1000 Ngày Ly Hôn: Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ
Chương 106: Từng hồi cao trào (1)
Võ Anh Thơ
10/04/2023
- Đúng là không có gì qua mắt được anh! - Hâm Đình bày ra bộ mặt lạnh lẽo, căm ghét khi nhìn gã họ Tiêu - Tôi giả vờ ngoan ngoãn là để anh mất cảnh giác, rồi từng bước từng bước giăng bẫy, ở sau lưng anh bày mưu tính kế giết chết anh!
Đón nhận tia nhìn sát khí từ Hâm Đình, tự nhiên Tiêu Chấn Nam bật cười:
- Em diễn kịch dở tệ ấy. Cơ mà nếu em cứ vậy thì tôi yên tâm rồi, chả có gì đáng sợ. Vì một kẻ thực sự có âm mưu thì sẽ không bộc lộ rõ ràng giống như em đâu.
Tiêu Chấn Nam thích thú rời khỏi phòng, lần nữa Hâm Đình lại thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy gã Chấn Nam ấy thật khiến cô muốn thót tim, cũng may cô nhanh nhạy, vận dụng đòn tâm lý mà khéo léo đánh lạc hướng hắn.
Thay vì chối bỏ hoặc phản ứng thì cô thừa nhận luôn ở trước mặt anh ta rằng bản thân “đang có âm mưu”, nhờ chiến lược khôn ngoan này mà cô qua mắt được tay cáo già họ Tiêu, khiến anh ta buông bỏ cảnh giác, thêm nữa ngược lại càng không thể nghi ngờ cô tiếp.
Chẳng biết từ khi nào mà Hâm Đình hiểu rõ việc sử dụng tâm lý để đối phó với Tiêu Chấn Nam tới vậy. Cô và hắn, như thể đang chơi trò đấu trí.
- Hải tổng, anh mệt à?
Câu hỏi của Jack cất lên khá nhỏ ở bên ngoài thu hút sự chú ý của Hâm Đình. Thật khẽ khàng, cô rón rén bước đến gần cửa phòng, áp tai nghe lén.
- Dạo này chắc do công việc nhiều quá nên cảm thấy mệt mỏi, thỉnh thoảng còn sinh ra ảo giác kỳ lạ, vẻ như sức khỏe tôi có chút vấn đề rồi.
- Ngài nên nghỉ ngơi đi, có cần gọi bác sĩ?
- Tôi cũng là bác sĩ, tự sẽ biết kiểm tra. Nhưng trước đó cần phải xong giao dịch với Mr. Vu đã, nên hãy sai người mau chóng đem một đứa trẻ khỏe mạnh đến chỗ tôi, đêm thứ ba tới chúng ta sẽ giao “hàng” cho anh ta...
Âm thanh bên ngoài nhỏ dần rồi tắt hẳn, Hâm Đình bắt đầu suy nghĩ. Tiêu Chấn Nam bắt đầu bị tác động của thuốc bột, thần kinh sẽ trở nên có vấn đề, gặp ảo giác tới phát điên. Nhưng cô không thể chờ thêm nữa vì gã này đã lờ mờ nhận ra sự bất thường của cơ thể, nếu kiểm tra thì nhất định sẽ mau chóng phát hiện ra cô thôi. Trước khi điều ấy xảy ra, cô cần ra tay trước!
Vừa nãy Hâm Đình nghe bọn chúng nhắc tới giao dịch và “một đứa trẻ khỏe mạnh”, tức thì cô hiểu ra ngay Tiêu Chấn Nam vẫn còn buôn bán trẻ em một cách vô nhân đạo. Với tình hình này, cô nhất định phải đưa Yên Yên thoát khỏi gã quái vật ấy.
Anh ta có nói tới đêm giao dịch, nếu như vậy kế hoạch của cô sẽ diễn ra vào đúng thời điểm đó, tranh thủ anh ta cùng với gã Jack không có ở biệt thự…
***
Đêm nay không trăng, lớp lớp mây đen che phủ càng khiến bầu trời thêm tối.
