửa khuôn mặt. Anh ta cúi người trước Vũ Uy chào theo thông lệ, sau đó toan lấy một tấm vải đen ra thì bị anh chặn lại, nghiêm cẩn nói.
_ Không cần, cô ấy là người của tôi.
Anh ta hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng cất tấm vải đi. Đoạn đường còn lại họ phải cuốc bộ. Qua hết bãi lau thì tới một con đường vắng vẻ, hoàn toàn không có ánh điện, chỉ có ánh đèn pin soi lối của người dẫn đường, hai bên là hàng cây heo hút nghiêng ngả theo chiều gió, những chiếc lá bị ám một lớp bụi dày ẩn mình trong bóng tối đậm đặc.
Được khoảng hơn chục mét, họ lại tạt ngang, xuyên qua một rừng cây thưa thớt lá, thi thoảng tiếng quạ kêu vang làm Tuệ Anh giật bắn, gai cả người. Cuối cùng, cánh cổng sắt lớn với bức tường rào quấn dây thép gai hiện ra, cô để ý thấy người kia ngước nhìn chiếc camera trên cao, ra ký hiệu. Cổng bật mở, họ lại tiếp tục đi trong bóng tối. Có điều, qua cánh cổng như bước chân vào một thế giới khác. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cảnh vật được trùm lên tấm áo choàng kỳ bí. Dọc lối vào là mặt đường lát đá vân hoa, hai bên lề cứ cách năm mét đặt một bức tượng lớn hình người mặt quỷ. Và đằng sau những bức tượng ấy, Tuệ Anh mắt tròn mắt dẹt nhìn những hình thù khổng lồ nằm rải rác, chễm trệ in lên bức màn tối tăm. Đó là những chuyên cơ đủ chủng loại, chẳng khác nào viện bảo tàng phòng không không quân.
Mất mười phút đi bộ thì một tòa nhà hai tầng bằng đá nhưng chiếm diện tích rất rộng ẩn hiện trong tầm mắt, tầng trên cùng còn trồng các loại cây như một kiểu ngụy trang. Theo thói quen, Tuệ Anh đưa mắt quan sát công trình này. Đây là cách thiết kế độc đáo kiểu quân đội ngày xưa, kín cổng cao tường, rất đơn giản và thô sơ, thiên về tiện dụng là chủ yếu, thậm chí dưới lòng đất còn có hầm hoặc địa đạo chưa biết chừng.
Có một hàng người cũng mặc bộ đồ đen đứng gác tầng trên tầng dưới hết sức cẩn mật. Cô cùng anh được dẫn vào một hành lang hẹp dài, ngoắt nghoéo như mê cung thu nhỏ. Và quả thật, dưới chân cô đang đứng có mật đạo. Qua hết các bậc cầu thang bằng đá, họ phải đi qua khu đường hầm với ánh sáng tù mù, Tuệ Anh cảm nhận rất rõ mùi ngai ngái ẩm thấp và khí lạnh của lòng đất. Đến trước một cánh cửa có người canh giữ, người thanh niên gõ vài tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Căn phòng cô đang đứng trái ngược hẳn với khung cảnh thô sơ bên ngoài, ánh đèn sáng trưng lóa mắt, tiện nghi và sa hoa với những vật dụng cổ nhìn qua là biết có giá trị không hề nhỏ.
Xích Long ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa trải da hổ màu vàng vằn vện, vừa cao quý, vừa ngạo nghễ. Thoáng nhìn thấy cô, nét mặt anh từ đăm chiêu chuyển sang hớn hở, đứng dậy lao ngay tới, hai tay dang rộng, miệng cười toe toét. Nhưng chưa kịp làm gì đã bị Vũ Uy chắn ngay trước mặt, ánh mắt bắn ra một tia cảnh cáo. Chưng hửng, anh quay trở về chỗ ngồi, gác tay sau đầu, uể oải nói.
_ Tôi muốn hai người gặp một vị khách, sau đó sẽ từ từ bàn luận một chút.
Sau khi đã yên vị, Xích Long ra hiệu cho thuộc hạ. Cửa mở, một chàng trai dáng người khá cao lớn bị bịt mắt được đưa vào phòng. Dải khăn đen gỡ xuống, anh ta nheo mắt một hồi để thích nghi với ánh sáng, rồi cẩn trọng quan sát một lượt từng người có mặt trong gian phòng. Điều đáng nói là, ánh mắt của anh ta dừng lại trên Tuệ Anh khá lâu khiến cô hơi bối rối.
_ Tôi là Khải Nguyên, chính là người đã mật báo cho anh. – Anh ta nói với Xích Long.
Vũ Uy và Tuệ Anh nhìn nhau, gương mặt lộ rõ sự bất ngờ. Xích Long tiếp lời ngay sau đó.
_ Tại sao cậu lại giúp chúng tôi? Có mục đích gì?
_ Bởi vì… - Khải Nguyên do dự. – …tôi muốn anh giúp tôi tìm một người.
_ Ai?
_ Em gái tôi.
_ Cô ấy bị mất tích?
_ Không phải mất tích. Em gái tôi bị Trần Thái Sơn bắt giữ.
Xích Long dùng ánh mắt trao đổi với Vũ Uy, rồi hỏi tiếp.
_ Nếu tôi đoán không nhầm, hắn dùng em gái cậu để uy hiếp cậu?
_ Phải.
_ Vậy tôi sẽ được lợi lộc gì khi giúp cậu?
_ Tôi biết ai muốn bức hại cô ấy.
Khải Nguyên lại nhìn về phía Tuệ Anh, gương mặt không cảm xúc còn đôi mắt lạnh lẽo u ám làm cô rùng mình.
_ Nhiều năm về trước, cô đã hại chết một người phụ nữ tên là Mai Lan, cô nhớ chứ?
Nơi đáy mắt Tuệ Anh chấn động dữ dội, gương mặt sa sầm, lòng bàn tay lạnh toát. Từng đợt sóng ký ức tràn về, cuốn bay mọi sự chuẩn bị về mặt tinh thần. Cô muốn cất tiếng, nhưng cổ họng như có vật gì đó chèn ngang, vô cùng nặng nề. Một bàn tay khác lồng vào bàn tay cô động viên, hơi ấm dần trở lại, cô hít thở thật sâu rồi gật đầu thay cho câu trả lời.
_ Con gái của bà ta tên là Trần Linh Đan, cô biết chứ?
Tuệ Anh đứng bật dậy, rồi cả người chao đảo ngã ngồi xuống ghế, lòng bàn tay vẫn còn trong hơi ấm của Vũ Uy mà không thể ngừng run rẩy.
Linh Đan chính là cô bé đó ư ? Cô bé với ánh mắt căm phẫn chiếu thẳng vào cô, hét lên rằng cô là ma quỷ. Thế nhưng, nhớ tới dáng vẻ vô tư trong sáng của cô trợ lý lém lỉnh ngày nào cũng chạm mặt, cô không khỏi kinh ngạc.
_ Không thể nào, Đan từng cứu tôi. Nếu muốn hại tôi, sao còn cứu tôi ?
_ Đó chỉ là kế hoạch nhỏ để tiếp cận cô.
_ Nhưng... cô bé có thể bị thương, thậm chí mất mạng..
Nghĩ về tình cảnh ngày hôm đó, Tuệ Anh vẫn còn bị ám ảnh. Lúc đó rất nguy hiểm, chỉ cần chậm một giây, cô và Đan sẽ chẳng sống được tới bây giờ.
_ Cô ấy là thế, bất chấp tất cả để đạt mục đích, thậm chí là cả mạng sống của mình.
Lời nói của Khải Nguyên khiến cô chết trân tại chỗ.
_ Nhưng tôi không hiểu, ngày hôm đó cô bé không cần phải cứu tôi, cứ để mặc như vậy, chẳng phải mọi chuyện đã kết thúc ư ?
