Chương 4:
Zhihu
20/07/2023
"Đúng, em là con gái của bảo mẫu, không sánh được với người nhà họ Ôn, chị cũng không cần phải nhục nhã em như vậy!"
Cô ta ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn rơi như suối, trông oan ức nhưng quật cường, mạnh mẽ, khiến người khác thương xót.
"Cô Ôn."
"Gì cơ?" Nguyễn Nguyễn sửng sốt, tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
Tôi kiên nhẫn gạt tay cô ta ra: “Xin hãy gọi tôi là cô Ôn, tôi thấy giữa chúng ta không có quan hệ gì cả.”
“ Hiện tại không phải ruột thịt hay họ hàng, sau này cũng sẽ không.”
Tôi nheo mắt ẩn ý nhìn Ôn Dương.
Nguyễn Nguyễn sững sờ một lúc.
"Chị không thể đối xử với em như vậy, nếu không phải năm đó có em..."
Cô ta bắt đầu nghẹn ngào, cuối cùng dựa vào lòng Ôn Dương, nức nở khóc.
Ôn Dương thương xót an ủi cô ta.
"Ôn Thư, đừng quá coi trọng bản thân, không đến phiên cô quyết định thay nhà họ Ôn."
Thành thật mà nói, đó cũng là thất bại của tôi khi có một đứa em trai si tình như vậy cũng là một thất bại lớn trong cuộc đời tôi.
Đến bây giờ còn không gọi được một tiếng chị tử tế, đúng là một thằng bất lịch sự.
Tôi có thể quyết định hay không, nhà họ Ôn Có đến lượt tôi quyết định không, rồi nó sẽ biết.
Về câu nói chưa xong vừa rồi của Nguyễn Nguyễn, mặt tôi tối sầm lại.
Cô ta vốn muốn nói, nếu năm đó không có cô ta cứu Ôn Dương từ biển lửa, nó đã không còn sống.
Tôi đáng lẽ phải biết ơn cô ta cả đời.
4
Vào đêm trước khi tôi quay về Trung Quốc, nhà cũ của gia đình tôi bị cháy lớn.
Nguyễn Nguyễn 8 tuổi sống cùng mẹ cô ta, khi còn nhỏ Ôn Dương bị bắt cóc, bằng cách nào đó, nó đã trốn thoát.
Sau khi hoảng loạn,nó được hai mẹ con nhà đó cứu, bố tôi đã cho họ một khoản tiền để tỏ lòng biết ơn.
Chính mẹ của Nguyễn Nguyễn đã đến nhà tôi, bà ấy nói bố của Nguyễn Nguyễn là một tên nghiện cờ bạc, mỗi lần cược thua đều sẽ đánh mắng mẹ con họ.
Bà ta đã yêu cầu bố tôi cho một công việc để, để bà ta có thể đưa Nguyễn Nguyễn trốn khỏi địa ngục đó.
Nguyễn Nguyễn và Ôn Dương bằng tuổi nhau, cha tôi thấy cô ta dễ thương, hiểu chuyện nên thương hại cô ta, gửi cô ta đến trường quý tộc mà Ôn Dương đang theo học.
Cô ta và Ôn Dương cùng nhau lớn lên như đôi thanh mai trúc mã.
Lúc đầu, Ôn Dương vẫn luôn bắt nạt cô ta, phớt lờ mỗi khi cô ta nói chuyện, hai người cứ như vậy cho đến năm mười sáu tuổi.
Cho đến đêm hôm đó, ngôi nhà cũ bốc cháy.
Cha tôi bị chôn vùi trong biển lửa, nhưng Ôn Dương, người ở xa phòng của Nguyễn Nguyễn nhất, đã được cô ta cứu.
Kể từ đó, Nguyễn Nguyễn mới thực sự để lại dấu ấn trong lòng Ôn Dương.
Tình tiết trong tiểu thuyết khiến người ta cảm thấy tàn nhẫn nhất chính là sau này Ôn Dương mới phát hiện ra vụ cháy nhà cũ có liên quan đến mẹ của Nguyễn Nguyễn.
Hận thù và tình yêu không thể kiểm soát khiến nó nhiều lần mâu thuẫn, Ôn Dương bắt đầu đối xử lạnh nhạt với Nguyễn Nguyễn, thậm chí còn dùng lễ đính hôn để che giấu tình yêu của mình với Nguyễn Nguyễn.
Vào ngày đính hôn của Ôn Dương, Nguyễn Nguyễn giả chết, sau đó được Tống Mặc giấu đi trong hai năm, cốt truyện lên đến cao trào.
Vì Nguyễn Nguyễn,trong hai năm này, Ôn Dương đã làm rất nhiều điều kỳ quặc, hủy bỏ hôn ước, uống rượu,chán nản mỗi ngày, thậm chí còn tự sát.
Sự hối hận khi mất đi Nguyễn Nguyễn đã khiến Ôn Dương hoàn toàn yêu Nguyễn Nguyễn, nó quên mất cái chết của cha mình, chỉ nhớ rằng Nguyễn Nguyễn đã liều chết để cứu nó.
Nhìn xem, một tình yêu vĩ đại và cảm động biết bao.
Tôi mất cha thì làm sao chứ?
Hai người họ còn suýt mất đi tình yêu của đời mình kia kìa.
Bây giờ cha tôi đã ch.ế.t, tôi định sẽ
đi một con đường trái ngược với tình tiết của toàn bộ thế giới tiểu thuyết.
Nguyễn Nguyễn vẫn đứng tại chỗ, ra vẻ bướng bỉnh, nước mắt rơi xuống từng giọt, gò má cô ta ửng hồng.
Cô ta nắm chặt áo Ôn Dương, nấc lên từng tiếng: “Đi thôi, dù sao cũng chúng ta cũng không được chào đón ở đây, chúng ta sẽ không quay lại nữa!"
Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy khiêu khích.
Ôn Dương nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, đau lòng nói: "Được, chúng ta đi, không bao giờ trở lại đây nữa."
Tuyệt thật.
Bây giờ tôi chỉ ước mình có thể tránh xa họ càng xa càng tốt, khỏi gặp xui xẻo.
Muốn đùa giỡn với tôi chứ gì, được thôi, tôi sẽ chiều hai người.
Tôi lấy điện thoại ra và gọi thẳng cho thư ký.
"Thư ký Lâm, cô hãy đóng băng tất cả thẻ dưới tên Ôn Dương, sau đó lấy lại tất cả xe hơi và bất động sản."
"Vâng,tôi sẽ làm ngay."
Ôn Dương: "..."
Nguyễn Nguyễn: "..."
Tôi thực sự rất thích khuôn mặt cạn lời của hai người họ lúc này.
Sau khi cúp điện thoại, tôi đi đến trước mặt Ôn Dương, vỗ vai nó: “Em trai thân mến, đi nhanh còn kịp nha.”
“Về nhà đi, *kim ốc tàng kiều, không còn sớm nữa đâu”
(*kim ốc tàng kiều: tích xưa của TQ, nghĩa là nhà vàng giấu người đẹp)
Ôn Dương cắn răng: " Ôn Thư, chị được lắm."
Tôi nhún vai thờ ơ.
Tôi thực sự rất mừng vì sau khi tôi thức tỉnh, Ôn Dương vẫn chỉ biết dựa vào cái bóng của gia đình, tiêu tiền phung phí cho phụ nữ.
Làm một tên thiếu gia bất tài vô dụng.
Tôi muốn xem nó định chu cấp cho Nguyễn Nguyễn như thế nào.
Tôi mỉm cười quay người rời đi, Nguyễn Nguyễn hét lên sau lưng tôi, nói rằng thứ cô ta yêu không phải là tiền của Ôn Dương mà là Ôn Dương.
Dù nó có trắng tay, cô ta vẫn yêu nó.
Thật là cảm động, tôi cực kì hoan nghênh cô ta.
Cô ta ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn rơi như suối, trông oan ức nhưng quật cường, mạnh mẽ, khiến người khác thương xót.
"Cô Ôn."
"Gì cơ?" Nguyễn Nguyễn sửng sốt, tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
Tôi kiên nhẫn gạt tay cô ta ra: “Xin hãy gọi tôi là cô Ôn, tôi thấy giữa chúng ta không có quan hệ gì cả.”
“ Hiện tại không phải ruột thịt hay họ hàng, sau này cũng sẽ không.”
Tôi nheo mắt ẩn ý nhìn Ôn Dương.
Nguyễn Nguyễn sững sờ một lúc.
"Chị không thể đối xử với em như vậy, nếu không phải năm đó có em..."
Cô ta bắt đầu nghẹn ngào, cuối cùng dựa vào lòng Ôn Dương, nức nở khóc.
Ôn Dương thương xót an ủi cô ta.
"Ôn Thư, đừng quá coi trọng bản thân, không đến phiên cô quyết định thay nhà họ Ôn."
Thành thật mà nói, đó cũng là thất bại của tôi khi có một đứa em trai si tình như vậy cũng là một thất bại lớn trong cuộc đời tôi.
Đến bây giờ còn không gọi được một tiếng chị tử tế, đúng là một thằng bất lịch sự.
Tôi có thể quyết định hay không, nhà họ Ôn Có đến lượt tôi quyết định không, rồi nó sẽ biết.
Về câu nói chưa xong vừa rồi của Nguyễn Nguyễn, mặt tôi tối sầm lại.
Cô ta vốn muốn nói, nếu năm đó không có cô ta cứu Ôn Dương từ biển lửa, nó đã không còn sống.
Tôi đáng lẽ phải biết ơn cô ta cả đời.
4
Vào đêm trước khi tôi quay về Trung Quốc, nhà cũ của gia đình tôi bị cháy lớn.
Nguyễn Nguyễn 8 tuổi sống cùng mẹ cô ta, khi còn nhỏ Ôn Dương bị bắt cóc, bằng cách nào đó, nó đã trốn thoát.
Sau khi hoảng loạn,nó được hai mẹ con nhà đó cứu, bố tôi đã cho họ một khoản tiền để tỏ lòng biết ơn.
Chính mẹ của Nguyễn Nguyễn đã đến nhà tôi, bà ấy nói bố của Nguyễn Nguyễn là một tên nghiện cờ bạc, mỗi lần cược thua đều sẽ đánh mắng mẹ con họ.
Bà ta đã yêu cầu bố tôi cho một công việc để, để bà ta có thể đưa Nguyễn Nguyễn trốn khỏi địa ngục đó.
Nguyễn Nguyễn và Ôn Dương bằng tuổi nhau, cha tôi thấy cô ta dễ thương, hiểu chuyện nên thương hại cô ta, gửi cô ta đến trường quý tộc mà Ôn Dương đang theo học.
Cô ta và Ôn Dương cùng nhau lớn lên như đôi thanh mai trúc mã.
Lúc đầu, Ôn Dương vẫn luôn bắt nạt cô ta, phớt lờ mỗi khi cô ta nói chuyện, hai người cứ như vậy cho đến năm mười sáu tuổi.
Cho đến đêm hôm đó, ngôi nhà cũ bốc cháy.
Cha tôi bị chôn vùi trong biển lửa, nhưng Ôn Dương, người ở xa phòng của Nguyễn Nguyễn nhất, đã được cô ta cứu.
Kể từ đó, Nguyễn Nguyễn mới thực sự để lại dấu ấn trong lòng Ôn Dương.
Tình tiết trong tiểu thuyết khiến người ta cảm thấy tàn nhẫn nhất chính là sau này Ôn Dương mới phát hiện ra vụ cháy nhà cũ có liên quan đến mẹ của Nguyễn Nguyễn.
Hận thù và tình yêu không thể kiểm soát khiến nó nhiều lần mâu thuẫn, Ôn Dương bắt đầu đối xử lạnh nhạt với Nguyễn Nguyễn, thậm chí còn dùng lễ đính hôn để che giấu tình yêu của mình với Nguyễn Nguyễn.
Vào ngày đính hôn của Ôn Dương, Nguyễn Nguyễn giả chết, sau đó được Tống Mặc giấu đi trong hai năm, cốt truyện lên đến cao trào.
Vì Nguyễn Nguyễn,trong hai năm này, Ôn Dương đã làm rất nhiều điều kỳ quặc, hủy bỏ hôn ước, uống rượu,chán nản mỗi ngày, thậm chí còn tự sát.
Sự hối hận khi mất đi Nguyễn Nguyễn đã khiến Ôn Dương hoàn toàn yêu Nguyễn Nguyễn, nó quên mất cái chết của cha mình, chỉ nhớ rằng Nguyễn Nguyễn đã liều chết để cứu nó.
Nhìn xem, một tình yêu vĩ đại và cảm động biết bao.
Tôi mất cha thì làm sao chứ?
Hai người họ còn suýt mất đi tình yêu của đời mình kia kìa.
Bây giờ cha tôi đã ch.ế.t, tôi định sẽ
đi một con đường trái ngược với tình tiết của toàn bộ thế giới tiểu thuyết.
Nguyễn Nguyễn vẫn đứng tại chỗ, ra vẻ bướng bỉnh, nước mắt rơi xuống từng giọt, gò má cô ta ửng hồng.
Cô ta nắm chặt áo Ôn Dương, nấc lên từng tiếng: “Đi thôi, dù sao cũng chúng ta cũng không được chào đón ở đây, chúng ta sẽ không quay lại nữa!"
Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy khiêu khích.
Ôn Dương nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, đau lòng nói: "Được, chúng ta đi, không bao giờ trở lại đây nữa."
Tuyệt thật.
Bây giờ tôi chỉ ước mình có thể tránh xa họ càng xa càng tốt, khỏi gặp xui xẻo.
Muốn đùa giỡn với tôi chứ gì, được thôi, tôi sẽ chiều hai người.
Tôi lấy điện thoại ra và gọi thẳng cho thư ký.
"Thư ký Lâm, cô hãy đóng băng tất cả thẻ dưới tên Ôn Dương, sau đó lấy lại tất cả xe hơi và bất động sản."
"Vâng,tôi sẽ làm ngay."
Ôn Dương: "..."
Nguyễn Nguyễn: "..."
Tôi thực sự rất thích khuôn mặt cạn lời của hai người họ lúc này.
Sau khi cúp điện thoại, tôi đi đến trước mặt Ôn Dương, vỗ vai nó: “Em trai thân mến, đi nhanh còn kịp nha.”
“Về nhà đi, *kim ốc tàng kiều, không còn sớm nữa đâu”
(*kim ốc tàng kiều: tích xưa của TQ, nghĩa là nhà vàng giấu người đẹp)
Ôn Dương cắn răng: " Ôn Thư, chị được lắm."
Tôi nhún vai thờ ơ.
Tôi thực sự rất mừng vì sau khi tôi thức tỉnh, Ôn Dương vẫn chỉ biết dựa vào cái bóng của gia đình, tiêu tiền phung phí cho phụ nữ.
Làm một tên thiếu gia bất tài vô dụng.
Tôi muốn xem nó định chu cấp cho Nguyễn Nguyễn như thế nào.
Tôi mỉm cười quay người rời đi, Nguyễn Nguyễn hét lên sau lưng tôi, nói rằng thứ cô ta yêu không phải là tiền của Ôn Dương mà là Ôn Dương.
Dù nó có trắng tay, cô ta vẫn yêu nó.
Thật là cảm động, tôi cực kì hoan nghênh cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.