[12 Chòm Sao] Ghost Opera

Chương 3: "Cô là ai ?"

TuyanUnion

27/12/2016

"Chậc lại thêm một nạn nhân nữa sao ?"

"Chẳng hiểu được tên sát nhân này còn điên đến mức nào nữa... Thật sự tôi cũng chẳng biết xã hội này sẽ ra sao đây."

Khi tỉnh lại, cảm giác đau rát đến tận xương tủy cứ tiên lục hành hạ cô trên đường đến bệnh viện cứu thương. Thật sự, cô không thể nhớ được mình đã mê man trong bao lâu rồi. Những mảnh ký ức về lần đó cũng không hiểu sao, đối với cô chỉ còn là một tấm rèm đang khép chặt.

Cô chỉ còn nhớ lúc đó, là tất cả các dây thần kinh của cô như muốn nổ tung ở phía bả vai, hình ảnh con dao đẫm máu cùng giọng ca khiếp đảm đến rợn người. Thế nhưng, kẻ đã dùng cả thanh lưỡi hái ấy đâm cô, kẻ đã cất lên bài hát này, tại sao cô không thể nhớ ra ? Hay phải chăng lúc đó cô đã nằm mơ ? Nhưng mà tại sao bây giờ toàn thân cô lại đầy máu thế kia ?

Chuyện gì đã xảy ra ?

***

Cùng lúc ấy...

"Hỡi linh hồn của bao oan ức và tội lỗi,

Hãy để ta giúp các ngươi chìm vào giấc ngủ bình yên nhất...

Phục tùng làm thức ăn, hay muốn chết ?

Các ngươi cứ việc chọn cho đến khi quá muộn !!"

"Hắn... hắn ta là cái thứ quái quỷ gì thế ???"

Mỗi một bài hát, là xác người cùng bao vong hồn chất thành đống trước khuôn mặt vô cảm của nó. Từ sau chuyện xảy ra trên nhà thờ, tâm trí nó cứ rối tung cả lên mà điên tiết, tàn sát tất cả các con mồi mà nó đi ngang qua.

Lần lượt từng người một, nó giương khuôn mặt "yandere", siết chặt lấy cổ nạn nhân, vừa ngân ca vừa dùng thanh lưỡi hái mà điên cuồng băm họ thành trăm mảnh. Cũng không ít lần, máu bắn phụt ra, làm ướt đẫm hết cả trang phục lẫn mặt, đầu tóc nó. Nhưng nó vẫn mặc nhiên mà tiếp tục ăn, ăn và ăn. Nó phải lấy lại bình tĩnh, mà muốn được như vậy, nó cần nhiều, nhiều quả tim của con người hơn nữa mới mong sao giữ bình tĩnh được !!

Tuy nhiên, không phải nó hoàn toàn mất kiểm soát. Nó lựa được cho mình một địa điểm chính là những nhà tù, nơi giam giữ những thành phần sắp sửa bị loại bỏ trong xã hội mà biến họ trở thành thức ăn của mình...

Xong việc, nó thở dốc, thẫn thờ đứng nhìn những quả tim vẫn còn đập thình thịch trên sàn nhà. Cứ mỗi nhịp đập của chúng, máu từ đó tuôn trào nhiều vô kể, khiến cho sàn hiện trường giờ đây như được tô lên một màu đỏ thắm, kèm theo đó là một mùi tanh đặc trưng đến vô cùng tần của chúng.

Quá mệt mỏi, nó bất giác quỳ xuống, nhặt lên những quả tim ấy rồi đưa vào miệng của mình mà nhai lấy nhai để với khuôn mặt nhăn nhó khổ sở vô cùng. Mỗi một nhát cắn, là lan toả trong khoé miệng của nó là mùi vị đắng chát cùng mùi chua chua khó chịu. Ấy thế, nó phải tiếp tục, nếu không nó sẽ không thể tồn tại.

"Manananggal, con có cần phải như thế không ? Con vẫn tiếp tục ăn dù thấy nó không ngon ?"

Sau lưng nó, mọc ra một đôi cánh trắng muốt tựa thiên thần. Ấy thế nhưng, bên cạnh đó, mỗi một bên lại xuất hiện thêm hai con mắt khổng lồ có máu rỉ ra như sắp thối rữa. Chúng trừng trừng nhìn về phía nó, kèm theo giọng nói khàn đặc của một người phụ nữ.

"Đừng để tinh thần bị lung lay. Đáng lý, lúc đó con nên cảnh giác một chút thì mọi chuyện đâu phải rắc rối thế này !

Manananggal, ta muốn hỏi. Tại sao con lại để cô ta sống ? Con đã nương tay với cô ta ?"

"Mẹ..." - Nó lấy cánh tay lau đi những vệt máu còn đọng lại trên miệng, không dám ngoái mắt lại nhìn về phía đôi cánh mọc ra từ sau lưng mình - "Chẳng qua con không còn hứng thú đâu ăn thịt những linh hồn trong sạch được nữa. Kể từ gặp cô ta, con bỗng nhận thấy có một cái gì đó..."

"Đừng lo chuyện bao đồng. Chúng ta rồi cũng sẽ rời khỏi thành phố này sớm thôi." — Bỗng nhiên, đôi cánh vô thức bao trùm lấy toàn cơ thể nó. Cơn gió buổi tối bên ngoài đã bắt đầu lạnh dần, nên giờ đây, nó cảm thấy ấm áp vô cùng — "Con đã khổ vì ta nhiều rồi. Vậy nên, vì mục đích cuối cùng mà con muốn thực hiện nhất, mà hãy tiến lên phía trước. Đừng quên đấy..."

Mong ước cuối cùng, tại sao nó có thể quên được chứ ?"

***

"Mẹ, mẹ !! Mẹ đang ở đâu ???"

Lần ấy, nó vẫn còn là một đứa trẻ mới lên hai. Nhưng trớ trêu thay, nó đã bị lạc mất mẹ của mình. Nó cắm đầu chạy mãi, chạy mãi trên đôi chân chập chững biết đi mặc cho chúng có bị rộp da do thời tiết giá lạnh.

Giữa một không gian màu trắng vô tận gần như không lối thoát, nó bắt đầu sợ hãi, thét gọi tiếng mẹ trong sự tuyệt vọng tràn trề. Nó đang ở đâu, nó không cần biết, nhưng cái mà nó muốn, chính là được nghe thấy tiếng đáp trả của một người, mà vô cùng thân thương đối với nó. Nó ngồi sụp xuống, bắt đầu khóc thảm thiết. Tiếng gọi của nó bây giờ chỉ còn là những giọng nói yếu ớt...

Nhưng rồi đột nhiên, nó chợt nhận thấy hình bóng một người đang tiến lại gần nó. Nó vội vàng dụi mắt, không hề nghĩ rằng liệu đây có phải là giấc mơ không ? Không lẽ, cuối cùng mẹ đã đến đón nó ?

"Mẹ !!!!" — Cảm giác trong nó đột nhiên như muốn vỡ òa mà chạy hết tốc lực về phía nơi đó. Nó đã nghĩ đâu, cuối cùng mình cũng đã gặp lại được mẹ rồi.

Thế nhưng, trước mặt nó giờ đây, có một thứ gì đó khiến khuôn mặt nó trở nên trắng bệch không một giọt máu. Người đó... Người đó không phải là mẹ của nó !!

"Đừng sợ, ta không làm hại gì con đâu..." — Bàn tay thô ráp trơ xương của người phụ nữ từ tốn đưa về phía nó. Nó hoảng loạn, vừa lùi ra sau vừa bật khóc khiến người phụ nữ ngỡ ngàng mà bật cười — "À chắc tại cái bàn tay của ta kinh khủng đến nỗi con không muốn chạm vào, mặc dù em gái ta cứ nhắc nhở hoài mà ta vẫn chứng nào tật nấy..."

Bà hóa phép làm sao bàn tay của mình trở nên mịn màng, hệt như trong ký ức về mẹ của nó để nó bớt căng thẳng cảnh giác, rồi nói tiếp.

"Ta rất tiếc, có thể con sẽ không còn được gặp mẹ của mình nữa." — Dù bà đã lường trước rằng điều này sẽ khiến cho thằng bé phải khóc thét lên nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi nó — "Có thể, ta không thể thay thế mẹ của con, nhưng ta sẽ giúp con được gặp mẹ dù chỉ một lần, được không nào ? Cho đến lúc đó, ta tạm thời sẽ là mẹ của con vậy. Nào, ta làm quen nhé, tên của ta là Manananggal..."

Nó vừa sụt sịt vừa đưa ánh mắt ậm nước về phía bà. Đến lúc này, nó cảm thấy mới mẻ làm sao, vì đây là lần đầu tiên nó được một người hoàn toàn xa lạ bế lên.

Người phụ nữ nhìn thằng bé đang lim dim buồn ngủ thì khẽ vuốt ve mái tóc bạch kim đầu nó. Bà nở nụ cười hiền rồi thì thầm bên đôi tai nhỏ xíu trong lúc nó đang ngủ say.

"Con biết không ? Ta đã mong muốn được gặp con từ rất lâu rồi. Còn vì sao, ta không thể nói cho con biết được. Nhưng kể từ nay, con sẽ được tồn tại với tư cách là người kế nhiệm cho cơ thể của ta. Con sẽ mang tên ta, kế thừa sức mạnh cũng như ký ức của Manananggal và tiếp tục viết nên truyền thuyết. Và con an tâm, dù mọi chuyện có xảy ra, ta sẽ luôn bên cạnh con."

Lúc đó, bà ta vẫn chưa biết rằng, đó chỉ là sự ngộ nhận. Bà muốn giữ nó, muốn nuôi nấng nó như con trai ruột. Bà đang giấu trong tâm một lý do để nhận nuôi nó, nhưng có thể đâu, mãi mãi, bà sẽ không nhất quyết nói với nó được.

Lợi dụng nó đang say ngủ, bà Manananggal dùng chút ma pháp. Quả cầu nghi ngút khói màu tím của quỷ dữ lửng lơ trên bàn tay bà. Rồi nhẹ nhàng, bà đặt nó nằm ngửa, áp quả cầu chứa đầy cái ác và quỷ dữ vào vầng trán nó...

***

Thế là nó, vốn dĩ một đứa bé bình thường, nhưng lại được nuôi dưỡng bởi một con quỷ. Mười sáu năm sau, cơ thể của Manananggal thật cũng đã đến lúc phai tàn. Và nó sẽ là demon thay thế bà mà tồn tại cho đến bây giờ.

"Mà cũng chính vì thế, con sẽ không bao giờ để truyền thuyết của chúng ta đi đến hồi chấm dứt ! Con sẽ đi gặp cô ta lần nữa và giết thẳng tay, bảo vệ cho sự tồn tại của Manananggal !!"

"Nhưng Manananggal, chờ đã nào. Vì ta có thể cảm nhận được..."

"Mẹ an tâm, con biết con làm gì mà."

***

Quận X, Sài thành, 4 giờ 25 phút sáng...

Buổi đêm yên bình, hầu như mọi thứ như đang chìm vào trong giấc ngủ. Song giữa một bầu trời trải đầy bóng tối, hình bóng của nó lướt nhanh như sóc, trèo lên các mái nhà mà chạy thoăn thoát trên không, giữa một màu trăng trắng muốn nổi bật giữa bầu trời.

Trong thân tâm, nó cứ tự trách mình, tại sao lúc đó nó đã không thể mạnh tay hơn mà giết cô ta ? Có cái gì đó, có thứ gì đó đang ngăn chặn bàn tay của nó từ tận sâu trong tim. Nó không thể biết được thứ đó là gì, nhưng mặt khác, nó đang lo, liệu thứ ấy mà lại xuất hiện thêm lần nữa, nó không tính được mình sẽ phải làm gì tiếp theo...

Còn nước còn tát, nó tạm thời sẽ ứng phó theo phản xạ hoàn cảnh vậy.



Bằng thanh lưỡi hái, nó khẽ khàng cạy ra khung kính cửa sổ bệnh viện mà lẻn vào trong. Trước mặt nó bây giờ, cô gái đó, người duy nhất chứng kiến mặt thật của nó đang nằm hôn mê tại đây. Vậy nên, đây là cơ hội của nó đã ra tay hạ sát cô ta.

Thế nhưng, nó ngỡ ngàng. Một nhóm hai bóng ác hồn đang ở bên cạnh cô ta mà cố gắng làm nhiễu máy thở. Cô gái trong cơn mê thở dốc, hơi thở có phần khó khăn hơn. Mồ hôi trên vầng trán bị bủa vây bởi làn tóc nâu hạt dẻ xinh đẹp lăn dài xuống thấm đầy trên chiếc gối.

Manananggal cắn răng. Nếu thế này, cô ấy sẽ bị bọn ác hồn kia giết chết mất trong vòng vài giây nữa !!

bàn tay siết chặt thanh lưỡi hái, nó thật sự không cần biết trong tâm mình đang nghĩ cái gì. Việc đầu tiên nó làm bây giờ chính là...

Đùng !!!! - Bọn ác hồn bỗng giật mình khi thấy thanh lưỡi hái vừa bay sượt ngang qua mặt chúng. Nó cắm sâu ngay trên tường, tạo thành một lỗ thủng cùng vết sứt mẻ vang lên tiếng lắc rắc, rơi vỡ của từng mảnh men tường.

"Kẻ nào đấy ??"

"Hóa ra là bọn mày ? Tao nhớ là đã bọn mày ở đâu rồi thì phải ?"

Manananggal ồ lên khi nhận ra chúng. Phải, nó nhớ ra rồi. Chúng chính là hai tên đã dám cả gan thách chiến để giành chiến lợi phẩm từ nó cách đây vài hôm đây mà ! Lần trước, nó đã tha để hồn vía chúng không phải vinh dự mà được treo trên thánh giá. Vậy mà bây giờ nó lại phải đụng độ chúng...

"Bọn mày... bọn mày lợi dụng trò bẩn để giết chết cô ấy à ??"

"Bọn tao cảm nhận được quả tim cô ta có cái gì đó thật trong sáng thuần khiết, khác hẳn với bọn con người khác. Miếng mồi ngon sao bọn tao bỏ qua ?" - Chúng rít lên - "Sao ? Cô gái này là chiến lợi phẩm của bọn tao ! Muốn cướp được chiến lợi phẩm này, mày phải bước qua xác bọn tao !

Nói trước, sau khi thua trận trước, bọn tao biết được mọi nước đánh của mày rồi. Mày muốn sống, thì đừng xía vào con mồi bọn tao. Còn không thì đừng trách sao bọn tao lại moi được tim của mày ra thì đừng trách."

Nhìn thấy thanh lưỡi hái trên tay Manananggal lật lưỡi sang ngang, khiến đầu kim loại phản chiếu dưới ánh trăng mà lấp lánh, đánh nổi ký hiệu một nốt nhạc có đôi mắt quỷ bập bùng cháy - vốn dĩ là ký hiệu của Manananggal. Đó là lúc nó bắt đầu động thái nghênh chiến.

Giọng nói của Mẹ vang lên trong đầu nó qua thần giao cách cảm.

"Manananggal, ta đồng ý ! Tiến lên và giành chiến lợi phẩm ngay."

"Vâng !" - Manananggal gật đầu, khóe miệng nhếch lên cười - "Vì không chỉ đơn thuần, con muốn tước được trái tim cô ta.

Hơn nữa, Mẹ, hãy thứ lỗi cho con, con đã..."

Manananggal chuyển về trang thái vô hình để đánh nhau với chúng. Đôi cánh phất lên, sải dài đến gần năm thước, tạo lực đẩy để nó giậm chân lấy đà và lao nhanh về phía trước. Hai tên ác hồn thấy phản ứng nghênh chiến của nó cũng bắt đầu tấn công.

"Ta gào thét, ta băm các ngươi thành trăm mảnh.

Ta bất chấp thủ đoạn, ta sẽ giành được thứ ta muốn.

Đừng trách sao... ta không nương tay,

Hãy mau đầu hàng trước khi mang sống các ngươi mọi thứ kết thúc !"

Manananggal quật thanh lưỡi hái về phía chúng. Thế nhưng chúng nhanh như cắt mà thoát được đòn đánh chết người của nó. Chúng tản ra hai bên, hòng bao vây được lấy Manananggal. Nó nhíu mày cảnh giác khi quan sát thấy chúng đang tỏa một luồng âm khí lạ bao quanh phòng bệnh của cô gái.

"Manananggal, cẩn thận bọn chúng ! Luồng âm khí này đã suy giảm tầm nhìn và tốc độ của con." - Mẹ cảnh báo trong đầu nó - "Đây là kỹ năng chỉ tác dụng với demon, không ảnh hưởng đến con người nên cô gái ấy sẽ ôn thôi, nhưng..."

"Rõ ràng trong trận đấu trước, chúng không dùng tuyệt chiêu này. Vậy có khi nào chúng đã học chiêu này từ đâu đó không ?"

"Kỹ năng này sẽ phát huy tối đa hết công dụng của nó khi tỏa ra trong phòng kín. Bọn chúng đã lợi dụng phòng bệnh của cô gái mà tấn công con đấy." - Mẹ đáp.

"Thế thì ta phải có cách nào đó để xua đuổi hết chúng !"

Manananggal vung thanh lưỡi hái lên, vung tay. Tức thì thanh lưỡi hái xoay mòng mòng trên tay nó như cách quạt. Nó cũng phất đôi cánh, để xua đi nhưng...

"Con không đuổi chúng đi được." - Manananggal lạnh lùng nhắn lại.

"Thế thì ta phải đánh bằng cảm giác. Manananggal ! Đằng sau con !!"

Manananggal đưa thanh lưỡi hái chặn lại. Nhưng nó thoáng ngỡ ngàng, bàn tay đen ngòm từ một tên trong số chúng đã níu lấy thân lưỡi hái, kéo về phía hắn. Bây giờ giữa hai bên, nó đang phải giằng co quyết liệt.

"Muốn cây lưỡi hái của tao à ? Được thôi !"

Đợi đến khi lực kéo lên đến đỉnh điểm, Manananggal hướng lưỡi thanh lưỡi hái sắc nhọn về phía hắn rồi thản nhiên buông ra. Cho đến khi đôi tai nó nghe được tiếng thét oai oán từ một tên trong số chúng cùng dòng chất lỏng nhấy nhụa từ trên cao vấy xuống, vỡ tan trên gương mặt nó. Nó mỉm cười, cuối cùng nó đã biết được hắn nằm ở đâu trong đám khói mờ ảo này rồi !

Thanh lưỡi hái của nó rơi xuống, trên đỉnh đâm xiên một nhãn cầu khiến nó nhíu mày có chút thất vọng. Có vẻ như cú chém hồi nãy chỉ đâm được hốc mắt của hắn, nó hận sao nếu may mắn chút thì chém đứt đôi đầu hắn luôn cho rồi !

"Trực diện, Manananggal !"

Keng !! - Một cái quật, nhưng thanh lưỡi hái đã bị chắn lại bởi một bàn tay cứng chắc, vang lên tiếng chát chúa như hai kim loại vừa chạm nhau. Manananggal nhận ra, hóa ra tên khác thì đã bỏ cây rìu kia đi, thay thế vào đó tuyệt kỹ của cánh tay thép. Nếu sử dụng được kỹ năng này tốt, demon có thể dùng hai cánh tay ấy như đôi song kiếm ! Nó ước đâu, tên demon đang nghênh chiến với nó cũng đạt được trình độ này. Rõ ràng bọn chúng đã mạnh hơn so với lần trước rất nhiều !

"Ha ha !! Tiếng kim loại !! Nghe thật thích a !!" - Tên đối diện nó thốt lên.

"Ra là vậy, mày hẳn là demon thép..."

Nói như vậy, một mặt Manananggal cũng phân vân, không biết mình phải làm thế nào để dùng kim loại của thanh lưỡi hái mà chém hắn được.

Keng !! Keng !!! Keng !!! Manananggal không thể nhìn thấy được gì nên nó chỉ có thể lùi vào thế phòng thủ. Thanh lưỡi hái chạm vào cánh tay thép ấy mà vang lên tiếng leng keng ngân dài không dứt. Cho đến khi kiệt sức, Manananggal bung cánh, nhào lộn trên không nhiều vòng hòng tránh ra xa phạm vi tấn công của hắn.

Vút !! - Manananggal không kịp nghĩ ngợi gì. Nó lại dùng kỹ năng, vận hết sức lực cố thể, ném thanh lưỡi hái như ném boomerang về phía hắn hòng phản công.

"Manananggal !! Con làm gì thế ??" - Mẹ hoảng hốt - "Con ném thanh lưỡi hái đ rồi, tên còn lại có tay dẻo !! Hắn sẽ bắt được cây lưỡi hái ngay !!"

"Cái gì ?! Chết thật !! Con thật sự quên mất tên còn lại !!"

Quả đúng như những gì Mẹ đã lo, thanh lưỡi hái của nó trong đám khói đã một đi không trở lại...

"Có phải ngươi tìm cái này không ?"

Vút !! - Nghe thấy không khí chuyển động, Manananggal nhanh chóng ngã ngửa ra sau. Như thước phim quay chậm, nó đã nhìn thấy. Thanh lưỡi hái của nó đã bị tên demon thép cầm lấy và điều khiển. Nó mà không cẩn thận, tên đó đã có thể quật chém đứt đôi được cả người nó rồi.

Manananggal dùng chút kiến thức võ thuật karate, tay chân nó cùng đôi cánh sau lưng liên tục đỡ lấy thân lưỡi hái, không cho nó chạm được vào người mình.

"A !! Chết này !!"

Manananggal đã nhìn thấy được đường đi của lưỡi hái. Nó vung chân đá lên, khiến thanh lưỡi hái của nó bị bật ra khỏi tay hắn. Bốp !! - Nhân thời cơ, nó huých khuỷu tay vào mặt hắn rồi bay nhào lên đằng sau hắn, ôm cổ hắn lại.



"Dù cho mày mình đồng da sắt... mày vẫn phải thở thì mới sống được !!"

Bất ngờ Manananggal hoảng kinh, cánh tay đen ngòm từ tên còn lại thóp mạnh lấy cổ nó. Hắn lôi nó, quật lầm rầm liên hoàn vào các bức tường. Lúc ấy nó không thể chống cự được nữa.

"Manananggal !!!" - Giọng Mẹ hoảng kinh khi thấy nó không còn đứng dậy được nữa. Cú quật ngã 20 đợt liên hồi làm toàn thân nó không cử động được.

"Khà khà khà... Dù cho mày vẫn chỉ là đứa trẻ, nhưng đã lỡ thách bọn tao rồi thì bọn tao không nương tay nữa." - Tên demon thép nắm lấy tóc Manananggal mà kéo nó lên khiến nó a lên đau đớn - "Giờ mày có muốn trăn trối gì không ?"

Thế nhưng mà, bọn chúng ngạc nhiên. Manananggal không hề hay phản khách gì nữa. Nó chỉ nói đúng một lời.

"Không... bọn mày mới sắp chết đấy." - Manananggal đáp - "Nhìn đằng sau đi, bây giờ là gần 6 giờ sáng. Ở Việt Nam, đó là lúc mặt trời sẽ lên rồi đấy...

Bây giờ, bọn mày có chạy để trốn cũng không kịp nữa đâu."

"Aaa !!!!!!!!"

Ánh mắt trời len lỏi qua khung cửa sở phòng bệnh như một con dào sắc nhọn đâm xuyên cơ thể hai trong số chúng. Ngay bản thân Manananggal cũng chịu chung số phận, không có tấm áo choàng che lại, bây giờ toàn thân nó giống như bị thiêu cháy vậy.

"Không còn cách nào khác..." - Giọng của Mẹ thở dài. Và câu cuối cùng nó chỉ còn nghe thấy từ Mẹ là... - "Có lẽ truyền thuyết về demon Manananggal chúng ta phải kết thúc rồi..."

Khi các bác sĩ đến nơi, họ ngỡ ngàng trước cảnh tượng xưa nay chưa từng xảy ra. Mọi thứ trong phòng bệnh của cô gái như vừa trải qua một bãi chiến trường. Vậy mà bản thân cô lại vẫn say ngủ như thường cứ như không hề hay hấn, không một chuyện gì xảy ra cả.

Cùng lúc ấy, họ phát hiện thấy bên giường bệnh của cô bé, là một tấm áo choàng màu đen tuyền như đang che phủ một cái gì đó. Và khi họ lật tấm áo choàng ra thì vô cùng kinh ngạc, bởi trước mắt họ giờ đây, là cơ thể không vải che thân đang nằm ngất lịm của một cậu con trai tầm chừng 17,18 tuổi...

Cuối cùng, Manananggal... nó đã bị lộ mặt trước thế gian này rồi...

***

"Anh ! May quá cuối cùng anh tỉnh lại rồi !!"

"Lại là cô à ?"

Một cảm giác lạ lẫm nhất từ trước đến giờ đang bao trùm lấy cơ thể nó. Mùi thuốc men khiến nó rùng mình kinh sợ, cảm giác ấm áp trong đống chăn mền. Đã thế, tay chân của nó bây giờ mệt mỏi đến nỗi không thể cử động được. Thật sự nó chưa bao giờ trải qua khoảng khắc tồi tệ đến thế này.

Trong dòng suy nghĩ mơn man, bất chợt cô gái nọ lay lay nó dậy mà cười vang nói.

"Anh chơi ác thật đấy. Dù cho anh có định giết em, nhưng vẫn không thể lấy được cái vong hồn của em đâu nhá !!!!"

"Cô làm tôi phải bất ngờ đấy." — Nó nhìn thẳng cô gái mà nở nụ cười mỉa mai — "Nhưng có lẽ, trong tình thế bây giờ, tôi sẽ không có ý định giết cô nữa."

"Vì sao ?"

Manananggal không thể nói ra suy nghĩ của mình, nó đành nói dối.

"Đó là vì cô sống dai quá khiến tôi nản lắm rồi. Mà cô cũng mặt dày lắm đấy, ngay từ đầu cô không sợ ma quỷ sao ?"

"Đương nhiên là không ! Ngược lại, em còn có đam mê tìm tòi về sự tồn tại của những sinh vật như các anh đấy ! Em là Mỹ Tiên, trưởng nhóm của Câu lạc bộ "Phòng thí nghiệm ma" của trường Đông Bắc Mekong. Anh là Manananggal phải không ?"

Nó sững người lại, thật sự nó không biết mình nên quyết định thế nào. Nó có nên chấp nhận sự thật không ?

"Chấp nhận đi con !"

"Mẹ ?! Nhưng tại sao ??"

"Bây giờ có nói dối cũng không giúp ích được gì đâu ! Đừng lo, mọi việc ta đã tính toán hết cả."

"Phải, tôi là Manananggal..."

Nó do dự gật đầu. Bỗng nhiên, nó cảm thấy rùng mình khi cô gái quay mặt lại cười nham hiểm, nhìn chăm chăm nó từ đầu đến chân. Đây là lần đầu tiên, nó phải sợ trước một con người bình thường đến như vậy ! Mà đã vậy còn từ một cô gái, ngay lần gặp đầu tiên, nó cứ nghĩ đâu linh hồn cô ta trong sạch. Vậy mà...

Cứ thế này thì không xong, cuối cùng nó quyết định...

"Á ! Manananggaaaaaaalllllllllllll !!!!!!!! Anh định trốn à ??"

"Tôi không cần biết cô định làm gì với tôi. Nhưng tôi không thể sống chung với một người như cô được !!!!"

Toan nhảy qua cửa sổ rồi dùng đôi cánh để trốn thoát, thế nhưng, nó hoảng loạn. Đôi cánh, đôi cánh quỷ của nó biến mất rồi ????!!!!!!

Trong phút giây hoảng loạn ấy, một giọng nói vang lên từ chiếc đồng hồ đeo trên tay nó có lẫn tiếng cười khúc khích.

"À ! Ta quên nói ! Ta sẽ phong ấn sức mạnh của Manananggal trong thiết bị này cho đến khi nào gặp tình huống cần thiết. Trong khi đó, con cứ cố hoà nhập với con người đi ! Như vậy, con sẽ thực hiện được ước nguyện của mình sớm thôi..."

Thật sự Manananggal nghĩ, mình càng không thể chửi thề càng không xong nhưng...

***

Trong bối cảnh, sự việc trời đánh thế này, thì phương tiện truyền thông lại đăng trên một dòng tin với số lượt người xem tăng đáng kể : "Bệnh nhân nhảy lầu tự tử - Bệnh dịch tâm thần bùng phát ?"

"CHÉM GIÓ !!!!!!!!!" — Manananggal... dù trong tình trạng băng bó khắp người và phải nhập viện lần hai, nhưng nó vẫn sung sức, hận sao có thể ném cái remote tivi thẳng vào người dẫn chương trình kia.

Mỹ Tiên bên cạnh giường bệnh của nó cũng nhìn thấy cảnh này mà chỉ biết cười trừ. Cô bé vỗ vỗ vai của nó, từ tốn nói một câu khiến nó chết đứng tại chỗ.

"Anh chưa gì hết mà đã vội kết luận rồi. Thiệt tình, cái đầu anh chứa cái gì trong đó mà tăm tối thế không biết... Em chỉ định mời anh tham gia Câu lạc bộ tụi em thôi mà..."

Hãy ở lại với em.

Vì em nghĩ, em đã tìm ra một cách nào đó giúp anh vượt qua cơn khát máu này...

Thế là cuộc sống bình thường của loài quỷ khát máu Manananggal bắt đầu...

>>> DÀN NHÂN VẬT >>>

11. Bảo Bình - Phan Huỳnh Mỹ Tiên (nữ)

Xuất hiện: Chap 1

Tình trạng: Còn sống

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [12 Chòm Sao] Ghost Opera

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook