Chương 14
Dolly (Mai Windy)
09/10/2016
Kết thúc kì kiểm tra cuối tháng lần này,
mỗi học viên sẽ có 3 ngày để nghỉ ngơi. Trong ba ngày đó, học viện sẽ
sắp xếp lại các dữ liệu, thông tin về các học viên và kết quả của từng
người để xem xét năng lực và sắp xếp lại các lớp học cho phù hợp (nhưng việc chuyển lớp rất mất thời gian, với lại việc sắp xếp này còn phải
dựa vào biểu hiện hằng ngày của học viên ra sao, nên thật ra học viên
trong từng lớp hầu như vẫn được giữ nguyên, chỉ có một vài trường hợp là bị chuyển lớp). Hết 3 ngày nghỉ, khi trở về trường, học viên sẽ thấy
kết quả của cuộc kiểm tra đã được hiện lên trên bảng thông báo, đồng
thời trên bảng xếp hạng cũng đã có thứ tự vị trí của top 100 học viên
xuất sắc nhất mỗi khối.
Bây giờ, trước bảng xếp hạng mỗi ngày đều có vài học viên đi qua xem, trong số đó có cả Thiên Yết. Bởi vì từ sau hôm kiểm tra cô luôn cảm thấy rất căng thẳng, số học viên trong học viện quá nhiều, mà cô lại chỉ là một trong số đó, cơ hội của cô quá ít! Nhỡ đâu, cô không vào được top thì làm sao?
-Thiên Yết, dù cậu có nhìn lồi cả mắt thì cái bảng vẫn không thay đổi gì đâu!
Có giọng nói quen thuộc vang lên, Thiên Yết giật mình quay lại, là cô bạn thân từ nhỏ của cô - Liza Thatcher.
-Liza? Cậu làm gì ở đây vậy?
-À, tớ có hai vé tàu vừa mua tuần trước dành cho bạn thân, và tớ đang thắc mắc không biết nên mời ai về quê cùng đây!
-Về quê? Thăm cô nhi viện?
-Cậu không thích sao? Ôi ôi, con gái nhà tôi lớn rồi, đi xa lâu ngày quên luôn nhà mẹ đẻ rồi! Có ai khổ như tôi không, ú hu hu hu...
Thiên Yết đơ. Cô có bảo là sẽ không đi cùng đâu. Liza thật là, bao năm rồi vẫn thế... Lâu rồi không về thăm nơi đó, cô cũng nhớ lắm chứ! Với lại, nếu còn ở lại học viện chắc cô điên mất TvT
-Ai ai~ thấy cậu thương tâm như vậy thì bổn cô nương cũng đành rủ lòng thương xót đi cùng cậu vậy! Nào, vé đâu?
-Thương với chả xót, có tin tớ đi tìm người khác cho cậu tự đi mua vé không?
-Thế ai là người vừa khóc hu hu đòi tớ đi cùng ấy nhỉiiiii?
-Cậu không biết thì sao tớ biết được!
-... Vậy cậu có đưa vé đây không?
-Được rồi, cho cậu này!
-----{0}-----
-Tiểu thư, cô đi cũng lâu rồi, có muốn nghỉ ngơi một chút không?
-À, tôi vẫn ổn.
-Nhưng tiểu thư, cô trông rất mệt mỏi!
-Đi một chút nữa là đến đỉnh núi rồi.
-Tiểu thư...
-Mấy người còn đứng đấy làm gì!? Không phải bảo muốn cho tôi nghỉ ngơi sao?
-Đúng vậy, nhưng tiểu thư người...
-Đi thôi!
Xử Nữ lập tức cắt ngang lời cô hầu định nói, tiếp tục đi bộ lên đỉnh núi. Chỉ còn một đoạn nữa thôi là sẽ đến đích, và đúng 10 giờ sáng hoa Elise sẽ nở rộ. Mẹ từng bảo cô hoa Elise ở núi Lance là đẹp nhất! Vậy nên, sắp đến 10 giờ rồi, cô không thể dừng lại nghỉ ngơi được. Thân thể của cô khá yếu ớt, nếu bây giờ mà dừng lại sẽ mất rất nhiều thời gian, sẽ lỡ khoảng khắc hoa nở mất!
"..." (Mọi người chịu khó lăn lên bật bài hát trên kia ra nhé :3)
Đột nhiên có tiếng bài hát vang lên, là bài "Hello. How are you", Xử Nữ dừng lại, cô thò tay vào túi quần lấy ra một chiếc điện thoại, nhìn lướt qua tên người gọi và nhấn nút nghe. Đám người hầu như đã có chuẩn bị từ trước, chỉ cần cô dừng lại là họ lập tức lấy ra nào khăn nào nước uống,... đủ thứ đồ. Rồi người thì cầm khăn lau mồ hôi cho Xử Nữ, người lại cầm chai nước đưa đến trước mặt cô, có người còn mang cả đồ ăn ra, và chỉ cần Xử Nữ lên tiếng họ sẵn sàng lấy ra đúng thứ mà cô cần. Xử Nữ đối với việc này đã sớm quen nên lúc này cô cũng không phàn nàn gì, chỉ cầm điện thoại lên tiếp chuyện người ở đầu bên kia:
-Alo?
-Xin chào, Xữ Nữ!
-Xin chào, Bảo Bình, có chuyện gì sao?
-Lâu lâu nhớ cậu nên gọi điện một chút không được sao?
-Vậy sao? Tôi không tin.
-Được rồi, nghe nói cậu đã đến Valentino hả? Chỗ ở mới thế nào? Có thích không? Nếu không có thể đến ở nhờ nhà tôi.
-Cảm ơn cậu đã quan tâm. Nhưng đừng mất thời gian như vậy, có gì thì nói thẳng đi. Tôi đang rất bận!
-À, tôi quên mất, hoa Elise sắp nở trên đỉnh núi Lance. Vậy tôi sẽ nói luôn nhé, khi cậu lên đến đỉnh núi, sẽ thấy có một người con trai đang đứng bên gốc cây Yeino, loài cây bảo hộ của hoa Elise ấy. Cạnh chỗ hoa Elise mọc chỉ có một cây Yeino duy nhất nên cậu đừng lo không tìm được. Tôi đã cho cậu ta hình của cậu, đến lúc đó cậu chỉ cần đi đến chỗ cậu ta và đưa cho cậu ta đoá hoa hồng đỏ trên người cậu...
-Khoan đã, hoa hồng trên người tôi!?
-Phải, cậu có thể cho tôi xin một bông không?
-Cậu đã nghỉ rằng tôi sẽ đồng ý?
-Không hẳn, nhưng tôi đang cần nó, rất gấp!!
-Cậu không nói trước.
-Xử Nữ, tôi thật sự đang cần gấp!!
Lúc này, Xử Nữ mới phát hiện giọng điệu của người bên kia dường như có gì đó không ổn. Cô nhíu mày suy nghĩ. Chỉ một lát, câu trả lời đã hiện ra ngay trong đầu cô: cơ thể cô ấy đang suy yếu. Nhưng cô ấy không bảo người con trai kia đến ngay chỗ cô để lấy mà lại đợi trên đỉnh, là vì không muốn cô bị lỡ khoảng khắc hoa nở à?
-Xử Nữ, Xử Nữ! Cậu có đó không!?
-Tôi sẽ cho cậu._Xử Nữ đáp. Dù sao thì, nếu thiếu mất Bảo Bình, trò chơi này sẽ chẳng còn đủ thú vị để cô xem nữa. Lặp lại một lần nữa, Xử Nữ cô, thật ra chỉ là muốn xem trò vui mà thôi.
-Cảm ơn cậu, Xử Nữ. Tôi biết hoa hồng đỏ của Xanh Xanh rất quý hiếm...
-Không cần khách sáo._Xử Nữ đáp, sau đó... cúp máy, không để người bên kia kịp nói thêm câu nào._Đi tiếp thôi!_Cô quay sang nói với những người hầu của mình rồi bước đi.
-Tiểu thư, cô đã thấy đỡ hơn chưa ạ?
-Tôi ổn, nhanh lên nào!
-Vâng, thưa tiểu thư._Đám người hầu vâng dạ rồi vội thu dọn đồ. Ngay lập tức, đống đồ vừa lấy ra lại được cất gọn gàng vào túi, họ lại tiếp tục đi lên đỉnh núi.
Mà ở đầu dây bên kia...
Bảo Bình yếu ớt gục xuống sàn. Năng lượng ma thuật trong cô đang dần cạn kiệt. Cô cần nó, cần năng lượng từ hoa hồng đỏ của Xanh Xanh...
Hoa hồng đỏ của Xanh Xanh... Một trong mười loài hoa tôn quý nhất Musicyal, được trồng trên đỉnh núi Xanh Xanh của thành phố Vernice dưới sự chăm sóc và bảo hộ của gia tộc Virgo. Loài hoa này có một sức mạnh đặc biệt, sức mạnh của hoa hồng, nó có thể phục hồi năng lượng ma thuật cho con người chỉ trong nháy mắt, nhưng sau đó, hoa sẽ chết, sẽ hoá thành những hạt bụi lấp lánh nho nhỏ, rồi im lặng đợi gió thổi qua sẽ bay đi khắp nơi, mang theo một hương thơm quyến rũ mà cao quý...
------{0}------
10 a.m, đỉnh núi Lance.
Khi Xử Nữ vừa lên đến đỉnh núi cũng là lúc đồng hồ điểm 10 giờ đúng. Từng đoá hoa Elise nhỏ xinh vốn đang cuộn mình héo rũ bỗng xoay mình nở rộ rực rỡ. Hoa Elise có màu tím đậm ở cuống hoa và nhạt dần về phía cánh hoa, nhuỵ và nhị màu vàng, hoa có hình chiếc chuông nhỏ. Khi Elise nở, cả vườn hoa vốn đang một màu xanh tươi bỗng được thay thế bằng cả trăm chiếc chuông nhỏ màu tím đung đưa trong gió. Xử Nữ đứng giữa vườn hoa, đẹp đến mê hồn!
Nhưng đúng lúc đó, trong tầm mắt của Xử Nữ bỗng xuất hiện một loài cây cổ thụ. Cô nhíu mày, nhớ lại những gì Bảo Bình đã nói rồi cất bước đi về phía cái cây kia.
Bên cạnh vườn hoa Elise dịu dàng, luôn có một cây Yeino mạnh mẽ đứng bảo hộ. Đó là truyền thuyết về tổ tiên của một gia tộc nào đó mà hồi nhỏ mẹ vẫn hay kể cho Xử Nữ nghe, nhưng cô không nhớ tên. Rằng Elise là tên người con gái của gia tộc ấy, còn Yeino là người cô yêu. Vẫn là một kịch bản cũ rích về cô gái quý tộc xinh đẹp và anh chàng nhà quê nghèo khó, vì bị gia tộc phản đối nên cả hai đã cùng nhau bỏ trốn. Không lâu sau đó Yeino trở lại tìm gia tộc kia và mang theo một đứa bé gái, nhưng cô bé không được gia tộc chấp nhận, hơn nữa hai người còn bị đánh đuổi. Sau đó, không ai biết bọn họ đã đi đâu, chỉ biết một thời gian sau gia tộc kia dần dần bị tàn lụi. Còn Elise, khi Yeino quay lại cùng với con của hai người, đã không ai thấy Elise. Người ta suy đoán ra đủ kiểu, nhưng vẫn không có ai biết được chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Sau này, ở Musicyal xuất hiện hai loài cây mới, bên cạnh hạt giống cây là một cô bé ngồi đó, ngây ngốc. Và người ta gọi tên hai loài cây ấy là Elise và Yeino, chỉ cần là nơi có hoa Elise nở, cây Yeino sẽ bất chấp mọc lên.
Xử Nữ đối với câu chuyện truyền thuyết này cũng chẳng để ý, chỉ là hôm nay bắt gặp hai loài cây này nên nhớ lại một chút thôi. Nhớ xong cũng vừa đúng lúc, cô đã đến chỗ cái cây.
-Xin chào._Xử Nữ mỉm cười nhìn người trước mặt, nhưng vì cậu ta cúi đầu nên cô không thấy rõ mặt cậu ta._Có phải cậu là người của Bảo Bình không?
-Không phải, nhưng tôi đến đây lấy hộ cô ta hoa hồng đỏ của Xanh Xanh.
"Vậy mà còn bảo không phải..." _Xử Nữ cũng không thích nói nhiều, cô chỉ thầm nghĩ rồi lấy đoá hoa trên người xuống, đưa cho cậu ta._ Vậy phiền cậu đưa bông hoa này cho Bảo Bình giúp tôi.
Cậu ta đưa tay ra nhận lấy, rồi xoay người định rời đi. Xử Nữ đối với thái độ này cũng không quan tâm nhưng... cô có thể nghe thấy, tiếng xì xào của cái cây...
"Kim Ngưu, lần sau lại đến nhé!"
Và cậu ta dường như gật đầu.
Kim Ngưu... Kim Ngưu!! Là học viên danh giá của khối D dị năng ở Zeis!! Thật không thể tin nổi là Bảo Bình có thể nhận được sự trợ giúp của cậu ta! Xem ra, cô cần phải xem xét lại trò chơi này rồi. Diễn biến... đang bất ổn.
-END-
Bây giờ, trước bảng xếp hạng mỗi ngày đều có vài học viên đi qua xem, trong số đó có cả Thiên Yết. Bởi vì từ sau hôm kiểm tra cô luôn cảm thấy rất căng thẳng, số học viên trong học viện quá nhiều, mà cô lại chỉ là một trong số đó, cơ hội của cô quá ít! Nhỡ đâu, cô không vào được top thì làm sao?
-Thiên Yết, dù cậu có nhìn lồi cả mắt thì cái bảng vẫn không thay đổi gì đâu!
Có giọng nói quen thuộc vang lên, Thiên Yết giật mình quay lại, là cô bạn thân từ nhỏ của cô - Liza Thatcher.
-Liza? Cậu làm gì ở đây vậy?
-À, tớ có hai vé tàu vừa mua tuần trước dành cho bạn thân, và tớ đang thắc mắc không biết nên mời ai về quê cùng đây!
-Về quê? Thăm cô nhi viện?
-Cậu không thích sao? Ôi ôi, con gái nhà tôi lớn rồi, đi xa lâu ngày quên luôn nhà mẹ đẻ rồi! Có ai khổ như tôi không, ú hu hu hu...
Thiên Yết đơ. Cô có bảo là sẽ không đi cùng đâu. Liza thật là, bao năm rồi vẫn thế... Lâu rồi không về thăm nơi đó, cô cũng nhớ lắm chứ! Với lại, nếu còn ở lại học viện chắc cô điên mất TvT
-Ai ai~ thấy cậu thương tâm như vậy thì bổn cô nương cũng đành rủ lòng thương xót đi cùng cậu vậy! Nào, vé đâu?
-Thương với chả xót, có tin tớ đi tìm người khác cho cậu tự đi mua vé không?
-Thế ai là người vừa khóc hu hu đòi tớ đi cùng ấy nhỉiiiii?
-Cậu không biết thì sao tớ biết được!
-... Vậy cậu có đưa vé đây không?
-Được rồi, cho cậu này!
-----{0}-----
-Tiểu thư, cô đi cũng lâu rồi, có muốn nghỉ ngơi một chút không?
-À, tôi vẫn ổn.
-Nhưng tiểu thư, cô trông rất mệt mỏi!
-Đi một chút nữa là đến đỉnh núi rồi.
-Tiểu thư...
-Mấy người còn đứng đấy làm gì!? Không phải bảo muốn cho tôi nghỉ ngơi sao?
-Đúng vậy, nhưng tiểu thư người...
-Đi thôi!
Xử Nữ lập tức cắt ngang lời cô hầu định nói, tiếp tục đi bộ lên đỉnh núi. Chỉ còn một đoạn nữa thôi là sẽ đến đích, và đúng 10 giờ sáng hoa Elise sẽ nở rộ. Mẹ từng bảo cô hoa Elise ở núi Lance là đẹp nhất! Vậy nên, sắp đến 10 giờ rồi, cô không thể dừng lại nghỉ ngơi được. Thân thể của cô khá yếu ớt, nếu bây giờ mà dừng lại sẽ mất rất nhiều thời gian, sẽ lỡ khoảng khắc hoa nở mất!
"..." (Mọi người chịu khó lăn lên bật bài hát trên kia ra nhé :3)
Đột nhiên có tiếng bài hát vang lên, là bài "Hello. How are you", Xử Nữ dừng lại, cô thò tay vào túi quần lấy ra một chiếc điện thoại, nhìn lướt qua tên người gọi và nhấn nút nghe. Đám người hầu như đã có chuẩn bị từ trước, chỉ cần cô dừng lại là họ lập tức lấy ra nào khăn nào nước uống,... đủ thứ đồ. Rồi người thì cầm khăn lau mồ hôi cho Xử Nữ, người lại cầm chai nước đưa đến trước mặt cô, có người còn mang cả đồ ăn ra, và chỉ cần Xử Nữ lên tiếng họ sẵn sàng lấy ra đúng thứ mà cô cần. Xử Nữ đối với việc này đã sớm quen nên lúc này cô cũng không phàn nàn gì, chỉ cầm điện thoại lên tiếp chuyện người ở đầu bên kia:
-Alo?
-Xin chào, Xữ Nữ!
-Xin chào, Bảo Bình, có chuyện gì sao?
-Lâu lâu nhớ cậu nên gọi điện một chút không được sao?
-Vậy sao? Tôi không tin.
-Được rồi, nghe nói cậu đã đến Valentino hả? Chỗ ở mới thế nào? Có thích không? Nếu không có thể đến ở nhờ nhà tôi.
-Cảm ơn cậu đã quan tâm. Nhưng đừng mất thời gian như vậy, có gì thì nói thẳng đi. Tôi đang rất bận!
-À, tôi quên mất, hoa Elise sắp nở trên đỉnh núi Lance. Vậy tôi sẽ nói luôn nhé, khi cậu lên đến đỉnh núi, sẽ thấy có một người con trai đang đứng bên gốc cây Yeino, loài cây bảo hộ của hoa Elise ấy. Cạnh chỗ hoa Elise mọc chỉ có một cây Yeino duy nhất nên cậu đừng lo không tìm được. Tôi đã cho cậu ta hình của cậu, đến lúc đó cậu chỉ cần đi đến chỗ cậu ta và đưa cho cậu ta đoá hoa hồng đỏ trên người cậu...
-Khoan đã, hoa hồng trên người tôi!?
-Phải, cậu có thể cho tôi xin một bông không?
-Cậu đã nghỉ rằng tôi sẽ đồng ý?
-Không hẳn, nhưng tôi đang cần nó, rất gấp!!
-Cậu không nói trước.
-Xử Nữ, tôi thật sự đang cần gấp!!
Lúc này, Xử Nữ mới phát hiện giọng điệu của người bên kia dường như có gì đó không ổn. Cô nhíu mày suy nghĩ. Chỉ một lát, câu trả lời đã hiện ra ngay trong đầu cô: cơ thể cô ấy đang suy yếu. Nhưng cô ấy không bảo người con trai kia đến ngay chỗ cô để lấy mà lại đợi trên đỉnh, là vì không muốn cô bị lỡ khoảng khắc hoa nở à?
-Xử Nữ, Xử Nữ! Cậu có đó không!?
-Tôi sẽ cho cậu._Xử Nữ đáp. Dù sao thì, nếu thiếu mất Bảo Bình, trò chơi này sẽ chẳng còn đủ thú vị để cô xem nữa. Lặp lại một lần nữa, Xử Nữ cô, thật ra chỉ là muốn xem trò vui mà thôi.
-Cảm ơn cậu, Xử Nữ. Tôi biết hoa hồng đỏ của Xanh Xanh rất quý hiếm...
-Không cần khách sáo._Xử Nữ đáp, sau đó... cúp máy, không để người bên kia kịp nói thêm câu nào._Đi tiếp thôi!_Cô quay sang nói với những người hầu của mình rồi bước đi.
-Tiểu thư, cô đã thấy đỡ hơn chưa ạ?
-Tôi ổn, nhanh lên nào!
-Vâng, thưa tiểu thư._Đám người hầu vâng dạ rồi vội thu dọn đồ. Ngay lập tức, đống đồ vừa lấy ra lại được cất gọn gàng vào túi, họ lại tiếp tục đi lên đỉnh núi.
Mà ở đầu dây bên kia...
Bảo Bình yếu ớt gục xuống sàn. Năng lượng ma thuật trong cô đang dần cạn kiệt. Cô cần nó, cần năng lượng từ hoa hồng đỏ của Xanh Xanh...
Hoa hồng đỏ của Xanh Xanh... Một trong mười loài hoa tôn quý nhất Musicyal, được trồng trên đỉnh núi Xanh Xanh của thành phố Vernice dưới sự chăm sóc và bảo hộ của gia tộc Virgo. Loài hoa này có một sức mạnh đặc biệt, sức mạnh của hoa hồng, nó có thể phục hồi năng lượng ma thuật cho con người chỉ trong nháy mắt, nhưng sau đó, hoa sẽ chết, sẽ hoá thành những hạt bụi lấp lánh nho nhỏ, rồi im lặng đợi gió thổi qua sẽ bay đi khắp nơi, mang theo một hương thơm quyến rũ mà cao quý...
------{0}------
10 a.m, đỉnh núi Lance.
Khi Xử Nữ vừa lên đến đỉnh núi cũng là lúc đồng hồ điểm 10 giờ đúng. Từng đoá hoa Elise nhỏ xinh vốn đang cuộn mình héo rũ bỗng xoay mình nở rộ rực rỡ. Hoa Elise có màu tím đậm ở cuống hoa và nhạt dần về phía cánh hoa, nhuỵ và nhị màu vàng, hoa có hình chiếc chuông nhỏ. Khi Elise nở, cả vườn hoa vốn đang một màu xanh tươi bỗng được thay thế bằng cả trăm chiếc chuông nhỏ màu tím đung đưa trong gió. Xử Nữ đứng giữa vườn hoa, đẹp đến mê hồn!
Nhưng đúng lúc đó, trong tầm mắt của Xử Nữ bỗng xuất hiện một loài cây cổ thụ. Cô nhíu mày, nhớ lại những gì Bảo Bình đã nói rồi cất bước đi về phía cái cây kia.
Bên cạnh vườn hoa Elise dịu dàng, luôn có một cây Yeino mạnh mẽ đứng bảo hộ. Đó là truyền thuyết về tổ tiên của một gia tộc nào đó mà hồi nhỏ mẹ vẫn hay kể cho Xử Nữ nghe, nhưng cô không nhớ tên. Rằng Elise là tên người con gái của gia tộc ấy, còn Yeino là người cô yêu. Vẫn là một kịch bản cũ rích về cô gái quý tộc xinh đẹp và anh chàng nhà quê nghèo khó, vì bị gia tộc phản đối nên cả hai đã cùng nhau bỏ trốn. Không lâu sau đó Yeino trở lại tìm gia tộc kia và mang theo một đứa bé gái, nhưng cô bé không được gia tộc chấp nhận, hơn nữa hai người còn bị đánh đuổi. Sau đó, không ai biết bọn họ đã đi đâu, chỉ biết một thời gian sau gia tộc kia dần dần bị tàn lụi. Còn Elise, khi Yeino quay lại cùng với con của hai người, đã không ai thấy Elise. Người ta suy đoán ra đủ kiểu, nhưng vẫn không có ai biết được chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Sau này, ở Musicyal xuất hiện hai loài cây mới, bên cạnh hạt giống cây là một cô bé ngồi đó, ngây ngốc. Và người ta gọi tên hai loài cây ấy là Elise và Yeino, chỉ cần là nơi có hoa Elise nở, cây Yeino sẽ bất chấp mọc lên.
Xử Nữ đối với câu chuyện truyền thuyết này cũng chẳng để ý, chỉ là hôm nay bắt gặp hai loài cây này nên nhớ lại một chút thôi. Nhớ xong cũng vừa đúng lúc, cô đã đến chỗ cái cây.
-Xin chào._Xử Nữ mỉm cười nhìn người trước mặt, nhưng vì cậu ta cúi đầu nên cô không thấy rõ mặt cậu ta._Có phải cậu là người của Bảo Bình không?
-Không phải, nhưng tôi đến đây lấy hộ cô ta hoa hồng đỏ của Xanh Xanh.
"Vậy mà còn bảo không phải..." _Xử Nữ cũng không thích nói nhiều, cô chỉ thầm nghĩ rồi lấy đoá hoa trên người xuống, đưa cho cậu ta._ Vậy phiền cậu đưa bông hoa này cho Bảo Bình giúp tôi.
Cậu ta đưa tay ra nhận lấy, rồi xoay người định rời đi. Xử Nữ đối với thái độ này cũng không quan tâm nhưng... cô có thể nghe thấy, tiếng xì xào của cái cây...
"Kim Ngưu, lần sau lại đến nhé!"
Và cậu ta dường như gật đầu.
Kim Ngưu... Kim Ngưu!! Là học viên danh giá của khối D dị năng ở Zeis!! Thật không thể tin nổi là Bảo Bình có thể nhận được sự trợ giúp của cậu ta! Xem ra, cô cần phải xem xét lại trò chơi này rồi. Diễn biến... đang bất ổn.
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.