Chương 8: Tình một đêm
Nguyệt Cát
16/12/2013
Có những lúc, có những khi
Em tin rằng mọi chuyện đều có điểm tận cùng
Có lúc tương ngộ, có khi chia ly
Chẳng có gì tồn tại đến vĩnh hằng
Thế nhưng em,
Cũng có lúc thà chọn tình lưu luyến chẳng buông tay
Chờ tới khi trông rõ ràng mọi thứ
Có lẽ anh sẽ ở bên em mãi mãi..
Sau khi rời khách sạn Century, Vũ Uy tới một club gần đó để “mượn rượu giải sầu”. Nhưng đúng như câu nói “Mượn rượu giải sầu, sầu càng sầu thêm”. Từng chai rượu nặng đô nhất được gọi ra đều cạn sạch. Vị rượu cay xé cổ họng, xộc lên tận óc, kích thích toàn bộ thần kinh và tế bào của cơ thể, nhưng sao vẫn không thể dập tắt được lửa giận đang hoành hành.
Anh tức giận vì bị xỏ mũi bởi một mánh khóe tầm thường.
Anh tức giận vì cô gái của anh lại quay lưng với anh, thậm chí còn nắm tay hắn ra đi trước mặt anh.
Anh tức giận vì cái nhìn đắc ý đầy giễu cợt của hắn.
Thục Quyên - anh không thể để mất cô như vậy. Anh không cam tâm.
Cô là người con gái duy nhất bên cạnh anh bao năm qua, anh gìn giữ và trân trọng cô như bảo vật. Nụ cười từ người con gái đó đã khỏa lấp nỗi cô đơn hiu quạnh, anh muốn lưu giữ nét tươi cười thanh xuân đó chứ không phải những giọt nước mắt u sầu thế kia. Nó làm anh có cảm giác thứ ánh sáng lấp đầy tâm hồn bấy lâu nay bị rút cạn kiệt, trở lại với sự cô đơn dài đằng đẵng.
Cứ một lần cảm thấy lòng tê buốt, anh lại ngửa cổ uống cạn sạch một ly rượu. Nó chẳng làm anh bớt cảm giác trống trải trong lòng, nhưng nó khiến anh quên đi trong chốc lát.
Phút chốc, cả bàn rải rác đầy những chai rượu, lăn cả xuống sàn nhà. Ai cũng nhìn anh với vẻ tò mò. Một người đàn ông quyến rũ đầy nam tính thế kia mà lại uống rượu một mình. Đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo như đáy hồ băng kia thật đáng sợ nhưng cũng vô cùng thu hút, lại phảng phất u buồn khiến người ta không khỏi động lòng mến mộ. Có vài cô nàng không kìm chế được trước sự mê hoặc của người đàn ông này, lân la tới hỏi han, mồi chài. Nhưng chưa nói đến câu thứ hai đã bị anh dữ tợn đuổi đi, làm mấy cô sợ xanh mặt, cuối cùng chẳng ai dám đến gần.
Trong góc tối, có một đôi mắt trong vắt đượm buồn đang âm thầm quan sát anh, ánh lên vẻ buồn rầu. Tuệ Anh nhìn người đàn ông đang đắm chìm trong men rượu kia mà lòng không khỏi xót xa. Có chuyện gì khiến anh phải mượn đến rượu như vậy? Vũ Uy cứ uống liên tục không ngừng nghỉ, cho đến khi anh hoàn toàn gục hẳn trên bàn, xung quanh ngổn ngang những vỏ chai rỗng, mùi rượu nồng nặc loang trong không khí.
Một người phục vụ bàn bước tới nhưng không dám lại gần, điệu dáng vô cùng bối rối. Anh ta không biết có nên đánh thức người này dậy hay không. Người đàn ông trước mặt phong thái không giống như những gã bặm rượu thường thấy, chẳng may đắc tội sẽ chuốc lấy phiền phức. Gặp những vị khách thế này quả thật rất khó xử.
_ Để tôi.
Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, giải vây giúp anh ta. Quay lại thì thấy một cô gái dáng vẻ thanh tao đang mỉm cười như hoa như nước khiến anh ta cứ ngây ngẩn nhìn.
Trước sự ngạc nhiên của bao nhiêu người, Tuệ Anh đến bên Vũ Uy, từ từ đỡ anh đứng dậy. Một cô gái thân hình mảnh dẻ, yếu đuối là thế mà có thể đến gần người đàn ông đang say rượu dữ tợn. Tuy nhiên chẳng có ai hiểu được rằng, đây là người cô yêu thương bấy lâu nay. Dù anh có hóa quỷ, cô vẫn yêu anh, cho nên cô chẳng hề mảy may sợ hãi.
Có điều, thân hình Vũ Uy cao to hơn cô rất nhiều. Sức nặng cơ thể anh khiến cô lúng túng. Thấy vậy, người phục vụ tiến đến giúp cô đưa anh ra ngoài và gọi taxi.
Trên taxi, Tuệ Anh gọi cho Thục Quyên nhưng không liên lạc được. Cô lại không rõ Vũ Uy ở đâu, đành nói tài xế đưa đến một khách sạn gần đó. Lúc cô đưa Vũ Uy đến quầy tiếp tân đăng ký phòng. Cô tiếp tân và mọi người ở đó cứ nhìn cô mà tủm tỉm cười khiến Tuệ Anh không khỏi ngại ngùng.
_ Tôi chỉ đưa anh ấy đến đây thôi rồi tôi sẽ rời đi ngay.
Chẳng hiểu sao cô tự nhiên buột miệng giải thích. Khi phát hiện nó thật ngớ ngẩn thì đã lỡ xuất ra khỏi khuôn miệng mất rồi. Cô tiếp tân lại càng không giấu được sự nhịn cười trên gương mặt.
Trời ạ! Điên rồi.
Tuệ Anh xấu hổ đến nỗi gương mặt trắng như cánh hoa sữa đỏ bừng lên, cô vội vàng dìu Vũ Uy lên phòng nhằm tránh những cái nhìn tò mò.
Phải chật vật lắm cô mới đưa anh tới được giường. Trên đường đi, cô bị loạng choạng suýt ngã mấy lần. Cơ thể Vũ Uy như pho tượng, to lớn cồng kềnh cứ dựa vào thân người mảnh mai của cô một cách vô lực khiến cô phải cắn răng mà gồng mình lên đỡ lấy.
Đặt Vũ Uy nằm xuống, cô từ từ cởi giầy và áo khoác ngoài ra cho anh, sau đó đắp chiếc chăn mềm lên người anh, chỉnh lại thật ngay ngắn. Rồi, cô ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của anh. Sẽ chẳng còn cơ hội nào như thế này nữa, cơ hội để ngắm nhìn người đàn ông mình thầm yêu thương bấy lâu nay.
Tuệ Anh không kìm lòng được, cô đưa những ngón tay thon dài của mình lên, khẽ khàng chạm nhẹ vào gương mặt anh, di chuyển theo từng đường nét hoàn mỹ đó. Mỗi đường di chuyển là mỗi lần tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Dù là say rượu, ở Vũ Uy vẫn tỏa ra sức quyến rũ mê người.
Năm năm trôi qua, anh thay đổi không nhiều. Vẫn là khuôn mặt góc cạnh đầy vẻ nam tính, sống mũi cao kiêu ngạo, hàng mi dài và rậm khuất đi tròng mắt màu hổ phách sáng như thạch anh luôn phát ra những tia lạnh lùng. Và cả đôi môi này nữa. Đôi môi lấy đi nụ hôn đầu của cô. Cô vẫn còn nhớ nguyên vẹn cảm giác nụ hôn ngày đông hôm đó, chỉ như vừa mới hôm qua. Tại sao một nụ hôn lại có thể khiến con người ta chìm vào say đắm đến như vậy ?
Yêu không lối thoát.
Dù biết tình yêu này chẳng bao giờ có được hồi kết, nhưng vẫn là do cô không thể dứt bỏ. Tình yêu này đã mọc rễ trong trái tim của cô rồi. Trong đầu cô văng vẳng lời bài hát tình cờ nghe được hôm nào.
“ Có những lúc, có những khi
Em tin rằng mọi chuyện đều có điểm tận cùng
Có lúc tương ngộ, có khi chia ly
Chẳng có gì tồn tại đến vĩnh hằng
Thế nhưng em,
Cũng có lúc thà chọn tình lưu luyến chẳng buông tay
Chờ tới khi trông rõ ràng mọi thứ
Có lẽ anh sẽ ở bên em mãi mãi..”
Thật sự là lưu luyến chẳng nỡ buông tay. Đôi mắt thanh khiết như hồ thu của Tuệ Anh tràn đầy nhu tình, dừng lại trên bờ môi của Vũ Uy, ngón tay vuốt ve mãi không thôi.
Ma xui quỷ khiến. Cô nhẹ nhàng cúi người xuống, đặt làn môi mình lên bờ môi anh. Một dòng điện chạy dọc suốt cơ thể Tuệ Anh. Vẫn là cảm giác ngày nào, không hề thay đổi. Môi cô run rẩy, nhưng lại lưu luyến không nỡ rời đi.
Đột nhiên, hai bàn tay to lớn bất ngờ nắm chặt lấy vai Tuệ Anh khiến tim cô muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Nhanh như cắt, Vũ Uy chuyển mình một cái, cơ thể nhỏ bé của Tuệ Anh đã nằm bên dưới thân hình rắn chắc của anh. Tuy nhiên, đôi môi anh không hề rời khỏi môi cô, lại còn có xu hướng tấn công mạnh bạo hơn. Tuệ Anh tưởng Vũ Uy tỉnh lại thì hoảng hốt. Cô lấy hết sức đẩy anh ra.
_ Ưm.. Khoan.. Tôi chỉ…. Ưm..
Nhưng cô không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, bởi vì Vũ Uy đã nuốt lấy lời nói của cô, được đà liền tiến vào bên trong. Cuồng loạn. Mùi rượu nồng xộc vào khoang miệng khiến Tuệ Anh chấn kinh. Cô cố đẩy cơ thể anh ra, lại bị anh thô bạo giữ lấy cổ tay ghì chặt lên trên đỉnh đầu. Bàn tay còn lại không do dự bắt đầu náo loạn trên cơ thể cô. Tuệ Anh nhận ra Vũ Uy hoàn toàn vẫn trong cơn say, anh đang hành động theo bản năng của một người đàn ông.
Trời ạ ! Cô vừa mắc phải một sai lầm nghiêm trọng sao? Đáng lẽ phải rời đi ngay khi có thể.
Tuệ Anh cố sức vùng vẫy nhưng vô ích. Người ta khi say khỏe hơn lúc bình thường rất nhiều. Cả cơ thể cường tráng của anh ghì chặt lên người cô, đôi môi thỏa sức gặm nhấm làn môi mềm mại rồi trượt dài xuống dưới.
_ A… Không!
Tuệ Anh hét lên kinh hãi.
Xoạc!
Phần thân váy trên của cô bị rách một đường, đủ để lộ ra vòm ngực đầy đặn nhô cao. Hương thơm tỏa ra từ nơi đẹp nhất của người con gái càng kích thích dục vọng của người đàn ông đang mất đi lý trí. Vũ Uy say mê vùi đầu trong nơi mềm mại nữ tính.
Tuệ Anh hoảng hốt trước hành động kích tình đó, một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm cơ thể lẫn tâm trí cô, vừa như say lại vừa như tỉnh. Phần thân dưới bỗng chốc nóng bừng lên, cô cắn răng kiềm chế những tiếng rên rỉ suýt bật ra từ cổ họng. Thế nhưng, không dừng lại ở đó, bàn tay thô ráp của Vũ Uy trượt một đường dài qua phần bụng thon gọn tiến tới nơi sâu nhất.
