Chương 27:
Hanh Hanh A
31/03/2024
Khi Trần Chỉ Chỉ tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau, vừa vặn lại là cuối tuần, cả hai đều không dậy sớm. Cô vừa mới mở mắt ra thì đã nhìn thấy Đặng Cảnh Trạch đang nhìn mình chằm chằm. Mặc dù Đặng Cảnh Trạch rất đẹp trai, gương mặt của anh phải nói là hoàn hảo không góc chết, nhưng mà ánh mắt của anh lại chẳng khác nào muốn ăn tươi nuốt sống Trần Chỉ Chỉ. Ánh mắt này quả thực quá trần trụi, Trần Chỉ Chỉ nhìn thấy thì lập tức sợ hãi đến tỉnh cả người.
“Anh anh anh... Anh định làm gì?” Trần Chỉ Chỉ lắp ba lắp bắp, co người lại trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt. Cô cảm thấy làm như thế này là có thể ngăn chặn được ánh mắt của Đặng Cảnh Trạch.
Đặng Cảnh Trạch không nói lời nào, chỉ nắm tay Trần Chỉ Chỉ, đặt lên hạ thân của mình, đồng thời kề sát môi bên tai cô, nói: “Chỉ Chỉ, anh cứng rồi...”
Giọng nói của Đặng Cảnh Trạch buổi sáng hơi khàn, hơi thở nóng hổi của anh xẹt qua tai Trần Chỉ Chỉ, khiến cô ngưa ngứa. Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng như lửa đốt, thứ kia đang chậm rãi thức tỉnh, cô vội giật tay ra: “Anh... Anh không biết xấu hổ! Sáng sớm đã phát tình rồi!”
Có lẽ là cảm thấy dáng vẻ xấu hổ này của Trần Chỉ Chỉ rất đáng yêu, , Đặng Cảnh Trạch lập tức ôm lấy cả cô lẫn chăn: “Nhóc con, đây không phải là không biết xấu hổ, đây là hiện tượng sinh lý buổi sáng rất bình thường của đàn ông.”
Đặng Cảnh Trạch chủ động giải thích cho cô, Trần Chỉ Chỉ cảm thấy nếu như mình không phản kháng, rất có thể sẽ lại bị ăn tươi nuốt sống, thế là cô vội vàng làm nũng, sờ sờ ngực Đặng Cảnh Trạch: “Nhưng mà hôm qua người ta đã mệt lắm rồi.”
Đáng tiếc là kỹ năng diễn xuất của cô không đáng nhắc tới đối với Đặng Cảnh Trạch, anh vừa nhìn đã nhìn thấu cô luôn rồi. Đặng Cảnh Trạch từ từ kéo chăn của cô ra, lôi thân thể trần truồng của cô ra ngoài: “Hôm qua chú chưa dốc hết sức lực, còn để lại một nửa để hôm nay ăn mà, làm gì có chuyện rất mệt mỏi cơ chứ?”
Người đàn ông này là ma quỷ sao! Trần Chỉ Chỉ âm thầm mắng Đặng Cảnh Trạch cả trăm ngàn lần. Cô còn tưởng rằng hôm qua Đặng Cảnh Trạch là bởi vì yêu thương cô nên mới nhanh chóng bỏ qua cho cô như vậy, không ngờ là anh sợ nếu ăn trong một đêm thì sẽ chơi hỏng cô mất, thế nên mới chia ra để ăn hai lần?
Đúng là con cáo già!
Đặng Cảnh Trạch khôn khéo như vậy, sao có thể không biết lúc này Trần Chỉ Chỉ đang nghĩ cái gì được chứ, anh giả bộ ân cần nói: "Thật sự không được à?”
Trần Chỉ Chỉ thấy hình như có cơ hội đàm phán thì lập tức vội vàng gật đầu, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười thần bí của Đặng Cảnh Trạch thì cô đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, hai chân của Trần Chỉ Chỉ đã bị anh tách ra. Sau cuộc ân ái đêm cả, hai người đều không mặc quần áo, thế nên bây giờ vừa mới tách chân cô ra đã lập tức nhìn thấy rõ ràng hoa huyệt của cô.
Hoa huyệt vốn dĩ mềm mại non nớt, nhưng bởi vì sự thô bạo đêm qua của Đặng Cảnh Trạch mà lúc này đã hơi sưng đỏ lên, những vết đỏ ở phần đùi trong cũng giống như đang lên án hành vi xấu xa của Đặng Cảnh Trạch đêm qua.
Ngón tay của Đặng Cảnh Trạch nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó của cô. Mặc dù động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng dù sao ngón tay của đàn ông cũng thô ráp, chạm nhẹ cũng vẫn đau. Trần Chỉ Chỉ hừ nhẹ hai tiếng.
“Nếu Chỉ Chỉ đã nói là không được, vậy để chú kiểm tra cho Chỉ Chỉ một chút, xem bên trong có bị thương chỗ nào không.”
Đặng Cảnh Trạch trực tiếp dùng hai tay mở ra hai môi âm hộ, tiểu huyệt bé nhỏ như thế này, không ngờ đêm qua lại có thể ăn được một thứ lớn như thế.
Đặng Cảnh Trạch thổi nhẹ hai cái, một dòng dâm thủy lập tức từ bên trong phun ra, Trần Chỉ Chỉ chỉ biết xấu hổ quay đầu đi.
Đặng Cảnh Trạch ngược lại không hề ngại ngùng chút nào, anh cười nói: “Tiểu huyệt sao vẫn dâm đãng như thế? Đã bị dương vật cắm cho sưng lên rồi, thế mà bây giờ chỉ bị nhìn một cái cũng có thể chảy nước.”
Trần Chỉ Chỉ xấu hổ muốn chết, dùng cả hai chân đạp Đặng Cảnh Trạch ra. Nhưng người đàn ông không những không buông mà còn tiếp tục đùa giỡn: “Sao thế? Dâm huyệt không nhịn được nữa à? Muốn tự ma sát rồi à?”
Trần Chỉ Chỉ cảm thấy nếu như bây giờ cô bị Đặng Cảnh Trạch giải quyết ngay tại chỗ, vậy thì cả đời này cô sẽ không thể nào ngẩng cao đầu trước mặt anh được. Thế là, cô càng lúc càng giãy dụa mạnh hơn, hai người giằng có một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng bụng Trần Chỉ Chỉ kêu “òng ọc” một tiếng.
Hai người đồng thời ngừng tay, Trần Chỉ Chỉ xấu hổ ôm bụng, , Đặng Cảnh Trạch có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
Thân thể là vốn liếng của cách mạng, cho dù lúc này Đặng Cảnh Trạch có muốn thế nào đi nữa thì cũng không thể cưỡng ép Trần Chỉ Chỉ làm với mình được. Anh đành phải lùi bước trước, thả Trần Chỉ Chỉ ra, trước tiên phải cho cô ăn no thì anh mới ăn được!
Nhìn Đặng Cảnh Trạch ra ngoài nấu cơm, Trần Chỉ Chỉ mới thở phào một hơi, chuẩn bị mặc quần áo rời giường. Lúc này cô mới phát hiện mình không có quần áo, đây không phải nhà cô nên cũng không có bộ nào để thay cả. Không còn cách nào khác, Trần Chỉ Chỉ lại phải kêu cứu Đặng Cảnh Trạch.
“Ồ, quần áo của em giặt hôm qua còn chưa khô, hay là em không cần mặc quần áo nữa?”
Âm thanh cười trên nỗi đau khổ của người khác của Đặng Cảnh Trạch từ phòng bếp truyền đến.
Trần Chỉ Chỉ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, không mặc quần áo? Để cô trần truồng đi lại trong nhà? Thế chẳng phải chính là mời anh xơi đó sao? Còn lâu cô mới làm theo ý anh!
Cô mở tủ quần áo, tùy tiện lấy một chiếc áo sơ mi của Đặng Cảnh Trạch để mặc, sau đó chạy chân trần ra phòng khách.
Trần Chỉ Chỉ nào biết được, cô mặc áo sơ mi của Đặng Cảnh Trạch, loại quyến rũ này còn khiến người ta mê người hơn so với chuyện không mặc quần áo.
Đặng Cảnh Trạch vừa quay đầu lại đã thấy Trần Chỉ Chỉ đi chân trần trên sàn nhà, áo sơ mi che đến đùi, trên đùi thấp thoáng mấy dấu hôn của anh, có thể tưởng tượng được càng lên trên thì dấu hôn càng nhiều.
"Trần Chỉ Chỉ, đây là tự em dâng tới tận cửa đấy.”
Đặng Cảnh Trạch vừa dứt lời thì đã xuất hiện trước mặt Trần Chỉ Chỉ. Trần Chỉ Chỉ đáng thương vừa mới ra khỏi phòng ngủ đã bị khiêng trở về, chiếc áo sơ mi đáng thương vừa mới khoác lên người cũng đã nhanh chóng bị Đặng Cảnh Trạch cởi ra.
"Đặng Cảnh Trạch, anh là đồ cầm thú!” Trần Chỉ Chỉ hung hăng hô.
Đáp lại cô chính là ngón tay thon dài của Đặng Cảnh Trạch đã thăm dò vào nơi tư mật của cô rồi.
“Anh anh anh... Anh định làm gì?” Trần Chỉ Chỉ lắp ba lắp bắp, co người lại trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt. Cô cảm thấy làm như thế này là có thể ngăn chặn được ánh mắt của Đặng Cảnh Trạch.
Đặng Cảnh Trạch không nói lời nào, chỉ nắm tay Trần Chỉ Chỉ, đặt lên hạ thân của mình, đồng thời kề sát môi bên tai cô, nói: “Chỉ Chỉ, anh cứng rồi...”
Giọng nói của Đặng Cảnh Trạch buổi sáng hơi khàn, hơi thở nóng hổi của anh xẹt qua tai Trần Chỉ Chỉ, khiến cô ngưa ngứa. Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng như lửa đốt, thứ kia đang chậm rãi thức tỉnh, cô vội giật tay ra: “Anh... Anh không biết xấu hổ! Sáng sớm đã phát tình rồi!”
Có lẽ là cảm thấy dáng vẻ xấu hổ này của Trần Chỉ Chỉ rất đáng yêu, , Đặng Cảnh Trạch lập tức ôm lấy cả cô lẫn chăn: “Nhóc con, đây không phải là không biết xấu hổ, đây là hiện tượng sinh lý buổi sáng rất bình thường của đàn ông.”
Đặng Cảnh Trạch chủ động giải thích cho cô, Trần Chỉ Chỉ cảm thấy nếu như mình không phản kháng, rất có thể sẽ lại bị ăn tươi nuốt sống, thế là cô vội vàng làm nũng, sờ sờ ngực Đặng Cảnh Trạch: “Nhưng mà hôm qua người ta đã mệt lắm rồi.”
Đáng tiếc là kỹ năng diễn xuất của cô không đáng nhắc tới đối với Đặng Cảnh Trạch, anh vừa nhìn đã nhìn thấu cô luôn rồi. Đặng Cảnh Trạch từ từ kéo chăn của cô ra, lôi thân thể trần truồng của cô ra ngoài: “Hôm qua chú chưa dốc hết sức lực, còn để lại một nửa để hôm nay ăn mà, làm gì có chuyện rất mệt mỏi cơ chứ?”
Người đàn ông này là ma quỷ sao! Trần Chỉ Chỉ âm thầm mắng Đặng Cảnh Trạch cả trăm ngàn lần. Cô còn tưởng rằng hôm qua Đặng Cảnh Trạch là bởi vì yêu thương cô nên mới nhanh chóng bỏ qua cho cô như vậy, không ngờ là anh sợ nếu ăn trong một đêm thì sẽ chơi hỏng cô mất, thế nên mới chia ra để ăn hai lần?
Đúng là con cáo già!
Đặng Cảnh Trạch khôn khéo như vậy, sao có thể không biết lúc này Trần Chỉ Chỉ đang nghĩ cái gì được chứ, anh giả bộ ân cần nói: "Thật sự không được à?”
Trần Chỉ Chỉ thấy hình như có cơ hội đàm phán thì lập tức vội vàng gật đầu, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười thần bí của Đặng Cảnh Trạch thì cô đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, hai chân của Trần Chỉ Chỉ đã bị anh tách ra. Sau cuộc ân ái đêm cả, hai người đều không mặc quần áo, thế nên bây giờ vừa mới tách chân cô ra đã lập tức nhìn thấy rõ ràng hoa huyệt của cô.
Hoa huyệt vốn dĩ mềm mại non nớt, nhưng bởi vì sự thô bạo đêm qua của Đặng Cảnh Trạch mà lúc này đã hơi sưng đỏ lên, những vết đỏ ở phần đùi trong cũng giống như đang lên án hành vi xấu xa của Đặng Cảnh Trạch đêm qua.
Ngón tay của Đặng Cảnh Trạch nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó của cô. Mặc dù động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng dù sao ngón tay của đàn ông cũng thô ráp, chạm nhẹ cũng vẫn đau. Trần Chỉ Chỉ hừ nhẹ hai tiếng.
“Nếu Chỉ Chỉ đã nói là không được, vậy để chú kiểm tra cho Chỉ Chỉ một chút, xem bên trong có bị thương chỗ nào không.”
