Chương 9: Yến Mạt
Hứa Ngư
12/09/2021
Editor: Dứa
---------------------------
Thanh Nhược ngủ một giấc, tỉnh dậy đã hơn 12 giờ trưa, tối qua không ăn cơm nên giờ bụng đã lục bục kháng nghị, đầu tóc bẩn đến nỗi lúc rửa mặt cô còn chẳng muốn soi gương.
Sờ sờ băng gạc trên cổ, cảm giác đã không còn đau như trước, cô quyết định đi hiệu cắt tóc gội đầu ở trước cửa tiểu khu.
Kỳ thực vì đầu quá bẩn nên bất đắc dĩ lắm Thanh Nhược mới phải ra tiệm, cô không thích gội đầu ở ngoài tiệm, thứ nhất không nhắc tới việc chỉ đơn thuần gội một cái đầu thôi cũng phải nghe giới thiệu nào là dầu gội này thơm, dưỡng tóc kia rất tốt, hơn nữa cô cũng không thích ở nơi xa lạ đông người trong thời gian dài, chắc vì tính chất công việc và thói quen cá nhân đi.
Hầu hết thời gian đều ở nhà một mình đã quen nên cô ghét cảm giác ở cùng nhiều người lạ trong một không gian xa lạ.
Trong nhà còn một ít đồ ăn vặt mua trước đó, Thanh Nhược ăn chống đói, sau đó đi ra tiệm gội đầu.
Quả nhiên, thợ gội đầu từ lúc cô vừa bước vào cửa đã bắt đầu liên thanh giới thiệu đủ loại đồ kỳ quái, ban đầu Thanh Nhược còn khách sáo ứng đối vài câu, sau cũng lười phản ứng lại, anh thợ thì vẫn cảm xúc dâng trào nói đến tận khi cô ra về.
Thanh Nhược thở hắt ra, may thay ý chí cô đủ kiên định.
Sau đó sang nhà hàng bên cạnh ăn chút gì đó, đi siêu thị mua đồ ăn vặt, ôm về nhà.
Thanh Nhược cúi đầu lướt weibo chờ thang máy, cửa vừa mở, cô liếc mắt nhìn thoáng qua, màu đen....ừm....lại gặp Yến Mạt.
Hơn nữa....có vẻ người này lại không ổn rồi.
Tầm mắt Yến Mạt đã trở lên mơ hồ không rõ, hắn cảm giác có người tiến vào, tóc dài, là nữ, còn lại một mảnh mờ mịt.
Lúc này Thanh Nhược cư nhiên còn nhàn hạ suy nghĩ xem có phải phép thần kỳ gì không mà cứ đi siêu thị mua đồ về là có thể gặp anh ta ở thang máy.
Thực ra cô cũng có chút sợ hãi, đôi mắt anh ta hiện tại đỏ bừng tia máu rồi.
Có điều cảm giác sợ hãi đó ít hơn trước kia nhiều. Thanh Nhược cất điện thoại vào túi sách, tiện tay đặt túi nilong siêu thị sang một bên, rất tự nhiên đi qua đỡ cánh tay đang run rẩy của hắn, " Yến Mạt, tôi là Thanh Nhược này, anh không sao chứ?"
Yến Mạt cảm thấy thính giác chấn động, cơ thể không khống chế được run rẩy, đôi tay nắm chặt thành quyền, lưng gắt gao dựa tường thang máy ngăn bản thân không trượt xuống, cảm giác có người đỡ mình, giọng nói cô ấy có chút quen thuộc, đầu óc lại là một mảnh hỗn loạn.
Hắn muốn thuốc phiện, hắn muốn được giải thoát, thoát khỏi cảm giác bị hàng vạn con kiến bò cắn khắp cơ thể này.
Giống như có đàn kiến bò trong cơ thể, theo huyết quản hút máu, gặm cắn khắp người.
Thanh Nhược không nghe thấy Yến Mạt trả lời, trong lúc hỏi cô đã nhìn anh ta khắp một lượt, thấy hình như không có vết máu, băng ở cổ tay trái vẫn còn hoàn hảo mới nhẹ thở ra.
Nhìn bàn tay anh ta cuộn chặt đến nỗi gân xanh nổi lên chằng chịt, đáy lòng Thanh Nhược giật thót, nhưng hết cách rồi, cô quen biết anh ta, hơn nữa anh ta cũng mới mời cô ăn cơm xong, sao có thể mặc kệ được.
Cô dù tóc gáy dựng đứng vẫn cố nhịn xuống hoảng loạn trong lòng, một tay đỡ hắn, một tay khẽ vỗ vỗ, nâng âm lượng, " Yến Mạt! Yến Mạt! Tôi là Thanh Nhược! Anh nghe thấy không?"
Thang máy đến tầng 17, ý thức của Yến Mạt vẫn còn biết phải trở về, nghe tiếng thông báo của thang máy liền đi ra ngoài, nhưng cơ thể lại không chống đỡ nổi muốn ngã.
Thanh Nhược chỉ có thể một tay gắng sức đỡ hắn, một tay gian nan với lấy túi nilong siêu thị, ra ngoài thang máy liền tiện tay ném về phía cửa nhà mình, nghe âm thanh loong coong cũng không quan tâm, nhanh chóng dùng cả hai tay đỡ Yến Mạt.
" Yến Mạt! Yến Mạt!"
Lần này ngoại trừ việc không tự làm mình bị thương thì tình huống của Yến Mạt so với lần trước còn nghiêm trọng hơn. Cơ thể anh ta run lợi hại, tròng mắt đỏ tươi vô thần, ánh mắt tan rã, gọi nửa ngày vẫn không đáp lại, sắc môi trắng xanh.
Giống như... Thanh Nhược đột nhiên nghĩ đến chuyện chẳng lành, bất giác rùng mình, nhưng Yến Mạt đứng không vững, phần lớn cơ thể đều dựa vào cô, còn suýt chút nữa đụng vào tường.
Lập tức Thanh Nhược chẳng kịp sợ hãi hay muốn lùi về sau nữa, chỉ có thể đỡ hắn, từng bước tiến về cửa nhà Yến Mạt.
Khoảng cách chưa tới 5 mét mà Thanh Nhược đã mồ hôi đầy đầu, Yến Mạt nửa người dựa tường, nghiêng đầu, tựa hồ cuối cùng cũng biết có người gọi mình, " Thanh...." Giọng hắn run run, sau khi phát ra được một tiếng thì vô thức toát ra vài âm tiết vụ vặt trong cổ họng, không nói được thành chữ.
Thanh Nhược run rẩy đỡ hắn, mới đầu dùng tay, bây giờ là bả vai để đỡ, một tay kéo quần áo hắn lục tìm chìa khóa.
Tìm được chìa khóa nhà thì vội vàng mở cửa.
" Yến Mạt! Về nhà! Về nhà rồi! Anh tỉnh lại đi." Cô chỉ còn cách lớn tiếng hét.
Đầu Yến Mạt đè trước mặt cô, run rẩy như bị động kinh, Thanh Nhược gội đầu ngoài tiệm mùi có hơi nặng, mùi quá nồng sẽ thành hương vị kỳ quái, Yến Mạt ngửi nửa ngày đột nhiên có chút buồn nôn.
Sau đó..... anh ta nôn thật.
Thanh Nhược cảm thấy..... có thứ gì đó ẩm ướt rơi vào tóc cô.
....... Nghe âm thanh nôn khan của anh ta, Thanh Nhược cảm thấy cả người đều không khỏe.
Đột nhiên tiềm lực bộc phát, một mạch nâng cơ thể nặng trĩu dựa trên người vào nhà.
Thanh Nhược muốn khóc, một nửa là bị ghê tởm, một nửa là sợ.
Yến Mạt bây giờ quá đáng sợ.
Cuối cùng cũng kéo được anh ta vào căn phòng trống đó, Thanh Nhược thoát lực thả tay, Yến Mạt dựa theo tường trượt ngã xuống, không đợi Thanh Nhược đến dìu đã cuộn người run rẩy dính sát tường.
Chạm đến đôi mắt đỏ tươi của Yến Mạt, Thanh Nhược trợn tròn mắt.
Cô sợ đến mức ngay cả tiếng hét cũng bị kẹt ở cổ họng, Yến Mạt trông có vẻ đã hồi thần, " Cho tôi, cho tôi...."
Thanh Nhược run lẩy bẩy lùi về sau, Yến Mạt dường như có chút điên cuồng, " Cho tôi, cho tôi....."
Thanh Nhược lùi ra ngoài, kéo tay nắm định đóng cửa, nhưng trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, cô nhìn thấy Yến Mạt tự nhét tay vào miệng mình, không phải một ngón tay mà là cả bàn tay.
Với trạng thái của anh ta bây giờ, tuyệt đối không biết đau là gì, tự cắn hay tự dùng tay đâm cổ họng đến chết cũng đều có thể.
Thanh Nhược thét một tiếng, mở cửa chạy nhanh tới chỗ hắn ta, gần như quên hết sợ hãi đẩy tay hắn ra, đè chặt, nhìn đôi mắt đã tan rã không còn ý thức của hắn, gần như hét lên, " Yến Mạt! Yến Mạt! Anh tỉnh lại đi!"
Hai người cách rất gần, Thanh Nhược cảm thấy lỗ tai bị chấn đến đau, Yến Mạt không điếc thì chắc hẳn phải nghe được.
Yến Mạt quả thực sững sờ, thân thể vẫn không ngừng run lên, " Cà vạt.... Trói...."
Yến Mạt gian nan nói, âm thanh thô ráp đáng sợ, Thanh Nhược nhanh chóng rút cà vạt ra trói tay hắn lại, vừa đứng dậy chạy ra ngoài vừa hét, " Yến Mạt! Kiên trì chút! Tỉnh táo lại!"
Thanh Nhược chạy vào phòng khách, nhìn thoáng qua sofa trống trơn, sau đó trực tiếp xoay người chạy về hướng phòng ngủ, đẩy cửa lôi ga trải giường chạy về căn phòng trống.
Nếu bây giờ cô không trói anh ta lại thì lát nữa anh ta sẽ giật đứt cái cà vạt kia mất.
Thanh Nhược rũ tung ga giường quấn chặt quanh người hắn, cảm thấy đã chặt đến không thể cựa quậy được nữa mới chạy về phòng ngủ giũ noost vỏ gối, sau đó tìm dao phay trong nhà bếp cắt thành bó lớn vải vụn để trói tay Yến Mạt.
"Phù!" Nhìn Yến Mạt chắc hẳn sẽ không thể thoát ra nổi, Thanh Nhược mới thở phào một hơi.
Tròng mắt Yến Mạt không có tiêu cự, cơ thể còn đang vặn vẹo giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc, mặt hơi sưng, sắc da xanh trắng, biểu tình dữ tợn nhìn rất đáng sợ.
" Cảm ơn.....Đi......"
Thanh Nhược đứng cạnh cửa cầm tay nắm, cách hắn một khoảng xa, cơ thể cũng run lên vì sợ hãi, chỉ cần Yến Mạt có chút bất thường sẽ lập tức đóng cửa chạy.
Sau đó Thanh Nhược chứng kiến một màn Yến Mạt tự đập đầu vào tường. . truyện tiên hiệp hay
Cô hết hồn, định quay đầu chạy, nhưng làm sao bây giờ, nhỡ anh ta xảy ra chuyện gì thì sao.
Thanh Nhược lau nước mắt, bước nhanh đến cạnh Yến Mạt kéo người đang điên cuồng đập đầu về, cơ thể hắn đã không xong đến nơi mà vẫn còn muốn tiếp tục đập đầu.
Đầu óc Yến Mạt đau như muốn nổ tung, bên trong như có vô số côn trùng đang cắn xé, hắn cảm thấy thật sự muốn chết.
Thanh Nhược run rẩy dùng sức kéo Yến Mạt đang bị bọc thành cái bánh tét ra, tay khác đưa đến cạnh miệng hắn, nhắm mắt, nức nở nói, " Yến Mạt, tôi để anh cắn một ngụm, anh đừng cắn...." ( Anh đừng cắn tôi mạnh quá đấy nhé:<)
Những lời còn lại đều bị cơn đau nghẹn xuống.
Lần này Thanh Nhược không kêu ra tiếng, Yến Mạt ngoạm chặt cánh tay cô, chân Thanh Nhược mềm nhũn, nguyên bản đang ngồi xổm giờ ngã ngồi trên mặt đất, trán chống trên đầu gối, nước mắt rơi ào ào.
Cô có thể cảm nhận được máu đang chảy ra, hình như Yến Mạt uống máu cô.
Cảm giác đau đến chết lặng, cô không dám nhìn lại.
Bàn tay đau đến mức gần như mất cảm giác, Yến Mạt cắn chặt khiến cô không thể động đậy, không khóc nổi nữa, tay cũng bất động, Thanh Nhược kéo tấm ga quanh người Yến Mạt, ngồi bệt dưới đất dựa lưng vào tường.
Cơn nghiện ma túy ngày càng mãnh liệt nhưng thời gian phát tác lại ngày càng ngắn.
.......
Thời điểm tỉnh lại, Yến Mạt cảm thấy trong miệng nồng nặc mùi máu tanh, còn có cảm giác như đang cắn thứ gì đó.
Cơ thể bị trói, hắn trước ngồi yên không nhúc nhích, híp mắt, trước mặt hoa lên. Yến Mạt nhắm mắt, chờ đến khi đầu hết choáng mới bình tĩnh mở mắt.
Cánh tay ngoạm trong miệng được nhả ra, rơi xuống tấm vải quấn quanh người hắn.
Khắp người bị tấm vải trói chặt, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, ngoài hơi đau đầu thì hắn cũng không còn cảm giác nào khác đáng nói.
Yến Mạt nghiêng đầu nhìn, cô gái nhỏ đang dựa vào tường, không biết là đang ngủ hay vì còn choáng váng, đầu tóc rối tung bù xù giống hắn, quần áo xộc xệch, mặt mũi lấm lem.
Bàn tay cô, quả thực là huyết nhục mơ hồ.
Hiếm khi Yến Mạt thật sự thở dài. Thời điểm hắn lên cơn nghiện ma túy, ý thức không tỉnh táo, chỉ hành động theo bản năng cơ thể, không tài nào thoát ra nổi, còn hiện tại hắn dễ dàng cởi bỏ được tầng tầng lớp lớp vải bọc trên người.
Yến Mạt chống tường đứng lên, thích ứng một hồi, cơ thể cũng không thoát lực nghiêm trọng như lần trước nữa.
Yến Mạt đứng yên nhìn Thanh Nhược, sau đó bước nhẹ chân ra ngoài, điện thoại còn để trên xe, hắn liếc nhìn đồng hồ trên tường phòng khách, đã bốn rưỡi.
Quả nhiên tuy lần này cơn nghiện phát tác tra tấn hơn, nhưng thời gian đã ngắn hơn so với những lần trước.
Yến Mạt trước đi toilet chuẩn bị đánh răng.
Vừa bước vào phòng tắm liền nhìn đến người trong gương, chật vật bẩn thỉu, bên miệng, trên cằm đều có vết máu.
Yến Mạt rửa sạch vết máu, nhưng mùi máu tươi trong miệng lại không bị vị kem đánh răng tiêu bớt.
Yến Mạt soi gương, trán hơi sưng đỏ, nhưng không nghiêm trọng lắm, dù không bôi thuốc thì trong vòng một hai ngày sau cũng tự khỏi.
Lúc Yến Mạt trở về căn phòng trống, cô gái nhỏ vẫn chưa tỉnh.
Yến Mạt không dám đụng nhiều vào tay cô, hắn ngồi xổm bên cạnh cẩn thận bế cô lên.
Giường trong phòng giờ chỉ còn mỗi đệm, hắn đành bế người đến phòng dành cho khách.
Yến Mạt cong eo, cẩn thận đặt cô gái nhỏ lên giường.
_ 3/9/2020_
---------------------------
Thanh Nhược ngủ một giấc, tỉnh dậy đã hơn 12 giờ trưa, tối qua không ăn cơm nên giờ bụng đã lục bục kháng nghị, đầu tóc bẩn đến nỗi lúc rửa mặt cô còn chẳng muốn soi gương.
Sờ sờ băng gạc trên cổ, cảm giác đã không còn đau như trước, cô quyết định đi hiệu cắt tóc gội đầu ở trước cửa tiểu khu.
Kỳ thực vì đầu quá bẩn nên bất đắc dĩ lắm Thanh Nhược mới phải ra tiệm, cô không thích gội đầu ở ngoài tiệm, thứ nhất không nhắc tới việc chỉ đơn thuần gội một cái đầu thôi cũng phải nghe giới thiệu nào là dầu gội này thơm, dưỡng tóc kia rất tốt, hơn nữa cô cũng không thích ở nơi xa lạ đông người trong thời gian dài, chắc vì tính chất công việc và thói quen cá nhân đi.
Hầu hết thời gian đều ở nhà một mình đã quen nên cô ghét cảm giác ở cùng nhiều người lạ trong một không gian xa lạ.
Trong nhà còn một ít đồ ăn vặt mua trước đó, Thanh Nhược ăn chống đói, sau đó đi ra tiệm gội đầu.
Quả nhiên, thợ gội đầu từ lúc cô vừa bước vào cửa đã bắt đầu liên thanh giới thiệu đủ loại đồ kỳ quái, ban đầu Thanh Nhược còn khách sáo ứng đối vài câu, sau cũng lười phản ứng lại, anh thợ thì vẫn cảm xúc dâng trào nói đến tận khi cô ra về.
Thanh Nhược thở hắt ra, may thay ý chí cô đủ kiên định.
Sau đó sang nhà hàng bên cạnh ăn chút gì đó, đi siêu thị mua đồ ăn vặt, ôm về nhà.
Thanh Nhược cúi đầu lướt weibo chờ thang máy, cửa vừa mở, cô liếc mắt nhìn thoáng qua, màu đen....ừm....lại gặp Yến Mạt.
Hơn nữa....có vẻ người này lại không ổn rồi.
Tầm mắt Yến Mạt đã trở lên mơ hồ không rõ, hắn cảm giác có người tiến vào, tóc dài, là nữ, còn lại một mảnh mờ mịt.
Lúc này Thanh Nhược cư nhiên còn nhàn hạ suy nghĩ xem có phải phép thần kỳ gì không mà cứ đi siêu thị mua đồ về là có thể gặp anh ta ở thang máy.
Thực ra cô cũng có chút sợ hãi, đôi mắt anh ta hiện tại đỏ bừng tia máu rồi.
Có điều cảm giác sợ hãi đó ít hơn trước kia nhiều. Thanh Nhược cất điện thoại vào túi sách, tiện tay đặt túi nilong siêu thị sang một bên, rất tự nhiên đi qua đỡ cánh tay đang run rẩy của hắn, " Yến Mạt, tôi là Thanh Nhược này, anh không sao chứ?"
Yến Mạt cảm thấy thính giác chấn động, cơ thể không khống chế được run rẩy, đôi tay nắm chặt thành quyền, lưng gắt gao dựa tường thang máy ngăn bản thân không trượt xuống, cảm giác có người đỡ mình, giọng nói cô ấy có chút quen thuộc, đầu óc lại là một mảnh hỗn loạn.
Hắn muốn thuốc phiện, hắn muốn được giải thoát, thoát khỏi cảm giác bị hàng vạn con kiến bò cắn khắp cơ thể này.
Giống như có đàn kiến bò trong cơ thể, theo huyết quản hút máu, gặm cắn khắp người.
Thanh Nhược không nghe thấy Yến Mạt trả lời, trong lúc hỏi cô đã nhìn anh ta khắp một lượt, thấy hình như không có vết máu, băng ở cổ tay trái vẫn còn hoàn hảo mới nhẹ thở ra.
Nhìn bàn tay anh ta cuộn chặt đến nỗi gân xanh nổi lên chằng chịt, đáy lòng Thanh Nhược giật thót, nhưng hết cách rồi, cô quen biết anh ta, hơn nữa anh ta cũng mới mời cô ăn cơm xong, sao có thể mặc kệ được.
Cô dù tóc gáy dựng đứng vẫn cố nhịn xuống hoảng loạn trong lòng, một tay đỡ hắn, một tay khẽ vỗ vỗ, nâng âm lượng, " Yến Mạt! Yến Mạt! Tôi là Thanh Nhược! Anh nghe thấy không?"
Thang máy đến tầng 17, ý thức của Yến Mạt vẫn còn biết phải trở về, nghe tiếng thông báo của thang máy liền đi ra ngoài, nhưng cơ thể lại không chống đỡ nổi muốn ngã.
Thanh Nhược chỉ có thể một tay gắng sức đỡ hắn, một tay gian nan với lấy túi nilong siêu thị, ra ngoài thang máy liền tiện tay ném về phía cửa nhà mình, nghe âm thanh loong coong cũng không quan tâm, nhanh chóng dùng cả hai tay đỡ Yến Mạt.
" Yến Mạt! Yến Mạt!"
Lần này ngoại trừ việc không tự làm mình bị thương thì tình huống của Yến Mạt so với lần trước còn nghiêm trọng hơn. Cơ thể anh ta run lợi hại, tròng mắt đỏ tươi vô thần, ánh mắt tan rã, gọi nửa ngày vẫn không đáp lại, sắc môi trắng xanh.
Giống như... Thanh Nhược đột nhiên nghĩ đến chuyện chẳng lành, bất giác rùng mình, nhưng Yến Mạt đứng không vững, phần lớn cơ thể đều dựa vào cô, còn suýt chút nữa đụng vào tường.
Lập tức Thanh Nhược chẳng kịp sợ hãi hay muốn lùi về sau nữa, chỉ có thể đỡ hắn, từng bước tiến về cửa nhà Yến Mạt.
Khoảng cách chưa tới 5 mét mà Thanh Nhược đã mồ hôi đầy đầu, Yến Mạt nửa người dựa tường, nghiêng đầu, tựa hồ cuối cùng cũng biết có người gọi mình, " Thanh...." Giọng hắn run run, sau khi phát ra được một tiếng thì vô thức toát ra vài âm tiết vụ vặt trong cổ họng, không nói được thành chữ.
Thanh Nhược run rẩy đỡ hắn, mới đầu dùng tay, bây giờ là bả vai để đỡ, một tay kéo quần áo hắn lục tìm chìa khóa.
Tìm được chìa khóa nhà thì vội vàng mở cửa.
" Yến Mạt! Về nhà! Về nhà rồi! Anh tỉnh lại đi." Cô chỉ còn cách lớn tiếng hét.
Đầu Yến Mạt đè trước mặt cô, run rẩy như bị động kinh, Thanh Nhược gội đầu ngoài tiệm mùi có hơi nặng, mùi quá nồng sẽ thành hương vị kỳ quái, Yến Mạt ngửi nửa ngày đột nhiên có chút buồn nôn.
Sau đó..... anh ta nôn thật.
Thanh Nhược cảm thấy..... có thứ gì đó ẩm ướt rơi vào tóc cô.
....... Nghe âm thanh nôn khan của anh ta, Thanh Nhược cảm thấy cả người đều không khỏe.
Đột nhiên tiềm lực bộc phát, một mạch nâng cơ thể nặng trĩu dựa trên người vào nhà.
Thanh Nhược muốn khóc, một nửa là bị ghê tởm, một nửa là sợ.
Yến Mạt bây giờ quá đáng sợ.
Cuối cùng cũng kéo được anh ta vào căn phòng trống đó, Thanh Nhược thoát lực thả tay, Yến Mạt dựa theo tường trượt ngã xuống, không đợi Thanh Nhược đến dìu đã cuộn người run rẩy dính sát tường.
