0852

Chương 41

Giải Tổng

27/12/2016

Mấy ngày nay lô Nhân đều nấu canh bổ cho Tiền Viện Thanh. Gương mặt bà vẫn lãnh đạm vô cùng, nội tâm không quá bình tĩnh, ngoại trừ dứt tình với Lục Cường, chung quy cũng không thể hiện gì.

Sáng sớm, ngoài thôn chỉ có vài người đang vắt sữa bò. Lô Nhân mang một chiếc giày bông vải màu đen, kiểu cách đơn giản, quả thực trông rất buồn cười.

Cô nhặt gỗ, vui vẻ chạy vào nhà.

Ngày đó, Tiền Viện Thanh phụng phịu ném giày xuống đất, nói: “Tự mang vào đi, có lạnh chết tôi cũng không phụ trách.”

Cô ngẩn ngơ nhìn thái độ của bà, nội tâm vui mừng. Cô cởi chiếc giày của mình, hai chân trực tiếp mang vào đi thử vài bước.

Mặt cô giãn ra: “Cám ơn bác ạ.”

Tiền Viện Thanh khẽ cong khóe môi, hừ lạnh một tiếng.

Chiếc giày này không quá đặc biệt, có điều nó vô cùng ấm áp.

Lục Cường từ bên ngoài tiến vào, không khỏi nhìn dưới chân Lô Nhân, đưa cá vừa câu tới.

Tiền Viện Thanh vô tình liếc mắt, cũng không muốn đuổi khách, xem Lục Cường giống như không khí. Anh đơn độc đứng một lát, nâng tay, nhấc chân bước ra ngoài.

Anh đi qua người Lô Nhân, đưa cà mèn qua nói: “Canh bổ lắm, em cũng uống một chén đi.”

Lô Nhân mím môi gật đầu.

Bầu không khí yên tĩnh đột ngột, Lô Nhân di chuyển đến băng ghế ngồi xuống xử lý cá. Ấm nước trên bếp lò đã được đun sôi, sương trắng nóng hôi hổi phun lên bốn phía, tản mát hương vị nồng đậm.

Lô Nhân đưa tay qua bỏ giấy vào trong bếp lò, dùng gia vị bỏ vào nồi.

Tiền Viện Thanh vừa thêu vừa liếc mắt nói: “Xem ra tên súc sinh kia đối với cháu rất tốt.”

Lô Nhân dạ một tiếng, cô múc thêm một chén canh, hỏi: “Bác muốn uống không ạ?”

“Đặt qua một bên đi.” Bà mệt mỏi điều chỉnh tư thế: “Cứ mặc kệ tôi.”

Lô Nhân ngồi bên cạnh bếp lò, hai tay gấp xếp trên đầu gối, hỏi: “Chờ khi nào bác khỏe lại, có thể làm bánh bao cho cháu ăn không ạ?”

Tiền Viện Thanh liếc mắt: “Món đó có gì tốt, trước cửa thôn có bán.”

“Lục Cường từng nhắc với cháu, lúc ban đầu cháu cũng nghĩ đã là bánh bao thì mùi vị chẳng phải đều giống nhau sao, có điều anh ấy khen bánh bao của bác làm, ăn một lần là đến ba bốn cái… Cho nên cháu rất muốn thử.”

Tròng mắt Tiền Viện Thanh vẩn đục: “Cơ thể không khỏe, không muốn làm.”

Lô Nhân bĩu môi, khịt mũi nói: “Tốt xấu gì cháu cũng đã chịu cực nhọc nấu ăn cho bác.”

Bà không cảm kích: “Đến lúc đó rồi tính.”

Lô Nhân cầm chén lên uống canh, cô ngồi xổm dưới đất vô ý hỏi: “Hồi nhỏ Lục Cường trông như thế nào ạ?”

Tiền Viện Thanh cử động động tác một chút, lạnh giọng: “Lúc nhỏ không dễ bắt nạt.” Lô Nhân chống cằm chờ bà nói tiếp: “Bố nó ngày nào cũng phải tới nhà hàng xóm xin lỗi, những đứa trẻ khác gặp nó đều phải cúi đầu bỏ chạy…”

Lô Nhân nhợt nhạt cười: “Vậy sao anh ấy lại thích ăn bánh bao ạ?”

Tiền Viện Thanh nói tiếp: “Vì trước kia nhà quá nghèo, ngày lễ chỉ giết có một con lợn, giết xong cũng bán thịt lấy tiền, thịt thừa lại tôi mới làm bánh bao.”

Lô Nhân đăm chiêu rất lâu, tròng mắt cô nhìn chằm chằm dưới đất, không biết đang nghĩ gì.

Bầu không khí không quá tự nhiên, Tiền Viện Thanh lúc này mới ý thức chau mày: “Ăn uống thì lên bàn mà ngồi, ngồi xổm thế này chẳng giống ai.”

Đối với lời mắng này Lô Nhân tập mãi thành quen, cô bưng bát đũa chuyển qua cạnh bàn, không khỏi nghiêng đầu nhìn bà. Trong mắt cô những lời nói này không hẳn là độc địa, thật ra nó còn ẩn chứa ấm áp.

Cô biết đêm đó bà nghe được sự thật liền không chợp mắt, không chịu tha thứ nhưng trong lòng không còn oán hận, nhất thời chưa thể chấp nhận.

Có lẽ, điều cần nhất bây giờ chính là thời gian.

Lại qua vài ngày, Tiền Viện Thanh đã có thể xuống giường, giơ chân, đỡ lấy ghế dựa, mượn thân thể Lô Nhân đi đến bàn ăn.

Lô Nhân nấu canh gà và vài món chay. Bên ngoài có người vén rèm tiến vào, Lô Nhân quay đầu nhìn ra, Lục Cường đẩy cửa phòng, tay cầm chiếc gậy.

Lô Nhân đứng dậy, tiếp nhận: “Anh mua nó sao?”

“Sáng nay anh đi một chuyến xuống thị trấn.”

Lô Nhân suy nghĩ một chút, đặt gậy cạnh bàn, cười: “Sau này mẹ anh có thể dùng thứ này rồi.”

Tiền Viện Thanh gắp thức ăn, mí mắt cũng không nâng lên.

Hai người có chút xấu hổ. Lô Nhân chà xát lòng bàn tay, hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Lục Cường: “Vẫn chưa.”

Cô cắn môi dưới, thử hỏi: “Hay là anh ngồi xuống ăn cùng nhé?” Hỏi xong nhìn qua Tiền Viện Thanh, Lục Cường cũng không khỏi nhìn bà một cái.

Đối phương thờ ơ, giống như không nghe thấy.

Lô Nhân thừa nước đục thả câu, kéo kéo tay Lục Cường: “Anh ngồi đi, em đi vào lấy thêm bát đũa.”

Lục Cường liếm liếm khóe môi, kéo ống quần ngồi xuống.

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, Lô Nhân vụng trộm quan sát Tiền Viện Thanh. Cô nhìn nhìn Lục Cường, anh vẫn đang ăn cơm, cúi đầu xem như không có chuyện gì.



Lô Nhân oán thầm, ai biết mặt ngoài trấn định có phải hay không.

Trong lòng rối bời, cô không chuyên tâm liền bị sặc một cái, mặt đỏ tai hồng.

“Sặc rồi sao?”

Cô gật đầu không đáp.

Lục Cường đặt chén đũa xuống, di chuyển đến bên cạnh cô, bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng cô.

Lô Nhân bịt miệng bịt mũi, vành mắt phiếm hồng.

Tiền Viện Thanh nhíu mày ngẩng đầu liếc mắt: “Rót nước uống.” Giọng lạnh lùng, cũng không biết là đang nói với ai.

Lục Cường nhìn lướt một vòng mới đứng dậy tìm nước cho Lô Nhân.

Rốt cuộc Lô Nhân cũng bình thường trở lại, nâng tay xoa xoa mí mắt.

Lục Cường nhặt hạt cơm trên miệng cô, nói: “Thật tệ, cả cơm cũng dính trên miệng.”

Lô Nhân trừng mắt: “Em không để ý.”

“Còn muốn uống nước không, anh rót cho em?”

“Không ạ.” Lô Nhân cầm đũa: “Khỏe hơn nhiều rồi, ăn cơm thôi.”

Cô gắp thức ăn qua cho anh: “Nếm thử món này.”

Lục Cường nói: “Đậu hủ rất ngon, rau có mùi vị hơi lạt.”

“Vậy à?” Lô Nhân gặp lên nhai thử, nói: “Hình như là vậy, hay là anh ăn món khác đi.”

Lục Cường không nói chuyện, lùa cơm vào miệng.

Cô múc cho anh một chén canh, nói: “Mùi vị cũng rất ngon.”

Lục Cường bưng lên uống một ngụm.

“Thế nào?”

“Ừ.”

Lô Nhân cười cười: “Anh còn muốn ăn cơm không?”

“Ừ.”

Hai người quên trời quên đất, không coi ai ra gì.

Bên kia vang lên một tiếng “Bốp”, Tiền Viện Thanh lược đũa: “Ăn một bữa cơm cũng không yên.” Bà chống bàn ăn đứng dậy.

Lô Nhân vội đi tới đỡ bà, đưa tay lấy cây gậy bên cạnh: “Bác ơi, thử cái này xem.”

“Không cần.” Bà xoay người đi, cũng không biết là đang trả lời ai.

Lô Nhân đặt cây gậy xuống quay đầu nhìn Lục Cường, sau đó cô cẩn thận đỡ Tiền Viện Thanh lên giường.

Hai ngày sau, Lục Cường trở về nhà nhiều hơn, Tiền Viện Thanh thờ ơ không thèm nhìn anh. Mặc kệ thế nào, bầu không khí đã hòa dịu hơn, Lô Nhân thả lỏng một hơi.

Tháng giêng, tuyết rơi nhiều, bông tuyết bay bay đầy trời, không bao lâu, dưới đất đã phủ đầy tuyết, có những đứa trẻ chạy nhốn nháo bên ngoài đang ném tuyết.

Lô Nhân ghé đầu lên cửa sổ, nhìn qua lớp kính thủy tinh hồi lâu, trong sân đều treo đèn lồng màu đỏ. Chương Châu không có nhiều tuyết như vậy…

Cô cầm điện thoại ra nhắn tin với Lục Cường, không bao lâu sau liền có hồi âm.

Lô Nhân nở nụ cười, trở lại nói với Tiền Viện Thanh: “Bác ơi, cháu đi ra ngoài một lát.”

Bà nhìn cô hỏi: “Bên ngoài đầy tuyết, ra ngoài làm gì?”

Lô Nhân hàm hồ suy đoán: “Đi dạo thôi ạ.”

“Cùng tiểu súc sinh?”

“…..” Cô gật đầu.

Tiền Viện Thanh hừ lạnh một tiếng: “Đi đi, tôi làm sao có thể trói buộc được chân của cháu.”

“Vâng ạ, cháu sẽ về nhanh thôi.” Lô Nhân trả lời, đồng thời xách áo bành tô đi ra ngoài.

Cửa còn chưa đẩy ra, Tiền Viện Thanh đã kêu cô trở lại: “Đợi một lát.” Bà lần lượt mở ngăn tủ đầu giường, cầm một chiếc quần bông ra nói: “Mặc vào đi, tôi tự may, vẫn chưa dùng tới.”

Quần bông khá dày, rất phổ biến ở nông thôn, mọi người ở đây hầu như đều mặc loại quần này, chỉ là nó hơi cồng kềnh, không thích hợp để đi dạo.

Tiền Viện Thanh dừng một chút, lại mở ngăn tủ: “Áo cũng thay đi.”

Lô Nhân hơi ngạc nhiên. Áo bông màu đỏ thẫm, trên áo thêu hình hoa cỏ. Lô Nhân là nhà thiết kế thời trang, nhìn sơ qua cũng biết nó được là bằng thủ công.

Cô hỏi: “Là bác làm ạ?”

“Không có chuyện gì thì ngồi làm thôi.”

Lô Nhân nhìn cả nửa ngày, áo bông rực rỡ.



Tiền Viện Thanh thiếu kiên nhẫn, nghĩ rằng cô chê xấu: “Đừng thắc mắc, không mặc vào lát nữa gió thổi lạnh đừng than.”

Lô Nhân cười, lập tức thay ngay.

Tiền Viện Thanh không khỏi quan sát Lô Nhân, lại nhét khăn quàng cổ vào người cô rồi mới cho đi.

Lục Cường đứng trước cửa chờ đã lâu, hút nửa điếu thuốc mới nhìn thấy người, Lô Nhân lảo đảo bước đi khó khăn.

Anh nhìn cô rất lâu, lúc sau mới nâng tay nói: “Đi thôi.”

Cô chủ động nắm lấy tay anh, ngẩng đầu hỏi: “Biểu cảm kia là sao?”

“Hả?”

“… Dường như anh không thích.”

