Chương 42
Mặc Vũ Hồng Sa
20/10/2021
Vì thật sự quá buồn ngủ, cho nên khi vừa ngồi xuống xe đeo dây an toàn xong Doãn Tỉ Nguyệt dựa vào ghế liền ngủ, bởi vậy khi Thẩm Hàn Lạc chạy xe tới trước cửa cục chỉ có Kha Manh và Tiếu Mịch Cầm đi xuống trước, còn Doãn Tỉ Nguyệt ngủ say thì được hắn đưa đi tới bãi đỗ xe.
Sau khi xe tiến vào vị trí xong Thẩm Hàn Lạc cũng không vội đánh thức người dậy, cởi dây đeo an toàn trên người xuống xong thì nghiêng người lẳng lặng nhìn chăm chú dáng vẻ lúc ngủ của người bên cạnh.
Khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, lông mi lúc rũ xuống vừa dày lại vừa dài… Doãn Tỉ Nguyệt như vậy làm người đang nhìn khoé miệng cong lên, Thẩm Hàn Lạc cũng không biết ở nơi đâu lại có thể nuôi ra được một đứa nhỏ xinh đẹp như trước mắt thế này?
Nghĩ vậy Thẩm Hàn Lạc cũng thầm giật mình, hắn vẫn luôn cảm thấy Doãn Tỉ Nguyệt lớn lên rất đẹp, nhưng không phải kiểu đẹp trai, mà lại có nét như con gái. Đương nhiên Thẩm Hàn Lạc cũng không có ý nói Doãn Tỉ Nguyệt ẻo lả hay gì, mà ngược lại hắn còn cảm thấy khí chất này rất hợp với cậu ấy. (Truyện của Lại Trùng Cung)
Giống như lần đầu tiên gặp Doãn Tỉ Nguyệt ơi trong vườn hoa tang cách, Thẩm Hàn Lạc liền cảm thấy người đó giống như tiên nhân ở Cung Trăng hạ phàm tới tìm thỏ ngọc của mình, điềm tĩnh như vậy, xinh đẹp như vậy thật sự rất giống trích tiên.
Bỗng nhiên Thẩm Hàn Lạc như ma xui quỷ khiến cúi đầu không chút do dự hôn lên cánh môi căng đầy kia, sau đó lại cứng đờ người không biết phải làm sao chỉ có thể nhìn chằm chằm, mà Doãn Tỉ Nguyệt cũng cùng lúc mở mắt ra nhìn người đối diện.
“Cậu… tôi…” Thẩm Hàn Lạc lo lắng nhìn chăm chú vào phản ứng của Doãn Tỉ Nguyệt, chờ đợi những lời chửi rủa thậm chí đấm đá của người kia, cảm giác dày vò giống như tù nhân bị phán án tử hình biết rõ bị chém đầu nhưng vẫn như cũ không thể phản kháng.
Doãn Tỉ Nguyệt vừa mới tỉnh ngủ mắt vẫn còn hơi ươn ướt, cậu híp lại hai mắt nhìn biểu tình cứng đờ của Thẩm Hàn Lạc cùng với sự lo lắng trong đôi mắt ấy, vậy mà cảm xúc cũng không có biến hoá lớn mấy.
“Tỉ… Tỉ Nguyệt…” Giọng Thẩm Hàn Lạc run rẩy, sống hay chết cũng phải có đáp án, nhưng lại không biết nên mở miệng dò hỏi như thế nào.
Doãn Tỉ Nguyệt chớp chớp mắt để mình tỉnh táo được một tí rồi nói: “Tôi có thoa son dưỡng môi.”
“Gì?” Thẩm Hàn Lạc cho rằng mình nghe lầm, hắn có chút không tin dược nhìn Doãn Tỉ Nguyệt: “Son dưỡng môi?”
“Ừ!” Doãn Tỉ Nguyệt gật đầu.
Thẩm Hàn Lạc ngẩn người xong rồi mới cẩn thận dò hỏi: “Cho nên em…” Hắn không có nói hoàn chỉnh, nhưng hắn biết Doãn Tỉ Nguyệt có thể nghe hiểu.
Kết quả Doãn Tỉ Nguyệt chỉ ngồi dậy cởi đai an toàn ra, mặt cũng chả biểu tình gì khác biệt.
“Ha ha…” Rốt cuộc Thẩm Hàn Lạc dựa vào ghế tay lái cất tiếng cười to, chờ tới khi cười xong rồi hắn mới xoay người cúi người tới gần người vẫn an tĩnh ngồi ở chỗ cũ: “Tỉ Nguyệt…” Hắn gọi nhỏ tên của cậu ấy rồi dựa đầu vào cổ Doãn Tỉ Nguyệt: “Cám ơn em không có đẩy anh ra…”
Cảm giác được Thẩm Hàn Lạc an tâm rồi, Doãn Tỉ Nguyệt mới nhẹ nhàng thở dài ra ôm lấy eo của hắn, cậu biết có một số việc không phải mình có khả năng khống chế, từ việc Thẩm Hàn Lạc có thể chạm vào tinh thạch của cậu mà vẫn như cũ thì cậu đã biết người này sẽ có liên quan tới mình. Tuy rằng không biết liên quan giữa bọn họ lại là dạng tình cảm như thế này, nhưng ít ra trước mắt cậu cũng không có phản cảm, có lẽ thử trước cũng không tệ.
Tuy nhiên thời khắc ấm áp như vậy đã bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy, Thẩm Hàn Lạc không tình nguyện buông Doãn Tỉ Nguyệt ra móc điện thoại nhận cuộc gọi.
“Sếp sao anh dừng xe lâu thế? Nhanh đi lên đây đi nha!” Tiếng của Kha Manh ở bên kia đầu điện thoại khá lớn làm Thẩm Hàn Lạc không thể không để điện thoại ra xa, sau khi đồng ý liền trực tiếp cúp điện thoại.
“Anh có chuyện muốn hỏi tôi?” Doãn Tỉ Nguyệt thấy Thẩm Hàn Lạc cúp điện thoại xong cũng không trực tiếp mở cửa xe đi ra mà suy đoán trong lòng hắn có lời muốn nói.
Thẩm Hàn Lạc không có trả lời duỗi tay qua nắm lấy tay Doãn Tỉ Nguyệt, sau đó hôn một cái lên mu bàn tay của cậu: “Tỉ Nguyệt dù có bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ tin tưởng em.”
“Anh…” lời Thẩm Hàn Lạc nói làm Doãn Tỉ Nguyệt giật mình, cậu đã chuẩn bị xong để trả lời vấn đề của hắn, lại chưa nghĩ tới hắn sẽ nói ra một câu như vậy.
Sau khi xe tiến vào vị trí xong Thẩm Hàn Lạc cũng không vội đánh thức người dậy, cởi dây đeo an toàn trên người xuống xong thì nghiêng người lẳng lặng nhìn chăm chú dáng vẻ lúc ngủ của người bên cạnh.
Khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, lông mi lúc rũ xuống vừa dày lại vừa dài… Doãn Tỉ Nguyệt như vậy làm người đang nhìn khoé miệng cong lên, Thẩm Hàn Lạc cũng không biết ở nơi đâu lại có thể nuôi ra được một đứa nhỏ xinh đẹp như trước mắt thế này?
Nghĩ vậy Thẩm Hàn Lạc cũng thầm giật mình, hắn vẫn luôn cảm thấy Doãn Tỉ Nguyệt lớn lên rất đẹp, nhưng không phải kiểu đẹp trai, mà lại có nét như con gái. Đương nhiên Thẩm Hàn Lạc cũng không có ý nói Doãn Tỉ Nguyệt ẻo lả hay gì, mà ngược lại hắn còn cảm thấy khí chất này rất hợp với cậu ấy. (Truyện của Lại Trùng Cung)
Giống như lần đầu tiên gặp Doãn Tỉ Nguyệt ơi trong vườn hoa tang cách, Thẩm Hàn Lạc liền cảm thấy người đó giống như tiên nhân ở Cung Trăng hạ phàm tới tìm thỏ ngọc của mình, điềm tĩnh như vậy, xinh đẹp như vậy thật sự rất giống trích tiên.
Bỗng nhiên Thẩm Hàn Lạc như ma xui quỷ khiến cúi đầu không chút do dự hôn lên cánh môi căng đầy kia, sau đó lại cứng đờ người không biết phải làm sao chỉ có thể nhìn chằm chằm, mà Doãn Tỉ Nguyệt cũng cùng lúc mở mắt ra nhìn người đối diện.
“Cậu… tôi…” Thẩm Hàn Lạc lo lắng nhìn chăm chú vào phản ứng của Doãn Tỉ Nguyệt, chờ đợi những lời chửi rủa thậm chí đấm đá của người kia, cảm giác dày vò giống như tù nhân bị phán án tử hình biết rõ bị chém đầu nhưng vẫn như cũ không thể phản kháng.
Doãn Tỉ Nguyệt vừa mới tỉnh ngủ mắt vẫn còn hơi ươn ướt, cậu híp lại hai mắt nhìn biểu tình cứng đờ của Thẩm Hàn Lạc cùng với sự lo lắng trong đôi mắt ấy, vậy mà cảm xúc cũng không có biến hoá lớn mấy.
“Tỉ… Tỉ Nguyệt…” Giọng Thẩm Hàn Lạc run rẩy, sống hay chết cũng phải có đáp án, nhưng lại không biết nên mở miệng dò hỏi như thế nào.
Doãn Tỉ Nguyệt chớp chớp mắt để mình tỉnh táo được một tí rồi nói: “Tôi có thoa son dưỡng môi.”
“Gì?” Thẩm Hàn Lạc cho rằng mình nghe lầm, hắn có chút không tin dược nhìn Doãn Tỉ Nguyệt: “Son dưỡng môi?”
“Ừ!” Doãn Tỉ Nguyệt gật đầu.
Thẩm Hàn Lạc ngẩn người xong rồi mới cẩn thận dò hỏi: “Cho nên em…” Hắn không có nói hoàn chỉnh, nhưng hắn biết Doãn Tỉ Nguyệt có thể nghe hiểu.
Kết quả Doãn Tỉ Nguyệt chỉ ngồi dậy cởi đai an toàn ra, mặt cũng chả biểu tình gì khác biệt.
“Ha ha…” Rốt cuộc Thẩm Hàn Lạc dựa vào ghế tay lái cất tiếng cười to, chờ tới khi cười xong rồi hắn mới xoay người cúi người tới gần người vẫn an tĩnh ngồi ở chỗ cũ: “Tỉ Nguyệt…” Hắn gọi nhỏ tên của cậu ấy rồi dựa đầu vào cổ Doãn Tỉ Nguyệt: “Cám ơn em không có đẩy anh ra…”
Cảm giác được Thẩm Hàn Lạc an tâm rồi, Doãn Tỉ Nguyệt mới nhẹ nhàng thở dài ra ôm lấy eo của hắn, cậu biết có một số việc không phải mình có khả năng khống chế, từ việc Thẩm Hàn Lạc có thể chạm vào tinh thạch của cậu mà vẫn như cũ thì cậu đã biết người này sẽ có liên quan tới mình. Tuy rằng không biết liên quan giữa bọn họ lại là dạng tình cảm như thế này, nhưng ít ra trước mắt cậu cũng không có phản cảm, có lẽ thử trước cũng không tệ.
Tuy nhiên thời khắc ấm áp như vậy đã bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy, Thẩm Hàn Lạc không tình nguyện buông Doãn Tỉ Nguyệt ra móc điện thoại nhận cuộc gọi.
“Sếp sao anh dừng xe lâu thế? Nhanh đi lên đây đi nha!” Tiếng của Kha Manh ở bên kia đầu điện thoại khá lớn làm Thẩm Hàn Lạc không thể không để điện thoại ra xa, sau khi đồng ý liền trực tiếp cúp điện thoại.
“Anh có chuyện muốn hỏi tôi?” Doãn Tỉ Nguyệt thấy Thẩm Hàn Lạc cúp điện thoại xong cũng không trực tiếp mở cửa xe đi ra mà suy đoán trong lòng hắn có lời muốn nói.
Thẩm Hàn Lạc không có trả lời duỗi tay qua nắm lấy tay Doãn Tỉ Nguyệt, sau đó hôn một cái lên mu bàn tay của cậu: “Tỉ Nguyệt dù có bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ tin tưởng em.”
“Anh…” lời Thẩm Hàn Lạc nói làm Doãn Tỉ Nguyệt giật mình, cậu đã chuẩn bị xong để trả lời vấn đề của hắn, lại chưa nghĩ tới hắn sẽ nói ra một câu như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.