Chương 7: Yến Mạt
Hứa Ngư
12/09/2021
Editor: Dứa
Đương nhiên Yến Mạt sẽ không động tay vào trà hoa, hắn rất rành pha trà, mặc dù chưa từng pha trà hoa nhưng cách làm cũng tương tự như trà thường. Lấy từ trong ngăn tủ một đĩa nhỏ đường phèn, hỏi Thanh Nhược có thích ngọt không rồi cho thêm ba viên đường và ấm.
Xong xuôi hắn tự rót cho mình ly nước lọc.
Nước trái cây trước đó vặn ra hắn cũng không chạm đến, Yến Mạt một bên một bên nghiêng người với ly nước lọc, một bên ôn thanh nói, " Gần đây phải uống thuốc, bác sĩ dặn tốt nhất nên uống nước trắng." Hắn rũ mắt nhìn ly nước, khóe môi khẽ cong ý cười, " Vậy nên lấy cớ mời trà để giữ cô ở lại thật chẳng thuyết phục tí nào."
Thanh Nhược cúi đầu bưng ly không đáp, cô chưa từng trải qua trường hợp như thế này, mỗi câu nói của đối phương dường như đều cố ý vô tình trêu chọc đến điểm mấu chốt của cô, lại tựa hồ chỉ như một thân sĩ ôn tồn có lễ, xuất phát từ phong độ mà rất tự nhiên hào phóng.
Thanh Nhược không biết phải đáp lại thế nào cho tốt, nếu cô đáp lời thì có vẻ quá vồn vã, nhưng nếu làm bộ cho qua thì lại không được phải phép cho lắm.
Đương nhiên mục đích của Yến Mạt không phải muốn cô rơi vào thế khó xử không biết nói gì, vì thế hắn tiếp hai câu, không khí giằng co nhanh chóng khôi phục tự nhiên hòa hợp như cũ.
Hắn cố ý lại tỏ ra như vô tình, muốn chôn sâu trong lòng cô một dây cung, một dây cung có hai đầu cách xa nhau,, còn về phần bao giờ dây cung bị kéo căng đều trong tầm khống chế của hắn.
Đã hơn 3 giờ chiều, thời tiết luôn mưa dầm rả rích ở Khánh Thành hiếm có ngày đông tan phản chiếu chút dương quang nhàn nhạt, không có mưa bay, tuy bầu trời vẫn không hiện hữu sắc vàng ấm áp nhưng đối với Khánh Thành hằng năm mưa tuyết đã được coi là một ngày đẹp trời.
Tinh thần Thanh Nhược cũng theo đó mà vui sướng lên, thậm chí còn có điểm hưng phấn, nhưng thân thể lại không khống chế được tỏ ra lười biếng.
Yến Mạt với lấy điện thoại đặt một bên đã lâu vẫn không thấy rung, sau đó mở miệng xin lỗi, " Thật ngại quá, lãnh đạo công ty gọi đến, tôi phải đi rồi."
Thanh Nhược nghe vậy vội buông cái ly trong tay, đứng dậy nói, " A, được được, tôi quấy rầy anh lâu lắm rồi."
Cô cười ngượng ngùng, động tác có chút vội vàng hấp tấp.
Ngược lại người vốn nên gấp là Yến Mạt lại ngồi đến tứ bình bát ổn*, tựa như người có việc bận là Thanh Nhược chứ không phải hắn.
( *tứ bình bát ổn: bốn bề yên tĩnh, sóng yên biển lặng. - nguồn hoctiengtrungquoc.online)
Hắn ngồi ngửa đầu bình tĩnh nhìn Thanh Nhược một cái rồi mới đứng dậy, giọng nói chậm rãi mà thuần hậu, " Tại lâu lắm rồi tôi không trò chuyện với ai thoải mái đến thế nên vẫn cảm thấy chưa đã, được nghe nhiều kỷ niệm thanh xuân cảm thấy bản thân như trẻ ra vài tuổi."
Thanh Nhược nắm hay bàn tay lên trước người, cắn cắn môi nhìn hắn, " Anh vẫn còn trẻ."
Yến Mạt cười rộ lên, ôn hòa, bao dung, thêm một chút dung túng, rất tự nhiên duỗi tay xoa tóc cô, " Cảm ơn những lời này của cô, lần sau đợi cô rảnh tôi sẽ lại mời cô ăn cơm nhé."
Thanh Nhược há miệng thở dốc, nhìn lòng bàn tay hắn, lại tự đưa tay sờ sờ tóc mình....du.....
Nét mặt thoắt cái hồng rực, Thanh Nhược luống cuống khom lưng lấy khăn giấy trên bàn đưa cho hắn, lời nói cũng loạn hết cả lên, " Tôi mời anh tôi mời anh, nên là tôi mời anh mới phải, lúc nào tôi cũng rảnh cả, đợi anh rảnh là được."
Yến Mạt không nhận khăn giấy, chỉ kỳ quái nhìn nó, Thanh Nhược cưỡng ép nhét khăn giấy vào lòng bàn tay hắn, thanh âm rầu rĩ, " Anh.... anh lau tay đi."
Yến Mạt cười khẽ, thuận tay nắm khăn giấy, nhưng không dùng để lau tay mà xoay người đặt nó lên bàn.
" Đi thôi, tôi tiễn cô về."
Thanh Nhược vừa đi vừa lắc đầu ngượng ngùng, " Không cần tiễn đâu, tôi ở ngay đối diện, anh có việc vội thì mau đi đi thôi."
Nói xong cô mới chợt nhớ, hình như anh ta cũng muốn ra ngoài mà, nghĩ tới đây lập tức cảm thấy bản thân đủ ngốc liền ngậm miệng.
Yến Mạt không đáp, dẫn cô tới cửa, Thanh Nhược đứng trước cửa, ngoan ngoãn gật đầu chào hắn, " Cảm ơn anh, hôm nay quấy rầy, lần sau đến lượt tôi mời anh ăn cơm, anh có thời gian thì tùy thời có thể tới gặp tôi."
Yến Mạt có xúc động muốn bật cười, nhìn đi, hiện tại ngay cả số điện thoại của hắn cô ta cũng không hỏi, thật ngu xuẩn, nhưng như vậy cũng tốt.
Mắt hắn cong cong ôn nhuận, gương mặt toát ra vẻ ấm áp ôn hòa, một tay chống trên cửa, thân mình hơi nghiêng, cơ thể cao lớn tùy ý tỏa ra hormone nam tính mãnh liệt, " Ừm, được. Bất quá, trước đó tôi có một vấn đề muốn hỏi cô."
Thanh Nhược ngây người, chớp mắt hỏi, " Hả? Vấn đề gì, anh hỏi đi."
Khóe mắt lẫn đuôi lông mày của Yến Mạt đều hơi dương lên, cong khóe miệng, " Xin hỏi, tên của cô?"
Thanh Nhược nháy mắt cảm thấy không biết mình nên xấu hổ hay xin lỗi nữa, lúc cảm ơn anh ta đã nói tên của mình rồi, khi đó cô chỉ muốn qua loa đối phó nên căn bản chẳng giới thiệu cái gì, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa từng giới thiệu qua."
Thanh Nhược cẩn thận ngước nhìn hắn, hắn có vẻ không hề có chút không vui nào, quả là đủ thản nhiên và thân sĩ, vì thế nghiêm túc mở miệng," Thực xin lỗi, tôi quên mất, tôi họ Hứa, Hứa của từ ngọ**, tên đầy đủ là Hứa Thanh Nhược."
( **: Hứa (許), ngọ (午), tức là chữ Hứa có chữ ngọ. Tui đoán bừa, hổng biết có đúng không:<)
Yến Mạt nhẩm lại, tưởng như đang gọi tên cô, chỉ là giọng nói rất nhẹ, như chỉ đè đến bên môi, " Hứa Thanh Nhược."
Giọng anh ta trầm thấp, nhẹ nhàng nhắc lại có chút thong thả, âm thanh rất nhỏ, gần như lẩm bẩm, khiến đầu óc Thanh Nhược nổ bùm, choáng váng một trận.
Trong lúc Thanh Nhược còn đang choáng váng, lại thấy bày tay thon dài của người đàn ông với tới, tay anh ta không trắng nõn mà màu mật ong khỏe mạnh, ngón tay có tầng kén mỏng, nhưng chính bàn tay như vậy mới thật sự phù hợp với con người anh ta, một thân đen, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt cường thế, đôi tay thon dài chứa đầy lực lượng.
Nhìn ngón tay anh ta, Thanh Nhược tự nhiên nhớ đến buổi tối hôm đó người đàn ông này ngồi dựa vách tường, ánh mắt lạnh băng bén nhọn liền vô ý thức lùi về sau một bước.