_ Đan không muốn cô chết dễ dàng. Cô ấy muốn giày vò cô, thậm chí khiến cô mất đi những người quan trọng nhất.
Nói đến đây, đôi mắt sắc lạnh của Khải Nguyên đảo về phía Vũ Uy. Tất nhiên Tuệ Anh hoàn toàn hiểu ám hiệu đó, cô sững sờ đến mức không thể nói thêm được điều gì.
Cô đã làm gì thế này ? Từ một bé Mun quấn quýt bên cô năm xưa, tuy nhút nhát nhưng rất hồn nhiên, vậy mà chính cô đã khiến cô bé ấy trở thành một Linh Đan đáng sợ như bây giờ, mang bộ mặt thiên thần nhưng trong lòng lại ôm bao hận thù toan tính. Tội lỗi ấy sao có thể rửa trôi...
Nước mắt không kìm được rơi lã chã xuống lòng bàn tay, Tuệ Anh ôm mặt thổn thức.
_ Đó là quả báo của tôi.. cứ để Đan làm những gì cô bé muốn, sớm muộn tôi cũng không thể thoát được quá khứ ấy...
Ngồi bên cạnh, Vũ Uy kích động nắm chặt lấy hai tay đang bưng kín mặt của cô gỡ bỏ xuống, xoay cả người cô về phía mình, bắt cô phải đối diện với ánh mắt kiên quyết nơi anh, hơi sẵng giọng.
_ Em nói lung tung cái gì thế ? Anh sẽ không để ai động tới một sợi tóc của em !
_ Nhưng chính em đã khiến cô bé trở nên như vậy... – Cô cúi gằm mặt không dám đối diện, hàng mi khẽ rung theo làn nước mắt.
_ Anh không tin em đã hại chết người phụ nữ tên Mai Lan ấy. – Giọng anh dịu xuống. – Có ẩn tình gì đó, phải không ?
Cô im lặng một lát, nặng nề gật đầu, sau rồi lại lắc mạnh.
_ Dù thế nào chính em là nguyên nhân gây ra cái chết của cô ấy, cũng như nhau cả thôi.
Bấy giờ, Xích Long mới lên tiếng.
_ Em hãy kể cho bọn anh nghe, biết đâu có thể hóa giải mối hận của cô gái kia.
Do dự hồi lâu, Tuệ Anh đưa tay gạt đi hai hàng nước mắt, mang tâm trạng nặng nề thuật lại một đoạn ký ức giấu kín từ lâu.
Năm đó, khi cô tròn mười sáu tuổi, trong lòng đau đáu kế hoạch trả thù cho mẹ. Cô đã tìm ra nơi sinh sống của người phụ nữ tên Mai Lan – người mà trong bức thư mẹ cô đã nhắc tới. Trong suy nghĩ của cô, mẹ cô có lẽ rất tin tưởng người này nên mới giao toàn bộ số bằng chứng quan trọng hơn cả tính mạng nhờ bảo quản. Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao số bằng chứng ấy vẫn chưa được giao cho ba cô để lật tẩy Trần Thái Sơn. Vậy là cô đem mối nghi ngờ tiếp cận bà Mai Lan tìm hiểu thông tin, và tất nhiên thông qua cô con gái nhỏ của bà, mọi việc dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ ngày giúp bé Mun thoát khỏi sự bắt nạt của lũ trẻ cùng khu nhà, cô dần trở nên thân thiết với cô bé, ngày nào cũng tới chơi với cô bé. Bà Mai Lan dĩ nhiên rất cảm động khi cô con gái đáng thương luôn bị kỳ thị của mình có một người bạn, một người chị. Nhờ vậy, tâm trạng cô bé cũng vui tươi hoạt bát hơn, không lầm lì thui thủi một mình như trước nữa.
Nguyên nhân bé Mun bị mọi người xa lánh cũng chỉ vì bà từng là một gái làng chơi, cô bé là kết quả trong một lần tiếp khách. Tuy bà đã bỏ nghề nhưng tiếng xấu thì chẳng cách nào rửa sạch. Miệng lưỡi thiên hạ ví như cái máy xúc đất, càng những thứ dơ bẩn muốn chôn xuống hàng ngàn lớp đất lại càng bị đào xới tứ tung.
Bà thuộc kiểu người trầm tính, sống hướng nội và rất ít nói, có lẽ đó là lý do khiến mẹ cô tin tưởng. Duy chỉ có một lần, khi cô chơi đùa với bé Mun đã thổi một điệu kèn acmonica quen thuộc. Bà Mai Lan đang ngồi đan áo gần đấy, bất chợt giật mình thảng thốt. Sau đó, bà hỏi cô về giai điệu ấy, cô thành thật trả lời là do mẹ cô dạy. Ánh mắt bà dừng lại trên gương mặt cô rất lâu, rồi hỏi tên mẹ cô. Tất nhiên, Tuệ Anh đã bịa ra một cái tên. Cô nhớ rất rõ biểu hiện của bà Mai Lan lúc ấy, một sự phức tạp cô không cách nào lý giải.
Thế rồi, vào một ngày nọ, cô tình cờ phát hiện bà bước vào trong xe của Trần Thái Sơn cách khu nhà một quãng khá xa. Cô theo dõi cho tới khi họ bước vào một khách sạn lớn. Trống ngực cô đánh thình thịch, máu nóng sôi sục trong huyết quản với suy đoán trong đầu. Nếu người đàn bà này là người khai ra tung tích của mẹ con cô, nếu người đàn bà này phản bội mẹ cô...
Tuệ Anh ngay lập tức nhờ ba mình điều tra mối quan hệ giữa Trần Thái Sơn và Mai Lan. Kết quả không ngoài dự đoán, bà ta từng là một trong những tình nhân tình ngãi của hắn, được bao dưỡng cho tới khi hắn tìm thấy niềm vui mới. Tuy nhiên, bà ta đã kịp rơi vào lưới tình của người đàn ông xấu xa bội bạc kia.
Biết được thông tin này, cô vô cùng tức giận. Bà ta vì tình mà bán đứng bạn bè, không còn nghi ngờ gì nữa. Cô lập tức lên kế hoạch. Bước đầu tiên là gửi thư nặc danh cho Trần Thái Sơn, nói rằng trong tay Mai Lan có số bằng chứng mà hắn đang tìm kiếm.
Ngày ấy, tuổi đời con non nớt lại mang trong lòng mối hằn thù sâu sắc, chúng đã che mờ mắt cô khiến cái nhìn bị sai lệch, suy đoán nhiều lỗ hổng, chỉ biết tới một điều : người đàn bà đó sẽ bị trừng phạt đích đáng.
Tuy nhiên, chưa được bao lâu sau, có người chuyển một kiện hàng tới văn phòng của ba cô, trong đó là tất cả số bằng chứng tố cáo tội ác của Trần Thái Sơn, kèm theo một phong thư không đề tên người gửi, chỉ có địa chỉ người nhận. Trong thư nói rằng mẹ cô hơn mười năm trước đã trao cho người đó những chứng cứ quan trọng và nhờ gửi tới địa chỉ này khi bà gặp chuyện không may. Tuy nhiên, người đó bày tỏ rằng vô cùng hối hận khi đã lỡ miệng khai ra tung tích của mẹ con cô, chỉ vì Trần Thái Sơn lấy đứa con gái nhỏ ra uy hiếp. Sau khi mẹ cô mất, đáng lẽ phải gửi sấp tài liệu đó đi ngay. Có điều, hắn cho người canh chừng rất sát sao nên không dám manh động.
Thế nhưng dạo gần đây biểu hiện của hắn rất lạ lùng, hay gạn hỏi về những chuyện liên quan tới Hạ Huyền. Biết rằng bí mật đã bị lộ, chẳng còn giấu được bao lâu nữa nên người đó đánh liều gửi toàn bộ số chứng cứ này đi và thu xếp rời khỏi nơi này càng xa càng tốt. Cuối thư kết thúc bằng lời xin lỗi, nét chữ nghiêng ngả vội vã.
Tuệ Anh bần thần, biết rằng mình đã trách nhầm người. Dù bà ấy đã phản bội mẹ cô, nhưng là vì bất đắc dĩ. Nếu Trần Thái Sơn đã nghi ngờ, sao có thể để bà ấy ra đi dễ dàng như vậy được. Trong lòng hoang mang, cô tức tốc chạy tới ngay căn nhà mẹ con bà Mai Lan sống, nhưng đã quá muộn. Xác của bà nằm trơ trọi trên vũng máu, ngực bị đâm ngập tới tận cán dao, cô bị sốc đến mức tứ chi bất động, mùi máu tanh nồng lấy đi hết tri giác. Cho tới khi tiếng hét thảm thương vọng đến bên tai...
Cô biết, tất cả đã quá muộn. Lỗi lầm cô gây ra chẳng cách nào bôi xóa.
Thật đau đớn khi phải đối mặt với sai lầm của bản thân trong quá khứ, điều đó chẳng khác nào tự cầm roi quất vào chính mình. Cô kiệt sức tựa vào vai Vũ Uy, nước mắt thẫm đẫm một mảng áo trước ngực anh.
_ Không phải lỗi tại em, người đáng bị trừng phạt là Trần Thái Sơn mới đúng. – Anh thở dài, trầm mặc nói.
_ Đúng vậy, hẳn là hắn đã làm cho cô bé kia nghĩ rằng em là thủ phạm sát hại người mẹ. – Xích Long thêm lời động viên.
_ Không.. dù em không trực tiếp ra tay nhưng cũng gián tiếp hại họ.. – Tuệ Anh cố gắng nói trong tiếng khóc nấc, âm thanh đứt đoạn xé nát cõi lòng.
Không khí trầm hẳn xuống, chỉ có tiếng cô khóc rấm rứt, thi thoảng nấc lên âm thanh nghẹn đắng. Tất cả đều chìm trong im lặng, Vũ Uy cũng lặng thinh mặc cho cô khóc ướt áo, chỉ nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng như muốn xoa dịu nỗi buồn thương trong cô. Dù tim anh cũng đau thắt lại theo từng tiếng nức nở, nhưng cứ để cô khóc cho nhẹ vơi đi nỗi đau, rồi cũng theo dòng nước mắt mà trôi vào dĩ vãng. Làm sao mới có thể giải thoát tâm lý cho người con gái anh yêu ? Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là cho cô một bờ vai thế này thôi.
Lâu sau, khi tiếng khóc nhỏ dần, Xích Long mới hướng về Khải Nguyên lên tiếng.
_ Tôi đồng ý cứu em gái cậu khỏi tay Trần Thái Sơn, với điều kiện, cậu phải bảo vệ cô gái này, đồng ý không ?
_ Tôi đồng ý.
oOo
Khải Nguyên trở về khu chung cư mà anh thường sống, khi đi ngang qua phòng bên cạnh, anh để ý thấy cánh cửa hé mở, ánh đèn màu hắt ra từ bên trong. Có linh cảm chẳng lành, anh vội vã bước vào. Trong nhà rất lộn xộn, quần áo phụ nữ rơi vương vãi mọi chỗ, chiếc thảm trải dưới nền nhà xô lệch nhàu nhĩ như thể vừa có trận vật lộn trên đó. Nghe thấy tiếng nước chảy xối xả từ phòng tắm, anh lập tức tìm đến.
Một dáng lưng trần bé nhỏ ngồi thu lu trên sàn gạch lạnh lẽo, nước từ vòi sen dội xuống người cô gái, chảy lênh láng. Làn da trắng hồng lộ rõ những vết thâm tím, khắp người cô lưu lại dấu vết nhơ nhuốc của cuộc hoan lạc.
Cô ngồi trong tư thế ấy không biết đã bao lâu, hững hờ và bất cần như thế. Chỉ có anh hiểu, đó là dáng vẻ khi cô bất lực, trống rỗng và tuyệt vọng.
Người đàn ông kia vẫn luôn hành hạ con gái nuôi của ông ta theo cách cầm thú như vậy từ khi cô mới trổ mã. Còn cô, từ chống cự cho đến chấp nhận buông xuôi, đã không còn đường lùi.
Anh tắt vòi nước, quàng chiếc áo tắm lên thân thể còn vương bao nỗi tủi nhục. Lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng ướt nhẹp không biểu cảm, lòng anh bỗng quặn lên cảm giác xót xa.
_ Đan...
Cô quay sang cười với anh, nụ cười ngây dại mà mang bao chua chát.
_ Cuối cùng thì ông ta cũng trở về rồi.
_ Tôi đã tìm cô ấy rất lâu rồi. – Xích Long lau máu trên khóe môi, bình thản lên tiếng.
_ Cậu nói cái gì ? – Vũ Uy thốt lên đầy kinh ngạc. Anh rất hiếm khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của kẻ đang đứng trước mặt.
Nhìn sang bộ dạng lôi thôi của Tuệ Anh, anh bèn lục tủ lấy ra một chiếc áo khoác mỏng mặc vào cho cô. Sau đó mới trầm giọng hỏi.
_ Em nói đi, rốt cuộc hai người từng quen biết nhau sao ?
Tuệ Anh do dự nhìn anh, rồi chuyển hướng về phía Xích Long, mơ hồ gợi lại một mảnh ký ức.
_ Anh là... anh Đen sao ?
Xích Long mỉm cười, hài lòng đáp.
_ Tốt rồi, em vẫn chưa quên anh. Là anh đây, bé Đỏ !
Vũ Uy ngẩn người trước đoạn đối thoại, anh hết nhìn cô rồi nhìn Xích Long, bán tín bán nghi.
Thì ra, Xích Long chính là cậu bé từng bên cạnh và che chở cho cô trong những ngày tháng đen tối nhất.
Cô và anh giống nhau, cùng là những đứa trẻ bị bọn buôn người coi như món hàng trao đổi. Nhưng anh bản lĩnh hơn tất cả những đứa trẻ đó, anh như con sói đầu đàn, che chở và bảo vệ đàn của mình, dù chỉ là con sói nhỏ bị loài vật to lớn hơn khống chế.
Trong số những đứa trẻ, anh gần gũi với cô nhất. Anh nói anh muốn bảo vệ cô, bởi nhìn cô rất đáng thương. Lặng lẽ và yếu ớt tựa ngọn cỏ, mà lại mạnh mẽ theo cách lầm lì gai góc. Nhưng ngày ấy, cô vẫn còn chưa thoát khỏi cú sốc kinh hoàng, tâm hồn thơ dại bị nhấn chìm trong tăm tối, cô như con ốc sên thu mình khỏi cuộc đời. Với anh cũng không ngoại lệ.
Có lần, anh gặng hỏi tên cô, nhưng cô không chịu mở miệng. Anh láu cá gọi cô là bé Đỏ, rồi nói rằng cô cũng có thể gọi anh là anh Đen. Không hiểu vì sao, từ lúc nào cô đã coi mình là bé Đỏ, còn người ấy là anh Đen.
Ngày nọ, anh tổ chức một cuộc tẩu thoát, nhưng không thành và bị bắt lại. Bọn buôn người dã man ấy, chúng biết đòn roi thế nào cũng không khuất phục dược anh – một con sói hoang dã không thể thuần phục. Vậy là...
Trước mắt anh, cô bé mà anh thường quan tâm nhất, bị đè ra. Chúng tàn bạo lấy thanh sắt nung đỏ rực dí vào lưng cô, nhếch mép đe dọa. Tiếng thịt cháy xèo xèo, mùi khét lẹt xộc thẳng vào mũi, tiếng gào khóc thê lương rồi chết ngất đi vì đau đớn của cô... Tất cả in hằn trong đôi mắt đỏ ngầu phẫn nộ.
Từ đó, anh không vùng vẫy nữa, hòa mình vào những đứa trẻ khác làm công việc được giao. Ở nơi tận đáy xã hội, lũ trẻ như công cụ kiếm tiền. Đơn giản nhất là việc bán báo, bán vé số, đánh giầy,... Những đứa nhanh nhẹn, láu cá và thông minh hơn thì bị sai làm những việc bất hợp pháp. Nếu vừa lòng bọn chủ sẽ được ưu tiên hơn những đứa khác, thậm chí được giao phó cả công việc quản lý của bọn chúng. Anh là một trong những cánh tay đắc lực của bọn cầm thú ấy. Nhưng tận nơi sâu thẳm, anh phải kìm nén và nhẫn nhục trước niềm kiêu hãnh hoang dại vốn có và cơn bão lòng, có lúc tưởng chừng đã đi tới giới hạn, vậy mà vẫn vượt qua được giới hạn đó.
Có điều, anh vẫn luôn bên cạnh cô, âm thầm săn sóc cô. Cho tới một ngày ba năm sau đó, khi cô mười bốn tuổi, ở cái độ tuổi xuân thì như một nụ hoa mới hé, thanh thuần và tươi mát, chúng bán cô cho một chủ nhà chứa ở Trung Quốc nhân lúc anh không có mặt. Anh như phát điên, cuồng nộ đập phá, giết chết tên đã bán cô. Sau đó, anh bị đánh một trận nhừ tử, suýt thì mất mạng.
Kể từ ngày ấy, hai người mất liên lạc.
_ Anh đã đi tìm em rất lâu, nhưng không thể tìm ra. Sau đó em đã sống thế nào ?
Quả thực, sau này khi nổi danh khắp giang hồ, anh đã lật tung cả cái đất Trung Quốc nhưng vẫn không tài nào tìm được cô. Vốn dĩ tưởng rằng cô yểu mệnh, vậy mà cô đang ở trước mặt anh, xinh đẹp và sạch sẽ như chưa từng bị nhấn chìm. Bất ngờ hơn, con người cô cũng đã thay đổi, không còn là bé Đỏ mà anh biết năm nào.
Cuộc sống đôi khi thật kỳ diệu.
_ Sau khi bị bán sang Trung Quốc, ba em kịp thời tìm tới cứu em khỏi đó. Em cứ ngỡ sẽ không gặp được anh nữa, vì khi quay lại, em nghe nói trại buôn người đó đã bị cảnh sát truy phá sào huyệt, cũng không có bất kỳ tin tức gì của anh. Nào ngờ hôm nay chúng ta có duyên kỳ ngộ, em vui lắm.
Cô cười, nụ cười dịu dàng thuần khiết.
Anh gọi cô là bé Đỏ, vì hy vọng một ngày nào đó cô sẽ tươi sáng rực rỡ như sắc màu ấy, nó còn tượng trưng cho sự may mắn.
Bây giờ, cô quả đã tỏa sáng, không còn khoảng tăm tối, u uất hiện diện bao quanh nữa. Chính vì vậy, anh đã không nhận ra.
Còn anh, vốn dĩ đã nhuốm màu đen kịt thăm thẳm của hố sâu nằm dưới đáy xã hội.
Mải nhìn cô đắm đuối, một chiếc gối bay vù tới đáp trúng mặt anh, Vũ Uy trừng mắt cảnh cáo.
_ Cậu ở đây lâu thế ảnh hưởng tới sức khỏe của tôi đấy. Định ở đây luôn à ? – Có người đuổi khách một cách lộ liễu.
Anh ‘xì’ một tiếng, cuộc hội ngộ kỳ tích đáng mở tiệc ăn mừng như thế này cũng chẳng được trọn vẹn nữa, bởi người đàn ông hay ghen tuông kia.
_ Rồi rồi, tôi về.
_ Về đi ! Về đi ! Không tiễn ! – Vũ Uy xua xua tay.
Anh bĩu môi, không cam tâm đứng dậy đi đến cửa, Tuệ Anh theo sau tiễn.
_Bé Đỏ, hôm khác chúng ta gặp riêng hàn huyên nhé. – Anh nháy mắt tinh nghịch.
_ Không được ! – Tuệ Anh chưa kịp trả lời thì tiếng Vũ Uy vang lên, sắc nhọn như dao.
_ Anh chưa phải chồng cô ấy, đừng quản kỹ thế có được không ? Bé Đỏ, khi nào chán anh ta, đến tìm anh nhé !
Rồi anh bất ngờ hôn ‘chụt’ một cái rõ kêu lên má Tuệ Anh, cười ha hả bỏ đi. Bỏ đằng sau lưng tiếng gầm thét của Vũ Uy, trong lòng hả hê, vô cùng sảng khoái.
Trên đường ra bãi đỗ xe, anh thong thả bước từng bước, tay đút túi quần, miệng huýt sáo đoạn điệp khúc Let it be của The Beatles. Ngẩng nhìn bầu trời trong xanh, anh cảm thấy một khoảng trời đã qua đi, nhẹ nhàng trôi vào dĩ vãng.
Cô ấy không còn là bé Đỏ năm xưa của anh nữa. Giờ đây bên cạnh cô đã có một người sẵn lòng đánh đổi cả tính mạng để bảo vệ và chở che cho cô rồi. Anh biết, cô đã tìm thấy ánh sáng đích thực của đời mình.
Còn anh, anh vẫn sẽ là bóng tối, đứng bên cạnh quan sát và âm thầm như vậy, giúp đỡ họ khi họ cần.
oOo
Một ngày đẹp trời, nắng lên ấm áp, Tuệ Anh ngồi bên cạnh giường cùng Vũ Uy đọc sách, những ngày tháng này thật thảnh thơi và êm ả. Thêm hai tuần nữa trôi qua, sức khỏe của anh đã khá lên nhiều, có thể vài ngày nữa sẽ được xuất viện.
Nhưng chưa được bao lâu thì Đình Trung đến, ngay khi bước vào, anh đã vội thông báo một tin xấu.
_ Tổng giám đốc, ông Đỗ Hào đã qua đời rồi.
.
.
.
Hôm đưa tang ông, trời vẫn hửng nắng, nhưng chẳng làm giảm bớt không khí lạnh lẽo u buồn của buổi tang lễ. Thục Quyên mặc bộ đồ tang, ngồi đó ôm di ảnh của ba, đầu cuốn một dải lụa trắng, gương mặt đờ đẫn, mắt sưng đỏ. Bên cạnh là bà Thục Nhan đã khóc ngất. Rất nhiều người đến chia buồn cùng họ, màu đen trắng bi thương xen lẫn nhau, bao trùm toàn bộ ngôi nhà.
Vũ Uy và Tuệ Anh cùng nhau đến dự trước những lời bàn tán chỉ trỏ ác ý, nhưng hai người chẳng còn tâm trạng để ý đến điều đó. Nhìn Quyên phờ phạc vì khóc hết nước mắt, vẫn xinh đẹp nhưng muôn phần ảm đạm, cô đau lòng đến không kìm được nỗi xót xa.
Đứng trước di ảnh của người đàn ông quá cố, Tuệ Anh không khỏi bồi hồi thổn thức. Chưa đầy hai tuần trước, cô thay mặt Vũ Uy đến thăm ông, xin ông tha thứ cho cô và anh. Thế nên, cô vô cùng bối rối, chỉ biết cúi đầu mà không dám nhìn thẳng vào thân hình ngày một héo mòn, chỉ còn da bọc xương của ông. Vậy mà, ông đã chủ động nắm tay cô, bàn tay xương xẩu lạnh ngắt, nhưng ánh mắt thì trầm ấm, mỉm cười cảm ơn khiến cô vừa xúc động, vừa ngỡ ngàng.
« Ta đã nghe Quyên kể lại tất cả, ta không trách con, tình cảm là thứ không thể gượng ép. Con hãy trân trọng, ta chúc con hạnh phúc. Ta không còn nhiều thời gian, điều ta lo lắng nhất là đứa con gái của mình, muốn tìm cho nó một điểm nương tựa. Nhưng, khi nghe những quyết định của nó, ta đã an tâm rồi. Bởi vì con gái ta đã trưởng thành, vì nó đã biết từ bỏ, biết hy sinh. Cảm ơn con, cảm ơn con đã làm bạn của Quyên. »
Đó là những lời cuối cùng của ông dành cho cô, nhớ đến mà không khỏi sụt sùi. Cầm cây nhang trong tay, khói hương thoang thoảng, Tuệ Anh thành tâm cầu chúc ông thanh thản yên nghỉ nơi suối vàng.
Sau khi thắp nén nhang cho ông Hào, cô đến trước Quyên, xúc động cầm tay cô ấy, nghẹn ngào.
_ Quyên, kiên cường lên nhé !
Vẫn giữ biểu cảm vô hồn, Thục Quyên khẽ gật đầu, rồi lại im lặng. Anh và cô nhìn nhau, nét mặt hiện rõ mồn một sự lo lắng buồn bã.
_ Quyên, nếu em cần gì hãy đến tìm anh. – Vũ Uy lên tiếng, cố gắng nói theo một cách chân thành và dịu dàng nhất.
Cô ấy lắc đầu, hàng mi vẫn nặng nề cụp xuống, chẳng buồn nhấc lên.
Anh bỗng cảm thấy nhói lòng, thứ mà Quyên cần hiện giờ, anh đã không còn có thể cho cô ấy.
_ Cậu đừng như thế... – Tuệ Anh khóc, nước mắt rơi xuống như mưa. Sự bất lực trước nỗi đau buồn của người mình yêu thương luôn khiến cô không thể chịu đựng được, bất giác trở nên yếu đuối.
Lúc này, Thục Quyên mới nâng tầm mắt, đưa tay lau hai hàng nước mắt cho cô, bờ môi nhàn nhạt.
_ Cậu lạ thế ! Trông còn đau khổ hơn cả mình nữa.
Cô ôm chầm lấy bạn, không thể ngăn được lệ rơi.
_ Cậu được anh ấy nuông chiều quen rồi nên hở một tí là khóc thế à ? – Thục Quyên đùa yếu ớt. – Mình không sao, chỉ là cần thời gian để bình tâm lại. Cậu còn nhiều việc phải lo nghĩ, đừng hao tổn tâm trí về mình.
_ Không hao tổn tâm trí sao được, cậu là bạn mình mà. Không được quên, xung quanh cậu còn rất nhiều người yêu thương và quan tâm cậu.
Thục Quyên gật đầu, đáy mắt đã hiện lên chút thần sắc.
Vẫn còn nhiều khách muốn đến chia buồn với gia chủ nên hai người không tiện ở lâu. Trước khi đi, Vũ Uy muốn ôm Thục Quyên an ủi một chút. Ngày xưa anh vẫn hay làm vậy mỗi khi cô buồn, anh biết điều đó sẽ khiến tâm trạng của cô khá hơn. Thế nhưng ngoài dự đoán, cô từ chối.
_ Từ giờ trở đi ngoài Tuệ ra anh không được ôm cô gái nào khác, nhớ chưa ?
Cô cười, nhưng nước mắt tuôn rơi. Bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng ấy đều cảm thấy đắng lòng.
_ Em nói phải. – Anh thu tay đút trở lại túi quần. – Sẽ có người cho em một bờ vai, một vòng tay đích thực, của riêng em.
Người ta gặp được nhau là vì chữ duyên, có thể bên nhau hay không lại là do chữ nợ. Duyên nợ của anh và cô đã hết. Nhưng đặt một dấu chấm chưa phải là kết thúc tất cả, mà là bắt đầu một mối duyên nợ mới.
Sau đó, Thục Quyên và mẹ cô quyết định bán công ty, trao tài sản cho nhà nước, quyên góp các quỹ từ thiện, chỉ giữ lại một khoản trang trải cuộc sống mới. Hai người di cư sang Nga sinh sống, ở nơi đó có họ hàng thân thích của bà Thục Nhan. Ngày cô đi, Tuệ Anh và Vũ Uy đến tiễn biệt, lòng nặng như trì. Nhưng thấy nụ cười tỏa nắng vẫn y nguyên như năm nào không hề thay đổi, chỉ đành thật lòng ủng hộ. Họ hẹn nhau một ngày đẹp trời nào đó sẽ tái ngộ, cùng vui vẻ ôn lại chuyện xưa.
Quá khứ là một hoài niệm trải dài theo năm tháng. Nó không thể tan vào dĩ vãng mà để lại một vài dấu chấm nho nhỏ trong cuộc đời mỗi người. Tuy nhiên, đôi khi những điều nhỏ nhất chiếm phần lớn trái tim ta.
oOo
Tuệ Anh ngồi trên ghế đá ngoài sân, đón những chùm nắng ấm áp chớm đông, làn da trắng trong được tưới lên sắc vàng dịu nhẹ, ửng hồng. Có điều, nét mặt cô thẫn thờ, ánh mắt trôi về nơi xa xăm nào đó, tựa lưng vào thành ghế bất động. Quyển sách đọc dở dang đặt trên đùi, trang giấy trắng khẽ phất phơ mỗi khi làn gió nhẹ thổi qua.
_ Em đang nghĩ gì thế ?
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai, đồng thời đôi vai được phủ một tấm áo khoác. Cô ngước nhìn lên, bắt gặp màu mắt hổ phách tỏa rạng dưới ánh mặt trời. Anh ngồi xuống bên cạnh, dang cánh tay quàng qua bờ vai mảnh khảnh, để cô tựa vào mình.
Nép sát bên anh, cô lặng lẽ hít thở bầu không khí vương vấn làn hương tỏa ra từ người yêu, lòng vơi đi nỗi niềm.
_ Em vừa đọc được một câu : Đời sống chẳng qua chỉ là những chiếc lá rụng và tâm chẳng khác nào dòng nước chảy.
Ngừng một chút, cô lại tiếp tục, giọng man mác buồn.
_ Em không hiểu, cuộc đời con người ngắn ngủi như vậy, tại sao cứ phải gây đau khổ, tổn thương cho nhau ?
Anh cầm lấy quyển sách trên tay cô, ánh mắt lướt trên tiêu đề : Chỉ là một cội cây. Điều này làm anh khá bất ngờ, bởi trước đây anh từng thấy dì Tịnh Yên đọc nó, thời điểm trước khi dì ra đi. Sau đó, vì nhớ thương dì nên anh tìm đọc, mục đích muốn hiểu về tâm tư của dì. Và anh không thể phủ nhận những đạo lý và chân lý Phật pháp sâu xa như thuần hóa cảm xúc tiêu cực của mỗi người.
Có lẽ, cái chết của ông Hào và sự ra đi của Quyên đã khiến Tuệ Anh buồn phiền không ít. Anh dịu dàng vuốt tóc cô, ánh mắt trôi về nơi xa, lục lọi ý niệm nào đó trong trí nhớ.
_ Anh từng đọc một quyển sách, trong đó nói rằng : Lá rụng về cuội, nước chảy về nguồn là lẽ tự nhiên của tạo hóa. Con người sinh ra do tác động của môi trường, không thể thoát khỏi bao sự ‘buồn, nhớ, mừng, lo’ của vọng tâm, nhưng rồi cũng sẽ trở thành vô thường vô ngã.
Anh nâng khuôn mặt cô lên đối diện với mình, tiếp tục nói.
_ Em biết không, con người ta có vô số nỗi thống khổ : sinh là khổ, già là khổ, bệnh là khổ, chết là khổ, mong muốn mà không được là khổ, ghét nhau mà gặp nhau là khổ, thân thể ngũ uẩn không sạch là khổ, yêu nhau mà phải xa nhau là khổ... Con người từ khi sinh ra đã mang trên mình biết bao khổ đau, và chúng ta sinh ra là để đấu tranh với những khổ đau đó. Vì thế, em hãy để phiền não rụng rơi như chiếc lá, cùng anh bỏ lại đằng sau tất cả và tiến về phía trước, được không ?
Giọt nắng đọng trong đôi mắt anh, tươi sáng và êm dịu, truyền tới con tim cô cảm giác êm đềm, sâu lắng. Cô ôm lấy anh, khẽ cất tiếng.
_ Em luôn có một cảm giác, em sinh ra là để gặp anh. Dù con đường phía trước gian nan cỡ nào, chỉ cần được cùng anh, em nhất định sẽ không còn sợ hãi.
Nếu bạn cảm thấy sợ hãi về điều sẽ xảy ra, đừng sợ. Hãy ôm lấy sự không chắc chắn. Để nó dẫn bạn đi. Hãy cản đảm khi đời thách thức bạn sử dụng cả con tim và trí óc để mở ra con đường dẫn tới hạnh phúc của riêng mình, đừng lãng phí thời gian trong tiếc nuối. Bật mạnh mẽ vào hành động tiếp theo. Hưởng thụ hiện tại khi nó tới, từng giây phút; bởi bạn sẽ không bao giờ có lại thời khắc đó đâu. Và nếu có lúc nào bạn ngước lên và thấy mình lạc lối, hãy hít thở sâu và bắt đầu lại. Đi ngược theo bước chân mình và quay trở về nơi tinh khiết nhất trong trái tim... nơi hy vọng tồn tại. Bạn sẽ lại tìm thấy con đường.
Ôm người con gái trong lòng, khóe môi Vũ Uy ẩn hiện nụ cười mãn nguyện. Rồi anh khẽ rời cô, đôi mắt dần chuyển sang nghiêm túc. Anh nói :
_ Long vừa gọi cho anh báo có việc quan trọng cần bàn bạc, chúng ta phải đến chỗ cậu ta gấp.
.
.
.
Nơi hẹn gặp Xích Long là một địa điểm khá kỳ lạ với Tuệ Anh, thậm chí là vô cùng kỳ bí. Buổi tối, cô không nhớ rõ đã đi qua bao con đường và con ngõ tối tăm ẩm thấp, cho đến khi ánh sáng dần hiện rõ nơi phía cuối con đường sỏi đá gồ ghề, xung quanh là những bãi lau đìu hiu, tiếng côn trùng kêu râm ran.
Xe dừng lại, cô bước ra ngoài, nơi này hoang vắng nên rất hút gió, từng đợt gió lạnh thốc vào người buốt giá. Cô kéo căng vạt áo dạ sát người, nép vào Vũ Uy đi tiếp. Ánh sáng vừa rồi phát ra từ đèn pha của chiếc ô tô khác, có một người thanh niên mặc bộ vest trông như đồng phục, màu đen lẫn với bóng tối, cặp kính râm che mất phân nửa khuôn mặt. Anh ta cúi người trước Vũ Uy chào theo thông lệ, sau đó toan lấy một tấm vải đen ra thì bị anh chặn lại, nghiêm cẩn nói.
_ Không cần, cô ấy là người của tôi.
Anh ta hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng cất tấm vải đi. Đoạn đường còn lại họ phải cuốc bộ. Qua hết bãi lau thì tới một con đường vắng vẻ, hoàn toàn không có ánh điện, chỉ có ánh đèn pin soi lối của người dẫn đường, hai bên là hàng cây heo hút nghiêng ngả theo chiều gió, những chiếc lá bị ám một lớp bụi dày ẩn mình trong bóng tối đậm đặc.
Được khoảng hơn chục mét, họ lại tạt ngang, xuyên qua một rừng cây thưa thớt lá, thi thoảng tiếng quạ kêu vang làm Tuệ Anh giật bắn, gai cả người. Cuối cùng, cánh cổng sắt lớn với bức tường rào quấn dây thép gai hiện ra, cô để ý thấy người kia ngước nhìn chiếc camera trên cao, ra ký hiệu. Cổng bật mở, họ lại tiếp tục đi trong bóng tối. Có điều, qua cánh cổng như bước chân vào một thế giới khác. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cảnh vật được trùm lên tấm áo choàng kỳ bí. Dọc lối vào là mặt đường lát đá vân hoa, hai bên lề cứ cách năm mét đặt một bức tượng lớn hình người mặt quỷ. Và đằng sau những bức tượng ấy, Tuệ Anh mắt tròn mắt dẹt nhìn những hình thù khổng lồ nằm rải rác, chễm trệ in lên bức màn tối tăm. Đó là những chuyên cơ đủ chủng loại, chẳng khác nào viện bảo tàng phòng không không quân.
Mất mười phút đi bộ thì một tòa nhà hai tầng bằng đá nhưng chiếm diện tích rất rộng ẩn hiện trong tầm mắt, tầng trên cùng còn trồng các loại cây như một kiểu ngụy trang. Theo thói quen, Tuệ Anh đưa mắt quan sát công trình này. Đây là cách thiết kế độc đáo kiểu quân đội ngày xưa, kín cổng cao tường, rất đơn giản và thô sơ, thiên về tiện dụng là chủ yếu, thậm chí dưới lòng đất còn có hầm hoặc địa đạo chưa biết chừng.
Có một hàng người cũng mặc bộ đồ đen đứng gác tầng trên tầng dưới hết sức cẩn mật. Cô cùng anh được dẫn vào một hành lang hẹp dài, ngoắt nghoéo như mê cung thu nhỏ. Và quả thật, dưới chân cô đang đứng có mật đạo. Qua hết các bậc cầu thang bằng đá, họ phải đi qua khu đường hầm với ánh sáng tù mù, Tuệ Anh cảm nhận rất rõ mùi ngai ngái ẩm thấp và khí lạnh của lòng đất. Đến trước một cánh cửa có người canh giữ, người thanh niên gõ vài tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Căn phòng cô đang đứng trái ngược hẳn với khung cảnh thô sơ bên ngoài, ánh đèn sáng trưng lóa mắt, tiện nghi và sa hoa với những vật dụng cổ nhìn qua là biết có giá trị không hề nhỏ.
Xích Long ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa trải da hổ màu vàng vằn vện, vừa cao quý, vừa ngạo nghễ. Thoáng nhìn thấy cô, nét mặt anh từ đăm chiêu chuyển sang hớn hở, đứng dậy lao ngay tới, hai tay dang rộng, miệng cười toe toét. Nhưng chưa kịp làm gì đã bị Vũ Uy chắn ngay trước mặt, ánh mắt bắn ra một tia cảnh cáo. Chưng hửng, anh quay trở về chỗ ngồi, gác tay sau đầu, uể oải nói.
_ Tôi muốn hai người gặp một vị khách, sau đó sẽ từ từ bàn luận một chút.
Sau khi đã yên vị, Xích Long ra hiệu cho thuộc hạ. Cửa mở, một chàng trai dáng người khá cao lớn bị bịt mắt được đưa vào phòng. Dải khăn đen gỡ xuống, anh ta nheo mắt một hồi để thích nghi với ánh sáng, rồi cẩn trọng quan sát một lượt từng người có mặt trong gian phòng. Điều đáng nói là, ánh mắt của anh ta dừng lại trên Tuệ Anh khá lâu khiến cô hơi bối rối.
_ Tôi là Khải Nguyên, chính là người đã mật báo cho anh. – Anh ta nói với Xích Long.
Vũ Uy và Tuệ Anh nhìn nhau, gương mặt lộ rõ sự bất ngờ. Xích Long tiếp lời ngay sau đó.
