Chương 84: Xung đột
YuuaKirigaya
02/05/2018
"Giờ này không biết các cậu ấy đã sang đó chưa nhỉ?"
Cự Giải vừa ăn sáng vừa lên tiếng hỏi trong vô thức. Cô thật ra thì cũng có tò mò.
Tụi nó theo lời Cự Giải mà ngẫm nghĩ rồi lâu. Bốn đứa đó đi hồi tối hôm qua, nếu là New York chắc cũng tới rồi.
Và trong khi bốn đứa nó được cho phép nghỉ trước, tụi nó vẫn phải nai lưng ra mà đi học. Cũng không phải là ganh tỵ gì, đương nhiên, ganh tỵ với chuyện đó thì thật xấu xa quá đỗi. Chỉ là, tò mò một chút.
"Tụi mình cũng chỉ học hết tuần này, rồi hết tuần sau là bắt đầu nghỉ hè rồi mà nhỉ?"
Bảo Bình ngoạm lấy cái bánh mì trứng của mình trong khi mắt nhìn tụi bạn một cách thản nhiên. Nói là hết tuần này, chứ tính ra hôm nay cũng thứ sáu rồi còn gì.
Hai chữ "nghỉ hè" lập tức khơi lên trong đầu Kim Ngưu một ý nghĩ không hề tốt đẹp. Sắp nghỉ hè tức là sẽ họp phụ huynh cuối năm. Dù gia đình cậu không hề định cư ở đây đi nữa, kết quả học tập của Kim Ngưu nhất định sẽ được gửi "phát nhanh" qua đó chỉ trong một nốt nhạc.
Aiya, hình như nghe đồn môn Toán của Kim Ngưu không tốt lắm..
"Anh khỏi phải lo, quyển sổ liên lạc của anh đã sớm "yên vị" trong tay ông nội với hai bác từ hôm qua rồi cơ!"
Kim Ngưu theo phản xạ lập tức quay sang nhìn thằng em họ, đôi mắt màu lam tuyệt đẹp theo đó mà nhíu chặt. Haha, cứ đùa, chuyện đó làm sao có thể...
Song Ngư dường như đoán được ý nghĩ của Kim Ngưu qua đôi mắt kia, trong lòng lập tức dâng lên đắc ý, cậu nhếch môi cười gian manh. Anh ta không hề biết, quyển sổ của anh ta không phải do bác quản gia chăm sóc hai anh em ở đây, mà do chính tay người em họ tốt bụng là cậu đây đã gửi chuyển phát cho họ. Ôi trời, Song Ngư còn chụp cả hình lưu trong điện thoại.
"Thằng oắt con!!"
Hình như anh ta đoán được rồi. Mà, kệ đi, chẳng liên quan đến cậu.
"Lệnh của ông nội, anh dám cãi? Với lại nghe cho rõ nha, tôi đây phải khó lắm mới xin quyển sổ của anh từ tay cô Như đấy."
Miệng Song Ngư vẫn bình thản bỏ trứng ốp la vào mà nhai.
Kim Ngưu hận mình không thể bầm thằng này thành trăm mảnh cho hả giận!!
Tụi nó tự nhiên được xem một màn kịch hay của anh em họ của Lãnh gia nổi tiếng. Ái chà chà, thật là một dịp hiếm hoi quá thể.
"Mà Song Ngư, ban nãy cậu nói gì với mình?"
Khi Song Ngư nhướn người ra sau ghế mà nhìn Ma Kết vốn ngồi cạnh Kim Ngưu, cậu nhe răng cười.
Từ khẩu hình của Song Ngư, Ma Kết lập tức đoán ra. Máu sôi lên tới não, cô lập tức dùng tay véo mạnh tai Kim Ngưu mặc kệ cậu ta la oai oái cả lên.
"Tôi nhớ đã dạy cậu rất rõ về Toán rồi cơ mà! Cậu còn bảo sẽ dễ dàng làm được hết!!"
"Đ-Đau đấy Ma Kết! Này nhé, tôi vẫn làm được mà, ít nhất vẫn trên 6,5 để giỏi còn gì! Ôi Ma Kết đau! Đau đau đau!!"
Nhìn đúng là rất vui nha!
"Được rồi được rồi, định đùa giỡn đến chừng nào đây?"
Thiên Yết và Thiên Bình không hẹn nhau mà cùng đồng thanh lên tiếng. Hai cô nàng quay sang nhìn nhau ngay sau đó rồi bật cười. Cùng với Cự Giải, ba cô gái cẩn thận dọn dẹp đống bát đĩa cho bữa sáng.
"Chúng ta nên đến lớp thôi, hoặc sẽ muộn mất!"
Khi Xử Nữ vừa nói vừa nhìn vào đồng hồ đeo tay trong khi đeo cặp lên bên vai, tụi nó mới nhìn sang đồng hồ treo tường bên ngoài. Tụi nó còn hơn nửa tiếng để đến lớp trước khi bắt đầu tiết một. Dù đa phần vào chỉ là ngồi chơi đi chăng nữa, đến muộn thì chắc chắn sẽ bị phạt. Và chẳng một ai trong tụi nó mong muốn điều đó xảy ra hết cả.
