You Are My Soulmate

Chương 38: Sau cơn mưa trời lại sáng

Nguyệt Cát

25/12/2013

Trong tiềm thức mơ hồ, Vũ Uy cảm nhận được mùi nắng ban mai lẫn trong hương hoa ly thoang thoảng, tiếp theo là một làn gió nhẹ lướt qua, mơn man trên làn da khẽ khàng đánh thức anh dậy. Đôi mắt hé mở từ từ, trần nhà trắng toát một màu và chai nước biển hiện ra đầu tiên. Anh nghiêng đầu, ánh nắng phía cửa sổ làm anh phải nheo mắt.

Trong ánh sáng tỏa khắp căn phòng ấy, một dáng lưng nhỏ bé đang chuyên tâm cắm những cành hoa ly vào chiếc lọ bằng pha lê. Chúng đẹp một cách tự nhiên và thanh tao giữa những chùm nắng hiền hòa. Nhưng bóng dáng người con gái ấy còn rực rỡ hơn cả nắng, đẹp hơn cả hoa. Anh cứ ngẩn ngơ nhìn như thế, không rõ là bao lâu, cho đến khi cô xoay người lại.

Tuệ Anh cũng ngây ngẩn nhìn anh.

Vẫn còn nguyên đó cái cảm giác khi hai ánh mắt giao nhau, khi hai tâm hồn hòa hợp, khi hai trái tim cùng chung một nhịp đập.

_ Chào em. – Anh mỉm cười, chậm rãi kéo ống thở xuống, lên tiếng trước.

Nụ cười ấm áp xoa dịu cõi lòng cô, trái tim chỉ trong một khắc trở nên nguyên vẹn như chưa từng xước xát.

_ Chào anh. – Tuệ Anh cười ngốc nghếch đáp lại như phản xả có điều kiện, còn đôi mắt đã ngấn nước.

Cô xúc động tiến lại gần anh, áp đôi bàn tay vuốt nhẹ hai gò má hơi hóp lại có phần tiều tụy, ánh nhìn di động khắp gương mặt anh, khẽ hỏi.

_ Anh còn đau không ?

Hơi xót xa khi nhận ra hai quầng thâm nơi vùng mắt dưới của cô, anh nắm lấy bàn tay mềm mại, khản giọng nói.

_ Không đau chút nào. Em vất vả rồi.

Tuệ Anh lắc đầu, gạt đi một giọt nước mắt rơi lưng chừng, bỗng nhiên nhớ ra chuyện quan trọng.

_ Em quên mất, bác sĩ dặn khi anh tỉnh lại phải thông báo ngay.

Toan đứng dậy thì tay cô bị anh kéo lại, giữ rịn lấy, ánh mắt chùng xuống.

_ Không vội, ngồi đây với anh một chút đã.

_ Nhưng...

_ Anh tự biết sức khỏe của mình, đừng lo.

Cô lưỡng lự một lúc rồi cũng ngồi xuống. Tuy nhiên, cảm giác hồi hộp như thưở ban đầu anh nắm tay quay về, có chút bối rối, tim hơi lạc nhịp.

_ Em biết tội của mình chưa ? – Anh húng hắng giọng, cố tình đè thấp âm vực xuống.

Tuệ Anh giật mình, ngây ngô nhìn anh, bất giác chột dạ.

_ Để anh gợi ý cho em nhớ ra một chút nhé. Vào cái ngày nào đó, có một cô gái nào đó nhẫn tâm từ chối anh khiến anh rất thê thảm. Lại cũng là cái người nào đó, vào một hôm khác, nói yêu thương và nhung nhớ không nguôi người đàn ông nào đó trước mặt anh, khiến anh.. e hèm.. ghen.. Có điều, sau đó anh nghe thiên hạ đồn người đàn ông nào đó lại chính là mình. Em thử giải thích cho anh nghe xem chuyện này nghĩa là thế nào ?

Cô méo mặt.

Trời ạ, anh thù dai nhớ lâu cũng có cữ thật chứ. Có cần thiết phải ‘hỏi tội’ người ta sau khi vừa mới tỉnh dậy không ?

_ Chuyện này... em.. là vì..

Tuệ Anh ấp úng, mắt đảo liên hồi. Biết nói thế nào bây giờ ? Chẳng lẽ nói vì em cảm thấy dằn vặt nên mới đẩy anh vào vòng tay người ta ? Thế khác nào coi anh như đồ vật, quăng đi quăng lại, chắc chắn anh sẽ rất giận dữ...

Nhìn cô khổ sở mãi không nói nên câu, mặt cúi gằm xuống chỉ để lộ hai má hồng đào xấu hổ, anh cười thầm trong bụng. Thực ra, anh biết nỗi khổ tâm của cô nên đâu để bụng chuyện đó, chỉ là muốn trêu cô một chút nhằm... lấy lại thể diện. (tác giả : như vầy mà bảo không để bụng hả ? Anh cũng có cơn quá :v)

_ Được rồi, xong phần hỏi cung, tiếp theo đến phần truy cứu trách nhiệm.

_ Truy cứu... trách nhiệm ?

Quá trình cũng thật nhanh quá.

_ Đúng, tâm hồn và trái tim của anh tổn hại vì em, trước giờ chưa có ai làm anh khổ tâm như vậy. Em đã nghe câu ‘Cuộc đời ta sống có gì khổ cho bằng khổ tâm, cuộc đời ta yêu có gì đớn đau bằng yêu thầm’ chưa ?

_ Không ngờ anh cũng nghe nhạc teen. – Cô cười tủm tỉm trêu anh.

_ Không phải, anh tình cờ nghe được, nhớ mỗi câu đó... - Tiếng anh nhỏ dần, nhưng sau đó lập tức cao giọng. – Chẳng phải em cũng nghe sao ?

_ Ngày nào em cũng nghe là khác, do hợp tâm trạng thôi.

Lần đầu tiên thấy anh trẻ con như thế, cô cảm giác nụ cười dài đến tận mang tai, nhưng khi bắt gặp ánh mắt xoáy sâu vào mình từ anh, như thể tâm tư bị lục lọi, bị xuyên thấu, nụ cười trên môi đông cứng.

Im lặng một hồi, anh mới lại lên tiếng.

_ Hát cho anh nghe bài đó đi.

_ Hả ?

_ Em thuộc lời bài hát chứ ?

_ Vâng..

_ Vậy hát anh nghe. Anh muốn nghe.

Nét mặt nghiêm túc của anh khiến cô lúng túng, mím mím cánh môi rồi cuối cùng cũng ngập ngừng hát.

Ngày tình yêu đến, ngày em mất đi môi cười

Ngày thì em nhớ, đêm ôm ngàn điều mộng mơ

Tình yêu như là dây trói, nhẹ cuốn lấy tim người

Để cho em mong bên người không cách rời

Và rồi như thế, em lặng lẽ yêu thương người

Dù người không biết, em còn nhiều điều chưa nói

Sợ tình yêu là mây khói, rời xa tầm tay với

Một lần biết yêu, trăm lần khổ tâm

Cuộc đời ta sống có gì khổ cho bằng khổ tâm

Cuộc đời ta yêu, có gì đớn đau bằng yêu thầm

Người ta vẫn cười, vẫn nói

Nhưng lòng em rất buồn

Vì có đâu muốn tim phải mang sầu vương

Cuộc đời ta sống có gì khổ cho bằng khổ tâm

Cuộc đời ta yêu có gì đớn đau bằng yêu thầm

Dù em chẳng hề hối tiếc, khi tình yêu bắt đầu

Mà trái tim nhớ mong có quên được đâu

Có quên được đâu...

Âm thanh trong trẻo chấm dứt, mắt cô đã hoe đỏ. Bài hát này vốn không phải gu âm nhạc của cô, tuy nhiên phần lời thì cứ như đánh vào tâm tư cô vậy. Cứ cho là cô đa cảm, nhưng mỗi một lần nghe là mỗi lần rơi nước mắt, mỗi một lần nghe là mỗi lần thấm thía bản thân khờ khạo thế nào, vậy mà có quên được đâu...



Cảm giác khổ tâm vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức ngày ấy, không hề mất đi.

_ Xem ra, người nên bị truy cứu trách nhiệm là anh mới đúng.

Hơi ấm nơi bàn tay anh vương lại trên gò má cô, xua đi sự lạnh lẽo trong dòng hồi ức, nỗi thống khổ cũng yên lặng trở về vị trí thuộc về quá khứ. Suy cho cùng, hiện tại – nơi ta đang đứng đây mới là quan trọng nhất. Nó đủ mạnh mẽ để gột sạch tâm hồn, chữa lành và hàn gắn tất cả những vết thương nứt nẻ khô cằn.

_ Không có cay đắng biết đâu đến ngọt ngào. Nhờ có anh, em mới nhận ra cảm giác yêu và được yêu rất tuyệt vời, vì vậy không sao hết.

Thêm một phút im lặng trôi qua, lần này đến lượt Vũ Uy bối rối, anh hơi bất ngờ trước lời thổ lộ của cô, trong đó phần lớn là cảm giác sung sướng như được lên tận mây xanh. Anh hắng giọng lần nữa lấy lại sự bình thản.

_ Thực ra anh cũng biết anh trời sinh hấp dẫn, nhưng em không nghĩ rằng như vậy rất thiệt thòi cho bản thân sao ? Em có thể tìm cho mình một người đàn ông tốt mà, như... Hoàng Hải Đăng chẳng hạn.

_ Vậy em đi tìm cậu ấy, giờ chắc vẫn còn kịp. – Cô ‘À’ lên một tiếng như hiểu ra vấn đề.

_ Em... không được. - Nét mặt anh sa sầm, âm vực thấp đến không thể thấp hơn.

Cô nín cười.

_ Thực ra, không phải em chưa từng nghĩ qua. Nhưng chẳng phải chính anh khiến em không thể từ bỏ sao ?

_ Anh ? – Vũ Uy tròn mắt. – Anh đã làm gì ?

_ Không nhớ ? Anh kêu em đến nhà anh ở.

_ Lúc ấy là do vạn bất đắc dĩ.

_ Hằng ngày anh vẫn ăn sáng và ăn tối cùng em.

_ Đấy là vì... em nấu ăn ngon. Hơn nữa, không phải chính em bắt anh ăn bằng được đó sao ?

_ Ở biệt thự mùa hè, tự nhiên anh hôn em.

_ Đấy là do...

_ Trên con ngõ nhỏ gần nhà dì Tịnh Yên, anh cũng tự nhiên hôn em.

_ Đấy là vì...

_ Vì sao ?

Vũ Uy ho vài tiếng. Tuệ anh ngẩn người một lúc, rồi sau đó như phát hiện ra mấu chốt vấn đề, vỗ tay đánh ‘đét’ vào nhau, giáng một đòn chí mạng.

_ Không lẽ anh yêu em từ lâu rồi mà không phát hiện ra ?

Tiếng ho ngày càng dữ dội.

Í ! Biểu hiện này là sao ? Không lẽ nói tùm lum mà trúng tà la.

_ Có khi nào yêu em từ cái nhìn đầu tiên không ?

Cô háo hức nhìn anh, mong chờ. Thế nhưng, anh là người biết mình biết ta, hiểu rõ bản thân đang bị dồn vào thế bí, cố cự cãi cũng chỉ tự mình hại mình, lập tức chuyển chủ đề.

_ Được được, em nói là lỗi của anh thì là lỗi của anh đi. – Anh hít vào thở ra một hơi dài rồi nói. – Giờ anh nằm liệt một chỗ ở đây rồi, tùy em muốn làm gì thì làm, miễn sao em không còn ấm ức, anh cũng bớt áy náy.

Trong chốc lát, nguyên cáo biến thành bị cáo, người truy cứu tránh nhiệm trở thành người bị truy cứu trách nhiệm, có chút hài hước. Nhưng không phải rất vui sao ? Tâm trạng Tuệ Anh lúc này chính là như vậy. Nếu ngày nào cũng cùng anh vui vẻ thế này còn điều gì đáng mong đợi hơn nữa. Trước sự tình nguyện đó, cô cười thầm.

Cô đong đưa thân người, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà ra chiều suy nghĩ, miệng lẩm nhẩm.

_ Em muốn làm gì à ? Để suy nghĩ xem em muốn làm gì nào..

Bộ dạng ung dung rề rà ấy khiến anh bồn chồn, luôn miệng thúc giục. Cuối cùng, cô chặc lưỡi một cái, gật gù.

_ Em đã nghĩ ra cách khiến em bớt ấm ức, anh cũng bớt áy náy rồi. – Cô chớp mắt.

_ Cách gì ? – Anh hào hứng.

_ Theo cách mà giang hồ gọi thì là ‘xin tí huyết’.

Anh thật muốn lăn xuống giường, cái giọng điệu này từ đâu mà ra vậy ? Ôi trời, đáng ngạc nhiên đó nha !

_ Anh nhắm mắt lại đi. – Cô cười một cách bí hiểm.

Anh nhếch mép. Hừm, chiêu cũ rích! Cô gái này cái gì cũng tốt, chỉ có độ hài hước là thiếu muối trầm trọng. Sau đó anh thản nhiên nhắm nhắt, chờ đợi.

Vài giây trôi qua, ngay lập tức anh cảm nhận một đôi môi mềm mại phủ lên môi anh, mang theo dư vị ngọt ngào nhung nhớ. Anh mở cờ trong bụng, đang chìm đắm trong sự đắc ý lâng lâng thì ngay sau đó cô nghiến răng cắn mạnh một cái, anh từ trên mây rơi bịch xuống đất, ê ẩm.

Lúc anh mở mắt ra đã thấy cô đang ngồi ung dung gọt hoa quả, mặt thản nhiên không hề biến sắc. Đây là lúc trước khi yêu và sau khi yêu mà người ta thường nói sao ? Anh trợn tròn mắt, môi run rẩy vì xót và đau.

_ Em.. em.. sao em nỡ..

_ Em đã báo trước rồi mà.

Phải bổ sung thêm, cô gái này tính hài hước thì thiếu muối trầm trọng, nhưng sự nghiêm túc thì thừa thãi quá rồi !

_ Nhưng anh đang là bệnh nhân đấy !

Anh liếm liếm cánh môi đáng thương của mình rồi quay mặt đi che giấu sự ấm ức: Lần thứ hai anh bị người ta cắn chảy cả máu. Lần trước phải mất cả tuần mới ăn được cơm.

_ Anh đau lắm à ? – Có người nào đó mủi lòng.

Có người nào đó hậm hực vì đau, không thèm trả lời, cố tình duy trì không khí im lặng. Một lúc sau, đôi tay mềm xoay mặt anh lại, Tuệ Anh nhìn cánh môi sưng đỏ rỉ ra ít máu, trìu mến hỏi.

_ Em làm anh hết đau nhé ?

Gương mặt thanh thoát của người con gái từ từ tiến sát tới, anh như bị đôi mắt trong suốt kia thôi miên, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Hình như... có chút khó thở. Khi đôi môi thấm nhuần sắc hồng tự nhiên tìm đến môi anh, dịu dàng nhấm nhá nơi bị sưng tấy, chẳng khác nào nàng mèo con tỉ mẩn liếm láp vết thương. Nhưng cách này quả thực gây kích thích, khiến toàn thân bứt rứt, anh thừa cơ với tay ra sau gáy cô, ấn xuống thêm một chút, thuận đà ngậm lấy làn môi êm ái, hôn càng lúc càng sâu.

Bổ sung thêm, người con gái này độ ngọt ngào vừa đủ tiêu chuẩn, chất lượng cao.

Những lần trước khi ‘nếm’ thử, anh đã băn khoăn không biết hình dung vị ngòn ngọt thanh mát này thế nào. Sau một lần tình cờ, anh phát hiện ra, nó giống như vị cam thảo, hương thảo mộc thiên nhiên, rất thơm, rất bổ dưỡng, có tác dụng thư giãn tinh thần. Sau này, anh mua cả tá cam thảo về uống mỗi ngày, đâm ra bị ghiền lúc nào không hay. Nhưng anh vẫn luôn nhớ nhung vị cam thảo độc nhất vô nhị của người con gái trong lòng mình, dư vị đích thực khiến anh say mê và quay cuồng.

Có điều, không biết bao lâu trôi qua, anh cảm thấy như bị hụt hơi...

Tuệ Anh nhận ra sự bất thường trong hô hấp của anh, lập tức ngừng lại. Thấy anh liên tục thở dốc vẻ khổ sở, cổ họng còn phát ra tiếng khò khè, cô tái mặt, vội vã đi gọi bác sĩ.

Sau một lúc kiểm tra bệnh tình cho Vũ Uy, vị nữ bác sĩ trông đứng tuổi lạnh lùng lên tiếng.

_ Tại sao bệnh nhân tỉnh lại không thông báo cho chúng tôi ngay ? Như vậy rất nguy hiểm, có biết không ?

_ Cháu... xin lỗi. - Tuệ Anh bối rối.

_ Không phải lỗi của cô ấy, là do tôi bảo cô ấy không cần thông báo. – Vũ Uy lập tức lên tiếng, trong lòng cảm thấy không vui khi nghe người khác trách cứ Tuệ Anh trong khi cô ấy hoàn toàn chẳng có lỗi.

_ Là cậu ?

_ Đúng, là tôi.

Nữ bác sĩ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh băng.

Trước ánh mắt sắc bén này, người được mệnh danh ‘tinh thần thép’ như anh cũng cảm thấy hơi lung lay. Có lẽ, những con người hằng ngày đối mặt với tử thần vô hình chung đã hình thành một loại khí chất cứng rắn sắt đá.



_ Cậu có biết hành động tùy tiện của cậu sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào không ? Lỡ như có sơ suất xảy ra, chúng tôi và bệnh viện này sẽ phải chịu trách nhiệm trước lương tâm, pháp luật và gia đình của cậu thì đi một nhẽ. Vấn đề là cậu sẽ chịu trách nhiệm thế nào với người thân của cậu ? Thêm nữa, cậu có từng nghĩ, cô gái kia – người đã ngày đêm chăm sóc cậu chờ đợi cậu sẽ cảm thấy thế nào? Có từng nghĩ qua chưa ?

Bà chỉ tay vào Tuệ Anh, giọng nói đanh thép thuận tình thuận lý khiến Vũ Uy cứng họng. Không dừng ở đó, bà vẫn tiếp tục nói, nhưng lần này lại xen lẫn tiếng thở dài.

_ Thanh niên các cô các cậu nào biết quý trọng sức khỏe của chính bản thân mình.

_ Cháu xin lỗi, từ nay cháu sẽ làm theo đúng lời bác sĩ dặn dò. – Tuệ Anh vội vàng nhận lỗi, rồi liếc Vũ Uy nheo mắt ra hiệu.

Anh ngoảnh mặt làm ngơ. Lời nói là thừa thãi, trong lòng hiểu đủ rồi. Nhưng cảm giác người nào đó đang gườm mình một cái bén lửa, đành bấm bụng mở miệng.

_ Xin lỗi.

_ Vậy sức khỏe của anh ấy có vấn đề gì không ạ ?

Bà hết liếc mắt về vết sứt trên vành môi của Vũ Uy, lại dừng trên khuôn mặt đỏ tưng bừng của Tuệ Anh, sắc mặt lanh tanh nói.

_ Không có gì đáng lo, chỉ là vừa mới tỉnh lại đã ‘tập luyện’ quá đà, lại sai phương pháp dẫn đến suy hô hấp nhẹ. Lần sau phải chú ý... – Bà ngừng lại lườm đôi nam nữ một lượt rồi mới nói tiếp. - ...không được ‘tập hít thở’ quá lâu. Phổi của bệnh nhân đang bị tổn thương, nhớ chưa ? Hửm ?

Hai người nào đó chỉ biết gật đầu rối rít.

Bác sĩ đi rồi, Tuệ Anh thở phào, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, im lặng gọt tiếp đống hoa quả.

_ Em giận à ? – Anh hỏi.

Cô lắc đầu.

_ Vậy tại sao không nói chuyện với anh ?

_ Anh không nghe bác sĩ nói sao, phổi của anh đang bị tổn thương rất dễ dẫn đến suy hô hấp.

_ Nhưng vẫn có thể nói chuyện bình thường mà, em đang giận anh phải không ?

Cô dừng tay, buông con dao xuống, nhìn vào mắt anh buồn rầu đáp.

_ Em không giận anh, chỉ là bác ấy nói rất đúng. Nếu như anh có mệnh hệ gì, em sẽ phải làm sao đây ? Chúng ta đã quá coi nhẹ sức khỏe của mình, quả thực đã sai rồi.

Anh ngắm cô một lúc rồi cười tươi như hoa hỏi.

_ Nếu anh có mệnh hệ gì, em sẽ làm thế nào ?

_ Anh muốn em làm thế nào ? – Cô trừng mắt lộ vẻ không vui, chuyện này lấy ra đùa được sao.

_ Đơn giản lắm, từ giờ trở đi, mỗi ngày cho anh uống cam thảo.

_ Anh thích uống cam thảo từ bao giờ thế? – Tuệ Anh khó hiểu.

_ Mới phát hiện gần đây, cam thảo do chính em tạo ra ngon tuyệt vời ! – Anh cười đến híp mí, khoe hàm răng trắng đều tăm tắp, rạng rỡ và chói lóa.

Lần đầu cô thấy anh cười một cách vô tư thoải mái như vậy, giống hệt trong bức ảnh cậu bé và người phụ nữ đặt trên bàn làm việc của anh, nơi những ngày tháng cô lưu lại. Lúc đó, cô vẫn chưa thể tin anh từng có vẻ mặt đáng yêu đến thế, khiến tâm hồn người ta phải tan chảy. Giờ đây, nụ cười ấy trước mắt cô quá đỗi chân thực, ấm áp chan hòa, cả gương mặt anh tuấn bừng sáng, rọi thẳng vào trái tim yếu ớt đang rung động mạnh mẽ. Vì vậy, nhất thời tâm trí bị mê muội, không nhận ra ý đồ đen tối trong lời nói đó, gật đầu bừa, mặt đỏ lựng như vầng thái dương buổi sớm.

Niềm hạnh phúc trên khóe môi anh càng khắc sâu.

Thực ra, khi mới tỉnh, lúc hơi nhích thân mình anh đã cảm nhận được tình trạng của bản thân, nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của cô, có lẽ đã nhiều đêm không ngủ nên muốn cô yên tâm một chút.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy cô ấy cười. Anh mãn nguyện, nhắm mắt nghỉ ngơi.

oOo

Có lẽ, ví Vũ Uy với sức trâu không phải là ngoa. Tốc độ hồi phục của anh khiến các y bác sĩ cũng chóng mặt. Theo như giải thích một cách khoa học, đó là do lối sống lành mạnh và rèn luyện thể lực trước đây nên sức khỏe, độ dẻo dai, sức đề kháng và sự hồi phục tốt hơn người khác rất nhiều. Còn theo cách giải thích của phàm phu tục tử, đó là do sức mạnh của tình yêu.

Trong thời gian điều trị, bên cạnh anh luôn có bóng hồng chăm sóc. Họ nghiễm nhiên trở thành đôi tình nhân nổi tiếng của bệnh viện.

Nổi tiếng vì sao ? Vì ngày nào cũng có người và hoa đến chúc sức khỏe, khiến căn phòng bệnh đơn giản chẳng khác shop bán hoa là mấy.

Chỉ sau hai tuần, tuy cần tránh những vận động mạnh nhưng nói chung sinh hoạt thường nhật anh đã có thể tự làm. Vốn gãy xương sườn không phải là vấn đề lớn, hậu quả của nó mới đáng lưu tâm. Tuy nhiên, sau khi điều trị và luyện tập các bài tập trị liệu chống suy hô hấp, tình hình đã trở nên khả quan.

Căn bản, Vũ Uy đã khỏe như vâm. Nhưng việc khiến các bác sĩ khó hiểu là anh vẫn một mực yêu cầu được tiếp tục điều trị. Thực ra, tinh ý một chút cũng chẳng có gì khó hiểu.

Ý đồ cả.

Đình Trung ngán ngẩm nhìn ông chủ của mình thảnh thơi bên tình yêu lớn mà quên bẵng đi đống công việc chồng chất đổ dồn lên đầu anh. Dù không muốn nghĩ về Tuệ Anh như thế, nhưng trong đầu anh vẫn cứ hiện lên câu nói ‘hồng nhan họa thủy’.

Chậc.

Anh gõ cửa bước vào, trên tay cầm một đống tài liệu. Hằng ngày anh vẫn đến bệnh viện báo cáo công việc cho Vũ Uy và chờ xét duyệt. Bình thường Tuệ Anh vẫn ngồi nghe chung nhưng không lên tiếng, lần này cũng vậy. Tuy nhiên giữa chừng cô ra ngoài nhận điện thoại.

Nhân lúc đó, anh mới hắng giọng hỏi Vũ Uy.

_ Tổng giám đốc, tôi hỏi anh điều này được không ?

_ Cậu cứ hỏi. – Vũ Uy đáp, mắt vẫn dán trên tập tài liệu.

_ Người đến cứu anh hôm xảy ra vụ bắt cóc đó, là ai vậy ?

Vũ Uy ngẩng đầu nhìn Đình Trung, nhíu mày hỏi.

_ Sao cậu biết hắn ?

_ Hôm đó tôi đi cùng anh ta đến mà.

_ Có chuyện đó ? – Vũ Uy kinh ngạc.

_ Đúng vậy. Sau khi anh đi khỏi nhà hàng, anh ta hỏi tôi có muốn chơi trò ‘Giải cứu’ không rồi chẳng nói chẳng rằng lôi tôi theo.

Nhắc lại, Đình Trung vẫn còn cảm thấy bực mình. Vũ Uy nhíu mày càng chặt, nghi hoặc hỏi. Nếu như tính toán về thời gian thì...

_ Sau đó thì sao?

_ Anh ta đưa tôi tới một tòa nhà chung cư chưa xây hoàn thiện, vào trong một căn phòng chứa sẵn vũ khí.

_ Hắn ta có biểu hiện gì kỳ quặc không ?

Đình Trung gật đầu ngay tắp lự, bức xúc nói một hơi.

_ Vô cùng kỳ quặc ! Anh ta cho một đám người canh giữ tôi, sau đó ung dung ngồi theo dõi tình hình. Lúc hai người gặp nguy hiểm, vẫn còn thản nhiên nói rằng : ‘Ra tay vào phút chót mới đúng là phong cách anh hùng’. Đã thế, tôi hỏi anh ta tại sao mang tôi theo mà không cho tôi hành động, anh ta trả lời như thế này : ‘Có người xem kịch cùng mới vui. Nhìn anh kích động như vậy là vui nhất.’ Anh thử nói xem, người này liệu đầu óc có bình thường không?

Vũ Uy mặt tối sầm lại, trán nổi gân xanh, tờ giấy trên tay bị vò nát, miệng lẩm bẩm.

_ ‘Ra tay vào phút chót mới là anh hùng’ à ? ‘Có người xem kịch cùng mới vui’ à ?

Đình Trung thấy mà hoảng, nhưng không dám lên tiếng, bấm bụng nhẹ nhàng chuồn về phía cửa. Ra đến bên ngoài thì đúng lúc Tuệ Anh trở lại, cô ngạc nhiên hỏi.

_ Anh về sớm vậy ?

_ Anh có chút chuyện. À, tâm trạng của anh ấy đang không được tốt lắm, trăm sự nhờ em nhé. – Nhiệt tình cầm tay Tuệ Anh giao lại nhiệm vụ khó khăn xong, anh đi thẳng một mạch không quay đầu.

Thấy dáng vẻ gấp gáp của Đình Trung, cô cũng hơi lo lắng. Nhưng khi vào phòng, Vũ Uy vẫn đang nghiên cứu tài liệu, trông thấy cô còn cười rất ấm áp.

Cô nhăn trán khó hiểu. Rốt cuộc là có chuyện gì ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện You Are My Soulmate

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook