Chương 2: Câu lạc bộ Phòng thí nghiệm ma - Bài hát thứ 1: "Ta là ai ?"
TuyanUnion
27/12/2016
"Này, đó là ai thế kia ?"
"Nhìn kỳ quái thật, thời tiết nắng nóng mà vẫn mặc được bộ áo thế này à ?"
"Mà mọi người có chắc không ? Hẳn nào người này..."
Sài thành năm 2015...
Con phố vắng vẻ âm u giữa ánh hoàng hôn nhưng vẫn vương lên cái nắng nóng oi ả, như cả thành phố đang tự giam trong một căn phòng kín mít vô hình. Không một cơn gió thoảng, không khí nơi đây như bị bất động mà nín thở, vì nơi đây dường như đang gặp phải một bóng vị khách không mời mà đến...
Bóng hình của người bí ẩn vẫn lướt nhanh giữa dòng người đi bộ cùng tiếng còi xe máy vẫn kêu vang vội vã, to nhỏ không ngớt. Nó mặc kệ cho bao lời bàn tán to nhỏ lần lượt vang lên trên mỗi bước chân nó đi ngang qua. Cũng có một số người hiếu kỳ đang thắc mắc, không ai có thể nhìn thấy chính xác khuôn mặt của nó. VÌ trong mắt mọi người, nó đang khoác lên người một tấm áo choàng màu đen hắc ám, to lớn đến nỗi có thể rủ xuống và che đi dung nhan của mình.
Nó, một con người sở hữu dáng người cao trung bình, cao tầm chưa đến một mét sáu lăm. Nhiều người cho rằng hẳn nó là một thiếu niên, chừng học sinh cấp hai hay một người già bình thường.
Nó, với khuôn mặt bí ẩn mà không ai được biết đến, lạnh lùng ném ánh nhìn về phía trước mà cắm đầu bước chân mãi mà không mảy may chú ý đến người xung quanh. Tiếng đôi bốt nó mang từng nhịp nện xuống đất, vang lên tiếng lộp cộp đều đều theo mỗi bước chân, mang âm sắc nặng nề không vội vã nhưng cũng không tự nhiên. Đôi mắt đen ngòm không có tròng cùng nụ cười man rợ của nó mang một luồng khí của tử thần ngùn ngụt đến độ, sau lưng nó đột nhiên có người phải ngã xuống đột tử vì quá khiếp sợ chỉ cần vô tình nhìn thấy ánh mắt của nó sau cái chớp mắt.
Thật ra, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Vì một lẽ tự nhiên, suốt mấy trăm năm qua, nó chính là một loài sinh vật mà chỉ cần thế gian này nhìn thấy, nghe thấy, đọc thấy... cũng đủ khiến người ta phải chết đứng mà không thể ngủ yên...
Nó chính là...
***
Quận X tại Sài thành, 1 giờ 36 phút sáng...
"Ồ ! Cô bé trông cũng dễ thương nhỉ ? Có muốn đi chơi với bọn anh không ?"
"Đừng lo ! Bọn anh sẽ không làm gì đâu, nếu như cô em chịu đi với bọn anh một chốc thôi..."
Đứng lặng im như tờ trước một băng đảng những kẻ du côn hống hách to lớn, nó không một tiếng trả lời, giữ phong thái ung dung của mình mà khẽ nở nụ cười khó hiểu. Khóe môi nó nhếch lên, không phải là vì đột ngột hà cớ gì mà chúng lại nhầm nó sang là con gái làm nó cảm thấy nực cười. Sự đắc chí hiện rõ trên gương mặt nó, nhưng lại bị ẩn sâu trong lớp áo chùm nên bọn chúng không hề hay biết nó đang nghĩ gì.
Vì... nó mừng thầm, cuối cùng nó cũng đã tìm được cho mình một "niềm vui" cho bữa tiệc thịnh soạn sắp tới của nó rồi.
"Được chứ... Nếu mọi người muốn..." — Nó trầm giọng mà nói nhỏ.
"Ái chà !!! Cô em trông vậy cũng biết vâng lời đấy chứ !!!"
"Giờ lên xe máy với bọn anh nào !!!"
"Không cần đâu..." — Nó vẫn tiếp tục giấu mặt mà điềm tĩnh nói tiếp. Bất ngờ, nó chỉ tay về phía một con hẻm — "Chúng ta sẽ cùng vui vẻ nhau ở một góc phố vắng vẻ, nơi mà không một ai có thể nhìn thấy, nghe thấy bất cứ động tĩnh gì của chúng ta cả. Tôi dám cá các anh sẽ thích như thế hơn mà phải không ?"
"Gì chứ bọn anh đây đều cũng sẵn sàng cả !!!!"
Đứng phía cuối góc hẻm, cho đến khi kịp định thần chuyện gì thì đôi mắt chúng bỗng biến sắc, từ ánh mắt của bầy sói thèm khát cho đến mở trợn tròn trắng bệch. Chúng thấy nó từ tốn lật tấm áo choàng ra, lộ mặt thật của mình mà cất lên những lời ca. Giọng hát của nó vang lên khắp cả một không gian rộng lớn, mang bầu không khí rùng rợn như đang chèn ép não bộ của chúng.
Cùng lúc ấy, một đôi cánh rướm máu từ sau lưng nó phất lên, lóe lên đôi mắt với đồng tử đỏ rực như bị nhuốm máu. Bốn con mắt nhìn về phía đối diện, như đang thôi miên chúng. Khóe môi nó nở nụ cười, lộ ra hàm răng có đôi nanh sắc nhọn như ma cà rồng mà hát lên.
"Ta sinh ra là để tắm trong biển máu,
Ta bất chấp... các người có là con người, ác quỷ hay vong hồn...
Một khi các người đã nhìn thấu tâm hồn của ta...
Chào mừng các ngươi đến với "GHOST OPERA" !!"
"Đừng !!! Không !!!Làm ơn tha cho chúng tôi !!!!!!!"
***
Sáng hôm sau, con hẻm ấy đã bị rào quanh rải băng vàng cùng tiếng còi hú của xe cảnh sát kêu inh ỏi suốt cả ngày lẫn đêm. Cũng không ít người đã tò mò mà nhìn thử vào bên trong, nhưng những gì còn sót lại trong đáy mắt của họ... là sự kinh hãi.
Cơ quan điều tra vừa phát hiện thấy một cảnh tượng giết người hàng loạt kinh hoàng nhất trong suốt nhiều năm qua. Tất cả hết thảy năm người họ, không ai là chết mà không toàn thây. Mỗi bộ phận từ đầu, tay, chân,... hầu như đều văng khắp nơi cùng vô số những vũng máu vẫn còn đang chảy thành từng dòng. Chúng vấy xuống nền đất, vấy lên cả hai bên bức tường ước chừng có thể cao đến năm mét. Trông giống như một thảm cảnh lần lượt từng người một bị nổ tung ở bên trong cơ thể vậy. Bên cạnh đó, có một chi tiết mà khiến người người đều không khỏi chấn động...
...quả tim của họ, chúng đã bị lấy đi mất !
Điều này đã nhanh chóng lan rộng sang các giới truyền thông, lực lượng cảnh sát cũng vì thế mà bắt tay vào việc tóm gọn tên sát nhân tàn ác này. Kể từ đó, không ai là không dám đi ra khỏi nhà vào buổi tối dù chỉ trong một phút, những tin đồn mơ hồ về tên sát nhân cũng vì thế được truyền rộng đến tai người ngoài.
Mọi người vì thế mà phải sống trong nỗi sợ và bất an, lo lắng có khi mình sẽ là mục tiêu tiếp theo...
Nó vận bộ áo chùm, đi len lỏi qua dòng người với tốc độ nhanh đến nỗi không một ai hay mảy may để ý sự tồn tại của nó. Nó khẽ à lên khi đi ngang một sạp báo vắng khách, trên đó mọi người đang giật tít về hiện tượng những con người bị moi tim một cách tàn bạo dã man bởi bàn tay một sát nhân bí ẩn. Nó khẽ khàng lật tấm áo chùm, lộ ra bàn tay nhợt nhạt vẫn còn vấy vô số vết máu đỏ đã khô lại.
"Không rõ nhận dạng... Không rõ dấu vân tay... Lai lịch hung thủ cũng không... Kết quả vụ án vẫn còn ẩn số..." - Nó lẩm nhẩm trên các dòng chữ với kích thước nhỏ xíu - "Mình đã gieo rắc biết bao nhiêu vụ án rồi, nhưng vẫn có cái gì đó vẫn chưa làm mình cảm thấy thỏa đáng..."
"Máu... có máu... Mày... không lẽ mày đã giết năm thằng bạn của tao ??"
Một người thốt lên từ đằng xa khi phát hiện bàn tay của nó. Nó cười, hóa ra thằng đó là đồng bọn của năm tên đã bị nó giết đêm hôm qua ?
Cuối cùng bữa ăn của nó lại đến. Nếu đã lỡ phát hiện ra được nó đi giết người rồi thì nó cũng chẳng cần ngần ngại gì mà ra tay nữa. Thế là nó nhếch mép, kéo tấm áo chùm xuống để che mặt lại. Khi nạn nhân kịp chuyện thần chuyện gì xảy ra thì mọi thứ bao quanh người đó chỉ còn là một màu đỏ của máu chảy.
***
Dưới thanh lưỡi hái sáng bóng rực đầy tà lửa sắc tím kì dị, mang một luồn âm khí áp đảo chèn ép, đến cả người thường cũng có thể thấy không khí cũng đang chuyển động theo từng nhịp bập bùng của ngọn lửa, là một xác người dính đầy máu vẫn còn đỏ tươi. Và chủ nhân của thanh lưỡi hái ấy chính là nó...
Phập !! - Một nhát chém, phần ngực nạn nhân nhanh như cắt như bị không khí chẻ đôi đến toạc lồng ngực ra. Bàn tay trắng bệch nhợt nhạt của nó luồn lách vào sâu bên trong, giật ra vật thể trung tâm của sự dao động trong lồng ngực ấy. Mặc dù trên tay nó giờ đây nhớp nháp đầy chất lỏng bầy nhầy khi lấy được chiến lợi phẩm, nhưng nó vẫn không có chút cảm giác kinh tởm nào.
Bỗng, nó nghe thấy tiếng rít lên từ đằng sau. Nó nghiến răng, kẻ đứng từ sau lưng nó đang nói là ngôn ngữ của thế giới demon ! Vậy là nó đang gặp phải một tên không phải phàm nhân rồi !!
"Tim... tim của con người... Ta sẽ giành nó được từ mày !!!"
Ầm !!! - Nó phất đôi cánh bay lên, né tránh được cú đập động trời kinh hoàng như muốn làm náo động của một quận thành phố. Nhưng thật may mắn, cũng giống nó, tên này cũng thuộc thành phần demon. Nên mọi đòn tấn công của hắn chỉ là vô hình với người bình thường.
Cuộc chiến đã bắt đấu, nó từ trên cao lẩm nhẩm quỷ khúc. Thế là trong mắt người thường, hình bóng con người bí ẩn vận trong bộ áo choàng màu đen đã biến mất. Thật chất, cơ thể nó đã chuyển về trạng thái của quỷ dữ.
"Mày muốn cái này chứ gì ??" - Nó nhếch mép, giương ra quả tim sống, chiến lợi phẩm của nó khiến tên ác hồn kia nhìn vào bỗng ứa hết cả nước miếng - "Ngon thì lấy !! Nhưng phải đánh bại được tao cái đã !!"
Phải... Thế giới demon của nó đang chuẩn bị bước vào thời điểm suy tàn. Mỗi một ngày, một đêm trôi qua với những thành phần như nó từ nay trở đi... sẽ như là một cuộc chiến để sinh tồn.
Suốt 600 năm qua, thế giới demon rơi vào trạng thái suy yếu và có nguy cơ bị sụp đổ, khi hệ thống hoạt động của địa ngục đã đột ngột bị gián đoạn.
Tất cả chỉ vì bọn thành phần lãnh đạo, thành phần cấp trên của nó ! Dòng máu lãnh đạo chỉ một con quỷ duy nhất có thể kế thừa, không một ai có thể thay thế. Nay bỗng dưng tên kế thừa đó lại biến mất khiến cả thế giới âm của nó rơi vào hỗn loạn do thiếu nguồn sống.
Vì ngay từ khi khai sinh vạn vật, dòng máu của nhưng tên lãnh đạo này có một sức mạnh đặc biệt, đó là "Judgement of Death" - sự phán xét của Thần Chết. Hắn sẽ là demon hút những linh hồn của những con người bị đày xuống địa ngục, linh khí của những người này sẽ trở thành thức ăn cho thế giới dành cho demon.
Vậy nên, chính Judgement of Death là tên hệ thống hoạt động của địa ngục. Không có nó, demon sẽ không thể sống lâu mãi mãi...
Nó thầm chửi. Nó chỉ là một người dân thường trong thế giới demon, nên nó không biết vì cái cơ sự gì trên bộ phận lãnh đạo mà để ra một sai sót đáng nguyền rủa kia ?!
Nó, một trong số những thành phần demon buộc phải lang thang ra ngoài thế giới dương chỉ để kiếm được nguồn thức ăn thì chỉ mong sao giữ được cái mạng này, mà sống sót trong thế giới ngập đầy ánh nắng mặt trời xa lạ kia. Nó nhất quyết, nó sẽ không bao giờ bị khuất phục, trở thành một phế vật phải phụ thuộc demon khác. Nên nó đã chọn con đường này. Nếu đã chết, nó thà chết trong trận chiến đầy vinh quang, hơn là chết dần chết mòn trong địa ngục !
Không giống với các demon cấp cao, nó không thể tước đoạt linh hồn trực tiếp từ con người được. Mà không tước đoạt được hồn ? Thì chỉ còn cách... là tước đi trái tim của họ, nơi vốn dĩ là trung tâm hội tụ linh khí nhiều nhất theo trong lý thuyết của các demon truyền tai nhau.
Demon, không phải là người, nhưng chúng cũng biết định nghĩa sự xấu xa là gì. Vì không dễ đâu mà tước được tim của con người bình tường. Nên chúng sẽ không nhân nhượng đâu mà giành chiến lợi phẩm từ demon khác. Khi ấy, đây xác định là cuộc chiến sinh tử !!
***
Luồng khói đen từ từ bao quanh lấy cây rìu hắn cầm trên tay. Cho đến khi chúng biến mất, rã ra không khí thì nó nhíu mày.
"Đệt... cây rìu của mày biến thành súng tên được à... ?"
"Mày bay được, tao thì không. Tao sẽ chuyển vũ khí tấn công tầm xa !!"
Đoàng !! Đoàng !!! Đoàng !!!!
Hàng chục, hàng trăm những mũi tên bao quanh ngọn lửa hắc ám đồng loạt lao ào ào về phía nó nhưng những con ác điểu háu đói. Nó nhanh chóng phản công, vừa linh hoạt phất cánh né tránh vừa xoay vòng vòng thanh lưỡi hái như cánh quạt để đỡ lấy đòn công kích của hắn trên không. Nhưng dường như, nó đang bị rơi vào thế bí, vì nó bay đến đâu, cơn mưa mũi tên từ dưới đất phóng lên đi theo đến đó, liên tục không ngừng cứ như vô tận.
Cho đến khi, đôi mắt nó hướng về phía bầu trời.
"May thật ! Mặt trời lặn đến nơi rồi !"
Nó mừng quýnh lên như bắt được vàng. Bàn tay nó lật tấm áo chùm đen tuyền ra, ném thẳng xuống dưới hòng che khuất tầm nhìn của hắn.
"Lần này mày chết chắc !!"
ĐÙNG !!! - Nó ném thanh lưỡi hái xuống ngay đúng vị trí của hắn, vang lên tiếng nổ điên loạn như muốn rung động mặt đất. Cho đến khi cây lưỡi hái quay trở về tay nó như chiếc boomerang, bấy giờ bụi khói tan biến, chừa lại một lỗ hổng khổng lồ trên mặt đất và tên còn lại thì nằm chèo queo bất động.
"Ha !! Kỹ năng của mày chỉ có nhiêu đó thôi à ??" - Nó thét lên chế nhạo.
Vì chủ quan, nó không hề hay biết, cổ chân nó đột nhiên bị một bàn tay đen ngòm bấu chặt lại, lôi thẳng nó đập mặt xuống dưới đất.
Rầm !!
Cho đến khi nó chống tay gượng đứng dậy, thì thấy trên nền đất là một vũng màu đỏ của máu không to không nhỏ cùng cảm giác nhói đau như kiến đốt ngay giữa trán. Nó nhận ra, đầu nó bị chảy máu rồi.
"Đau đấy... Đồ chơi xấu..." - Nó nghiến răng tức tối - "Đáng lý tao nên để ý hóa ra mình đang một chọi hai..."
"Chuẩn bị chết mà đưa quả tim cho bọn tao ngay !!!"
Hắn gượng đứng dậy, cầm thanh rìu đi cùng một tên đồng bọn khác áp sát phía nó.
Nó nhanh trí lăn sang một bên, tránh được cú rìu phang chíu mạng ngay đứng vị trí cổ của nó. Nó bung cánh bay lên, nhặt lại thanh lưỡi hái rơi xuống dưới đất rồi sẵn sàng trong tư thế nghênh chiến.
Nó mở toang đôi mắt rực lửa. Khóe miệng khẽ nhếch lên để từ đó, một tiếng hát tuy trong trẻo nhưng mang cảm giác rùng rợn được cất lên...
"Xin lỗi nhé. Bọn mày chơi lầy thế, thì tao cũng không nương tay nữa."
"Ta ung dung, ta vẫy vùng trong bóng tối,
Sự hiểm ác... sẽ bùng cháy sau mỗi lần ta gục ngã.
Hãy yên tâm đi, lũ sâu bọ cản đường !
Ta sẽ nhân từ cho linh hồn các người được treo trên thánh giá !!"
"CHẾT TIỆT !! NÓ LÀ THỨ DEMON QUÁI QUỶ GÌ THẾ ???"
***
Trên nóc ngôi nhà thờ cao lớn, nó đang nhìn dân chúng đang hoảng loạn sau những vụ giết người bí ẩn xảy ra mà thở dài ngao ngán.
"Mấy tay cảnh sát nơi đây cũng hoạt động nhanh thật, đến mình còn chưa kịp dọn dẹp tàn tích của trận chiến thì chúng đã đến kịp rồi... Tuy nhiên..."
Cầm trên tay một quả tim người bê bết máu, đó là chiến lợi phẩm nó vừa lấy được từ nạn nhân ban nãy. Nay nó đã thắng cuộc chiến sinh tồn. Và đây sẽ là phần thưởng cho nó.
Nó vừa nhìn cảnh quang bình minh vừa đưa lưỡi nếm thử thành quả của mình vài lần. Song, nó nhíu mày.
"Những quả tim, những vong hồn này vốn dĩ nhiễm quá nhiều thói hư tật xấu... Giờ trông chúng chẳng có vẻ gì ngon lành nữa. Thật uổng công mình mất cả hai ngày để săn mồi.
Tệ nạn xã hội do chúng gây ra, mình có thể thấu đọc được hết từ quả tim này.
Con người thời này... chả nhẽ xuống cấp hết rồi sao ?"
Bùm...
Trong phúc chốc, bàn tay đang nắm lấy quả tim thoi thóp ấy đột nhiên siết chặt lại, khiến nó nổ tung vỡ thành trăm mảnh. Những giọt máu trong nó cũng vì thế mà bắn lên tung toé vào mặt nó, hoặc hoà lẫn cùng cơn mưa phùn. Rải rác khắp nơi là những giọt nước mưa có màu sắc đỏ của máu.
"Thứ ngon lành nhất đối với mình, phải là từ những con người trong sạch..."
***
"Anh ơi, anh ở trên này làm gì thế ?"
Nghe thấy giọng nói xa lạ từ một cô gái, nó thoáng bất ngờ mà giật nảy người. Nhưng xết theo hướng tiếng vọng ra, mà nơi đây cũng cũng không có ai trừ nó, chắc chắn cô gái ấy muốn gặp nó. Nó tự hỏi, lý do gì cô ta lại làm thế.
Mà thật ra, nó không lo lắng. Cho đến bây giờ, thế gian này cũng chưa biết nó là ai, ngay cả khuôn mặt thật của nó mà có cho người ta nhìn thì cũng không dám vì sợ. Hơn nữa, một khi ai mà đã nhìn thấy mặt của nó, nó sẽ mất kiểm soát mà ăn sạch, nuốt chửng nạn nhân khiến họ chết ngay tức khắc.
Nó cúi người xuống, đảo đôi mắt của mình tìm xem nguồn gốc phát ra giọng nói là ai. Trong thân tâm của nó có một suy nghĩ, giọng nói này, xuất phát từ một cô gái. Nó thánh thót đến nỗi chỉ cần nghe qua, nó đã nhận ra tìm được cho mình một miếng mồi tuyệt hảo rồi.
Để cuộc chơi được kéo dài, nó sẽ vờn mồi một chốc vậy...
"Anh ơi ?" — Tiếng gọi của cô bé vẫn vọng lên dưới tầng nhà thờ.
"...Anh đang ở đây mà..."
Cô bé bất ngờ nghe thấy giọng nói đáp trả của mình. Thế nhưng, nó không xuất phát từ trên cột chuông nhà thờ, nó ngân dài, vang đều, như đang bao trùm khắp cả căn phòng trong ngôi nhà thờ trông thật ma quái. Và rồi, trong một lúc sau, âm thanh ấy kéo về phía một hành lang tối tăm chật hẹp. Tiếng vẫy gọi dụ mồi của nó vẫn cứ vọng ra như thế khiến cô bé như bị chôn chân tại chỗ.
Nó đã tưởng đâu đã làm được cho mình một bữa ăn ngon. Bởi ăn thịt những linh hồn đang run sợ, càng sẽ làm tăng thêm vị ngon cho nó hơn nữa.
Ấy thế nhưng, nó trợn mắt ngạc nhiên, cô bé xắn lên hai tà áo dài của mình, lí lắc chạy lon ton về phía bóng tối nơi nó đang giăng bẫy. Nó thật sự không thể hiểu được cô gái này muốn làm cái gì nữa. Nếu muốn tự đem mạng của mình cho thần chết như vậy, chẳng thà cô ta sẽ nhảy lầu từ cột chuông xuống chứ, huống hồ nghĩ thế nào mà tự chui vào bóng tối để rồi chết do bị giết. Không lẽ nào cô ta...?
"Anh ơi ? Chơi trốn tìm với em vậy là không được đâu nha. Ra đây ! Ra đây !!"
"Hãy trả lời, lý do gì cô muốn gặp ta ?"
"Vì em tò mò mà." — Cô bé giương đôi mắt ngây thơ vô (số) tội của mình quay người về mọi phía — "Em biết anh là ai. Anh mà không mau xuất hiện thì em đi báo cảnh sát đó ! Anh là người đã giết đám người trong hẻm hồi tối hôm qua phải không ?"
Nó nghiến răng tức tối. Chả nhẽ cô ta đã chứng kiến thấy nó ăn thịt đám người hồi đêm hôm qua ? Nếu cô ta nói cho người ngoài biết, nó thật sự không muốn cho cô ta hình dung được cái thành phố này chỉ vì cô ta mà sẽ vấy máu, mà sẽ bị nó ăn sạch để bịt đầu mối về sự tồn tại của nó đâu.
Nó, chỉ là một con quỷ chu du khắp thế giới, bản thân nó cũng không rảnh rỗi đến mức phải gây bao sự phiền toái trên quy mô rộng lớn thế này.
Nó cảnh giác, rút thanh lưỡi hái từ thắt lưng, ánh mắt chợt loé lên những tia sắc đỏ rùng rợn. Nó rít lên giận dữ.
"Nói cho cô biết ! Nếu cô mà có ý định loan tin cho lũ người ngoài, ta sẽ không đảm bảo được cái mạng sống của cả thành phố này đâu ! Không hồn, đừng gây phiền phức cho ta trước khi..."
"Ồ bắt được anh rồi nha !!!"
Chưa kịp định thần, cô gái bất ngờ nhào từ đằng sau lưng nó. Nhưng trong một phút sơ sẩy, bàn tay cô nắm lấy tấm áo choàng, giật ra khỏi người nó. Thật sử điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô nhưng trong phút chốc này, bỗng nhiên với hai bên như một thước phim quay chậm đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập giữa hai bên như muốn chết lặng.
Tích tắc thứ nhất, cái đầu tiên mà cô thấy là một mái tóc bạch kim dài ngang vai lấp ló dưới ánh nắng chiều tà. Cô bé tưởng chừng đâu hẳn người này... không phải là người đến từ nơi này ??
Tích tắc thứ hai, nó đột ngột quay lưng lại hòng tìm cô ta. Thế là, khuôn mặt thật của nó cũng đã lộ ra trước mắt cô. Con người và demon, cuối cùng cũng mặt đối mặt dưới chút ánh nắng mặt trời yếu ớt...
Cô đã tưởng đâu hẳn nó phải mang khuôn mặt gớm ghiếc giống bao loài ma quỷ mà người ta thường hay đồn đại.
Nhưng không ! Bởi trước mắt cô giờ đây, nó lại là một chàng thiếu niên trạc chừng mười tám tuổi đầu ! Đôi mắt không có tròng mà thay vào đó chỉ là một màu đen của bóng tối đang ngỡ ngàng nhìn cô mà không hề chớp lấy một giây. Làn da trắng trẻo có chút nhợt nhạt như không chút sự sống, nhưng vẫn không thể nào làm lu mờ vẻ điển trai tiềm ẩn trong con người của nó khiến cô gái phải điêu đứng hồi lâu.
Đến lúc này, cô có linh cảm, nhìn vào đôi mắt này, chả nhẽ người đó không phải là người bình thường ??
Cho đến khi hai bên bắt đầu bình tĩnh trở lại, bỗng dưng trong tim cô dấy lên những cảm xúc run sợ khó tả. Cô không biết phải nên nói với nó điều gì bây giờ. Cô đã nhìn thấy mặt của nó, nhưng đây là tai nạn và cô không hề cố ý làm việc này !
"Xin...xin lỗi, em không cố ý nhìn thấy mặt của anh..."
Bỗng nhiên, toàn bộ phần xương sống của cô trở nên lạnh toát khi nó trừng mắt nhìn về phía cô. Cô cảm thấy, dường như cô đang bị ánh mắt ấy phát ra nguồn lực vô hình áp đảo khiến cô không còn cử động được nữa. Tim cô đập thình thịch đến mất kiểm soát khi nó từ từ tiến lại gần cô mà nở nụ cười man rợ. Cô cố lùi ra xa, thế nhưng, cô không hiểu sao, mình càng đi nhanh bao nhiêu, con quỷ ấy bỗng dưng bước nhanh hơn cô bấy nhiêu...
"Nguy rồi ! Chân tường !"
Cô gái cúi gằm người xuống dưới bức tường, run rẩy chờ đợi cái chết đang đến gần kề với mình. Cô có thể thấy cái bóng dưới chân nó đang rút thanh lưỡi hái mà ở trên đỉnh đầu, là một lưỡi dao sắc bén vẫn còn máu nhỏ giọt trong những lần giết người trước. Cô sẽ bị nó giết, sẽ bị nó ăn thịt, và rồi máu của cô cũng sẽ chung số phận với bao nạn nhân khác mà vấy lên trên chính cây lưỡi hái của nó. Nghĩ đến đấy, cô khẽ rơi nước mắt, trong đầu cô giờ đây là một mớ rỗng tuếch, cứ như mọi suy nghĩ của não bộ trong cô đã bị tiêu biến hết cả.
PHẬP !!!!!!!!!
***
Ở bên ngoài nhà thờ, đột nhiên người ta nghe thấy một giọng hát rùng rợn ma quái. Dù nó được hát bằng ngôn ngữ không xác định, mọi người không hiểu được ý nghĩa của nó như thế nào. Nhưng họ không hiểu sao, giai điệu của nó vẫn mang một cảm giác thật ghê sợ.
"Dù cô đã chết, nhưng đừng tưởng hồn cô sẽ được yên thân.
Vì ta sẽ lại còn ăn thịt linh hồn cô thêm lần thứ hai đấy.
Hãy nhớ đấy, ta nói là làm,
Cô hãy nhớ lấy tên của ta mà cảnh giác,
Ta là...
...Manananggal..."
***Chú thích: Manananggal là ai ? ***
Manananggal là một nhân vật hư cấu trong truyền thuyết của Philippin, được xếp vào một trong ba những loài quái vật đáng sợ nhất thế giới từ trước đến nay. Trong thực tế, Manananggal là ma cà rồng, sở hữu ngoại hình của một cô gái xinh đẹp với đôi cánh dơi khổng lồ, lưỡi có thể kéo dài đến cả thước dùng để hút máu người. Demon này chuyên hoạt động về đêm, có thể khiến mọi người khiếp sợ khi thi thoảng, họ sẽ thấy nó tự chém đứt đôi người, nửa thân trên của nó bay lượn trên không và liên tục gieo rắc nỗi khiếp sợ.
Món ăn ưa thích của Manananggal, chính là những bà mẹ có mang và trẻ sơ sinh.
Tuy nhiên, quái vật này sợ rất nhiều thứ như muối, tỏi,... Vậy nên, để tránh làm mồi cho nó, người ta thường trang bị theo mình những vật này trong cuộc sống hàng ngày.
Manananggal trong Ghost Opera cũng hoàn toàn tương tự như trong truyền thuyết nhưng lại là phiên bản nam giới trong độ tuổi vị thành niên. Không những vậy, khác với phiên bản gốc, Manananggal này có thể giết chết sinh vật bằng rất nhiều cách, trong đó có giọng hát. Nhưng lý do vì sao mà một con quỷ lại có cách giết người kỳ lạ như vậy... Cho đến giờ vẫn còn là bí mật.
"Nhìn kỳ quái thật, thời tiết nắng nóng mà vẫn mặc được bộ áo thế này à ?"
"Mà mọi người có chắc không ? Hẳn nào người này..."
Sài thành năm 2015...
Con phố vắng vẻ âm u giữa ánh hoàng hôn nhưng vẫn vương lên cái nắng nóng oi ả, như cả thành phố đang tự giam trong một căn phòng kín mít vô hình. Không một cơn gió thoảng, không khí nơi đây như bị bất động mà nín thở, vì nơi đây dường như đang gặp phải một bóng vị khách không mời mà đến...
Bóng hình của người bí ẩn vẫn lướt nhanh giữa dòng người đi bộ cùng tiếng còi xe máy vẫn kêu vang vội vã, to nhỏ không ngớt. Nó mặc kệ cho bao lời bàn tán to nhỏ lần lượt vang lên trên mỗi bước chân nó đi ngang qua. Cũng có một số người hiếu kỳ đang thắc mắc, không ai có thể nhìn thấy chính xác khuôn mặt của nó. VÌ trong mắt mọi người, nó đang khoác lên người một tấm áo choàng màu đen hắc ám, to lớn đến nỗi có thể rủ xuống và che đi dung nhan của mình.
Nó, một con người sở hữu dáng người cao trung bình, cao tầm chưa đến một mét sáu lăm. Nhiều người cho rằng hẳn nó là một thiếu niên, chừng học sinh cấp hai hay một người già bình thường.
Nó, với khuôn mặt bí ẩn mà không ai được biết đến, lạnh lùng ném ánh nhìn về phía trước mà cắm đầu bước chân mãi mà không mảy may chú ý đến người xung quanh. Tiếng đôi bốt nó mang từng nhịp nện xuống đất, vang lên tiếng lộp cộp đều đều theo mỗi bước chân, mang âm sắc nặng nề không vội vã nhưng cũng không tự nhiên. Đôi mắt đen ngòm không có tròng cùng nụ cười man rợ của nó mang một luồng khí của tử thần ngùn ngụt đến độ, sau lưng nó đột nhiên có người phải ngã xuống đột tử vì quá khiếp sợ chỉ cần vô tình nhìn thấy ánh mắt của nó sau cái chớp mắt.
Thật ra, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Vì một lẽ tự nhiên, suốt mấy trăm năm qua, nó chính là một loài sinh vật mà chỉ cần thế gian này nhìn thấy, nghe thấy, đọc thấy... cũng đủ khiến người ta phải chết đứng mà không thể ngủ yên...
Nó chính là...
***
Quận X tại Sài thành, 1 giờ 36 phút sáng...
"Ồ ! Cô bé trông cũng dễ thương nhỉ ? Có muốn đi chơi với bọn anh không ?"
"Đừng lo ! Bọn anh sẽ không làm gì đâu, nếu như cô em chịu đi với bọn anh một chốc thôi..."
Đứng lặng im như tờ trước một băng đảng những kẻ du côn hống hách to lớn, nó không một tiếng trả lời, giữ phong thái ung dung của mình mà khẽ nở nụ cười khó hiểu. Khóe môi nó nhếch lên, không phải là vì đột ngột hà cớ gì mà chúng lại nhầm nó sang là con gái làm nó cảm thấy nực cười. Sự đắc chí hiện rõ trên gương mặt nó, nhưng lại bị ẩn sâu trong lớp áo chùm nên bọn chúng không hề hay biết nó đang nghĩ gì.
Vì... nó mừng thầm, cuối cùng nó cũng đã tìm được cho mình một "niềm vui" cho bữa tiệc thịnh soạn sắp tới của nó rồi.
"Được chứ... Nếu mọi người muốn..." — Nó trầm giọng mà nói nhỏ.
"Ái chà !!! Cô em trông vậy cũng biết vâng lời đấy chứ !!!"
"Giờ lên xe máy với bọn anh nào !!!"
"Không cần đâu..." — Nó vẫn tiếp tục giấu mặt mà điềm tĩnh nói tiếp. Bất ngờ, nó chỉ tay về phía một con hẻm — "Chúng ta sẽ cùng vui vẻ nhau ở một góc phố vắng vẻ, nơi mà không một ai có thể nhìn thấy, nghe thấy bất cứ động tĩnh gì của chúng ta cả. Tôi dám cá các anh sẽ thích như thế hơn mà phải không ?"
"Gì chứ bọn anh đây đều cũng sẵn sàng cả !!!!"
Đứng phía cuối góc hẻm, cho đến khi kịp định thần chuyện gì thì đôi mắt chúng bỗng biến sắc, từ ánh mắt của bầy sói thèm khát cho đến mở trợn tròn trắng bệch. Chúng thấy nó từ tốn lật tấm áo choàng ra, lộ mặt thật của mình mà cất lên những lời ca. Giọng hát của nó vang lên khắp cả một không gian rộng lớn, mang bầu không khí rùng rợn như đang chèn ép não bộ của chúng.
Cùng lúc ấy, một đôi cánh rướm máu từ sau lưng nó phất lên, lóe lên đôi mắt với đồng tử đỏ rực như bị nhuốm máu. Bốn con mắt nhìn về phía đối diện, như đang thôi miên chúng. Khóe môi nó nở nụ cười, lộ ra hàm răng có đôi nanh sắc nhọn như ma cà rồng mà hát lên.
"Ta sinh ra là để tắm trong biển máu,
Ta bất chấp... các người có là con người, ác quỷ hay vong hồn...
Một khi các người đã nhìn thấu tâm hồn của ta...
Chào mừng các ngươi đến với "GHOST OPERA" !!"
"Đừng !!! Không !!!Làm ơn tha cho chúng tôi !!!!!!!"
***
Sáng hôm sau, con hẻm ấy đã bị rào quanh rải băng vàng cùng tiếng còi hú của xe cảnh sát kêu inh ỏi suốt cả ngày lẫn đêm. Cũng không ít người đã tò mò mà nhìn thử vào bên trong, nhưng những gì còn sót lại trong đáy mắt của họ... là sự kinh hãi.
Cơ quan điều tra vừa phát hiện thấy một cảnh tượng giết người hàng loạt kinh hoàng nhất trong suốt nhiều năm qua. Tất cả hết thảy năm người họ, không ai là chết mà không toàn thây. Mỗi bộ phận từ đầu, tay, chân,... hầu như đều văng khắp nơi cùng vô số những vũng máu vẫn còn đang chảy thành từng dòng. Chúng vấy xuống nền đất, vấy lên cả hai bên bức tường ước chừng có thể cao đến năm mét. Trông giống như một thảm cảnh lần lượt từng người một bị nổ tung ở bên trong cơ thể vậy. Bên cạnh đó, có một chi tiết mà khiến người người đều không khỏi chấn động...
...quả tim của họ, chúng đã bị lấy đi mất !
Điều này đã nhanh chóng lan rộng sang các giới truyền thông, lực lượng cảnh sát cũng vì thế mà bắt tay vào việc tóm gọn tên sát nhân tàn ác này. Kể từ đó, không ai là không dám đi ra khỏi nhà vào buổi tối dù chỉ trong một phút, những tin đồn mơ hồ về tên sát nhân cũng vì thế được truyền rộng đến tai người ngoài.
Mọi người vì thế mà phải sống trong nỗi sợ và bất an, lo lắng có khi mình sẽ là mục tiêu tiếp theo...
Nó vận bộ áo chùm, đi len lỏi qua dòng người với tốc độ nhanh đến nỗi không một ai hay mảy may để ý sự tồn tại của nó. Nó khẽ à lên khi đi ngang một sạp báo vắng khách, trên đó mọi người đang giật tít về hiện tượng những con người bị moi tim một cách tàn bạo dã man bởi bàn tay một sát nhân bí ẩn. Nó khẽ khàng lật tấm áo chùm, lộ ra bàn tay nhợt nhạt vẫn còn vấy vô số vết máu đỏ đã khô lại.
"Không rõ nhận dạng... Không rõ dấu vân tay... Lai lịch hung thủ cũng không... Kết quả vụ án vẫn còn ẩn số..." - Nó lẩm nhẩm trên các dòng chữ với kích thước nhỏ xíu - "Mình đã gieo rắc biết bao nhiêu vụ án rồi, nhưng vẫn có cái gì đó vẫn chưa làm mình cảm thấy thỏa đáng..."
"Máu... có máu... Mày... không lẽ mày đã giết năm thằng bạn của tao ??"
Một người thốt lên từ đằng xa khi phát hiện bàn tay của nó. Nó cười, hóa ra thằng đó là đồng bọn của năm tên đã bị nó giết đêm hôm qua ?
Cuối cùng bữa ăn của nó lại đến. Nếu đã lỡ phát hiện ra được nó đi giết người rồi thì nó cũng chẳng cần ngần ngại gì mà ra tay nữa. Thế là nó nhếch mép, kéo tấm áo chùm xuống để che mặt lại. Khi nạn nhân kịp chuyện thần chuyện gì xảy ra thì mọi thứ bao quanh người đó chỉ còn là một màu đỏ của máu chảy.
***
Dưới thanh lưỡi hái sáng bóng rực đầy tà lửa sắc tím kì dị, mang một luồn âm khí áp đảo chèn ép, đến cả người thường cũng có thể thấy không khí cũng đang chuyển động theo từng nhịp bập bùng của ngọn lửa, là một xác người dính đầy máu vẫn còn đỏ tươi. Và chủ nhân của thanh lưỡi hái ấy chính là nó...
Phập !! - Một nhát chém, phần ngực nạn nhân nhanh như cắt như bị không khí chẻ đôi đến toạc lồng ngực ra. Bàn tay trắng bệch nhợt nhạt của nó luồn lách vào sâu bên trong, giật ra vật thể trung tâm của sự dao động trong lồng ngực ấy. Mặc dù trên tay nó giờ đây nhớp nháp đầy chất lỏng bầy nhầy khi lấy được chiến lợi phẩm, nhưng nó vẫn không có chút cảm giác kinh tởm nào.
Bỗng, nó nghe thấy tiếng rít lên từ đằng sau. Nó nghiến răng, kẻ đứng từ sau lưng nó đang nói là ngôn ngữ của thế giới demon ! Vậy là nó đang gặp phải một tên không phải phàm nhân rồi !!
"Tim... tim của con người... Ta sẽ giành nó được từ mày !!!"
Ầm !!! - Nó phất đôi cánh bay lên, né tránh được cú đập động trời kinh hoàng như muốn làm náo động của một quận thành phố. Nhưng thật may mắn, cũng giống nó, tên này cũng thuộc thành phần demon. Nên mọi đòn tấn công của hắn chỉ là vô hình với người bình thường.
Cuộc chiến đã bắt đấu, nó từ trên cao lẩm nhẩm quỷ khúc. Thế là trong mắt người thường, hình bóng con người bí ẩn vận trong bộ áo choàng màu đen đã biến mất. Thật chất, cơ thể nó đã chuyển về trạng thái của quỷ dữ.
"Mày muốn cái này chứ gì ??" - Nó nhếch mép, giương ra quả tim sống, chiến lợi phẩm của nó khiến tên ác hồn kia nhìn vào bỗng ứa hết cả nước miếng - "Ngon thì lấy !! Nhưng phải đánh bại được tao cái đã !!"
Phải... Thế giới demon của nó đang chuẩn bị bước vào thời điểm suy tàn. Mỗi một ngày, một đêm trôi qua với những thành phần như nó từ nay trở đi... sẽ như là một cuộc chiến để sinh tồn.
Suốt 600 năm qua, thế giới demon rơi vào trạng thái suy yếu và có nguy cơ bị sụp đổ, khi hệ thống hoạt động của địa ngục đã đột ngột bị gián đoạn.
Tất cả chỉ vì bọn thành phần lãnh đạo, thành phần cấp trên của nó ! Dòng máu lãnh đạo chỉ một con quỷ duy nhất có thể kế thừa, không một ai có thể thay thế. Nay bỗng dưng tên kế thừa đó lại biến mất khiến cả thế giới âm của nó rơi vào hỗn loạn do thiếu nguồn sống.
Vì ngay từ khi khai sinh vạn vật, dòng máu của nhưng tên lãnh đạo này có một sức mạnh đặc biệt, đó là "Judgement of Death" - sự phán xét của Thần Chết. Hắn sẽ là demon hút những linh hồn của những con người bị đày xuống địa ngục, linh khí của những người này sẽ trở thành thức ăn cho thế giới dành cho demon.
Vậy nên, chính Judgement of Death là tên hệ thống hoạt động của địa ngục. Không có nó, demon sẽ không thể sống lâu mãi mãi...
Nó thầm chửi. Nó chỉ là một người dân thường trong thế giới demon, nên nó không biết vì cái cơ sự gì trên bộ phận lãnh đạo mà để ra một sai sót đáng nguyền rủa kia ?!
Nó, một trong số những thành phần demon buộc phải lang thang ra ngoài thế giới dương chỉ để kiếm được nguồn thức ăn thì chỉ mong sao giữ được cái mạng này, mà sống sót trong thế giới ngập đầy ánh nắng mặt trời xa lạ kia. Nó nhất quyết, nó sẽ không bao giờ bị khuất phục, trở thành một phế vật phải phụ thuộc demon khác. Nên nó đã chọn con đường này. Nếu đã chết, nó thà chết trong trận chiến đầy vinh quang, hơn là chết dần chết mòn trong địa ngục !
Không giống với các demon cấp cao, nó không thể tước đoạt linh hồn trực tiếp từ con người được. Mà không tước đoạt được hồn ? Thì chỉ còn cách... là tước đi trái tim của họ, nơi vốn dĩ là trung tâm hội tụ linh khí nhiều nhất theo trong lý thuyết của các demon truyền tai nhau.
Demon, không phải là người, nhưng chúng cũng biết định nghĩa sự xấu xa là gì. Vì không dễ đâu mà tước được tim của con người bình tường. Nên chúng sẽ không nhân nhượng đâu mà giành chiến lợi phẩm từ demon khác. Khi ấy, đây xác định là cuộc chiến sinh tử !!
***
Luồng khói đen từ từ bao quanh lấy cây rìu hắn cầm trên tay. Cho đến khi chúng biến mất, rã ra không khí thì nó nhíu mày.
"Đệt... cây rìu của mày biến thành súng tên được à... ?"
"Mày bay được, tao thì không. Tao sẽ chuyển vũ khí tấn công tầm xa !!"
Đoàng !! Đoàng !!! Đoàng !!!!
Hàng chục, hàng trăm những mũi tên bao quanh ngọn lửa hắc ám đồng loạt lao ào ào về phía nó nhưng những con ác điểu háu đói. Nó nhanh chóng phản công, vừa linh hoạt phất cánh né tránh vừa xoay vòng vòng thanh lưỡi hái như cánh quạt để đỡ lấy đòn công kích của hắn trên không. Nhưng dường như, nó đang bị rơi vào thế bí, vì nó bay đến đâu, cơn mưa mũi tên từ dưới đất phóng lên đi theo đến đó, liên tục không ngừng cứ như vô tận.
Cho đến khi, đôi mắt nó hướng về phía bầu trời.
"May thật ! Mặt trời lặn đến nơi rồi !"
Nó mừng quýnh lên như bắt được vàng. Bàn tay nó lật tấm áo chùm đen tuyền ra, ném thẳng xuống dưới hòng che khuất tầm nhìn của hắn.
"Lần này mày chết chắc !!"
ĐÙNG !!! - Nó ném thanh lưỡi hái xuống ngay đúng vị trí của hắn, vang lên tiếng nổ điên loạn như muốn rung động mặt đất. Cho đến khi cây lưỡi hái quay trở về tay nó như chiếc boomerang, bấy giờ bụi khói tan biến, chừa lại một lỗ hổng khổng lồ trên mặt đất và tên còn lại thì nằm chèo queo bất động.
"Ha !! Kỹ năng của mày chỉ có nhiêu đó thôi à ??" - Nó thét lên chế nhạo.
Vì chủ quan, nó không hề hay biết, cổ chân nó đột nhiên bị một bàn tay đen ngòm bấu chặt lại, lôi thẳng nó đập mặt xuống dưới đất.
Rầm !!
Cho đến khi nó chống tay gượng đứng dậy, thì thấy trên nền đất là một vũng màu đỏ của máu không to không nhỏ cùng cảm giác nhói đau như kiến đốt ngay giữa trán. Nó nhận ra, đầu nó bị chảy máu rồi.
"Đau đấy... Đồ chơi xấu..." - Nó nghiến răng tức tối - "Đáng lý tao nên để ý hóa ra mình đang một chọi hai..."
"Chuẩn bị chết mà đưa quả tim cho bọn tao ngay !!!"
Hắn gượng đứng dậy, cầm thanh rìu đi cùng một tên đồng bọn khác áp sát phía nó.
Nó nhanh trí lăn sang một bên, tránh được cú rìu phang chíu mạng ngay đứng vị trí cổ của nó. Nó bung cánh bay lên, nhặt lại thanh lưỡi hái rơi xuống dưới đất rồi sẵn sàng trong tư thế nghênh chiến.
Nó mở toang đôi mắt rực lửa. Khóe miệng khẽ nhếch lên để từ đó, một tiếng hát tuy trong trẻo nhưng mang cảm giác rùng rợn được cất lên...
"Xin lỗi nhé. Bọn mày chơi lầy thế, thì tao cũng không nương tay nữa."
"Ta ung dung, ta vẫy vùng trong bóng tối,
Sự hiểm ác... sẽ bùng cháy sau mỗi lần ta gục ngã.
Hãy yên tâm đi, lũ sâu bọ cản đường !
Ta sẽ nhân từ cho linh hồn các người được treo trên thánh giá !!"
"CHẾT TIỆT !! NÓ LÀ THỨ DEMON QUÁI QUỶ GÌ THẾ ???"
***
Trên nóc ngôi nhà thờ cao lớn, nó đang nhìn dân chúng đang hoảng loạn sau những vụ giết người bí ẩn xảy ra mà thở dài ngao ngán.
"Mấy tay cảnh sát nơi đây cũng hoạt động nhanh thật, đến mình còn chưa kịp dọn dẹp tàn tích của trận chiến thì chúng đã đến kịp rồi... Tuy nhiên..."
Cầm trên tay một quả tim người bê bết máu, đó là chiến lợi phẩm nó vừa lấy được từ nạn nhân ban nãy. Nay nó đã thắng cuộc chiến sinh tồn. Và đây sẽ là phần thưởng cho nó.
Nó vừa nhìn cảnh quang bình minh vừa đưa lưỡi nếm thử thành quả của mình vài lần. Song, nó nhíu mày.
"Những quả tim, những vong hồn này vốn dĩ nhiễm quá nhiều thói hư tật xấu... Giờ trông chúng chẳng có vẻ gì ngon lành nữa. Thật uổng công mình mất cả hai ngày để săn mồi.
Tệ nạn xã hội do chúng gây ra, mình có thể thấu đọc được hết từ quả tim này.
Con người thời này... chả nhẽ xuống cấp hết rồi sao ?"
Bùm...
Trong phúc chốc, bàn tay đang nắm lấy quả tim thoi thóp ấy đột nhiên siết chặt lại, khiến nó nổ tung vỡ thành trăm mảnh. Những giọt máu trong nó cũng vì thế mà bắn lên tung toé vào mặt nó, hoặc hoà lẫn cùng cơn mưa phùn. Rải rác khắp nơi là những giọt nước mưa có màu sắc đỏ của máu.
"Thứ ngon lành nhất đối với mình, phải là từ những con người trong sạch..."
***
"Anh ơi, anh ở trên này làm gì thế ?"
Nghe thấy giọng nói xa lạ từ một cô gái, nó thoáng bất ngờ mà giật nảy người. Nhưng xết theo hướng tiếng vọng ra, mà nơi đây cũng cũng không có ai trừ nó, chắc chắn cô gái ấy muốn gặp nó. Nó tự hỏi, lý do gì cô ta lại làm thế.
Mà thật ra, nó không lo lắng. Cho đến bây giờ, thế gian này cũng chưa biết nó là ai, ngay cả khuôn mặt thật của nó mà có cho người ta nhìn thì cũng không dám vì sợ. Hơn nữa, một khi ai mà đã nhìn thấy mặt của nó, nó sẽ mất kiểm soát mà ăn sạch, nuốt chửng nạn nhân khiến họ chết ngay tức khắc.
Nó cúi người xuống, đảo đôi mắt của mình tìm xem nguồn gốc phát ra giọng nói là ai. Trong thân tâm của nó có một suy nghĩ, giọng nói này, xuất phát từ một cô gái. Nó thánh thót đến nỗi chỉ cần nghe qua, nó đã nhận ra tìm được cho mình một miếng mồi tuyệt hảo rồi.
Để cuộc chơi được kéo dài, nó sẽ vờn mồi một chốc vậy...
"Anh ơi ?" — Tiếng gọi của cô bé vẫn vọng lên dưới tầng nhà thờ.
"...Anh đang ở đây mà..."
Cô bé bất ngờ nghe thấy giọng nói đáp trả của mình. Thế nhưng, nó không xuất phát từ trên cột chuông nhà thờ, nó ngân dài, vang đều, như đang bao trùm khắp cả căn phòng trong ngôi nhà thờ trông thật ma quái. Và rồi, trong một lúc sau, âm thanh ấy kéo về phía một hành lang tối tăm chật hẹp. Tiếng vẫy gọi dụ mồi của nó vẫn cứ vọng ra như thế khiến cô bé như bị chôn chân tại chỗ.
Nó đã tưởng đâu đã làm được cho mình một bữa ăn ngon. Bởi ăn thịt những linh hồn đang run sợ, càng sẽ làm tăng thêm vị ngon cho nó hơn nữa.
Ấy thế nhưng, nó trợn mắt ngạc nhiên, cô bé xắn lên hai tà áo dài của mình, lí lắc chạy lon ton về phía bóng tối nơi nó đang giăng bẫy. Nó thật sự không thể hiểu được cô gái này muốn làm cái gì nữa. Nếu muốn tự đem mạng của mình cho thần chết như vậy, chẳng thà cô ta sẽ nhảy lầu từ cột chuông xuống chứ, huống hồ nghĩ thế nào mà tự chui vào bóng tối để rồi chết do bị giết. Không lẽ nào cô ta...?
"Anh ơi ? Chơi trốn tìm với em vậy là không được đâu nha. Ra đây ! Ra đây !!"
"Hãy trả lời, lý do gì cô muốn gặp ta ?"
"Vì em tò mò mà." — Cô bé giương đôi mắt ngây thơ vô (số) tội của mình quay người về mọi phía — "Em biết anh là ai. Anh mà không mau xuất hiện thì em đi báo cảnh sát đó ! Anh là người đã giết đám người trong hẻm hồi tối hôm qua phải không ?"
Nó nghiến răng tức tối. Chả nhẽ cô ta đã chứng kiến thấy nó ăn thịt đám người hồi đêm hôm qua ? Nếu cô ta nói cho người ngoài biết, nó thật sự không muốn cho cô ta hình dung được cái thành phố này chỉ vì cô ta mà sẽ vấy máu, mà sẽ bị nó ăn sạch để bịt đầu mối về sự tồn tại của nó đâu.
Nó, chỉ là một con quỷ chu du khắp thế giới, bản thân nó cũng không rảnh rỗi đến mức phải gây bao sự phiền toái trên quy mô rộng lớn thế này.
Nó cảnh giác, rút thanh lưỡi hái từ thắt lưng, ánh mắt chợt loé lên những tia sắc đỏ rùng rợn. Nó rít lên giận dữ.
"Nói cho cô biết ! Nếu cô mà có ý định loan tin cho lũ người ngoài, ta sẽ không đảm bảo được cái mạng sống của cả thành phố này đâu ! Không hồn, đừng gây phiền phức cho ta trước khi..."
"Ồ bắt được anh rồi nha !!!"
Chưa kịp định thần, cô gái bất ngờ nhào từ đằng sau lưng nó. Nhưng trong một phút sơ sẩy, bàn tay cô nắm lấy tấm áo choàng, giật ra khỏi người nó. Thật sử điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô nhưng trong phút chốc này, bỗng nhiên với hai bên như một thước phim quay chậm đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập giữa hai bên như muốn chết lặng.
Tích tắc thứ nhất, cái đầu tiên mà cô thấy là một mái tóc bạch kim dài ngang vai lấp ló dưới ánh nắng chiều tà. Cô bé tưởng chừng đâu hẳn người này... không phải là người đến từ nơi này ??
Tích tắc thứ hai, nó đột ngột quay lưng lại hòng tìm cô ta. Thế là, khuôn mặt thật của nó cũng đã lộ ra trước mắt cô. Con người và demon, cuối cùng cũng mặt đối mặt dưới chút ánh nắng mặt trời yếu ớt...
Cô đã tưởng đâu hẳn nó phải mang khuôn mặt gớm ghiếc giống bao loài ma quỷ mà người ta thường hay đồn đại.
Nhưng không ! Bởi trước mắt cô giờ đây, nó lại là một chàng thiếu niên trạc chừng mười tám tuổi đầu ! Đôi mắt không có tròng mà thay vào đó chỉ là một màu đen của bóng tối đang ngỡ ngàng nhìn cô mà không hề chớp lấy một giây. Làn da trắng trẻo có chút nhợt nhạt như không chút sự sống, nhưng vẫn không thể nào làm lu mờ vẻ điển trai tiềm ẩn trong con người của nó khiến cô gái phải điêu đứng hồi lâu.
Đến lúc này, cô có linh cảm, nhìn vào đôi mắt này, chả nhẽ người đó không phải là người bình thường ??
Cho đến khi hai bên bắt đầu bình tĩnh trở lại, bỗng dưng trong tim cô dấy lên những cảm xúc run sợ khó tả. Cô không biết phải nên nói với nó điều gì bây giờ. Cô đã nhìn thấy mặt của nó, nhưng đây là tai nạn và cô không hề cố ý làm việc này !
"Xin...xin lỗi, em không cố ý nhìn thấy mặt của anh..."
Bỗng nhiên, toàn bộ phần xương sống của cô trở nên lạnh toát khi nó trừng mắt nhìn về phía cô. Cô cảm thấy, dường như cô đang bị ánh mắt ấy phát ra nguồn lực vô hình áp đảo khiến cô không còn cử động được nữa. Tim cô đập thình thịch đến mất kiểm soát khi nó từ từ tiến lại gần cô mà nở nụ cười man rợ. Cô cố lùi ra xa, thế nhưng, cô không hiểu sao, mình càng đi nhanh bao nhiêu, con quỷ ấy bỗng dưng bước nhanh hơn cô bấy nhiêu...
"Nguy rồi ! Chân tường !"
Cô gái cúi gằm người xuống dưới bức tường, run rẩy chờ đợi cái chết đang đến gần kề với mình. Cô có thể thấy cái bóng dưới chân nó đang rút thanh lưỡi hái mà ở trên đỉnh đầu, là một lưỡi dao sắc bén vẫn còn máu nhỏ giọt trong những lần giết người trước. Cô sẽ bị nó giết, sẽ bị nó ăn thịt, và rồi máu của cô cũng sẽ chung số phận với bao nạn nhân khác mà vấy lên trên chính cây lưỡi hái của nó. Nghĩ đến đấy, cô khẽ rơi nước mắt, trong đầu cô giờ đây là một mớ rỗng tuếch, cứ như mọi suy nghĩ của não bộ trong cô đã bị tiêu biến hết cả.
PHẬP !!!!!!!!!
***
Ở bên ngoài nhà thờ, đột nhiên người ta nghe thấy một giọng hát rùng rợn ma quái. Dù nó được hát bằng ngôn ngữ không xác định, mọi người không hiểu được ý nghĩa của nó như thế nào. Nhưng họ không hiểu sao, giai điệu của nó vẫn mang một cảm giác thật ghê sợ.
"Dù cô đã chết, nhưng đừng tưởng hồn cô sẽ được yên thân.
Vì ta sẽ lại còn ăn thịt linh hồn cô thêm lần thứ hai đấy.
Hãy nhớ đấy, ta nói là làm,
Cô hãy nhớ lấy tên của ta mà cảnh giác,
Ta là...
...Manananggal..."
***Chú thích: Manananggal là ai ? ***
Manananggal là một nhân vật hư cấu trong truyền thuyết của Philippin, được xếp vào một trong ba những loài quái vật đáng sợ nhất thế giới từ trước đến nay. Trong thực tế, Manananggal là ma cà rồng, sở hữu ngoại hình của một cô gái xinh đẹp với đôi cánh dơi khổng lồ, lưỡi có thể kéo dài đến cả thước dùng để hút máu người. Demon này chuyên hoạt động về đêm, có thể khiến mọi người khiếp sợ khi thi thoảng, họ sẽ thấy nó tự chém đứt đôi người, nửa thân trên của nó bay lượn trên không và liên tục gieo rắc nỗi khiếp sợ.
Món ăn ưa thích của Manananggal, chính là những bà mẹ có mang và trẻ sơ sinh.
Tuy nhiên, quái vật này sợ rất nhiều thứ như muối, tỏi,... Vậy nên, để tránh làm mồi cho nó, người ta thường trang bị theo mình những vật này trong cuộc sống hàng ngày.
Manananggal trong Ghost Opera cũng hoàn toàn tương tự như trong truyền thuyết nhưng lại là phiên bản nam giới trong độ tuổi vị thành niên. Không những vậy, khác với phiên bản gốc, Manananggal này có thể giết chết sinh vật bằng rất nhiều cách, trong đó có giọng hát. Nhưng lý do vì sao mà một con quỷ lại có cách giết người kỳ lạ như vậy... Cho đến giờ vẫn còn là bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.