Chương 6: Yến Mạt
Hứa Ngư
12/09/2021
Editor: Dứa
Lúc Yến Mạt gõ cửa phòng Thanh Nhược là khi cô còn đang rối rắm chuyện có gội đầu hay không, còn chưa kịp phân vân xong thì chuông cửa đã vang lên, Thanh Nhược tức khắc suy sụp, đè thấp mũ trên đầu xuống chút nữa mới dòm qua mắt mèo nhìn ra ngoài, quả nhiên là người đàn ông sống ở đối diện đó.
Vẫn một thân đen, tuy rằng cả người đều màu đen nhưng không phải bộ quần áo hôm qua, kiểu dáng có khác biệt nhỏ.
Thanh Nhược mím môi, đứng đờ người trước cửa.
Yến Mạt cũng đủ kiên nhẫn, đợi một hồi không thấy gì mới ấn chuông cửa lần nữa.
Chuông cửa vang ngay bên tai, âm thanh rất to, Thanh Nhược xoa xoa lỗ tai bên trái, sau đó buông tay mở cửa.
Yến Mạt thấy cô đội mũ thì hơi buồn cười nhưng cố gắng nhịn xuống, thần sắc nghiêm túc, " Sang ăn cơm, đồ ăn đã giao đến rồi."
Thanh Nhược phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn được mặt hắn từ dưới vành nón, à một tiếng, rồi lại rụt rè hỏi, " Hay thôi đi?"
Yến Mạt nghiêng người, như không nghe thấy lời cô nói, " Đi thôi."
Bánh bao mềm ngay lập tức không thốt ra được câu từ chối nào nữa, khẽ xoắn ngón tay, " Tôi, tôi đi lấy chìa khóa."
Vẻ mặt Yến Mạt xuất hiện ý cười nhàn nhạt, đứng cạnh cửa trông có vẻ rất kiên nhẫn, " Ừ, tôi chờ cô."
Thanh Nhược chạy nhanh vào phòng khách cầm chìa khóa trên bàn lên, đương muốn xoay người ra cửa lại rối rắm chạy đến trước gương toilet nhìn thoáng qua, ừm, mũ trùm kín, không nhìn thấy tóc được.
Vừa chạy đến cửa mới khựng lại chợt nhớ phải đi lấy điện thoại, người đàn ông đứng ngoài nghe thấy tiếng đã ngẩng đầu nhìn cô, Thanh Nhược lùi về sau một bước, có chút xấu hổ giải thích, " Tôi quên không cầm điện thoại rồi."
Yến Mạt thần sắc nhàn nhạt, gật đầu.
Phục vụ của nhà hàng Ký Ức Khánh Thành chuyên nghiệp không thể nghi ngờ, cơm hộp được đựng trong bộ đồ ăn riêng của quán, tiêu chí không rõ ràng nhưng chỉnh thể nhìn rất thoải mái.
Hơn nữa Ký Ức còn có đặc điểm riêng, đó là có một bộ phận nhỏ người khi gọi đặt đồ ăn sẽ được đầu bếp đối chiếu làm theo thực đơn, khi đến tiệm chỉ cần phân phó vài câu, cần ăn kiêng cái gì đầu bếp sẽ tùy ý nấu theo yêu cầu của họ.
Vì mỗi ngày nhà hàng không tiếp đãi nhiều khách cho lắm nên mỗi phần đồ ăn đều được làm rất tinh xảo.
Thanh Nhược từng học đại học ở Khánh Thành, tốt nghiệp xong thì định cư ở đây luôn, nhưng cô có rất ít bạn bè đồng học, sau khi tốt nghiệp, còn liên hệ ngoại trừ bên tập viên cũng chỉ có hai ba người bạn, chưa từng ăn cơm ở Ký Ức Khánh Thành.
Vừa thấy hộp cơm trang trí rất mới mẻ đẹp đẽ mắt đã sáng rực lên, vốn còn có chút không tình nguyện ngay lập tức biến thành chờ mong. Dù chưa mở nhưng nhìn vỏ ngoài cũng đủ biết đây không phải quán ăn bình thường.
Yến Mạt đi trước, đến bên bàn ăn chỉ vị trí đối diện mình, " Trà sữa và nước trái cây."
Thanh Nhược gật đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều, nhìn hắn cúi đầu mở từng hộp đồ ăn, động tác không quá nhanh nên nhìn có vẻ rất nghiêm túc, nhỏ giọng nói, " Cảm ơn."
Yến Mạt đang cúi đầu như khẽ cười, cũng không nói gì cho nên Thanh Nhược không xác định được anh ta đang thật sự cười hay mình nghe nhầm nữa.
Yến Mạt mở xong tất cả các hộp, đồ ăn nóng hổi còn bốc khói trắng, chuẩn bị đôi đũa và muỗng cho cô, " Ăn cơm đi."
" Ừm." Thanh Nhược nhận đũa, nhìn trà sữa cùng nước trái cây gần đó, tự chọn cho mình ly trà sữa, đẩy nước trái cây đưa hắn, " Anh uống cái này đi." Cô cảm thấy người đàn ông đối diện nhất định sẽ không thích loại đồ uống ngọt nị như trà sữa đâu.
Yến Mạt cười nhợt nhạt, như có như không ( cười như không cười:>), rất tự nhiên duỗi tay nhận nước trái cây, " Ừ.", thuận tay mở luôn nắp chai.
Thực lòng mà nói, Yến Mạt không phải là đối tượng thích hợp để nói chuyện phiếm, đặc biệt là nói chuyện ngoài phạm vi công việc. Bởi mặc kệ trong cương vị người nói hay người nghe, hắn đều không có đủ kiên nhẫn lãng phí thời gian cùng người khác ' nói chuyện phiếm'.
Nhưng nếu Yến Mạt đã thực sự muốn tám chuyện, không thể nghi ngờ hắn sẽ là một đối tượng nói chuyện phiếm cực kỳ giỏi.
Yến Mạt nhẹ nhàng gợi đề tài, " Cô còn đang đi học sao?" Hỏi xong câu đó, chờ cô gái nhỏ ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn mới thong thả nói nốt câu tiếp theo, " Thoạt nhìn tưởng cô là học sinh."
Chuyện về ' tuổi tác', đặc biệt đối với những cô gái sau khi tốt nghiệp đều rất để ý tuổi tác của mình.
Thanh Nhược cong cong mi mắt, không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại hắn, " Nhìn tôi rất ấu trĩ à?"
Yến Mạt nghe vậy thì tỉ mỉ nhìn cô một hồi, dù Thanh Nhược đang đội mũ vẫn cảm thấy ánh đèn trên đầu xuyên qua lớp mũ đâm thẳng vào cô, khiến cô có xúc động muốn nhắm mắt né tránh.
Yến Mạt xem đủ, vững vàng đáp, nhưng nếu nhìn vào mắt hắn sẽ thấy tựa như có ý cười tràn đầy trong khoảng sao trời đó, " Chỉ có học sinh mới sạch sẽ như vậy."
Lời này vừa ra, Thanh Nhược đỡ không nổi, cô đầu tóc rối bẩn, nên cái sạch sẽ mà Yến Mạt nói đương nhiên không phải vẻ bề ngoài, mà da mặt cô cũng không dày đến nỗi hỏi một người trẻ tuổi không quen biết về vấn đề này, chỉ khẽ a một tiếng rồi cúi đầu ăn cơm. Khổ nỗi cứ bị vướng vành mũ nên hơi bất tiện.
Yến Mạt nhìn Thanh Nhược một hồi mới nhẹ nhàng nói, " Bỏ mũ ra đàng hoàng ăn cơm đi, cô không thể gội đầu đều tại tôi, tôi còn có thể chê bai cô sao?"
Thanh Nhược mím môi, rốt cuộc cũng không thắng nổi sự dụ hoặc của đồ ăn mỹ vị, khẽ lui người ra sau, cởi mũ để sang một bên ghế. Vừa giơ tay muốn vuốt vuốt tóc, thanh âm hàm chứa ý cười của Yến Mạt đã truyền đến, " Cũng chỉ có học sinh mới cần người khác nhắc nhở ăn cơm đàng hoàng."
Thanh Nhược ngẩng đầu trừng hắn, đã không còn mũ che, đôi mắt vẫn luôn tránh ánh đèn lập tức bị ánh sáng chiếu vào, phản chiếu lại trông như viên trân châu sáng lấp lánh.
Yến Mạt tiếp tục nói, " Chờ lớn hơn chút nữa mới biết không thể tùy tiện với cơ thể mình được, ăn cơm cũng là chuyện đại sự."
Thanh Nhược tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt hắn, chỉ có thể áng chừng đại khái, cụ thể anh ta bao nhiêu tuổi cô đoán không ra. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, nhớ tối đó đôi mắt anh ta đỏ tươi lạnh lẽo, mặc dù hiện tại ôn ngôn tiếu ngữ* vẫn khiến cô cảm thấy tính tình người này rất lãnh liệt, khí thế nặng nề, nhất định tuổi không còn nhỏ, nhưng trên gương mặt lại không đọng chút dấu vết thời gian nào.
Nghĩ vậy, Thanh Nhược nhấp môi, nhẹ giọng trả lời, " Không phải, tôi đã tốt nghiệp được 3 năm rồi."
Yến Mạt kinh ngạc nhìn cô, sau đó bật cười, " Tôi rất tò mò nha, không biết cô học đại học ngành gì nhỉ, không biết có phải vì nguyên nhân tôi đã tiếp xúc với nhiều kiểu sinh viên các chuyên ngành hay không mà đã lâu rồi vẫn chưa thấy một người như vậy...."
Đôi mắt Yến Mạt hàm chứa ý cười ngừng nói, nhưng như vậy cũng đủ hiểu được nửa câu trước của hắn nói hai chữ ' sạch sẽ' là có ý gì, vừa khiến người ta phải mơ màng suy đoán, vừa như thể hiện phần khích lệ hoặc khen ngợi người khác.
Thanh Nhược không dám nói thẳng trước kia mình học ngành gì, hai má nổi lên một rặng phớt hồng, " À, trước kia anh thường tiếp xúc với sinh viên chuyên ngành gì?"
Rõ ràng hỏi cô trước, cô còn muốn hỏi ngược lại hắn, nếu là thời điểm bình thường đương nhiên Yến Mạt sẽ không có đủ kiên nhẫn như thế, nhưng hiện tại...
Yến Mạt không hề có chút mất kiên nhẫn hay không vui nào, vẫn giống như đang nói chuyện phiếm cùng bạn bè thân thiết, cô hỏi vấn đề gì, hắn cũng rất tự nhiên trả lời, " Ở công ty đã nhiều năm, đồng nghiệp bên cạnh cho dù mới tốt nghiệp hay đã ra trường lâu năm cũng đều học về ngành quản trị kinh doanh hoặc tài chính kinh tế."
Thanh Nhược à một tiếng, có chút thiếu tự tin, Yến Mạt làm như không thấy ánh mắt rạt rào hâm mộ của cô phiêu qua, " Mười người thì cũng có tám chín người đều cực kỳ khôn khéo giỏi giang." Yến Mạt vừa nói vừa nâng tay trái sờ mũi, tựa hồ có chút tiếc hận thở dài, " Giao tiếp với bọn họ không phút nào dám thả lỏng, chỉ sợ không cẩn thận bị hố ngay, làm việc công ty mà bị hố thì xong đời, vì thế vừa giao tiếp đã căng thẳng cực độ, rất mệt mỏi."
Một người đàn ông thoạt nhìn lãnh liệt cường thế, giờ đây nửa mang khẩu khí mềm nhẹ, nửa bộc lộ ra cảm xúc oán giận ấu trĩ khiến Thanh Nhược đột nhiên cảm thấy hóa ra người này co vẻ không hề khó tiếp xúc như vẻ bề ngoài, nhịn không được nở nụ cười. Vốn còn muốn tém tém lại, ai ngờ lại bắt gặp phải ánh mắt khó hiểu nghiêng đầu nhìn của anh ta liền nén không nổi nữa, bật cười thành tiếng.
Lúc này Yến Mạt cũng hiểu cô nàng đang cười cái gì, sâu kín thở dài, sau đó gắp cho cô một miếng gà hầm đu đủ, " Không thích ăn cái này sao, nhân viên nhà hàng nói với tôi đa số các bé gái đều thích hương vị món ăn này, hơn nữa nó còn rất bổ dưỡng."
Thanh Nhược cong mắt nghiêng đầu nhìn hắn, không từ chối miếng thịt kia, " Tôi học ngành mỹ thuật."
Yến Mạt gật đầu, ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ, " Khó trách."
Xong hỏi hắn hỏi tiếp, " Học nghệ thuật có phải rất thú vị đúng không, thầy cô đều nhiệt tình mà cá tính*, học sinh cũng đủ các phong thái, trong trường hẳn là muôn vẻ nhiều màu lắm nhỉ?"
( * bản cv ghi là: 'tiếp xúc lão sư đều là chút lệ, hại mà kỳ lạ người', mời tiên nhân hạ phàm cứu vớt bộ não bị rung rớt này của tại hạ:<)
Cấp bậc nói chuyện của Yến Mạt khiến Thanh Nhược theo không kịp, cô mới chỉ nói mình học mỹ thuật, anh ta đã mang cả hai chữ nghệ thuật ra bàn luận một tràng rồi, thầy cô bạn học cùng liên quan cũng khen xong một vòng, cư nhiên giao tiếp kiểu đấy cùng một người ngốc như Thanh Nhược, Yến Mạt quá phạm quy.
Nghe Yến Mạt nói vậy, Thanh Nhược lập tức nhăn mặt, nhưng ý cười trong mắt lại sắp tràn đến nơi. " Làm gì có muôn vẻ nhiều màu, ngày ngày vẽ đến mức khắp tay cả người đều là sáp chì với thuốc màu, còn có một bạn học của tôi, vì vội vàng nộp bài tập, vẽ nghiêm túc đến nỗi nhầm ly thuốc màu là nước uống, bị bạn học xung quanh phát hiện liền thành chuyện cười của toàn ban, khóe miệng cậu ta còn dính màu nước mà cũng không biết. Còn nữa, có lần một giáo viên đặc biệt tài giỏi của bọn tôi...."
Cho nên, máy hát được mở như thế đấy.
Hiện tại chẳng cần Yến Mạt nhọc công tìm đề tài, hắn chỉ cần nghe, thỉnh thoảng gật đầu tỏ ra tò mò, chốc chốc hỏi vài câu, sau đó gắp đồ ăn cho cô là được rồi.
Không phải hắn không giỏi khoản giao tiếp, mà là từ trước đến giờ hắn luôn hiểu rõ tình cảnh của mình ra sao, và cần phải giải quyết như thế nào. Thời điểm vừa được vào Yến thị làm chân sai vặt cũng chẳng có đồng nghiệp nào thèm nói chuyện với hắn.
Một bữa cơm này kéo dài đến tận khi tất cả đồ ăn đều nguội lạnh cả mới miễn cưỡng coi như xong, Thanh Nhược chỉ có hai, ba người bạn, số lần gặp mặt không nhiều, khó có cơ hội ăn cơm nói chuyện cùng ai nên chỉ biết nói lung tung về một vài việc cô cảm thấy thú vị trong trí nhớ.
Nhìn một bàn thức ăn nguội ngắt, tuy cảm thấy còn chưa đã thèm nhưng cô cũng ngại lai giai làm phiền người ta nữa.
Nhỡ đâu người ta có việc gì cần làm thì sao.
Ngoài dự liệu của cô, Yến Mạt lại nhẹ nhàng đẩy chén đứng dậy, " Cô có muốn uống trà lài không? Hai ngày trước một người bạn của tôi gửi tặng mà có một mình nên tôi ngại nấu, giờ muốn nếm thử chứ?"
Mắt Thanh Nhược sáng rực, cuối cùng lần này cũng cảm thấy ngại, có chút ngượng ngùng đứng lên chỉ cơm hộp bày biện trên bàn, " Này..."
Yến Mạt ngắt lời cô, " Tôi sẽ dọn sau."
Thanh Nhược tuyệt đối không phải kiểu người thích làm việc nhà, lập tức yên tâm thoải mái sờ ót, " Vậy còn trà sữa thì sao, tôi cũng chưa uống được mấy ngụm."