_ Tại sao cậu lại giúp chúng tôi? Có mục đích gì?
_ Bởi vì… - Khải Nguyên do dự. – …tôi muốn anh giúp tôi tìm một người.
_ Ai?
_ Em gái tôi.
_ Cô ấy bị mất tích?
_ Không phải mất tích. Em gái tôi bị Trần Thái Sơn bắt giữ.
Xích Long dùng ánh mắt trao đổi với Vũ Uy, rồi hỏi tiếp.
_ Nếu tôi đoán không nhầm, hắn dùng em gái cậu để uy hiếp cậu?
_ Phải.
_ Vậy tôi sẽ được lợi lộc gì khi giúp cậu?
_ Tôi biết ai muốn bức hại cô ấy.
Khải Nguyên lại nhìn về phía Tuệ Anh, gương mặt không cảm xúc còn đôi mắt lạnh lẽo u ám làm cô rùng mình.
_ Nhiều năm về trước, cô đã hại chết một người phụ nữ tên là Mai Lan, cô nhớ chứ?
Nơi đáy mắt Tuệ Anh chấn động dữ dội, gương mặt sa sầm, lòng bàn tay lạnh toát. Từng đợt sóng ký ức tràn về, cuốn bay mọi sự chuẩn bị về mặt tinh thần. Cô muốn cất tiếng, nhưng cổ họng như có vật gì đó chèn ngang, vô cùng nặng nề. Một bàn tay khác lồng vào bàn tay cô động viên, hơi ấm dần trở lại, cô hít thở thật sâu rồi gật đầu thay cho câu trả lời.
_ Con gái của bà ta tên là Trần Linh Đan, cô biết chứ?
Tuệ Anh đứng bật dậy, rồi cả người chao đảo ngã ngồi xuống ghế, lòng bàn tay vẫn còn trong hơi ấm của Vũ Uy mà không thể ngừng run rẩy.
Linh Đan chính là cô bé đó ư ? Cô bé với ánh mắt căm phẫn chiếu thẳng vào cô, hét lên rằng cô là ma quỷ. Thế nhưng, nhớ tới dáng vẻ vô tư trong sáng của cô trợ lý lém lỉnh ngày nào cũng chạm mặt, cô không khỏi kinh ngạc.
_ Không thể nào, Đan từng cứu tôi. Nếu muốn hại tôi, sao còn cứu tôi ?
_ Đó chỉ là kế hoạch nhỏ để tiếp cận cô.
_ Nhưng... cô bé có thể bị thương, thậm chí mất mạng..
Nghĩ về tình cảnh ngày hôm đó, Tuệ Anh vẫn còn bị ám ảnh. Lúc đó rất nguy hiểm, chỉ cần chậm một giây, cô và Đan sẽ chẳng sống được tới bây giờ.
_ Cô ấy là thế, bất chấp tất cả để đạt mục đích, thậm chí là cả mạng sống của mình.
Lời nói của Khải Nguyên khiến cô chết trân tại chỗ.
_ Nhưng tôi không hiểu, ngày hôm đó cô bé không cần phải cứu tôi, cứ để mặc như vậy, chẳng phải mọi chuyện đã kết thúc ư ?
_ Đan không muốn cô chết dễ dàng. Cô ấy muốn giày vò cô, thậm chí khiến cô mất đi những người quan trọng nhất.
Nói đến đây, đôi mắt sắc lạnh của Khải Nguyên đảo về phía Vũ Uy. Tất nhiên Tuệ Anh hoàn toàn hiểu ám hiệu đó, cô sững sờ đến mức không thể nói thêm được điều gì.
Cô đã làm gì thế này ? Từ một bé Mun quấn quýt bên cô năm xưa, tuy nhút nhát nhưng rất hồn nhiên, vậy mà chính cô đã khiến cô bé ấy trở thành một Linh Đan đáng sợ như bây giờ, mang bộ mặt thiên thần nhưng trong lòng lại ôm bao hận thù toan tính. Tội lỗi ấy sao có thể rửa trôi...
Nước mắt không kìm được rơi lã chã xuống lòng bàn tay, Tuệ Anh ôm mặt thổn thức.
_ Đó là quả báo của tôi.. cứ để Đan làm những gì cô bé muốn, sớm muộn tôi cũng không thể thoát được quá khứ ấy...
Ngồi bên cạnh, Vũ Uy kích động nắm chặt lấy hai tay đang bưng kín mặt của cô gỡ bỏ xuống, xoay cả người cô về phía mình, bắt cô phải đối diện với ánh mắt kiên quyết nơi anh, hơi sẵng giọng.
_ Em nói lung tung cái gì thế ? Anh sẽ không để ai động tới một sợi tóc của em !
_ Nhưng chính em đã khiến cô bé trở nên như vậy... – Cô cúi gằm mặt không dám đối diện, hàng mi khẽ rung theo làn nước mắt.
_ Anh không tin em đã hại chết người phụ nữ tên Mai Lan ấy. – Giọng anh dịu xuống. – Có ẩn tình gì đó, phải không ?
Cô im lặng một lát, nặng nề gật đầu, sau rồi lại lắc mạnh.
_ Dù thế nào chính em là nguyên nhân gây ra cái chết của cô ấy, cũng như nhau cả thôi.
Bấy giờ, Xích Long mới lên tiếng.
_ Em hãy kể cho bọn anh nghe, biết đâu có thể hóa giải mối hận của cô gái kia.
Do dự hồi lâu, Tuệ Anh đưa tay gạt đi hai hàng nước mắt, mang tâm trạng nặng nề thuật lại một đoạn ký ức giấu kín từ lâu.
Năm đó, khi cô tròn mười sáu tuổi, trong lòng đau đáu kế hoạch trả thù cho mẹ. Cô đã tìm ra nơi sinh sống của người phụ nữ tên Mai Lan – người mà trong bức thư mẹ cô đã nhắc tới. Trong suy nghĩ của cô, mẹ cô có lẽ rất tin tưởng người này nên mới giao toàn bộ số bằng chứng quan trọng hơn cả tính mạng nhờ bảo quản. Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao số bằng chứng ấy vẫn chưa được giao cho ba cô để lật tẩy Trần Thái Sơn. Vậy là cô đem mối nghi ngờ tiếp cận bà Mai Lan tìm hiểu thông tin, và tất nhiên thông qua cô con gái nhỏ của bà, mọi việc dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ ngày giúp bé Mun thoát khỏi sự bắt nạt của lũ trẻ cùng khu nhà, cô dần trở nên thân thiết với cô bé, ngày nào cũng tới chơi với cô bé. Bà Mai Lan dĩ nhiên rất cảm động khi cô con gái đáng thương luôn bị kỳ thị của mình có một người bạn, một người chị. Nhờ vậy, tâm trạng cô bé cũng vui tươi hoạt bát hơn, không lầm lì thui thủi một mình như trước nữa.
Nguyên nhân bé Mun bị mọi người xa lánh cũng chỉ vì bà từng là một gái làng chơi, cô bé là kết quả trong một lần tiếp khách. Tuy bà đã bỏ nghề nhưng tiếng xấu thì chẳng cách nào rửa sạch. Miệng lưỡi thiên hạ ví như cái máy xúc đất, càng những thứ dơ bẩn muốn chôn xuống hàng ngàn lớp đất lại càng bị đào xới tứ tung.
Bà thuộc kiểu người trầm tính, sống hướng nội và rất ít nói, có lẽ đó là lý do khiến mẹ cô tin tưởng. Duy chỉ có một lần, khi cô chơi đùa với bé Mun đã thổi một điệu kèn acmonica quen thuộc. Bà Mai Lan đang ngồi đan áo gần đấy, bất chợt giật mình thảng thốt. Sau đó, bà hỏi cô về giai điệu ấy, cô thành thật trả lời là do mẹ cô dạy. Ánh mắt bà dừng lại trên gương mặt cô rất lâu, rồi hỏi tên mẹ cô. Tất nhiên, Tuệ Anh đã bịa ra một cái tên. Cô nhớ rất rõ biểu hiện của bà Mai Lan lúc ấy, một sự phức tạp cô không cách nào lý giải.
Thế rồi, vào một ngày nọ, cô tình cờ phát hiện bà bước vào trong xe của Trần Thái Sơn cách khu nhà một quãng khá xa. Cô theo dõi cho tới khi họ bước vào một khách sạn lớn. Trống ngực cô đánh thình thịch, máu nóng sôi sục trong huyết quản với suy đoán trong đầu. Nếu người đàn bà này là người khai ra tung tích của mẹ con cô, nếu người đàn bà này phản bội mẹ cô...
Tuệ Anh ngay lập tức nhờ ba mình điều tra mối quan hệ giữa Trần Thái Sơn và Mai Lan. Kết quả không ngoài dự đoán, bà ta từng là một trong những tình nhân tình ngãi của hắn, được bao dưỡng cho tới khi hắn tìm thấy niềm vui mới. Tuy nhiên, bà ta đã kịp rơi vào lưới tình của người đàn ông xấu xa bội bạc kia.
Biết được thông tin này, cô vô cùng tức giận. Bà ta vì tình mà bán đứng bạn bè, không còn nghi ngờ gì nữa. Cô lập tức lên kế hoạch. Bước đầu tiên là gửi thư nặc danh cho Trần Thái Sơn, nói rằng trong tay Mai Lan có số bằng chứng mà hắn đang tìm kiếm.
Ngày ấy, tuổi đời con non nớt lại mang trong lòng mối hằn thù sâu sắc, chúng đã che mờ mắt cô khiến cái nhìn bị sai lệch, suy đoán nhiều lỗ hổng, chỉ biết tới một điều : người đàn bà đó sẽ bị trừng phạt đích đáng.
Tuy nhiên, chưa được bao lâu sau, có người chuyển một kiện hàng tới văn phòng của ba cô, trong đó là tất cả số bằng chứng tố cáo tội ác của Trần Thái Sơn, kèm theo một phong thư không đề tên người gửi, chỉ có địa chỉ người nhận. Trong thư nói rằng mẹ cô hơn mười năm trước đã trao cho người đó những chứng cứ quan trọng và nhờ gửi tới địa chỉ này khi bà gặp chuyện không may. Tuy nhiên, người đó bày tỏ rằng vô cùng hối hận khi đã lỡ miệng khai ra tung tích của mẹ con cô, chỉ vì Trần Thái Sơn lấy đứa con gái nhỏ ra uy hiếp. Sau khi mẹ cô mất, đáng lẽ phải gửi sấp tài liệu đó đi ngay. Có điều, hắn cho người canh chừng rất sát sao nên không dám manh động.
Thế nhưng dạo gần đây biểu hiện của hắn rất lạ lùng, hay gạn hỏi về những chuyện liên quan tới Hạ Huyền. Biết rằng bí mật đã bị lộ, chẳng còn giấu được bao lâu nữa nên người đó đánh liều gửi toàn bộ số chứng cứ này đi và thu xếp rời khỏi nơi này càng xa càng tốt. Cuối thư kết thúc bằng lời xin lỗi, nét chữ nghiêng ngả vội vã.
Tuệ Anh bần thần, biết rằng mình đã trách nhầm người. Dù bà ấy đã phản bội mẹ cô, nhưng là vì bất đắc dĩ. Nếu Trần Thái Sơn đã nghi ngờ, sao có thể để bà ấy ra đi dễ dàng như vậy được. Trong lòng hoang mang, cô tức tốc chạy tới ngay căn nhà mẹ con bà Mai Lan sống, nhưng đã quá muộn. Xác của bà nằm trơ trọi trên vũng máu, ngực bị đâm ngập tới tận cán dao, cô bị sốc đến mức tứ chi bất động, mùi máu tanh nồng lấy đi hết tri giác. Cho tới khi tiếng hét thảm thương vọng đến bên tai...
Cô biết, tất cả đã quá muộn. Lỗi lầm cô gây ra chẳng cách nào bôi xóa.
Thật đau đớn khi phải đối mặt với sai lầm của bản thân trong quá khứ, điều đó chẳng khác nào tự cầm roi quất vào chính mình. Cô kiệt sức tựa vào vai Vũ Uy, nước mắt thẫm đẫm một mảng áo trước ngực anh.
_ Không phải lỗi tại em, người đáng bị trừng phạt là Trần Thái Sơn mới đúng. – Anh thở dài, trầm mặc nói.
_ Đúng vậy, hẳn là hắn đã làm cho cô bé kia nghĩ rằng em là thủ phạm sát hại người mẹ. – Xích Long thêm lời động viên.
_ Không.. dù em không trực tiếp ra tay nhưng cũng gián tiếp hại họ.. – Tuệ Anh cố gắng nói trong tiếng khóc nấc, âm thanh đứt đoạn xé nát cõi lòng.
Không khí trầm hẳn xuống, chỉ có tiếng cô khóc rấm rứt, thi thoảng nấc lên âm thanh nghẹn đắng. Tất cả đều chìm trong im lặng, Vũ Uy cũng lặng thinh mặc cho cô khóc ướt áo, chỉ nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng như muốn xoa dịu nỗi buồn thương trong cô. Dù tim anh cũng đau thắt lại theo từng tiếng nức nở, nhưng cứ để cô khóc cho nhẹ vơi đi nỗi đau, rồi cũng theo dòng nước mắt mà trôi vào dĩ vãng. Làm sao mới có thể giải thoát tâm lý cho người con gái anh yêu ? Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là cho cô một bờ vai thế này thôi.
Lâu sau, khi tiếng khóc nhỏ dần, Xích Long mới hướng về Khải Nguyên lên tiếng.
_ Tôi đồng ý cứu em gái cậu khỏi tay Trần Thái Sơn, với điều kiện, cậu phải bảo vệ cô gái này, đồng ý không ?
_ Tôi đồng ý.
oOo
Khải Nguyên trở về khu chung cư mà anh thường sống, khi đi ngang qua phòng bên cạnh, anh để ý thấy cánh cửa hé mở, ánh đèn màu hắt ra từ bên trong. Có linh cảm chẳng lành, anh vội vã bước vào. Trong nhà rất lộn xộn, quần áo phụ nữ rơi vương vãi mọi chỗ, chiếc thảm trải dưới nền nhà xô lệch nhàu nhĩ như thể vừa có trận vật lộn trên đó. Nghe thấy tiếng nước chảy xối xả từ phòng tắm, anh lập tức tìm đến.
Một dáng lưng trần bé nhỏ ngồi thu lu trên sàn gạch lạnh lẽo, nước từ vòi sen dội xuống người cô gái, chảy lênh láng. Làn da trắng hồng lộ rõ những vết thâm tím, khắp người cô lưu lại dấu vết nhơ nhuốc của cuộc hoan lạc.
Cô ngồi trong tư thế ấy không biết đã bao lâu, hững hờ và bất cần như thế. Chỉ có anh hiểu, đó là dáng vẻ khi cô bất lực, trống rỗng và tuyệt vọng.
Người đàn ông kia vẫn luôn hành hạ con gái nuôi của ông ta theo cách cầm thú như vậy từ khi cô mới trổ mã. Còn cô, từ chống cự cho đến chấp nhận buông xuôi, đã không còn đường lùi.
Anh tắt vòi nước, quàng chiếc áo tắm lên thân thể còn vương bao nỗi tủi nhục. Lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng ướt nhẹp không biểu cảm, lòng anh bỗng quặn lên cảm giác xót xa.
_ Đan...
Cô quay sang cười với anh, nụ cười ngây dại mà mang bao chua chát.
_ Cuối cùng thì ông ta cũng trở về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.