Yến Mạt làm như không thấy, giọng nói vẫn ấm áp trầm hậu, " Thanh Nhược, rất vui được quen biết cô, thật đấy."
Thanh Nhược lại nghĩ tới người đàn ông săn sóc mà tự nhiên hào phóng vừa rồi, ngẩng đầu, chút băn khoăn bài xích còn xót lại tiêu biến không còn một mảnh, cô cười rộ lên, trong trẻo thanh thuần, bắt tay hắn rất nghiêm túc, " Tôi cũng rất vui khi quen biết anh, Yến Mạt."
Ấm áp, khô ráo, không mềm mại mà có chút thô ráp, có thể cảm thấy bề mặt da có vết chai mỏng, là tay nam nhân.
Vốn cô muốn gọi là Yến tiên sinh, nhưng như vậy thì có vẻ xa cách quá, quá khách khí. Vậy nên khi nghe hắn gọi Thanh Nhược, cô đã bật thốt gọi tên hắn.
................
Thanh Nhược sau khi về nhà an an ổn ổn ngủ trưa, khi tỉnh mới nhớ hình như mũ mình để quên bên nhà Yến Mạt, chỉ là anh ta đã nói ông chủ tìm có việc, giờ này sang chắc cũng không có nhà, mà cũng không phải đồ vật gì quá quan trọng, Thanh Nhược chỉ chợt nhớ thoáng qua nó rồi mặc kệ.
Sau đó cô bắt đầu vẽ tranh, có lẽ vì tâm tình tốt, lại gặp Yến Mạt- một người đàn ông thần bí khiến người ta rất có hảo cảm nên linh cảm trong Thanh Nhược cứ tuôn ra rào rào, cơm chiều cũng không ăn, vẽ liền một mạch đến tận bốn giờ sáng mới cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Mặt cũng không thèm rửa, cô nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đóng cửa phòng vẽ tranh, tắt đèn, mơ mơ màng màng ngã vào giường ngủ.
Về phần Yến Mạt, buổi tối hôm nay của hắn cũng không tệ lắm, đương nhiên không thể có vị lãnh đạo nào triệu tập hắn rồi, nhưng mà hắn có việc thật. Bốn công ty đã bán mất ba cái, nay chỉ còn sót lại một làm về mảng phát triển phần mềm, sau này mọi công tác trọng tâm của hắn đều đặt ở nó, trước kia ít khi gặp người trong công ty, nay liền hẹn người phụ trách cùng vài nhân viên cao tầng ăn cơm chiều.
Còn chưa về đến nhà, quản lý môi giới Tiểu Ngô đã gọi điện tới, " Yến tiên sinh, vợ chồng Phương tiên sinh đã thương lượng xong, vẫn quyết định mua căn hộ của ngài, chỉ là họ muốn hỏi có thể lùi thêm chút thời gian cho bọn họ chuẩn bị đủ tiền rồi mới nhận được hay không?"
Quản lý môi giới đương nhiên sẽ không nói lời hay ý đẹp gì, với cậu ta, hi vọng Yến Mạt chuyển sang giao dịch với người khác, nâng tiền môi giới cao hơn một chút mới có lợi nhất.
Yến Mạt làm như không biết tâm tư của cậu ta, trong đầu lập ra một kế hoạch về cô gái ngốc đối diện, trực tiếp ấn định thời gian, " Một tháng sau. Thỉnh họ chuẩn bị tốt để sang tên."
Người môi giới cũng không do dự, cười đồng ý. " Được, Yến tiên sinh ngày sau có yêu cầu mua nhà cứ việc liên hệ với tôi, tôi sẽ giúp ngài tìm căn có điều kiện tốt nhất."
Cậu ta cũng là một người thông minh, biết Yến Mạt làm kinh doanh, gặp khó khăn tài chính mới phải bán nhà, đợi khi có tiền sẽ mua bù lại, Tiểu Ngô từng tiếp xúc với Yến Mạt hai, ba lần, chưa bao giờ dò hỏi về chuyện làm ăn của hắn, nhưng những lời vừa rồi rõ ràng là muốn chúc Yến Mạt làm ăn thuận buồm xuôi gió, càng ngày càng phát đạt.
Yến Mạt còn đang ở trên bàn cơm, bên cạnh toàn người trong công ty, mai sau đi làm đương nhiên sẽ là ông chủ lớn nhất, vì thế trong lúc hắn nói chuyện điện thoại, tuy mọi người đều không hoàn toàn im lặng nhưng cũng tự giác đè thấp âm lượng hơn.
Tận đáy mắt Yến Mạt có vài phần ý cười trào phúng, nhưng nếu không đụng chạm đến lợi ích, hắn vẫn khá thích người giao tiếp thông minh, lời nói tương đối ôn hòa lưu dứt khoát đồng ý, " Được, sau này lỡ có việc gì thì phiền toái cậu."
Yến Mạt không uống rượu, trời tối thì tự mình lái xe về, tuy đầu óc rất tỉnh táo nhưng xe lại không được tốt cho lắm, chậm rì lê lết trở về.
Vốn dĩ dưới trướng hắn có không ít xe, chỉ là từ lúc rời khỏi Yến gia, Chu Chu chỉ trả hắn duy nhất chiếc xe kia, mà tối hôm đó lại bị hắn nhuộm đầy máu, Yến Mạt đã đưa xe đi tiệm rửa rồi, hiện tại hắn đang lái cái xe cũ của Thường Túc.
Về đến nhà mới hơn 9 giờ, hắn biết nhất định cô gái ngốc đối diện có ở nhà, có điều hắn cũng không muốn sang quấy rầy cô ấy. Đạo lý như gần như xa hắn hiểu, huống chi ngày mai công ty mở cuộc họp, hiện tại làm chính sự vẫn quan trọng hơn.
Điều chỉnh đồng hồ báo thức trước khi ngủ, sáng hôm sau báo thức còn chưa kịp vang, Yến Mạt đã tỉnh, dù sao đồng hồ sinh học hai mươi năm qua, tuy nghiện ma túy làm các chức năng cơ thể rối loạn nhưng khi cơn nghiện kết thúc thì đồng hồ sinh học cũng trở lại bình thường.
Yến Mạt đứng dậy đi tắm, cầm tài liệu tối qua đã chuẩn bị tốt tới công ty.
Cuộc họp hôm nay không chỉ là hội nghị cấp cao mà còn là cuộc họp hội đồng lớn của toàn thể nhân viên trong công ty.
Đây là công ty nhỏ nhất trong bốn công ty thuộc sở hữu của Yến Mạt lúc trước, kinh doanh mảng phát triển phần mềm cơ bản để phục vụ mặt khác của ba công ty còn lại, vậy nên ngoại trừ nhân viên vệ sinh cùng bảo vệ, nhân viên công tác, toàn bộ nhân công hợp đồng trong công ty tổng cộng mới có 83 người.
Công ty nằm ở một tòa nhà cao ốc C tòa 9 bên trái dãy A, toàn bộ không gian chỉ phân thành hai tầng trên dưới, tầng hai là mấy văn phòng dành cho hội họp.
Hôm qua hắn đã gọi điện phân công cho mấy người phụ trách sáng nay tổ chức họp hội đồng toàn thể nhân viên, bởi vì tầng hai không sử dụng đến nên sáng nay người phụ trách đến sớm mở cửa phòng họp trống trải đã dọn dẹp sạch sẽ, được công nhân xếp vài chồng ghế nhựa xung quanh từ tối qua.
Giờ vào làm của công ty thường là 8 giờ 40 phút, thời điểm Yến Mạt đến mới vừa qua 7 rưỡi. Sau khi vào phòng nhìn quanh một vòng, hắn tùy ý nhấc một chiếc ghế nhựa ra, ngồi dựa tường xem tài liệu công ty.
83 nhân công, mà tổng bộ Yến thị mỗi ngành ít nhất cũng phải hơn hai trăm người.
Yến Mạt vừa xem vừa chán chường suy nghĩ. Tận khi hắn xem xong tư liệu nhân viên, lại mở notebook viết trình tự, một lúc sau mới có một hai nhân viên lục tục tiến vào.
Họ chào hỏi hắn xong cũng không biết phải làm gì tiếp theo, đành nhẹ tay nhẹ chân đi đến chỗ ngồi chờ đông đủ để mở cuộc họp.
- -----------------------
_ 21/8/2020_
Dứa: Sau một hồi háu ăn lười làm, cuối cùng bổn mỗ cũng đã chịu thò bản mặt về chào 3 views đại nhân của chương trước đâyo(* ̄▽ ̄*)ブ
Đương nhiên Yến Mạt sẽ không động tay vào trà hoa, hắn rất rành pha trà, mặc dù chưa từng pha trà hoa nhưng cách làm cũng tương tự như trà thường. Lấy từ trong ngăn tủ một đĩa nhỏ đường phèn, hỏi Thanh Nhược có thích ngọt không rồi cho thêm ba viên đường và ấm.
Xong xuôi hắn tự rót cho mình ly nước lọc.
Nước trái cây trước đó vặn ra hắn cũng không chạm đến, Yến Mạt một bên một bên nghiêng người với ly nước lọc, một bên ôn thanh nói, " Gần đây phải uống thuốc, bác sĩ dặn tốt nhất nên uống nước trắng." Hắn rũ mắt nhìn ly nước, khóe môi khẽ cong ý cười, " Vậy nên lấy cớ mời trà để giữ cô ở lại thật chẳng thuyết phục tí nào."
Thanh Nhược cúi đầu bưng ly không đáp, cô chưa từng trải qua trường hợp như thế này, mỗi câu nói của đối phương dường như đều cố ý vô tình trêu chọc đến điểm mấu chốt của cô, lại tựa hồ chỉ như một thân sĩ ôn tồn có lễ, xuất phát từ phong độ mà rất tự nhiên hào phóng.
Thanh Nhược không biết phải đáp lại thế nào cho tốt, nếu cô đáp lời thì có vẻ quá vồn vã, nhưng nếu làm bộ cho qua thì lại không được phải phép cho lắm.
Đương nhiên mục đích của Yến Mạt không phải muốn cô rơi vào thế khó xử không biết nói gì, vì thế hắn tiếp hai câu, không khí giằng co nhanh chóng khôi phục tự nhiên hòa hợp như cũ.
Hắn cố ý lại tỏ ra như vô tình, muốn chôn sâu trong lòng cô một dây cung, một dây cung có hai đầu cách xa nhau,, còn về phần bao giờ dây cung bị kéo căng đều trong tầm khống chế của hắn.
Đã hơn 3 giờ chiều, thời tiết luôn mưa dầm rả rích ở Khánh Thành hiếm có ngày đông tan phản chiếu chút dương quang nhàn nhạt, không có mưa bay, tuy bầu trời vẫn không hiện hữu sắc vàng ấm áp nhưng đối với Khánh Thành hằng năm mưa tuyết đã được coi là một ngày đẹp trời.
Tinh thần Thanh Nhược cũng theo đó mà vui sướng lên, thậm chí còn có điểm hưng phấn, nhưng thân thể lại không khống chế được tỏ ra lười biếng.
Yến Mạt với lấy điện thoại đặt một bên đã lâu vẫn không thấy rung, sau đó mở miệng xin lỗi, " Thật ngại quá, lãnh đạo công ty gọi đến, tôi phải đi rồi."
Thanh Nhược nghe vậy vội buông cái ly trong tay, đứng dậy nói, " A, được được, tôi quấy rầy anh lâu lắm rồi."
Cô cười ngượng ngùng, động tác có chút vội vàng hấp tấp.
Ngược lại người vốn nên gấp là Yến Mạt lại ngồi đến tứ bình bát ổn*, tựa như người có việc bận là Thanh Nhược chứ không phải hắn.
( *tứ bình bát ổn: bốn bề yên tĩnh, sóng yên biển lặng. - nguồn hoctiengtrungquoc.online)
Hắn ngồi ngửa đầu bình tĩnh nhìn Thanh Nhược một cái rồi mới đứng dậy, giọng nói chậm rãi mà thuần hậu, " Tại lâu lắm rồi tôi không trò chuyện với ai thoải mái đến thế nên vẫn cảm thấy chưa đã, được nghe nhiều kỷ niệm thanh xuân cảm thấy bản thân như trẻ ra vài tuổi."
Thanh Nhược nắm hay bàn tay lên trước người, cắn cắn môi nhìn hắn, " Anh vẫn còn trẻ."
Yến Mạt cười rộ lên, ôn hòa, bao dung, thêm một chút dung túng, rất tự nhiên duỗi tay xoa tóc cô, " Cảm ơn những lời này của cô, lần sau đợi cô rảnh tôi sẽ lại mời cô ăn cơm nhé."
Thanh Nhược há miệng thở dốc, nhìn lòng bàn tay hắn, lại tự đưa tay sờ sờ tóc mình....du.....
Nét mặt thoắt cái hồng rực, Thanh Nhược luống cuống khom lưng lấy khăn giấy trên bàn đưa cho hắn, lời nói cũng loạn hết cả lên, " Tôi mời anh tôi mời anh, nên là tôi mời anh mới phải, lúc nào tôi cũng rảnh cả, đợi anh rảnh là được."
Yến Mạt không nhận khăn giấy, chỉ kỳ quái nhìn nó, Thanh Nhược cưỡng ép nhét khăn giấy vào lòng bàn tay hắn, thanh âm rầu rĩ, " Anh.... anh lau tay đi."
Yến Mạt cười khẽ, thuận tay nắm khăn giấy, nhưng không dùng để lau tay mà xoay người đặt nó lên bàn.
" Đi thôi, tôi tiễn cô về."
Thanh Nhược vừa đi vừa lắc đầu ngượng ngùng, " Không cần tiễn đâu, tôi ở ngay đối diện, anh có việc vội thì mau đi đi thôi."
Nói xong cô mới chợt nhớ, hình như anh ta cũng muốn ra ngoài mà, nghĩ tới đây lập tức cảm thấy bản thân đủ ngốc liền ngậm miệng.
Yến Mạt không đáp, dẫn cô tới cửa, Thanh Nhược đứng trước cửa, ngoan ngoãn gật đầu chào hắn, " Cảm ơn anh, hôm nay quấy rầy, lần sau đến lượt tôi mời anh ăn cơm, anh có thời gian thì tùy thời có thể tới gặp tôi."
Yến Mạt có xúc động muốn bật cười, nhìn đi, hiện tại ngay cả số điện thoại của hắn cô ta cũng không hỏi, thật ngu xuẩn, nhưng như vậy cũng tốt.
Mắt hắn cong cong ôn nhuận, gương mặt toát ra vẻ ấm áp ôn hòa, một tay chống trên cửa, thân mình hơi nghiêng, cơ thể cao lớn tùy ý tỏa ra hormone nam tính mãnh liệt, " Ừm, được. Bất quá, trước đó tôi có một vấn đề muốn hỏi cô."
Thanh Nhược ngây người, chớp mắt hỏi, " Hả? Vấn đề gì, anh hỏi đi."
Khóe mắt lẫn đuôi lông mày của Yến Mạt đều hơi dương lên, cong khóe miệng, " Xin hỏi, tên của cô?"
Thanh Nhược nháy mắt cảm thấy không biết mình nên xấu hổ hay xin lỗi nữa, lúc cảm ơn anh ta đã nói tên của mình rồi, khi đó cô chỉ muốn qua loa đối phó nên căn bản chẳng giới thiệu cái gì, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa từng giới thiệu qua."
Thanh Nhược cẩn thận ngước nhìn hắn, hắn có vẻ không hề có chút không vui nào, quả là đủ thản nhiên và thân sĩ, vì thế nghiêm túc mở miệng," Thực xin lỗi, tôi quên mất, tôi họ Hứa, Hứa của từ ngọ**, tên đầy đủ là Hứa Thanh Nhược."
( **: Hứa (許), ngọ (午), tức là chữ Hứa có chữ ngọ. Tui đoán bừa, hổng biết có đúng không:<)
Yến Mạt nhẩm lại, tưởng như đang gọi tên cô, chỉ là giọng nói rất nhẹ, như chỉ đè đến bên môi, " Hứa Thanh Nhược."
Giọng anh ta trầm thấp, nhẹ nhàng nhắc lại có chút thong thả, âm thanh rất nhỏ, gần như lẩm bẩm, khiến đầu óc Thanh Nhược nổ bùm, choáng váng một trận.
Trong lúc Thanh Nhược còn đang choáng váng, lại thấy bày tay thon dài của người đàn ông với tới, tay anh ta không trắng nõn mà màu mật ong khỏe mạnh, ngón tay có tầng kén mỏng, nhưng chính bàn tay như vậy mới thật sự phù hợp với con người anh ta, một thân đen, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt cường thế, đôi tay thon dài chứa đầy lực lượng.
Nhìn ngón tay anh ta, Thanh Nhược tự nhiên nhớ đến buổi tối hôm đó người đàn ông này ngồi dựa vách tường, ánh mắt lạnh băng bén nhọn liền vô ý thức lùi về sau một bước.
Yến Mạt làm như không thấy, giọng nói vẫn ấm áp trầm hậu, " Thanh Nhược, rất vui được quen biết cô, thật đấy."
Thanh Nhược lại nghĩ tới người đàn ông săn sóc mà tự nhiên hào phóng vừa rồi, ngẩng đầu, chút băn khoăn bài xích còn xót lại tiêu biến không còn một mảnh, cô cười rộ lên, trong trẻo thanh thuần, bắt tay hắn rất nghiêm túc, " Tôi cũng rất vui khi quen biết anh, Yến Mạt."
Ấm áp, khô ráo, không mềm mại mà có chút thô ráp, có thể cảm thấy bề mặt da có vết chai mỏng, là tay nam nhân.
Vốn cô muốn gọi là Yến tiên sinh, nhưng như vậy thì có vẻ xa cách quá, quá khách khí. Vậy nên khi nghe hắn gọi Thanh Nhược, cô đã bật thốt gọi tên hắn.
................
Thanh Nhược sau khi về nhà an an ổn ổn ngủ trưa, khi tỉnh mới nhớ hình như mũ mình để quên bên nhà Yến Mạt, chỉ là anh ta đã nói ông chủ tìm có việc, giờ này sang chắc cũng không có nhà, mà cũng không phải đồ vật gì quá quan trọng, Thanh Nhược chỉ chợt nhớ thoáng qua nó rồi mặc kệ.
Sau đó cô bắt đầu vẽ tranh, có lẽ vì tâm tình tốt, lại gặp Yến Mạt- một người đàn ông thần bí khiến người ta rất có hảo cảm nên linh cảm trong Thanh Nhược cứ tuôn ra rào rào, cơm chiều cũng không ăn, vẽ liền một mạch đến tận bốn giờ sáng mới cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Mặt cũng không thèm rửa, cô nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đóng cửa phòng vẽ tranh, tắt đèn, mơ mơ màng màng ngã vào giường ngủ.
Về phần Yến Mạt, buổi tối hôm nay của hắn cũng không tệ lắm, đương nhiên không thể có vị lãnh đạo nào triệu tập hắn rồi, nhưng mà hắn có việc thật. Bốn công ty đã bán mất ba cái, nay chỉ còn sót lại một làm về mảng phát triển phần mềm, sau này mọi công tác trọng tâm của hắn đều đặt ở nó, trước kia ít khi gặp người trong công ty, nay liền hẹn người phụ trách cùng vài nhân viên cao tầng ăn cơm chiều.
Còn chưa về đến nhà, quản lý môi giới Tiểu Ngô đã gọi điện tới, " Yến tiên sinh, vợ chồng Phương tiên sinh đã thương lượng xong, vẫn quyết định mua căn hộ của ngài, chỉ là họ muốn hỏi có thể lùi thêm chút thời gian cho bọn họ chuẩn bị đủ tiền rồi mới nhận được hay không?"
Quản lý môi giới đương nhiên sẽ không nói lời hay ý đẹp gì, với cậu ta, hi vọng Yến Mạt chuyển sang giao dịch với người khác, nâng tiền môi giới cao hơn một chút mới có lợi nhất.
Yến Mạt làm như không biết tâm tư của cậu ta, trong đầu lập ra một kế hoạch về cô gái ngốc đối diện, trực tiếp ấn định thời gian, " Một tháng sau. Thỉnh họ chuẩn bị tốt để sang tên."
Người môi giới cũng không do dự, cười đồng ý. " Được, Yến tiên sinh ngày sau có yêu cầu mua nhà cứ việc liên hệ với tôi, tôi sẽ giúp ngài tìm căn có điều kiện tốt nhất."
Cậu ta cũng là một người thông minh, biết Yến Mạt làm kinh doanh, gặp khó khăn tài chính mới phải bán nhà, đợi khi có tiền sẽ mua bù lại, Tiểu Ngô từng tiếp xúc với Yến Mạt hai, ba lần, chưa bao giờ dò hỏi về chuyện làm ăn của hắn, nhưng những lời vừa rồi rõ ràng là muốn chúc Yến Mạt làm ăn thuận buồm xuôi gió, càng ngày càng phát đạt.
Yến Mạt còn đang ở trên bàn cơm, bên cạnh toàn người trong công ty, mai sau đi làm đương nhiên sẽ là ông chủ lớn nhất, vì thế trong lúc hắn nói chuyện điện thoại, tuy mọi người đều không hoàn toàn im lặng nhưng cũng tự giác đè thấp âm lượng hơn.
Tận đáy mắt Yến Mạt có vài phần ý cười trào phúng, nhưng nếu không đụng chạm đến lợi ích, hắn vẫn khá thích người giao tiếp thông minh, lời nói tương đối ôn hòa lưu dứt khoát đồng ý, " Được, sau này lỡ có việc gì thì phiền toái cậu."
Yến Mạt không uống rượu, trời tối thì tự mình lái xe về, tuy đầu óc rất tỉnh táo nhưng xe lại không được tốt cho lắm, chậm rì lê lết trở về.
Vốn dĩ dưới trướng hắn có không ít xe, chỉ là từ lúc rời khỏi Yến gia, Chu Chu chỉ trả hắn duy nhất chiếc xe kia, mà tối hôm đó lại bị hắn nhuộm đầy máu, Yến Mạt đã đưa xe đi tiệm rửa rồi, hiện tại hắn đang lái cái xe cũ của Thường Túc.
Về đến nhà mới hơn 9 giờ, hắn biết nhất định cô gái ngốc đối diện có ở nhà, có điều hắn cũng không muốn sang quấy rầy cô ấy. Đạo lý như gần như xa hắn hiểu, huống chi ngày mai công ty mở cuộc họp, hiện tại làm chính sự vẫn quan trọng hơn.
Điều chỉnh đồng hồ báo thức trước khi ngủ, sáng hôm sau báo thức còn chưa kịp vang, Yến Mạt đã tỉnh, dù sao đồng hồ sinh học hai mươi năm qua, tuy nghiện ma túy làm các chức năng cơ thể rối loạn nhưng khi cơn nghiện kết thúc thì đồng hồ sinh học cũng trở lại bình thường.
Yến Mạt đứng dậy đi tắm, cầm tài liệu tối qua đã chuẩn bị tốt tới công ty.
Cuộc họp hôm nay không chỉ là hội nghị cấp cao mà còn là cuộc họp hội đồng lớn của toàn thể nhân viên trong công ty.
Đây là công ty nhỏ nhất trong bốn công ty thuộc sở hữu của Yến Mạt lúc trước, kinh doanh mảng phát triển phần mềm cơ bản để phục vụ mặt khác của ba công ty còn lại, vậy nên ngoại trừ nhân viên vệ sinh cùng bảo vệ, nhân viên công tác, toàn bộ nhân công hợp đồng trong công ty tổng cộng mới có 83 người.
Công ty nằm ở một tòa nhà cao ốc C tòa 9 bên trái dãy A, toàn bộ không gian chỉ phân thành hai tầng trên dưới, tầng hai là mấy văn phòng dành cho hội họp.
Hôm qua hắn đã gọi điện phân công cho mấy người phụ trách sáng nay tổ chức họp hội đồng toàn thể nhân viên, bởi vì tầng hai không sử dụng đến nên sáng nay người phụ trách đến sớm mở cửa phòng họp trống trải đã dọn dẹp sạch sẽ, được công nhân xếp vài chồng ghế nhựa xung quanh từ tối qua.
Giờ vào làm của công ty thường là 8 giờ 40 phút, thời điểm Yến Mạt đến mới vừa qua 7 rưỡi. Sau khi vào phòng nhìn quanh một vòng, hắn tùy ý nhấc một chiếc ghế nhựa ra, ngồi dựa tường xem tài liệu công ty.
83 nhân công, mà tổng bộ Yến thị mỗi ngành ít nhất cũng phải hơn hai trăm người.
Yến Mạt vừa xem vừa chán chường suy nghĩ. Tận khi hắn xem xong tư liệu nhân viên, lại mở notebook viết trình tự, một lúc sau mới có một hai nhân viên lục tục tiến vào.
Họ chào hỏi hắn xong cũng không biết phải làm gì tiếp theo, đành nhẹ tay nhẹ chân đi đến chỗ ngồi chờ đông đủ để mở cuộc họp.
- -----------------------
_ 21/8/2020_
Dứa: Sau một hồi háu ăn lười làm, cuối cùng bổn mỗ cũng đã chịu thò bản mặt về chào 3 views đại nhân của chương trước đâyo(* ̄▽ ̄*)ブ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.