_ A! Dừng lại! Vũ Uy… Anh say rồi!
Tuệ Anh ý thức được hành động mờ ám này, vừa la hét, vừa giãy giụa cố thoát ra. Cặp đùi thon thả theo phản xạ sống chết khép lại thật chặt. Nhưng bàn tay đó chẳng hề nương tình, thô bạo tiến vào rồi giật mạnh vật cản cuối cùng.
_ Không!
Nơi nhạy cảm nhất bị xâm chiếm, cả cơ thể Tuệ Anh bị bàn tay của Vũ Uy kích thích nóng bừng lên như có lửa thiêu đốt, trái tim đập loạn trong lồng ngực khiến nhịp thở gấp gáp. Đôi mắt cô trở nên mơ màng, trong thoáng chốc thấy cặp mắt màu hổ phách kia. Đôi mắt của Vũ Uy giờ đây không còn vẻ lạnh lùng băng lãnh nữa, mà là vô thần. Tuệ Anh chỉ thấy dục vọng trong đáy mắt anh trỗi lên mãnh liệt, như con sư tử đang say sưa thưởng thức con mồi một cách điên dại. Cơ thể cường tráng của anh tỏa ra hơi nóng hừng hừc trên cơ thể mềm mại của cô. Trong một khắc, cô cảm nhận được vật nam tính đó.
_ Không được! Anh không thể làm vậy!
Tuệ Anh ra sức lắc đầu, ánh mắt van lơn nhìn Vũ Uy. Nhưng anh đang trong trạng thái mất kiểm soát. Men rượu đã làm lý trí con người ngủ say, chỉ còn lại thứ gọi là bản năng nguyên thủy. Thân dưới của Vũ Uy động mạnh một cái, đi sâu vào bên trong cơ thể người con gái. Tuệ Anh thét lên. Một cảm giác đau thấu tâm gan xuyên thẳng từ dưới lên tận đỉnh đầu, cô đau đớn nhăn mặt.
_ Dừng lại…. đau quá !!
Mặc cho Tuệ Anh la hét đến thảm thương, Vũ Uy vẫn vận động thật mạnh. Bên trong cơ thể người con gái chặt chẽ và ẩm ướt kích thích khoái cảm của anh lên đến tột độ. Bên dưới cơ thể anh, Tuệ Anh thân mình như liễu rủ, gồng sức chịu đựng sức tấn công mãnh liệt và tàn bạo. Một cảm giác như bị xé toạc bên trong vô cùng đau đớn. Cô cắn răng để cho nước mắt không rơi.
Người đàn ông này thật tàn nhẫn. Cướp đi nụ hôn đầu đời của cô, cướp đi trái tim của cô. Giờ đây, anh ta cướp mất cả đời người con gái.
oOo
Đêm tĩnh mịch. Trong căn phòng rộng lớn, tiếng chiếc giường cọt kẹt vang lên không ngừng. Không gian nồng đượm mùi men tình, hai cơ thể đang dính chặt vào nhau, tỏa ra thứ nhiệt đầy hoan lạc.
Vũ Uy cứ cuồng dã hành hạ Tuệ Anh như thế, chẳng rõ là bao lâu. Còn cô chỉ biết gồng mình chịu đựng nỗi đau thể xác, hàm răng ngọc cắn chặt bờ môi dưới, đôi lông mày thanh tú nhíu lại đau đớn. Gương mặt thanh lệ bây giờ trở nên bợt bạt vì mất sức, mồ hôi túa ra trên trán, bết vào mái tóc trông thật thảm thương. Chỉ duy đôi mắt trong veo như làn nước khép hờ, mơ hồ nhìn người đàn ông bên trên mình.
Gương mặt góc cạnh đầy nam tính của anh cũng đang nhễ nhại mồ hôi. Từng giọt vương trên mái tóc rủ xuống thật mê hoặc. Nhưng anh đang hoạt động như một cái máy vô hồn, đôi mắt cũng dại đi vì dục vọng. Tuệ Anh khẽ đưa bàn tay run rẩy chạm vào vầng trán mạnh mẽ đang vương vài giọt mồ hôi, nhẹ nhàng lau đi.
Không hiểu tại sao, Vũ Uy bỗng dừng lại, đáy mắt thoáng chốc ánh lên một loại cảm xúc khó hiểu. Trước sự ngỡ ngàng của Tuệ Anh, anh cúi xuống hôn lên môi cô thật dịu dàng làm tim cô rộn rã, lòng cô xốn xang. Đồng thời, anh rùng mình một cái. Tuệ Anh cảm giác được một dòng chảy xa lạ tràn vào bên trong cơ thể mình. Từ cổ họng Vũ Uy bật ra một thanh âm huyễn hoặc.
_ Quyên..
Nước mắt vẫn giữ nơi khóe mắt từ từ trào ra. Từng giọt từng giọt rơi trên gương mặt vô sắc, hòa lẫn với giọt mồ hôi dần thấm vào lớp vải đệm, loang thành một vệt sậm màu.
Cái rễ cây tình yêu bén vào tim cô giờ đây trở thành những sợi dây thép gai sắc nhọn, chúng cuốn chặt lấy trái tim cô, tàn nhẫn thít chặt mặc cho nó sắp cạn khô vì rỉ máu. Tàn nhẫn y hệt người đàn ông này. Nhưng làm sao mà trách được anh, khi người anh yêu không phải là cô. Chỉ trách cô đã trót yêu anh quá nhiều.
Tuệ Anh mệt mỏi khẽ quay đầu nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình. Sau một hồi hoan ái thỏa mãn, anh đã ngủ say. Nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi. Làm cách nào để xóa đi gương mặt mê hoặc này trong ký ức ?
Cô gượng mình ngồi dậy. Nhưng chỉ một cử động nhẹ cũng khiến cả cơ thể đau nhức không thôi, cảm tưởng từng khúc xương như vỡ vụn. Nhất là phía dưới, vừa nhức nhối vừa ê ẩm.
Người đàn ông khi có men rượu tinh lực thật dồi dào, hành hạ cô tưởng như chết đi sống lại.
Tuệ Anh cố gắng bước xuống giường một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Có điều vừa bước đi một bước, đôi chân run rẩy vô lực sụp xuống, đau nhức không sao tả xiết. Cô phải cắn chặt răng chịu đựng một lúc cho cơn đau qua đi, mới khó nhọc lê từng bước nhặt lại quần áo. Chiếc váy xanh lục giờ đây nhàu nhĩ, phần trên rách một đường. Tuệ Anh cười đau khổ, làm sao mà mặc nó ra đường đây? Rồi chiếc áo vest nam đập ngay vào mắt, cô vội vơ lấy. Anh ta đã lấy đi tất cả của cô, một cái áo là quá lời cho anh ta rồi.
Cô chỉnh trang lại váy áo, ngoái nhìn người đàn ông trên giường lần cuối, ánh mắt buồn vời vợi, rồi khẽ khàng mở cửa đi ra. Cô quá mệt mỏi rồi. Cả đêm hôm qua, cô bị anh tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Trái tim trong lồng ngực vẫn còn đang run rẩy không dứt. Sự việc này cô sẽ giữ riêng cho mình cô biết. Tuệ Anh cảm thấy buồn cho bản thân, đồng thời dấy lên cảm giác hổ thẹn. Thục Quyên là bạn thân của cô, mà cô lại làm ra chuyện tội lỗi này với vị hôn phu của cô ấy.
oOo
Ánh nắng chói chang bên ngoài ô cửa kính làm Vũ Uy tỉnh giấc, anh từ từ mở mắt. Cảm giác nhức buốt trỗi dậy trong đầu. Bàn tay day day trán, anh quét mắt một lượt qua đống hỗn độn xung quanh mình. Ga trải trường bị xô lệch nhàu nhĩ, những vệt mồ hôi vẫn còn vương trên đó, quần áo bị vứt lung tung rải rác dưới nền nhà.
Lúc này anh mới phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, nhìn qua là biết khách sạn nào đó. Anh hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra vào hôm qua. Tuy nhiên nhìn dấu vết còn sót lại thì biết rằng bản thân vừa trải qua cuộc tình một đêm. Có lẽ cô gái kia đã nhân lúc anh ngủ mà lấy tiền trong ví và bỏ đi.
Chán nản, Vũ Uy bước ra khỏi giường vào phòng tắm rửa sạch sẽ. Sau khi tắm xong, anh mặc lại quần áo chỉnh tế nhưng rồi phát hiện chiếc áo vest đã không cánh mà bay. Anh lật chiếc chăn lên tìm kiếm.
Một vệt màu đỏ thẫm nổi bật trên nền vải trắng tinh đập vào mắt anh.
Anh kinh ngạc trợn tròn mắt. Cái này rõ ràng là dấu vết của một cô gái còn trong trắng. Của cô gái kia sao? Hôm qua anh cùng với một cô gái còn trong trắng ư? Không phải là anh say quá mà làm liều, cưỡng bức con gái nhà người ta chứ? Vũ Uy cau mày, cố lục tung trí nhớ nhưng vô ích. Ngoài cảm giác thất bại và men rượu, tất cả là một khoảng trắng mơ hồ.
Bất chợt, Vũ Uy nhớ đến chuyện ngày hôm qua, đôi mắt ánh lên vẻ buồn bã, nhưng rồi lấy lại vẻ lạnh lùng, hờ hững. Anh bước ra khỏi phòng, đi xuống dưới sảnh và đến quầy lễ tân thanh toán tiền. Cô tiếp tân thấy anh đi ra, không khỏi mến mộ. Người đàn ông này lúc say cũng đã hút hồn rồi, không ngờ lúc tỉnh lại càng mê hoặc hơn, vô cùng phong độ. Cô cố giấu vẻ mặt ửng hồng, bẽn lẽn nói.
_ Thưa ngài, cô gái đi cùng ngài hôm qua đã thanh toán hết tiền phòng rồi.
_ Sao?
Vũ Uy không giấu nổi vẻ ngạc nhiên nhìn cô tiếp tân, càng làm cô bối rối hơn.
_ Cô ấy đã thanh toán tiền phòng và ra về vào sáng sớm nay rồi.
Anh nhíu mày nghi hoặc, rút ví trong túi quần ra kiểm tra. Vẫn y nguyên như cũ, tiền mặt và thẻ tín dụng vẫn đầy đủ, không thiếu một đồng. Thật kỳ lạ! Cô gái kia là người như thế nào ?
_ Cô ấy có để lại tên không?
_ Dạ không, cô ấy lấy tên ngài để đăng ký.
Cô ta biết tên anh sao? Biết anh là ai sao? Vậy mà không những không lấy tiền, còn lặng lẽ bỏ đi không để lại tên tuổi. Anh bất giác rút tấm hình cài trong ví ra, thận trọng hỏi.
_ Có phải là cô gái này không?
Cô tiếp tân nhìn vào tấm hình, thấy một người con gái xinh đẹp diễm lệ cùng nụ cười tỏa sáng mê hồn. Nhưng rõ ràng không phải cô gái kia.
_ Không phải. – cô lắc đầu.
_ Cô chắc chứ ?
_ Tôi chắc chắn.
Cô nhớ khá rõ vì hôm qua hai vị khách này rất nổi bật và ấn tượng. Lúc đi ra khỏi khách sạn, cô gái đó còn mặc chiếc áo khoác của đàn ông, dáng vẻ mệt mỏi, đôi mắt đẹp nhưng buồn rười rượi.
Vũ Uy có chút thất vọng. “Vậy không phải là Quyên, em thật sự đã không còn quan tâm tới tôi nữa.” Và anh nhanh chóng rời khỏi đó.
Em tin rằng mọi chuyện đều có điểm tận cùng
Có lúc tương ngộ, có khi chia ly
Chẳng có gì tồn tại đến vĩnh hằng
Thế nhưng em,
Cũng có lúc thà chọn tình lưu luyến chẳng buông tay
Chờ tới khi trông rõ ràng mọi thứ
Có lẽ anh sẽ ở bên em mãi mãi..
Sau khi rời khách sạn Century, Vũ Uy tới một club gần đó để “mượn rượu giải sầu”. Nhưng đúng như câu nói “Mượn rượu giải sầu, sầu càng sầu thêm”. Từng chai rượu nặng đô nhất được gọi ra đều cạn sạch. Vị rượu cay xé cổ họng, xộc lên tận óc, kích thích toàn bộ thần kinh và tế bào của cơ thể, nhưng sao vẫn không thể dập tắt được lửa giận đang hoành hành.
Anh tức giận vì bị xỏ mũi bởi một mánh khóe tầm thường.
Anh tức giận vì cô gái của anh lại quay lưng với anh, thậm chí còn nắm tay hắn ra đi trước mặt anh.
Anh tức giận vì cái nhìn đắc ý đầy giễu cợt của hắn.
Thục Quyên - anh không thể để mất cô như vậy. Anh không cam tâm.
Cô là người con gái duy nhất bên cạnh anh bao năm qua, anh gìn giữ và trân trọng cô như bảo vật. Nụ cười từ người con gái đó đã khỏa lấp nỗi cô đơn hiu quạnh, anh muốn lưu giữ nét tươi cười thanh xuân đó chứ không phải những giọt nước mắt u sầu thế kia. Nó làm anh có cảm giác thứ ánh sáng lấp đầy tâm hồn bấy lâu nay bị rút cạn kiệt, trở lại với sự cô đơn dài đằng đẵng.
Cứ một lần cảm thấy lòng tê buốt, anh lại ngửa cổ uống cạn sạch một ly rượu. Nó chẳng làm anh bớt cảm giác trống trải trong lòng, nhưng nó khiến anh quên đi trong chốc lát.
Phút chốc, cả bàn rải rác đầy những chai rượu, lăn cả xuống sàn nhà. Ai cũng nhìn anh với vẻ tò mò. Một người đàn ông quyến rũ đầy nam tính thế kia mà lại uống rượu một mình. Đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo như đáy hồ băng kia thật đáng sợ nhưng cũng vô cùng thu hút, lại phảng phất u buồn khiến người ta không khỏi động lòng mến mộ. Có vài cô nàng không kìm chế được trước sự mê hoặc của người đàn ông này, lân la tới hỏi han, mồi chài. Nhưng chưa nói đến câu thứ hai đã bị anh dữ tợn đuổi đi, làm mấy cô sợ xanh mặt, cuối cùng chẳng ai dám đến gần.
Trong góc tối, có một đôi mắt trong vắt đượm buồn đang âm thầm quan sát anh, ánh lên vẻ buồn rầu. Tuệ Anh nhìn người đàn ông đang đắm chìm trong men rượu kia mà lòng không khỏi xót xa. Có chuyện gì khiến anh phải mượn đến rượu như vậy? Vũ Uy cứ uống liên tục không ngừng nghỉ, cho đến khi anh hoàn toàn gục hẳn trên bàn, xung quanh ngổn ngang những vỏ chai rỗng, mùi rượu nồng nặc loang trong không khí.
Một người phục vụ bàn bước tới nhưng không dám lại gần, điệu dáng vô cùng bối rối. Anh ta không biết có nên đánh thức người này dậy hay không. Người đàn ông trước mặt phong thái không giống như những gã bặm rượu thường thấy, chẳng may đắc tội sẽ chuốc lấy phiền phức. Gặp những vị khách thế này quả thật rất khó xử.
_ Để tôi.
Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, giải vây giúp anh ta. Quay lại thì thấy một cô gái dáng vẻ thanh tao đang mỉm cười như hoa như nước khiến anh ta cứ ngây ngẩn nhìn.
Trước sự ngạc nhiên của bao nhiêu người, Tuệ Anh đến bên Vũ Uy, từ từ đỡ anh đứng dậy. Một cô gái thân hình mảnh dẻ, yếu đuối là thế mà có thể đến gần người đàn ông đang say rượu dữ tợn. Tuy nhiên chẳng có ai hiểu được rằng, đây là người cô yêu thương bấy lâu nay. Dù anh có hóa quỷ, cô vẫn yêu anh, cho nên cô chẳng hề mảy may sợ hãi.
Có điều, thân hình Vũ Uy cao to hơn cô rất nhiều. Sức nặng cơ thể anh khiến cô lúng túng. Thấy vậy, người phục vụ tiến đến giúp cô đưa anh ra ngoài và gọi taxi.
Trên taxi, Tuệ Anh gọi cho Thục Quyên nhưng không liên lạc được. Cô lại không rõ Vũ Uy ở đâu, đành nói tài xế đưa đến một khách sạn gần đó. Lúc cô đưa Vũ Uy đến quầy tiếp tân đăng ký phòng. Cô tiếp tân và mọi người ở đó cứ nhìn cô mà tủm tỉm cười khiến Tuệ Anh không khỏi ngại ngùng.
_ Tôi chỉ đưa anh ấy đến đây thôi rồi tôi sẽ rời đi ngay.
Chẳng hiểu sao cô tự nhiên buột miệng giải thích. Khi phát hiện nó thật ngớ ngẩn thì đã lỡ xuất ra khỏi khuôn miệng mất rồi. Cô tiếp tân lại càng không giấu được sự nhịn cười trên gương mặt.
Trời ạ! Điên rồi.
Tuệ Anh xấu hổ đến nỗi gương mặt trắng như cánh hoa sữa đỏ bừng lên, cô vội vàng dìu Vũ Uy lên phòng nhằm tránh những cái nhìn tò mò.
Phải chật vật lắm cô mới đưa anh tới được giường. Trên đường đi, cô bị loạng choạng suýt ngã mấy lần. Cơ thể Vũ Uy như pho tượng, to lớn cồng kềnh cứ dựa vào thân người mảnh mai của cô một cách vô lực khiến cô phải cắn răng mà gồng mình lên đỡ lấy.
Đặt Vũ Uy nằm xuống, cô từ từ cởi giầy và áo khoác ngoài ra cho anh, sau đó đắp chiếc chăn mềm lên người anh, chỉnh lại thật ngay ngắn. Rồi, cô ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của anh. Sẽ chẳng còn cơ hội nào như thế này nữa, cơ hội để ngắm nhìn người đàn ông mình thầm yêu thương bấy lâu nay.
Tuệ Anh không kìm lòng được, cô đưa những ngón tay thon dài của mình lên, khẽ khàng chạm nhẹ vào gương mặt anh, di chuyển theo từng đường nét hoàn mỹ đó. Mỗi đường di chuyển là mỗi lần tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Dù là say rượu, ở Vũ Uy vẫn tỏa ra sức quyến rũ mê người.
Năm năm trôi qua, anh thay đổi không nhiều. Vẫn là khuôn mặt góc cạnh đầy vẻ nam tính, sống mũi cao kiêu ngạo, hàng mi dài và rậm khuất đi tròng mắt màu hổ phách sáng như thạch anh luôn phát ra những tia lạnh lùng. Và cả đôi môi này nữa. Đôi môi lấy đi nụ hôn đầu của cô. Cô vẫn còn nhớ nguyên vẹn cảm giác nụ hôn ngày đông hôm đó, chỉ như vừa mới hôm qua. Tại sao một nụ hôn lại có thể khiến con người ta chìm vào say đắm đến như vậy ?
Yêu không lối thoát.
Dù biết tình yêu này chẳng bao giờ có được hồi kết, nhưng vẫn là do cô không thể dứt bỏ. Tình yêu này đã mọc rễ trong trái tim của cô rồi. Trong đầu cô văng vẳng lời bài hát tình cờ nghe được hôm nào.
“ Có những lúc, có những khi
Em tin rằng mọi chuyện đều có điểm tận cùng
Có lúc tương ngộ, có khi chia ly
Chẳng có gì tồn tại đến vĩnh hằng
Thế nhưng em,
Cũng có lúc thà chọn tình lưu luyến chẳng buông tay
Chờ tới khi trông rõ ràng mọi thứ
Có lẽ anh sẽ ở bên em mãi mãi..”
Thật sự là lưu luyến chẳng nỡ buông tay. Đôi mắt thanh khiết như hồ thu của Tuệ Anh tràn đầy nhu tình, dừng lại trên bờ môi của Vũ Uy, ngón tay vuốt ve mãi không thôi.
Ma xui quỷ khiến. Cô nhẹ nhàng cúi người xuống, đặt làn môi mình lên bờ môi anh. Một dòng điện chạy dọc suốt cơ thể Tuệ Anh. Vẫn là cảm giác ngày nào, không hề thay đổi. Môi cô run rẩy, nhưng lại lưu luyến không nỡ rời đi.
Đột nhiên, hai bàn tay to lớn bất ngờ nắm chặt lấy vai Tuệ Anh khiến tim cô muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Nhanh như cắt, Vũ Uy chuyển mình một cái, cơ thể nhỏ bé của Tuệ Anh đã nằm bên dưới thân hình rắn chắc của anh. Tuy nhiên, đôi môi anh không hề rời khỏi môi cô, lại còn có xu hướng tấn công mạnh bạo hơn. Tuệ Anh tưởng Vũ Uy tỉnh lại thì hoảng hốt. Cô lấy hết sức đẩy anh ra.
_ Ưm.. Khoan.. Tôi chỉ…. Ưm..
Nhưng cô không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, bởi vì Vũ Uy đã nuốt lấy lời nói của cô, được đà liền tiến vào bên trong. Cuồng loạn. Mùi rượu nồng xộc vào khoang miệng khiến Tuệ Anh chấn kinh. Cô cố đẩy cơ thể anh ra, lại bị anh thô bạo giữ lấy cổ tay ghì chặt lên trên đỉnh đầu. Bàn tay còn lại không do dự bắt đầu náo loạn trên cơ thể cô. Tuệ Anh nhận ra Vũ Uy hoàn toàn vẫn trong cơn say, anh đang hành động theo bản năng của một người đàn ông.
Trời ạ ! Cô vừa mắc phải một sai lầm nghiêm trọng sao? Đáng lẽ phải rời đi ngay khi có thể.
Tuệ Anh cố sức vùng vẫy nhưng vô ích. Người ta khi say khỏe hơn lúc bình thường rất nhiều. Cả cơ thể cường tráng của anh ghì chặt lên người cô, đôi môi thỏa sức gặm nhấm làn môi mềm mại rồi trượt dài xuống dưới.
_ A… Không!
Tuệ Anh hét lên kinh hãi.
Xoạc!
Phần thân váy trên của cô bị rách một đường, đủ để lộ ra vòm ngực đầy đặn nhô cao. Hương thơm tỏa ra từ nơi đẹp nhất của người con gái càng kích thích dục vọng của người đàn ông đang mất đi lý trí. Vũ Uy say mê vùi đầu trong nơi mềm mại nữ tính.
Tuệ Anh hoảng hốt trước hành động kích tình đó, một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm cơ thể lẫn tâm trí cô, vừa như say lại vừa như tỉnh. Phần thân dưới bỗng chốc nóng bừng lên, cô cắn răng kiềm chế những tiếng rên rỉ suýt bật ra từ cổ họng. Thế nhưng, không dừng lại ở đó, bàn tay thô ráp của Vũ Uy trượt một đường dài qua phần bụng thon gọn tiến tới nơi sâu nhất.
_ A! Dừng lại! Vũ Uy… Anh say rồi!
Tuệ Anh ý thức được hành động mờ ám này, vừa la hét, vừa giãy giụa cố thoát ra. Cặp đùi thon thả theo phản xạ sống chết khép lại thật chặt. Nhưng bàn tay đó chẳng hề nương tình, thô bạo tiến vào rồi giật mạnh vật cản cuối cùng.
_ Không!
Nơi nhạy cảm nhất bị xâm chiếm, cả cơ thể Tuệ Anh bị bàn tay của Vũ Uy kích thích nóng bừng lên như có lửa thiêu đốt, trái tim đập loạn trong lồng ngực khiến nhịp thở gấp gáp. Đôi mắt cô trở nên mơ màng, trong thoáng chốc thấy cặp mắt màu hổ phách kia. Đôi mắt của Vũ Uy giờ đây không còn vẻ lạnh lùng băng lãnh nữa, mà là vô thần. Tuệ Anh chỉ thấy dục vọng trong đáy mắt anh trỗi lên mãnh liệt, như con sư tử đang say sưa thưởng thức con mồi một cách điên dại. Cơ thể cường tráng của anh tỏa ra hơi nóng hừng hừc trên cơ thể mềm mại của cô. Trong một khắc, cô cảm nhận được vật nam tính đó.
_ Không được! Anh không thể làm vậy!
Tuệ Anh ra sức lắc đầu, ánh mắt van lơn nhìn Vũ Uy. Nhưng anh đang trong trạng thái mất kiểm soát. Men rượu đã làm lý trí con người ngủ say, chỉ còn lại thứ gọi là bản năng nguyên thủy. Thân dưới của Vũ Uy động mạnh một cái, đi sâu vào bên trong cơ thể người con gái. Tuệ Anh thét lên. Một cảm giác đau thấu tâm gan xuyên thẳng từ dưới lên tận đỉnh đầu, cô đau đớn nhăn mặt.
_ Dừng lại…. đau quá !!
Mặc cho Tuệ Anh la hét đến thảm thương, Vũ Uy vẫn vận động thật mạnh. Bên trong cơ thể người con gái chặt chẽ và ẩm ướt kích thích khoái cảm của anh lên đến tột độ. Bên dưới cơ thể anh, Tuệ Anh thân mình như liễu rủ, gồng sức chịu đựng sức tấn công mãnh liệt và tàn bạo. Một cảm giác như bị xé toạc bên trong vô cùng đau đớn. Cô cắn răng để cho nước mắt không rơi.
Người đàn ông này thật tàn nhẫn. Cướp đi nụ hôn đầu đời của cô, cướp đi trái tim của cô. Giờ đây, anh ta cướp mất cả đời người con gái.
oOo
Đêm tĩnh mịch. Trong căn phòng rộng lớn, tiếng chiếc giường cọt kẹt vang lên không ngừng. Không gian nồng đượm mùi men tình, hai cơ thể đang dính chặt vào nhau, tỏa ra thứ nhiệt đầy hoan lạc.
Vũ Uy cứ cuồng dã hành hạ Tuệ Anh như thế, chẳng rõ là bao lâu. Còn cô chỉ biết gồng mình chịu đựng nỗi đau thể xác, hàm răng ngọc cắn chặt bờ môi dưới, đôi lông mày thanh tú nhíu lại đau đớn. Gương mặt thanh lệ bây giờ trở nên bợt bạt vì mất sức, mồ hôi túa ra trên trán, bết vào mái tóc trông thật thảm thương. Chỉ duy đôi mắt trong veo như làn nước khép hờ, mơ hồ nhìn người đàn ông bên trên mình.
Gương mặt góc cạnh đầy nam tính của anh cũng đang nhễ nhại mồ hôi. Từng giọt vương trên mái tóc rủ xuống thật mê hoặc. Nhưng anh đang hoạt động như một cái máy vô hồn, đôi mắt cũng dại đi vì dục vọng. Tuệ Anh khẽ đưa bàn tay run rẩy chạm vào vầng trán mạnh mẽ đang vương vài giọt mồ hôi, nhẹ nhàng lau đi.
Không hiểu tại sao, Vũ Uy bỗng dừng lại, đáy mắt thoáng chốc ánh lên một loại cảm xúc khó hiểu. Trước sự ngỡ ngàng của Tuệ Anh, anh cúi xuống hôn lên môi cô thật dịu dàng làm tim cô rộn rã, lòng cô xốn xang. Đồng thời, anh rùng mình một cái. Tuệ Anh cảm giác được một dòng chảy xa lạ tràn vào bên trong cơ thể mình. Từ cổ họng Vũ Uy bật ra một thanh âm huyễn hoặc.
_ Quyên..
Nước mắt vẫn giữ nơi khóe mắt từ từ trào ra. Từng giọt từng giọt rơi trên gương mặt vô sắc, hòa lẫn với giọt mồ hôi dần thấm vào lớp vải đệm, loang thành một vệt sậm màu.
Cái rễ cây tình yêu bén vào tim cô giờ đây trở thành những sợi dây thép gai sắc nhọn, chúng cuốn chặt lấy trái tim cô, tàn nhẫn thít chặt mặc cho nó sắp cạn khô vì rỉ máu. Tàn nhẫn y hệt người đàn ông này. Nhưng làm sao mà trách được anh, khi người anh yêu không phải là cô. Chỉ trách cô đã trót yêu anh quá nhiều.
Tuệ Anh mệt mỏi khẽ quay đầu nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình. Sau một hồi hoan ái thỏa mãn, anh đã ngủ say. Nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi. Làm cách nào để xóa đi gương mặt mê hoặc này trong ký ức ?
Cô gượng mình ngồi dậy. Nhưng chỉ một cử động nhẹ cũng khiến cả cơ thể đau nhức không thôi, cảm tưởng từng khúc xương như vỡ vụn. Nhất là phía dưới, vừa nhức nhối vừa ê ẩm.
Người đàn ông khi có men rượu tinh lực thật dồi dào, hành hạ cô tưởng như chết đi sống lại.
Tuệ Anh cố gắng bước xuống giường một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Có điều vừa bước đi một bước, đôi chân run rẩy vô lực sụp xuống, đau nhức không sao tả xiết. Cô phải cắn chặt răng chịu đựng một lúc cho cơn đau qua đi, mới khó nhọc lê từng bước nhặt lại quần áo. Chiếc váy xanh lục giờ đây nhàu nhĩ, phần trên rách một đường. Tuệ Anh cười đau khổ, làm sao mà mặc nó ra đường đây? Rồi chiếc áo vest nam đập ngay vào mắt, cô vội vơ lấy. Anh ta đã lấy đi tất cả của cô, một cái áo là quá lời cho anh ta rồi.
Cô chỉnh trang lại váy áo, ngoái nhìn người đàn ông trên giường lần cuối, ánh mắt buồn vời vợi, rồi khẽ khàng mở cửa đi ra. Cô quá mệt mỏi rồi. Cả đêm hôm qua, cô bị anh tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Trái tim trong lồng ngực vẫn còn đang run rẩy không dứt. Sự việc này cô sẽ giữ riêng cho mình cô biết. Tuệ Anh cảm thấy buồn cho bản thân, đồng thời dấy lên cảm giác hổ thẹn. Thục Quyên là bạn thân của cô, mà cô lại làm ra chuyện tội lỗi này với vị hôn phu của cô ấy.
oOo
Ánh nắng chói chang bên ngoài ô cửa kính làm Vũ Uy tỉnh giấc, anh từ từ mở mắt. Cảm giác nhức buốt trỗi dậy trong đầu. Bàn tay day day trán, anh quét mắt một lượt qua đống hỗn độn xung quanh mình. Ga trải trường bị xô lệch nhàu nhĩ, những vệt mồ hôi vẫn còn vương trên đó, quần áo bị vứt lung tung rải rác dưới nền nhà.
Lúc này anh mới phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, nhìn qua là biết khách sạn nào đó. Anh hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra vào hôm qua. Tuy nhiên nhìn dấu vết còn sót lại thì biết rằng bản thân vừa trải qua cuộc tình một đêm. Có lẽ cô gái kia đã nhân lúc anh ngủ mà lấy tiền trong ví và bỏ đi.
Chán nản, Vũ Uy bước ra khỏi giường vào phòng tắm rửa sạch sẽ. Sau khi tắm xong, anh mặc lại quần áo chỉnh tế nhưng rồi phát hiện chiếc áo vest đã không cánh mà bay. Anh lật chiếc chăn lên tìm kiếm.
Một vệt màu đỏ thẫm nổi bật trên nền vải trắng tinh đập vào mắt anh.
Anh kinh ngạc trợn tròn mắt. Cái này rõ ràng là dấu vết của một cô gái còn trong trắng. Của cô gái kia sao? Hôm qua anh cùng với một cô gái còn trong trắng ư? Không phải là anh say quá mà làm liều, cưỡng bức con gái nhà người ta chứ? Vũ Uy cau mày, cố lục tung trí nhớ nhưng vô ích. Ngoài cảm giác thất bại và men rượu, tất cả là một khoảng trắng mơ hồ.
Bất chợt, Vũ Uy nhớ đến chuyện ngày hôm qua, đôi mắt ánh lên vẻ buồn bã, nhưng rồi lấy lại vẻ lạnh lùng, hờ hững. Anh bước ra khỏi phòng, đi xuống dưới sảnh và đến quầy lễ tân thanh toán tiền. Cô tiếp tân thấy anh đi ra, không khỏi mến mộ. Người đàn ông này lúc say cũng đã hút hồn rồi, không ngờ lúc tỉnh lại càng mê hoặc hơn, vô cùng phong độ. Cô cố giấu vẻ mặt ửng hồng, bẽn lẽn nói.
_ Thưa ngài, cô gái đi cùng ngài hôm qua đã thanh toán hết tiền phòng rồi.
_ Sao?
Vũ Uy không giấu nổi vẻ ngạc nhiên nhìn cô tiếp tân, càng làm cô bối rối hơn.
_ Cô ấy đã thanh toán tiền phòng và ra về vào sáng sớm nay rồi.
Anh nhíu mày nghi hoặc, rút ví trong túi quần ra kiểm tra. Vẫn y nguyên như cũ, tiền mặt và thẻ tín dụng vẫn đầy đủ, không thiếu một đồng. Thật kỳ lạ! Cô gái kia là người như thế nào ?
_ Cô ấy có để lại tên không?
_ Dạ không, cô ấy lấy tên ngài để đăng ký.
Cô ta biết tên anh sao? Biết anh là ai sao? Vậy mà không những không lấy tiền, còn lặng lẽ bỏ đi không để lại tên tuổi. Anh bất giác rút tấm hình cài trong ví ra, thận trọng hỏi.
_ Có phải là cô gái này không?
Cô tiếp tân nhìn vào tấm hình, thấy một người con gái xinh đẹp diễm lệ cùng nụ cười tỏa sáng mê hồn. Nhưng rõ ràng không phải cô gái kia.
_ Không phải. – cô lắc đầu.
_ Cô chắc chứ ?
_ Tôi chắc chắn.
Cô nhớ khá rõ vì hôm qua hai vị khách này rất nổi bật và ấn tượng. Lúc đi ra khỏi khách sạn, cô gái đó còn mặc chiếc áo khoác của đàn ông, dáng vẻ mệt mỏi, đôi mắt đẹp nhưng buồn rười rượi.
Vũ Uy có chút thất vọng. “Vậy không phải là Quyên, em thật sự đã không còn quan tâm tới tôi nữa.” Và anh nhanh chóng rời khỏi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.