Chương 10: Yến Mạt
Hứa Ngư
12/09/2021
Editor: Dứa
- -------
Yến Mạt cầm theo cồn, thuốc trị thương và băng gạc từ bên ngoài vào, ngồi ở mép giường cong eo, phá lệ mà tỉ mỉ cẩn thận xử lý vết thương trên tay cô gái nhỏ.
Cắn đủ tàn nhẫn.Yến Mạt vừa bôi thuốc vừa ngẩng đầu nhìn Thanh Nhược.
Lúc sát cồn, cuối cùng Thanh Nhược cũng tỉnh.
Cô khẽ giật giật cơ thể, chớp chớp đôi mắt, vừa nhìn thấy hắn nước mắt đã tràn ra như vỡ đê.
Yến Mạt cất đồ trong tay vào ngăn tủ trên đầu giường, quay đầu đang muốn mở miệng liền nghe thấy giọng nói run run đầy ủy khuất của Thanh Nhược. " Yến Mạt, anh làm tôi sợ muốn chết."
Yến Mạt đột nhiên cười, nụ cười cực kỳ ôn hòa, " Tôi biết, thực xin lỗi."
Thanh Nhược lắc đầu, nhìn thoáng qua cánh tay mình, sau đó nhìn hắn, thân mình hơi cuộn lại, âm thanh mềm mại, nước mắt từng giọt rơi, ngước đôi mắt oánh nhuận cẩn thận nhìn hắn, " Yến Mạt, thứ đó không tốt, dừng lại đi."
( Tác giả quân viết hơi ẩn ý nên tui phân vân mãi không biết làm sao cho nó dễ hiểu hơn được, đại khái là Thanh Nhược đoán được Yến Mat nghiện ma túy nên bảo anh đừng sử dụng ma túy nữa.)
Động tác Yến Mạt hơi ngừng, cô vẫn nhìn hắn, lá gan to lên, " Yến Mạt, đừng dùng nó."
Lòng Yến Mạt chợt mềm nhũn, " Tôi sẽ không dùng."
Trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt, lại đột nhiên cười rộ lên, khuôn mặt dơ hề hề nháy mắt như có hoa đào nở rộ, cao giọng nói, " Tôi còn có thể cho anh cắn thêm vài ngụm nữa!"
Đại khái vì khóc nhiều mà thanh âm khàn khàn, giọng điệu nói chuyện liền có chút kỳ quái.
Yến Mạt cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, lan từ tai đến toàn thân, so với cảm giác ngứa ngáy khi cơn nghiện phát tác càng thêm mãnh liệt.
" Thanh Nhược."
" Hả?"
Yến Mạt nhìn đôi mắt vì mới khóc xong mà phá lệ trong sáng kia, cưỡng bách bản thân dời tầm mắt, nghiêng người cầm tăm bông trên bàn, cúi đầu tiếp tục bôi thuốc cho cô, lảng sang đề tài khác, " Tôi có thể hỏi em làm nghề gì không?"
Thanh Nhược cảm thấy hơi ngại, nhỏ giọng đáp, " Vẽ tranh, vẽ.... truyện tranh."
Yến Mạt nghiêng đầu nhìn cô, má Thanh Nhược đỏ bừng, tránh ánh mắt hắn, giọng điệu có chút lắp bắp, "Vẽ, truyện tranh internet."
Yến Mạt biết tính cô đơn thuần, có lẽ vì sợ người khác chê cười đây là công việc không đàng hoàng nên cảm thấy ngại. Nhưng ngay cả khi suy nghĩ rõ ràng, hắn ấy vẫn cảm thấy như vậy quá đáng yêu rồi.
Động tác sát cồn cũng nhẹ lại, cười nói, " Tôi làm game online. Kiểu game dành cho trẻ em, trong đoàn đội bọn tôi cũng có một số người làm thiết kế đồ họa nhân vật, coi như cùng loại với vẽ truyện tranh internet."
Đôi mắt Thanh Nhược nháy mắt sáng ngời nhìn hắn, " Thật sao?"
Yến Mạt gật đầu, " Thật."
Hắn sát cồn tiêu độc, bôi thuốc, sau đó chuyên chú băng cánh tay cho Thanh Nhược, cô cũng ngoan ngoãn im lặng, cả hai đều ăn ý không nhắc đến sự việc vừa xảy ra hay chăn nệm bị xé rách.
Tóc Thanh Nhược hiện tại xem như đã gội sạch, Yến Mạt băng bó tay cho cô, cầm thuốc thừa ra ngoài, tiện thể về phòng rửa tay, thay quần áo.
Đến khi xong xuôi đứng trước cửa, thấy cô gái nhỏ đang ngồi cúi đầu một tay chơi di động trên giường.
Yến Mạt đứng cạnh cánh cửa rộng mở, nghiêm túc gõ cửa.
Thanh Nhược ngẩng đầu lên, Yến Mạt vẫy tay, "Lại đây."
Thanh Nhược tung tăng xuống giường đi qua đó, " Sao thế?"
Yến Mạt không đáp, dẫn cô về phòng mình, Thanh Nhược nhìn thấy hiện trạng giường hắn lúc này thì có chút ngượng ngùng. Yến Mạt không cho cô có cơ hội xấu hổ đã trực tiếp dẫn người vào phòng tắm, " Tôi giúp em gội đầu, mùi dầu gội của em quá khó ngửi."
"......" Trước đó quên béng mất, bây giờ Thanh Nhược mới nhớ tới, trên đầu cô còn dính đầy nước miếng của người nào đó.....
Nhà Yến Mạt không có loại ghế dựa như của tiệm cắt tóc gội đầu, Thanh Nhược chỉ có thể lót khăn lông vòng quanh cổ, cong eo đứng cạnh bồn tắm.
Yến Mạt điều chỉnh nhiệt độ nước, trước lau nhẹ. "Nóng hay lạnh?"
Thanh Nhược lắc đầu.
Tóc cô không ngắn, cúi người đứng so với thường ngày còn dài hơn một đoạn, Yến Mạt làm ướt tóc, đến lúc xoa dầu gội lại có chút mờ mịt, lấy lượng dầu gội gấp ba bốn lần bình thường hắn dùng, sau đó không chắc chắn lắm giơ ra hỏi Thanh Nhược, " Từng đây có đủ không?"
"....Quá nhiều, một nửa là đủ rồi."
" À." Yến Mạt vẻ mặt 囧, đáp một tiếng rồi xoa dầu gội lên tóc cô, may là hắn còn biết phải xoa đều, chỉ có điều động tác quá vụng về, khiến Thanh Nhược sốt hết cả ruột " Hay để tôi tự làm đi."
Yến Mạt ngăn cô, nghiêm túc nói, " Không được đụng vào nước, để tay ra sau lưng đừng động."
"....."
Vất vả lắm mới gội đầu xong, Yến Mạt thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị quấn tóc vào khăn lông thì nghe thấy Thanh Nhược hỏi, " Anh có dầu xả không?"
"...." Ngay cả dầu xả là cái quỷ gì hắn còn không biết thì sao mà có. " Không có."
Trong lúc Thanh Nhược còn đang rối rắm, Yến Mạt đã mở miệng, " Em đợi ở đây, đưa chìa khóa nhà cho tôi, tôi qua nhà em lấy."
Đúng rồi, Thanh Nhược lấy chìa khóa trong túi đưa cho Yến Mạt, " Trong nhà vệ sinh, anh xem có cái chai vuông, màu xanh da trời, trên vỏ ghi là Conditioner."
Yến Mạt ừ một tiếng đi ra ngoài, Thanh Nhược nói với theo, " Còn có túi đồ siêu thị và mấy gói đồ ăn vặt vứt ngoài cửa anh mang vào nhà giúp tôi nhé."
" Được."
Yến Mạt chịu thương chịu khó nhặt đống đồ ăn vặt vung vãi trên mặt đất, bỏ vào túi nilong sau đó mở cửa.
Hắn đặt túi đồ lên bàn ngoài phòng khách, tuy nhà không quá bừa bộn nhưng cũng không tính là sạch sẽ. Yến Mạt đến để lấy dầu xả, cô gái nhỏ còn đang khom lưng đứng chờ bên kia nên cũng không đánh giá nhiều, chỉ tùy ý quét mắt nhìn qua đồ đạc bày biện trong phòng và một ít vật trang trí nhỏ, đều theo phong cách mà con gái thích.
Chỉ có mình cô ấy sinh hoạt, nhìn dấu vết trong nhà vệ sinh là rõ, từ ly súc miệng đến bàn chải đánh răng.
Yến Mạt tìm được dầu xả mà cô nói, trước khi đóng cửa nhìn thoáng qua căn nhà một lần nữa. Hắn cũng không biết rằng khi xác định Thanh Nhược thực sự ở một mình, khóe môi hắn có hàm chứa ý cười.
Nhưng Yến Mạt biết, tâm trạng hắn hiện tại khá tốt.
......
Lúc Yến Mạt quay lại thấy Thanh Nhược còn đang cong eo đứng ở kia, mềm như bông oán giận, "Ai da ~ Eo đau cổ cũng đau, anh nhanh lên đi."
Yến Mạt cười trêu cô, " Vớ vẩn, trẻ nhỏ nào có eo cơ chứ."
Thanh Nhược tức đến tận cổ.
Yến Mạt bóp dầu xả vào lòng bàn tay, Thanh Nhược dạy hắn: "Đừng xoa chân tóc, chỉ thoa lên tóc thôi."
Yến Mạt ừ một tiếng, khom lưng nghiêm túc xoa tóc cho cô.
Đã gội đầu sạch sẽ, đến lúc Yến Mạt sấy tóc cho cô càng tự nhiên hơn.
Yến Mạt vừa sấy tóc vừa nói, " Ừm, bây giờ mùi thơm tự nhiên hơn nhiều."
Thanh Nhược đưa lưng về phía hắn, trợn trắng mắt không đáp.
Động tác Yến Mạt tuy mới lạ nhưng rất ôn nhu, thêm Thanh Nhược ở một bên thường thường chỉ đạo, nhưng thật ra không có gì vấn đề lớn.
" Về thay quần áo đi, cẩn thận một chút, chúng ta ra ngoài mua đồ ăn, tôi nấu cơm cho em."
Thanh Nhược không vui quay đầu, " Không mua đồ ăn, tôi đã hứa mời anh ăn cơm mà."
Yến Mạt khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ đến từ ngày mai đi làm sẽ luôn bận việc nên cũng không đôi co nữa, " Được, em muốn ăn gì?"
Thanh Nhược nghiêng đầu, " Tôi mời anh thì đương nhiên anh muốn ăn gì thì ăn cái đó nha."
Yến Mạt nhìn đỉnh đầu cô, khẽ cong khóe miệng không tiếng động nói ra một chữ. ( Chữ gì quý zị nhỉ? (¬‿¬)333)
Thanh Nhược hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, quay đầu nhìn hắn, "Hả?"
Yến Mạt vuốt tóc cô thấy đã ổn thì tắt máy sấy, " Em thay quần áo đi, đợi lát nữa lái xe, trên đường tìm."
" Được."
Lúc thay quần áo, Thanh Nhược xem cổ mình trong gương, lại nhìn cánh tay mới quấn băng gạc... Cô cảm thấy mình thực sự rất vị tha.
Thanh Nhược cũng có xe, chỉ là cô không hay đi xa, nên không cần dùng đến xe, dù tốt nghiệp bằng lái tính đến nay đã được hai năm rưỡi nhưng kỹ thuật lại không tốt lắm.
Vì đã đồng ý mời Yến Mạt ăn cơm nên Thanh Nhược có trang điểm nhẹ, cô cho thẻ ngân hàng vào ví, thuận tay nhét thêm chìa khóa xe vào.
Yến Mạt đang ngồi ngoài phòng khách chờ thì nghe thấy tiếng leng keng. Khi hắn vào nhà cửa phòng cô đã đóng, bất quá vừa rồi Thanh Nhược thoáng mở cửa hắn đã liếc mắt ngó qua, phòng ngủ bừa bộn hơn phòng khách một chút.
Tiết trời se lạnh, cô xỏ tất chân màu đen, mặc một bộ váy mùa đông, bên ngoài khoác áo khoác.
Tóc dùng máy uốn tóc cuộn thành từng lọn xoăn sóng to.
Thanh Nhược cảm thấy cô chuẩn bị như vậy là rất nhanh rồi, nhưng Yến Mạt nhìn đồng hồ, đã qua hơn một tiếng.
Nhìn người đang mở cửa xách ví đi ra kia, Yến Mạt đột nhiên hiểu được một tiếng ấy bị cô quăng đi đâu.
Thanh Nhược còn đang xỏ dép lê, một tay cầm ví, vẫy hắn, " Đi thôi."
" Ừ." Yến Mạt đứng dậy theo sau cô, thấy Thanh Nhược lấy đôi giày thu đông ra đeo, lại nhìn thoáng qua tủ giày cô hay dùng, khóe miệng gợi lên ý cười.
Nguyên bản Thanh Nhược đã lộ ra hương vị nữ nhân nửa thành thục nửa ngây ngô, sau khi thay giày cao gót thì khom lưng dùng khăn lông xoa mặt giày, sau đó cô đi toilet rửa tay, vừa đi ra vừa thoa kem dưỡng, bỏ nó vào túi rồi bước tới.
Mười ngón tay giao điệp, động tác không hẳn ôn nhu nhưng lại rất đẹp mắt.
Vì mang giày cao gót nên dù cô mặc váy và áo khoác mùa đông dày nặng vẫn toát ra cảm giác yểu điệu thục nữ, dẫm từng bước âm vang thanh thúy, dưới lớp trang điểm nhẹ là khuôn mặt non nộn xinh đẹp, khóe mắt tinh xảo cùng đuôi lông mày thanh mảnh, mi dài cong vút, khiến hắn liên tưởng đến trong dòng suối nhỏ hiền hòa lại lộ ra những mỏm đá ngầm sắc nhọn.
Yến Mạt đứng dựa cửa, bình tĩnh nhìn cô chăm chú rồi mới xoay người mở cửa, đợi cô đi ra ngoài mới hỏi: "Em có mang theo chìa khóa nhà không?"
Thanh Nhược gật đầu, Yến Mạt đóng cửa lại.
Yến Mạt thả chậm bước chân chờ cô gái nhỏ đi giày cao gót có thể dễ dàng sóng vai cùng hắn, nhấn nút tầng hầm gara trên bảng thang máy, trong lúc chờ đợi thì hỏi Thanh Nhược, " Tôi tùy ý, em muốn ăn cái gì?"
Dù đi giày cao gót nhưng Yến Mạt vẫn cao hơn cô hẳn một đoạn, đứng sóng vai như vậy, Thanh Nhược phải luôn ngẩng đầu mới có thể đối mắt với hắn, cô nghĩ nghĩ, đáp, " Ừm, muốn ăn thịt nướng Hàn Quốc."
Yến Mạt nhíu mày, lục tìm trong hồi ức xem mình có biết quán thịt nướng Hàn Quốc nào không, đáp án là không có.
Thang máy đến tầng 17, cửa thang máy mở ra, bên trong đã có nhiều người đứng. Yến Mạt vươn tay chặn cô lại, sải bước vào trước. Thanh Nhược đứng sát cửa thang máy, cách những người đằng sau bằng thân mình cao gầy của Yến Mạt.
Mọi người đứng đằng sau không thấy mặt cô gái, chỉ nghe được âm thanh mềm mại vang lên, " Thịt nướng Hàn Quốc ở Cửu cách rất ngon, chúng ta đến đó ăn nha?"
Yến Mạt cúi đầu nhìn Thanh Nhược, đèn thang máy chiếu vào khóe mắt cô, làm lớp phấn nền trên đó sáng lấp lánh.
Cửa thang máy mở ra lần nữa, có người chuẩn bị đi vào. Yến Mạt kéo nhẹ tay Thanh Nhược để cô đứng sang một bên, còn bản thân thì vững vàng đứng cách cô một bàn tay, dành cho cô gái nhỏ một khoảng trống.
Sắc mặt cực kỳ nhu hòa, đáp lời, " Được."
- ----------
【For you.】
Tại sao lại...
Đột nhiên chọc người thương tiếc như vậy chứ.