Yến Mạt mỉm cười, ôn nhu nói, " Đừng uống nữa, ít uống những loại đồ uống đó thôi, trà hoa tốt hơn."
Thanh Nhược không có lý do gì để cự tuyệt cả, ngoan ngoãn gật đầu.
Yến Mạt sang phòng bên cạnh tìm trà hoa, Thanh Nhược đi theo, cô đứng dựa khung cửa nhìn hắn, miệng huyên thuyên nói chuyện.
Kỳ thực làm gì có người bạn quái nào gửi trà hoa cho Yến Mạt đâu, nhưng hắn biết trong nhà mình có, còn mua từ bao giờ không quan trọng, dù sao cũng không mốc được.
Cô gái nhỏ đằng sau vẫn đang líu ríu blah blah kể chuyện thú vị thời đi học của cô.
Yến Mạt tìm thấy trà hoa, lấy từ ngăn tủ ra một ấm pha trà và vài cái chén bạch ngọc khắc hoa tinh xảo.
Mà nơi đáy mắt hắn toàn lạnh lùng đạm bạc.
Cô gái nhỏ, thật dễ lừa.
Đơn thuần đến đáng thương lại đáng tiếc.
Tối đó dù ý thức của hắn không mấy tỉnh táo nhưng cũng biết nhà đối diện có cô gái sống độc thân. Vì ở một mình nên khi gặp một tên đàn ông kỳ quái xa lạ mới chần chừ không dám mở cửa.
Tốt nghiệp đại học ba năm mà đáy mắt sạch sẽ pha lẫn chút rụt rè sợ hãi, lại sống một mình ở địa phương này, mặc kệ thuê hay mua thì cũng nhất định là trong nhà có điều kiện, không thì được người bao dưỡng.
Mà ngày hôm sau, dáng vẻ của cô không hề giống trạng thái của một cô gái bị bao dưỡng, vậy chỉ còn một khả năng là trong nhà có tiền, dù hắn chỉ đứng trước cửa nhìn vào cũng có thể thấy trong nhà bày biện lung tung bừa bộn, giày dép cũng để loạn xạ cả lên.
Không thích dọn dẹp, trong nhà có tiền, kiều dưỡng** lớn lên, tính tình đơn thuần, có chút cẩn thận nhát gan, sợ hắn là chuyện bình thường.
Buổi tối lúc gọi cơm hộp, trên người cô còn nồng mùi chì vẽ mực dầu, có vẻ cả ngày không ra khỏi cửa, ăn cơm hộp, nếu bận làm việc gì thì có lẽ là bận vẽ tranh, cơ bản không cần ra khỏi cửa.
Ánh mắt thanh thuần trong sáng, sang nhà người khác ăn cơm cũng không biết ý dọn dẹp mà rất tự nhiên ra về. Rõ ràng không thiếu tiền, ít nhất là tiền lương tự kiếm cũng đủ để nuôi sống bản thân mà vẫn sống đơn giản như vậy chứng tỏ cô ta vỗn không thích dùng hàng xa xỉ.
Dù đầu tóc bẩn vẫn quyết định sang nhà hắn ăn cơm cho dù còn có chút sợ hắn chứng tỏ trong lòng cô ta cô độc, khát vọng có người trò chuyện cùng.
Vì thế, hắn mới tùy tiện trêu chọc vài câu đã líu lo luyên thuyên suốt, chỉ cần nói chuyện hợp cạ sẽ lập tức lấy được tín nhiệm của cô, chẳng sợ trong lòng vẫn e dè hắn cũng không thắng được khát vọng thoát khỏi cô đơn trong lòng.
Còn vì sao chọn cô ta.... Yến Mạt nâng mi, không chút để ý nghĩ, hiện tại phụ nữ bên ngoài hắn không dám tùy tiện chạm vào, lỡ đâu xui xẻo đụng phải người của ả Chu Chu thì mất còn hơn được. Mà cô gái nhỏ này lại rất dễ lừa, cũng dễ vứt bỏ, chỉ cần hắn bán căn hộ xong thì cô ta ngay cả tìm hắn bằng cách nào sợ rằng cũng chẳng biết.
Yến Mạt là đàn ông, buổi tối hôm đó nhìn cô cúi đầu nhấp môi, lôi kéo tay hắn, lông mi run rẩy khi tay chạm tay vừa vặn gợi lên dục vọng của hắn. Bản thân hắn rất ít khi bị trêu trọc đến gợi lên dục vọng như thế, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, hơn nữa lúc đó tâm trạng hắn không tốt, vốn không nghĩ ngợi nhiều, cố tình cô gái nhỏ lại một lần nữa đụng phải hắn.
Yến Mạt tự nhận bản thân không phải người tốt, cũng chưa bao giờ dùng tiêu chuẩn người tốt áp dụng cho mình, so với bị đám nam sinh vừa nghèo vừa yếu đuối lừa gạt thì ít nhất hắn sẽ cho cô một khoản tiền, về sau có chuyện gì cần nhờ vả cũng sẽ ra tay giúp đỡ để bồi thường.
Thuận tiện giáo huấn cho cô một chút đạo lý nhân sinh.
Yến Mạt tự thấy, hắn đã tận tình tận nghĩa rồi.
- ----
【For you.】
Lòng người hiểm ác
Đừng quá tin tưởng người xa lạ
Đặc biệt là đàn ông.
Tỷ như, tôi.
- ------
Đó đó đó, phản diện là phải thế nha, các tiểu khả ái cũng phải nhớ kỹ 4 dòng cuối tác giả quân dặn đó Ψ( ̄∀ ̄)Ψ
_ 13/8/2020_
Lúc Yến Mạt gõ cửa phòng Thanh Nhược là khi cô còn đang rối rắm chuyện có gội đầu hay không, còn chưa kịp phân vân xong thì chuông cửa đã vang lên, Thanh Nhược tức khắc suy sụp, đè thấp mũ trên đầu xuống chút nữa mới dòm qua mắt mèo nhìn ra ngoài, quả nhiên là người đàn ông sống ở đối diện đó.
Vẫn một thân đen, tuy rằng cả người đều màu đen nhưng không phải bộ quần áo hôm qua, kiểu dáng có khác biệt nhỏ.
Thanh Nhược mím môi, đứng đờ người trước cửa.
Yến Mạt cũng đủ kiên nhẫn, đợi một hồi không thấy gì mới ấn chuông cửa lần nữa.
Chuông cửa vang ngay bên tai, âm thanh rất to, Thanh Nhược xoa xoa lỗ tai bên trái, sau đó buông tay mở cửa.
Yến Mạt thấy cô đội mũ thì hơi buồn cười nhưng cố gắng nhịn xuống, thần sắc nghiêm túc, " Sang ăn cơm, đồ ăn đã giao đến rồi."
Thanh Nhược phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn được mặt hắn từ dưới vành nón, à một tiếng, rồi lại rụt rè hỏi, " Hay thôi đi?"
Yến Mạt nghiêng người, như không nghe thấy lời cô nói, " Đi thôi."
Bánh bao mềm ngay lập tức không thốt ra được câu từ chối nào nữa, khẽ xoắn ngón tay, " Tôi, tôi đi lấy chìa khóa."
Vẻ mặt Yến Mạt xuất hiện ý cười nhàn nhạt, đứng cạnh cửa trông có vẻ rất kiên nhẫn, " Ừ, tôi chờ cô."
Thanh Nhược chạy nhanh vào phòng khách cầm chìa khóa trên bàn lên, đương muốn xoay người ra cửa lại rối rắm chạy đến trước gương toilet nhìn thoáng qua, ừm, mũ trùm kín, không nhìn thấy tóc được.
Vừa chạy đến cửa mới khựng lại chợt nhớ phải đi lấy điện thoại, người đàn ông đứng ngoài nghe thấy tiếng đã ngẩng đầu nhìn cô, Thanh Nhược lùi về sau một bước, có chút xấu hổ giải thích, " Tôi quên không cầm điện thoại rồi."
Yến Mạt thần sắc nhàn nhạt, gật đầu.
Phục vụ của nhà hàng Ký Ức Khánh Thành chuyên nghiệp không thể nghi ngờ, cơm hộp được đựng trong bộ đồ ăn riêng của quán, tiêu chí không rõ ràng nhưng chỉnh thể nhìn rất thoải mái.
Hơn nữa Ký Ức còn có đặc điểm riêng, đó là có một bộ phận nhỏ người khi gọi đặt đồ ăn sẽ được đầu bếp đối chiếu làm theo thực đơn, khi đến tiệm chỉ cần phân phó vài câu, cần ăn kiêng cái gì đầu bếp sẽ tùy ý nấu theo yêu cầu của họ.
Vì mỗi ngày nhà hàng không tiếp đãi nhiều khách cho lắm nên mỗi phần đồ ăn đều được làm rất tinh xảo.
Thanh Nhược từng học đại học ở Khánh Thành, tốt nghiệp xong thì định cư ở đây luôn, nhưng cô có rất ít bạn bè đồng học, sau khi tốt nghiệp, còn liên hệ ngoại trừ bên tập viên cũng chỉ có hai ba người bạn, chưa từng ăn cơm ở Ký Ức Khánh Thành.
Vừa thấy hộp cơm trang trí rất mới mẻ đẹp đẽ mắt đã sáng rực lên, vốn còn có chút không tình nguyện ngay lập tức biến thành chờ mong. Dù chưa mở nhưng nhìn vỏ ngoài cũng đủ biết đây không phải quán ăn bình thường.
Yến Mạt đi trước, đến bên bàn ăn chỉ vị trí đối diện mình, " Trà sữa và nước trái cây."
Thanh Nhược gật đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều, nhìn hắn cúi đầu mở từng hộp đồ ăn, động tác không quá nhanh nên nhìn có vẻ rất nghiêm túc, nhỏ giọng nói, " Cảm ơn."
Yến Mạt đang cúi đầu như khẽ cười, cũng không nói gì cho nên Thanh Nhược không xác định được anh ta đang thật sự cười hay mình nghe nhầm nữa.
Yến Mạt mở xong tất cả các hộp, đồ ăn nóng hổi còn bốc khói trắng, chuẩn bị đôi đũa và muỗng cho cô, " Ăn cơm đi."
" Ừm." Thanh Nhược nhận đũa, nhìn trà sữa cùng nước trái cây gần đó, tự chọn cho mình ly trà sữa, đẩy nước trái cây đưa hắn, " Anh uống cái này đi." Cô cảm thấy người đàn ông đối diện nhất định sẽ không thích loại đồ uống ngọt nị như trà sữa đâu.
Yến Mạt cười nhợt nhạt, như có như không ( cười như không cười:>), rất tự nhiên duỗi tay nhận nước trái cây, " Ừ.", thuận tay mở luôn nắp chai.
Thực lòng mà nói, Yến Mạt không phải là đối tượng thích hợp để nói chuyện phiếm, đặc biệt là nói chuyện ngoài phạm vi công việc. Bởi mặc kệ trong cương vị người nói hay người nghe, hắn đều không có đủ kiên nhẫn lãng phí thời gian cùng người khác ' nói chuyện phiếm'.
Nhưng nếu Yến Mạt đã thực sự muốn tám chuyện, không thể nghi ngờ hắn sẽ là một đối tượng nói chuyện phiếm cực kỳ giỏi.
Yến Mạt nhẹ nhàng gợi đề tài, " Cô còn đang đi học sao?" Hỏi xong câu đó, chờ cô gái nhỏ ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn mới thong thả nói nốt câu tiếp theo, " Thoạt nhìn tưởng cô là học sinh."
Chuyện về ' tuổi tác', đặc biệt đối với những cô gái sau khi tốt nghiệp đều rất để ý tuổi tác của mình.
Thanh Nhược cong cong mi mắt, không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại hắn, " Nhìn tôi rất ấu trĩ à?"
Yến Mạt nghe vậy thì tỉ mỉ nhìn cô một hồi, dù Thanh Nhược đang đội mũ vẫn cảm thấy ánh đèn trên đầu xuyên qua lớp mũ đâm thẳng vào cô, khiến cô có xúc động muốn nhắm mắt né tránh.
Yến Mạt xem đủ, vững vàng đáp, nhưng nếu nhìn vào mắt hắn sẽ thấy tựa như có ý cười tràn đầy trong khoảng sao trời đó, " Chỉ có học sinh mới sạch sẽ như vậy."
Lời này vừa ra, Thanh Nhược đỡ không nổi, cô đầu tóc rối bẩn, nên cái sạch sẽ mà Yến Mạt nói đương nhiên không phải vẻ bề ngoài, mà da mặt cô cũng không dày đến nỗi hỏi một người trẻ tuổi không quen biết về vấn đề này, chỉ khẽ a một tiếng rồi cúi đầu ăn cơm. Khổ nỗi cứ bị vướng vành mũ nên hơi bất tiện.
Yến Mạt nhìn Thanh Nhược một hồi mới nhẹ nhàng nói, " Bỏ mũ ra đàng hoàng ăn cơm đi, cô không thể gội đầu đều tại tôi, tôi còn có thể chê bai cô sao?"
Thanh Nhược mím môi, rốt cuộc cũng không thắng nổi sự dụ hoặc của đồ ăn mỹ vị, khẽ lui người ra sau, cởi mũ để sang một bên ghế. Vừa giơ tay muốn vuốt vuốt tóc, thanh âm hàm chứa ý cười của Yến Mạt đã truyền đến, " Cũng chỉ có học sinh mới cần người khác nhắc nhở ăn cơm đàng hoàng."
Thanh Nhược ngẩng đầu trừng hắn, đã không còn mũ che, đôi mắt vẫn luôn tránh ánh đèn lập tức bị ánh sáng chiếu vào, phản chiếu lại trông như viên trân châu sáng lấp lánh.
Yến Mạt tiếp tục nói, " Chờ lớn hơn chút nữa mới biết không thể tùy tiện với cơ thể mình được, ăn cơm cũng là chuyện đại sự."
Thanh Nhược tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt hắn, chỉ có thể áng chừng đại khái, cụ thể anh ta bao nhiêu tuổi cô đoán không ra. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, nhớ tối đó đôi mắt anh ta đỏ tươi lạnh lẽo, mặc dù hiện tại ôn ngôn tiếu ngữ* vẫn khiến cô cảm thấy tính tình người này rất lãnh liệt, khí thế nặng nề, nhất định tuổi không còn nhỏ, nhưng trên gương mặt lại không đọng chút dấu vết thời gian nào.
Nghĩ vậy, Thanh Nhược nhấp môi, nhẹ giọng trả lời, " Không phải, tôi đã tốt nghiệp được 3 năm rồi."
Yến Mạt kinh ngạc nhìn cô, sau đó bật cười, " Tôi rất tò mò nha, không biết cô học đại học ngành gì nhỉ, không biết có phải vì nguyên nhân tôi đã tiếp xúc với nhiều kiểu sinh viên các chuyên ngành hay không mà đã lâu rồi vẫn chưa thấy một người như vậy...."
Đôi mắt Yến Mạt hàm chứa ý cười ngừng nói, nhưng như vậy cũng đủ hiểu được nửa câu trước của hắn nói hai chữ ' sạch sẽ' là có ý gì, vừa khiến người ta phải mơ màng suy đoán, vừa như thể hiện phần khích lệ hoặc khen ngợi người khác.
Thanh Nhược không dám nói thẳng trước kia mình học ngành gì, hai má nổi lên một rặng phớt hồng, " À, trước kia anh thường tiếp xúc với sinh viên chuyên ngành gì?"
Rõ ràng hỏi cô trước, cô còn muốn hỏi ngược lại hắn, nếu là thời điểm bình thường đương nhiên Yến Mạt sẽ không có đủ kiên nhẫn như thế, nhưng hiện tại...
Yến Mạt không hề có chút mất kiên nhẫn hay không vui nào, vẫn giống như đang nói chuyện phiếm cùng bạn bè thân thiết, cô hỏi vấn đề gì, hắn cũng rất tự nhiên trả lời, " Ở công ty đã nhiều năm, đồng nghiệp bên cạnh cho dù mới tốt nghiệp hay đã ra trường lâu năm cũng đều học về ngành quản trị kinh doanh hoặc tài chính kinh tế."
Thanh Nhược à một tiếng, có chút thiếu tự tin, Yến Mạt làm như không thấy ánh mắt rạt rào hâm mộ của cô phiêu qua, " Mười người thì cũng có tám chín người đều cực kỳ khôn khéo giỏi giang." Yến Mạt vừa nói vừa nâng tay trái sờ mũi, tựa hồ có chút tiếc hận thở dài, " Giao tiếp với bọn họ không phút nào dám thả lỏng, chỉ sợ không cẩn thận bị hố ngay, làm việc công ty mà bị hố thì xong đời, vì thế vừa giao tiếp đã căng thẳng cực độ, rất mệt mỏi."
Một người đàn ông thoạt nhìn lãnh liệt cường thế, giờ đây nửa mang khẩu khí mềm nhẹ, nửa bộc lộ ra cảm xúc oán giận ấu trĩ khiến Thanh Nhược đột nhiên cảm thấy hóa ra người này co vẻ không hề khó tiếp xúc như vẻ bề ngoài, nhịn không được nở nụ cười. Vốn còn muốn tém tém lại, ai ngờ lại bắt gặp phải ánh mắt khó hiểu nghiêng đầu nhìn của anh ta liền nén không nổi nữa, bật cười thành tiếng.
Lúc này Yến Mạt cũng hiểu cô nàng đang cười cái gì, sâu kín thở dài, sau đó gắp cho cô một miếng gà hầm đu đủ, " Không thích ăn cái này sao, nhân viên nhà hàng nói với tôi đa số các bé gái đều thích hương vị món ăn này, hơn nữa nó còn rất bổ dưỡng."
Thanh Nhược cong mắt nghiêng đầu nhìn hắn, không từ chối miếng thịt kia, " Tôi học ngành mỹ thuật."
Yến Mạt gật đầu, ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ, " Khó trách."
Xong hỏi hắn hỏi tiếp, " Học nghệ thuật có phải rất thú vị đúng không, thầy cô đều nhiệt tình mà cá tính*, học sinh cũng đủ các phong thái, trong trường hẳn là muôn vẻ nhiều màu lắm nhỉ?"
( * bản cv ghi là: 'tiếp xúc lão sư đều là chút lệ, hại mà kỳ lạ người', mời tiên nhân hạ phàm cứu vớt bộ não bị rung rớt này của tại hạ:<)
Cấp bậc nói chuyện của Yến Mạt khiến Thanh Nhược theo không kịp, cô mới chỉ nói mình học mỹ thuật, anh ta đã mang cả hai chữ nghệ thuật ra bàn luận một tràng rồi, thầy cô bạn học cùng liên quan cũng khen xong một vòng, cư nhiên giao tiếp kiểu đấy cùng một người ngốc như Thanh Nhược, Yến Mạt quá phạm quy.
Nghe Yến Mạt nói vậy, Thanh Nhược lập tức nhăn mặt, nhưng ý cười trong mắt lại sắp tràn đến nơi. " Làm gì có muôn vẻ nhiều màu, ngày ngày vẽ đến mức khắp tay cả người đều là sáp chì với thuốc màu, còn có một bạn học của tôi, vì vội vàng nộp bài tập, vẽ nghiêm túc đến nỗi nhầm ly thuốc màu là nước uống, bị bạn học xung quanh phát hiện liền thành chuyện cười của toàn ban, khóe miệng cậu ta còn dính màu nước mà cũng không biết. Còn nữa, có lần một giáo viên đặc biệt tài giỏi của bọn tôi...."
Cho nên, máy hát được mở như thế đấy.
Hiện tại chẳng cần Yến Mạt nhọc công tìm đề tài, hắn chỉ cần nghe, thỉnh thoảng gật đầu tỏ ra tò mò, chốc chốc hỏi vài câu, sau đó gắp đồ ăn cho cô là được rồi.
Không phải hắn không giỏi khoản giao tiếp, mà là từ trước đến giờ hắn luôn hiểu rõ tình cảnh của mình ra sao, và cần phải giải quyết như thế nào. Thời điểm vừa được vào Yến thị làm chân sai vặt cũng chẳng có đồng nghiệp nào thèm nói chuyện với hắn.
Một bữa cơm này kéo dài đến tận khi tất cả đồ ăn đều nguội lạnh cả mới miễn cưỡng coi như xong, Thanh Nhược chỉ có hai, ba người bạn, số lần gặp mặt không nhiều, khó có cơ hội ăn cơm nói chuyện cùng ai nên chỉ biết nói lung tung về một vài việc cô cảm thấy thú vị trong trí nhớ.
Nhìn một bàn thức ăn nguội ngắt, tuy cảm thấy còn chưa đã thèm nhưng cô cũng ngại lai giai làm phiền người ta nữa.
Nhỡ đâu người ta có việc gì cần làm thì sao.
Ngoài dự liệu của cô, Yến Mạt lại nhẹ nhàng đẩy chén đứng dậy, " Cô có muốn uống trà lài không? Hai ngày trước một người bạn của tôi gửi tặng mà có một mình nên tôi ngại nấu, giờ muốn nếm thử chứ?"
Mắt Thanh Nhược sáng rực, cuối cùng lần này cũng cảm thấy ngại, có chút ngượng ngùng đứng lên chỉ cơm hộp bày biện trên bàn, " Này..."
Yến Mạt ngắt lời cô, " Tôi sẽ dọn sau."
Thanh Nhược tuyệt đối không phải kiểu người thích làm việc nhà, lập tức yên tâm thoải mái sờ ót, " Vậy còn trà sữa thì sao, tôi cũng chưa uống được mấy ngụm."
Yến Mạt mỉm cười, ôn nhu nói, " Đừng uống nữa, ít uống những loại đồ uống đó thôi, trà hoa tốt hơn."
Thanh Nhược không có lý do gì để cự tuyệt cả, ngoan ngoãn gật đầu.
Yến Mạt sang phòng bên cạnh tìm trà hoa, Thanh Nhược đi theo, cô đứng dựa khung cửa nhìn hắn, miệng huyên thuyên nói chuyện.
Kỳ thực làm gì có người bạn quái nào gửi trà hoa cho Yến Mạt đâu, nhưng hắn biết trong nhà mình có, còn mua từ bao giờ không quan trọng, dù sao cũng không mốc được.
Cô gái nhỏ đằng sau vẫn đang líu ríu blah blah kể chuyện thú vị thời đi học của cô.
Yến Mạt tìm thấy trà hoa, lấy từ ngăn tủ ra một ấm pha trà và vài cái chén bạch ngọc khắc hoa tinh xảo.
Mà nơi đáy mắt hắn toàn lạnh lùng đạm bạc.
Cô gái nhỏ, thật dễ lừa.
Đơn thuần đến đáng thương lại đáng tiếc.
Tối đó dù ý thức của hắn không mấy tỉnh táo nhưng cũng biết nhà đối diện có cô gái sống độc thân. Vì ở một mình nên khi gặp một tên đàn ông kỳ quái xa lạ mới chần chừ không dám mở cửa.
Tốt nghiệp đại học ba năm mà đáy mắt sạch sẽ pha lẫn chút rụt rè sợ hãi, lại sống một mình ở địa phương này, mặc kệ thuê hay mua thì cũng nhất định là trong nhà có điều kiện, không thì được người bao dưỡng.
Mà ngày hôm sau, dáng vẻ của cô không hề giống trạng thái của một cô gái bị bao dưỡng, vậy chỉ còn một khả năng là trong nhà có tiền, dù hắn chỉ đứng trước cửa nhìn vào cũng có thể thấy trong nhà bày biện lung tung bừa bộn, giày dép cũng để loạn xạ cả lên.
Không thích dọn dẹp, trong nhà có tiền, kiều dưỡng** lớn lên, tính tình đơn thuần, có chút cẩn thận nhát gan, sợ hắn là chuyện bình thường.
Buổi tối lúc gọi cơm hộp, trên người cô còn nồng mùi chì vẽ mực dầu, có vẻ cả ngày không ra khỏi cửa, ăn cơm hộp, nếu bận làm việc gì thì có lẽ là bận vẽ tranh, cơ bản không cần ra khỏi cửa.
Ánh mắt thanh thuần trong sáng, sang nhà người khác ăn cơm cũng không biết ý dọn dẹp mà rất tự nhiên ra về. Rõ ràng không thiếu tiền, ít nhất là tiền lương tự kiếm cũng đủ để nuôi sống bản thân mà vẫn sống đơn giản như vậy chứng tỏ cô ta vỗn không thích dùng hàng xa xỉ.
Dù đầu tóc bẩn vẫn quyết định sang nhà hắn ăn cơm cho dù còn có chút sợ hắn chứng tỏ trong lòng cô ta cô độc, khát vọng có người trò chuyện cùng.
Vì thế, hắn mới tùy tiện trêu chọc vài câu đã líu lo luyên thuyên suốt, chỉ cần nói chuyện hợp cạ sẽ lập tức lấy được tín nhiệm của cô, chẳng sợ trong lòng vẫn e dè hắn cũng không thắng được khát vọng thoát khỏi cô đơn trong lòng.
Còn vì sao chọn cô ta.... Yến Mạt nâng mi, không chút để ý nghĩ, hiện tại phụ nữ bên ngoài hắn không dám tùy tiện chạm vào, lỡ đâu xui xẻo đụng phải người của ả Chu Chu thì mất còn hơn được. Mà cô gái nhỏ này lại rất dễ lừa, cũng dễ vứt bỏ, chỉ cần hắn bán căn hộ xong thì cô ta ngay cả tìm hắn bằng cách nào sợ rằng cũng chẳng biết.
Yến Mạt là đàn ông, buổi tối hôm đó nhìn cô cúi đầu nhấp môi, lôi kéo tay hắn, lông mi run rẩy khi tay chạm tay vừa vặn gợi lên dục vọng của hắn. Bản thân hắn rất ít khi bị trêu trọc đến gợi lên dục vọng như thế, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, hơn nữa lúc đó tâm trạng hắn không tốt, vốn không nghĩ ngợi nhiều, cố tình cô gái nhỏ lại một lần nữa đụng phải hắn.
Yến Mạt tự nhận bản thân không phải người tốt, cũng chưa bao giờ dùng tiêu chuẩn người tốt áp dụng cho mình, so với bị đám nam sinh vừa nghèo vừa yếu đuối lừa gạt thì ít nhất hắn sẽ cho cô một khoản tiền, về sau có chuyện gì cần nhờ vả cũng sẽ ra tay giúp đỡ để bồi thường.
Thuận tiện giáo huấn cho cô một chút đạo lý nhân sinh.
Yến Mạt tự thấy, hắn đã tận tình tận nghĩa rồi.
- ----
【For you.】
Lòng người hiểm ác
Đừng quá tin tưởng người xa lạ
Đặc biệt là đàn ông.
Tỷ như, tôi.
- ------
Đó đó đó, phản diện là phải thế nha, các tiểu khả ái cũng phải nhớ kỹ 4 dòng cuối tác giả quân dặn đó Ψ( ̄∀ ̄)Ψ
_ 13/8/2020_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.