Chương 85: Tạm biệt
YuuaKirigaya
02/05/2018
New York, Mĩ.
Một nhà thờ nằm đằng sau khu rừng, hoàn toàn tách biệt với thành phố phồn hoa nhộn nhịp. Ở đây hiện đang tổ chức một tang lễ.
Không khí bên trong nhà thờ uy nghiêm và yên tĩnh. Vang lên đều đều là tiếng của vị linh mục.
Bạch Dương trong chiếc váy đen lén quay sang Song Tử bên cạnh. Cậu vì nó khều mà hơi cúi xuống, trong khi Bạch Dương cố nói một cách nhỏ nhất.
"Nó.. có tới không?"
Song Tử không quá ngạc nhiên trước câu hỏi của Bạch Dương. Dù sao, đó cũng là chuyện khiến cậu bận tâm nãy giờ. Cậu nhìn sang Thiên Thành đang đứng đằng kia, nghiêm nghị trong bộ âu đen và đằng sau là bà Ellen Nguyễn. Kể cả Nhân Mã cũng không có mặt ở đây.
Sự thiếu vắng của Sư Tử không khiến Thiên Thành đánh mất sự bình tĩnh vốn có của mình. Dù cho nó là người đề xuất ý kiến, dù cho nó đã có mặt ở đất nước này, có vẻ em gái cậu vẫn chưa đủ can đảm đối diện với sự thật nghiệt ngã mà chính Thiên Thành còn chưa thể chấp nhận. Sự qua đời của một Tử Thiên còn quá trẻ.
Khi bài đọc của vị linh mục kết thúc là lúc mọi người bày tỏ sự tiếc nuối của mình. Khách mời của tang lễ chỉ đơn thuần vài đối tác làm ăn quan trọng của Thiên Thành, cùng với gia đình của Song Tử. Dù vậy, vẫn vài kẻ ở đây khiến cậu cảm thấy khó chịu đôi chút.
Trong lúc Thiên Thành định rời khỏi nhà thờ để cùng đến nơi chôn thì một người đàn ông trung niên chậm rãi bước tới trước mặt cậu. Dáng người to béo nhưng sang trọng đúng chất một chính trị gia. Mày Thiên Thành lập tức nhíu lại khi người đàn ông cản bước cậu, dù ông hiểu ngay và tránh sang một bên ngay sau đó.
Thiên Thành theo thói quen khẽ gật đầu chào.
"Xin chia buồn cùng cậu, chủ tịch Leon. Điều đó thật tàn nhẫn đối với thiếu gia, hẳn tiểu thư sẽ rất buồn."
Người đàn ông này là đối tác của công ty kể từ khi nó còn được điều hành bởi chủ tịch tiền nhiệm - ba cậu. Đó là lí do duy nhất Thiên Thành vẫn làm việc với ông ta, dù cho người đàn ông hoàn toàn không tốt đẹp gì.
Vị chủ tịch trẻ hơi cười, một nụ cười lạnh băng.
"Cảm ơn lòng tốt của ngài, Sir chủ tịch. Con bé sẽ ổn thôi. Vậy chào ngài, tôi xin phép đi trước!"
Thiên Thành cùng bà Ellen Nguyễn bước qua chủ tịch Sir ngay sau đó. Cậu nên đến đó thay vì trò chuyện cùng ông ta, dù điều đó nhất định khiến cho vị chủ tịch trở nên tức giận.
Tuy nhiên, một người khác lại chặn bước đi của cậu, khiến Thiên Thành có chút sững người. Dù đôi mắt vẫn lạnh nhạt, cậu hoàn toàn không hề giận dữ dù người chặn đường đi của cậu là một cô gái đi chăng nữa.
Trước khi Thiên Thành kịp nhận ra, má cậu đã trở nên đau rát. Đầu bị đánh sang một bên, và đôi mắt nâu khói vẫn đương bình thản đến lạ lùng tận khi cậu nhìn vào cô gái trước mặt mình.
"Bạch Dương, con nghĩ mình đang làm gì vậy hả?!"
Bàn tay vừa tát Thiên Thành của Bạch Dương bị bà Ellen nắm chặt. Dù vậy, sự giận dữ vẫn hiện rõ trên gương mặt nó lúc này. Bất mãn và quyết không phục.
"Cô liệu đang giận dữ về điều gì, Bạch Dương?"
Đôi mắt nâu của Bạch Dương tức thì quay phắt sang Thiên Thành, bàn tay vừa được thả ra theo lệnh cậu siết chặt. Nó chỉ hận không thể cho cậu ta thêm một cái tát nữa.
"Cậu tự đi mà hỏi chính mình!"
"Con bé này, không được vô lễ!"
Lời của bà Ellen không còn đủ để trấn tĩnh Bạch Dương lúc này nữa. Nó cắn chặt môi, rồi quay người bỏ đi ngay sau đó.
Bà Ellen quay sang Thiên Thành, cẩn trọng cúi đầu trước cậu chủ.
"Cậu chủ, tôi xin lỗi về hành vi thiếu tôn trọng của con gái mình."
"Bà đừng bận tâm, tôi ổn."
Mắt Thiên Thành nhìn theo Bạch Dương vừa bước vào xe. Ánh mắt không chút thay đổi, cậu đưa tay chạm nhẹ má mình. Đau rát.
***
Song Tử đứng nói chuyện với ba mẹ mình gần đó, mọi chuyện đều lọt vào mắt cậu. Sau khi chào ba mẹ, cậu nhanh chóng chạy theo Bạch Dương. Bước đến, cậu thản nhiên mở cửa xe đi vào trong và ngồi đối diện với nó.
Bạch Dương hai bàn tay đan lại đặt trên đùi, siết chặt trong khi môi cứ mím vào nhau. Song Tử nhìn cảnh đó, khẽ mỉm cười.
"Cậu vẫn còn tức giận sao?"
"Đương nhiên! Mà thôi bỏ đi."
Nhìn Bạch Dương hất mặt đi, Song Tử hơi nghiêng đầu một chút.
Bạch Dương biết việc mà nó vừa làm động trời như thế nào. Nó vừa tát Thiên Thành, người mà cả đời nó đáng ra phải tôn trọng. Nhưng dù mẹ nó cố gắng khuyên nó bao nhiêu, thậm chí mắng nó, Bạch Dương vẫn không thể tỏ ra tôn kính bất kì ai trong gia tộc Hàn gia mà Sư Tử hay Tử Thiên là một điển hình, đương nhiên là trừ quý ông và quý bà quá cố. Dù cho, Nguyễn gia của nó vốn phụng sự gia tộc này từ rất lâu về trước đi chăng nữa. Chưa kể, chuyện này xảy ra càng khiến Bạch Dương thêm giận dữ.
Ừ thì cứ cho bữa đó vì trục trặc mà không thể đến kịp, Thiên Thành dạo trước đó cũng có thèm đến thăm hai đứa đó đâu. Bạch Dương cảm thấy bực bội. Kể cả dù cậu ta thực lạnh lùng, kể cả dù nó biết rõ cậu ta chỉ là tỏ ra như vậy, bộ mặt lãnh cảm đó của Thiên Thành trong tang lễ Tử Thiên nó không chịu được.
Song Tử chỉ nhìn theo nó, thỉnh thoảng mỉm cười một cái. Cậu không can thiệp, cũng không lên tiếng bảo ban. Dù nó là người cậu thích, Song Tử không bênh vực ai cả, kể cả khi cậu vẫn còn bực vì thái độ của Thiên Thành đi chăng nữa.
***
Nơi chôn cất của Tử Thiên thuộc khuôn viên sau của dinh thự, cùng với bia mộ của vợ chồng chủ nhân gia tộc tiền nhiệm. Người nhà Hàn gia luôn như vậy, được chôn cất ở nơi yên nghỉ của gia tộc. Trên thảm cỏ xanh mướt, người ta đứng xung quanh chiếc hòm mà bày tỏ sự nuối tiếc khi mỗi người lần lượt đặt lên đó một đoá hoa trắng.
Khi người ta định đóng nắp hòm và chuẩn bị chôn xuống, sự chú ý của mọi người dường như bị thu hút bởi tiếng của một người phụ nữ.
"Tiểu thư Sunny?"
Đám đông lập tức theo phản xạ dạt sang hai bên, đồng thời chừa một lối đi ở giữa cho những tiếng bước chân nhẹ nhàng ngày một gần hơn.
Một cô gái với dáng người nhỏ nhắn trong chiếc váy màu đen, trên tay ôm một bó hoa trắng. Đôi mắt màu nâu khói vốn tinh nghịch trở nên lãnh đạm. Bước theo sau cô gái nhỏ là người con trai trong bộ âu phục đen đang bước về phía Bạch Dương và Song Tử. Đáp lại ánh nhìn ngạc nhiên kia, cậu chỉ khẽ mỉm cười.
"Tóc? Con nhỏ đó..!!"
Nhân Mã nhìn sang chị họ, chớp mắt mấy cái. Cho đến khi hiểu ra ý cô chị họ, tất cả những gì cậu làm vẫn là cười một cái.
Bạch Dương nãy giờ cứ đứng ngây ra cho đến khi thốt nên lời. Mái tóc nâu vốn dài mượt luôn khiến nó phải ganh tỵ, trước mắt Bạch Dương chỉ còn là một mái tóc dài chưa tới vai.
