Chương 5: .
Zhihu
20/07/2023
Tôi vừa về nhà, mẹ tôi đã cản tôi lại.
Bà mặc một chiếc sườn xám gấm hoa màu xanh, khuôn mặt giận dữ.
Vừa mở miệng đã chất vấn tôi vì sao lại khóa thẻ của Ôn Dương, không có tiền thì sao nó sống được.
Tôi nhìn người mẹ được nuông chiều từ nhỏ của mình. Cả đời bà chưa bao giờ phải buồn đau, đột nhiên tôi hơi ghen tị.
Từ lúc sinh ra, bà đã ngậm thìa vàng* mà lớn lên, sau đó thuận lợi gả cho cha tôi, yên tâm ở nhà làm một người vợ xinh đẹp, giàu có.
(*: sống sung sướng, giàu sang từ bé)
Lúc cả nhà gặp chuyện không may, bà đang cùng các chị em đi Maldives nghỉ dưỡng.
Cha tôi qua đời, cả công ty hỗn loạn. Ngày nào bà cũng ôm tôi mà khóc, nói cha tôi mất rồi, Ôn Dương còn nhỏ, không giúp ích được gì.
Tôi phớt lờ bà ấy, tiếp quản công ty.
Lúc công ty dần phát triển hơn, bà ấy lại lau nước mắt, tiếp tục cùng chị em đi mua sắm, chơi bài, cùng họ uống trà chiều. Bà làm tốt thân phận chim hoàng yến của mình.
Trước kia là chim hoàng yến của cha, bây giờ là chim hoàng yến của tôi.
Tới giờ bà ấy vẫn không hiểu rốt cục ai mới là ông trời của mình.
“Được, vậy con khóa thẻ của mẹ, mở thẻ của em, được không?”
Mẹ tôi há hốc mồm, chớp chớp mắt.
“Mẹ biết ngay mà. Cha mày mất rồi, mày liền cảm thấy mẹ là đồ thừa thãi.”
Tôi biết vì sao bà ấy thích Nguyễn Nguyễn. Không chỉ vì cô ta cứu mạng Ôn Dương, mà còn là vì bọn họ cùng là một loại người.
— Một bông hồng chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông.
Trong thế giới tiểu thuyết này, đàn ông luôn có địa vị cao, đặc biệt là nhà họ Ôn và nhà Tống Mặc - những nhà có nhiều quyền lực, địa vị xã hội.
Một người đàn ông giàu có, có nhiều tài nguyên sẽ luôn là đối tượng được nhiều phụ nữ theo đuổi.
“Chị, điều quan trọng nhất của một người phụ nữ là tìm được một người chồng tốt. Người phụ nữ quá mạnh mẽ, quá tham vọng sẽ không có ai yêu.”
Đúng là những lời đầu độc, thao túng suy nghĩ người khác.
Đó chính là quy tắc trong cuốn tiểu thuyết này.
Chỉ cần chiếm được trái tim đàn ông, bạn chính là người thắng cuộc.
Giống hệt hiện tại.
Tôi nghe mẹ tôi nói: “ Ôn Thư, mẹ biết mấy năm nay mày đều chăm chỉ làm việc, điều hành công ty rất tốt. Nhưng từ giờ trở đi, công ty là của em trai mày. Sau này mày sẽ lấy chồng, mày không thể đối xử với em trai mày thế được.”
Tôi cười, thực sự rất buồn cười.
Dù tôi có kết hôn hay không, tôi cũng không bao giờ để người khác cướp đi vị trí của mình.
Tôi nói: “ Mẹ, đứa con trai không cầm được hai lạng dầu vừng của mẹ sao có thể khiến mẹ tự tin thế? Suy nghĩ này của mẹ quá đáng sợ. Nó có đưa tiền cho mẹ, để mẹ mua đồ trong mấy cửa hàng ở trung tâm thương mại không? Hay mẹ nghĩ mấy năm nay mẹ đã giàu rồi?”
“ Mẹ tưởng hội chị em của mẹ vẫn chơi với mẹ vì mẹ sinh được một thằng con trai à?”
“Mẹ sai rồi, là vì con. Vì con đã cho mẹ dũng khí để mẹ đứng đây hất mặt sai khiến con.”
Mà tôi, là một người phụ nữ.
Mẹ tôi sửng sốt, vẻ mặt thất thần.
Tôi biết lời tôi nói sẽ ảnh hưởng tới tâm lý bà thế nào.
Dù sao, trong mạch truyện gốc, tôi đã nghe lời bà, thậm chí còn vào bếp nấu canh cho Nguyễn Nguyễn khi cô ta đang mang thai.
Nhưng đáng lẽ ra tôi nên làm điều này từ lâu rồi.
Tôi không nhìn bà ấy, bước lên tầng.
Tôi biết bà ấy sẽ không dễ dàng buông tha, nhưng không sao. Thời gian còn dài, chúng ta vừa từ từ mà chơi.
Không tới mấy ngày, Tống Mạc tới tìm tôi, ném một đống hợp đồng xuống trước mặt tôi.
“Ôn Thư, cô có ý gì?”
Tôi lười biếng ngẩng đầu nhìn hắn, im lặng không nói gì.
“Vì sao cô hủy hợp tác cùng nhà họ Tống?”
Tôi không thể không thắc mắc, sao hắn có thể hỏi được câu này nhỉ?
“Hợp đồng hết hạn, tôi không muốn hợp tác tiếp, có vấn đề gì không?”
Không vấn đề gì.
Tôi không phải một con ngốc, chỉ vì đánh cược mà làm trái điều khoản để bồi thường hợp đồng.
Tống Mạc tức cười, hắn đi dạo quanh phòng làm việc của tôi, sau đó tức giận trừng mắt nhìn tôi:
“Tôi không hiểu cô đang làm gì? Cô hủy bỏ hôn ước, giờ còn muốn hủy hợp tác giữa hai nhà.”
“Hay cô muốn dùng cách này để tôi chú ý tới cô? Ôn Thư, đây là cách cô bám lấy đàn ông à? Cô muốn chơi lạt mềm buộc chặt với tôi?”
Không chờ tôi trả lời, hắn đã gật đầu.
“Được, cô thành công rồi. Giờ chúng ta kết hôn, lập tức cầm hộ khẩu tới cục dân chính kết hôn. Cô đừng làm loạn nữa.”
Tôi liếc mắt, trả lời hắn.
“Tống Mạc,anh nói tôi nghe xem, anh có cái ưu điểm gì đáng để tôi bám lấy không buông?”
Tôi cười nhạo một tiếng, cười hắn tự cho là đúng.
Cái loại cậu ấm tự phụ ngậm thìa vàng mà lớn như hắn, đương nhiên sẽ thấy chỗ nào mình cũng tốt. Có rất nhiều phụ nữ quấn quýt không tha mới là việc đương nhiên.
Nhưng bảo hắn nói xem hắn tốt chỗ nào, hắn lại không nói được.
Có tiền? Tôi cũng có.
Đẹp? Ngại quá, tôi cũng đẹp.
Có học thức? Xin lỗi, năng lực tôi cũng không kém.
Vậy mà Tống Mạc còn không biết xấu hổ chạy tới trước mặt tôi, mèo khen mèo dài đuôi.
Tôi vẫn nhớ lúc mới tới công ty, một lũ cáo già nhìn tôi thế nào.
Họ coi phụ nữ như trò đùa.
Họ muốn nhìn tôi rơi xuống đáy vực, muốn nhìn tôi bất lực giãy địa, thút thít cầu xin họ. Sau đó thừa nhận mình là một người phụ nữ vô dụng, yếu đuối.
Sắc mặc Tống Mạc lúc trắng lúc đó, mấp máy môi hết lần này tới lần khác không nói được gì.
Cuối cùng tức giận nói: “ Cô đừng hối hận.”
Sau đó hắn rời đi.
Tôi nhặt đống hợp đồng kia lên, mở ra xem. Sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Bà mặc một chiếc sườn xám gấm hoa màu xanh, khuôn mặt giận dữ.
Vừa mở miệng đã chất vấn tôi vì sao lại khóa thẻ của Ôn Dương, không có tiền thì sao nó sống được.
Tôi nhìn người mẹ được nuông chiều từ nhỏ của mình. Cả đời bà chưa bao giờ phải buồn đau, đột nhiên tôi hơi ghen tị.
Từ lúc sinh ra, bà đã ngậm thìa vàng* mà lớn lên, sau đó thuận lợi gả cho cha tôi, yên tâm ở nhà làm một người vợ xinh đẹp, giàu có.
(*: sống sung sướng, giàu sang từ bé)
Lúc cả nhà gặp chuyện không may, bà đang cùng các chị em đi Maldives nghỉ dưỡng.
Cha tôi qua đời, cả công ty hỗn loạn. Ngày nào bà cũng ôm tôi mà khóc, nói cha tôi mất rồi, Ôn Dương còn nhỏ, không giúp ích được gì.
Tôi phớt lờ bà ấy, tiếp quản công ty.
Lúc công ty dần phát triển hơn, bà ấy lại lau nước mắt, tiếp tục cùng chị em đi mua sắm, chơi bài, cùng họ uống trà chiều. Bà làm tốt thân phận chim hoàng yến của mình.
Trước kia là chim hoàng yến của cha, bây giờ là chim hoàng yến của tôi.
Tới giờ bà ấy vẫn không hiểu rốt cục ai mới là ông trời của mình.
“Được, vậy con khóa thẻ của mẹ, mở thẻ của em, được không?”
Mẹ tôi há hốc mồm, chớp chớp mắt.
“Mẹ biết ngay mà. Cha mày mất rồi, mày liền cảm thấy mẹ là đồ thừa thãi.”
Tôi biết vì sao bà ấy thích Nguyễn Nguyễn. Không chỉ vì cô ta cứu mạng Ôn Dương, mà còn là vì bọn họ cùng là một loại người.
— Một bông hồng chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông.
Trong thế giới tiểu thuyết này, đàn ông luôn có địa vị cao, đặc biệt là nhà họ Ôn và nhà Tống Mặc - những nhà có nhiều quyền lực, địa vị xã hội.
Một người đàn ông giàu có, có nhiều tài nguyên sẽ luôn là đối tượng được nhiều phụ nữ theo đuổi.
“Chị, điều quan trọng nhất của một người phụ nữ là tìm được một người chồng tốt. Người phụ nữ quá mạnh mẽ, quá tham vọng sẽ không có ai yêu.”
Đúng là những lời đầu độc, thao túng suy nghĩ người khác.
Đó chính là quy tắc trong cuốn tiểu thuyết này.
Chỉ cần chiếm được trái tim đàn ông, bạn chính là người thắng cuộc.
Giống hệt hiện tại.
Tôi nghe mẹ tôi nói: “ Ôn Thư, mẹ biết mấy năm nay mày đều chăm chỉ làm việc, điều hành công ty rất tốt. Nhưng từ giờ trở đi, công ty là của em trai mày. Sau này mày sẽ lấy chồng, mày không thể đối xử với em trai mày thế được.”
Tôi cười, thực sự rất buồn cười.
Dù tôi có kết hôn hay không, tôi cũng không bao giờ để người khác cướp đi vị trí của mình.
Tôi nói: “ Mẹ, đứa con trai không cầm được hai lạng dầu vừng của mẹ sao có thể khiến mẹ tự tin thế? Suy nghĩ này của mẹ quá đáng sợ. Nó có đưa tiền cho mẹ, để mẹ mua đồ trong mấy cửa hàng ở trung tâm thương mại không? Hay mẹ nghĩ mấy năm nay mẹ đã giàu rồi?”
“ Mẹ tưởng hội chị em của mẹ vẫn chơi với mẹ vì mẹ sinh được một thằng con trai à?”
“Mẹ sai rồi, là vì con. Vì con đã cho mẹ dũng khí để mẹ đứng đây hất mặt sai khiến con.”
Mà tôi, là một người phụ nữ.
Mẹ tôi sửng sốt, vẻ mặt thất thần.
Tôi biết lời tôi nói sẽ ảnh hưởng tới tâm lý bà thế nào.
Dù sao, trong mạch truyện gốc, tôi đã nghe lời bà, thậm chí còn vào bếp nấu canh cho Nguyễn Nguyễn khi cô ta đang mang thai.
Nhưng đáng lẽ ra tôi nên làm điều này từ lâu rồi.
Tôi không nhìn bà ấy, bước lên tầng.
Tôi biết bà ấy sẽ không dễ dàng buông tha, nhưng không sao. Thời gian còn dài, chúng ta vừa từ từ mà chơi.
Không tới mấy ngày, Tống Mạc tới tìm tôi, ném một đống hợp đồng xuống trước mặt tôi.
“Ôn Thư, cô có ý gì?”
Tôi lười biếng ngẩng đầu nhìn hắn, im lặng không nói gì.
“Vì sao cô hủy hợp tác cùng nhà họ Tống?”
Tôi không thể không thắc mắc, sao hắn có thể hỏi được câu này nhỉ?
“Hợp đồng hết hạn, tôi không muốn hợp tác tiếp, có vấn đề gì không?”
Không vấn đề gì.
Tôi không phải một con ngốc, chỉ vì đánh cược mà làm trái điều khoản để bồi thường hợp đồng.
Tống Mạc tức cười, hắn đi dạo quanh phòng làm việc của tôi, sau đó tức giận trừng mắt nhìn tôi:
“Tôi không hiểu cô đang làm gì? Cô hủy bỏ hôn ước, giờ còn muốn hủy hợp tác giữa hai nhà.”
“Hay cô muốn dùng cách này để tôi chú ý tới cô? Ôn Thư, đây là cách cô bám lấy đàn ông à? Cô muốn chơi lạt mềm buộc chặt với tôi?”
Không chờ tôi trả lời, hắn đã gật đầu.
“Được, cô thành công rồi. Giờ chúng ta kết hôn, lập tức cầm hộ khẩu tới cục dân chính kết hôn. Cô đừng làm loạn nữa.”
Tôi liếc mắt, trả lời hắn.
“Tống Mạc,anh nói tôi nghe xem, anh có cái ưu điểm gì đáng để tôi bám lấy không buông?”
Tôi cười nhạo một tiếng, cười hắn tự cho là đúng.
Cái loại cậu ấm tự phụ ngậm thìa vàng mà lớn như hắn, đương nhiên sẽ thấy chỗ nào mình cũng tốt. Có rất nhiều phụ nữ quấn quýt không tha mới là việc đương nhiên.
Nhưng bảo hắn nói xem hắn tốt chỗ nào, hắn lại không nói được.
Có tiền? Tôi cũng có.
Đẹp? Ngại quá, tôi cũng đẹp.
Có học thức? Xin lỗi, năng lực tôi cũng không kém.
Vậy mà Tống Mạc còn không biết xấu hổ chạy tới trước mặt tôi, mèo khen mèo dài đuôi.
Tôi vẫn nhớ lúc mới tới công ty, một lũ cáo già nhìn tôi thế nào.
Họ coi phụ nữ như trò đùa.
Họ muốn nhìn tôi rơi xuống đáy vực, muốn nhìn tôi bất lực giãy địa, thút thít cầu xin họ. Sau đó thừa nhận mình là một người phụ nữ vô dụng, yếu đuối.
Sắc mặc Tống Mạc lúc trắng lúc đó, mấp máy môi hết lần này tới lần khác không nói được gì.
Cuối cùng tức giận nói: “ Cô đừng hối hận.”
Sau đó hắn rời đi.
Tôi nhặt đống hợp đồng kia lên, mở ra xem. Sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.