Chương 40
Giải Tổng
27/12/2016
“Cháu vẫn còn trẻ, đừng để tên súc sinh kia đánh lừa.”
Lô Nhân trầm mặc vài phút, bề ngoài đại khái nghe theo, nhớ tới bưu kiện bị trả về lần trước cho tới lần gặp mặt này của hai mẹ con, căn bản hai người chưa từng nói chuyện hòa thuận, bà không cho Lục Cường cơ hội giải thích, con người anh cũng kín kẽ nên chắc chắn sẽ không có chuyện anh thuật lại sự việc với bà.
Trong lòng Lô Nhân khẽ run, cơ thể căng thẳng. Nói cách khác, anh thay người khác gánh tội, căn bản bà không biết.
Tiền Viện Thanh thấy Lô Nhân không nói chuyện, lại hỏi: “Biết không?”
Lô Nhân nhẹ nhàng đáp: “Biết ạ.”
Cô nghiêng đầu, hình dáng của cô phản chiếu trong bóng đêm, cô không nói nữa, thay đổi đề tài: “Có phải tính cách của Lục Cường rất giống với bác không?”
Tiền Viện Thanh hèn mọn hừ lạnh một tiếng, cảm thấy câu hỏi này quả thực quá dư thừa, còn dám so sánh bà với tên súc sinh kia, có điều tâm tâm tình bà trở nên phấn khích, bà không cách nào lý giải được.
“Nhìn bác lạnh lùng khó gần nhưng trái tim và tâm hồn lại vô cùng ấm áp.“ Cô ngừng một chút, lại nói: “Bác đừng nghĩ cháu tuổi còn nhỏ, kỳ thực cháu rất có mắt nhìn người…”
Tiền Viện Thanh lạnh giọng: “Không cần nịnh hót, toàn là giả dối.”
Lô Nhân: “…..”
Cổ họng Lô Nhân như nghẹn lại, mặt cô có chút ửng hồng, dừng một chút, cô xoay người lại.
Cô cắn môi dưới, nói: “Như lúc này này, nhìn anh ấy rất giống bác.”
“Nó cho cháu bao nhiêu tiền để cháu làm điều này?”
Lô Nhân sửng sốt, cố ý nói: “Mười vạn ạ.”
Tiền Viện Thanh cười lạnh: “Xem ra nó rất giàu có.”
“Đâu ạ, đó là tờ chi phiếu vốn dĩ anh ấy đã gửi cho bác, có điều bác lại trả về nên cháu tạm thời cất giữ.” Lô Nhân giải thích, lúc sau lại nói: “Kỳ thực bác không hề nghĩ là có chuyện hiểu lầm gì sao?”
Tiền Viện Thanh nhíu mày khép mắt, nói: “Câm miệng, ngày mai nhanh chóng rời khỏi đây.”
Lại nữa…
Càng ngày Lô Nhân càng cảm thấy tính cách của hai người này rất giống nhau, táo bạo lại còn cường ngạnh.
Nhưng Lục Cường cũng rất mềm mỏng, cô vừa khóc, anh đã lập tức cúi đầu chịu thua.
Không biết cách này có hiệu quả với Tiền Viện Thanh hay không.
Lòng bàn tay Lô Nhân đổ mồ hôi, bất cứ giá nào cô cũng phải nỗ lực nói lên cảm xúc của mình, chuyện đã đến nước này cô không thể giấu diếm mãi, những ngày anh ở đây đều phải đối mặt với sự ghẻ lạnh của mẹ mình.
Không qua bao lâu, cô khịt khịt mũi, tầm mắt mơ hồ.
Lô Nhân cố ý khịt mũi hai lần. Trong hoàn cảnh yên tĩnh âm thanh càng trở nên phóng đại.
Tiền Viện Thanh xoay đầu trở về, nửa người ngồi dậy mở đèn.
Lô Nhân đột nhiên dùng chăn che mặt, nức nở không ngừng.
Tiền Viện Thanh há hốc mồm hỏi: “Cháu làm sao vậy?”
Lô Nhân vừa khóc vừa ló đầu ra khỏi chăn, nói: “Cháu từ xa tới đây không quen thân với ai, vậy mà bác còn đành lòng đuổi cháu đi.”
Tiền Viện Thanh sửng sốt nhích người lại gần, hạ giọng: “Cái con bé này… Có vậy mà cũng khóc lóc sao. Chân cẳng tôi bây giờ không tốt, có thể đánh đuổi cháu sao.”
Tròng mắt Lô Nhân đỏ ngầu, đứt quãng nói: “Cháu theo địa chỉ tới đây mất hơn mười mấy giờ đồng hồ… Phương Bắc lạnh lẽo lại ở nhà ga đợi hơn nửa giờ. Cháu ăn mặc ít ỏi, cơm chiều cũng ăn có vài miếng Lục Cường đã dẫn cháu đến đây, vậy mà bác còn…”
Lô Nhân đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, cô khóc không ngừng.
Lau xong lại tiếp tục nói: “Lục Cường đúng là quá đáng, luôn thích bắt nạt cháu, bây giờ còn ném cháu một mình ở đây… Trở về cháu sẽ chia tay với anh ấy.”
Tiền Viện Thanh hừ lạnh: “Được rồi, đừng khóc nữa, tên súc sinh kia vốn dĩ không phải người tốt.”
“Đứng vậy, anh ấy chắc chắn không phải người tốt, theo đuổi cháu cứ như âm hồn bất tán, còn dám giấu diếm cháu vài chuyện nữa chứ. Lúc biết anh ấy phạm tội cưỡng hiếp, quả thực cháu hận chết được. Cháu muốn chia tay, cuối cùng anh ấy mới chịu nói thật là mình gánh tội thay cho người khác.”
Lô Nhân sợ Tiền Viện Thanh ngắt ngang lời mình, cô nói một hơi.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, cô không khóc nữa, vụng trộm liếc mắt nhìn Tiền Viện Thanh.
Tiền Viện Thanh thảng thốt hỏi: “Cái gì?”
Lô Nhân thuật lại câu chuyện.
Lúc này thời gian đã trôi qua rất lâu, Tiền Viện Thanh không có phản ứng gì, một hồi lâu bà mới nâng tay tắt đèn.
Sau khi tắt đèn, hai người vẫn chưa nhắm mắt.
Lô Nhân dần dần chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại đã là hừng đông, cô từ trên giường ngồi dậy.
Kim đâm vào tay Tiền Viện Thanh, bà mút mút đầu ngón tay: “Cháu làm tôi giật cả mình.”
Lô Nhân nhớ tới đây là nhà của Lục Cường, nói: “Cháu xin lỗi ạ, cháu không cố ý.” Cô nghiêng đầu nhìn, thái độ của bà thay đổi tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Tiền Viện Thanh không để ý đến Lô Nhân nữa.
Cô dời tầm mắt mới chú ý tới trong nhà còn có thêm một người. Má Vương sáng sớm đã chạy qua đây, lúc này đang phụ trách bếp lò.
Má Vương cười hỏi: “Tỉnh rồi hả?”
“Dạ.” Lô Nhân cười xã giao, vội vàng đứng dậy: “Để cháu giúp thím.”
Má Vương ngăn cản: “Được rồi. Buổi sáng trời vẫn còn lạnh, chờ thím đem bếp lò vào để sưởi ấm.”
Tiền Viện Thanh cũng nhíu mày: “Cháu đừng đi theo thêm phiền.”
Lô Nhân ủ rũ ngồi lại.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Má Vương cất giọng: “Tiểu Chí và tiểu Cường sáng nay đã đi ra ngoài câu cá.” Tiền Viện Thanh không phản ứng, má Vương tiếp tục: “Cơm trưa em sẽ nhờ con bé mang về cho chị.”
Tiền Viện Thanh nhàn nhạt nói: “Chị ăn cái gì cũng được, phiền em rồi.”
“Không phiền không phiền, người trong nhà cả.”
Buổi tối, Căn Tử gọi Lô Nhân qua nhà ăn cơm.
Cô khoác áo bành tô đi theo.
Ngày hôm qua khi cô đến đây trời đã chạng vạng, nơi này tối đen như mực, cảm giác hoang vu lạnh lẽo. Bầu trời lúc này màu xanh lam, mặt trời lên cao, ánh nắng bao trùm tuyết đọng trước thôn, tuyết ngày càng dày.
Lô Nhân che trán nhìn bầu trời trong xanh trước mắt.
Gió thổi qua một trận lạnh lẽo, bả vai Lô Nhân run run, chạy nhanh vào nhà.
Má Vương đang xào đồ ăn, mặt tươi cười như hoa nói chuyện.
Lô Nhân đi vào, Lục Cường đang ngồi trên ghế xem TV. Nhìn thấy cô tầm mắt anh cũng không di chuyển.
Lô Nhân hơi lạnh, cô ngồi xa anh một chút, cố ý không nhìn đến anh.
Lục Cường đem điều khiển từ xa đặt trên bàn, quay người về phía cô tựa vào, bả vai Lô Nhân nặng chịch.
Hai chân Lục Cường dang rộng, lấy đầu gối chạm vào người cô: “Sao mắt sưng vậy?”
Lô Nhân trừng mắt không muốn quan tâm đến Lục Cường, ngồi một lát liền đi vào phòng bếp phụ má Vương.
Vừa khéo má Vương bưng mâm đi lên, Lô Nhân theo sau lại bị người khác ngăn chặn ở cửa.
Lô Nhân nghiêng đầu.
Lục Cường cúi đầu nhìn cô một lát, nâng cằm cô lên, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon?”
Cô phất tay anh, ấp úng: “Không muốn nói chuyện với anh.”
“Vậy muốn nói chuyện với ai?”
Lô Nhân đấm anh một cái, nhỏ giọng phản kháng: “Anh tránh ra.”
Người anh giống như một bức tường đồng: “Bị mẹ anh mắng?”
Cô không nói chuyện.
“Vậy em cứ mắng anh là được.”
“Không thèm.” Cô thì thầm.
Khóe môi Lục Cường khẽ nhếch, anh ôm eo cô, nghiêng người dựa vào người cô, cô nhanh chóng lấy tay che miệng anh lại. Bàn tay cô vẫn đang giữ bát, đũa bị rơi khỏi sàn.
Lô Nhân buồn bực: “Không muốn thảo luận cùng anh.”
“…..”
Không đợi cô nói, bên ngoài truyền đến tiếng Căn Tử: “Anh, chị dâu nhỏ, ăn cơm.”
Căn Tử gọi liên tục, vừa thấy tư thế kỳ quái của bọn họ liền nhe răng cười, sau đó chạy đi.
Lô Nhân thuận thế cầm chén dĩa giao cho Lục Cường, ngồi xổm xuống nói: “Anh lên trước đi, em đi rửa đũa.”
Sau bữa tối, Lô Nhân mang theo chút cá và rau dưa trở về, Tiền Viện Thanh chỉ ăn nửa chén cơm, cá cũng không động tới.
Lô Nhân lọc xương cá, vứt bỏ đầu và đuôi.
Tiền Viện Thanh nhìn cô nói: “Không cần lãng phí thời gian.”
Lô Nhân đáp gọn lỏn: “Cháu biết mà.”
“Vậy sao cháu còn muốn tốn thời gian?”
“Khi nào chân của bác khỏe hẳn thì bác sẽ không cần phiền đến người khác.” Cô tiếp tục: “Bác không tha thứ cho Lục Cường cháu rất hiểu, cho dù anh ấy không làm gì nhưng trước kia anh ấy cũng không phải người tốt, có điều bây giờ anh ấy khác rồi…”
Lô Nhân mỉm cười đặt đũa xuống, nói: “Cháu luôn nguyện ý ở cùng anh ấy. Cả đời người dài như vậy, ai không phạm phải sai lầm chứ, cho họ một cơ hội, cũng không gọi là quá keo kiệt.”
Cô nháy mắt mấy cái, mỗi khi cô nhắc tới anh, ánh mắt cô sáng lấp lánh, khóe miệng tươi cười ôn hòa.
Tiền Viện Thanh nhìn Lô Nhân không khỏi chấn động, không ngờ còn có một người con gái tràn đầy năng lượng thế này, có thể khiến cho trái tim người ta đặc biệt ấm áp.
Bà hừ lạnh một tiếng, mở to mắt.
“Con cá này bác để dành lát nữa ăn đi ạ, cháu sẽ xào thêm 2 món phụ.”
***
Bác sĩ đến thay thuốc, tiện thể dạy cô một ít phương pháp hộ sĩ. Mới đầu Tiền Viện Thanh không đồng ý, bị người khác quản chế liền muốn phản kháng nhưng phản kháng không xong.
Cuộc sống ở nông thôn đơn giản chất phác không khó dung nhập. Lô Nhân học cách châm củi nấu nước, thời điểm không có chuyện gì làm liền ngồi xếp bằng nghịch di động và tâm sự cùng Tiền Viện Thanh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, màn đêm buông xuống. Lô Nhân mặc áo bành tô đi kiếm củi trong sân.
Cô cầm điện thoại mở đèn, bắt gặp cạnh sân có một bóng đen, nghiêng đầu, cô nhìn thấy người nọ đang cầm một điếu thuốc, hút vào nhàn nhã thổi ra.
Lô Nhân không quan tâm, cô đi đến góc sân, khom người.
Lục Cường kêu: “Nhân Nhân.”
Cô giả vờ không nghe.
Anh lại gọi.
Lô Nhân mím môi quay đầu nhìn qua.
Lục Cường hạ giọng: “Lại đây.”
Cô do dự một chút, không tình nguyện nhưng vẫn bước qua.
Bức tường ngăn cách hai nhà chỉ cao hơn phân nửa, trung gian là khe hở hình thoi, phía dưới là tuyết, giẫm lên nghe kẽo kẹt.
Lô Nhân không tiếp cận quá gần, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đến gần đây.”
Cô lại bước một bước, anh đưa ta ôm lấy sau gáy cô, kéo qua: “Ăn chưa?”
“… Đang làm.”
“Muốn làm cái gì?”
“Một ít rau cần và cà chua.”
Anh lấy ngón cái vuốt ve gáy cô, ánh trăng chiếu vào gương mặt Lô Nhân, mông lung huyền ảo. Anh cố kiềm chế hôn lên mi mắt cô, nói: “Em chịu thiệt rồi.”
Lô Nhân bĩu môi, khó chịu: “Dựa vào cái gì anh làm sai lại muốn em đứng ra thế thân hả?”
Lục Cường nghẹn lời: “Anh không giải quyết được chuyện này.”
“Thế thì có quan hệ gì đến em?”
“Em là vợ anh.”
Lô Nhân mất tự nhiên đánh Lục Cường một cái: “Ai đồng ý hả, anh có biết xấu hổ hay không?”
Lục Cường mỉm cười: “Đồng ý hay không em không có quyền quyết định.”
Lô Nhân trầm mặc vài phút, bề ngoài đại khái nghe theo, nhớ tới bưu kiện bị trả về lần trước cho tới lần gặp mặt này của hai mẹ con, căn bản hai người chưa từng nói chuyện hòa thuận, bà không cho Lục Cường cơ hội giải thích, con người anh cũng kín kẽ nên chắc chắn sẽ không có chuyện anh thuật lại sự việc với bà.
Trong lòng Lô Nhân khẽ run, cơ thể căng thẳng. Nói cách khác, anh thay người khác gánh tội, căn bản bà không biết.
Tiền Viện Thanh thấy Lô Nhân không nói chuyện, lại hỏi: “Biết không?”
Lô Nhân nhẹ nhàng đáp: “Biết ạ.”
Cô nghiêng đầu, hình dáng của cô phản chiếu trong bóng đêm, cô không nói nữa, thay đổi đề tài: “Có phải tính cách của Lục Cường rất giống với bác không?”
Tiền Viện Thanh hèn mọn hừ lạnh một tiếng, cảm thấy câu hỏi này quả thực quá dư thừa, còn dám so sánh bà với tên súc sinh kia, có điều tâm tâm tình bà trở nên phấn khích, bà không cách nào lý giải được.
“Nhìn bác lạnh lùng khó gần nhưng trái tim và tâm hồn lại vô cùng ấm áp.“ Cô ngừng một chút, lại nói: “Bác đừng nghĩ cháu tuổi còn nhỏ, kỳ thực cháu rất có mắt nhìn người…”
Tiền Viện Thanh lạnh giọng: “Không cần nịnh hót, toàn là giả dối.”
Lô Nhân: “…..”
Cổ họng Lô Nhân như nghẹn lại, mặt cô có chút ửng hồng, dừng một chút, cô xoay người lại.
Cô cắn môi dưới, nói: “Như lúc này này, nhìn anh ấy rất giống bác.”
“Nó cho cháu bao nhiêu tiền để cháu làm điều này?”
Lô Nhân sửng sốt, cố ý nói: “Mười vạn ạ.”
Tiền Viện Thanh cười lạnh: “Xem ra nó rất giàu có.”
“Đâu ạ, đó là tờ chi phiếu vốn dĩ anh ấy đã gửi cho bác, có điều bác lại trả về nên cháu tạm thời cất giữ.” Lô Nhân giải thích, lúc sau lại nói: “Kỳ thực bác không hề nghĩ là có chuyện hiểu lầm gì sao?”
Tiền Viện Thanh nhíu mày khép mắt, nói: “Câm miệng, ngày mai nhanh chóng rời khỏi đây.”
Lại nữa…
Càng ngày Lô Nhân càng cảm thấy tính cách của hai người này rất giống nhau, táo bạo lại còn cường ngạnh.
Nhưng Lục Cường cũng rất mềm mỏng, cô vừa khóc, anh đã lập tức cúi đầu chịu thua.
Không biết cách này có hiệu quả với Tiền Viện Thanh hay không.
Lòng bàn tay Lô Nhân đổ mồ hôi, bất cứ giá nào cô cũng phải nỗ lực nói lên cảm xúc của mình, chuyện đã đến nước này cô không thể giấu diếm mãi, những ngày anh ở đây đều phải đối mặt với sự ghẻ lạnh của mẹ mình.
Không qua bao lâu, cô khịt khịt mũi, tầm mắt mơ hồ.
Lô Nhân cố ý khịt mũi hai lần. Trong hoàn cảnh yên tĩnh âm thanh càng trở nên phóng đại.
Tiền Viện Thanh xoay đầu trở về, nửa người ngồi dậy mở đèn.
Lô Nhân đột nhiên dùng chăn che mặt, nức nở không ngừng.
Tiền Viện Thanh há hốc mồm hỏi: “Cháu làm sao vậy?”
Lô Nhân vừa khóc vừa ló đầu ra khỏi chăn, nói: “Cháu từ xa tới đây không quen thân với ai, vậy mà bác còn đành lòng đuổi cháu đi.”
Tiền Viện Thanh sửng sốt nhích người lại gần, hạ giọng: “Cái con bé này… Có vậy mà cũng khóc lóc sao. Chân cẳng tôi bây giờ không tốt, có thể đánh đuổi cháu sao.”
Tròng mắt Lô Nhân đỏ ngầu, đứt quãng nói: “Cháu theo địa chỉ tới đây mất hơn mười mấy giờ đồng hồ… Phương Bắc lạnh lẽo lại ở nhà ga đợi hơn nửa giờ. Cháu ăn mặc ít ỏi, cơm chiều cũng ăn có vài miếng Lục Cường đã dẫn cháu đến đây, vậy mà bác còn…”
Lô Nhân đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, cô khóc không ngừng.
Lau xong lại tiếp tục nói: “Lục Cường đúng là quá đáng, luôn thích bắt nạt cháu, bây giờ còn ném cháu một mình ở đây… Trở về cháu sẽ chia tay với anh ấy.”
Tiền Viện Thanh hừ lạnh: “Được rồi, đừng khóc nữa, tên súc sinh kia vốn dĩ không phải người tốt.”
“Đứng vậy, anh ấy chắc chắn không phải người tốt, theo đuổi cháu cứ như âm hồn bất tán, còn dám giấu diếm cháu vài chuyện nữa chứ. Lúc biết anh ấy phạm tội cưỡng hiếp, quả thực cháu hận chết được. Cháu muốn chia tay, cuối cùng anh ấy mới chịu nói thật là mình gánh tội thay cho người khác.”
Lô Nhân sợ Tiền Viện Thanh ngắt ngang lời mình, cô nói một hơi.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, cô không khóc nữa, vụng trộm liếc mắt nhìn Tiền Viện Thanh.
Tiền Viện Thanh thảng thốt hỏi: “Cái gì?”
Lô Nhân thuật lại câu chuyện.
Lúc này thời gian đã trôi qua rất lâu, Tiền Viện Thanh không có phản ứng gì, một hồi lâu bà mới nâng tay tắt đèn.
Sau khi tắt đèn, hai người vẫn chưa nhắm mắt.
Lô Nhân dần dần chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại đã là hừng đông, cô từ trên giường ngồi dậy.
Kim đâm vào tay Tiền Viện Thanh, bà mút mút đầu ngón tay: “Cháu làm tôi giật cả mình.”
Lô Nhân nhớ tới đây là nhà của Lục Cường, nói: “Cháu xin lỗi ạ, cháu không cố ý.” Cô nghiêng đầu nhìn, thái độ của bà thay đổi tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Tiền Viện Thanh không để ý đến Lô Nhân nữa.
Cô dời tầm mắt mới chú ý tới trong nhà còn có thêm một người. Má Vương sáng sớm đã chạy qua đây, lúc này đang phụ trách bếp lò.
Má Vương cười hỏi: “Tỉnh rồi hả?”
“Dạ.” Lô Nhân cười xã giao, vội vàng đứng dậy: “Để cháu giúp thím.”
Má Vương ngăn cản: “Được rồi. Buổi sáng trời vẫn còn lạnh, chờ thím đem bếp lò vào để sưởi ấm.”
Tiền Viện Thanh cũng nhíu mày: “Cháu đừng đi theo thêm phiền.”
Lô Nhân ủ rũ ngồi lại.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Má Vương cất giọng: “Tiểu Chí và tiểu Cường sáng nay đã đi ra ngoài câu cá.” Tiền Viện Thanh không phản ứng, má Vương tiếp tục: “Cơm trưa em sẽ nhờ con bé mang về cho chị.”
Tiền Viện Thanh nhàn nhạt nói: “Chị ăn cái gì cũng được, phiền em rồi.”
“Không phiền không phiền, người trong nhà cả.”
Buổi tối, Căn Tử gọi Lô Nhân qua nhà ăn cơm.
Cô khoác áo bành tô đi theo.
Ngày hôm qua khi cô đến đây trời đã chạng vạng, nơi này tối đen như mực, cảm giác hoang vu lạnh lẽo. Bầu trời lúc này màu xanh lam, mặt trời lên cao, ánh nắng bao trùm tuyết đọng trước thôn, tuyết ngày càng dày.
Lô Nhân che trán nhìn bầu trời trong xanh trước mắt.
Gió thổi qua một trận lạnh lẽo, bả vai Lô Nhân run run, chạy nhanh vào nhà.
Má Vương đang xào đồ ăn, mặt tươi cười như hoa nói chuyện.
Lô Nhân đi vào, Lục Cường đang ngồi trên ghế xem TV. Nhìn thấy cô tầm mắt anh cũng không di chuyển.
Lô Nhân hơi lạnh, cô ngồi xa anh một chút, cố ý không nhìn đến anh.
Lục Cường đem điều khiển từ xa đặt trên bàn, quay người về phía cô tựa vào, bả vai Lô Nhân nặng chịch.
Hai chân Lục Cường dang rộng, lấy đầu gối chạm vào người cô: “Sao mắt sưng vậy?”
Lô Nhân trừng mắt không muốn quan tâm đến Lục Cường, ngồi một lát liền đi vào phòng bếp phụ má Vương.
Vừa khéo má Vương bưng mâm đi lên, Lô Nhân theo sau lại bị người khác ngăn chặn ở cửa.
Lô Nhân nghiêng đầu.
Lục Cường cúi đầu nhìn cô một lát, nâng cằm cô lên, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon?”
Cô phất tay anh, ấp úng: “Không muốn nói chuyện với anh.”
“Vậy muốn nói chuyện với ai?”
Lô Nhân đấm anh một cái, nhỏ giọng phản kháng: “Anh tránh ra.”
Người anh giống như một bức tường đồng: “Bị mẹ anh mắng?”
Cô không nói chuyện.
“Vậy em cứ mắng anh là được.”
“Không thèm.” Cô thì thầm.
Khóe môi Lục Cường khẽ nhếch, anh ôm eo cô, nghiêng người dựa vào người cô, cô nhanh chóng lấy tay che miệng anh lại. Bàn tay cô vẫn đang giữ bát, đũa bị rơi khỏi sàn.
Lô Nhân buồn bực: “Không muốn thảo luận cùng anh.”
“…..”
Không đợi cô nói, bên ngoài truyền đến tiếng Căn Tử: “Anh, chị dâu nhỏ, ăn cơm.”
Căn Tử gọi liên tục, vừa thấy tư thế kỳ quái của bọn họ liền nhe răng cười, sau đó chạy đi.
Lô Nhân thuận thế cầm chén dĩa giao cho Lục Cường, ngồi xổm xuống nói: “Anh lên trước đi, em đi rửa đũa.”
Sau bữa tối, Lô Nhân mang theo chút cá và rau dưa trở về, Tiền Viện Thanh chỉ ăn nửa chén cơm, cá cũng không động tới.
Lô Nhân lọc xương cá, vứt bỏ đầu và đuôi.
Tiền Viện Thanh nhìn cô nói: “Không cần lãng phí thời gian.”
Lô Nhân đáp gọn lỏn: “Cháu biết mà.”
“Vậy sao cháu còn muốn tốn thời gian?”
“Khi nào chân của bác khỏe hẳn thì bác sẽ không cần phiền đến người khác.” Cô tiếp tục: “Bác không tha thứ cho Lục Cường cháu rất hiểu, cho dù anh ấy không làm gì nhưng trước kia anh ấy cũng không phải người tốt, có điều bây giờ anh ấy khác rồi…”
Lô Nhân mỉm cười đặt đũa xuống, nói: “Cháu luôn nguyện ý ở cùng anh ấy. Cả đời người dài như vậy, ai không phạm phải sai lầm chứ, cho họ một cơ hội, cũng không gọi là quá keo kiệt.”
Cô nháy mắt mấy cái, mỗi khi cô nhắc tới anh, ánh mắt cô sáng lấp lánh, khóe miệng tươi cười ôn hòa.
Tiền Viện Thanh nhìn Lô Nhân không khỏi chấn động, không ngờ còn có một người con gái tràn đầy năng lượng thế này, có thể khiến cho trái tim người ta đặc biệt ấm áp.
Bà hừ lạnh một tiếng, mở to mắt.
“Con cá này bác để dành lát nữa ăn đi ạ, cháu sẽ xào thêm 2 món phụ.”
***
Bác sĩ đến thay thuốc, tiện thể dạy cô một ít phương pháp hộ sĩ. Mới đầu Tiền Viện Thanh không đồng ý, bị người khác quản chế liền muốn phản kháng nhưng phản kháng không xong.
Cuộc sống ở nông thôn đơn giản chất phác không khó dung nhập. Lô Nhân học cách châm củi nấu nước, thời điểm không có chuyện gì làm liền ngồi xếp bằng nghịch di động và tâm sự cùng Tiền Viện Thanh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, màn đêm buông xuống. Lô Nhân mặc áo bành tô đi kiếm củi trong sân.
Cô cầm điện thoại mở đèn, bắt gặp cạnh sân có một bóng đen, nghiêng đầu, cô nhìn thấy người nọ đang cầm một điếu thuốc, hút vào nhàn nhã thổi ra.
Lô Nhân không quan tâm, cô đi đến góc sân, khom người.
Lục Cường kêu: “Nhân Nhân.”
Cô giả vờ không nghe.
Anh lại gọi.
Lô Nhân mím môi quay đầu nhìn qua.
Lục Cường hạ giọng: “Lại đây.”
Cô do dự một chút, không tình nguyện nhưng vẫn bước qua.
Bức tường ngăn cách hai nhà chỉ cao hơn phân nửa, trung gian là khe hở hình thoi, phía dưới là tuyết, giẫm lên nghe kẽo kẹt.
Lô Nhân không tiếp cận quá gần, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đến gần đây.”
Cô lại bước một bước, anh đưa ta ôm lấy sau gáy cô, kéo qua: “Ăn chưa?”
“… Đang làm.”
“Muốn làm cái gì?”
“Một ít rau cần và cà chua.”
Anh lấy ngón cái vuốt ve gáy cô, ánh trăng chiếu vào gương mặt Lô Nhân, mông lung huyền ảo. Anh cố kiềm chế hôn lên mi mắt cô, nói: “Em chịu thiệt rồi.”
Lô Nhân bĩu môi, khó chịu: “Dựa vào cái gì anh làm sai lại muốn em đứng ra thế thân hả?”
Lục Cường nghẹn lời: “Anh không giải quyết được chuyện này.”
“Thế thì có quan hệ gì đến em?”
“Em là vợ anh.”
Lô Nhân mất tự nhiên đánh Lục Cường một cái: “Ai đồng ý hả, anh có biết xấu hổ hay không?”
Lục Cường mỉm cười: “Đồng ý hay không em không có quyền quyết định.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.