“Không có.” Lục Cường nhìn con đường phía trước, dẫn cô bước theo hướng ánh trăng: “Khăn quàng cổ này phối với bộ đồ không hợp.”

Lô Nhân không rõ: “Không hợp chỗ nào?”

“Màu đỏ nghịch với màu xanh lá cây.”

Lô Nhân khịt mũi: “Cũng may là em không cho anh đội mũ xanh(1)… A! Đau…”

(1) Trong tiếng Trung, cụm từ đội mũ xanh tức là bị cắm sừng.

Cô còn chưa nói xong ngón tay đã bị anh nắm chặt, anh nghiến răng nghiến lợi: “Lô Nhân, mẹ nó em không muốn sống nữa sao?”

Đầu ngón tay cô sưng đỏ. Lô Nhân im bặt, nhanh chóng lấy lòng: “Em sai rồi.”

Lục Cường không tức giận nữa, hung hăng cắn lấy môi cô.

Lúc này tuyết đã tan đi, trời không có gió, cả làng chìm đắm trong yên tĩnh.

Kỳ thực cô không muốn đi đâu, chỉ đơn thuần muốn xem nơi anh lớn lên.

Bọn họ đi về hướng đông, đèn lồng màu đỏ dần dần nhỏ lại, yên tĩnh và thanh bình…

Tay Lục Cường chỉ về hướng kia, phía trước mênh mông bát ngát, mặt sông tĩnh lặng.

Lô Nhân hơi thất vọng.

Anh dẫn cô đi dọc theo bờ sông, ánh trăng phản chiếu xuống bóng dáng của bọn họ, phía sau là dấu chân giao thoa hỗn độn.

Đi được một đoạn, phía trước xuất hiện một chiếc cầu nhỏ, hai người đứng ở trên không, vùng đất phía trước mông lung bằng phẳng.

Lô Nhân hỏi: “Cá là anh câu ở đây?”

Lục Cường ghé sát miệng vào lỗ tai Lô Nhân ừ một tiếng.

Cô tránh né hỏi: “Mùa đông cũng có thể câu được cá?”

“Dùng công cụ đặc biệt để đục.”

“Vẫn có thể câu được cá sao?”

“Kỹ thuật.” Lục Cường nói.

Lô Nhân thất thanh: “Được ạ?”

Anh lại cúi đầu lấy môi khẽ cắn vành tai của cô, bàn tay cũng đặt lên ngực cô, xoa xoa: “Chà, cảm xúc không được tốt lắm.”

Lô Nhân nhẹ nhàng cười.

Anh hỏi: “Đã bao lâu rồi chúng ta không làm tình rồi hả?”

Lô Nhân: “…..”

Lục Cường hôn lên má Lô Nhân: “Không muốn anh sao?”

“Không muốn.” Cô xoay người đi: “Mỗi ngày đều gặp mặt còn gì.”

“Vậy còn nó?” Anh chỉ xuống đũng quần.

Lô Nhân thở hơi khó khăn, cảm giác gương mặt đông lạnh ngược lại nóng bừng: “Đầu óc anh toàn sạn… không biết xấu hổ.”

“Nó nghĩ đến em nên mới cảm thấy đau.” Lục Cường cười, miệng vẫn để trên tai cô.

Lục Cường chỉ nói vài câu, bọn họ bắt đầu hôn nhau say đắm.

Chẳng biết tuyết ngừng rơi từ lúc nào, bầu trời hôm nay đặc biệt nhiều sao. Đứng ở đầu cầu hai bóng hình dây dưa trở thành một điểm nho nhỏ. Thế giới rộng lớn dường như không ngăn cản nổi nhiệt tình của bọn họ lúc này, chỉ có tiếng âm thanh dày vò của đôi nam nữ.

Lô Nhân vụng trộm mở mắt, khắc sâu hình dáng của Lục Cường, anh dùng lực hơi mạnh nên khiến cho cô bị đau.

Dưới ánh trăng, môi anh xâm lược từng tấc da thịt của cô, càng xuống dưới càng hôn sâu hơn.

Đuôi mắt khẽ chớp, Lô Nhân nghiêng đầu, là sao băng. Sao băng cũng không phải là hiếm, hiếm là được trải qua với người mình yêu.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ở trong lòng anh ước nguyện. Kỳ thực điều ước cũng không xa xỉ, lúc này, cô chẳng còn sợ khó khăn, cô chỉ hi vọng kết cục của bọn họ sẽ trở nên hạnh phúc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện 0852

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook