Chương 22: Sóng lòng
Nguyệt Cát
16/12/2013
Mặt trời dần nhô lên khỏi mặt biển, đẩy lùi màn đêm, rực rỡ và chói lòa.
Cảnh bình minh luôn làm cho tâm trạng con người tràn ngập hy vọng của
một ngày mới, nhưng hôm nay, những tia nắng nhuốm màu bi thương bao trùm cả không gian. Vẻ đẹp buổi sớm bỗng nhiên trong một khắc mà trở nên
hoang tàn.
Lượng ánh sáng khổng lồ đập vào tròng mắt hổ phách của Vũ Uy, ánh lên sự cuốn hút lạ lùng. Nhưng khung cảnh bình minh đẹp đẽ là thế chẳng lọt nổi vào tâm trí anh, bởi bóng dáng người con gái trước mắt như bị luồng sáng kia nuốt chửng.
Ngay khi Tuệ Anh nhắm mắt và buông mình khỏi mặt đất, tim anh như ngừng đập. Trước khi ý thức kịp hồi phục, cơ thể đã tự động chạy theo tiếng gào thét của con tim. Nó thôi thúc mãnh liệt rằng anh phải giữ thật chặt người con gái này lại, nếu không ắt sẽ phải hối hận.
Và thế là, Vũ Uy cũng lao mình theo mà không chút đắn đo, do dự.
Con người chẳng thể nào rơi nhẹ nhàng thanh thoát như chiếc lá nhỏ. Trước lực hút của Trái Đất, cơ thể nặng trịch chỉ có thể lao xuống theo một đường thẳng duy nhất và đích đến là ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Khi đã chọn con đường nghiệt ngã đó, ta đã phó mặc vận mạng cho số phận, chỉ là số kiếp đã đến hồi tận hay chưa. Nếu đã đến lúc, có tránh cũng chẳng tránh được. Còn không, duyên kiếp chưa tận, cửa ải nhân gian chưa qua đủ, muốn bước qua Quỷ Môn Quan đâu dễ dàng đến thế.
Cảm giác rơi từ độ cao hàng chục mét cũng không làm Vũ Uy khiếp hãi bằng hình ảnh Tuệ Anh buông xuôi bỏ mặc cuộc đời mình vào những con sóng lớn dâng cao cuồn cuộn, như bàn tay tử thần trực trờ tóm gọn.
« Em có biết rằng hành động này tàn nhẫn với người khác biết chừng nào không? Sao em lại dại dột thế? Cuộc sống là những đường ranh giới, không có bước đường cùng, chỉ là bản thân chọn lựa tiến lên hay lùi lại mà thôi. Tại sao em lại chọn con đường tàn nhẫn với chính mình và mọi người như vậy? Tôi nhất định phải cứu em khỏi quyết định xuẩn ngốc này. »
Không khí đập vào cơ thể khiến Vũ Uy nhíu mày, nhưng đôi mắt vẫn không hề rời khỏi Tuệ Anh dù chỉ một giây. May mắn cơ thể của anh nặng hơn nên lực rơi cũng nhanh hơn. Ngay khi vừa chạm mặt biển, anh đã nhanh chóng tóm được bàn tay cô. Trong khoảng khắc, sự lạnh lẽo vô hình từ Tuệ Anh truyền sang Vũ Uy khiến anh thoáng rùng mình. Đó là cảm giác sức sống đã cạn kiệt.
Trong chớp mắt, hai thân hình bị biển nuốt trọn. Vũ Uy cảm thấy mình bị chìm xuống thật sâu, anh nín thở gồng người chống lại lực hút, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay của Tuệ Anh không buông. Thế nhưng một đợt sóng ngầm xô mạnh hai người vào vách đá ngầm dưới lòng biển. Nó khiến Vũ Uy bị thương ở bả vai do sự va đập. Tuy nhiên, thể lực của anh vốn rất tốt nên có thể chịu đựng được. Điều anh lo lắng lúc này chỉ có Tuệ Anh?
Ở trong lòng biển cả, Vũ Uy không nhìn rõ được Tuệ Anh nên càng muôn phần lo lắng. Dựa vào lực nước, anh kéo cô lại gần mình. Chỉ khi đã chắn chắn thân hình của người con gái trong vòng tay, anh mới an tâm được một chút, đạp nước vươn mình nhô lên khỏi mặt biển. Không khí trong lành tràn vào khí quản, Vũ Uy hít một hơi thật sâu để lấy sức. Anh quay sang nhìn gương mặt trắng bệch không chút khí sắc của Tuệ Anh lúc ấy đã ngất lịm đi, vội vã bơi vào bờ.
Đặt Tuệ Anh xuống bờ cát trắng mịn như chiếc thảm dải bạc lấp lánh nhờ sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời, anh đau xót nhìn cô. Gương mặt cô chẳng khác gì màu cát trắng này, chỉ có điều ảm đạm đến thê lương, còn cơ thể như miếng vải nhàu nhĩ, rách nát. Vũ Uy nhíu mày đè nén cơn đau quặn thắt trong lòng. Anh đưa tay nhẹ nhàng cẩn thận nâng đầu Tuệ Anh lên, tay kia lau đi những hạt nước biển vương trên gương mặt lạnh giá của cô, giọng nói run run gọi tên cô cầu khẩn.
_ Tuệ Anh, tỉnh lại đi em.
Đôi hàng mi ướt đẫm vẫn nhắm nghiền, không có dấu hiệu tỉnh lại. Vũ Uy định thực hiện động tác hô hấp nhân tạo cho Tuệ Anh, bỗng cảm thấy có thứ gì đó nhơn nhớt ở lòng bàn tay. Một dự cảm không lành trỗi dậy, anh nhìn xuống. Ánh mắt anh trở nên kinh hoàng, mặt mày biến sắc khi nhận ra thứ chất lỏng màu đỏ thấm đẫm bàn tay, rơi xuống nổi bật trên nền cát trắng, loang ra như đóa hoa hồng nở rộ.
Lại một lần nữa, trái tim của Vũ Uy ngừng đập rồi một giây sau lại thình thịch như trống, đến hơi thở cũng trở nên rối loạn. Có cảm tưởng từ hôm qua đến giờ, nó đã vận hành quá giới hạn. Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân trải qua nhiều thứ cảm xúc hỗn mang đến thế trong một thời gian ngắn ngủi. Chỉ vì cô gái này sao?
Anh cẩn thận quan sát cơ thể Tuệ Anh một lượt xem cô còn bị thương chỗ nào không, và rồi thứ anh thấy lại là máu. Nhưng máu chảy ra ở nơi anh không ngờ nhất. Anh bàng hoàng đến đờ đẫn khi thứ chất lỏng ấy chảy ra từ giữa đôi chân cô, rất nhiều.
Không thể chần chừ thêm một giây nào nữa, Vũ Uy cởi chiếc áo khoác choàng lên người Tuệ Anh rồi bồng cô chạy một mạch về phía mấy chiếc xe hơi đậu đằng xa. Anh mở cửa xe sau, cẩn thận đặt Tuệ Anh nằm trên ghế rồi trở về vị trí cầm lái, bắt đầu khởi động xe và phóng vút đi. Đồng thời anh rút điện thoại ra gọi, có vẻ người bên kia đang bận gì đó nên không thể bắt máy ngay khiến Vũ Uy vô cùng sốt ruột. Đã thế, tiếng nhạc chờ ồn ào sôi động đậm mùi giễu cợt vang lên bên tai khiến anh hận không thể ném chiếc điện thoại ra khỏi xe ngay lập tức.
« Tên chết tiệt này, phải bắt hắn bỏ cái thứ nhạc chờ rẻ tiền này đi bằng được. » Anh thầm nghĩ.
Đúng lúc đó, phía bên kia đã chịu nhấc máy. Giọng nói bông đùa với vẻ bất cần cố hữu của Xích Long vang lên, những âm thanh của người và kim loại lẫn lộn lọt vào điện thoại nhưng không làm Vũ Uy mảy may để ý.
_ Anh hai à, làm ơn đi. Anh đã vì sắc quên bạn thì chớ, gọi đúng lúc này muốn hại chết tôi hay sao.
_ Bệnh viện gần nhất ở đâu? – Vũ Uy dường như bỏ ngoài tai thái độ cợt nhả của Xích Long, buông một câu hỏi gọn lỏn.
Xích Long không khó nhận ra trong sắc giọng tuy vẫn lạnh nhạt nhưng có đến chín phần lo âu của Vũ Uy, hẳn cô gái kia đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Anh cũng thôi không đùa nữa mà chỉ dẫn cho Vũ Uy.
_ Anh vòng lại con đường khi nãy chúng ta vừa đi. Đến ngã tư đại lộ 1A thì rẽ phải rồi đi thẳng là tới trung tâm của thị trấn. Có một bệnh viện khá lớn ở đấy. Mà này, sau vụ này anh nhớ đền thiệt hại cả người lẫn của cho.............
Tút tút tút tút..
Xích Long đang định chọt thêm một câu thì tín hiệu ngắt cuộc gọi vang lên làm anh cụt hứng. Người đàn ông này vẫn chẳng biết đùa là gì, mặt mày lúc nào cũng đăm đăm lạnh lùng. Có điều, đây là lần đầu tiên anh ta bỏ anh giữa chiến trường thế này, đúng là vì sắc quên bạn. Tuy nhiên, Xích Long cũng tò mò về cô gái khiến Vũ Uy phải thay đổi nguyên tắc cố hữu của bản thân.
À, còn tên thư sinh trói gà không chặt kia cũng biến mất tiêu luôn rồi. Chậc, cuối cùng anh lại phải là người thu dọn đống tàn dư của hai gã đó. Sau vụ này chắc chắn anh phải đòi lại cả chì lẫn chài.
oOo
Nhắc đến Hải Đăng, lúc này anh đang trên đường đuổi theo xe của Vũ Uy. Lúc xe của Vũ Uy vừa phóng đi cũng là lúc anh chạy xuống đến nơi và ngay lập tức lấy một chiếc xe khác phóng theo.
Khi đó, anh đã nhìn thấy hình ảnh xác xơ đến thương tâm của Tuệ Anh, cũng nhìn thấy Vũ Uy vội vàng đuổi theo cô ấy, anh cũng không chần chừ mà đuổi theo họ. Nhưng cuối cùng khi đuổi kịp thì cảnh tượng Vũ Uy lao mình xuống vực cùng với Tuệ Anh khiến anh không khỏi suy nghĩ.
Hải Đăng nhíu mày, đáy mắt ánh lên tia ảo não. Nhìn thấy Tuệ Anh như vậy, anh thật sự rất đau lòng, muốn ôm cô ấy trong vòng tay, là bờ vai hứng từng giọt nước mắt ấy. Vậy mà, một lần đến muộn, mãi mãi là người đến sau. Anh lại chậm chân hơn người đàn ông đó.
Mặc dù anh biết ơn hắn đã xả thân cứu Tuệ Anh, thế nhưng cảnh Vũ Uy không chút do dự lao xuống cùng cô ấy, không màng nguy hiểm khiến anh chột dạ. Cái cách hắn ta cứu cô ấy, cứ như là chỉ dành cho người mình yêu thương.
Lẽ nào lại như thế?
Hải Đăng nắm chặt vô lăng, ánh mắt trở nên đanh lại. Hắn không có quyền phát sinh tình cảm với cô ấy. Gã đàn ông này, hắn không có tư cách. Trước đây hắn bất chấp thủ đoạn để cướp tình yêu từ tay anh. Nhưng lần này, anh không còn là thằng con trai yếu đuối chỉ biết ăn sung mặc sướng, chăn ấm nệm êm nữa. Nhờ hắn mà anh đã trở nên gai góc và mạnh mẽ, anh sẽ không dễ dàng chấp nhận và đứng nhìn kẻ khác cướp đoạt người mình yêu một lần nữa.
Tên đàn ông xấu xa!
Khi anh đứng ra đỡ hộ hắn một nhát dao chí mạng, không phải vì anh cao thượng đến mức dung thứ cho kẻ đã hại chết cha mình. Mà vì anh hiểu rằng, nếu người đàn ông này có mệnh hệ gì, sẽ có hai người con gái vì hắn mà đau lòng.
Hắn dám làm điều có lỗi với Thục Quyên và tổn thương Tuệ Anh, anh tuyệt đối không dung tha cho hắn.
oOo
Trời sáng rất nhanh, chẳng mấy chốc Vũ Uy đã đỗ trước cổng bệnh viện theo chỉ dẫn của Xích Long. Anh nhanh chóng xuống xe và mở cửa sau, bế cô ra khỏi xe chạy thật nhanh vào bên trong.
Vừa mới bước chân vào bệnh viện, hình ảnh ướt nhẹp từ trên xuống dưới của người đàn ông cao lớn, mặt mũi khôi ngô nhưng sắc mặt vô cùng hoảng hốt đang bồng trên tay người con gái bất tỉnh nhân sự, dáng vẻ rất nguy cấp lập tức gây chú ý. Một đội ngũ y tá và bác sĩ chạy lại lập tức đưa cô gái vào phòng cấp cứu.
Nhìn chiếc đèn đỏ sáng trưng trước cửa phòng, lồng ngực Vũ Uy như nghẹn lại. Khi tĩnh tâm, những cảm xúc lạ lẫm lại bắt đầu tràn về. Anh mệt mỏi thả người xuống dãy ghế chờ của bệnh viện, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Anh rất lo cho Tuệ Anh, nhưng thứ choán hết tâm trí anh hiện giờ lại là vết máu kỳ lạ kia. Theo như những kiến thức mà anh biết, đó là dấu hiệu của sự xảy thai.
Tuệ Anh có thai ư? Cô ấy có biết điều này không mà hành động liều lĩnh như vậy? Có rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, tuy nhiên, điều anh thắc mắc hiện tại lại là tác giả của cái thai xấu số đó.
Một vị chua chát dâng lên tận cổ họng, Vũ Uy tìm cách nén xuống. Cái cảm giác y hệt lúc nhìn thấy Tuệ Anh và Hải Đăng thân mật với nhau. Thật nực cười, anh đang ghen đấy sao? Tại sao anh lại có thứ cảm xúc này với Tuệ Anh khi mà ngay cả Quyên anh cũng chưa từng có? Kể cả thời gian Quyên qua lại với Hải Đăng trong lúc chia tay, anh cũng nhắm mắt cho qua chứ không hề tức giận hay có chút ghen tuông. Chỉ là cảm giác bị bỏ rơi, bị cô độc rất khó chịu.
Anh đưa tay xoa dịu thái dương, áp chế cơn nhức đầu. Tình cảm thật phức tạp y như người đời vẫn nói, cái đầu thông minh đến thế nào cũng chẳng thể lý giải nổi. Duy chỉ có một điều Vũ Uy biết rất rõ.
Ghen là một trạng thái cảm xúc của trái tim khi yêu.
Phải, chính nó. Giây phút Tuệ Anh ngã xuống vực sâu thăm thẳm đó, giây phút anh cứ ngỡ là cô ấy sắp biến mất vĩnh viễn, tất cả cảm xúc như lời khẳng định của con tim đánh bật lý trí, chút phản biện cuối cùng cũng không có cơ hội. Anh không còn có thể phủ nhận được tình cảm của mình nữa.
Vũ Uy anh đã trót yêu người con gái này mất rồi.