Thiên Thành vẫn giữ nguyên vẻ lãnh cảm của mình, cậu khẽ mỉm cười.
Trước cái nhìn của mọi người, Sư Tử vẫn bình thản bước đến cạnh bên chiếc hòm nơi Tử Thiên đang nằm. Nó nhìn vào đó, nhìn vào gương mặt bình yên như đang ngủ của cậu, môi theo đó khẽ nở nụ cười. Mặc kệ ánh nhìn từ những người xung quanh, Sư Tử hơi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Tử Thiên, dù cho cậu chẳng còn cảm nhận được gì nữa cả. Từ mắt nó, một giọt lệ long lanh chảy xuống.
"Tạm biệt, anh trai."
***
Đến tận khi mọi người đã ra về, Bạch Dương, Song Tử cùng Nhân Mã mới bước đến bên Sư Tử vốn đang đứng ngay cạnh bia mộ của Tử Thiên. Bạch Dương nhìn nó, từ phía sau choàng tay qua cổ ôm lấy đứa bạn thân.
Sư Tử vẫn đứng yên như vậy, một chút phản ứng cũng không có. Một lúc sau nó mới cẩn thận kéo tay Bạch Dương ra, quay ra sau nhìn ba đứa mà cười một cái.
"Em ổn không?"
Nhìn biểu hiện lo lắng trên gương mặt Song Tử, Sư Tử lập tức cười trấn an người anh họ, nó gật đầu một cái.
Nhìn mái tóc cắt ngắn đi của nó, Bạch Dương lập tức nổi sùng lên.
"Mà này, sao mày lại cắt tóc thế hả? Con điên này!"
"Ơ hay, tóc tao chứ tóc mày sao mà ý kiến?"
Bị Sư Tử vặn ngược lại, Bạch Dương phồng mang trợn má cả lên. Ngay khi nó định chạy tới túm lấy con bạn, Nhân Mã lại giọng đều đều vang lên.
"Người ta nói con gái thường cắt tóc khi trải qua chuyện gì đó, tính ra cũng khá đúng nhỉ?"
Sư Tử theo đó cười tươi, mặc dù câu nói kia chỉ khiến Bạch Dương ngẩn người ra. Một lúc sau, tay chỉ thẳng vào Sư Tử, nó nói một cách bất mãn.
"Nhưng con này có phải con gái đâu!"
Bạch Dương cảm thấy mình bị liếc đến lạnh cả sống lưng. Nó chỉ định đùa một chút thôi mà.
Song Tử hoàn toàn bị cho ra ngoài rìa lúc nào chẳng hay. Mày hơi nhướng lên, cậu thật sự cảm thấy chẳng thoải mái chút xíu nào khi bị lơ đi như thế. Cậu thở dài một cách não nề.
Sư Tử trong khi hai chị em Bạch Dương và Nhân Mã đang nói chuyện rôm rả mà quay sang mộ của Tử Thiên. Lòng nặng trĩu thế này, chẳng biết nó sẽ mất bao lâu. Tay Sư Tử vô thức mân mê chiếc vòng đang đeo.
Điện thoại Sư Tử chợt reo lên. Khi nó lấy ra và nghe, ba đứa kia chợt chú ý đến chiếc móc treo gắn kèm con mèo bông nhỏ màu xanh nhạt.
Đôi mắt Bạch Dương thoáng mở to trong vài giây, trước khi nó tỏ ra bình thường và tiếp tục trò chuyện cùng Song Tử và Nhân Mã.
***
Nhân Mã đột nhiên tỉnh giấc dù cậu đã ngủ vì mệt. Hai mắt nhìn lên trần nhà, cậu thở ra một cái. Trong đầu cậu lại hiện lên những suy nghĩ kì lạ nữa rồi.
Nằm lăn lộn một hồi trên giường, Nhân Mã cuối cùng ngồi bật dậy. Cậu có lẽ vì khát nước mà mất ngủ. Nghĩ vậy, Nhân Mã tung chăn rời khỏi giường ngay.
Khi bàn tay đã đặt trên tay nắm cửa, Nhân Mã đột nhiên khựng lại. Cậu chợt nhớ lại những ngày tăm tối khi cậu còn nhỏ xíu, cũng là Nhân Mã vì khát nước mà rời khỏi phòng. Lắc mạnh đầu mình, cậu tự cười bản thân lại nghĩ mấy thứ không đâu.
Cầm theo chai nước vừa lấy trong tủ lạnh, Nhân Mã vô thức mở cửa bước ra vườn từ lúc nào không hay. Ngồi xuống chiếc xích đu gần đó, Nhân Mã ngẩng đầu đưa chai nước vào miệng mà tu một hơi. Đôi mắt hổ phách vẫn mở như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Nhân Mã chợt nhớ hôm nào đó khi cậu vẫn còn nằm viện. Lúc đó, Nhân Mã đã có một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, một cô gái đã hôn cậu trong khi Nhân Mã vẫn đang ngủ say. Giấc mơ quá thực khiến cậu có chút ngơ ngẩn, cả môi cũng dường như cảm nhận một sự ấm áp lạ lùng. Đến giờ, câu nói ấy vẫn vang vọng trong tiềm thức Nhân Mã.
"Tôi yêu cậu, rất yêu, rất yêu... dù cậu có hận tôi đi chăng nữa..."
Chẳng hiểu sao, mỗi khi câu nói ấy vang lên, hình ảnh cô gái ấy lại hiện lên trong suy nghĩ Nhân Mã. Cô gái tên Hạ Thiên Bình. Nhân Mã thở dài một cái, có khi đầu cậu bị hỏng rồi cũng nên.
"Ủa?"
Tiếng gọi vang lên khiến Nhân Mã lập tức quay đầu sang. Phản chiếu trong mắt cậu là Song Tử đang đưa tay dụi dụi mắt. Mày Nhân Mã tức thì nhíu lại. Thằng này nó vẫn chưa ngủ hay sao..
"Mày chưa ngủ hả?"
Đưa tay che miệng ngáp một cái, Song Tử thản nhiên giật lấy chai nước trong tay Nhân Mã.
"Làm như mày tốt lắm!"
Đáp lại ánh nhìn khinh thường của thằng bạn, Song Tử hoàn toàn không bận tâm tới.
"Nhà bố mày, bố mày có quyền! Ngủ không kệ tao!"
Nhân Mã thầm nguyền rủa. Khi nhận ra Song Tử đang đứng ngay trước mặt, cậu lập tức nhướng mày khó chịu.
"Muốn gì? Nước uống rồi, muốn gì?"
"Tránh ra cho ông nội mày ngồi chứ gì!"
"Đứng đi con!"
Cuối cùng, Nhân Mã vẫn bị Song Tử đá phăng sang một bên nhường chỗ cho cậu, mặc kệ ai đó lập tức sưng sỉa mặt mày đến mức nổi hứng muốn giết người.
"Đang tương tư hả?"
Đôi mắt rõ ràng buồn ngủ của Song Tử khiến Nhân Mã bực bội. Lại còn nói móc cậu cái gì đó, tên này rõ là muốn ăn đòn.
Dù vậy, trong lời nói đùa của Song Tử vẫn có ý nghiêm túc, và Nhân Mã biết rất rõ điều này. Chơi với thằng bạn thân này mười năm là quá đủ để hiểu.
"Tao chỉ đang nghĩ một vài chuyện."
Vừa nói, Nhân Mã không hiểu sao mở điện thoại ra mà bấm. Cậu chán nản mở mạng mà lướt vài vòng, bất gúa thở dài lấy một cái. Song Tử cũng không hỏi nữa.
Đôi mắt hổ phách của Nhân Mã bỗng dưng mở to, ngón tay đang lướt trên màn hình cảm ứng theo đó mà khựng lại. Cái gì.. thế này...
Biểu hiện kì lạ của Nhân Mã lập tức lọt vào mắt Song Tử, khiến cậu vì tò mò mà ló đầu vào xem thử.
"Con khốn đó!"
Ban đầu, Song Tử còn nghĩ đó là lời nói của mình, cho đến khi cậu nhận ra nó thốt ra từ miệng Nhân Mã. Bàn tay cầm điện thoại của Nhân Mã siết chặt đến mức run lên trong khi răng cắn mạnh lấy môi.
Song Tử biết, thằng bạn này của cậu rõ ràng là đang tức giận. Rất tức giận. Song Tử chợt cười một cái.
"Vậy thì về mà cho cô ta một trận đi!"
Nhân Mã đột nhiên sực tỉnh, theo đó mắt mở to quay sang Song Tử, mặt lộ rõ vẻ khó tin hơn là khó hiểu.
"Mày nói nhăng nói cuội gì thế hả thằng điên?"
Song Tử biết chắc Nhân Mã hiểu ý cậu.
"Mày không sợ bản thân sẽ hối hận sao? Tao hiểu mày quá mà, bạn thân!"
Nhân Mã vô thức bặm chặt môi. Đừng có đùa, tại sao cậu lại phải hối hận cơ chứ.. Chuyện này, rõ ràng không hề liên quan đến cậu. Rõ ràng là vậy cơ mà..
Ánh nhìn Song Tử vẫn thế, kiêu ngạo như thể biết chắc suy nghĩ của mình là đúng. Nhân Mã chợt rơi vào trạng thái khó xử.
Một nhà thờ nằm đằng sau khu rừng, hoàn toàn tách biệt với thành phố phồn hoa nhộn nhịp. Ở đây hiện đang tổ chức một tang lễ.
Không khí bên trong nhà thờ uy nghiêm và yên tĩnh. Vang lên đều đều là tiếng của vị linh mục.
Bạch Dương trong chiếc váy đen lén quay sang Song Tử bên cạnh. Cậu vì nó khều mà hơi cúi xuống, trong khi Bạch Dương cố nói một cách nhỏ nhất.
"Nó.. có tới không?"
Song Tử không quá ngạc nhiên trước câu hỏi của Bạch Dương. Dù sao, đó cũng là chuyện khiến cậu bận tâm nãy giờ. Cậu nhìn sang Thiên Thành đang đứng đằng kia, nghiêm nghị trong bộ âu đen và đằng sau là bà Ellen Nguyễn. Kể cả Nhân Mã cũng không có mặt ở đây.
Sự thiếu vắng của Sư Tử không khiến Thiên Thành đánh mất sự bình tĩnh vốn có của mình. Dù cho nó là người đề xuất ý kiến, dù cho nó đã có mặt ở đất nước này, có vẻ em gái cậu vẫn chưa đủ can đảm đối diện với sự thật nghiệt ngã mà chính Thiên Thành còn chưa thể chấp nhận. Sự qua đời của một Tử Thiên còn quá trẻ.
Khi bài đọc của vị linh mục kết thúc là lúc mọi người bày tỏ sự tiếc nuối của mình. Khách mời của tang lễ chỉ đơn thuần vài đối tác làm ăn quan trọng của Thiên Thành, cùng với gia đình của Song Tử. Dù vậy, vẫn vài kẻ ở đây khiến cậu cảm thấy khó chịu đôi chút.
Trong lúc Thiên Thành định rời khỏi nhà thờ để cùng đến nơi chôn thì một người đàn ông trung niên chậm rãi bước tới trước mặt cậu. Dáng người to béo nhưng sang trọng đúng chất một chính trị gia. Mày Thiên Thành lập tức nhíu lại khi người đàn ông cản bước cậu, dù ông hiểu ngay và tránh sang một bên ngay sau đó.
Thiên Thành theo thói quen khẽ gật đầu chào.
"Xin chia buồn cùng cậu, chủ tịch Leon. Điều đó thật tàn nhẫn đối với thiếu gia, hẳn tiểu thư sẽ rất buồn."
Người đàn ông này là đối tác của công ty kể từ khi nó còn được điều hành bởi chủ tịch tiền nhiệm - ba cậu. Đó là lí do duy nhất Thiên Thành vẫn làm việc với ông ta, dù cho người đàn ông hoàn toàn không tốt đẹp gì.
Vị chủ tịch trẻ hơi cười, một nụ cười lạnh băng.
"Cảm ơn lòng tốt của ngài, Sir chủ tịch. Con bé sẽ ổn thôi. Vậy chào ngài, tôi xin phép đi trước!"
Thiên Thành cùng bà Ellen Nguyễn bước qua chủ tịch Sir ngay sau đó. Cậu nên đến đó thay vì trò chuyện cùng ông ta, dù điều đó nhất định khiến cho vị chủ tịch trở nên tức giận.
Tuy nhiên, một người khác lại chặn bước đi của cậu, khiến Thiên Thành có chút sững người. Dù đôi mắt vẫn lạnh nhạt, cậu hoàn toàn không hề giận dữ dù người chặn đường đi của cậu là một cô gái đi chăng nữa.
Trước khi Thiên Thành kịp nhận ra, má cậu đã trở nên đau rát. Đầu bị đánh sang một bên, và đôi mắt nâu khói vẫn đương bình thản đến lạ lùng tận khi cậu nhìn vào cô gái trước mặt mình.
"Bạch Dương, con nghĩ mình đang làm gì vậy hả?!"
Bàn tay vừa tát Thiên Thành của Bạch Dương bị bà Ellen nắm chặt. Dù vậy, sự giận dữ vẫn hiện rõ trên gương mặt nó lúc này. Bất mãn và quyết không phục.
"Cô liệu đang giận dữ về điều gì, Bạch Dương?"
Đôi mắt nâu của Bạch Dương tức thì quay phắt sang Thiên Thành, bàn tay vừa được thả ra theo lệnh cậu siết chặt. Nó chỉ hận không thể cho cậu ta thêm một cái tát nữa.
"Cậu tự đi mà hỏi chính mình!"
"Con bé này, không được vô lễ!"
Lời của bà Ellen không còn đủ để trấn tĩnh Bạch Dương lúc này nữa. Nó cắn chặt môi, rồi quay người bỏ đi ngay sau đó.
Bà Ellen quay sang Thiên Thành, cẩn trọng cúi đầu trước cậu chủ.
"Cậu chủ, tôi xin lỗi về hành vi thiếu tôn trọng của con gái mình."
"Bà đừng bận tâm, tôi ổn."
Mắt Thiên Thành nhìn theo Bạch Dương vừa bước vào xe. Ánh mắt không chút thay đổi, cậu đưa tay chạm nhẹ má mình. Đau rát.
***
Song Tử đứng nói chuyện với ba mẹ mình gần đó, mọi chuyện đều lọt vào mắt cậu. Sau khi chào ba mẹ, cậu nhanh chóng chạy theo Bạch Dương. Bước đến, cậu thản nhiên mở cửa xe đi vào trong và ngồi đối diện với nó.
Bạch Dương hai bàn tay đan lại đặt trên đùi, siết chặt trong khi môi cứ mím vào nhau. Song Tử nhìn cảnh đó, khẽ mỉm cười.
"Cậu vẫn còn tức giận sao?"
"Đương nhiên! Mà thôi bỏ đi."
Nhìn Bạch Dương hất mặt đi, Song Tử hơi nghiêng đầu một chút.
Bạch Dương biết việc mà nó vừa làm động trời như thế nào. Nó vừa tát Thiên Thành, người mà cả đời nó đáng ra phải tôn trọng. Nhưng dù mẹ nó cố gắng khuyên nó bao nhiêu, thậm chí mắng nó, Bạch Dương vẫn không thể tỏ ra tôn kính bất kì ai trong gia tộc Hàn gia mà Sư Tử hay Tử Thiên là một điển hình, đương nhiên là trừ quý ông và quý bà quá cố. Dù cho, Nguyễn gia của nó vốn phụng sự gia tộc này từ rất lâu về trước đi chăng nữa. Chưa kể, chuyện này xảy ra càng khiến Bạch Dương thêm giận dữ.
Ừ thì cứ cho bữa đó vì trục trặc mà không thể đến kịp, Thiên Thành dạo trước đó cũng có thèm đến thăm hai đứa đó đâu. Bạch Dương cảm thấy bực bội. Kể cả dù cậu ta thực lạnh lùng, kể cả dù nó biết rõ cậu ta chỉ là tỏ ra như vậy, bộ mặt lãnh cảm đó của Thiên Thành trong tang lễ Tử Thiên nó không chịu được.
Song Tử chỉ nhìn theo nó, thỉnh thoảng mỉm cười một cái. Cậu không can thiệp, cũng không lên tiếng bảo ban. Dù nó là người cậu thích, Song Tử không bênh vực ai cả, kể cả khi cậu vẫn còn bực vì thái độ của Thiên Thành đi chăng nữa.
***
Nơi chôn cất của Tử Thiên thuộc khuôn viên sau của dinh thự, cùng với bia mộ của vợ chồng chủ nhân gia tộc tiền nhiệm. Người nhà Hàn gia luôn như vậy, được chôn cất ở nơi yên nghỉ của gia tộc. Trên thảm cỏ xanh mướt, người ta đứng xung quanh chiếc hòm mà bày tỏ sự nuối tiếc khi mỗi người lần lượt đặt lên đó một đoá hoa trắng.
Khi người ta định đóng nắp hòm và chuẩn bị chôn xuống, sự chú ý của mọi người dường như bị thu hút bởi tiếng của một người phụ nữ.
"Tiểu thư Sunny?"
Đám đông lập tức theo phản xạ dạt sang hai bên, đồng thời chừa một lối đi ở giữa cho những tiếng bước chân nhẹ nhàng ngày một gần hơn.
Một cô gái với dáng người nhỏ nhắn trong chiếc váy màu đen, trên tay ôm một bó hoa trắng. Đôi mắt màu nâu khói vốn tinh nghịch trở nên lãnh đạm. Bước theo sau cô gái nhỏ là người con trai trong bộ âu phục đen đang bước về phía Bạch Dương và Song Tử. Đáp lại ánh nhìn ngạc nhiên kia, cậu chỉ khẽ mỉm cười.
"Tóc? Con nhỏ đó..!!"
Nhân Mã nhìn sang chị họ, chớp mắt mấy cái. Cho đến khi hiểu ra ý cô chị họ, tất cả những gì cậu làm vẫn là cười một cái.
Bạch Dương nãy giờ cứ đứng ngây ra cho đến khi thốt nên lời. Mái tóc nâu vốn dài mượt luôn khiến nó phải ganh tỵ, trước mắt Bạch Dương chỉ còn là một mái tóc dài chưa tới vai.
Thiên Thành vẫn giữ nguyên vẻ lãnh cảm của mình, cậu khẽ mỉm cười.
Trước cái nhìn của mọi người, Sư Tử vẫn bình thản bước đến cạnh bên chiếc hòm nơi Tử Thiên đang nằm. Nó nhìn vào đó, nhìn vào gương mặt bình yên như đang ngủ của cậu, môi theo đó khẽ nở nụ cười. Mặc kệ ánh nhìn từ những người xung quanh, Sư Tử hơi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Tử Thiên, dù cho cậu chẳng còn cảm nhận được gì nữa cả. Từ mắt nó, một giọt lệ long lanh chảy xuống.
"Tạm biệt, anh trai."
***
Đến tận khi mọi người đã ra về, Bạch Dương, Song Tử cùng Nhân Mã mới bước đến bên Sư Tử vốn đang đứng ngay cạnh bia mộ của Tử Thiên. Bạch Dương nhìn nó, từ phía sau choàng tay qua cổ ôm lấy đứa bạn thân.
Sư Tử vẫn đứng yên như vậy, một chút phản ứng cũng không có. Một lúc sau nó mới cẩn thận kéo tay Bạch Dương ra, quay ra sau nhìn ba đứa mà cười một cái.
"Em ổn không?"
Nhìn biểu hiện lo lắng trên gương mặt Song Tử, Sư Tử lập tức cười trấn an người anh họ, nó gật đầu một cái.
Nhìn mái tóc cắt ngắn đi của nó, Bạch Dương lập tức nổi sùng lên.
"Mà này, sao mày lại cắt tóc thế hả? Con điên này!"
"Ơ hay, tóc tao chứ tóc mày sao mà ý kiến?"
Bị Sư Tử vặn ngược lại, Bạch Dương phồng mang trợn má cả lên. Ngay khi nó định chạy tới túm lấy con bạn, Nhân Mã lại giọng đều đều vang lên.
"Người ta nói con gái thường cắt tóc khi trải qua chuyện gì đó, tính ra cũng khá đúng nhỉ?"
Sư Tử theo đó cười tươi, mặc dù câu nói kia chỉ khiến Bạch Dương ngẩn người ra. Một lúc sau, tay chỉ thẳng vào Sư Tử, nó nói một cách bất mãn.
"Nhưng con này có phải con gái đâu!"
Bạch Dương cảm thấy mình bị liếc đến lạnh cả sống lưng. Nó chỉ định đùa một chút thôi mà.
Song Tử hoàn toàn bị cho ra ngoài rìa lúc nào chẳng hay. Mày hơi nhướng lên, cậu thật sự cảm thấy chẳng thoải mái chút xíu nào khi bị lơ đi như thế. Cậu thở dài một cách não nề.
Sư Tử trong khi hai chị em Bạch Dương và Nhân Mã đang nói chuyện rôm rả mà quay sang mộ của Tử Thiên. Lòng nặng trĩu thế này, chẳng biết nó sẽ mất bao lâu. Tay Sư Tử vô thức mân mê chiếc vòng đang đeo.
Điện thoại Sư Tử chợt reo lên. Khi nó lấy ra và nghe, ba đứa kia chợt chú ý đến chiếc móc treo gắn kèm con mèo bông nhỏ màu xanh nhạt.
Đôi mắt Bạch Dương thoáng mở to trong vài giây, trước khi nó tỏ ra bình thường và tiếp tục trò chuyện cùng Song Tử và Nhân Mã.
***
Nhân Mã đột nhiên tỉnh giấc dù cậu đã ngủ vì mệt. Hai mắt nhìn lên trần nhà, cậu thở ra một cái. Trong đầu cậu lại hiện lên những suy nghĩ kì lạ nữa rồi.
Nằm lăn lộn một hồi trên giường, Nhân Mã cuối cùng ngồi bật dậy. Cậu có lẽ vì khát nước mà mất ngủ. Nghĩ vậy, Nhân Mã tung chăn rời khỏi giường ngay.
Khi bàn tay đã đặt trên tay nắm cửa, Nhân Mã đột nhiên khựng lại. Cậu chợt nhớ lại những ngày tăm tối khi cậu còn nhỏ xíu, cũng là Nhân Mã vì khát nước mà rời khỏi phòng. Lắc mạnh đầu mình, cậu tự cười bản thân lại nghĩ mấy thứ không đâu.
Cầm theo chai nước vừa lấy trong tủ lạnh, Nhân Mã vô thức mở cửa bước ra vườn từ lúc nào không hay. Ngồi xuống chiếc xích đu gần đó, Nhân Mã ngẩng đầu đưa chai nước vào miệng mà tu một hơi. Đôi mắt hổ phách vẫn mở như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Nhân Mã chợt nhớ hôm nào đó khi cậu vẫn còn nằm viện. Lúc đó, Nhân Mã đã có một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, một cô gái đã hôn cậu trong khi Nhân Mã vẫn đang ngủ say. Giấc mơ quá thực khiến cậu có chút ngơ ngẩn, cả môi cũng dường như cảm nhận một sự ấm áp lạ lùng. Đến giờ, câu nói ấy vẫn vang vọng trong tiềm thức Nhân Mã.
"Tôi yêu cậu, rất yêu, rất yêu... dù cậu có hận tôi đi chăng nữa..."
Chẳng hiểu sao, mỗi khi câu nói ấy vang lên, hình ảnh cô gái ấy lại hiện lên trong suy nghĩ Nhân Mã. Cô gái tên Hạ Thiên Bình. Nhân Mã thở dài một cái, có khi đầu cậu bị hỏng rồi cũng nên.
"Ủa?"
Tiếng gọi vang lên khiến Nhân Mã lập tức quay đầu sang. Phản chiếu trong mắt cậu là Song Tử đang đưa tay dụi dụi mắt. Mày Nhân Mã tức thì nhíu lại. Thằng này nó vẫn chưa ngủ hay sao..
"Mày chưa ngủ hả?"
Đưa tay che miệng ngáp một cái, Song Tử thản nhiên giật lấy chai nước trong tay Nhân Mã.
"Làm như mày tốt lắm!"
Đáp lại ánh nhìn khinh thường của thằng bạn, Song Tử hoàn toàn không bận tâm tới.
"Nhà bố mày, bố mày có quyền! Ngủ không kệ tao!"
Nhân Mã thầm nguyền rủa. Khi nhận ra Song Tử đang đứng ngay trước mặt, cậu lập tức nhướng mày khó chịu.
"Muốn gì? Nước uống rồi, muốn gì?"
"Tránh ra cho ông nội mày ngồi chứ gì!"
"Đứng đi con!"
Cuối cùng, Nhân Mã vẫn bị Song Tử đá phăng sang một bên nhường chỗ cho cậu, mặc kệ ai đó lập tức sưng sỉa mặt mày đến mức nổi hứng muốn giết người.
"Đang tương tư hả?"
Đôi mắt rõ ràng buồn ngủ của Song Tử khiến Nhân Mã bực bội. Lại còn nói móc cậu cái gì đó, tên này rõ là muốn ăn đòn.
Dù vậy, trong lời nói đùa của Song Tử vẫn có ý nghiêm túc, và Nhân Mã biết rất rõ điều này. Chơi với thằng bạn thân này mười năm là quá đủ để hiểu.
"Tao chỉ đang nghĩ một vài chuyện."
Vừa nói, Nhân Mã không hiểu sao mở điện thoại ra mà bấm. Cậu chán nản mở mạng mà lướt vài vòng, bất gúa thở dài lấy một cái. Song Tử cũng không hỏi nữa.
Đôi mắt hổ phách của Nhân Mã bỗng dưng mở to, ngón tay đang lướt trên màn hình cảm ứng theo đó mà khựng lại. Cái gì.. thế này...
Biểu hiện kì lạ của Nhân Mã lập tức lọt vào mắt Song Tử, khiến cậu vì tò mò mà ló đầu vào xem thử.
"Con khốn đó!"
Ban đầu, Song Tử còn nghĩ đó là lời nói của mình, cho đến khi cậu nhận ra nó thốt ra từ miệng Nhân Mã. Bàn tay cầm điện thoại của Nhân Mã siết chặt đến mức run lên trong khi răng cắn mạnh lấy môi.
Song Tử biết, thằng bạn này của cậu rõ ràng là đang tức giận. Rất tức giận. Song Tử chợt cười một cái.
"Vậy thì về mà cho cô ta một trận đi!"
Nhân Mã đột nhiên sực tỉnh, theo đó mắt mở to quay sang Song Tử, mặt lộ rõ vẻ khó tin hơn là khó hiểu.
"Mày nói nhăng nói cuội gì thế hả thằng điên?"
Song Tử biết chắc Nhân Mã hiểu ý cậu.
"Mày không sợ bản thân sẽ hối hận sao? Tao hiểu mày quá mà, bạn thân!"
Nhân Mã vô thức bặm chặt môi. Đừng có đùa, tại sao cậu lại phải hối hận cơ chứ.. Chuyện này, rõ ràng không hề liên quan đến cậu. Rõ ràng là vậy cơ mà..
Ánh nhìn Song Tử vẫn thế, kiêu ngạo như thể biết chắc suy nghĩ của mình là đúng. Nhân Mã chợt rơi vào trạng thái khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.