Đống bát đĩa vì mục đích cao cả hơn mà vẫn để đó. Mấy cô gái bảo nhau rằng sẽ rửa sau khi đi học về. Mà khoan, đính chính lại, còn một vế nữa. Người rửa sẽ là tụi con trai!
Không một ai dám lên tiếng phản đối cả.
***
Từ khu kí túc đến khu học xá cũng không mất nhiều thời gian lắm, nên tụi nó có thể thong thả vừa đi vừa nói chuyện rất bình thường.
Chuyện của Cự Giải và Song Ngư tụi nó hầu hết đã biết. Không do bất kì nói mà là tự nhận ra. Dù sao, như vậy có vẻ tốt hơn, khi họ hoàn toàn cư xử như những người bạn bình thường, thậm chí có chiều hướng thân thiết hơn ở mức bạn thân. Ai đó nhìn theo mà cười trong lòng.
Thiên Bình có đủ tự tin khi nói rằng cô hiểu rõ Cự Giải bạn thân mình, và bây giờ cũng không ngoại lệ. Cự Giải có thể ngại giao tiếp và không giỏi ứng xử, Cự Giải có thể rất dễ ngập ngừng và dễ xấu hổ. Tuy nhiên, một khi đã quyết định làm điều gì, cô bạn sẽ làm đến cùng. Khi Cự Giải bảo sẽ từ bỏ Song Ngư, cô sẽ không bao giờ đi ngược lại điều mình đã nói ra.
Nghĩ đến đây, Thiên Bình bất giác thở ra một cái. Cô ước gì mình được như Cự Giải. So với cô bạn thân ấy, Thiên Bình chỉ được mỗi cái mác ngoài mà thôi.
"Này nhé, một thần tượng thì không nên chau mày như thế!"
Bảo Bình thản nhiên vỗ nhẹ lên vai Thiên Bình. Hai ánh mắt chạm nhau, cậu vui vẻ cười tươi. Cô ngỡ người một lúc cho đến khi cười gượng và đánh vào vai cậu một cái.
"Ai mà có cái tâm trạng tốt như mày! Với lại, đừng có tỏ ra thân thiết!"
"Ơ hay, đừng có mà giận cá chém thớt! Mà ai bảo tâm trạng tao tốt cơ chứ hả?"
Nhìn vẻ mặt làm như không biết gì của Bảo Bình, Thiên Bình chỉ muốn đấm cho một cái. Làm như cô không nhìn ra vậy, cái sự vui vẻ hiện rõ mồn một trên gương mặt cứ cười cười của hắn ta. Con người ta khi yêu cũng lạ thật.
Mà, Thiên Bình và Bảo Bình thân nhau từ bao giờ ấy nhỉ.. Ái chà chà, hai người còn không nhận ra cả cách xưng hô cũng thay đổi. Đúng là có nhiều chuyện đã xảy ra nhỉ, theo một chiều hướng, ừm, có thể nói là khá tốt!
"Cậu sao vậy?"
Thiên Yết vốn đang nhìn theo mấy người bạn của mình mà cười vui vẻ thì quay sang Xử Nữ. Cậu từ màn hình điện thoại nhìn sang cô, đôi mắt mới nãy còn lạnh nhạt trở nên dịu dàng và ấm áp. Xử Nữ khẽ cười.
"Chỉ là bác quản gia cứ nhắn tin bảo mình về."
Thiên Yết nhìn thấy Xử Nữ vừa nói xong đã thở dài một cái.
"Vậy.. sao?"
Cô cũng không biết mình đang khó chịu điều gì nữa, nhưng chính là khó chịu về bản thân cô. Bởi vì Thiên Yết nhận ra, cô đang cảm thấy lồng ngực rất không thoải mái. Vừa cảm thấy dằn vặt, lại vừa len lỏi cảm giác bực bội không rõ lí do.
"Không phải do cậu, là tự mình lựa chọn điều này. Với lại, nếu có khó chịu thì cũng đừng giữ trong lòng như thế!"
Xử Nữ trong đôi mắt màu đen láy của Thiên Yết đang mỉm cười đầy dịu dàng. Nụ cười ấy nhanh chóng xua đi cảm giác không thoải mái đeo bám cô nãy giờ, Thiên Yết nhẹ cười và khẽ gật đầu.
"Này nhé, chúng ta phải rẽ đấy nhé, đừng có mà đi sai đường nhé, hai anh chị nhé!"
Một tràng "nhé" của Kim Ngưu khiến Xử Nữ lập tức bực bội.
Kim Ngưu cảm thấy thứ gì đó đang lao tới, tức thì nhảy sang bên tránh.
Một viên đá bay qua cậu và rơi xuống đất.
"Ê thằng kia, mày định ám sát bổn thiếu gia đấy à?!"
Đáp lại sự tức tối kia, Xử Nữ không chút nao núng. Cậu không hề có lí do để sợ thằng đó. Dám làm gì cậu, Xử Nữ thách đấy!
***
Trong khi tám đứa tụi nó còn vừa đi vừa nói chuyện rôm rả thì một đám đông rõ ràng thu hút ngay sự chú ý của tụi nó. Tụi nó khựng lại một lúc và lập tức nhận ra, trong số đám đông kia không có bất kì ai ngoài thành viên lớp 10 Văn và lớp 10 Toán. Cũng sắp vào giờ học nên hành lang hoàn toàn không có bóng dáng học sinh lớp khác.
Tụi nó nhìn nhau, tạm thời gác mấy chuyện đang nói sang mà bước đến.
"Chuyện gì vậy Ái My?"
Cô nàng lớp phó học tập của lớp Toán hai tay khoanh trước ngực, vẫn dáng vẻ lạnh lùng chững chạc ấy quay sang người vừa gọi tên mình. Đôi mắt sắc sảo sắc lẹm liếc nhìn phía lớp Văn một cái rồi thở dài.
"Còn không mau đền?!"
Cái giọng chua ngoa này không bao giờ có thể nhầm lẫn với bất kì ai. Là Mỹ Oanh.
"Tao hỏi tụi bây là có chuyện gì!"
Lớp Toán đồng loạt quay sang. Mọi người đều biết, lớp trưởng đại nhân của bọn họ đang dần mất kiên nhẫn vì câu hỏi chưa hề có câu trả lời của cậu.
"Ban nãy Hà.. bất cẩn giẫm phải chiếc khăn tay của Hạ Mai."
"Tuấn!! Tao không---"
Thu Hà vì cái nhìn của Anh Tuấn mà rụt lại. Mím chặt môi, cô bất mãn quay mặt sang hướng khác một cách khó chịu.
Cái điệu bộ nói và dừng lại một lúc khi nhìn sang lớp Văn của lớp phó kỉ luật Anh Tuấn lập tức khiến Mỹ Oanh lạnh gáy. Ánh mắt thông minh mê hoặc nhưng lạnh lẽo.
Thu Hà lúc này đang mang bộ mặt không thể khó chịu hơn. Hai tay bóp chặt trong khi khuôn mặt lộ rõ sự bất mãn, cô bặm lấy môi một cách bực bội. Dù cho cô hiểu rõ ý định của Anh Tuấn, điều này vẫn khiến cô rất không thoải mái. Người có lỗi trước là bọn chúng, không phải cô. Đương nhiên, thành viên lớp Toán đều biết rõ điều này.
"Các cậu biết không, Thu Hà vốn không phải một cô gái hậu đậu đến mức đó đâu."
Chất giọng đều đều ám muội khiến tụi nó thoáng giật mình. Trên khuôn mặt thanh tú của Thiên Yết là nụ cười nhẹ nhàng đầy mê hoặc, đôi mắt hơi nhíu lại đầy bí ẩn.
Đây không phải lần đầu, nhưng Thiên Yết này vẫn không ngừng khiến lớp Toán thấy thích thú, đặc biệt là tụi nó.
"Cậu muốn nói gì? Ý cậu bảo là do chúng tôi đổ lỗi của các cậu?!"
Mỹ Oanh vì giận dữ mà buộc miệng nói ra. Hạ Mai bên cạnh lập tức khó chịu, trong khi Yến Ly đằng sau bí mật che miệng cười.
Ma Kết lập tức nắm được điểm hở của câu nói của Mỹ Oanh. Cô cười, đầu hơi nghiêng về một phía.
"Chúng tôi chưa từng nói về điều đó, là cô tự nhận?"
Mỹ Oanh lập tức nhận ra chỗ sai của mình. Nhưng nhỏ không hể sửa, nhỏ hoàn toàn rơi vào thế bí trước câu nói của Ma Kết.
"Thôi được, xét cho cùng, cứ cho là lỗi của chúng tôi đi, nhưng mà..."
Câu nói bị bỏ dở của Xử Nữ như đang chờ một ai đó bổ sung thêm. Thay vì nói tiếp, cậu chỉ cười một cái.
"Thật quá trẻ con khi nổi sùng như vậy chỉ vì, ừm, một chiếc khăn tay!"
Thế Đạt thỉnh thoảng nói được vài câu khá tuyệt. Đôi mắt tinh nghịch nhìn lớp Văn một cách thách thức.
"Vậy nếu tôi bảo đây là chiếc khăn đắt tiền chỉ có tại nước ngoài, đó phải chăng không còn là trò trẻ con nữa chăng?"
Một thành viên lớp Văn vẫn nói bằng giọng bề trên. Đứng bên cạnh, Hạ Mai nãy giờ vẫn chưa lên tiếng. Thay vào đó nhỏ thích thú xem cách mà hai bên cãi nhau.
"Bọn rách nát các người thật chẳng biết cao thấp gì cả!"
Dù cho câu nói của Thái Bảo khiến cho lớp Văn bắt đầu cười cợt đi nữa, thành viên lớp Toán vẫn không nổi giận. Thay vào đó, chỉ là những nụ cười lộ rõ sự khinh thường.
"Này, đã không biết thì đừng có nói lớn! Người ta cười cho đấy!"
Kim Ngưu dù vui vẻ cười thân thiện nhưng câu nói lại chứa đầy hàm ý. Cậu từ đầu đã biết về gia thế của Mỹ Oanh và Thái Bảo, thật đáng tiếc khi dù chúng thật sự giàu có, hai tập đoàn ấy chỉ là tập đoàn con của CL. Aiya, Kim Ngưu có lẽ không nên nói ra thì hơn, sẽ mất vui mất!
"Mày...!!"
Khi Thái Bảo định bước lên, cậu lập tức bị cánh tay đang dang ngang ngay trước mắt chặn lại. Dù ấm ức trong lòng, Thái Bảo vẫn lùi ra sau.
Hạ Mai nhếch môi một cái.
"Chúng ta không nên làm mất hình tượng chỉ vì mấy con sóc chuột chứ! Bọn họ đã rất tội nghiệp khi nằm cuối bảng thi đua khối học kì hai rồi!"
Hạ Mai dừng lại một lúc. Đôi mắt nhỏ chợt nhìn sang Cự Giải đang đứng đằng kia.
"Với lại, không nên khiến người vừa bị từ chối thêm đau lòng!"
Cự Giải lập tức giật thót lên một cái. Làm sao cô ta biết được?!
Hạ Mai vì hôm đó đi xuống tầng dưới khu kí túc mà vô tình bắt gặp. Nhỏ lúc đó khá thích thú vì chuyện này.
Song Ngư nhìn vào đôi bàn tay rơi run lên của Cự Giải, trong lòng lập tức dâng lên sự tức giận. Không chỉ cậu, mà tụi nó cũng vậy, kể cả dù không hiểu như thành viên lớp Toán. Đặc biệt là Bảo Bình, hai bàn tay cậu siết chặt đến chẳng còn giọt máu.
Đứng cạnh cậu, ai đó vừa bước lên.
Chát!
Thứ âm thanh chát chúa chẳng biết từ đâu vang lên khiến đầu Hạ Mai bị đánh quay sang một bên. Má nhỏ, đau rát.
"Cô dám?!!"
Đáp lại ánh mắt giận dữ của Hạ Mai, Thiên Bình hoàn toàn bình thản. Trước khi nhỏ kịp định thần lại, má bên kia của nhỏ lập tức đau rát.
Mọi người xung quanh nhất thời không tin vào mắt mình. Người tát Hạ Mai tận hai cái là Thiên Bình nổi tiếng dịu dàng đó sao..
"Một cái là cho Cự Giải, cái kia là cho lớp Toán."
Hạ Mai giận dữ đến quên cả hình tượng, điên cuồng lao tới định đánh ngược lại Thiên Bình. Khi bàn tay nhỏ định vung lên lại lập tức bị cô nắm lấy, và điều đó xảy ra tương tự với tay kia. Trong khi hai tay còn bị nắm chặt mặc cho Hạ Mai vùng vẫy, Thiên Bình thản nhiên giáng thêm cho nhỏ một cái tát nữa.
"Còn cái này.. là vì những lời đầu độc của cô ngày hôm đó!!"
Mắt Thiên Bình đỏ âu, môi mím chặt.
Hạ Mai bị tát đến ngã ra sau và được Mỹ Oanh đỡ lấy. Hai bên má vốn trắng nõn của nhỏ đỏ rân và rát buốt.
"Đủ rồi!"
Thiên Bình nhìn cô gái vừa chặn mình lại. Đôi mắt nâu kiên định và lạnh lẽo, là Yến Ly.
"Được rồi Thiên Bình, sắp vào học rồi."
Tụi nó đành chạy lại khuyên ngăn Thiên Bình bình tĩnh. Tụi nó không hiểu lắm về lí do cuối cùng cũng là lí do khiến cô thực sự nổi giận, nhưng không nên nán lại. Nếu cứ ở đó, giám thị sớm muộn gì cũng tới. Đã cuối năm, không một ai muốn làm to chuyện cả.
"Chiếc khăn tay chúng tôi sẽ đền cho cô sau, còn về chuyện này..."
"Chúng tôi phải vào lớp đây."
Thiên Yết và Cự Giải bước theo tụi nó ngay sau đó. Đặc biệt là Cự Giải, cô lo cho người bạn thân của mình.
Lớp Toán không hề dành cho lớp Văn bất kì câu xin lỗi nào.
***
Khi lớp Toán vừa bước vào phòng học, Hạ Mai tức giận vùng khỏi Mỹ Oanh. Hai má dù đau rát cũng không bằng nỗi nhục nhã hôm nay nhỏ chịu.
Thái Bảo vừa nhìn thấy lớp trưởng sắc lẹm quay sang đã lập tức hiểu ý. Cậu đưa ra trước mặt Hạ Mai chiếc điện thoại của mình.
"Như những gì công chúa yêu cầu."
Nhìn vào màn hình, Hạ Mai nhếch môi cười lạnh.
Hạ Thiên Bình, cô cứ đợi đó! Thù này tôi nhất định trả đủ!
Đó là những bức ảnh chụp lúc Thiên Bình đánh Hạ Mai, với góc chụp đủ biến cô thành người có lỗi và nhỏ là một nạn nhân tội nghiệp.
Sắp có kịch để xem rồi.
Cự Giải vừa ăn sáng vừa lên tiếng hỏi trong vô thức. Cô thật ra thì cũng có tò mò.
Tụi nó theo lời Cự Giải mà ngẫm nghĩ rồi lâu. Bốn đứa đó đi hồi tối hôm qua, nếu là New York chắc cũng tới rồi.
Và trong khi bốn đứa nó được cho phép nghỉ trước, tụi nó vẫn phải nai lưng ra mà đi học. Cũng không phải là ganh tỵ gì, đương nhiên, ganh tỵ với chuyện đó thì thật xấu xa quá đỗi. Chỉ là, tò mò một chút.
"Tụi mình cũng chỉ học hết tuần này, rồi hết tuần sau là bắt đầu nghỉ hè rồi mà nhỉ?"
Bảo Bình ngoạm lấy cái bánh mì trứng của mình trong khi mắt nhìn tụi bạn một cách thản nhiên. Nói là hết tuần này, chứ tính ra hôm nay cũng thứ sáu rồi còn gì.
Hai chữ "nghỉ hè" lập tức khơi lên trong đầu Kim Ngưu một ý nghĩ không hề tốt đẹp. Sắp nghỉ hè tức là sẽ họp phụ huynh cuối năm. Dù gia đình cậu không hề định cư ở đây đi nữa, kết quả học tập của Kim Ngưu nhất định sẽ được gửi "phát nhanh" qua đó chỉ trong một nốt nhạc.
Aiya, hình như nghe đồn môn Toán của Kim Ngưu không tốt lắm..
"Anh khỏi phải lo, quyển sổ liên lạc của anh đã sớm "yên vị" trong tay ông nội với hai bác từ hôm qua rồi cơ!"
Kim Ngưu theo phản xạ lập tức quay sang nhìn thằng em họ, đôi mắt màu lam tuyệt đẹp theo đó mà nhíu chặt. Haha, cứ đùa, chuyện đó làm sao có thể...
Song Ngư dường như đoán được ý nghĩ của Kim Ngưu qua đôi mắt kia, trong lòng lập tức dâng lên đắc ý, cậu nhếch môi cười gian manh. Anh ta không hề biết, quyển sổ của anh ta không phải do bác quản gia chăm sóc hai anh em ở đây, mà do chính tay người em họ tốt bụng là cậu đây đã gửi chuyển phát cho họ. Ôi trời, Song Ngư còn chụp cả hình lưu trong điện thoại.
"Thằng oắt con!!"
Hình như anh ta đoán được rồi. Mà, kệ đi, chẳng liên quan đến cậu.
"Lệnh của ông nội, anh dám cãi? Với lại nghe cho rõ nha, tôi đây phải khó lắm mới xin quyển sổ của anh từ tay cô Như đấy."
Miệng Song Ngư vẫn bình thản bỏ trứng ốp la vào mà nhai.
Kim Ngưu hận mình không thể bầm thằng này thành trăm mảnh cho hả giận!!
Tụi nó tự nhiên được xem một màn kịch hay của anh em họ của Lãnh gia nổi tiếng. Ái chà chà, thật là một dịp hiếm hoi quá thể.
"Mà Song Ngư, ban nãy cậu nói gì với mình?"
Khi Song Ngư nhướn người ra sau ghế mà nhìn Ma Kết vốn ngồi cạnh Kim Ngưu, cậu nhe răng cười.
Từ khẩu hình của Song Ngư, Ma Kết lập tức đoán ra. Máu sôi lên tới não, cô lập tức dùng tay véo mạnh tai Kim Ngưu mặc kệ cậu ta la oai oái cả lên.
"Tôi nhớ đã dạy cậu rất rõ về Toán rồi cơ mà! Cậu còn bảo sẽ dễ dàng làm được hết!!"
"Đ-Đau đấy Ma Kết! Này nhé, tôi vẫn làm được mà, ít nhất vẫn trên 6,5 để giỏi còn gì! Ôi Ma Kết đau! Đau đau đau!!"
Nhìn đúng là rất vui nha!
"Được rồi được rồi, định đùa giỡn đến chừng nào đây?"
Thiên Yết và Thiên Bình không hẹn nhau mà cùng đồng thanh lên tiếng. Hai cô nàng quay sang nhìn nhau ngay sau đó rồi bật cười. Cùng với Cự Giải, ba cô gái cẩn thận dọn dẹp đống bát đĩa cho bữa sáng.
"Chúng ta nên đến lớp thôi, hoặc sẽ muộn mất!"
Khi Xử Nữ vừa nói vừa nhìn vào đồng hồ đeo tay trong khi đeo cặp lên bên vai, tụi nó mới nhìn sang đồng hồ treo tường bên ngoài. Tụi nó còn hơn nửa tiếng để đến lớp trước khi bắt đầu tiết một. Dù đa phần vào chỉ là ngồi chơi đi chăng nữa, đến muộn thì chắc chắn sẽ bị phạt. Và chẳng một ai trong tụi nó mong muốn điều đó xảy ra hết cả.
Đống bát đĩa vì mục đích cao cả hơn mà vẫn để đó. Mấy cô gái bảo nhau rằng sẽ rửa sau khi đi học về. Mà khoan, đính chính lại, còn một vế nữa. Người rửa sẽ là tụi con trai!
Không một ai dám lên tiếng phản đối cả.
***
Từ khu kí túc đến khu học xá cũng không mất nhiều thời gian lắm, nên tụi nó có thể thong thả vừa đi vừa nói chuyện rất bình thường.
Chuyện của Cự Giải và Song Ngư tụi nó hầu hết đã biết. Không do bất kì nói mà là tự nhận ra. Dù sao, như vậy có vẻ tốt hơn, khi họ hoàn toàn cư xử như những người bạn bình thường, thậm chí có chiều hướng thân thiết hơn ở mức bạn thân. Ai đó nhìn theo mà cười trong lòng.
Thiên Bình có đủ tự tin khi nói rằng cô hiểu rõ Cự Giải bạn thân mình, và bây giờ cũng không ngoại lệ. Cự Giải có thể ngại giao tiếp và không giỏi ứng xử, Cự Giải có thể rất dễ ngập ngừng và dễ xấu hổ. Tuy nhiên, một khi đã quyết định làm điều gì, cô bạn sẽ làm đến cùng. Khi Cự Giải bảo sẽ từ bỏ Song Ngư, cô sẽ không bao giờ đi ngược lại điều mình đã nói ra.
Nghĩ đến đây, Thiên Bình bất giác thở ra một cái. Cô ước gì mình được như Cự Giải. So với cô bạn thân ấy, Thiên Bình chỉ được mỗi cái mác ngoài mà thôi.
"Này nhé, một thần tượng thì không nên chau mày như thế!"
Bảo Bình thản nhiên vỗ nhẹ lên vai Thiên Bình. Hai ánh mắt chạm nhau, cậu vui vẻ cười tươi. Cô ngỡ người một lúc cho đến khi cười gượng và đánh vào vai cậu một cái.
"Ai mà có cái tâm trạng tốt như mày! Với lại, đừng có tỏ ra thân thiết!"
"Ơ hay, đừng có mà giận cá chém thớt! Mà ai bảo tâm trạng tao tốt cơ chứ hả?"
Nhìn vẻ mặt làm như không biết gì của Bảo Bình, Thiên Bình chỉ muốn đấm cho một cái. Làm như cô không nhìn ra vậy, cái sự vui vẻ hiện rõ mồn một trên gương mặt cứ cười cười của hắn ta. Con người ta khi yêu cũng lạ thật.
Mà, Thiên Bình và Bảo Bình thân nhau từ bao giờ ấy nhỉ.. Ái chà chà, hai người còn không nhận ra cả cách xưng hô cũng thay đổi. Đúng là có nhiều chuyện đã xảy ra nhỉ, theo một chiều hướng, ừm, có thể nói là khá tốt!
"Cậu sao vậy?"
Thiên Yết vốn đang nhìn theo mấy người bạn của mình mà cười vui vẻ thì quay sang Xử Nữ. Cậu từ màn hình điện thoại nhìn sang cô, đôi mắt mới nãy còn lạnh nhạt trở nên dịu dàng và ấm áp. Xử Nữ khẽ cười.
"Chỉ là bác quản gia cứ nhắn tin bảo mình về."
Thiên Yết nhìn thấy Xử Nữ vừa nói xong đã thở dài một cái.
"Vậy.. sao?"
Cô cũng không biết mình đang khó chịu điều gì nữa, nhưng chính là khó chịu về bản thân cô. Bởi vì Thiên Yết nhận ra, cô đang cảm thấy lồng ngực rất không thoải mái. Vừa cảm thấy dằn vặt, lại vừa len lỏi cảm giác bực bội không rõ lí do.
"Không phải do cậu, là tự mình lựa chọn điều này. Với lại, nếu có khó chịu thì cũng đừng giữ trong lòng như thế!"
Xử Nữ trong đôi mắt màu đen láy của Thiên Yết đang mỉm cười đầy dịu dàng. Nụ cười ấy nhanh chóng xua đi cảm giác không thoải mái đeo bám cô nãy giờ, Thiên Yết nhẹ cười và khẽ gật đầu.
"Này nhé, chúng ta phải rẽ đấy nhé, đừng có mà đi sai đường nhé, hai anh chị nhé!"
Một tràng "nhé" của Kim Ngưu khiến Xử Nữ lập tức bực bội.
Kim Ngưu cảm thấy thứ gì đó đang lao tới, tức thì nhảy sang bên tránh.
Một viên đá bay qua cậu và rơi xuống đất.
"Ê thằng kia, mày định ám sát bổn thiếu gia đấy à?!"
Đáp lại sự tức tối kia, Xử Nữ không chút nao núng. Cậu không hề có lí do để sợ thằng đó. Dám làm gì cậu, Xử Nữ thách đấy!
***
Trong khi tám đứa tụi nó còn vừa đi vừa nói chuyện rôm rả thì một đám đông rõ ràng thu hút ngay sự chú ý của tụi nó. Tụi nó khựng lại một lúc và lập tức nhận ra, trong số đám đông kia không có bất kì ai ngoài thành viên lớp 10 Văn và lớp 10 Toán. Cũng sắp vào giờ học nên hành lang hoàn toàn không có bóng dáng học sinh lớp khác.
Tụi nó nhìn nhau, tạm thời gác mấy chuyện đang nói sang mà bước đến.
"Chuyện gì vậy Ái My?"
Cô nàng lớp phó học tập của lớp Toán hai tay khoanh trước ngực, vẫn dáng vẻ lạnh lùng chững chạc ấy quay sang người vừa gọi tên mình. Đôi mắt sắc sảo sắc lẹm liếc nhìn phía lớp Văn một cái rồi thở dài.
"Còn không mau đền?!"
Cái giọng chua ngoa này không bao giờ có thể nhầm lẫn với bất kì ai. Là Mỹ Oanh.
"Tao hỏi tụi bây là có chuyện gì!"
Lớp Toán đồng loạt quay sang. Mọi người đều biết, lớp trưởng đại nhân của bọn họ đang dần mất kiên nhẫn vì câu hỏi chưa hề có câu trả lời của cậu.
"Ban nãy Hà.. bất cẩn giẫm phải chiếc khăn tay của Hạ Mai."
"Tuấn!! Tao không---"
Thu Hà vì cái nhìn của Anh Tuấn mà rụt lại. Mím chặt môi, cô bất mãn quay mặt sang hướng khác một cách khó chịu.
Cái điệu bộ nói và dừng lại một lúc khi nhìn sang lớp Văn của lớp phó kỉ luật Anh Tuấn lập tức khiến Mỹ Oanh lạnh gáy. Ánh mắt thông minh mê hoặc nhưng lạnh lẽo.
Thu Hà lúc này đang mang bộ mặt không thể khó chịu hơn. Hai tay bóp chặt trong khi khuôn mặt lộ rõ sự bất mãn, cô bặm lấy môi một cách bực bội. Dù cho cô hiểu rõ ý định của Anh Tuấn, điều này vẫn khiến cô rất không thoải mái. Người có lỗi trước là bọn chúng, không phải cô. Đương nhiên, thành viên lớp Toán đều biết rõ điều này.
"Các cậu biết không, Thu Hà vốn không phải một cô gái hậu đậu đến mức đó đâu."
Chất giọng đều đều ám muội khiến tụi nó thoáng giật mình. Trên khuôn mặt thanh tú của Thiên Yết là nụ cười nhẹ nhàng đầy mê hoặc, đôi mắt hơi nhíu lại đầy bí ẩn.
Đây không phải lần đầu, nhưng Thiên Yết này vẫn không ngừng khiến lớp Toán thấy thích thú, đặc biệt là tụi nó.
"Cậu muốn nói gì? Ý cậu bảo là do chúng tôi đổ lỗi của các cậu?!"
Mỹ Oanh vì giận dữ mà buộc miệng nói ra. Hạ Mai bên cạnh lập tức khó chịu, trong khi Yến Ly đằng sau bí mật che miệng cười.
Ma Kết lập tức nắm được điểm hở của câu nói của Mỹ Oanh. Cô cười, đầu hơi nghiêng về một phía.
"Chúng tôi chưa từng nói về điều đó, là cô tự nhận?"
Mỹ Oanh lập tức nhận ra chỗ sai của mình. Nhưng nhỏ không hể sửa, nhỏ hoàn toàn rơi vào thế bí trước câu nói của Ma Kết.
"Thôi được, xét cho cùng, cứ cho là lỗi của chúng tôi đi, nhưng mà..."
Câu nói bị bỏ dở của Xử Nữ như đang chờ một ai đó bổ sung thêm. Thay vì nói tiếp, cậu chỉ cười một cái.
"Thật quá trẻ con khi nổi sùng như vậy chỉ vì, ừm, một chiếc khăn tay!"
Thế Đạt thỉnh thoảng nói được vài câu khá tuyệt. Đôi mắt tinh nghịch nhìn lớp Văn một cách thách thức.
"Vậy nếu tôi bảo đây là chiếc khăn đắt tiền chỉ có tại nước ngoài, đó phải chăng không còn là trò trẻ con nữa chăng?"
Một thành viên lớp Văn vẫn nói bằng giọng bề trên. Đứng bên cạnh, Hạ Mai nãy giờ vẫn chưa lên tiếng. Thay vào đó nhỏ thích thú xem cách mà hai bên cãi nhau.
"Bọn rách nát các người thật chẳng biết cao thấp gì cả!"
Dù cho câu nói của Thái Bảo khiến cho lớp Văn bắt đầu cười cợt đi nữa, thành viên lớp Toán vẫn không nổi giận. Thay vào đó, chỉ là những nụ cười lộ rõ sự khinh thường.
"Này, đã không biết thì đừng có nói lớn! Người ta cười cho đấy!"
Kim Ngưu dù vui vẻ cười thân thiện nhưng câu nói lại chứa đầy hàm ý. Cậu từ đầu đã biết về gia thế của Mỹ Oanh và Thái Bảo, thật đáng tiếc khi dù chúng thật sự giàu có, hai tập đoàn ấy chỉ là tập đoàn con của CL. Aiya, Kim Ngưu có lẽ không nên nói ra thì hơn, sẽ mất vui mất!
"Mày...!!"
Khi Thái Bảo định bước lên, cậu lập tức bị cánh tay đang dang ngang ngay trước mắt chặn lại. Dù ấm ức trong lòng, Thái Bảo vẫn lùi ra sau.
Hạ Mai nhếch môi một cái.
"Chúng ta không nên làm mất hình tượng chỉ vì mấy con sóc chuột chứ! Bọn họ đã rất tội nghiệp khi nằm cuối bảng thi đua khối học kì hai rồi!"
Hạ Mai dừng lại một lúc. Đôi mắt nhỏ chợt nhìn sang Cự Giải đang đứng đằng kia.
"Với lại, không nên khiến người vừa bị từ chối thêm đau lòng!"
Cự Giải lập tức giật thót lên một cái. Làm sao cô ta biết được?!
Hạ Mai vì hôm đó đi xuống tầng dưới khu kí túc mà vô tình bắt gặp. Nhỏ lúc đó khá thích thú vì chuyện này.
Song Ngư nhìn vào đôi bàn tay rơi run lên của Cự Giải, trong lòng lập tức dâng lên sự tức giận. Không chỉ cậu, mà tụi nó cũng vậy, kể cả dù không hiểu như thành viên lớp Toán. Đặc biệt là Bảo Bình, hai bàn tay cậu siết chặt đến chẳng còn giọt máu.
Đứng cạnh cậu, ai đó vừa bước lên.
Chát!
Thứ âm thanh chát chúa chẳng biết từ đâu vang lên khiến đầu Hạ Mai bị đánh quay sang một bên. Má nhỏ, đau rát.
"Cô dám?!!"
Đáp lại ánh mắt giận dữ của Hạ Mai, Thiên Bình hoàn toàn bình thản. Trước khi nhỏ kịp định thần lại, má bên kia của nhỏ lập tức đau rát.
Mọi người xung quanh nhất thời không tin vào mắt mình. Người tát Hạ Mai tận hai cái là Thiên Bình nổi tiếng dịu dàng đó sao..
"Một cái là cho Cự Giải, cái kia là cho lớp Toán."
Hạ Mai giận dữ đến quên cả hình tượng, điên cuồng lao tới định đánh ngược lại Thiên Bình. Khi bàn tay nhỏ định vung lên lại lập tức bị cô nắm lấy, và điều đó xảy ra tương tự với tay kia. Trong khi hai tay còn bị nắm chặt mặc cho Hạ Mai vùng vẫy, Thiên Bình thản nhiên giáng thêm cho nhỏ một cái tát nữa.
"Còn cái này.. là vì những lời đầu độc của cô ngày hôm đó!!"
Mắt Thiên Bình đỏ âu, môi mím chặt.
Hạ Mai bị tát đến ngã ra sau và được Mỹ Oanh đỡ lấy. Hai bên má vốn trắng nõn của nhỏ đỏ rân và rát buốt.
"Đủ rồi!"
Thiên Bình nhìn cô gái vừa chặn mình lại. Đôi mắt nâu kiên định và lạnh lẽo, là Yến Ly.
"Được rồi Thiên Bình, sắp vào học rồi."
Tụi nó đành chạy lại khuyên ngăn Thiên Bình bình tĩnh. Tụi nó không hiểu lắm về lí do cuối cùng cũng là lí do khiến cô thực sự nổi giận, nhưng không nên nán lại. Nếu cứ ở đó, giám thị sớm muộn gì cũng tới. Đã cuối năm, không một ai muốn làm to chuyện cả.
"Chiếc khăn tay chúng tôi sẽ đền cho cô sau, còn về chuyện này..."
"Chúng tôi phải vào lớp đây."
Thiên Yết và Cự Giải bước theo tụi nó ngay sau đó. Đặc biệt là Cự Giải, cô lo cho người bạn thân của mình.
Lớp Toán không hề dành cho lớp Văn bất kì câu xin lỗi nào.
***
Khi lớp Toán vừa bước vào phòng học, Hạ Mai tức giận vùng khỏi Mỹ Oanh. Hai má dù đau rát cũng không bằng nỗi nhục nhã hôm nay nhỏ chịu.
Thái Bảo vừa nhìn thấy lớp trưởng sắc lẹm quay sang đã lập tức hiểu ý. Cậu đưa ra trước mặt Hạ Mai chiếc điện thoại của mình.
"Như những gì công chúa yêu cầu."
Nhìn vào màn hình, Hạ Mai nhếch môi cười lạnh.
Hạ Thiên Bình, cô cứ đợi đó! Thù này tôi nhất định trả đủ!
Đó là những bức ảnh chụp lúc Thiên Bình đánh Hạ Mai, với góc chụp đủ biến cô thành người có lỗi và nhỏ là một nạn nhân tội nghiệp.
Sắp có kịch để xem rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.