1000 Ngày Ly Hôn: Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ
Chương 105: Một cuộc thương lượng
Võ Anh Thơ
10/04/2023
Nhưng cho dù có thắc mắc hay phản đối gì đi nữa, mấy người của Dịch gia cũng không làm gì được Tiêu Chấn Nam khi mà kết quả ADN được cảnh sát công bố rõ ràng trên truyền thông cả nước, anh ta thực sự trở thành người thừa kế chính đáng của Dịch gia! Ai lại có thể phàn nàn hay kiện tụng chứ?
Thêm vào đó cộng với số tài sản thừa hưởng từ ký kết của Lăng Giang trước đó, hiện nay có thể xem, “nhị thiếu gia” Dịch Liên Hải này có trong tay tài nguồn lực mạnh nhất!
- Hải tổng, chúng ta đến nơi rồi! - Gã vệ sĩ thân tín Jack dừng xe, báo một tiếng.
Tiêu Chấn Nam không cho kẻ khác gọi mình bằng “Dịch tổng”, bởi vì hai chữ này người dân tại Gia Thành vốn đã quen với Dịch Nghiễm hay Dịch Quân rồi, anh ta chính là không muốn mình thành “bản sao” của hai người đáng hận đó nên yêu cầu tất cả gọi bằng “Hải tổng”. Cũng chẳng to tát gì chỉ là nghe không thuận tai lắm thôi.
- Khách hàng đã đến chưa?
Tiêu Chấn Nam xuống xe, hỏi qua Jack. Gã đáp, họ đã đến từ sớm rồi. Anh ta quan sát xung quanh vắng vẻ tĩnh mịch, chỉ có tốp vệ sĩ canh gác cẩn mật, liền bước vào bên trong ngôi nhà khang trang, bí mật.
Có lẽ người ở Gia Thành cũng như cảnh sát không thể ngờ được một Hải tổng tiền tài giàu có tới mức này mà trong tối vẫn còn làm cái tội ác kinh tởm: buôn bán trẻ em!
Sau vụ cô nhi viện W bị phá, Tiêu Chấn Nam vẫn êm xuôi rút lui, thoát khỏi cảnh sát đầy ngoạn mục. Thế nhưng bản thân gã đàn ông ác độc đó vẫn tiếp tục đường dây buôn bán trẻ em, với tài lực hiện tại thì đường dây phi pháp này sẽ càng bành trướng hơn, nhiều “khách hàng” thượng lưu tìm đến.
Tối nay, Tiêu Chấn Nam chính là đi gặp một khách hàng giàu có để thương lượng.
Vị khách này khá bí ẩn, cứ ngồi sau bức rèm dày, Tiêu Chấn Nam chỉ biết đó là một người đàn ông trẻ bởi nghe giọng nói của anh ta:
- Tôi tên Johny Vu, con trai của triệu phú Mỹ Albert Vu. Tôi lập gia đình và có một cô con gái 6 tuổi, nhưng bé không may bị bệnh tim. Tôi không muốn con tôi phải đau đớn chờ đợi việc hiến tim, tôi gần ngay một quả tim khỏe mạnh của đứa trẻ tầm 5-7 tuổi để ghép cho con gái. Vì vậy đã cho người liên lạc với Mr.N đây!
Mr.N là tên gọi trong tối của Tiêu Chấn Nam về đường dây buôn bán trẻ em.
- Mr.Vu yên tâm, tôi trước giờ luôn làm việc mau chóng, nhanh nhẹn. Bình thường khi “đặt hàng”, phải mất tầm vài ngày thì tôi mới giao được. Ngược lại, nếu khách hàng cần trong thời gian quá gấp, hiển nhiên tôi vẫn sẽ đáp ứng thôi, duy chỉ là giá cả “mặt hàng” sẽ cao lắm, ngài thấy thế nào? - Chấn Nam nhàn nhạt bảo.
- Tưởng chuyện gì, chứ về mặt tiền bạc thì Mr.N không phải lo lắng. Tiền tôi không thiếu, tôi chỉ muốn con gái yêu quý của mình tiếp tục sống khỏe mạnh. Mr.N cứ việc ra giá, nhiều bao nhiêu tôi cũng có thể đưa đầy đủ và nhanh nhất có thể!
- Được! - Chấn Nam nhoẻn miệng cười - Mr Vu nói đúng một điều, con người có thể có rất nhiều tiền, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ hết cả đống tiền đó để cứu lấy sức khỏe và kéo dài sinh mệnh của chính mình hoặc cho người thân của mình. Tôi sẽ cho người báo giá cụ thể với ngài, và cả ngày giao dịch.
Tiêu Chấn Nam rời khỏi ngôi nhà bí ẩn, vừa vào trong xe hơi đã nghe Jack hỏi:. Đam Mỹ Sắc
- Mr. Vu đó liệu có đáng tin không? Còn chẳng cho chúng ta thấy mặt mũi.
- Ba cái vụ giao dịch phi pháp này, khách hàng hạn chế lộ diện cũng là chuyện bình thường. Quan trọng, lai lịch không giả mạo là được! Trước đó khi người bên Mr. Vu liên hệ tới, chúng ta đã điều tra kỹ lưỡng về thông tin, lai lịch của anh ta rồi. Triệu phú Mỹ Albert Vu đúng là có một con trai tên Johny Vu, kết hôn được tám năm, sinh ra một trai và một gái. Đứa con gái bị bệnh tim bẩm sinh, cần ghép tim gấp. Anh ta còn đưa ra những bằng chứng cụ thể, xác minh danh tính thực sự là Johny Vu.
Tiêu Chấn Nam phủi nhẹ vạt áo vest, đối với những cuộc giao dịch trong tối thế này, việc tìm hiểu kỹ càng lai lịch của đối tượng khách hàng là vô cùng quan trọng hòng tránh tai mắt do cảnh sát gài vào, nên hiển nhiên không thể có sơ suất gì được.
Chiếc xe của Hải tổng về đến biệt thự Dịch gia cũng gần 12 giờ khuya, cửa sổ ở trên cao nơi phòng của Hâm Đình còn sáng đèn và cô đang yên lặng đứng nép sau bức rèm quan sát Tiêu Chấn Nam xuống xe, vào trong nhà. Cô đeo găng tay vào, rắc bột thuốc lên ghế ngồi, trong lúc làm thì nín thở, hạn chế không hít phải thuốc.
Từ lúc nhận bột thuốc từ bác sĩ David, tới nay đã qua một tháng, đúng là đêm nào Tiêu Chấn Nam cũng tới phòng Hâm Đình, ngồi đúng vào chiếc ghế do cô bày sẵn. Thời gian này, cô tỏ ra khá “ngoan ngoãn”, chẳng hề vui vẻ với anh ta nhưng cũng không quá chống đối. Thậm chí cách một, hai ngày cô còn dùng bữa tối nhạt nhẽo với tên họ Tiêu, hùa theo anh ta đóng vở kịch gia đình quây quần nữa.
Số thuốc bác sĩ David cho không còn nhiều nữa, Tiêu Chấn Nam “ngửi” thuốc hơn 30 ngày, chắc hẳn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều rồi. Hâm Đình chính là đợi một thời cơ thích hợp để vùng thoát khỏi sự giam cầm bệnh hoạn của gã đàn ông điên cuồng ấy.
Tiếng bước chân ngoài cửa phòng vang lên khiến cô thoát khỏi những toan tính trong đầu, nhanh chóng ngồi xuống ghế, đọc sách.
- Đã trễ như vậy rồi mà em còn thức sao?
Nghe Tiêu Chấn Nam hỏi, Hâm Đình khẽ đảo mắt quan sát anh ta vẫn như mọi lần, ngồi vào chiếc ghế phía đối diện với cô. Những hạt bụi thuốc cứ thế bám vào quần áo sang trọng đó! Chuyển dời tia nhìn vào trang sách, cô đáp dửng dưng:
- Khó ngủ nên đọc sách cho khuây khỏa.