Con tim lại bắt đầu loạn nhịp. Thứ bất trị này, khi bắt anh thừa nhận được rồi là thừa cơ vùng khỏi tầm kiểm soát.
Thế nhưng, anh có tư cách gì mà yêu cô ấy? Làm vậy là có lỗi với Quyên, có lỗi với rất nhiều người. Con người ta sống không chỉ vì những cảm xúc ích kỷ của bản thân mà còn phải nghĩ đến hoàn cảnh và những người xung quanh mình. Huống chi, Tuệ Anh cũng không dành tình cảm cho anh, có khi còn rất chán ghét anh là đằng khác. Vậy thì, thứ tình cảm này tuyệt đối không nên tồn tại.
Vũ Uy cười khổ, không ngờ có một ngày anh lại yêu đơn phương một người con gái, lại là cô gái trước đây anh rất kỳ thị. Thật hoang đường.
Chợt tiếng bước chân dồn dập lại gần cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ Uy, anh ngẩng lên nhìn thì thấy Hải Đăng đang vội vã đi tới, gương mặt không giấu nổi sự lo lắng. Thấy Vũ Uy ngồi đó, Hải Đăng lập tức lên tiếng hỏi.
_ Tuệ Anh đâu? Cô ấy sao rồi?
_ Đang cấp cứu. – Vũ Uy trả lời với một thái độ lãnh đạm.
Bỗng cửa phòng cấp cứu bật mở, một nữ y tá bước ra. Vũ Uy đứng bật dậy, cùng với Hải Đăng chạy đến hỏi.
_ Cô ấy sao rồi?
_ Bệnh nhân cần được tiếp máu nhưng lượng máu dự trữ đã hết chưa kịp bổ sung. Cho hỏi trong hai người có ai thuộc nhóm máu A không ? – cô y tá nói rất lịch sự nhưng có phần gấp gáp.
_ Tôi nhóm máu A. – Vũ Uy lập tức lên tiếng.
_ Vậy mời anh đi theo tôi.
Trước khi đi, Vũ Uy không quên nhắc Hải Đăng thông báo cho Phạm Tùng và dì Tịnh Yên biết tình hình của Tuệ Anh. Anh cũng phớt lờ luôn biểu hiện không cam tâm của Hải Đăng mà quay lưng đi thẳng.
Đúng vậy, Hải Đăng anh quả thực không cam tâm. Tại sao lại như thế nữa? Ngay cả nhóm máu cũng là hắn trùng với Tuệ Anh, nên anh chỉ biết đứng nhìn hắn cứu cô ấy một lần nữa.
oOo
Ở một ngôi biệt thự ven sông tại thành phố Đà Lạt, dường như dư âm của cơn mưa bão vẫn còn đọng lại nơi đây. Trong căn phòng, âm thanh của cái tát vang lên chát chúa chứa đựng tất cả sự tức giận của cô gái nhỏ.
Khải Nguyên hứng chịu cái tát của Linh Đan mà không tỏ bất cứ thái độ gì, càng khiến cô cáu bẳn hơn.
_ Tại sao anh giấu tôi làm vậy? – Linh Đan giận dữ hét lên.
_ Xin lỗi, tôi chỉ làm theo lệnh của ông chủ. – Khải Nguyên vẫn giữ gương mặt lạnh như tiền, từ tốn trả lời.
Choang!
Tiếng chiếc bình hoa bằng pha lê tinh xảo trong phút chốc đã vỡ tan tành dưới nền gạch sáng loáng, lóe lên những tia sáng yếu ớt. Linh Đan ánh mắt nảy lửa nhìn người đàn ông trước mắt, không giữ được bình tĩnh mà quát tháo.
_ Ông chủ! Ông chủ! Sau khi ngủ với tôi thì lén lút hành động theo ý ông ta. Anh rốt cuộc cũng chỉ là một con chó săn không hơn không kém. Nhưng nói cho anh biết, là tôi đã cứu lấy mạng của hai anh em nhà anh. Cả cuộc đời này, người có thể ra lệnh cho anh chỉ có thể là tôi. Anh có hiểu không hả?
Trước những lời mạt sát nặng nề của người con gái, Khải Nguyên vẫn không hề tỏ ra một chút khó chịu hay tổn thương. Bởi vì Linh Đan nói đúng, cô là ân nhân của anh và Khải Nhi. Cả đời này anh đã thề sẽ báo đáp ơn cứu mạng của cô. Thế nhưng, anh vì bất đắc dĩ mà phải nghe theo chỉ đạo của người đàn ông núp trong bóng tối kia. Vì tính mạng của em gái anh nằm trong tay ông ta. Linh Đan không biết điều này nên luôn nghĩ anh một dạ hai lòng, đối xử với anh rất gay gắt. Có điều, anh không hiểu lý do gì cô vẫn một mực giữ anh lại bên cạnh mình.
_ Xin lỗi, cô chủ. – Khải Nguyên khẽ cúi đầu.
_ Ngoài câu xin lỗi anh không biết nói gì nữa sao. – Linh Đan dừng lại một lát, rồi nín thở gằn giọng - Nói lại với ông ta rằng, Hạ Tuệ Anh là con mồi của tôi. Ngoài tôi ra, không ai được phép động vào chị ta. Có nghe rõ chưa? Giờ thì cút ra ngoài! Tôi không muốn thấy mặt anh thêm nữa.
Linh Đan chỉ thẳng tay về phía cánh cửa, đôi mắt nai ngây thơ long lên, cáu gắt đuổi Khải Nguyên ra khỏi phòng. Anh nhìn gương mặt của cô, đáy lòng có chút muộn phiền. Rồi anh xoay người bước đi.
Còn một mình trong phòng, Linh Đan cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh. Quả thật cô không ngờ ông ta lại nhắm vào Tuệ Anh mặc dù đã ra giao ước rằng: Tuệ Anh tùy ý cô xử lý, còn Phạm Tùng mới chính là mục tiêu của ông ta. Nên khi phát hiện ông ta thuê người bắt cóc *** hại Tuệ Anh, cô không khỏi tức giận vì bị qua mặt.
Tất nhiên, cô hiểu ông ta làm vậy mục đích để đánh một đòn đả kích tinh thần cho Phạm Tùng. Nhưng Hạ Tuệ Anh là của cô, chị ta là của cô. Chỉ có cô mới có quyền hành hạ chị ta sống không bằng chết.
Linh Đan lại leo lên ngồi trên bục cửa sổ, cô đưa chiếc kèn sacxophone cũ kỹ đã bị hoen rỉ ít nhiều lên cánh môi hồng và bắt đầu thổi một bản nhạc quen thuộc. Giai điệu này luôn đưa cô về một ký ức xa xôi trong quá khứ, ánh mắt Linh Đan mơ màng nhìn bầu trời thăm thẳm.
Chiếc kèn sacxophone này là món quà sinh nhật mẹ tặng cho cô năm cô tròn mười tuổi. Hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất trên đời, cô luôn giữ món quà của mẹ bên mình mọi lúc mọi nơi. Tuy nhiên, bọn trẻ con cùng xóm đã nhìn thấy khuôn mặt thích thú và mân mê của Linh Đan. Chúng bắt đầu tiến đến giằng nó khỏi cô và trêu chọc, chế nhạo.
Cô là đứa trẻ bị cô lập, bị mọi người xa lánh, kỳ thị. Chỉ bởi vì mẹ của cô làm cái nghề người ta cho rằng hạ lưu nhất. Nhưng cô vốn đã quen với ánh mắt khinh bỉ của những người lạ, dần dà bản thân cũng tự đóng mình trong thế giới riêng. Có điều, cô không nhịn được khi bọn trẻ con xấu tính kia lấy đi món quà yêu quý nhất của cô, vứt xuống đất và chà đạp lên nó. Cô điên tiết xông vào liều mạng với chúng, nhưng một mình cô làm sao đánh lại cả đám trẻ con khỏe mạnh, to lớn hơn cô rất nhiều. Cuối cùng, cô bị bọn nó đánh bầm dập một trận.
_ Dừng lại!
Thế nhưng, ngay lúc cô gần bật khóc, một tiếng nói trong lành nhưng dứt khoát vang lên khiến bọn trẻ kia giật mình ngừng lại. Linh Đan hé mắt, qua lớp mồ hôi, cô thấy một nữ sinh dáng vẻ mảnh mai, gương mặt bình dị khả ái nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn lũ trẻ đang bắt nạt cô. Cô gái ấy tiến lại gần, khoanh tay trước ngực nhìn xuống lũ nhóc, đanh giọng lại.
_ Cậy đông hiếp yếu là hành động của kẻ tiểu nhân. Lũ nhóc này, có muốn chị đây gọi công án nhốt hết vào cũi không hả?
Nhắc đến công an đứa nào đứa nấy cũng mặt mày xanh lét, chúng sợ hãi bỏ chạy khỏi đó. Người con gái nhặt chiếc kèn sacxophone lên, phủi đi lớp bụi bẩn. Sau đó, cô rút bình nước sạch từ trong cặp sách ra rửa lại thật cẩn thận. Khi vẻ sáng loáng trở lại trên chiếc kèn, cô từ từ đi tới chỗ Linh Đan đang ngồi thơ thẩn.
_ Của em phải không? – Cô gái nở nụ cười mỉm hỏi.
Linh Đan mở tròn mắt nhìn người thiếu nữ trước mặt mình mà quên cả chớp mắt. Chị ấy rất xinh, tuy không xinh bằng nhiều người trước đây cô từng thấy nhưng lại có cái gì đó rất cuốn hút. Nhất là đôi mắt của chị ấy rất đẹp, nhưng Linh Đan lại cảm thấy có nét cô độc trong đó. Cô nhận ra bởi vì chính cô cũng đang phải trải qua cái cảm giác này.
Rồi cô bẽn lẽn gật đầu.
Bỗng trời đổ cơn mưa phùn, từng giọt nước li ti tựa những hạt ngọc lấp lánh nhẹ nhàng cài lên mái tóc đen mượt như nhung của cô gái kia khiến Linh Đan lại một phen bỡ ngỡ.
Bất chợt, cô gái đưa chiếc kèn lên môi, thổi một khúc nhạc vui tươi mà êm ái. Lần đầu tiên Linh Đan nghe bản nhạc này, nó thật hay biết bao. Giai điệu ấy đã len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn cô cho đến tận khi khôn lớn. Và cả gương mặt say mê thổi kèn của người con gái đó nữa.
_ Đây là bản nhạc mẹ chị dạy cho chị khi còn nhỏ. – ánh mắt của người con gái thoáng buồn rồi mau chóng lấy lại vẻ phẳng lặng. – Trả cho em này.
Linh Đan nhận lấy chiếc kèn, lí nhí nói.
_ Cảm ơn chị.
Cô gái dợm đứng lên thì bàn tay nhỏ đã giữ lấy vạt váy của cô níu lại. Có lẽ vì cô độc quá lâu, nên khi xuất hiện một người quan tâm tới mình, tâm hồn bé nhỏ của Linh Đan cảm thấy ấm áp, cô bé muốn giữ lại hơi ấm này thêm một chút nữa. Dường như hiểu ra tâm trạng của Linh Đan, cô gái lại khom người xuống, thân thiện hỏi.
_ Em tên gì?
_ Mẹ vẫn hay gọi em là bé Mun. – Linh Đan lập tức trả lời, mắt long lanh ánh lên tia vui mừng.
Cô gái mỉm cười hài lòng, cũng vui vẻ giới thiệu.
_ Chị là Tuệ Anh, rất vui được gặp em.
Phải, người con gái ấy chính là Tuệ Anh. Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Ngày ấy, trong tâm hồn trẻ thơ non nớt, Linh Đan đã cho rằng mình đã gặp được một thiên thần. Cô yêu quý và ngưỡng mộ Tuệ Anh vô cùng, đôi khi còn muốn sau này lớn lên cũng được như người con gái đó.
Vậy mà, một thời gian sau đó, tất cả bỗng nhiên sụp đổ một cách bất ngờ, đến nỗi một đứa trẻ như cô không kịp thích ứng.
Một buổi chiều muộn, mẹ cô không đến trường đón cô như mọi hôm, thay vào đó là một người đàn ông lạ mặt. Ông ta nói rằng mẹ cô đã không còn trên đời này nữa và bà bị kẻ khác giết hại. Ông ta còn cho cô một cái tên. Cái tên đó khiến cô bàng hoàng, cô gào thét lên tất cả chỉ là dối trá.
Linh Đan chạy một mạch về nhà, và mọi chuyện đúng như người đàn ông đó nói. Mẹ cô nằm trên một vũng máu đỏ tươi, lưỡi dao cắm ngập nơi ngực trái. Bên cạnh đó là một cô gái mang dáng vẻ thất thần đầy sợ hãi. Linh Đan chạy lại ôm lấy xác mẹ, khóc nức nở. Khi nhìn rõ gương mặt cô gái đứng đằng kia, nỗi thất vọng chuyển thành căm phẫn. Cô đã hét vào mặt chị ta.
« Chị là ma quỷ! Cả đời này tôi sẽ ko tha thứ cho chị. Xuống địa ngục tôi cũng sẽ nguyền rủa chị. »
Thế rồi chị ta bỏ chạy. Khốn thật! Hại chết mẹ cô rồi muốn bỏ chạy sao? Linh Đan cô tuyệt đối sẽ không dung thứ.
Và cô quay lại tìm người đàn ông kia với ngọn lửa hận thù nhen nhóm trong lòng. Bắt đầu từ ngày ấy, cô đã đi theo ông ta với thân phận con gái nuôi. Người đàn ông đó chính là Trần Thái Sơn.
Ông ta rót vào cô rất nhiều tiền bạc, nhưng sau khi khôn lớn, cô hiểu rằng người đàn ông đó cũng chẳng khác gì chị ta, cũng mưu mô thủ đoạn khôn lường. Cô chỉ như một công cụ phục vụ mục đích trả thù cha con Phạm Tùng.
Rặt một lũ quỷ đội lốt người. Thế nhưng cô cũng khác gì bọn họ, sống với quỷ thì bản thân cũng chính là một con quỷ thôi. Linh Đan cười nhạo bản thân mình, luôn mang bộ mặt ngây thơ giả tạo, còn bên trong thì đã mục ruỗng.
Chỉ có một người biết bản chất thật của cô. Chính là Khải Nguyên. Bởi cô hiểu con người anh sẽ tuyệt đối trung thành. Có điều, lão cáo già kia lại điều khiển được anh ấy mà nhất thời cô không tìm được nguyên nhân. Đối với Linh Đan, tuy đối xử với Khải Nguyên dưới thân phận chủ tớ, nhưng thực sự người con trai đó là người gần gũi nhất với cô, là người duy nhất tình nguyện ở bên cô.
Nghĩ đến đây, Linh Đan cảm thấy những lời trách mắng xối xả của cô khi nãy cũng thật quá đáng. Cô bèn tìm tới phòng của Khải Nguyên, mở cửa bước vào. Anh vừa mới tắm xong, trên người chỉ cuốn độc một chiếc khăn ngang người.
_ Cô chủ, có chuyện gì không?
Linh Đan không trả lời câu hỏi mà đi thẳng tới ôm chầm lấy cơ thể còn vương hơi nước ấm của Khải Nguyên, dụi mặt vào lồng ngực săn chắc. Cảm thấy hài lòng khi nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cô nhẹ giọng nói.
_ Xin lỗi, tôi không cố ý nặng lời với anh.
_ Tôi biết.
Khải Nguyên vòng tay ôm gọn thân hình nhỏ nhắn của Linh Đan, ánh mắt có phần dịu dàng. Người con gái này, rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ sợ sự cô độc mà thôi.
Lượng ánh sáng khổng lồ đập vào tròng mắt hổ phách của Vũ Uy, ánh lên sự cuốn hút lạ lùng. Nhưng khung cảnh bình minh đẹp đẽ là thế chẳng lọt nổi vào tâm trí anh, bởi bóng dáng người con gái trước mắt như bị luồng sáng kia nuốt chửng.
Ngay khi Tuệ Anh nhắm mắt và buông mình khỏi mặt đất, tim anh như ngừng đập. Trước khi ý thức kịp hồi phục, cơ thể đã tự động chạy theo tiếng gào thét của con tim. Nó thôi thúc mãnh liệt rằng anh phải giữ thật chặt người con gái này lại, nếu không ắt sẽ phải hối hận.
Và thế là, Vũ Uy cũng lao mình theo mà không chút đắn đo, do dự.
Con người chẳng thể nào rơi nhẹ nhàng thanh thoát như chiếc lá nhỏ. Trước lực hút của Trái Đất, cơ thể nặng trịch chỉ có thể lao xuống theo một đường thẳng duy nhất và đích đến là ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Khi đã chọn con đường nghiệt ngã đó, ta đã phó mặc vận mạng cho số phận, chỉ là số kiếp đã đến hồi tận hay chưa. Nếu đã đến lúc, có tránh cũng chẳng tránh được. Còn không, duyên kiếp chưa tận, cửa ải nhân gian chưa qua đủ, muốn bước qua Quỷ Môn Quan đâu dễ dàng đến thế.
Cảm giác rơi từ độ cao hàng chục mét cũng không làm Vũ Uy khiếp hãi bằng hình ảnh Tuệ Anh buông xuôi bỏ mặc cuộc đời mình vào những con sóng lớn dâng cao cuồn cuộn, như bàn tay tử thần trực trờ tóm gọn.
« Em có biết rằng hành động này tàn nhẫn với người khác biết chừng nào không? Sao em lại dại dột thế? Cuộc sống là những đường ranh giới, không có bước đường cùng, chỉ là bản thân chọn lựa tiến lên hay lùi lại mà thôi. Tại sao em lại chọn con đường tàn nhẫn với chính mình và mọi người như vậy? Tôi nhất định phải cứu em khỏi quyết định xuẩn ngốc này. »
Không khí đập vào cơ thể khiến Vũ Uy nhíu mày, nhưng đôi mắt vẫn không hề rời khỏi Tuệ Anh dù chỉ một giây. May mắn cơ thể của anh nặng hơn nên lực rơi cũng nhanh hơn. Ngay khi vừa chạm mặt biển, anh đã nhanh chóng tóm được bàn tay cô. Trong khoảng khắc, sự lạnh lẽo vô hình từ Tuệ Anh truyền sang Vũ Uy khiến anh thoáng rùng mình. Đó là cảm giác sức sống đã cạn kiệt.
Trong chớp mắt, hai thân hình bị biển nuốt trọn. Vũ Uy cảm thấy mình bị chìm xuống thật sâu, anh nín thở gồng người chống lại lực hút, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay của Tuệ Anh không buông. Thế nhưng một đợt sóng ngầm xô mạnh hai người vào vách đá ngầm dưới lòng biển. Nó khiến Vũ Uy bị thương ở bả vai do sự va đập. Tuy nhiên, thể lực của anh vốn rất tốt nên có thể chịu đựng được. Điều anh lo lắng lúc này chỉ có Tuệ Anh?
Ở trong lòng biển cả, Vũ Uy không nhìn rõ được Tuệ Anh nên càng muôn phần lo lắng. Dựa vào lực nước, anh kéo cô lại gần mình. Chỉ khi đã chắn chắn thân hình của người con gái trong vòng tay, anh mới an tâm được một chút, đạp nước vươn mình nhô lên khỏi mặt biển. Không khí trong lành tràn vào khí quản, Vũ Uy hít một hơi thật sâu để lấy sức. Anh quay sang nhìn gương mặt trắng bệch không chút khí sắc của Tuệ Anh lúc ấy đã ngất lịm đi, vội vã bơi vào bờ.
Đặt Tuệ Anh xuống bờ cát trắng mịn như chiếc thảm dải bạc lấp lánh nhờ sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời, anh đau xót nhìn cô. Gương mặt cô chẳng khác gì màu cát trắng này, chỉ có điều ảm đạm đến thê lương, còn cơ thể như miếng vải nhàu nhĩ, rách nát. Vũ Uy nhíu mày đè nén cơn đau quặn thắt trong lòng. Anh đưa tay nhẹ nhàng cẩn thận nâng đầu Tuệ Anh lên, tay kia lau đi những hạt nước biển vương trên gương mặt lạnh giá của cô, giọng nói run run gọi tên cô cầu khẩn.
_ Tuệ Anh, tỉnh lại đi em.
Đôi hàng mi ướt đẫm vẫn nhắm nghiền, không có dấu hiệu tỉnh lại. Vũ Uy định thực hiện động tác hô hấp nhân tạo cho Tuệ Anh, bỗng cảm thấy có thứ gì đó nhơn nhớt ở lòng bàn tay. Một dự cảm không lành trỗi dậy, anh nhìn xuống. Ánh mắt anh trở nên kinh hoàng, mặt mày biến sắc khi nhận ra thứ chất lỏng màu đỏ thấm đẫm bàn tay, rơi xuống nổi bật trên nền cát trắng, loang ra như đóa hoa hồng nở rộ.
Lại một lần nữa, trái tim của Vũ Uy ngừng đập rồi một giây sau lại thình thịch như trống, đến hơi thở cũng trở nên rối loạn. Có cảm tưởng từ hôm qua đến giờ, nó đã vận hành quá giới hạn. Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân trải qua nhiều thứ cảm xúc hỗn mang đến thế trong một thời gian ngắn ngủi. Chỉ vì cô gái này sao?
Anh cẩn thận quan sát cơ thể Tuệ Anh một lượt xem cô còn bị thương chỗ nào không, và rồi thứ anh thấy lại là máu. Nhưng máu chảy ra ở nơi anh không ngờ nhất. Anh bàng hoàng đến đờ đẫn khi thứ chất lỏng ấy chảy ra từ giữa đôi chân cô, rất nhiều.
Không thể chần chừ thêm một giây nào nữa, Vũ Uy cởi chiếc áo khoác choàng lên người Tuệ Anh rồi bồng cô chạy một mạch về phía mấy chiếc xe hơi đậu đằng xa. Anh mở cửa xe sau, cẩn thận đặt Tuệ Anh nằm trên ghế rồi trở về vị trí cầm lái, bắt đầu khởi động xe và phóng vút đi. Đồng thời anh rút điện thoại ra gọi, có vẻ người bên kia đang bận gì đó nên không thể bắt máy ngay khiến Vũ Uy vô cùng sốt ruột. Đã thế, tiếng nhạc chờ ồn ào sôi động đậm mùi giễu cợt vang lên bên tai khiến anh hận không thể ném chiếc điện thoại ra khỏi xe ngay lập tức.
« Tên chết tiệt này, phải bắt hắn bỏ cái thứ nhạc chờ rẻ tiền này đi bằng được. » Anh thầm nghĩ.
Đúng lúc đó, phía bên kia đã chịu nhấc máy. Giọng nói bông đùa với vẻ bất cần cố hữu của Xích Long vang lên, những âm thanh của người và kim loại lẫn lộn lọt vào điện thoại nhưng không làm Vũ Uy mảy may để ý.
_ Anh hai à, làm ơn đi. Anh đã vì sắc quên bạn thì chớ, gọi đúng lúc này muốn hại chết tôi hay sao.
_ Bệnh viện gần nhất ở đâu? – Vũ Uy dường như bỏ ngoài tai thái độ cợt nhả của Xích Long, buông một câu hỏi gọn lỏn.
Xích Long không khó nhận ra trong sắc giọng tuy vẫn lạnh nhạt nhưng có đến chín phần lo âu của Vũ Uy, hẳn cô gái kia đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Anh cũng thôi không đùa nữa mà chỉ dẫn cho Vũ Uy.
_ Anh vòng lại con đường khi nãy chúng ta vừa đi. Đến ngã tư đại lộ 1A thì rẽ phải rồi đi thẳng là tới trung tâm của thị trấn. Có một bệnh viện khá lớn ở đấy. Mà này, sau vụ này anh nhớ đền thiệt hại cả người lẫn của cho.............
Tút tút tút tút..
Xích Long đang định chọt thêm một câu thì tín hiệu ngắt cuộc gọi vang lên làm anh cụt hứng. Người đàn ông này vẫn chẳng biết đùa là gì, mặt mày lúc nào cũng đăm đăm lạnh lùng. Có điều, đây là lần đầu tiên anh ta bỏ anh giữa chiến trường thế này, đúng là vì sắc quên bạn. Tuy nhiên, Xích Long cũng tò mò về cô gái khiến Vũ Uy phải thay đổi nguyên tắc cố hữu của bản thân.
À, còn tên thư sinh trói gà không chặt kia cũng biến mất tiêu luôn rồi. Chậc, cuối cùng anh lại phải là người thu dọn đống tàn dư của hai gã đó. Sau vụ này chắc chắn anh phải đòi lại cả chì lẫn chài.
oOo
Nhắc đến Hải Đăng, lúc này anh đang trên đường đuổi theo xe của Vũ Uy. Lúc xe của Vũ Uy vừa phóng đi cũng là lúc anh chạy xuống đến nơi và ngay lập tức lấy một chiếc xe khác phóng theo.
Khi đó, anh đã nhìn thấy hình ảnh xác xơ đến thương tâm của Tuệ Anh, cũng nhìn thấy Vũ Uy vội vàng đuổi theo cô ấy, anh cũng không chần chừ mà đuổi theo họ. Nhưng cuối cùng khi đuổi kịp thì cảnh tượng Vũ Uy lao mình xuống vực cùng với Tuệ Anh khiến anh không khỏi suy nghĩ.
Hải Đăng nhíu mày, đáy mắt ánh lên tia ảo não. Nhìn thấy Tuệ Anh như vậy, anh thật sự rất đau lòng, muốn ôm cô ấy trong vòng tay, là bờ vai hứng từng giọt nước mắt ấy. Vậy mà, một lần đến muộn, mãi mãi là người đến sau. Anh lại chậm chân hơn người đàn ông đó.
Mặc dù anh biết ơn hắn đã xả thân cứu Tuệ Anh, thế nhưng cảnh Vũ Uy không chút do dự lao xuống cùng cô ấy, không màng nguy hiểm khiến anh chột dạ. Cái cách hắn ta cứu cô ấy, cứ như là chỉ dành cho người mình yêu thương.
Lẽ nào lại như thế?
Hải Đăng nắm chặt vô lăng, ánh mắt trở nên đanh lại. Hắn không có quyền phát sinh tình cảm với cô ấy. Gã đàn ông này, hắn không có tư cách. Trước đây hắn bất chấp thủ đoạn để cướp tình yêu từ tay anh. Nhưng lần này, anh không còn là thằng con trai yếu đuối chỉ biết ăn sung mặc sướng, chăn ấm nệm êm nữa. Nhờ hắn mà anh đã trở nên gai góc và mạnh mẽ, anh sẽ không dễ dàng chấp nhận và đứng nhìn kẻ khác cướp đoạt người mình yêu một lần nữa.
Tên đàn ông xấu xa!
Khi anh đứng ra đỡ hộ hắn một nhát dao chí mạng, không phải vì anh cao thượng đến mức dung thứ cho kẻ đã hại chết cha mình. Mà vì anh hiểu rằng, nếu người đàn ông này có mệnh hệ gì, sẽ có hai người con gái vì hắn mà đau lòng.
Hắn dám làm điều có lỗi với Thục Quyên và tổn thương Tuệ Anh, anh tuyệt đối không dung tha cho hắn.
oOo
Trời sáng rất nhanh, chẳng mấy chốc Vũ Uy đã đỗ trước cổng bệnh viện theo chỉ dẫn của Xích Long. Anh nhanh chóng xuống xe và mở cửa sau, bế cô ra khỏi xe chạy thật nhanh vào bên trong.
Vừa mới bước chân vào bệnh viện, hình ảnh ướt nhẹp từ trên xuống dưới của người đàn ông cao lớn, mặt mũi khôi ngô nhưng sắc mặt vô cùng hoảng hốt đang bồng trên tay người con gái bất tỉnh nhân sự, dáng vẻ rất nguy cấp lập tức gây chú ý. Một đội ngũ y tá và bác sĩ chạy lại lập tức đưa cô gái vào phòng cấp cứu.
Nhìn chiếc đèn đỏ sáng trưng trước cửa phòng, lồng ngực Vũ Uy như nghẹn lại. Khi tĩnh tâm, những cảm xúc lạ lẫm lại bắt đầu tràn về. Anh mệt mỏi thả người xuống dãy ghế chờ của bệnh viện, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Anh rất lo cho Tuệ Anh, nhưng thứ choán hết tâm trí anh hiện giờ lại là vết máu kỳ lạ kia. Theo như những kiến thức mà anh biết, đó là dấu hiệu của sự xảy thai.
Tuệ Anh có thai ư? Cô ấy có biết điều này không mà hành động liều lĩnh như vậy? Có rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, tuy nhiên, điều anh thắc mắc hiện tại lại là tác giả của cái thai xấu số đó.
Một vị chua chát dâng lên tận cổ họng, Vũ Uy tìm cách nén xuống. Cái cảm giác y hệt lúc nhìn thấy Tuệ Anh và Hải Đăng thân mật với nhau. Thật nực cười, anh đang ghen đấy sao? Tại sao anh lại có thứ cảm xúc này với Tuệ Anh khi mà ngay cả Quyên anh cũng chưa từng có? Kể cả thời gian Quyên qua lại với Hải Đăng trong lúc chia tay, anh cũng nhắm mắt cho qua chứ không hề tức giận hay có chút ghen tuông. Chỉ là cảm giác bị bỏ rơi, bị cô độc rất khó chịu.
Anh đưa tay xoa dịu thái dương, áp chế cơn nhức đầu. Tình cảm thật phức tạp y như người đời vẫn nói, cái đầu thông minh đến thế nào cũng chẳng thể lý giải nổi. Duy chỉ có một điều Vũ Uy biết rất rõ.
Ghen là một trạng thái cảm xúc của trái tim khi yêu.
Phải, chính nó. Giây phút Tuệ Anh ngã xuống vực sâu thăm thẳm đó, giây phút anh cứ ngỡ là cô ấy sắp biến mất vĩnh viễn, tất cả cảm xúc như lời khẳng định của con tim đánh bật lý trí, chút phản biện cuối cùng cũng không có cơ hội. Anh không còn có thể phủ nhận được tình cảm của mình nữa.
Vũ Uy anh đã trót yêu người con gái này mất rồi.
Con tim lại bắt đầu loạn nhịp. Thứ bất trị này, khi bắt anh thừa nhận được rồi là thừa cơ vùng khỏi tầm kiểm soát.
