Chương 20: ANH EM
Bạch Vân Tử Y
06/02/2015
Biệt thự Athena
- Bảo Bình, ba mẹ em muốn gặp anh sao? – Bạch Dương trợn mắt hét vào điện thoại. Đúng là dạo gần đây anh và Bảo Bình chính thức qua lại với nhau. Cô cũng từng nói sẽ thưa chuyện của anh với ba mẹ mình. Bạch Dương lúc ấy thật sự rất bối rối bởi vẫn mặc cảm vì mình chỉ là kẻ mồ côi. Nhưng trước sự chờ đợi của Bảo Bình, Bạch Dương không thể không đồng ý. Bảo Bình được sự đồng ý của anh thì vui lắm, thậm chí còn thưởng anh một cái hôn vào má. Bây giờ cô lại nói ba mẹ cô muốn gặp anh, khiến anh hơi khó xử:
- [ Phải a ~ Ba mẹ đã nghe kể về anh và họ rất hài lòng, họ muốn gặp anh!]
- Bao giờ thế? – Bạch Dương bóp trán.
- [ Là ngày mai! Đúng 8 giờ anh phải đến đó!]
Chẳng đợi Bạch Dương nói thêm câu nào, Bảo Bình liền cúp máy. Bạch Dương thở dài, đúng là đáng yêu mọi lúc mọi nơi mà.
Knock… Knock… Tiếng gõ cửa chợt vang lên, Bạch Dương đi tới mở cửa ra. Thiên Bình đứng ngoài cửa nhìn anh chằm chằm.
- Có chuyện gì sao?
Thiên Bình vốn là muốn gọi Bạch Dương sang phòng Rin nhưng lại tình cờ nghe được những dòng suy nghĩ của anh, cô nhíu mày:
- Ngày mai anh tới nhà Bảo Bình?
Đây chính là lí do vì sao dạo này anh luôn tìm cách xa lánh Thiên Bình. Vì nếu ở bên cô tâm can của anh đều bị nhìn thấu. Thiên Bình và Rin không ủng hộ anh cùng Bảo Bình, thậm chí năm lần bảy lượt đứng ra ngăn cản. Anh thật sự không hiểu. Sao Bảo Bình và anh không thể đến với nhau?
- Bạch Dương, anh phải hiểu cho em. Em làm điều gì cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Em biết anh rất yêu Bảo Bình nhưng liệu anh có dũng cảm đón nhận những đau đớn mà cô ấy sẽ mang đến cho anh không? – Thiên Bình cảm thấy vô cùng có lỗi. Cô rất muốn nói cho anh biết nhưng không thể. Trong luật lệ phù thủy nghiêm cấm việc tiết lộ tương lai, nếu tiết lộ ra sẽ phạm phải một lời nguyền rủa ghê gớm. Với lại cô không muốn Bạch Dương đau lòng, anh đã phải chịu rất nhiều tổn thương rồi, cô không muốn anh phải chịu thêm.
Bảo Bình sẽ đem lại đau đớn cho anh ư? Bạch Dương cười lạnh. Thế cũng chẳng sao. Bản thân đã chịu không ít khổ cực rồi, có thêm nữa cũng chẳng sao. Bảo Bình là người đầu tiên khiến anh rung động thật sự, lần đầu tiên khiến cho trái tim tưởng chừng đóng băng đập rộn ràng khi ở bên nhau. Anh yêu cô rất nhiều và anh sẽ không buông tay.
Trước sự kiên quyết của Bạch Dương, Thiên Bình chẳng thể nói được gì nữa. Cô đã cố rất nhiều nhưng tất cả chỉ là vô ích.
“ Nếu thế thì em sẽ ủng hộ anh. Hãy cố gắng vượt qua nỗi đau đớn ấy. Vì sau cơn mưa trời lại sáng mà. Biết đâu hai người sẽ có được hạnh phúc.
.
.
.
Lạc gia, 8.00AM
KINGGG KOONGGG... KINGGG KOONGGG… Bảo Bình hí hửng chạy ra mở cửa. Cô thấy Bạch Dương tay cầm một bó hồng nhung và mỉm cười dịu dàng với cô. Anh hôm nay ăn mặc khá đơn giản: áo sơ mi cộc tay đen và quần jean. Nhưng Bảo Bình thì khác hẳn. Hôm nay cô đã dậy từ rất sớm để chăm chút cho vẻ ngoài của mình. Mái tóc đen xoăn nhẹ thả bồng bềnh, bộ váy màu kem với những đường ren tinh tế, tất cả tạo nên một mĩ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh đây.
Bạch Dương theo Bảo Bình vào nhà, lễ phép chào hỏi ông bà Lạc. Hai người nhìn cậu với ánh mắt rất hài lòng, ông Lạc bảo anh ngồi xuống rồi kêu Bảo Bình đi pha trà. Bà Lạc thi thoảng cứ nhấm nháy với con gái, ý bảo thằng bé được lắm đấy.
- Tôi nghe nói cậu làm quả gia, chắc công việc cũng ổn định chứ hả?
- Dạ cháu làm quản gia tại căn biệt thự Athena, công việc rất ổn định ạ!
Biệt thự Athena? Hình như ông đã nghe qua ở đâu rồi thì phải. Làm trong ngành bất động sản hai mươi mấy năm, ông biết không ít biệt thự, cho nên chuyện kia cũng không có gì là lạ.
- Ba mẹ cậu còn chứ?
- Từ khi sinh ra cháu đã là trẻ mồ côi không cha không mẹ. Suốt mười năm sống trong cô nhi viện chịu đựng sự dè bỉu và đánh đập, cháu đã trốn khỏi đó. Cũng may cháu tình cờ gặp được chủ nhân của căn biệt thự ấy, người ta đưa cháu về còn nuôi cháu ăn học, vì thế cháu đã quyết định làm quản gia cho người ấy để đền ơn! – Không hiểu vì sao Bạch Dương lại hết tất cả ra, chỉ là đột nhiên muốn kể cho người đó, rồi xem người kia sẽ dùng ánh mắt gì mà nhìn mình.
Ông Lạc nhìn Bạch Dương với ánh mắt thương cảm. Không hiểu sao trên đời này vẫn tồn tại những mảnh đời bất hạnh như thế. Đâu chỉ ông, đến bà lạc cùng Bảo Bình cũng thấy buồn cho anh. Đặc biệt là Bảo Bình. Yêu anh một thời gian rồi mà lại không biết ấu thơ đầy khổ cực của anh, cô thấy mình thật vô tâm. Cô hứa sẽ luôn bên anh, bù đắp những thiếu thốn mà anh đáng được có.
Bảo Bình đem khay trà ra rồi ngồi cạnh Bạch Dương. Xem chừng anh và ba cô rất hợp nhau nha. Cứ như họ là ba con vậy.
Cuộc nói chuyện ấy vậy mà thấm thoát đến gần trưa, Bảo Bình chạy vào giúp mẹ dọn cơm sau đó gọi anh cùng ông Lạc ra dùng bữa.
- Hình như ba con rất thích thằng bé nha ~ - Bà Lạc mỉm cười thì thầm với cô.
- Đúng đấy mẹ ạ! -Bảo Bình bĩu môi – Con còn đang không biết mình và anh ấy ai mới là con của bố đây?
Bà Lạc khẽ lườm cô một cái rồi cốc một phát vào đầu cô. Bảo Bình mặt bí xị đem nốt đồ ăn để ra bàn. Bạch Dương nhìn những món ăn trên bàn mà lòng cảm thấy ấm áp. Làn đầu tiên trong đời Bạch Dương anh được hưởng thụ hơi ấm cùng hương vị của gia đình. Xem ra anh lại nợ cô một cái ân tình rồi.
Bữa trưa diễn ra hết sức vui vẻ. Ông Lạc và Bach Dương vẫn nói chuyện với nhau mà nội dung thì đủ loại vấn đề. Tuy chỉ là một quản gia nhưng với một cái đầu thông minh cùng kiến thức sâu rộng, ít có chuyện gì mà Bạch Dương không biết cả.
Ăn xong, bà Lạc cùng Bảo Bình đứng dậy dọn mâm bát đi rửa. Bạch Dương muốn giúp một tay nhưng lại bị Bảo Bình cự tuyệt:
- Không cần đâu! Anh ra nói chyện với ba em đi!
- Để anh giúp đi! Ăn không ở nhà em mà không làm gì anh thấy áy náy lắm!
Hai người cứ một mực tranh giành việc rửa bát một hồi, Bảo Bình lớ huých ta vào bát tương trên bàn khiến nó đổ ập vào quần áo của Bạch Dương.
- Oái! –Bảo Bình hoảng hốt, chạy vội đi lấy khăn lau vết nước tương trên áo – Không được rồi! Ba à, con mượn một bộ quần áo của ba nhé!
- Để ta đi lấy! – Bà Lạc khẽ lườm cô một cái. “Con gái con đứa, hậu đà hậu đậu!”
Cũng may size của Bạch Dương và ông Lạc tương đương nhau, không thật chẳng biết làm sao nữa. Bà Lạc lấy quần áo bảo Bạch Dương đi thay, quần áo bẩn cứ đưa bà đi giặt. Bạch Dương đâu dám từ chối, liền nghe theo bà.
.
.
.
Bà Lạc đem quần áo của Bạch Dương đến phòng giặt. Trong lúc lộn trái áo, một sợi dây chuyền rơi ra từ túi áo ngực. Bà nhặt lên xem thử. Là dây chyền bạc có mặt trái tim, chắc thứ này rất quan trọng với Bạch Dương. Thấy mặt trái tim có kẽ hở, bà mở ra. Bên trong là hình một người phụ nữ rất xinh đẹp. Bà sửng sốt. Đây… Đây không phải là Bạch Diệu Hoa sao? Không lẽ thằng bé đó…
Bà Lạc chạy vội xuống phòng khách. Bảo Bình vì có chuyện đột xuất phải giải quyết nên đã tới Silver Bullet, hiện tại chỉ còn Bạch Dương và chồng bà. Bà Lạc cầm chặt sợi dây chuyền ôm vào ngực, khó khăn hỏi:
- Bạch Diệu Hoa có… có quan…quan hệ gì với cậu?
- Sao cô biết tên mẹ cháu? – Bạch Dương nhíu mày hỏi lại.
Mẹ? Ông Lạc đứng bật dậy nhìn anh chằm chằm. Cái người này chính là đứa con đã thất lạc 26 năm của ông sao? Ông lắp bắp:
- Con… con trai? Là con sao?
Tai Bạch Dương như ù đi. Chuyện sao giờ lại hóa thành như vậy? Anh trân trối nhìn ông. Đây là cái người cha nhẫn tâm đã vứt bỏ mẹ con anh sao? Vậy anh cùng Bảo Bình là anh em cùng cha khác mẹ. Thật nực cười. Thì ra đó là lí do vì sao Thiên Bình hết lần này đến lần khác phản đối anh với Bảo Bình. Đáng nhẽ anh nên nghe lời cô mới đúng. Vì hiện giờ tum anh đang rất đau, đau đến cùng cực. Sao ông trời lại đối xử với anh bất công như vậy?
- Con có thể nghe từ ta lời giải thích được không? – Khó khăn lắm mới có thể gặp được đứa con trai đã thất lạc 26 năm, ông không muốn anh ghét bỏ ông, rời bỏ ông mà đi như mẹ nó.
- Chú nói gì là vậy? – Bạch Dương cười lạnh, hướng tới cổng đi thật nhanh – Cháu còn có việc nên xin phép về trước, chào cô chú!
Nhưng có một bàn tay kéo anh lại. Là của bà Lạc. Gương mặt xinh đẹp của bà đã đẫm lệ từ bao giờ. Bà khao khát muốn anh ở lại. Anh chỉ cần nghe thôi, sau khi nghe xong anh có là gì đi chăng nữa họ cũng không ý kiến. Nội tâm anh giàng xé kịch liệt. Thôi thì ở lại vậy, nhưng là vì Bảo Bình.
