Chương 11
Dolly (Mai Windy)
13/07/2016
Đưa mắt ra ngoài cửa kính, Ma Kết khó chịu bĩu môi nhìn dòng xe cộ
ngược xuôi trên đường phố. Vội vã, hối hả, con người ta luôn phải gấp
gáp như vậy sao?
Nhưng... thật đáng ghét vì cô cũng phải vội vã như vậy! Nếu chậm thêm một chút nữa, ông ngoại sẽ không vui đâu.
Ông ngoại... ừ, ông ngoại cô, quốc vương Capricorn. Chắc hẳn việc vừa rồi đã đến tai ông ngoại, mà có việc gì ở thủ đô Valentino ông ngoại lại không biết cơ chứ!? Có lẽ việc nhỏ như vầy không đáng để ông nhúng tay vào, nếu nó không liên quan đến người thừa kế là Ma Kết cô đây.
Người thừa kế à? Cũng không chắc, chẳng phải ngoài cô ra còn có hai cô chị đáng yêu khác hay sao? Hai cô chị... và một người anh tốt bụng. Sao họ có thể ngoan ngoãn để cô ngồi lên ngai vàng dễ như vậy?
-Công chúa, đến nơi rồi ạ.
Tiếng bác tài xế vang lên. Ma Kết quay đầu lại, khẽ gật đầu. Cô chỉnh lại sắc mặt của bản thân một chút, lại điểm thêm nụ cười thật tươi rồi mới đẩy cửa xe bước ra ngoài. Bởi vì cô là công chúa, nên dù có khó chịu cỡ nào cũng không được phép thể hiện ra mặt. Người hoàng gia mà, lúc nào trông cũng phải thật bình tĩnh, càng làm cho người ta không đoán được ý mình càng tốt.
-Công chúa, mời đi theo tôi.
-Ừm.
Ma Kết nhìn cô hầu vừa xuất hiện, khẽ đáp. Lại liếc sang bên cạnh thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ, cô hơi nhíu nhẹ đôi mày. Ông ngoại gọi cả hai chị ấy đến sao? Mà cũng đúng, ai làm sai đều phải bị phạt mà!
Lắc lắc đầu một cái, Ma Kết cố giữ cho đầu óc thanh tỉnh. Vào lúc này cô không nên suy nghĩ nhiều mới phải. Chân cô lại bước nhanh hơn, không thèm để ý đến cảnh vật hai bên lối đi. Cây cối được cắt tỉa rất đẹp, đài phun nước cũng rất tinh xảo, hoa lá khoe sắc đẹp chẳng kém, nhưng cô đã ngắm quen rồi, với lại, bây giờ há còn có tâm trạng để ngắm cảnh hay sao?
Đi vòng vèo thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng đến phòng riêng của ông ngoại Ma Kết. Cô hầu gõ nhẹ cửa:
-Thưa Ngài, công chúa Ma Kết đã đến rồi ạ.
-Vào đi.
Ma Kết nhè nhẹ đẩy cửa đi vào, khẽ nói:
-Ông ngoại.
Im lặng.
Lúc này, cô mới nhận ra trong phòng ngoài cô ra còn có hai người khác nữa, một người đang quỳ, còn người kia dù không quỳ nhưng trên mặt vẫn mơ hồ hiện ra thần thái bất an. Hai người đó Ma Kết đều biết cả, là Caria và chị gái song sinh của cô ấy- Clara. Và, hai người đó đều là chị họ của cô, cũng là người của hoàng gia Capricorn.
-Ma Kết, biết vì sao Caria lại quỳ xuống không?
Sau khi im lặng một lúc lâu, người mà Ma Kết gọi là ông ngoại kia mới từ từ lên tiếng, cũng không bảo cô ngồi xuống mà đi thẳng vào vấn đề.
-Ma Kết bình thường cũng không hay để ý nhiều, nhưng chắc là liên quan đến vụ việc lần trước ạ? Lần đó là lỗi của cháu, cháu xin nhận lỗi với ông ngoại.
Ma Kết cười cười nói, nói xong, cũng không có ý định quỳ xuống nhận tội.
-Cũng không hẳn là lỗi của cháu, nhưng cháu cũng không tránh khỏi liên quan. Tuy nhiên, Caria bị quỳ vì lí do khác. Báo chí, đang bắt đầu nghi ngờ.
-Nghi ngờ? Vì sao ạ?
-Ta tưởng cháu hẳn là người biết rõ nhất. Vụ việc 8 năm trước mặc dù ta đã tìm cách giấu đi nhưng đám kí giả đó vẫn đang đánh hơi chúng ta...
-Ông ngoại, chẳng lẽ là về việc cháu là con lai hay sao? Nhưng là con lai đâu phải một cái tội!?
-Tội lỗi hay không không do chúng ta quyết định!
-Ông ngoại, ông thật hài hước._Ma Kết cười cười._Số phận vốn do con người tự định đoạt mà!
-Ma Kết!!
-Được rồi, dù sao thì cũng đâu phải do cháu gây ra?_Cô nhún nhún vai, khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ vô tội khiến người ta cũng khó mà phân biệt được vẻ ngây thơ kia là giả hay là thật.
-Cháu lui ra đi.
Ma Kết biết mình đã làm ông ngoại giận nên cô cũng vui vẻ mà đi ra ngoài. Lúc nãy nói vậy thôi chứ cô biết lí do cả đấy! Danh dự hoàng gia mà, ông ngoại đâu muốn nó bị ô uế đâu? Còn Caria, chị ta bị quỳ vì đã nói một câu thật không nên chút nào! Nếu chỉ nói trong lúc không ai nghe được thì không sao, nhưng nếu bị ghi lại thì thật tai hại! Chả trách ông ngoại lại giận như vậy. Giá như Caria được bằng một phần của cô chị Clara thì tốt! À không không không, nếu vậy thì mọi việc sẽ rất khó khăn. Một Clara đối với cô đã đủ khó rồi... ai da~ sao cô lại quên mất một đại hoàng tử nhỉ? Mà cũng không thể coi thường Caria quá được. Đã là người của hoàng gia thì chỉ số IQ đều rất cao.
Trong lúc Ma Kết còn để đầu óc tận đẩu tận đâu, lại có một ánh mắt luôn bám sát vào cô với sát ý kinh người. Tuy nhiên đến khi cô ra khỏi phòng, ánh mắt kia rất nhanh lại biến mất.
-----{0}-----
-Tư Nhân Mã!! Thằng nhóc đó đâu rồi!!??
Ngay lúc người đàn bà aka mẹ kế kia vừa bắt đầu gọi tên cậu, Nhân Mã đã ra ngoài căn biệt thự từ lúc nào, nét mặt cậu tuy vẫn bình thường nhưng từ cách cậu đi đứng đến thái độ lạnh lùng hơn mọi khi đã chứng tỏ rằng cậu đang cảm thấy khó chịu. Phụ nữ, quả là sinh vật phiền phức. Đương nhiên là trừ mẹ cậu ra. Đối với Nhân Mã, bà là người tuyệt vời nhất, cũng là người phụ nữ duy nhất được phép ngự trị trong trái tim cậu.
-A! Nhân Mã! Thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây nha! Cậu cũng về thăm gia đình sao?
Nhân Mã hơi quay đầu lại, là người quen.
-Ừ.
-Sao về nhà mà vẫn thấy cậu không có vui vẻ tí nào hết vậy? Thậm chí còn lạnh lùng hơn trước nữa kìa! Có phải ai đó làm cậu giận rồi không a?
-Ma Kết, chuyện của tôi không cần cậu lo.
-Không lo sao được! Tớ là chủ tịch câu lạc bộ của chúng ta nha! Tớ có trách nhiệm làm cho mọi thành viên trong hội đều phải cảm thấy vui vẻ!
Nhắc đến cái câu lạc bộ này lại khiến Nhân Mã khó chịu thêm một chút. Cô gái tên Ma Kết kia một ngày nọ tự dưng đến bắt chuyện với cậu, tự lập câu lạc bộ rồi cho cậu vào lúc nào không hay, hơn nữa còn bắt cậu phải tham gia đầy đủ các hoạt động của hội. Thế mới nói, cả phụ nữ lẫn con gái đều là loại sinh vật phiền phức.
-Tôi vui vẻ hay không đều không liên quan đến cậu.
Nhân Mã nói rồi rời đi, bỏ lại Ma Kết còn đang ngơ ngác đứng ở đó, vẫn chưa biết vì sao cậu lại trở nên khó chịu như vậy.
-Mà này!! Sắp đến bài kiểm tra cuối tháng rồi đấy!! Cùng cố lên nha!!
Đợi đến lúc Nhân Mã sắp đi mất, Ma Kết mới sực tỉnh, cô cố gắng hét thật to cho cậu nghe thấy. Hét xong còn cười thật tươi. Chỉ là... mà cũng không có gì đâu.
-----{0}-----
Thiên Yết lo lắng nhìn lên bảng xếp hạng toàn khối, lại nghĩ đến bài kiểm tra sắp tới thì liền cảm thấy không vui vẻ. Bây giờ Song Tử vẫn đang đứng đầu bảng, nhưng bài kiểm tra cuối tháng này cô ấy lại không tham gia được, vậy chắc chắn sẽ không còn được đứng tên trên bảng xếp hạng nữa. Bởi vì những ai không thể tham gia đều không được xếp hạng. Nhưng Song Tử lại rất quan trọng việc xếp hạng này, nếu lúc tỉnh dậy thấy tên mình không có trên bảng, cậu ấy chắc chắn sẽ rất khó chịu...
Cô phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
-Thiên Yết, cậu có thể dừng lại được chưa vậy? Mọi người đang nhìn chằm chằm cậu kìa._Thấy Thiên Yết cứ đi đi lại lại như vậy, cô bạn đứng bên cạnh nhỏ nhẹ lên tiếng, khẽ kéo kéo vạt áo Thiên Yết.
-Thì kệ họ đi. Chấn Thiên, cậu nói bây giờ tớ phải làm sao đây? Cậu biết Song Tử đối với việc tên mình được hiện lên trên bảng xếp hạng rất quan trọng mà!
-Ừm... chí ít thì cậu cũng dừng lại đi chứ, rồi tớ sẽ giúp cậu nghĩ cách có được không?
-Được._Thiên Yết dừng lại, nhìn Chấn Thiên một chút, lại trêu ghẹo._Tớ cũng không muốn làm cho tiểu mỹ nhân xấu hổ thêm nữa.
-Thiên Yết_Hai má Chấn Thiên đỏ bừng, cô nàng ngượng ngùng lấy tay lên xoa mặt._Bây giờ chúng ta đi đến thư viện đi, ở đó yên tĩnh hơn.
-Tất cả đều nghe theo tiểu mỹ nhân hết~
-Cậu thôi đi mà!
..........
-Được rồi, Chấn Thiên, cậu có ý gì chưa?
Thiên Yết sau một hồi nhàm chán ngồi chơi trong thư viện lại quay sang Chấn Thiên hỏi, tay vẫn không quên xoay xoay cây bút bi. Trái với vẻ lười biếng của Thiên Yết, cô bạn cùng phòng Chấn Thiên lại chăm chú cắm đầu vào quyển sách dày cộp mà đọc, đọc đến quên trời đất. Qua một lúc vẫn thấy Chấn Thiên im lặng, Thiên Yết khó chịu giựt quyển sách ra khỏi cô bạn:
-Chấn Thiên! Cậu bảo sẽ giúp tớ nghĩ cách cơ mà!
-A!_Chấn Thiên giật mình, hai má lại hiện lên mấy vệt đỏ ửng._Tớ xin lỗi! Xin lỗi! Nhưng trước tiên... cậu... có thể đưa lại cho tớ quyển sách kia hay không...? Tớ đang đọc dở a...
-Thiên!!
-Rồi rồi! Thế này nhé! Lực học của cậu... ừm... vốn không bằng Song Tử nhỉ...?
Thiên Yết gật đầu. Điều này dù có đáng ghét một chút nhưng cô không thể phủ nhận được, Song Tử học tốt hơn cô.
-Vậy thì chỉ cần cậu đứng đầu bảng xếp hạng là được rồi. Như vậy thì có lẽ Song Tử cũng sẽ không có cảm giác thua kém...
-Như vậy cũng được! Cảm ơn cậu nhé, Chấn Thiên! Tớ nợ cậu lần này!
Tìm được giải pháp, Thiên Yết vui mừng chạy ra khỏi thư viện khiến Chấn Thiên không kịp phản ứng. Dù sao cô vẫn còn nhỏ tuổi mà, suy nghĩ vẫn còn sự bồng bột của tuổi trẻ, khó trách không nhận ra điều bất thường trong giải pháp này, cũng quên mất tính cách của Song Tử.
-END-
Nhưng... thật đáng ghét vì cô cũng phải vội vã như vậy! Nếu chậm thêm một chút nữa, ông ngoại sẽ không vui đâu.
Ông ngoại... ừ, ông ngoại cô, quốc vương Capricorn. Chắc hẳn việc vừa rồi đã đến tai ông ngoại, mà có việc gì ở thủ đô Valentino ông ngoại lại không biết cơ chứ!? Có lẽ việc nhỏ như vầy không đáng để ông nhúng tay vào, nếu nó không liên quan đến người thừa kế là Ma Kết cô đây.
Người thừa kế à? Cũng không chắc, chẳng phải ngoài cô ra còn có hai cô chị đáng yêu khác hay sao? Hai cô chị... và một người anh tốt bụng. Sao họ có thể ngoan ngoãn để cô ngồi lên ngai vàng dễ như vậy?
-Công chúa, đến nơi rồi ạ.
Tiếng bác tài xế vang lên. Ma Kết quay đầu lại, khẽ gật đầu. Cô chỉnh lại sắc mặt của bản thân một chút, lại điểm thêm nụ cười thật tươi rồi mới đẩy cửa xe bước ra ngoài. Bởi vì cô là công chúa, nên dù có khó chịu cỡ nào cũng không được phép thể hiện ra mặt. Người hoàng gia mà, lúc nào trông cũng phải thật bình tĩnh, càng làm cho người ta không đoán được ý mình càng tốt.
-Công chúa, mời đi theo tôi.
-Ừm.
Ma Kết nhìn cô hầu vừa xuất hiện, khẽ đáp. Lại liếc sang bên cạnh thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ, cô hơi nhíu nhẹ đôi mày. Ông ngoại gọi cả hai chị ấy đến sao? Mà cũng đúng, ai làm sai đều phải bị phạt mà!
Lắc lắc đầu một cái, Ma Kết cố giữ cho đầu óc thanh tỉnh. Vào lúc này cô không nên suy nghĩ nhiều mới phải. Chân cô lại bước nhanh hơn, không thèm để ý đến cảnh vật hai bên lối đi. Cây cối được cắt tỉa rất đẹp, đài phun nước cũng rất tinh xảo, hoa lá khoe sắc đẹp chẳng kém, nhưng cô đã ngắm quen rồi, với lại, bây giờ há còn có tâm trạng để ngắm cảnh hay sao?
Đi vòng vèo thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng đến phòng riêng của ông ngoại Ma Kết. Cô hầu gõ nhẹ cửa:
-Thưa Ngài, công chúa Ma Kết đã đến rồi ạ.
-Vào đi.
Ma Kết nhè nhẹ đẩy cửa đi vào, khẽ nói:
-Ông ngoại.
Im lặng.
Lúc này, cô mới nhận ra trong phòng ngoài cô ra còn có hai người khác nữa, một người đang quỳ, còn người kia dù không quỳ nhưng trên mặt vẫn mơ hồ hiện ra thần thái bất an. Hai người đó Ma Kết đều biết cả, là Caria và chị gái song sinh của cô ấy- Clara. Và, hai người đó đều là chị họ của cô, cũng là người của hoàng gia Capricorn.
-Ma Kết, biết vì sao Caria lại quỳ xuống không?
Sau khi im lặng một lúc lâu, người mà Ma Kết gọi là ông ngoại kia mới từ từ lên tiếng, cũng không bảo cô ngồi xuống mà đi thẳng vào vấn đề.
-Ma Kết bình thường cũng không hay để ý nhiều, nhưng chắc là liên quan đến vụ việc lần trước ạ? Lần đó là lỗi của cháu, cháu xin nhận lỗi với ông ngoại.
Ma Kết cười cười nói, nói xong, cũng không có ý định quỳ xuống nhận tội.
-Cũng không hẳn là lỗi của cháu, nhưng cháu cũng không tránh khỏi liên quan. Tuy nhiên, Caria bị quỳ vì lí do khác. Báo chí, đang bắt đầu nghi ngờ.
-Nghi ngờ? Vì sao ạ?
-Ta tưởng cháu hẳn là người biết rõ nhất. Vụ việc 8 năm trước mặc dù ta đã tìm cách giấu đi nhưng đám kí giả đó vẫn đang đánh hơi chúng ta...
-Ông ngoại, chẳng lẽ là về việc cháu là con lai hay sao? Nhưng là con lai đâu phải một cái tội!?
-Tội lỗi hay không không do chúng ta quyết định!
-Ông ngoại, ông thật hài hước._Ma Kết cười cười._Số phận vốn do con người tự định đoạt mà!
-Ma Kết!!
-Được rồi, dù sao thì cũng đâu phải do cháu gây ra?_Cô nhún nhún vai, khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ vô tội khiến người ta cũng khó mà phân biệt được vẻ ngây thơ kia là giả hay là thật.
-Cháu lui ra đi.
Ma Kết biết mình đã làm ông ngoại giận nên cô cũng vui vẻ mà đi ra ngoài. Lúc nãy nói vậy thôi chứ cô biết lí do cả đấy! Danh dự hoàng gia mà, ông ngoại đâu muốn nó bị ô uế đâu? Còn Caria, chị ta bị quỳ vì đã nói một câu thật không nên chút nào! Nếu chỉ nói trong lúc không ai nghe được thì không sao, nhưng nếu bị ghi lại thì thật tai hại! Chả trách ông ngoại lại giận như vậy. Giá như Caria được bằng một phần của cô chị Clara thì tốt! À không không không, nếu vậy thì mọi việc sẽ rất khó khăn. Một Clara đối với cô đã đủ khó rồi... ai da~ sao cô lại quên mất một đại hoàng tử nhỉ? Mà cũng không thể coi thường Caria quá được. Đã là người của hoàng gia thì chỉ số IQ đều rất cao.
Trong lúc Ma Kết còn để đầu óc tận đẩu tận đâu, lại có một ánh mắt luôn bám sát vào cô với sát ý kinh người. Tuy nhiên đến khi cô ra khỏi phòng, ánh mắt kia rất nhanh lại biến mất.
-----{0}-----
-Tư Nhân Mã!! Thằng nhóc đó đâu rồi!!??
Ngay lúc người đàn bà aka mẹ kế kia vừa bắt đầu gọi tên cậu, Nhân Mã đã ra ngoài căn biệt thự từ lúc nào, nét mặt cậu tuy vẫn bình thường nhưng từ cách cậu đi đứng đến thái độ lạnh lùng hơn mọi khi đã chứng tỏ rằng cậu đang cảm thấy khó chịu. Phụ nữ, quả là sinh vật phiền phức. Đương nhiên là trừ mẹ cậu ra. Đối với Nhân Mã, bà là người tuyệt vời nhất, cũng là người phụ nữ duy nhất được phép ngự trị trong trái tim cậu.
-A! Nhân Mã! Thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây nha! Cậu cũng về thăm gia đình sao?
Nhân Mã hơi quay đầu lại, là người quen.
-Ừ.
-Sao về nhà mà vẫn thấy cậu không có vui vẻ tí nào hết vậy? Thậm chí còn lạnh lùng hơn trước nữa kìa! Có phải ai đó làm cậu giận rồi không a?
-Ma Kết, chuyện của tôi không cần cậu lo.
-Không lo sao được! Tớ là chủ tịch câu lạc bộ của chúng ta nha! Tớ có trách nhiệm làm cho mọi thành viên trong hội đều phải cảm thấy vui vẻ!
Nhắc đến cái câu lạc bộ này lại khiến Nhân Mã khó chịu thêm một chút. Cô gái tên Ma Kết kia một ngày nọ tự dưng đến bắt chuyện với cậu, tự lập câu lạc bộ rồi cho cậu vào lúc nào không hay, hơn nữa còn bắt cậu phải tham gia đầy đủ các hoạt động của hội. Thế mới nói, cả phụ nữ lẫn con gái đều là loại sinh vật phiền phức.
-Tôi vui vẻ hay không đều không liên quan đến cậu.
Nhân Mã nói rồi rời đi, bỏ lại Ma Kết còn đang ngơ ngác đứng ở đó, vẫn chưa biết vì sao cậu lại trở nên khó chịu như vậy.
-Mà này!! Sắp đến bài kiểm tra cuối tháng rồi đấy!! Cùng cố lên nha!!
Đợi đến lúc Nhân Mã sắp đi mất, Ma Kết mới sực tỉnh, cô cố gắng hét thật to cho cậu nghe thấy. Hét xong còn cười thật tươi. Chỉ là... mà cũng không có gì đâu.
-----{0}-----
Thiên Yết lo lắng nhìn lên bảng xếp hạng toàn khối, lại nghĩ đến bài kiểm tra sắp tới thì liền cảm thấy không vui vẻ. Bây giờ Song Tử vẫn đang đứng đầu bảng, nhưng bài kiểm tra cuối tháng này cô ấy lại không tham gia được, vậy chắc chắn sẽ không còn được đứng tên trên bảng xếp hạng nữa. Bởi vì những ai không thể tham gia đều không được xếp hạng. Nhưng Song Tử lại rất quan trọng việc xếp hạng này, nếu lúc tỉnh dậy thấy tên mình không có trên bảng, cậu ấy chắc chắn sẽ rất khó chịu...
Cô phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
-Thiên Yết, cậu có thể dừng lại được chưa vậy? Mọi người đang nhìn chằm chằm cậu kìa._Thấy Thiên Yết cứ đi đi lại lại như vậy, cô bạn đứng bên cạnh nhỏ nhẹ lên tiếng, khẽ kéo kéo vạt áo Thiên Yết.
-Thì kệ họ đi. Chấn Thiên, cậu nói bây giờ tớ phải làm sao đây? Cậu biết Song Tử đối với việc tên mình được hiện lên trên bảng xếp hạng rất quan trọng mà!
-Ừm... chí ít thì cậu cũng dừng lại đi chứ, rồi tớ sẽ giúp cậu nghĩ cách có được không?
-Được._Thiên Yết dừng lại, nhìn Chấn Thiên một chút, lại trêu ghẹo._Tớ cũng không muốn làm cho tiểu mỹ nhân xấu hổ thêm nữa.
-Thiên Yết_Hai má Chấn Thiên đỏ bừng, cô nàng ngượng ngùng lấy tay lên xoa mặt._Bây giờ chúng ta đi đến thư viện đi, ở đó yên tĩnh hơn.
-Tất cả đều nghe theo tiểu mỹ nhân hết~
-Cậu thôi đi mà!
..........
-Được rồi, Chấn Thiên, cậu có ý gì chưa?
Thiên Yết sau một hồi nhàm chán ngồi chơi trong thư viện lại quay sang Chấn Thiên hỏi, tay vẫn không quên xoay xoay cây bút bi. Trái với vẻ lười biếng của Thiên Yết, cô bạn cùng phòng Chấn Thiên lại chăm chú cắm đầu vào quyển sách dày cộp mà đọc, đọc đến quên trời đất. Qua một lúc vẫn thấy Chấn Thiên im lặng, Thiên Yết khó chịu giựt quyển sách ra khỏi cô bạn:
-Chấn Thiên! Cậu bảo sẽ giúp tớ nghĩ cách cơ mà!
-A!_Chấn Thiên giật mình, hai má lại hiện lên mấy vệt đỏ ửng._Tớ xin lỗi! Xin lỗi! Nhưng trước tiên... cậu... có thể đưa lại cho tớ quyển sách kia hay không...? Tớ đang đọc dở a...
-Thiên!!
-Rồi rồi! Thế này nhé! Lực học của cậu... ừm... vốn không bằng Song Tử nhỉ...?
Thiên Yết gật đầu. Điều này dù có đáng ghét một chút nhưng cô không thể phủ nhận được, Song Tử học tốt hơn cô.
-Vậy thì chỉ cần cậu đứng đầu bảng xếp hạng là được rồi. Như vậy thì có lẽ Song Tử cũng sẽ không có cảm giác thua kém...
-Như vậy cũng được! Cảm ơn cậu nhé, Chấn Thiên! Tớ nợ cậu lần này!
Tìm được giải pháp, Thiên Yết vui mừng chạy ra khỏi thư viện khiến Chấn Thiên không kịp phản ứng. Dù sao cô vẫn còn nhỏ tuổi mà, suy nghĩ vẫn còn sự bồng bột của tuổi trẻ, khó trách không nhận ra điều bất thường trong giải pháp này, cũng quên mất tính cách của Song Tử.
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.