Thế nhưng, anh có tư cách gì mà yêu cô ấy? Làm vậy là có lỗi với Quyên, có lỗi với rất nhiều người. Con người ta sống không chỉ vì những cảm xúc ích kỷ của bản thân mà còn phải nghĩ đến hoàn cảnh và những người xung quanh mình. Huống chi, Tuệ Anh cũng không dành tình cảm cho anh, có khi còn rất chán ghét anh là đằng khác. Vậy thì, thứ tình cảm này tuyệt đối không nên tồn tại.
Vũ Uy cười khổ, không ngờ có một ngày anh lại yêu đơn phương một người con gái, lại là cô gái trước đây anh rất kỳ thị. Thật hoang đường.
Chợt tiếng bước chân dồn dập lại gần cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ Uy, anh ngẩng lên nhìn thì thấy Hải Đăng đang vội vã đi tới, gương mặt không giấu nổi sự lo lắng. Thấy Vũ Uy ngồi đó, Hải Đăng lập tức lên tiếng hỏi.
_ Tuệ Anh đâu? Cô ấy sao rồi?
_ Đang cấp cứu. – Vũ Uy trả lời với một thái độ lãnh đạm.
Bỗng cửa phòng cấp cứu bật mở, một nữ y tá bước ra. Vũ Uy đứng bật dậy, cùng với Hải Đăng chạy đến hỏi.
_ Cô ấy sao rồi?
_ Bệnh nhân cần được tiếp máu nhưng lượng máu dự trữ đã hết chưa kịp bổ sung. Cho hỏi trong hai người có ai thuộc nhóm máu A không ? – cô y tá nói rất lịch sự nhưng có phần gấp gáp.
_ Tôi nhóm máu A. – Vũ Uy lập tức lên tiếng.
_ Vậy mời anh đi theo tôi.
Trước khi đi, Vũ Uy không quên nhắc Hải Đăng thông báo cho Phạm Tùng và dì Tịnh Yên biết tình hình của Tuệ Anh. Anh cũng phớt lờ luôn biểu hiện không cam tâm của Hải Đăng mà quay lưng đi thẳng.
Đúng vậy, Hải Đăng anh quả thực không cam tâm. Tại sao lại như thế nữa? Ngay cả nhóm máu cũng là hắn trùng với Tuệ Anh, nên anh chỉ biết đứng nhìn hắn cứu cô ấy một lần nữa.
oOo
Ở một ngôi biệt thự ven sông tại thành phố Đà Lạt, dường như dư âm của cơn mưa bão vẫn còn đọng lại nơi đây. Trong căn phòng, âm thanh của cái tát vang lên chát chúa chứa đựng tất cả sự tức giận của cô gái nhỏ.
Khải Nguyên hứng chịu cái tát của Linh Đan mà không tỏ bất cứ thái độ gì, càng khiến cô cáu bẳn hơn.
_ Tại sao anh giấu tôi làm vậy? – Linh Đan giận dữ hét lên.
_ Xin lỗi, tôi chỉ làm theo lệnh của ông chủ. – Khải Nguyên vẫn giữ gương mặt lạnh như tiền, từ tốn trả lời.
Choang!
Tiếng chiếc bình hoa bằng pha lê tinh xảo trong phút chốc đã vỡ tan tành dưới nền gạch sáng loáng, lóe lên những tia sáng yếu ớt. Linh Đan ánh mắt nảy lửa nhìn người đàn ông trước mắt, không giữ được bình tĩnh mà quát tháo.
_ Ông chủ! Ông chủ! Sau khi ngủ với tôi thì lén lút hành động theo ý ông ta. Anh rốt cuộc cũng chỉ là một con chó săn không hơn không kém. Nhưng nói cho anh biết, là tôi đã cứu lấy mạng của hai anh em nhà anh. Cả cuộc đời này, người có thể ra lệnh cho anh chỉ có thể là tôi. Anh có hiểu không hả?
Trước những lời mạt sát nặng nề của người con gái, Khải Nguyên vẫn không hề tỏ ra một chút khó chịu hay tổn thương. Bởi vì Linh Đan nói đúng, cô là ân nhân của anh và Khải Nhi. Cả đời này anh đã thề sẽ báo đáp ơn cứu mạng của cô. Thế nhưng, anh vì bất đắc dĩ mà phải nghe theo chỉ đạo của người đàn ông núp trong bóng tối kia. Vì tính mạng của em gái anh nằm trong tay ông ta. Linh Đan không biết điều này nên luôn nghĩ anh một dạ hai lòng, đối xử với anh rất gay gắt. Có điều, anh không hiểu lý do gì cô vẫn một mực giữ anh lại bên cạnh mình.
_ Xin lỗi, cô chủ. – Khải Nguyên khẽ cúi đầu.
_ Ngoài câu xin lỗi anh không biết nói gì nữa sao. – Linh Đan dừng lại một lát, rồi nín thở gằn giọng - Nói lại với ông ta rằng, Hạ Tuệ Anh là con mồi của tôi. Ngoài tôi ra, không ai được phép động vào chị ta. Có nghe rõ chưa? Giờ thì cút ra ngoài! Tôi không muốn thấy mặt anh thêm nữa.
Linh Đan chỉ thẳng tay về phía cánh cửa, đôi mắt nai ngây thơ long lên, cáu gắt đuổi Khải Nguyên ra khỏi phòng. Anh nhìn gương mặt của cô, đáy lòng có chút muộn phiền. Rồi anh xoay người bước đi.
Còn một mình trong phòng, Linh Đan cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh. Quả thật cô không ngờ ông ta lại nhắm vào Tuệ Anh mặc dù đã ra giao ước rằng: Tuệ Anh tùy ý cô xử lý, còn Phạm Tùng mới chính là mục tiêu của ông ta. Nên khi phát hiện ông ta thuê người bắt cóc *** hại Tuệ Anh, cô không khỏi tức giận vì bị qua mặt.
Tất nhiên, cô hiểu ông ta làm vậy mục đích để đánh một đòn đả kích tinh thần cho Phạm Tùng. Nhưng Hạ Tuệ Anh là của cô, chị ta là của cô. Chỉ có cô mới có quyền hành hạ chị ta sống không bằng chết.
Linh Đan lại leo lên ngồi trên bục cửa sổ, cô đưa chiếc kèn sacxophone cũ kỹ đã bị hoen rỉ ít nhiều lên cánh môi hồng và bắt đầu thổi một bản nhạc quen thuộc. Giai điệu này luôn đưa cô về một ký ức xa xôi trong quá khứ, ánh mắt Linh Đan mơ màng nhìn bầu trời thăm thẳm.
Chiếc kèn sacxophone này là món quà sinh nhật mẹ tặng cho cô năm cô tròn mười tuổi. Hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất trên đời, cô luôn giữ món quà của mẹ bên mình mọi lúc mọi nơi. Tuy nhiên, bọn trẻ con cùng xóm đã nhìn thấy khuôn mặt thích thú và mân mê của Linh Đan. Chúng bắt đầu tiến đến giằng nó khỏi cô và trêu chọc, chế nhạo.
Cô là đứa trẻ bị cô lập, bị mọi người xa lánh, kỳ thị. Chỉ bởi vì mẹ của cô làm cái nghề người ta cho rằng hạ lưu nhất. Nhưng cô vốn đã quen với ánh mắt khinh bỉ của những người lạ, dần dà bản thân cũng tự đóng mình trong thế giới riêng. Có điều, cô không nhịn được khi bọn trẻ con xấu tính kia lấy đi món quà yêu quý nhất của cô, vứt xuống đất và chà đạp lên nó. Cô điên tiết xông vào liều mạng với chúng, nhưng một mình cô làm sao đánh lại cả đám trẻ con khỏe mạnh, to lớn hơn cô rất nhiều. Cuối cùng, cô bị bọn nó đánh bầm dập một trận.
_ Dừng lại!
Thế nhưng, ngay lúc cô gần bật khóc, một tiếng nói trong lành nhưng dứt khoát vang lên khiến bọn trẻ kia giật mình ngừng lại. Linh Đan hé mắt, qua lớp mồ hôi, cô thấy một nữ sinh dáng vẻ mảnh mai, gương mặt bình dị khả ái nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn lũ trẻ đang bắt nạt cô. Cô gái ấy tiến lại gần, khoanh tay trước ngực nhìn xuống lũ nhóc, đanh giọng lại.
_ Cậy đông hiếp yếu là hành động của kẻ tiểu nhân. Lũ nhóc này, có muốn chị đây gọi công án nhốt hết vào cũi không hả?
Nhắc đến công an đứa nào đứa nấy cũng mặt mày xanh lét, chúng sợ hãi bỏ chạy khỏi đó. Người con gái nhặt chiếc kèn sacxophone lên, phủi đi lớp bụi bẩn. Sau đó, cô rút bình nước sạch từ trong cặp sách ra rửa lại thật cẩn thận. Khi vẻ sáng loáng trở lại trên chiếc kèn, cô từ từ đi tới chỗ Linh Đan đang ngồi thơ thẩn.
_ Của em phải không? – Cô gái nở nụ cười mỉm hỏi.
Linh Đan mở tròn mắt nhìn người thiếu nữ trước mặt mình mà quên cả chớp mắt. Chị ấy rất xinh, tuy không xinh bằng nhiều người trước đây cô từng thấy nhưng lại có cái gì đó rất cuốn hút. Nhất là đôi mắt của chị ấy rất đẹp, nhưng Linh Đan lại cảm thấy có nét cô độc trong đó. Cô nhận ra bởi vì chính cô cũng đang phải trải qua cái cảm giác này.
Rồi cô bẽn lẽn gật đầu.
Bỗng trời đổ cơn mưa phùn, từng giọt nước li ti tựa những hạt ngọc lấp lánh nhẹ nhàng cài lên mái tóc đen mượt như nhung của cô gái kia khiến Linh Đan lại một phen bỡ ngỡ.
Bất chợt, cô gái đưa chiếc kèn lên môi, thổi một khúc nhạc vui tươi mà êm ái. Lần đầu tiên Linh Đan nghe bản nhạc này, nó thật hay biết bao. Giai điệu ấy đã len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn cô cho đến tận khi khôn lớn. Và cả gương mặt say mê thổi kèn của người con gái đó nữa.
_ Đây là bản nhạc mẹ chị dạy cho chị khi còn nhỏ. – ánh mắt của người con gái thoáng buồn rồi mau chóng lấy lại vẻ phẳng lặng. – Trả cho em này.
Linh Đan nhận lấy chiếc kèn, lí nhí nói.
_ Cảm ơn chị.
Cô gái dợm đứng lên thì bàn tay nhỏ đã giữ lấy vạt váy của cô níu lại. Có lẽ vì cô độc quá lâu, nên khi xuất hiện một người quan tâm tới mình, tâm hồn bé nhỏ của Linh Đan cảm thấy ấm áp, cô bé muốn giữ lại hơi ấm này thêm một chút nữa. Dường như hiểu ra tâm trạng của Linh Đan, cô gái lại khom người xuống, thân thiện hỏi.
_ Em tên gì?
_ Mẹ vẫn hay gọi em là bé Mun. – Linh Đan lập tức trả lời, mắt long lanh ánh lên tia vui mừng.
Cô gái mỉm cười hài lòng, cũng vui vẻ giới thiệu.
_ Chị là Tuệ Anh, rất vui được gặp em.
Phải, người con gái ấy chính là Tuệ Anh. Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Ngày ấy, trong tâm hồn trẻ thơ non nớt, Linh Đan đã cho rằng mình đã gặp được một thiên thần. Cô yêu quý và ngưỡng mộ Tuệ Anh vô cùng, đôi khi còn muốn sau này lớn lên cũng được như người con gái đó.
Vậy mà, một thời gian sau đó, tất cả bỗng nhiên sụp đổ một cách bất ngờ, đến nỗi một đứa trẻ như cô không kịp thích ứng.
Một buổi chiều muộn, mẹ cô không đến trường đón cô như mọi hôm, thay vào đó là một người đàn ông lạ mặt. Ông ta nói rằng mẹ cô đã không còn trên đời này nữa và bà bị kẻ khác giết hại. Ông ta còn cho cô một cái tên. Cái tên đó khiến cô bàng hoàng, cô gào thét lên tất cả chỉ là dối trá.
Linh Đan chạy một mạch về nhà, và mọi chuyện đúng như người đàn ông đó nói. Mẹ cô nằm trên một vũng máu đỏ tươi, lưỡi dao cắm ngập nơi ngực trái. Bên cạnh đó là một cô gái mang dáng vẻ thất thần đầy sợ hãi. Linh Đan chạy lại ôm lấy xác mẹ, khóc nức nở. Khi nhìn rõ gương mặt cô gái đứng đằng kia, nỗi thất vọng chuyển thành căm phẫn. Cô đã hét vào mặt chị ta.
« Chị là ma quỷ! Cả đời này tôi sẽ ko tha thứ cho chị. Xuống địa ngục tôi cũng sẽ nguyền rủa chị. »
Thế rồi chị ta bỏ chạy. Khốn thật! Hại chết mẹ cô rồi muốn bỏ chạy sao? Linh Đan cô tuyệt đối sẽ không dung thứ.
Và cô quay lại tìm người đàn ông kia với ngọn lửa hận thù nhen nhóm trong lòng. Bắt đầu từ ngày ấy, cô đã đi theo ông ta với thân phận con gái nuôi. Người đàn ông đó chính là Trần Thái Sơn.
Ông ta rót vào cô rất nhiều tiền bạc, nhưng sau khi khôn lớn, cô hiểu rằng người đàn ông đó cũng chẳng khác gì chị ta, cũng mưu mô thủ đoạn khôn lường. Cô chỉ như một công cụ phục vụ mục đích trả thù cha con Phạm Tùng.
Rặt một lũ quỷ đội lốt người. Thế nhưng cô cũng khác gì bọn họ, sống với quỷ thì bản thân cũng chính là một con quỷ thôi. Linh Đan cười nhạo bản thân mình, luôn mang bộ mặt ngây thơ giả tạo, còn bên trong thì đã mục ruỗng.
Chỉ có một người biết bản chất thật của cô. Chính là Khải Nguyên. Bởi cô hiểu con người anh sẽ tuyệt đối trung thành. Có điều, lão cáo già kia lại điều khiển được anh ấy mà nhất thời cô không tìm được nguyên nhân. Đối với Linh Đan, tuy đối xử với Khải Nguyên dưới thân phận chủ tớ, nhưng thực sự người con trai đó là người gần gũi nhất với cô, là người duy nhất tình nguyện ở bên cô.
Nghĩ đến đây, Linh Đan cảm thấy những lời trách mắng xối xả của cô khi nãy cũng thật quá đáng. Cô bèn tìm tới phòng của Khải Nguyên, mở cửa bước vào. Anh vừa mới tắm xong, trên người chỉ cuốn độc một chiếc khăn ngang người.
_ Cô chủ, có chuyện gì không?
Linh Đan không trả lời câu hỏi mà đi thẳng tới ôm chầm lấy cơ thể còn vương hơi nước ấm của Khải Nguyên, dụi mặt vào lồng ngực săn chắc. Cảm thấy hài lòng khi nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cô nhẹ giọng nói.
_ Xin lỗi, tôi không cố ý nặng lời với anh.
_ Tôi biết.
Khải Nguyên vòng tay ôm gọn thân hình nhỏ nhắn của Linh Đan, ánh mắt có phần dịu dàng. Người con gái này, rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ sợ sự cô độc mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.