- Khi đó ta, mẹ con cùng Uyển Như (mẹ Bảo Bình) là bạn thân từ thời tấm bé. Đến khi lớn lên bà trưởng thành, ta và mẹ con yêu nhau, Uyển Như biết chyện cũng liền chúc phúc cho chúng ta. Nhưng ba mẹ ta khi sinh ra ta đã có đính ước với nhà Uyển Như, hơn nữa họ còn mắng chửi mẹ con là đũa mốc còn chòi mâm son, chỉ là một kẻ mồ côi không cha không mẹ mà dám quyến rũ con trai của họ. Tuổi trẻ bồng bột, ta dắt mẹ con bỏ trốn đến một nơi khác sống chung. Rồi mẹ con mang thai con, ta rất vui mừng. Ta chấp nhận làm công việc bốc vác vật liệu xây dựng để nuôi mẹ con con. Nhưng rồi đến một ngày, ta trở về và không thấy mẹ con đâu cả. Ta tìm mẹ con khắp nơi, thậm chí nhờ Uyển Như tìm giúp nhưng vẫn không tìm được. Ta thất vọng trở về nhà và chợt nhìn thấy một phong thư trên bàn. Ta lôi ra đọc. Mẹ con trong thư viết rằng cô ấy không muốn ta phải chịu khổ cùng vất vả, bảo ta về nhà xin lối bố mẹ và chấp nhận lấy Uyển Như. Cô ấy còn nói mình là một nữ nhân tồi, không đáng để ta yêu, Uyển Như mới thật sự phù hợp với ta. Vì thế cô ấy đã bỏ đi. Ta đã khóc suốt cả đêm, lòng đau như cắt từng khúc ruột. Đến ngày hôm sau, ta trở về và cực sốc khi biết tin mẹ con bị tai nạn giao thông mà chết. Ta không tin mà xác định rất nhiều lần, nhưng kết quả chỉ có một. Ta chính thức rơi vào tuyệt vọng. Ba mẹ khuyên ta nên quên cô ấy đi và chấp nhận lấy Uyển Như. Và ta đồng ý. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu nhưng vẫn có tình bạn, và chúng ta có một đứa con gái, đó là Bảo Bình! – Nói đến đây ông lại đau lòng. Tạo hóa thật trêu ngươi. Sao lại để hai đứa chúng nó yêu nhau chứ?
CẠCH… Xấp tài liệu rơi lạch cạch xuống đất, Bảo Bình ngồi thụp xuống, hai hàng lệ khẽ tuôn rơi. Cô và Bạch Dương là anh em? Chuyện gì đang ảy ra thế này?
- Bảo Bình! Sao con lại ở đây? – Bà Lạc hoảng hốt. Mặc dù sớm muộn gì cũng phải nói cho cô biết nhưng trong tình huống này…
- Con quên chút đồ nên về lấy thôi! – Bảo Bình cười gượng, thu dọn đống tài liệu bị rơi xuống – Con lấy xong rồi, con đi đây!
Dứt lời Bảo Bình ôm xấp tài liệu chạy mất, Bạch Dương hộc tốc đuổi theo. Vừa nãy những gì ba nói cô đều nghe hết cả. Nhưng tại sao? Tai sao anh lại là Anh trai của cô chứ? Bảo Bình cứ chạy mãi chạy mãi, đôi chân không tìm được địa điểm cố định mà chạy loạn. Nhưng không sao, chỉ cần không phải trở lại ngôi nhà ấy.
Trời bắt đầu đổ mưa như trút nước, cả anh và cô quần áo đều đã ướt nhẹp hết cả. Đuổi một hồi Bạch Dương mới bắt kịp Bảo Bình, liền ôm cô vào lòng xiết chặt, giọng nói chút chát không thể tả:
- Bảo Bình của anh là một cô gái mạnh mẽ mà, sẽ không sao!
Bảo Bình dùng sức đẩy anh ra, nghẹn ngào:
- Ai nói với anh như thế? Em không mạnh mẽ như anh nghĩ đâu! – Rồi cô đập vào ngực trái mình, hét - Ở nơi này của em đau lắm anh biết không? Nó rất đau, đau lắm! Tại sao anh lại là anh trai của em chứ?
Bạch Dương lại ôm cô vào lòng. Cô đừng nói nữa, cô đau một thì anh đau mười. Cô như vậy thì anh biết làm sao?
- Bạch Dương! Chúng ta… chia tay đi!
- Bảo Bình, ba mẹ em muốn gặp anh sao? – Bạch Dương trợn mắt hét vào điện thoại. Đúng là dạo gần đây anh và Bảo Bình chính thức qua lại với nhau. Cô cũng từng nói sẽ thưa chuyện của anh với ba mẹ mình. Bạch Dương lúc ấy thật sự rất bối rối bởi vẫn mặc cảm vì mình chỉ là kẻ mồ côi. Nhưng trước sự chờ đợi của Bảo Bình, Bạch Dương không thể không đồng ý. Bảo Bình được sự đồng ý của anh thì vui lắm, thậm chí còn thưởng anh một cái hôn vào má. Bây giờ cô lại nói ba mẹ cô muốn gặp anh, khiến anh hơi khó xử:
- [ Phải a ~ Ba mẹ đã nghe kể về anh và họ rất hài lòng, họ muốn gặp anh!]
- Bao giờ thế? – Bạch Dương bóp trán.
- [ Là ngày mai! Đúng 8 giờ anh phải đến đó!]
Chẳng đợi Bạch Dương nói thêm câu nào, Bảo Bình liền cúp máy. Bạch Dương thở dài, đúng là đáng yêu mọi lúc mọi nơi mà.
Knock… Knock… Tiếng gõ cửa chợt vang lên, Bạch Dương đi tới mở cửa ra. Thiên Bình đứng ngoài cửa nhìn anh chằm chằm.
- Có chuyện gì sao?
Thiên Bình vốn là muốn gọi Bạch Dương sang phòng Rin nhưng lại tình cờ nghe được những dòng suy nghĩ của anh, cô nhíu mày:
- Ngày mai anh tới nhà Bảo Bình?
Đây chính là lí do vì sao dạo này anh luôn tìm cách xa lánh Thiên Bình. Vì nếu ở bên cô tâm can của anh đều bị nhìn thấu. Thiên Bình và Rin không ủng hộ anh cùng Bảo Bình, thậm chí năm lần bảy lượt đứng ra ngăn cản. Anh thật sự không hiểu. Sao Bảo Bình và anh không thể đến với nhau?
- Bạch Dương, anh phải hiểu cho em. Em làm điều gì cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Em biết anh rất yêu Bảo Bình nhưng liệu anh có dũng cảm đón nhận những đau đớn mà cô ấy sẽ mang đến cho anh không? – Thiên Bình cảm thấy vô cùng có lỗi. Cô rất muốn nói cho anh biết nhưng không thể. Trong luật lệ phù thủy nghiêm cấm việc tiết lộ tương lai, nếu tiết lộ ra sẽ phạm phải một lời nguyền rủa ghê gớm. Với lại cô không muốn Bạch Dương đau lòng, anh đã phải chịu rất nhiều tổn thương rồi, cô không muốn anh phải chịu thêm.
Bảo Bình sẽ đem lại đau đớn cho anh ư? Bạch Dương cười lạnh. Thế cũng chẳng sao. Bản thân đã chịu không ít khổ cực rồi, có thêm nữa cũng chẳng sao. Bảo Bình là người đầu tiên khiến anh rung động thật sự, lần đầu tiên khiến cho trái tim tưởng chừng đóng băng đập rộn ràng khi ở bên nhau. Anh yêu cô rất nhiều và anh sẽ không buông tay.
Trước sự kiên quyết của Bạch Dương, Thiên Bình chẳng thể nói được gì nữa. Cô đã cố rất nhiều nhưng tất cả chỉ là vô ích.
“ Nếu thế thì em sẽ ủng hộ anh. Hãy cố gắng vượt qua nỗi đau đớn ấy. Vì sau cơn mưa trời lại sáng mà. Biết đâu hai người sẽ có được hạnh phúc.
.
.
.
Lạc gia, 8.00AM
KINGGG KOONGGG... KINGGG KOONGGG… Bảo Bình hí hửng chạy ra mở cửa. Cô thấy Bạch Dương tay cầm một bó hồng nhung và mỉm cười dịu dàng với cô. Anh hôm nay ăn mặc khá đơn giản: áo sơ mi cộc tay đen và quần jean. Nhưng Bảo Bình thì khác hẳn. Hôm nay cô đã dậy từ rất sớm để chăm chút cho vẻ ngoài của mình. Mái tóc đen xoăn nhẹ thả bồng bềnh, bộ váy màu kem với những đường ren tinh tế, tất cả tạo nên một mĩ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh đây.
Bạch Dương theo Bảo Bình vào nhà, lễ phép chào hỏi ông bà Lạc. Hai người nhìn cậu với ánh mắt rất hài lòng, ông Lạc bảo anh ngồi xuống rồi kêu Bảo Bình đi pha trà. Bà Lạc thi thoảng cứ nhấm nháy với con gái, ý bảo thằng bé được lắm đấy.
- Tôi nghe nói cậu làm quả gia, chắc công việc cũng ổn định chứ hả?
- Dạ cháu làm quản gia tại căn biệt thự Athena, công việc rất ổn định ạ!
Biệt thự Athena? Hình như ông đã nghe qua ở đâu rồi thì phải. Làm trong ngành bất động sản hai mươi mấy năm, ông biết không ít biệt thự, cho nên chuyện kia cũng không có gì là lạ.
- Ba mẹ cậu còn chứ?
- Từ khi sinh ra cháu đã là trẻ mồ côi không cha không mẹ. Suốt mười năm sống trong cô nhi viện chịu đựng sự dè bỉu và đánh đập, cháu đã trốn khỏi đó. Cũng may cháu tình cờ gặp được chủ nhân của căn biệt thự ấy, người ta đưa cháu về còn nuôi cháu ăn học, vì thế cháu đã quyết định làm quản gia cho người ấy để đền ơn! – Không hiểu vì sao Bạch Dương lại hết tất cả ra, chỉ là đột nhiên muốn kể cho người đó, rồi xem người kia sẽ dùng ánh mắt gì mà nhìn mình.
Ông Lạc nhìn Bạch Dương với ánh mắt thương cảm. Không hiểu sao trên đời này vẫn tồn tại những mảnh đời bất hạnh như thế. Đâu chỉ ông, đến bà lạc cùng Bảo Bình cũng thấy buồn cho anh. Đặc biệt là Bảo Bình. Yêu anh một thời gian rồi mà lại không biết ấu thơ đầy khổ cực của anh, cô thấy mình thật vô tâm. Cô hứa sẽ luôn bên anh, bù đắp những thiếu thốn mà anh đáng được có.
Bảo Bình đem khay trà ra rồi ngồi cạnh Bạch Dương. Xem chừng anh và ba cô rất hợp nhau nha. Cứ như họ là ba con vậy.
Cuộc nói chuyện ấy vậy mà thấm thoát đến gần trưa, Bảo Bình chạy vào giúp mẹ dọn cơm sau đó gọi anh cùng ông Lạc ra dùng bữa.
- Hình như ba con rất thích thằng bé nha ~ - Bà Lạc mỉm cười thì thầm với cô.
- Đúng đấy mẹ ạ! -Bảo Bình bĩu môi – Con còn đang không biết mình và anh ấy ai mới là con của bố đây?
Bà Lạc khẽ lườm cô một cái rồi cốc một phát vào đầu cô. Bảo Bình mặt bí xị đem nốt đồ ăn để ra bàn. Bạch Dương nhìn những món ăn trên bàn mà lòng cảm thấy ấm áp. Làn đầu tiên trong đời Bạch Dương anh được hưởng thụ hơi ấm cùng hương vị của gia đình. Xem ra anh lại nợ cô một cái ân tình rồi.
Bữa trưa diễn ra hết sức vui vẻ. Ông Lạc và Bach Dương vẫn nói chuyện với nhau mà nội dung thì đủ loại vấn đề. Tuy chỉ là một quản gia nhưng với một cái đầu thông minh cùng kiến thức sâu rộng, ít có chuyện gì mà Bạch Dương không biết cả.
Ăn xong, bà Lạc cùng Bảo Bình đứng dậy dọn mâm bát đi rửa. Bạch Dương muốn giúp một tay nhưng lại bị Bảo Bình cự tuyệt:
- Không cần đâu! Anh ra nói chyện với ba em đi!
- Để anh giúp đi! Ăn không ở nhà em mà không làm gì anh thấy áy náy lắm!
Hai người cứ một mực tranh giành việc rửa bát một hồi, Bảo Bình lớ huých ta vào bát tương trên bàn khiến nó đổ ập vào quần áo của Bạch Dương.
- Oái! –Bảo Bình hoảng hốt, chạy vội đi lấy khăn lau vết nước tương trên áo – Không được rồi! Ba à, con mượn một bộ quần áo của ba nhé!
- Để ta đi lấy! – Bà Lạc khẽ lườm cô một cái. “Con gái con đứa, hậu đà hậu đậu!”
Cũng may size của Bạch Dương và ông Lạc tương đương nhau, không thật chẳng biết làm sao nữa. Bà Lạc lấy quần áo bảo Bạch Dương đi thay, quần áo bẩn cứ đưa bà đi giặt. Bạch Dương đâu dám từ chối, liền nghe theo bà.
.
.
.
Bà Lạc đem quần áo của Bạch Dương đến phòng giặt. Trong lúc lộn trái áo, một sợi dây chuyền rơi ra từ túi áo ngực. Bà nhặt lên xem thử. Là dây chyền bạc có mặt trái tim, chắc thứ này rất quan trọng với Bạch Dương. Thấy mặt trái tim có kẽ hở, bà mở ra. Bên trong là hình một người phụ nữ rất xinh đẹp. Bà sửng sốt. Đây… Đây không phải là Bạch Diệu Hoa sao? Không lẽ thằng bé đó…
Bà Lạc chạy vội xuống phòng khách. Bảo Bình vì có chuyện đột xuất phải giải quyết nên đã tới Silver Bullet, hiện tại chỉ còn Bạch Dương và chồng bà. Bà Lạc cầm chặt sợi dây chuyền ôm vào ngực, khó khăn hỏi:
- Bạch Diệu Hoa có… có quan…quan hệ gì với cậu?
- Sao cô biết tên mẹ cháu? – Bạch Dương nhíu mày hỏi lại.
Mẹ? Ông Lạc đứng bật dậy nhìn anh chằm chằm. Cái người này chính là đứa con đã thất lạc 26 năm của ông sao? Ông lắp bắp:
- Con… con trai? Là con sao?
Tai Bạch Dương như ù đi. Chuyện sao giờ lại hóa thành như vậy? Anh trân trối nhìn ông. Đây là cái người cha nhẫn tâm đã vứt bỏ mẹ con anh sao? Vậy anh cùng Bảo Bình là anh em cùng cha khác mẹ. Thật nực cười. Thì ra đó là lí do vì sao Thiên Bình hết lần này đến lần khác phản đối anh với Bảo Bình. Đáng nhẽ anh nên nghe lời cô mới đúng. Vì hiện giờ tum anh đang rất đau, đau đến cùng cực. Sao ông trời lại đối xử với anh bất công như vậy?
- Con có thể nghe từ ta lời giải thích được không? – Khó khăn lắm mới có thể gặp được đứa con trai đã thất lạc 26 năm, ông không muốn anh ghét bỏ ông, rời bỏ ông mà đi như mẹ nó.
- Chú nói gì là vậy? – Bạch Dương cười lạnh, hướng tới cổng đi thật nhanh – Cháu còn có việc nên xin phép về trước, chào cô chú!
Nhưng có một bàn tay kéo anh lại. Là của bà Lạc. Gương mặt xinh đẹp của bà đã đẫm lệ từ bao giờ. Bà khao khát muốn anh ở lại. Anh chỉ cần nghe thôi, sau khi nghe xong anh có là gì đi chăng nữa họ cũng không ý kiến. Nội tâm anh giàng xé kịch liệt. Thôi thì ở lại vậy, nhưng là vì Bảo Bình.
- Khi đó ta, mẹ con cùng Uyển Như (mẹ Bảo Bình) là bạn thân từ thời tấm bé. Đến khi lớn lên bà trưởng thành, ta và mẹ con yêu nhau, Uyển Như biết chyện cũng liền chúc phúc cho chúng ta. Nhưng ba mẹ ta khi sinh ra ta đã có đính ước với nhà Uyển Như, hơn nữa họ còn mắng chửi mẹ con là đũa mốc còn chòi mâm son, chỉ là một kẻ mồ côi không cha không mẹ mà dám quyến rũ con trai của họ. Tuổi trẻ bồng bột, ta dắt mẹ con bỏ trốn đến một nơi khác sống chung. Rồi mẹ con mang thai con, ta rất vui mừng. Ta chấp nhận làm công việc bốc vác vật liệu xây dựng để nuôi mẹ con con. Nhưng rồi đến một ngày, ta trở về và không thấy mẹ con đâu cả. Ta tìm mẹ con khắp nơi, thậm chí nhờ Uyển Như tìm giúp nhưng vẫn không tìm được. Ta thất vọng trở về nhà và chợt nhìn thấy một phong thư trên bàn. Ta lôi ra đọc. Mẹ con trong thư viết rằng cô ấy không muốn ta phải chịu khổ cùng vất vả, bảo ta về nhà xin lối bố mẹ và chấp nhận lấy Uyển Như. Cô ấy còn nói mình là một nữ nhân tồi, không đáng để ta yêu, Uyển Như mới thật sự phù hợp với ta. Vì thế cô ấy đã bỏ đi. Ta đã khóc suốt cả đêm, lòng đau như cắt từng khúc ruột. Đến ngày hôm sau, ta trở về và cực sốc khi biết tin mẹ con bị tai nạn giao thông mà chết. Ta không tin mà xác định rất nhiều lần, nhưng kết quả chỉ có một. Ta chính thức rơi vào tuyệt vọng. Ba mẹ khuyên ta nên quên cô ấy đi và chấp nhận lấy Uyển Như. Và ta đồng ý. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu nhưng vẫn có tình bạn, và chúng ta có một đứa con gái, đó là Bảo Bình! – Nói đến đây ông lại đau lòng. Tạo hóa thật trêu ngươi. Sao lại để hai đứa chúng nó yêu nhau chứ?
CẠCH… Xấp tài liệu rơi lạch cạch xuống đất, Bảo Bình ngồi thụp xuống, hai hàng lệ khẽ tuôn rơi. Cô và Bạch Dương là anh em? Chuyện gì đang ảy ra thế này?
- Bảo Bình! Sao con lại ở đây? – Bà Lạc hoảng hốt. Mặc dù sớm muộn gì cũng phải nói cho cô biết nhưng trong tình huống này…
- Con quên chút đồ nên về lấy thôi! – Bảo Bình cười gượng, thu dọn đống tài liệu bị rơi xuống – Con lấy xong rồi, con đi đây!
Dứt lời Bảo Bình ôm xấp tài liệu chạy mất, Bạch Dương hộc tốc đuổi theo. Vừa nãy những gì ba nói cô đều nghe hết cả. Nhưng tại sao? Tai sao anh lại là Anh trai của cô chứ? Bảo Bình cứ chạy mãi chạy mãi, đôi chân không tìm được địa điểm cố định mà chạy loạn. Nhưng không sao, chỉ cần không phải trở lại ngôi nhà ấy.
Trời bắt đầu đổ mưa như trút nước, cả anh và cô quần áo đều đã ướt nhẹp hết cả. Đuổi một hồi Bạch Dương mới bắt kịp Bảo Bình, liền ôm cô vào lòng xiết chặt, giọng nói chút chát không thể tả:
- Bảo Bình của anh là một cô gái mạnh mẽ mà, sẽ không sao!
Bảo Bình dùng sức đẩy anh ra, nghẹn ngào:
- Ai nói với anh như thế? Em không mạnh mẽ như anh nghĩ đâu! – Rồi cô đập vào ngực trái mình, hét - Ở nơi này của em đau lắm anh biết không? Nó rất đau, đau lắm! Tại sao anh lại là anh trai của em chứ?
Bạch Dương lại ôm cô vào lòng. Cô đừng nói nữa, cô đau một thì anh đau mười. Cô như vậy thì anh biết làm sao?
- Bạch Dương! Chúng ta… chia tay đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.