- Chứ không phải là em đang chờ tôi à?
- Anh muốn nói thế nào để vui lòng thì cứ là thế đấy...
Thái độ lạnh nhạt thờ ơ từ Hâm Đình đã quá quen với Tiêu Chấn Nam rồi:
- Thật nhàm chán, em chả biết đùa là gì cả! Chiều mai tôi về sớm, sẽ lại cùng em và Y Y dùng cơm tối với nhau, được chứ?
- Tùy anh.
Nói xong hai từ đó, Hâm Đình phát hiện Tiêu Chấn Nam đang yên lặng nhìn mình, trông thì vô hại như kỳ thực đôi mắt đó sâu hiểm lẫn dò xét. Bất giác trong lòng hơi lợn cợn, cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên hời hợt, bỏ sách xuống bàn.
- Lại có chuyện gì nữa sao?
- Chỉ là thời gian gần đây tôi thấy em... hơi khác lạ!
- Khác lạ thế nào?
- Ngoan ngoãn, an phận và nhàn hạ hơi trước rất nhiều.
- Chẳng phải anh muốn tôi nghe lời, không chống đối ư? Thì tôi đang làm đây.
- Đúng vậy, nhưng với tính cách ương bướng mạnh mẽ của em thì làm gì có chuyện em dễ dàng quy phục, chịu nghe lời tôi như thế? Trừ khi... em giả vờ nhẫn nhịn và đang âm mưu lên kế hoạch đằng sau lưng tôi!
Quả thật, lòng Hâm Đình có chút động khi nghe Tiêu Chấn Nam nói thế, thậm chí trong một khắc ngón tay cô đã run nhẹ do giật mình, cũng khó trách khi gã đàn ông ở trước mặt cô vô cùng quỷ quyệt lẫn độc ác.
Tuy nhiên, Hâm Đình cố gắng không để lộ bất kỳ dấu hiệu khác lạ nào cả, nói ra cũng nhờ thời gian qua “đóng kịch” gia đình với gã Chấn Nam này mà giờ cô có thêm tài năng diễn xuất rồi.
Thêm vào đó cộng với số tài sản thừa hưởng từ ký kết của Lăng Giang trước đó, hiện nay có thể xem, “nhị thiếu gia” Dịch Liên Hải này có trong tay tài nguồn lực mạnh nhất!
- Hải tổng, chúng ta đến nơi rồi! - Gã vệ sĩ thân tín Jack dừng xe, báo một tiếng.
Tiêu Chấn Nam không cho kẻ khác gọi mình bằng “Dịch tổng”, bởi vì hai chữ này người dân tại Gia Thành vốn đã quen với Dịch Nghiễm hay Dịch Quân rồi, anh ta chính là không muốn mình thành “bản sao” của hai người đáng hận đó nên yêu cầu tất cả gọi bằng “Hải tổng”. Cũng chẳng to tát gì chỉ là nghe không thuận tai lắm thôi.
- Khách hàng đã đến chưa?
Tiêu Chấn Nam xuống xe, hỏi qua Jack. Gã đáp, họ đã đến từ sớm rồi. Anh ta quan sát xung quanh vắng vẻ tĩnh mịch, chỉ có tốp vệ sĩ canh gác cẩn mật, liền bước vào bên trong ngôi nhà khang trang, bí mật.
Có lẽ người ở Gia Thành cũng như cảnh sát không thể ngờ được một Hải tổng tiền tài giàu có tới mức này mà trong tối vẫn còn làm cái tội ác kinh tởm: buôn bán trẻ em!
Sau vụ cô nhi viện W bị phá, Tiêu Chấn Nam vẫn êm xuôi rút lui, thoát khỏi cảnh sát đầy ngoạn mục. Thế nhưng bản thân gã đàn ông ác độc đó vẫn tiếp tục đường dây buôn bán trẻ em, với tài lực hiện tại thì đường dây phi pháp này sẽ càng bành trướng hơn, nhiều “khách hàng” thượng lưu tìm đến.
Tối nay, Tiêu Chấn Nam chính là đi gặp một khách hàng giàu có để thương lượng.
Vị khách này khá bí ẩn, cứ ngồi sau bức rèm dày, Tiêu Chấn Nam chỉ biết đó là một người đàn ông trẻ bởi nghe giọng nói của anh ta:
- Tôi tên Johny Vu, con trai của triệu phú Mỹ Albert Vu. Tôi lập gia đình và có một cô con gái 6 tuổi, nhưng bé không may bị bệnh tim. Tôi không muốn con tôi phải đau đớn chờ đợi việc hiến tim, tôi gần ngay một quả tim khỏe mạnh của đứa trẻ tầm 5-7 tuổi để ghép cho con gái. Vì vậy đã cho người liên lạc với Mr.N đây!
Mr.N là tên gọi trong tối của Tiêu Chấn Nam về đường dây buôn bán trẻ em.
- Mr.Vu yên tâm, tôi trước giờ luôn làm việc mau chóng, nhanh nhẹn. Bình thường khi “đặt hàng”, phải mất tầm vài ngày thì tôi mới giao được. Ngược lại, nếu khách hàng cần trong thời gian quá gấp, hiển nhiên tôi vẫn sẽ đáp ứng thôi, duy chỉ là giá cả “mặt hàng” sẽ cao lắm, ngài thấy thế nào? - Chấn Nam nhàn nhạt bảo.
- Tưởng chuyện gì, chứ về mặt tiền bạc thì Mr.N không phải lo lắng. Tiền tôi không thiếu, tôi chỉ muốn con gái yêu quý của mình tiếp tục sống khỏe mạnh. Mr.N cứ việc ra giá, nhiều bao nhiêu tôi cũng có thể đưa đầy đủ và nhanh nhất có thể!
- Được! - Chấn Nam nhoẻn miệng cười - Mr Vu nói đúng một điều, con người có thể có rất nhiều tiền, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ hết cả đống tiền đó để cứu lấy sức khỏe và kéo dài sinh mệnh của chính mình hoặc cho người thân của mình. Tôi sẽ cho người báo giá cụ thể với ngài, và cả ngày giao dịch.
Tiêu Chấn Nam rời khỏi ngôi nhà bí ẩn, vừa vào trong xe hơi đã nghe Jack hỏi:. Đam Mỹ Sắc
- Mr. Vu đó liệu có đáng tin không? Còn chẳng cho chúng ta thấy mặt mũi.
- Ba cái vụ giao dịch phi pháp này, khách hàng hạn chế lộ diện cũng là chuyện bình thường. Quan trọng, lai lịch không giả mạo là được! Trước đó khi người bên Mr. Vu liên hệ tới, chúng ta đã điều tra kỹ lưỡng về thông tin, lai lịch của anh ta rồi. Triệu phú Mỹ Albert Vu đúng là có một con trai tên Johny Vu, kết hôn được tám năm, sinh ra một trai và một gái. Đứa con gái bị bệnh tim bẩm sinh, cần ghép tim gấp. Anh ta còn đưa ra những bằng chứng cụ thể, xác minh danh tính thực sự là Johny Vu.
Tiêu Chấn Nam phủi nhẹ vạt áo vest, đối với những cuộc giao dịch trong tối thế này, việc tìm hiểu kỹ càng lai lịch của đối tượng khách hàng là vô cùng quan trọng hòng tránh tai mắt do cảnh sát gài vào, nên hiển nhiên không thể có sơ suất gì được.
Chiếc xe của Hải tổng về đến biệt thự Dịch gia cũng gần 12 giờ khuya, cửa sổ ở trên cao nơi phòng của Hâm Đình còn sáng đèn và cô đang yên lặng đứng nép sau bức rèm quan sát Tiêu Chấn Nam xuống xe, vào trong nhà. Cô đeo găng tay vào, rắc bột thuốc lên ghế ngồi, trong lúc làm thì nín thở, hạn chế không hít phải thuốc.
Từ lúc nhận bột thuốc từ bác sĩ David, tới nay đã qua một tháng, đúng là đêm nào Tiêu Chấn Nam cũng tới phòng Hâm Đình, ngồi đúng vào chiếc ghế do cô bày sẵn. Thời gian này, cô tỏ ra khá “ngoan ngoãn”, chẳng hề vui vẻ với anh ta nhưng cũng không quá chống đối. Thậm chí cách một, hai ngày cô còn dùng bữa tối nhạt nhẽo với tên họ Tiêu, hùa theo anh ta đóng vở kịch gia đình quây quần nữa.
Số thuốc bác sĩ David cho không còn nhiều nữa, Tiêu Chấn Nam “ngửi” thuốc hơn 30 ngày, chắc hẳn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều rồi. Hâm Đình chính là đợi một thời cơ thích hợp để vùng thoát khỏi sự giam cầm bệnh hoạn của gã đàn ông điên cuồng ấy.
Tiếng bước chân ngoài cửa phòng vang lên khiến cô thoát khỏi những toan tính trong đầu, nhanh chóng ngồi xuống ghế, đọc sách.
- Đã trễ như vậy rồi mà em còn thức sao?
Nghe Tiêu Chấn Nam hỏi, Hâm Đình khẽ đảo mắt quan sát anh ta vẫn như mọi lần, ngồi vào chiếc ghế phía đối diện với cô. Những hạt bụi thuốc cứ thế bám vào quần áo sang trọng đó! Chuyển dời tia nhìn vào trang sách, cô đáp dửng dưng:
- Khó ngủ nên đọc sách cho khuây khỏa.
- Chứ không phải là em đang chờ tôi à?
- Anh muốn nói thế nào để vui lòng thì cứ là thế đấy...
Thái độ lạnh nhạt thờ ơ từ Hâm Đình đã quá quen với Tiêu Chấn Nam rồi:
- Thật nhàm chán, em chả biết đùa là gì cả! Chiều mai tôi về sớm, sẽ lại cùng em và Y Y dùng cơm tối với nhau, được chứ?
- Tùy anh.
Nói xong hai từ đó, Hâm Đình phát hiện Tiêu Chấn Nam đang yên lặng nhìn mình, trông thì vô hại như kỳ thực đôi mắt đó sâu hiểm lẫn dò xét. Bất giác trong lòng hơi lợn cợn, cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên hời hợt, bỏ sách xuống bàn.
- Lại có chuyện gì nữa sao?
- Chỉ là thời gian gần đây tôi thấy em... hơi khác lạ!
- Khác lạ thế nào?
- Ngoan ngoãn, an phận và nhàn hạ hơi trước rất nhiều.
- Chẳng phải anh muốn tôi nghe lời, không chống đối ư? Thì tôi đang làm đây.
- Đúng vậy, nhưng với tính cách ương bướng mạnh mẽ của em thì làm gì có chuyện em dễ dàng quy phục, chịu nghe lời tôi như thế? Trừ khi... em giả vờ nhẫn nhịn và đang âm mưu lên kế hoạch đằng sau lưng tôi!
Quả thật, lòng Hâm Đình có chút động khi nghe Tiêu Chấn Nam nói thế, thậm chí trong một khắc ngón tay cô đã run nhẹ do giật mình, cũng khó trách khi gã đàn ông ở trước mặt cô vô cùng quỷ quyệt lẫn độc ác.
Tuy nhiên, Hâm Đình cố gắng không để lộ bất kỳ dấu hiệu khác lạ nào cả, nói ra cũng nhờ thời gian qua “đóng kịch” gia đình với gã Chấn Nam này mà giờ cô có thêm tài năng diễn xuất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.