Chiếc xe hơi chở Tiêu Chấn Nam đến địa điểm giao dịch đang chạy trên con đường vắng vẻ vào lúc nửa đêm. Đúng như lời hẹn, sau lần gặp mặt thương lượng thì đêm thứ ba hôm nay anh ta đem “hàng” tới cho Mr. Vu. Thứ gọi là “hàng” chính là một đứa bé gái ngủ say và bị bịt miệng, trói tay chân nằm bên trong cốp xe đằng sau.
Điểm giao hàng là ngoại ô Gia Thành, xe dừng lại, Hải tổng ra vẻ uy quyền bước xuống, đồng thời bên cạnh Jack yêu cầu một gã vệ sĩ đem đứa bé ra ngoài. Cũng chẳng hiểu sao đang vào lúc này mà Tiêu Chấn Nam lại nhức đầu nhẹ, cảm giác đầu óc có chút sây sẩm. Gã Jack liền cất tiếng hỏi:
- Hải tổng vẫn chưa khỏe à?
- Hình như triệu chứng cơ thể bắt đầu nặng hơn thì phải. - Chấn Nam chán nản vì thời gian này quá bận bịu nên chưa thể tự mình kiểm tra sức khỏe - Không sao, tôi vẫn ổn, cố gắng thực hiện giao dịch xong thì tôi sẽ vào bệnh viện Dịch gia ngay!
- Mới một tháng thôi mà sức khỏe ngài xuống hẳn, đã vậy đêm nào trở về biệt thự ngài cũng ghé qua chỗ cô Hâm. Sau mỗi lần như thế ngài lại mệt mỏi thêm...
Gã Jack chỉ thuận miệng nói thế nhưng rồi bất giác khiến Tiêu Chấn Nam phải suy nghĩ. Quả thật ngồi trên cái ghế tổng tài chẳng dễ chịu gì, nhất là mỗi ngày đều đối mặt với núi công việc ngập đầu, tuy nhiên cho dù có là vậy thì anh ta vẫn còn trẻ, đâu thể tới mức sức khỏe sa sút khá nghiêm trọng tới dường này.
Nay nghe tay vệ sĩ nhắc tới Hâm Đình thì Chấn Nam mới bắt đầu để ý, quả thật sau mỗi đêm ghé qua chỗ cô xong thì ngày hôm sau cơ thể anh ta vẻ như càng mệt hơn. Vì sao thế?
Tiêu Chấn Nam vô tình nhìn xuống thân thể mình, đột nhiên phát hiện nơi khuỷu tay áo vest bám một ít hạt trắng li ti kỳ lạ! Ban nãy trước khi đi, anh ta có vào phòng nói chuyện với Hâm Đình một lúc.
Dường như Chấn Nam từ từ nhớ lại, vài đêm trước thỉnh thoảng khi rời khỏi phòng Hâm Đình thì tay áo cũng dính vài hạt trắng, khi ấy cứ nghĩ là bụi bặm, cơ bản chính là không bận tâm quá nhiều. Phòng Hâm Đình bụi bặm tới vậy ư, nhưng vì sao chỉ bám trên tay áo, còn nơi khác thì không?
Giơ cánh tay lên, Tiêu Chấn Nam cẩn thận ngửi nhẹ, bản thân vốn là một bác sĩ nên dĩ nhiên lập tức nhận ra đây là bột thuốc! Dù chẳng rõ đó là thuốc gì, tác dụng ra sao nhưng anh ta hiểu ngay nó chẳng tốt lành gì!
Sức khỏe xuống cấp, thần kinh mệt mỏi nặng nề, chốc chốc còn sản sinh ảo giác… Chấn Nam nghiến răng, nhớ lại dáng vẻ “ngoan ngoãn” khác lạ của Hâm Đình suốt một tháng qua, hóa ra là thế… Chắc chắn cô gái thông minh họ Hâm đã âm thầm ra tay với anh ta rồi!
- Lạ thật, đã quá giờ giao dịch một tiếng! Sao Mr. Vu tới trễ thế? Trước đó gặp mặt thương lượng thì đến rất sớm, nay nhận hàng thì lại tới trễ? - Jack thở dài.
Dẹp chuyện bột thuốc qua một bên, Tiêu Chấn Nam quan sát xung quanh tĩnh mịch, chẳng có lấy một âm thanh nào kể cả tiếng gió. Bất giác cảm thấy đêm giao dịch này rất khác so với những lần trước, yên lặng quá mức! Xuất hiện linh cảm chẳng lành, Chấn Nam mau chóng lên tiếng với Jack:
- Đem đứa trẻ vào lại trong xe, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!
- Hải tổng, có chuyện g...
Gã vệ sĩ da đen chưa nói dứt câu thì thình lình những ánh đèn pha từ trên cao và xung quanh đồng loạt hướng tới chỗ nhóm người của gã họ Tiêu, đồng thời tiếng bước chân dồn dập chạy tới, đúng lúc vang lên chất giọng rất lớn qua loa:
- Cảnh sát đây! Tất cả đứng yên tại chỗ! Chúng tôi có lệnh truy bắt đường dây buôn bán trẻ em! Không được chống cự!
Chết tiệt! Là cảnh sát! Tiêu Chấn Nam điên tiết chửi thề, lập tức cùng Jack vội vàng chạy vào trong xe hơi! Đám vệ sĩ còn lại vừa rút súng bắn trả vừa bỏ chạy nhưng bị lực lượng cảnh sát nhảy tới bắt giữ, cứu được đứa trẻ nằm bất tỉnh đang bị trói. Tình cảnh khi đó ở vùng ngoại ô vô cùng hỗn loạn…
Trong khi Tiêu Chấn Nam đối diện với tình cảnh tồi tệ thì lúc này ở biệt thự Dịch gia đang cháy lớn!
Sự việc phải kể lại cách đây nửa tiếng trước, lúc Tiêu Chấn Nam cùng đám vệ sĩ Jack rời đi, Hâm Đình nhanh chóng bắt đầu kế hoạch đã bàn trước đó với quản gia và cả bác sĩ David. Vẫn như cũ, quản gia nhân lúc đem bánh ngọt cho phu nhân thì nhận mảnh giấy trao đổi từ cô. Ông ta đưa cho bác sĩ David, và kế sách mà Hâm Đình muốn làm chính là phóng hỏa biệt thự để trốn thoát!
Đón nhận tia nhìn sát khí từ Hâm Đình, tự nhiên Tiêu Chấn Nam bật cười:
- Em diễn kịch dở tệ ấy. Cơ mà nếu em cứ vậy thì tôi yên tâm rồi, chả có gì đáng sợ. Vì một kẻ thực sự có âm mưu thì sẽ không bộc lộ rõ ràng giống như em đâu.
Tiêu Chấn Nam thích thú rời khỏi phòng, lần nữa Hâm Đình lại thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy gã Chấn Nam ấy thật khiến cô muốn thót tim, cũng may cô nhanh nhạy, vận dụng đòn tâm lý mà khéo léo đánh lạc hướng hắn.
Thay vì chối bỏ hoặc phản ứng thì cô thừa nhận luôn ở trước mặt anh ta rằng bản thân “đang có âm mưu”, nhờ chiến lược khôn ngoan này mà cô qua mắt được tay cáo già họ Tiêu, khiến anh ta buông bỏ cảnh giác, thêm nữa ngược lại càng không thể nghi ngờ cô tiếp.
Chẳng biết từ khi nào mà Hâm Đình hiểu rõ việc sử dụng tâm lý để đối phó với Tiêu Chấn Nam tới vậy. Cô và hắn, như thể đang chơi trò đấu trí.
- Hải tổng, anh mệt à?
Câu hỏi của Jack cất lên khá nhỏ ở bên ngoài thu hút sự chú ý của Hâm Đình. Thật khẽ khàng, cô rón rén bước đến gần cửa phòng, áp tai nghe lén.
- Dạo này chắc do công việc nhiều quá nên cảm thấy mệt mỏi, thỉnh thoảng còn sinh ra ảo giác kỳ lạ, vẻ như sức khỏe tôi có chút vấn đề rồi.
- Ngài nên nghỉ ngơi đi, có cần gọi bác sĩ?
- Tôi cũng là bác sĩ, tự sẽ biết kiểm tra. Nhưng trước đó cần phải xong giao dịch với Mr. Vu đã, nên hãy sai người mau chóng đem một đứa trẻ khỏe mạnh đến chỗ tôi, đêm thứ ba tới chúng ta sẽ giao “hàng” cho anh ta...
Âm thanh bên ngoài nhỏ dần rồi tắt hẳn, Hâm Đình bắt đầu suy nghĩ. Tiêu Chấn Nam bắt đầu bị tác động của thuốc bột, thần kinh sẽ trở nên có vấn đề, gặp ảo giác tới phát điên. Nhưng cô không thể chờ thêm nữa vì gã này đã lờ mờ nhận ra sự bất thường của cơ thể, nếu kiểm tra thì nhất định sẽ mau chóng phát hiện ra cô thôi. Trước khi điều ấy xảy ra, cô cần ra tay trước!
Vừa nãy Hâm Đình nghe bọn chúng nhắc tới giao dịch và “một đứa trẻ khỏe mạnh”, tức thì cô hiểu ra ngay Tiêu Chấn Nam vẫn còn buôn bán trẻ em một cách vô nhân đạo. Với tình hình này, cô nhất định phải đưa Yên Yên thoát khỏi gã quái vật ấy.
Anh ta có nói tới đêm giao dịch, nếu như vậy kế hoạch của cô sẽ diễn ra vào đúng thời điểm đó, tranh thủ anh ta cùng với gã Jack không có ở biệt thự…
***
Đêm nay không trăng, lớp lớp mây đen che phủ càng khiến bầu trời thêm tối.
Chiếc xe hơi chở Tiêu Chấn Nam đến địa điểm giao dịch đang chạy trên con đường vắng vẻ vào lúc nửa đêm. Đúng như lời hẹn, sau lần gặp mặt thương lượng thì đêm thứ ba hôm nay anh ta đem “hàng” tới cho Mr. Vu. Thứ gọi là “hàng” chính là một đứa bé gái ngủ say và bị bịt miệng, trói tay chân nằm bên trong cốp xe đằng sau.
Điểm giao hàng là ngoại ô Gia Thành, xe dừng lại, Hải tổng ra vẻ uy quyền bước xuống, đồng thời bên cạnh Jack yêu cầu một gã vệ sĩ đem đứa bé ra ngoài. Cũng chẳng hiểu sao đang vào lúc này mà Tiêu Chấn Nam lại nhức đầu nhẹ, cảm giác đầu óc có chút sây sẩm. Gã Jack liền cất tiếng hỏi:
- Hải tổng vẫn chưa khỏe à?
- Hình như triệu chứng cơ thể bắt đầu nặng hơn thì phải. - Chấn Nam chán nản vì thời gian này quá bận bịu nên chưa thể tự mình kiểm tra sức khỏe - Không sao, tôi vẫn ổn, cố gắng thực hiện giao dịch xong thì tôi sẽ vào bệnh viện Dịch gia ngay!
- Mới một tháng thôi mà sức khỏe ngài xuống hẳn, đã vậy đêm nào trở về biệt thự ngài cũng ghé qua chỗ cô Hâm. Sau mỗi lần như thế ngài lại mệt mỏi thêm...
Gã Jack chỉ thuận miệng nói thế nhưng rồi bất giác khiến Tiêu Chấn Nam phải suy nghĩ. Quả thật ngồi trên cái ghế tổng tài chẳng dễ chịu gì, nhất là mỗi ngày đều đối mặt với núi công việc ngập đầu, tuy nhiên cho dù có là vậy thì anh ta vẫn còn trẻ, đâu thể tới mức sức khỏe sa sút khá nghiêm trọng tới dường này.
Nay nghe tay vệ sĩ nhắc tới Hâm Đình thì Chấn Nam mới bắt đầu để ý, quả thật sau mỗi đêm ghé qua chỗ cô xong thì ngày hôm sau cơ thể anh ta vẻ như càng mệt hơn. Vì sao thế?