_ 5/9/2020_
- -------
Yến Mạt cầm theo cồn, thuốc trị thương và băng gạc từ bên ngoài vào, ngồi ở mép giường cong eo, phá lệ mà tỉ mỉ cẩn thận xử lý vết thương trên tay cô gái nhỏ.
Cắn đủ tàn nhẫn.Yến Mạt vừa bôi thuốc vừa ngẩng đầu nhìn Thanh Nhược.
Lúc sát cồn, cuối cùng Thanh Nhược cũng tỉnh.
Cô khẽ giật giật cơ thể, chớp chớp đôi mắt, vừa nhìn thấy hắn nước mắt đã tràn ra như vỡ đê.
Yến Mạt cất đồ trong tay vào ngăn tủ trên đầu giường, quay đầu đang muốn mở miệng liền nghe thấy giọng nói run run đầy ủy khuất của Thanh Nhược. " Yến Mạt, anh làm tôi sợ muốn chết."
Yến Mạt đột nhiên cười, nụ cười cực kỳ ôn hòa, " Tôi biết, thực xin lỗi."
Thanh Nhược lắc đầu, nhìn thoáng qua cánh tay mình, sau đó nhìn hắn, thân mình hơi cuộn lại, âm thanh mềm mại, nước mắt từng giọt rơi, ngước đôi mắt oánh nhuận cẩn thận nhìn hắn, " Yến Mạt, thứ đó không tốt, dừng lại đi."
( Tác giả quân viết hơi ẩn ý nên tui phân vân mãi không biết làm sao cho nó dễ hiểu hơn được, đại khái là Thanh Nhược đoán được Yến Mat nghiện ma túy nên bảo anh đừng sử dụng ma túy nữa.)
Động tác Yến Mạt hơi ngừng, cô vẫn nhìn hắn, lá gan to lên, " Yến Mạt, đừng dùng nó."
Lòng Yến Mạt chợt mềm nhũn, " Tôi sẽ không dùng."
Trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt, lại đột nhiên cười rộ lên, khuôn mặt dơ hề hề nháy mắt như có hoa đào nở rộ, cao giọng nói, " Tôi còn có thể cho anh cắn thêm vài ngụm nữa!"
Đại khái vì khóc nhiều mà thanh âm khàn khàn, giọng điệu nói chuyện liền có chút kỳ quái.
Yến Mạt cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, lan từ tai đến toàn thân, so với cảm giác ngứa ngáy khi cơn nghiện phát tác càng thêm mãnh liệt.
" Thanh Nhược."
" Hả?"
Yến Mạt nhìn đôi mắt vì mới khóc xong mà phá lệ trong sáng kia, cưỡng bách bản thân dời tầm mắt, nghiêng người cầm tăm bông trên bàn, cúi đầu tiếp tục bôi thuốc cho cô, lảng sang đề tài khác, " Tôi có thể hỏi em làm nghề gì không?"
Thanh Nhược cảm thấy hơi ngại, nhỏ giọng đáp, " Vẽ tranh, vẽ.... truyện tranh."
Yến Mạt nghiêng đầu nhìn cô, má Thanh Nhược đỏ bừng, tránh ánh mắt hắn, giọng điệu có chút lắp bắp, "Vẽ, truyện tranh internet."
Yến Mạt biết tính cô đơn thuần, có lẽ vì sợ người khác chê cười đây là công việc không đàng hoàng nên cảm thấy ngại. Nhưng ngay cả khi suy nghĩ rõ ràng, hắn ấy vẫn cảm thấy như vậy quá đáng yêu rồi.
Động tác sát cồn cũng nhẹ lại, cười nói, " Tôi làm game online. Kiểu game dành cho trẻ em, trong đoàn đội bọn tôi cũng có một số người làm thiết kế đồ họa nhân vật, coi như cùng loại với vẽ truyện tranh internet."
Đôi mắt Thanh Nhược nháy mắt sáng ngời nhìn hắn, " Thật sao?"
Yến Mạt gật đầu, " Thật."
Hắn sát cồn tiêu độc, bôi thuốc, sau đó chuyên chú băng cánh tay cho Thanh Nhược, cô cũng ngoan ngoãn im lặng, cả hai đều ăn ý không nhắc đến sự việc vừa xảy ra hay chăn nệm bị xé rách.
Tóc Thanh Nhược hiện tại xem như đã gội sạch, Yến Mạt băng bó tay cho cô, cầm thuốc thừa ra ngoài, tiện thể về phòng rửa tay, thay quần áo.
Đến khi xong xuôi đứng trước cửa, thấy cô gái nhỏ đang ngồi cúi đầu một tay chơi di động trên giường.
Yến Mạt đứng cạnh cánh cửa rộng mở, nghiêm túc gõ cửa.
Thanh Nhược ngẩng đầu lên, Yến Mạt vẫy tay, "Lại đây."
Thanh Nhược tung tăng xuống giường đi qua đó, " Sao thế?"
Yến Mạt không đáp, dẫn cô về phòng mình, Thanh Nhược nhìn thấy hiện trạng giường hắn lúc này thì có chút ngượng ngùng. Yến Mạt không cho cô có cơ hội xấu hổ đã trực tiếp dẫn người vào phòng tắm, " Tôi giúp em gội đầu, mùi dầu gội của em quá khó ngửi."
"......" Trước đó quên béng mất, bây giờ Thanh Nhược mới nhớ tới, trên đầu cô còn dính đầy nước miếng của người nào đó.....
Nhà Yến Mạt không có loại ghế dựa như của tiệm cắt tóc gội đầu, Thanh Nhược chỉ có thể lót khăn lông vòng quanh cổ, cong eo đứng cạnh bồn tắm.
Yến Mạt điều chỉnh nhiệt độ nước, trước lau nhẹ. "Nóng hay lạnh?"
Thanh Nhược lắc đầu.
Tóc cô không ngắn, cúi người đứng so với thường ngày còn dài hơn một đoạn, Yến Mạt làm ướt tóc, đến lúc xoa dầu gội lại có chút mờ mịt, lấy lượng dầu gội gấp ba bốn lần bình thường hắn dùng, sau đó không chắc chắn lắm giơ ra hỏi Thanh Nhược, " Từng đây có đủ không?"
"....Quá nhiều, một nửa là đủ rồi."
" À." Yến Mạt vẻ mặt 囧, đáp một tiếng rồi xoa dầu gội lên tóc cô, may là hắn còn biết phải xoa đều, chỉ có điều động tác quá vụng về, khiến Thanh Nhược sốt hết cả ruột " Hay để tôi tự làm đi."
Yến Mạt ngăn cô, nghiêm túc nói, " Không được đụng vào nước, để tay ra sau lưng đừng động."
"....."
Vất vả lắm mới gội đầu xong, Yến Mạt thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị quấn tóc vào khăn lông thì nghe thấy Thanh Nhược hỏi, " Anh có dầu xả không?"
"...." Ngay cả dầu xả là cái quỷ gì hắn còn không biết thì sao mà có. " Không có."
Trong lúc Thanh Nhược còn đang rối rắm, Yến Mạt đã mở miệng, " Em đợi ở đây, đưa chìa khóa nhà cho tôi, tôi qua nhà em lấy."
Đúng rồi, Thanh Nhược lấy chìa khóa trong túi đưa cho Yến Mạt, " Trong nhà vệ sinh, anh xem có cái chai vuông, màu xanh da trời, trên vỏ ghi là Conditioner."
Yến Mạt ừ một tiếng đi ra ngoài, Thanh Nhược nói với theo, " Còn có túi đồ siêu thị và mấy gói đồ ăn vặt vứt ngoài cửa anh mang vào nhà giúp tôi nhé."
" Được."
Yến Mạt chịu thương chịu khó nhặt đống đồ ăn vặt vung vãi trên mặt đất, bỏ vào túi nilong sau đó mở cửa.
Hắn đặt túi đồ lên bàn ngoài phòng khách, tuy nhà không quá bừa bộn nhưng cũng không tính là sạch sẽ. Yến Mạt đến để lấy dầu xả, cô gái nhỏ còn đang khom lưng đứng chờ bên kia nên cũng không đánh giá nhiều, chỉ tùy ý quét mắt nhìn qua đồ đạc bày biện trong phòng và một ít vật trang trí nhỏ, đều theo phong cách mà con gái thích.
Chỉ có mình cô ấy sinh hoạt, nhìn dấu vết trong nhà vệ sinh là rõ, từ ly súc miệng đến bàn chải đánh răng.
Yến Mạt tìm được dầu xả mà cô nói, trước khi đóng cửa nhìn thoáng qua căn nhà một lần nữa. Hắn cũng không biết rằng khi xác định Thanh Nhược thực sự ở một mình, khóe môi hắn có hàm chứa ý cười.
Nhưng Yến Mạt biết, tâm trạng hắn hiện tại khá tốt.
......
Lúc Yến Mạt quay lại thấy Thanh Nhược còn đang cong eo đứng ở kia, mềm như bông oán giận, "Ai da ~ Eo đau cổ cũng đau, anh nhanh lên đi."
Yến Mạt cười trêu cô, " Vớ vẩn, trẻ nhỏ nào có eo cơ chứ."
Thanh Nhược tức đến tận cổ.
Yến Mạt bóp dầu xả vào lòng bàn tay, Thanh Nhược dạy hắn: "Đừng xoa chân tóc, chỉ thoa lên tóc thôi."
Yến Mạt ừ một tiếng, khom lưng nghiêm túc xoa tóc cho cô.
Đã gội đầu sạch sẽ, đến lúc Yến Mạt sấy tóc cho cô càng tự nhiên hơn.
Yến Mạt vừa sấy tóc vừa nói, " Ừm, bây giờ mùi thơm tự nhiên hơn nhiều."
Thanh Nhược đưa lưng về phía hắn, trợn trắng mắt không đáp.
Động tác Yến Mạt tuy mới lạ nhưng rất ôn nhu, thêm Thanh Nhược ở một bên thường thường chỉ đạo, nhưng thật ra không có gì vấn đề lớn.
" Về thay quần áo đi, cẩn thận một chút, chúng ta ra ngoài mua đồ ăn, tôi nấu cơm cho em."
Thanh Nhược không vui quay đầu, " Không mua đồ ăn, tôi đã hứa mời anh ăn cơm mà."
Yến Mạt khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ đến từ ngày mai đi làm sẽ luôn bận việc nên cũng không đôi co nữa, " Được, em muốn ăn gì?"
Thanh Nhược nghiêng đầu, " Tôi mời anh thì đương nhiên anh muốn ăn gì thì ăn cái đó nha."
Yến Mạt nhìn đỉnh đầu cô, khẽ cong khóe miệng không tiếng động nói ra một chữ. ( Chữ gì quý zị nhỉ? (¬‿¬)333)
Thanh Nhược hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, quay đầu nhìn hắn, "Hả?"
Yến Mạt vuốt tóc cô thấy đã ổn thì tắt máy sấy, " Em thay quần áo đi, đợi lát nữa lái xe, trên đường tìm."
" Được."
Lúc thay quần áo, Thanh Nhược xem cổ mình trong gương, lại nhìn cánh tay mới quấn băng gạc... Cô cảm thấy mình thực sự rất vị tha.
Thanh Nhược cũng có xe, chỉ là cô không hay đi xa, nên không cần dùng đến xe, dù tốt nghiệp bằng lái tính đến nay đã được hai năm rưỡi nhưng kỹ thuật lại không tốt lắm.
Vì đã đồng ý mời Yến Mạt ăn cơm nên Thanh Nhược có trang điểm nhẹ, cô cho thẻ ngân hàng vào ví, thuận tay nhét thêm chìa khóa xe vào.
Yến Mạt đang ngồi ngoài phòng khách chờ thì nghe thấy tiếng leng keng. Khi hắn vào nhà cửa phòng cô đã đóng, bất quá vừa rồi Thanh Nhược thoáng mở cửa hắn đã liếc mắt ngó qua, phòng ngủ bừa bộn hơn phòng khách một chút.
Tiết trời se lạnh, cô xỏ tất chân màu đen, mặc một bộ váy mùa đông, bên ngoài khoác áo khoác.
Tóc dùng máy uốn tóc cuộn thành từng lọn xoăn sóng to.
Thanh Nhược cảm thấy cô chuẩn bị như vậy là rất nhanh rồi, nhưng Yến Mạt nhìn đồng hồ, đã qua hơn một tiếng.
Nhìn người đang mở cửa xách ví đi ra kia, Yến Mạt đột nhiên hiểu được một tiếng ấy bị cô quăng đi đâu.
Thanh Nhược còn đang xỏ dép lê, một tay cầm ví, vẫy hắn, " Đi thôi."
" Ừ." Yến Mạt đứng dậy theo sau cô, thấy Thanh Nhược lấy đôi giày thu đông ra đeo, lại nhìn thoáng qua tủ giày cô hay dùng, khóe miệng gợi lên ý cười.
Nguyên bản Thanh Nhược đã lộ ra hương vị nữ nhân nửa thành thục nửa ngây ngô, sau khi thay giày cao gót thì khom lưng dùng khăn lông xoa mặt giày, sau đó cô đi toilet rửa tay, vừa đi ra vừa thoa kem dưỡng, bỏ nó vào túi rồi bước tới.
Mười ngón tay giao điệp, động tác không hẳn ôn nhu nhưng lại rất đẹp mắt.
Vì mang giày cao gót nên dù cô mặc váy và áo khoác mùa đông dày nặng vẫn toát ra cảm giác yểu điệu thục nữ, dẫm từng bước âm vang thanh thúy, dưới lớp trang điểm nhẹ là khuôn mặt non nộn xinh đẹp, khóe mắt tinh xảo cùng đuôi lông mày thanh mảnh, mi dài cong vút, khiến hắn liên tưởng đến trong dòng suối nhỏ hiền hòa lại lộ ra những mỏm đá ngầm sắc nhọn.
Yến Mạt đứng dựa cửa, bình tĩnh nhìn cô chăm chú rồi mới xoay người mở cửa, đợi cô đi ra ngoài mới hỏi: "Em có mang theo chìa khóa nhà không?"
Thanh Nhược gật đầu, Yến Mạt đóng cửa lại.
Yến Mạt thả chậm bước chân chờ cô gái nhỏ đi giày cao gót có thể dễ dàng sóng vai cùng hắn, nhấn nút tầng hầm gara trên bảng thang máy, trong lúc chờ đợi thì hỏi Thanh Nhược, " Tôi tùy ý, em muốn ăn cái gì?"
Dù đi giày cao gót nhưng Yến Mạt vẫn cao hơn cô hẳn một đoạn, đứng sóng vai như vậy, Thanh Nhược phải luôn ngẩng đầu mới có thể đối mắt với hắn, cô nghĩ nghĩ, đáp, " Ừm, muốn ăn thịt nướng Hàn Quốc."
Yến Mạt nhíu mày, lục tìm trong hồi ức xem mình có biết quán thịt nướng Hàn Quốc nào không, đáp án là không có.
Thang máy đến tầng 17, cửa thang máy mở ra, bên trong đã có nhiều người đứng. Yến Mạt vươn tay chặn cô lại, sải bước vào trước. Thanh Nhược đứng sát cửa thang máy, cách những người đằng sau bằng thân mình cao gầy của Yến Mạt.
Mọi người đứng đằng sau không thấy mặt cô gái, chỉ nghe được âm thanh mềm mại vang lên, " Thịt nướng Hàn Quốc ở Cửu cách rất ngon, chúng ta đến đó ăn nha?"
Yến Mạt cúi đầu nhìn Thanh Nhược, đèn thang máy chiếu vào khóe mắt cô, làm lớp phấn nền trên đó sáng lấp lánh.
Cửa thang máy mở ra lần nữa, có người chuẩn bị đi vào. Yến Mạt kéo nhẹ tay Thanh Nhược để cô đứng sang một bên, còn bản thân thì vững vàng đứng cách cô một bàn tay, dành cho cô gái nhỏ một khoảng trống.
Sắc mặt cực kỳ nhu hòa, đáp lời, " Được."
- ----------
【For you.】
Tại sao lại...
Đột nhiên chọc người thương tiếc như vậy chứ.
_ 5/9/2020_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.