Chạm đến đôi mắt đỏ tươi của Yến Mạt, Thanh Nhược trợn tròn mắt.
Cô sợ đến mức ngay cả tiếng hét cũng bị kẹt ở cổ họng, Yến Mạt trông có vẻ đã hồi thần, " Cho tôi, cho tôi...."
Thanh Nhược run lẩy bẩy lùi về sau, Yến Mạt dường như có chút điên cuồng, " Cho tôi, cho tôi....."
Thanh Nhược lùi ra ngoài, kéo tay nắm định đóng cửa, nhưng trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, cô nhìn thấy Yến Mạt tự nhét tay vào miệng mình, không phải một ngón tay mà là cả bàn tay.
Với trạng thái của anh ta bây giờ, tuyệt đối không biết đau là gì, tự cắn hay tự dùng tay đâm cổ họng đến chết cũng đều có thể.
Thanh Nhược thét một tiếng, mở cửa chạy nhanh tới chỗ hắn ta, gần như quên hết sợ hãi đẩy tay hắn ra, đè chặt, nhìn đôi mắt đã tan rã không còn ý thức của hắn, gần như hét lên, " Yến Mạt! Yến Mạt! Anh tỉnh lại đi!"
Hai người cách rất gần, Thanh Nhược cảm thấy lỗ tai bị chấn đến đau, Yến Mạt không điếc thì chắc hẳn phải nghe được.
Yến Mạt quả thực sững sờ, thân thể vẫn không ngừng run lên, " Cà vạt.... Trói...."
Yến Mạt gian nan nói, âm thanh thô ráp đáng sợ, Thanh Nhược nhanh chóng rút cà vạt ra trói tay hắn lại, vừa đứng dậy chạy ra ngoài vừa hét, " Yến Mạt! Kiên trì chút! Tỉnh táo lại!"
Thanh Nhược chạy vào phòng khách, nhìn thoáng qua sofa trống trơn, sau đó trực tiếp xoay người chạy về hướng phòng ngủ, đẩy cửa lôi ga trải giường chạy về căn phòng trống.
Nếu bây giờ cô không trói anh ta lại thì lát nữa anh ta sẽ giật đứt cái cà vạt kia mất.
Thanh Nhược rũ tung ga giường quấn chặt quanh người hắn, cảm thấy đã chặt đến không thể cựa quậy được nữa mới chạy về phòng ngủ giũ noost vỏ gối, sau đó tìm dao phay trong nhà bếp cắt thành bó lớn vải vụn để trói tay Yến Mạt.
"Phù!" Nhìn Yến Mạt chắc hẳn sẽ không thể thoát ra nổi, Thanh Nhược mới thở phào một hơi.
Tròng mắt Yến Mạt không có tiêu cự, cơ thể còn đang vặn vẹo giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc, mặt hơi sưng, sắc da xanh trắng, biểu tình dữ tợn nhìn rất đáng sợ.
" Cảm ơn.....Đi......"
Thanh Nhược đứng cạnh cửa cầm tay nắm, cách hắn một khoảng xa, cơ thể cũng run lên vì sợ hãi, chỉ cần Yến Mạt có chút bất thường sẽ lập tức đóng cửa chạy.
Sau đó Thanh Nhược chứng kiến một màn Yến Mạt tự đập đầu vào tường. . truyện tiên hiệp hay
Cô hết hồn, định quay đầu chạy, nhưng làm sao bây giờ, nhỡ anh ta xảy ra chuyện gì thì sao.
Thanh Nhược lau nước mắt, bước nhanh đến cạnh Yến Mạt kéo người đang điên cuồng đập đầu về, cơ thể hắn đã không xong đến nơi mà vẫn còn muốn tiếp tục đập đầu.
Đầu óc Yến Mạt đau như muốn nổ tung, bên trong như có vô số côn trùng đang cắn xé, hắn cảm thấy thật sự muốn chết.
Thanh Nhược run rẩy dùng sức kéo Yến Mạt đang bị bọc thành cái bánh tét ra, tay khác đưa đến cạnh miệng hắn, nhắm mắt, nức nở nói, " Yến Mạt, tôi để anh cắn một ngụm, anh đừng cắn...." ( Anh đừng cắn tôi mạnh quá đấy nhé:<)
Những lời còn lại đều bị cơn đau nghẹn xuống.
Lần này Thanh Nhược không kêu ra tiếng, Yến Mạt ngoạm chặt cánh tay cô, chân Thanh Nhược mềm nhũn, nguyên bản đang ngồi xổm giờ ngã ngồi trên mặt đất, trán chống trên đầu gối, nước mắt rơi ào ào.
Cô có thể cảm nhận được máu đang chảy ra, hình như Yến Mạt uống máu cô.
Cảm giác đau đến chết lặng, cô không dám nhìn lại.
Bàn tay đau đến mức gần như mất cảm giác, Yến Mạt cắn chặt khiến cô không thể động đậy, không khóc nổi nữa, tay cũng bất động, Thanh Nhược kéo tấm ga quanh người Yến Mạt, ngồi bệt dưới đất dựa lưng vào tường.
Cơn nghiện ma túy ngày càng mãnh liệt nhưng thời gian phát tác lại ngày càng ngắn.
.......
Thời điểm tỉnh lại, Yến Mạt cảm thấy trong miệng nồng nặc mùi máu tanh, còn có cảm giác như đang cắn thứ gì đó.
Cơ thể bị trói, hắn trước ngồi yên không nhúc nhích, híp mắt, trước mặt hoa lên. Yến Mạt nhắm mắt, chờ đến khi đầu hết choáng mới bình tĩnh mở mắt.
Cánh tay ngoạm trong miệng được nhả ra, rơi xuống tấm vải quấn quanh người hắn.
Khắp người bị tấm vải trói chặt, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, ngoài hơi đau đầu thì hắn cũng không còn cảm giác nào khác đáng nói.
Yến Mạt nghiêng đầu nhìn, cô gái nhỏ đang dựa vào tường, không biết là đang ngủ hay vì còn choáng váng, đầu tóc rối tung bù xù giống hắn, quần áo xộc xệch, mặt mũi lấm lem.
Bàn tay cô, quả thực là huyết nhục mơ hồ.
Hiếm khi Yến Mạt thật sự thở dài. Thời điểm hắn lên cơn nghiện ma túy, ý thức không tỉnh táo, chỉ hành động theo bản năng cơ thể, không tài nào thoát ra nổi, còn hiện tại hắn dễ dàng cởi bỏ được tầng tầng lớp lớp vải bọc trên người.
Yến Mạt chống tường đứng lên, thích ứng một hồi, cơ thể cũng không thoát lực nghiêm trọng như lần trước nữa.
Yến Mạt đứng yên nhìn Thanh Nhược, sau đó bước nhẹ chân ra ngoài, điện thoại còn để trên xe, hắn liếc nhìn đồng hồ trên tường phòng khách, đã bốn rưỡi.
Quả nhiên tuy lần này cơn nghiện phát tác tra tấn hơn, nhưng thời gian đã ngắn hơn so với những lần trước.
Yến Mạt trước đi toilet chuẩn bị đánh răng.
Vừa bước vào phòng tắm liền nhìn đến người trong gương, chật vật bẩn thỉu, bên miệng, trên cằm đều có vết máu.
Yến Mạt rửa sạch vết máu, nhưng mùi máu tươi trong miệng lại không bị vị kem đánh răng tiêu bớt.
Yến Mạt soi gương, trán hơi sưng đỏ, nhưng không nghiêm trọng lắm, dù không bôi thuốc thì trong vòng một hai ngày sau cũng tự khỏi.
Lúc Yến Mạt trở về căn phòng trống, cô gái nhỏ vẫn chưa tỉnh.
Yến Mạt không dám đụng nhiều vào tay cô, hắn ngồi xổm bên cạnh cẩn thận bế cô lên.
Giường trong phòng giờ chỉ còn mỗi đệm, hắn đành bế người đến phòng dành cho khách.
Yến Mạt cong eo, cẩn thận đặt cô gái nhỏ lên giường.
_ 3/9/2020_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.