Tiêu Chấn Nam vô tình nhìn xuống thân thể mình, đột nhiên phát hiện nơi khuỷu tay áo vest bám một ít hạt trắng li ti kỳ lạ! Ban nãy trước khi đi, anh ta có vào phòng nói chuyện với Hâm Đình một lúc.
Dường như Chấn Nam từ từ nhớ lại, vài đêm trước thỉnh thoảng khi rời khỏi phòng Hâm Đình thì tay áo cũng dính vài hạt trắng, khi ấy cứ nghĩ là bụi bặm, cơ bản chính là không bận tâm quá nhiều. Phòng Hâm Đình bụi bặm tới vậy ư, nhưng vì sao chỉ bám trên tay áo, còn nơi khác thì không?
Giơ cánh tay lên, Tiêu Chấn Nam cẩn thận ngửi nhẹ, bản thân vốn là một bác sĩ nên dĩ nhiên lập tức nhận ra đây là bột thuốc! Dù chẳng rõ đó là thuốc gì, tác dụng ra sao nhưng anh ta hiểu ngay nó chẳng tốt lành gì!
Sức khỏe xuống cấp, thần kinh mệt mỏi nặng nề, chốc chốc còn sản sinh ảo giác… Chấn Nam nghiến răng, nhớ lại dáng vẻ “ngoan ngoãn” khác lạ của Hâm Đình suốt một tháng qua, hóa ra là thế… Chắc chắn cô gái thông minh họ Hâm đã âm thầm ra tay với anh ta rồi!
- Lạ thật, đã quá giờ giao dịch một tiếng! Sao Mr. Vu tới trễ thế? Trước đó gặp mặt thương lượng thì đến rất sớm, nay nhận hàng thì lại tới trễ? - Jack thở dài.
Dẹp chuyện bột thuốc qua một bên, Tiêu Chấn Nam quan sát xung quanh tĩnh mịch, chẳng có lấy một âm thanh nào kể cả tiếng gió. Bất giác cảm thấy đêm giao dịch này rất khác so với những lần trước, yên lặng quá mức! Xuất hiện linh cảm chẳng lành, Chấn Nam mau chóng lên tiếng với Jack:
- Đem đứa trẻ vào lại trong xe, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!
- Hải tổng, có chuyện g...
Gã vệ sĩ da đen chưa nói dứt câu thì thình lình những ánh đèn pha từ trên cao và xung quanh đồng loạt hướng tới chỗ nhóm người của gã họ Tiêu, đồng thời tiếng bước chân dồn dập chạy tới, đúng lúc vang lên chất giọng rất lớn qua loa:
- Cảnh sát đây! Tất cả đứng yên tại chỗ! Chúng tôi có lệnh truy bắt đường dây buôn bán trẻ em! Không được chống cự!
Chết tiệt! Là cảnh sát! Tiêu Chấn Nam điên tiết chửi thề, lập tức cùng Jack vội vàng chạy vào trong xe hơi! Đám vệ sĩ còn lại vừa rút súng bắn trả vừa bỏ chạy nhưng bị lực lượng cảnh sát nhảy tới bắt giữ, cứu được đứa trẻ nằm bất tỉnh đang bị trói. Tình cảnh khi đó ở vùng ngoại ô vô cùng hỗn loạn…
Trong khi Tiêu Chấn Nam đối diện với tình cảnh tồi tệ thì lúc này ở biệt thự Dịch gia đang cháy lớn!
Sự việc phải kể lại cách đây nửa tiếng trước, lúc Tiêu Chấn Nam cùng đám vệ sĩ Jack rời đi, Hâm Đình nhanh chóng bắt đầu kế hoạch đã bàn trước đó với quản gia và cả bác sĩ David. Vẫn như cũ, quản gia nhân lúc đem bánh ngọt cho phu nhân thì nhận mảnh giấy trao đổi từ cô. Ông ta đưa cho bác sĩ David, và kế sách mà Hâm Đình muốn làm chính là phóng hỏa biệt thự để trốn thoát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.