Đặng Cảnh Trạch trực tiếp dùng hai tay mở ra hai môi âm hộ, tiểu huyệt bé nhỏ như thế này, không ngờ đêm qua lại có thể ăn được một thứ lớn như thế.
Đặng Cảnh Trạch thổi nhẹ hai cái, một dòng dâm thủy lập tức từ bên trong phun ra, Trần Chỉ Chỉ chỉ biết xấu hổ quay đầu đi.
Đặng Cảnh Trạch ngược lại không hề ngại ngùng chút nào, anh cười nói: “Tiểu huyệt sao vẫn dâm đãng như thế? Đã bị dương vật cắm cho sưng lên rồi, thế mà bây giờ chỉ bị nhìn một cái cũng có thể chảy nước.”
Trần Chỉ Chỉ xấu hổ muốn chết, dùng cả hai chân đạp Đặng Cảnh Trạch ra. Nhưng người đàn ông không những không buông mà còn tiếp tục đùa giỡn: “Sao thế? Dâm huyệt không nhịn được nữa à? Muốn tự ma sát rồi à?”
Trần Chỉ Chỉ cảm thấy nếu như bây giờ cô bị Đặng Cảnh Trạch giải quyết ngay tại chỗ, vậy thì cả đời này cô sẽ không thể nào ngẩng cao đầu trước mặt anh được. Thế là, cô càng lúc càng giãy dụa mạnh hơn, hai người giằng có một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng bụng Trần Chỉ Chỉ kêu “òng ọc” một tiếng.
Hai người đồng thời ngừng tay, Trần Chỉ Chỉ xấu hổ ôm bụng, , Đặng Cảnh Trạch có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
Thân thể là vốn liếng của cách mạng, cho dù lúc này Đặng Cảnh Trạch có muốn thế nào đi nữa thì cũng không thể cưỡng ép Trần Chỉ Chỉ làm với mình được. Anh đành phải lùi bước trước, thả Trần Chỉ Chỉ ra, trước tiên phải cho cô ăn no thì anh mới ăn được!
Nhìn Đặng Cảnh Trạch ra ngoài nấu cơm, Trần Chỉ Chỉ mới thở phào một hơi, chuẩn bị mặc quần áo rời giường. Lúc này cô mới phát hiện mình không có quần áo, đây không phải nhà cô nên cũng không có bộ nào để thay cả. Không còn cách nào khác, Trần Chỉ Chỉ lại phải kêu cứu Đặng Cảnh Trạch.
“Ồ, quần áo của em giặt hôm qua còn chưa khô, hay là em không cần mặc quần áo nữa?”
Âm thanh cười trên nỗi đau khổ của người khác của Đặng Cảnh Trạch từ phòng bếp truyền đến.
Trần Chỉ Chỉ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, không mặc quần áo? Để cô trần truồng đi lại trong nhà? Thế chẳng phải chính là mời anh xơi đó sao? Còn lâu cô mới làm theo ý anh!
Cô mở tủ quần áo, tùy tiện lấy một chiếc áo sơ mi của Đặng Cảnh Trạch để mặc, sau đó chạy chân trần ra phòng khách.
Trần Chỉ Chỉ nào biết được, cô mặc áo sơ mi của Đặng Cảnh Trạch, loại quyến rũ này còn khiến người ta mê người hơn so với chuyện không mặc quần áo.
Đặng Cảnh Trạch vừa quay đầu lại đã thấy Trần Chỉ Chỉ đi chân trần trên sàn nhà, áo sơ mi che đến đùi, trên đùi thấp thoáng mấy dấu hôn của anh, có thể tưởng tượng được càng lên trên thì dấu hôn càng nhiều.
"Trần Chỉ Chỉ, đây là tự em dâng tới tận cửa đấy.”
Đặng Cảnh Trạch vừa dứt lời thì đã xuất hiện trước mặt Trần Chỉ Chỉ. Trần Chỉ Chỉ đáng thương vừa mới ra khỏi phòng ngủ đã bị khiêng trở về, chiếc áo sơ mi đáng thương vừa mới khoác lên người cũng đã nhanh chóng bị Đặng Cảnh Trạch cởi ra.
"Đặng Cảnh Trạch, anh là đồ cầm thú!” Trần Chỉ Chỉ hung hăng hô.
Đáp lại cô chính là ngón tay thon dài của Đặng Cảnh Trạch đã thăm dò vào nơi tư mật của cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.