12 Chòm Sao: Idols

Chương 12

Dolly (Mai Windy)

19/08/2016

"Phịch!"

Bảo Bình mệt mỏi ngã xuống giường, tay cầm túi xách buông thõng, cả người cô bây giờ gần như đã cạn kiệt sức lực. Dạo gần đây cô đang bị dính một vụ scandal, không cần nghĩ cũng biết là hắn cố tình gây ra cho cô để trả thù việc mấy hôm trước ấy mà. Tuy nhiên rắc rối nho nhỏ này chẳng thể làm khó một Idol như cô, chẳng qua là... viên đá của em gái cô đang bòn rút sức lực của cô để chữa trị cho nó, thời gian này, chính là lúc cô suy yếu nhất. Vậy mà hắn dám...!!

Aishhh!! Thật mệt mỏi quá mà!!

Bảo Bình thầm than thở. Nhưng chưa kịp để cho cô thả lỏng, từ trong chiếc túi xách bên cạnh tiếng chuông điện thoại đã vang lên inh ỏi. Cô cố gượng dậy lục tìm trong túi, lấy ra chiếc điện thoại và bắt máy:

-Alo?

-...

-Được, địa điểm ở đâu?

-...

-Tôi biết rồi.

-...

-Kim Ngưu, cậu yên tâm, tôi tự biết chăm sóc cho chính bản thân mình. Ít nhất trước khi làm xong mọi việc tôi sẽ không chết.

-...

-Tạm biệt.

Bảo Bình cúp máy, nhìn điện thoại khẽ thở dài một tiếng. Ai bảo cô đã quyết định như vậy chứ? Dù có mệt mỏi, cô cũng không được phép bỏ cuộc. Lại liếc qua hình nền điện thoại một cái, lòng cô chợt cảm thấy ấm áp. Ở đó là hình một bé gái nhỏ nhắn đáng yêu với mái tóc ngắn màu bạch kim, cô bé đứng dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, đôi môi nhỏ nhắn nở một nụ cười thật rực rỡ.

Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, bất luận có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần được nhìn thấy em cười như vậy là đủ rồi. Bảo Bình nhẹ nhàng tắt điện thoại rồi ra khỏi phòng, đi đến chỗ hẹn.

-----{0}-----

Ngày mai là ngày kiểm tra hàng tháng đối với toàn bộ học viện Zeis, tháng nào cũng có một bài kiểm tra như vậy để xem xét lại thực lực của các học viên mà xếp lớp cho phù hợp. (A/B/C/D)1 là lớp giỏi nhất, tương tự (A/B/C) 24 và D12 là lớp kém nhất, không phân biệt giàu nghèo, việc sắp xếp lớp học hoàn toàn là dựa vào thực lực. Cũng vì vậy nên mấy ngày gần đây các học viên của học viện đều rất chăm chỉ luyện tập và ôn bài, thư viện vốn vắng người giờ chật kín những học viên, sân tập luyện bị các học viên khối D ph- khụ, luyện tập đến gần như sắp hỏng, nhưng đương nhiên là không phải, nếu không thì cũng chẳng thể để các học viên khối D dùng để luyện tập được.

Thức khuya dậy sớm, đó là tình hình chung của toàn bộ học viện mấy ngày qua. Tuy nhiên vẫn còn một số người hàng ngày đều chăm chỉ học hành nên đến bây giờ vẫn rất thảnh thơi, không phải bận rộn như những người khác. Điển hình như Nhân Mã chẳng hạn. Nhưng Ma Kết nhìn cậu ta như vậy thì rất không cam lòng nên sáng nào cô cũng bắt cậu ta dậy sớm cùng mình đến thư viện, cùng đi với cô và Nhân Mã còn có nhóc Sư Tử đi theo để học hỏi kinh nghiệm. Nhưng (ờ, lại "nhưng" đây), sáng hôm nay khi Ma Kết và Sư Tử đến kí túc xá nam năm ba đã không thấy Nhân Mã đâu nữa, thế là bọn họ đành lủi thủi đi một mình. Còn Nhân Mã, từ lúc mặt trời còn trốn sau dãy núi đã đi ra sân luyện tập số 4 rồi, để làm gì thì không ai biết, cũng đừng hỏi con tác giả, chưa đến lúc cần tiết lộ nên nó cũng sẽ méo nói gì cho mọi người biết đâu.

..........

Quay lại thời điểm 3 giờ sáng ngày hôm nay. Trên con đường đến sân luyện tập số 4.

Bước đi trên con đường lát đá lạnh lẽo để đến sân luyện tập, quẩn quanh người là làn sương lạnh lẽo của buổi sớm, Nhân Mã hờ hững nhìn về phía trước, cũng không biết nhiều sương thế này cậu có thể thấy được gì không, nhưng bước chân của Nhân Mã rất nhanh, đi lại một cách vô cùng quen thuộc.

"Bịch... Bịch..."

Vừa đi tới cửa sân luyện tập số 4, Nhân Mã chợt dừng lại. Cậu nghe thấy có tiếng động, giống như là có ai đang chơi bóng rổ vậy. Tiếng bóng đập xuống đất ngày càng to hơn, rõ hơn, trái bóng rổ cũng dần hiện ra trước mắt cậu. Một trái bóng rổ tròn xoe và kì lạ, kì lạ ở chỗ nó đang tự nhảy lên nhảy xuống, và, đang từ từ tiến lại phía cậu, không có ai đang chơi nó cả.

"Bụp"

Nhưng trước khi nó kịp tiến đến gần hơn nữa, nó đã biến mất.

Nó đâu rồi?

"Bịch... Bịch..."

Tiếng bóng đập lại vang lên, trái bóng rổ lại xuất hiện. Trên mặt Nhân Mã vẫn là vẻ bình thản như cũ.

"Bụp"



Trái bóng lại biến mất trước khi tiến gần cậu hơn.

Kì lạ...

"Bịch... Bịch..."

Trái bóng rổ hiện ra một lần nữa, nhảy lên nhảy xuống, tiếp tục tiến về phía Nhân Mã. Và cũng như hai lần trước, nó lại biến mất khi cố gắng đến gần cậu.

!!??

"Bịch..."

Lại có tiếng bóng đập. Nhưng trước khi trái bóng đập xuống đất thêm một lần nữa thì nó lại biến mất, có vẻ như ai đó không thích đùa nữa rồi.

-Ra đi._Nhân Mã đột nhiên lên tiếng.

Ẩn hiện trong làn sương mờ ảo, hình bóng một người con trai xuất hiện. Hắn từ từ bước đến chỗ Nhân Mã, cậu có thể nhận ra hắn, là học viên ưu tú nhất khối D năm ba- Kim Ngưu.

-Cậu có dị năng._Kim Ngưu lên tiếng, là câu khẳng định.

-Đúng vậy.

-Tại sao không vào khối D?

-Không thích._Nhân Mã đáp, rồi nhẹ nhàng đi lướt qua Kim Ngưu._Đừng quấy rầy tôi.

Kim Ngưu quay lại nhìn cậu, nhún vai.

-Cậu không nói không có nghĩa là tôi không biết.

Trong giây lát, thân hình phía trước khẽ khựng lại, rồi lại tiếp tục bước đi.

-Không cần phải sợ hãi, cậu không cần sợ hãi điều gì cả. Mẹ cậu vẫn luôn bên cậu mà, không phải sao? Cách mà người khác nhìn nhận cậu thế nào không quan trọng, quan trọng là cách cậu nhìn nhận chính bản thân mình.

Nhân Mã quay đầu lại nhìn con người vừa buông những lời nói khó hiểu kia, nhíu mày, hình như hắn ta hiểu lầm rồi thì phải... Nhưng thôi, cậu cũng lười giải thích, tuy nhiên nếu việc cậu có dị năng bị lộ ra...

-Cậu muốn gì?

-Một điều kiện.

Do dự một lát, Nhân Mã gật đầu. Hắn ta không nói cậu phải nhất định đáp ứng.

-Được.

Kim Ngưu cười, hắn coi như đã hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay. Tay hắn đưa vào túi quần lấy ra một chiếc điện thoại, gửi đi một tin nhắn đã được soạn sẵn rồi rời khỏi sân luyện tập. Có lẽ Nhân Mã đã nghĩ rằng hắn hiểu sai, nhưng, biết nhiều chuyện quá đâu có tốt, nhỉ? Và hắn thì chẳng phải kẻ ngốc.

-----{0}----

"Cộc cộc"

-Tôi vào được không thưa ngài?

-Vào đi.

"Cạch"

Cánh cửa phòng bật mở, Cự Giải bước vào, khẽ cúi đầu hành lễ với người đàn ông trước mặt. Hắn ta gật đầu, cậu đứng thẳng người dậy, tiến tới chỗ hắn đang ngồi và đặt lên bàn làm việc của hắn một xấp tài liệu rồi nói:

-Theo yêu cầu của ngài, đây là những gì chúng tôi đã điều tra được, mời ngài xem qua.



-Cứ để đó đi.

-Vâng, vậy ngài còn việc gì muốn giao phó không ạ?_Cự Giải nói, pha lẫn trong giọng điệu đầy cung kính ấy còn có một chút gì đó chờ mong.

-Tạm thời không có gì, khi nào có việc ta sẽ báo. Ngươi lui ra đi.

-Vâng, thưa ngài._Cự Giải đáp, trên gương mặt cậu thoáng qua nét thất vọng nhưng rất nhanh lại biến mất. Cậu cúi chào người đàn ông kia rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Đến cửa phòng, bỗng...

-Cự Giải hả?_Bạch Dương từ đâu xuất hiện, vỗ vai cậu và cười nói._Vừa gặp ngài có chuyện gì sao?

-Anh Bạch Dương._Cự Giải khẽ gật đầu chào, đối với Bạch Dương lúc nào cậu cũng sinh ra một cảm giác sùng bái cùng kính trọng vô cùng. Là Idol hàng đầu của Musicyal, không thể phủ nhận rằng Bạch Dương dù có vẻ không nghiêm túc một chút nào nhưng áp lực vô hình mà anh ta tạo ra lại khiến người khác cảm thấy nghẹt thở, khiến họ không thể không trả lời hay đáp ứng những vấn đề/ yêu cầu mà anh ta đưa ra._Em vừa đưa kết quả cho ngài.

-A, được rồi. Vậy ngài thấy sao?

-Có lẽ là không có vấn đề gì.

-Ừm, bây giờ anh có chút việc cần nói với ngài, tạm biệt em nhé!

-Vâng ạ, chào anh.

Cự Giải chào Bạch Dương rồi dời đi, khi xuống đến cửa thì đột nhiên lại có một người quen khác của cậu xuất hiện. Cậu khẽ nhíu mày, thật lắm người quen! Nhưng dù sao cậu cũng đang cần gặp cô ấy, ngài bảo cậu phải giúp cô ta trong lần kiểm tra sắp tới, lí do là gì thì cậu cũng mơ hồ nắm được rồi.

-Chào cậu, Cự Giải! Sao cậu đứng trước cổng Sky- C thế?

-Thiên Yết, xin chào. Tôi có chút việc ở đây, còn cậu thì sao?

-Tôi đến thư viện thành phố mượn chút sách để về học viện ôn tập, chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi.

-Đống sách đó là để chuẩn bị cho bài kiểm tra sắp tới hả? Ý thức của các học viên cũng thật kém, tháng nào cũng kiểm tra mà họ hầu như chẳng bao giờ chịu học bài!

-À... ừm..._Nghe Cự Giải nói vậy, Thiên Yết xấu hổ cúi đầu. Cô... cũng là một trong số những học viên không chịu học bài kia...

-A, xin lỗi, tôi không cố ý nói cậu đâu!_Thấy Thiên Yết như vậy Cự Giải nhận ra mình vừa lỡ lời, cậu vội xin lỗi cô rồi lại nói._Hay là, để tôi giúp cậu học nhé?

-Hả? Thầ- Cự Giải, cậu sẽ giúp tớ sao!?_Thiên Yết giật mình ngẩng đầu lên, mắt tròn xoe nhìn Cự Giải. OMG, Idol Cự Giải!! Là Idol Cự Giải!! Là một trong top 10 học viên giỏi nhất năm 2 nha!! Là người vừa nói sẽ giúp cô học nha!!

-Ừm, đương nhiên rồi!_Cự Giải mỉm cười, nhưng trong đầu lại bắt đầu tính toán. "Cô ta đúng là dễ dụ thật!"





-Vậy chúng ta đi luôn được không?_Thiên Yết hào hứng lên tiếng. Có Cự Giải giúp đỡ, kết quả của cô nhất định sẽ rất cao! Song Tử nhất định cũng sẽ rất vui!

-Được. Về thư viện phải không?

-Thư viện của học viện? À, ừ!

-Đi thôi.

Cự Giải nói rồi bắt lấy một chiếc taxi gần đó, cùng Thiên Yết đi về học viện.

-END-

Dolly: Chap đầu tiên sau gần 1 tháng vắng bóng, dù đã cố gắng nhưng chất lượng vẫn không được tốt như tớ nghĩ, còn cần cố gắng nhiều ;-; Nhưng dù sao thì tớ cũng đã trở lại, chap mới sẽ được cập nhật nhanh hết mức có thể, sắp vào học rồi nên tớ cũng muốn đẩy nhanh tiến độ một chút, ra càng nhiều chap càng tốt không đến lúc vào năm học mới sợ lại không có thời gian ;;-;;

Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã và vẫn đang ủng hộ truyện của tớ, tớ sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện 12 Chòm Sao: Idols

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook