Chương 17
Thanh Mân
20/07/2021
8:00
Lời này Trương An Ngạn nói với Ngô Gia không ít lần, từ lúc Ngô Gia lần đầu gập ghềnh đi theo Trương An Ngạn cùng nhau bắt quỷ, Trương An Ngạn đã có thói quen bảo vệ Ngô Gia ở phía sau mình, mỗi lần trước khi nhận ủy thác đều phải dặn dò nửa ngày.
Người sư phụ như Trương Tắc Hiên cũng chưa từng tốn nhiều tâm tư như thế giống Trương An Ngạn, hơn nữa đó Ngô Gia cũng thân với Trương An Ngạn, cuối cùng người làm thầy được an nhàn, tiểu đồ đệ có đại đồ đệ mang, bản thân mình chỉ cần nghỉ ngơi hưởng thụ cuộc sống.
Chờ Trương An Ngạn đi rồi, Ngô Gia đã có thể không cần chỗ dựa, Trương Tắc Hiên nuôi thả, chỉ có lần đầu tiên Ngô Gia tự mình xử lý công việc là nói nhiều vài câu, thấy Ngô Gia trở về suôn sẻ, sau đó cả câu nhắc nhở cũng lười nói.
Ngô Gia cách Trương An Ngạn bốn năm nghe được câu dặn dò đã lâu, nhất thời có chút ngớ ra, đầu óc nóng lên ôm ngang Trương An Ngạn một chút.
Trương An Ngạn đang hết sức chăm chú nhìn mặt Hồng lại bị Ngô Gia ở phía sau ôm lấy mà hết hồn, cằm Ngô Gia để lên vai anh, Trương An Ngạn nghiêng đầu nhìn bên hông, hỏi: “Ngô Gia?”
Ngô Gia tự nhiên cảm thấy xấu hổ, lại luyến tiếc buông tay, đem đầu vùi vào cần cổ Trương An Ngạn không hé răng cũng không cử động.
Trương An Ngạn đợi một hồi, thấy Ngô Gia không có phản ứng gì, liền giơ tay vỗ nhẹ tay đem để ở eo mình của Ngô Gia. Ngô Gia bị đánh hai cái, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu buông Trương An Ngạn ra rồi nói: “Em hiện tại một mình cũng đã có thể thu phục tà vật rồi.”
Trương An Ngạn nói: “Vậy em ở sau thủ trận.”
Trận pháp là vòng quan trọng trong việc ngự tà giết quỷ, vẽ trận không yêu cầu năng lực, chỉ cần vẽ trận là trận pháp có thể phát huy công hiệu. Ngoại trừ một vài trận pháp lưu truyền rộng rãi cho mọi người đều biết, còn có rất nhiều trận pháp do các môn phái tạo ra, nhằm vào những loại quỷ khác nhau, pháp lực cũng vì các môn phái cao thấp mà có sự khác nhau. Có trận, liền không sợ tà ám, về phương diện khác, trận bị phá, nhất thời nếu không có vật để trấn tà, trận này cũng sẽ bị coi là thất bại.
Cũng bởi vậy, rất nhiều thời điểm lúc giết quỷ quan trọng nhất là bày trận, phòng ngừa trận bị phá càng phải dùng phép cao cấp. Giống như thi thuật, đều phải dùng tới mấy cái trận pháp chồng lên nhau cùng sử dụng, thứ nhất là tăng cường lực của trận, thứ hai là để phòng ngừa có tà vật phá trận, cũng bởi vậy, phá trận tuy rằng khó nhưng vẫn có phát sinh cực nhỏ. Lại nói đây là trận đồ của Trương gia, Trương An Ngạn Thiên Sát mệnh đứng ở đây, gần như không có khả năng phá trận, nếu nói Ngô Gia thủ trận, không bằng nói là để Ngô Gia đứng nơi an toàn nhất của trận pháp. Truyện Hài Hước
Ngô Gia còn muốn phản bác, lời chưa ra khỏi miệng, đã thấy Trương An Ngạn đã bắt đầu vòng quanh bên hồ vẽ trận.
Ngô Gia bất đắc dĩ, chỉ có thể hỗ trợ ở phía sau. Thứ kia ở trong nước, hơi nước rất nặng, thổ khắc thủy, hai người lấy thổ làm giấy vẽ vẽ trên mặt đất trận đồ thật lớn. Lúc vẽ Ngô Gia vẫn luôn lo lắng thứ trong nước trên đường làm khó dễ, nhưng thẳng tới khi trận pháp thành hình, mặt hồ vẫn luôn yên ắng. Cậu trong lòng có sự bất an khó hình dung, quá yên ắng, giống như tà vật kia, đang trốn ở trong chỗ tối nhìn trộm con mồi của mình.
Trận vẽ thành, Ngô Gia rời khỏi trận, vây chung quanh dán bùa, đứng ở sau thủ trận. Trương An Ngạn quay đầu lại liếc nhìn Ngô Gia, Ngô Gia gật gật đầu, ý bảo mình đã chuẩn bị tốt, Trương An Ngạn quay đầu cảm nhận khí, cắt qua lòng bàn tay, hỗn hợp máy đập xuống dưới, lá bùa bất ngờ phát ra một vòng sáng màu đen đỏ, dưới chân hơi hơi dùng trận, nước trong mặt hồ cũng bắt đầu dâng lên, trận khởi động!
Mặt nước rung chuyển ngày càng lợi hại, nước trong hồ giống như đang cố gắng hết sức nhẫn nại, lại giống như có thứ gì muốn phun ra. Ngô Gia hồi hộp nhìn về phía Trương An Ngạn, trận đồ bất ngờ phát ra một vòng kim quang, Ngô Gia trong lòng căng thẳng, quỷ nước tới!
Chỉ thấy mặt nước run lên kịch liệt, ở giữa quái vật nhảy lên, thứ kia cả người ướt đẫm, da tái nhợt, đôi mắt đỏ âu, tóc đen tùm lum ở sau người. Nó từ trong nước nhảy ra, thổ trận bên ngoài khiến nó không thoải mái, nó cong người giống như toàn bộ cơ thể đều nằm trên mặt đất. Người do chết lâu rồi, thi thể thoạt nhìn không linh hoạt, nhưng tứ chi lại dùng tư thế quái dị không ngừng vặn vẹo.
Ngô Gia thấy rõ bộ dạng của quỷ nước kia mà trong lòng nhảy dựng lên, theo bản năng lui về sau một bước, lòng bàn tay nắm chắc lại. Khi còn nhỏ gặp phải quỷ giếng kia là thời kỳ ác mộng thời thơ ấu của Ngô Gia, mấy ngày đều ngủ không ngon, sau chính mình tự ra ngoài xử lý ủy thác, Ngô Gia sợ nhất chính là quỷ nước, nhưng không biết có phải do vận khí mình tốt hay không, cậu vẫn không đụng tới, dần dần cũng an tâm. Tuy rằng đã chuẩn bị đủ tâm lý, hôm nay vừa nhìn thấy, Ngô Gia cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng, cảm thấy có chút nghẹn họng.
Hai người vội vàng đi tới, ai cũng không chuẩn bị đồ, may mắn bởi vì do trên người Ngô Gia có Phùng Cửu nên luôn mang vật phòng thân bên người, mới không đến nổi hoàn toàn không có phong bị.
Ngô Gia ép lại sợ hãi trong lòng, nghiêm túc nhìn vào trong trận. Một con quỷ nước nho nhỏ không làm gì được Trương An Ngạn, chỉ là không rõ trong nước rốt cuộc là thứ gì, nuôi thi thể lâu như vậy, cho nên không thể đoán trước được năng lực của quỷ nước, chỉ sợ sinh ra biến cố.
So với sự khẩn trương của Ngô Gia, vẻ mặt Trương An Ngạn lại rất bình tĩnh, máu của anh vẫn chưa ngừng chảy, dọc theo ngón tay rơi xuống, quỷ nước kia giống như rất kiêng kị máu của Trương An Ngạn, nó rõ ràng lo lắng đến nổi chỉ muốn tấn công Trương An Ngạn, chỉ là bên trong trận chứa máu của Trương An Ngạn, lực trấn áp với nó rất mạnh, làm nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hành đông trước là Trương An Ngạn, anh bay nhanh thẳng hướng quỷ nước, hai ngón tay sắc bén như kiếm, xẹt qua không khí phát ra tiếng ‘xoẹt’, quỷ nước cũng không né, thẳng thừng nghẹenh đón Trương An Ngạn lại gần, nó dùng lực lớn lộ ra hàm răng sắc bén, tóc biến thành những sợi dây dài gói Trương An Ngạn bên trong.
Tay Ngô Gia run lên, đang muốn tiến lên, liền phát hiện quỷ nước kia phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó đầu nó lại bị đốt lên, nó nhanh chóng buồn Trương An Ngạn ra lăn vào một góc, chăm chăm nhìn Trương An Ngạn.
Ngô Gia có chút kinh ngạc, cậu biết máu của Trương An Ngạn có uy lực, lại không nghĩ nó mạnh tới như thế.
Trong không khí bắt đầu có chút xao động, đại khái là thứ nuôi quỷ nước không nghĩ tới mồi nhử lại có vấn đề, nếu cứ như vậy nó sẽ không thể tăng công lực của mình lên, ngược lại còn đem thì mình nuôi mất trắng.
Tình thế trong trận gần như là Trương An Ngạn đuổi đánh quỷ nước, quỷ nước tuy rằng không làm gì được Trương An Ngạn, nhưng nó hút hơn nửa năm sát khí, tuy rằng không thể tới gần Trương An Ngạn, nhưng cũng sẽ lợi dụng thi khí công kích, mà thi khí lại cực dễ bị xâm nhiễm, nếu kéo dài Trương An Ngạn sẽ gặp bất lợi. Nhưng vấn đề khó giải quyết là quỷ nước kia rất linh hoạt, tới gần nó sẽ phun ra thi khí, ra xa thì Trương An Ngạn lại không thể vung vũ khí, tuy rằng có thể dùng huyết khí dùng một lát, nhưng tới gần căn nguyên của sát khí, không có một chút không khí sạch sẽ nào, máu Trương An Ngạn cũng không thể dùng nổi.
Phải dùng biện pháp gì để quỷ nước không kéo dài liên miên với Trương An Ngạn?
Ngô Gia ở bên ngoài lo lắng suông, nhìn quỷ nước bị Trương An Ngạn đánh nằm trên mặt đất, đụng tới đường vẽ bằng máu của trận đồ sẽ bị bỏng rát tới la to, linh cơ vừa xuất hiện, liền bay nhanh tới lá bùa mình đặt ở đầu trận tuyến, xé nó xuống.
Cái gọi là bày trận, coi trọng nhất là vật cân bằng cấu tạo của trận, hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được. Thiếu một thứ, âm dương sẽ không xung khắc có thể phá hư lực lượng trong trận. Lá bùa thủ trận cũng thế, nếu ở một vị trí nào đó thiếu một cái, sẽ tạo sự mất cân đối bên trong trận, lá bùa thủ trận sẽ phát huy hoàn toàn sự phản tác dụng.
Lúc Ngô Gia xé lá bùa kia, khí bên trong trận toàn bộ thay đổi, Trương An Ngạn giật mình. Thổ trận luôn gây áp lực cho quỷ nước bị phá, nó nhanh chóng phản ứng cực nhanh vọt lại lỗ hổng ở phía Ngô Gia.
Trương An Ngạn ở phía sau là to, “Ngô Gia!”
Lời này Trương An Ngạn nói với Ngô Gia không ít lần, từ lúc Ngô Gia lần đầu gập ghềnh đi theo Trương An Ngạn cùng nhau bắt quỷ, Trương An Ngạn đã có thói quen bảo vệ Ngô Gia ở phía sau mình, mỗi lần trước khi nhận ủy thác đều phải dặn dò nửa ngày.
Người sư phụ như Trương Tắc Hiên cũng chưa từng tốn nhiều tâm tư như thế giống Trương An Ngạn, hơn nữa đó Ngô Gia cũng thân với Trương An Ngạn, cuối cùng người làm thầy được an nhàn, tiểu đồ đệ có đại đồ đệ mang, bản thân mình chỉ cần nghỉ ngơi hưởng thụ cuộc sống.
Chờ Trương An Ngạn đi rồi, Ngô Gia đã có thể không cần chỗ dựa, Trương Tắc Hiên nuôi thả, chỉ có lần đầu tiên Ngô Gia tự mình xử lý công việc là nói nhiều vài câu, thấy Ngô Gia trở về suôn sẻ, sau đó cả câu nhắc nhở cũng lười nói.
Ngô Gia cách Trương An Ngạn bốn năm nghe được câu dặn dò đã lâu, nhất thời có chút ngớ ra, đầu óc nóng lên ôm ngang Trương An Ngạn một chút.
Trương An Ngạn đang hết sức chăm chú nhìn mặt Hồng lại bị Ngô Gia ở phía sau ôm lấy mà hết hồn, cằm Ngô Gia để lên vai anh, Trương An Ngạn nghiêng đầu nhìn bên hông, hỏi: “Ngô Gia?”
Ngô Gia tự nhiên cảm thấy xấu hổ, lại luyến tiếc buông tay, đem đầu vùi vào cần cổ Trương An Ngạn không hé răng cũng không cử động.
Trương An Ngạn đợi một hồi, thấy Ngô Gia không có phản ứng gì, liền giơ tay vỗ nhẹ tay đem để ở eo mình của Ngô Gia. Ngô Gia bị đánh hai cái, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu buông Trương An Ngạn ra rồi nói: “Em hiện tại một mình cũng đã có thể thu phục tà vật rồi.”
Trương An Ngạn nói: “Vậy em ở sau thủ trận.”
Trận pháp là vòng quan trọng trong việc ngự tà giết quỷ, vẽ trận không yêu cầu năng lực, chỉ cần vẽ trận là trận pháp có thể phát huy công hiệu. Ngoại trừ một vài trận pháp lưu truyền rộng rãi cho mọi người đều biết, còn có rất nhiều trận pháp do các môn phái tạo ra, nhằm vào những loại quỷ khác nhau, pháp lực cũng vì các môn phái cao thấp mà có sự khác nhau. Có trận, liền không sợ tà ám, về phương diện khác, trận bị phá, nhất thời nếu không có vật để trấn tà, trận này cũng sẽ bị coi là thất bại.
Cũng bởi vậy, rất nhiều thời điểm lúc giết quỷ quan trọng nhất là bày trận, phòng ngừa trận bị phá càng phải dùng phép cao cấp. Giống như thi thuật, đều phải dùng tới mấy cái trận pháp chồng lên nhau cùng sử dụng, thứ nhất là tăng cường lực của trận, thứ hai là để phòng ngừa có tà vật phá trận, cũng bởi vậy, phá trận tuy rằng khó nhưng vẫn có phát sinh cực nhỏ. Lại nói đây là trận đồ của Trương gia, Trương An Ngạn Thiên Sát mệnh đứng ở đây, gần như không có khả năng phá trận, nếu nói Ngô Gia thủ trận, không bằng nói là để Ngô Gia đứng nơi an toàn nhất của trận pháp. Truyện Hài Hước
Ngô Gia còn muốn phản bác, lời chưa ra khỏi miệng, đã thấy Trương An Ngạn đã bắt đầu vòng quanh bên hồ vẽ trận.
Ngô Gia bất đắc dĩ, chỉ có thể hỗ trợ ở phía sau. Thứ kia ở trong nước, hơi nước rất nặng, thổ khắc thủy, hai người lấy thổ làm giấy vẽ vẽ trên mặt đất trận đồ thật lớn. Lúc vẽ Ngô Gia vẫn luôn lo lắng thứ trong nước trên đường làm khó dễ, nhưng thẳng tới khi trận pháp thành hình, mặt hồ vẫn luôn yên ắng. Cậu trong lòng có sự bất an khó hình dung, quá yên ắng, giống như tà vật kia, đang trốn ở trong chỗ tối nhìn trộm con mồi của mình.
Trận vẽ thành, Ngô Gia rời khỏi trận, vây chung quanh dán bùa, đứng ở sau thủ trận. Trương An Ngạn quay đầu lại liếc nhìn Ngô Gia, Ngô Gia gật gật đầu, ý bảo mình đã chuẩn bị tốt, Trương An Ngạn quay đầu cảm nhận khí, cắt qua lòng bàn tay, hỗn hợp máy đập xuống dưới, lá bùa bất ngờ phát ra một vòng sáng màu đen đỏ, dưới chân hơi hơi dùng trận, nước trong mặt hồ cũng bắt đầu dâng lên, trận khởi động!
Mặt nước rung chuyển ngày càng lợi hại, nước trong hồ giống như đang cố gắng hết sức nhẫn nại, lại giống như có thứ gì muốn phun ra. Ngô Gia hồi hộp nhìn về phía Trương An Ngạn, trận đồ bất ngờ phát ra một vòng kim quang, Ngô Gia trong lòng căng thẳng, quỷ nước tới!
Chỉ thấy mặt nước run lên kịch liệt, ở giữa quái vật nhảy lên, thứ kia cả người ướt đẫm, da tái nhợt, đôi mắt đỏ âu, tóc đen tùm lum ở sau người. Nó từ trong nước nhảy ra, thổ trận bên ngoài khiến nó không thoải mái, nó cong người giống như toàn bộ cơ thể đều nằm trên mặt đất. Người do chết lâu rồi, thi thể thoạt nhìn không linh hoạt, nhưng tứ chi lại dùng tư thế quái dị không ngừng vặn vẹo.
Ngô Gia thấy rõ bộ dạng của quỷ nước kia mà trong lòng nhảy dựng lên, theo bản năng lui về sau một bước, lòng bàn tay nắm chắc lại. Khi còn nhỏ gặp phải quỷ giếng kia là thời kỳ ác mộng thời thơ ấu của Ngô Gia, mấy ngày đều ngủ không ngon, sau chính mình tự ra ngoài xử lý ủy thác, Ngô Gia sợ nhất chính là quỷ nước, nhưng không biết có phải do vận khí mình tốt hay không, cậu vẫn không đụng tới, dần dần cũng an tâm. Tuy rằng đã chuẩn bị đủ tâm lý, hôm nay vừa nhìn thấy, Ngô Gia cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng, cảm thấy có chút nghẹn họng.
Hai người vội vàng đi tới, ai cũng không chuẩn bị đồ, may mắn bởi vì do trên người Ngô Gia có Phùng Cửu nên luôn mang vật phòng thân bên người, mới không đến nổi hoàn toàn không có phong bị.
Ngô Gia ép lại sợ hãi trong lòng, nghiêm túc nhìn vào trong trận. Một con quỷ nước nho nhỏ không làm gì được Trương An Ngạn, chỉ là không rõ trong nước rốt cuộc là thứ gì, nuôi thi thể lâu như vậy, cho nên không thể đoán trước được năng lực của quỷ nước, chỉ sợ sinh ra biến cố.
So với sự khẩn trương của Ngô Gia, vẻ mặt Trương An Ngạn lại rất bình tĩnh, máu của anh vẫn chưa ngừng chảy, dọc theo ngón tay rơi xuống, quỷ nước kia giống như rất kiêng kị máu của Trương An Ngạn, nó rõ ràng lo lắng đến nổi chỉ muốn tấn công Trương An Ngạn, chỉ là bên trong trận chứa máu của Trương An Ngạn, lực trấn áp với nó rất mạnh, làm nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hành đông trước là Trương An Ngạn, anh bay nhanh thẳng hướng quỷ nước, hai ngón tay sắc bén như kiếm, xẹt qua không khí phát ra tiếng ‘xoẹt’, quỷ nước cũng không né, thẳng thừng nghẹenh đón Trương An Ngạn lại gần, nó dùng lực lớn lộ ra hàm răng sắc bén, tóc biến thành những sợi dây dài gói Trương An Ngạn bên trong.
Tay Ngô Gia run lên, đang muốn tiến lên, liền phát hiện quỷ nước kia phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó đầu nó lại bị đốt lên, nó nhanh chóng buồn Trương An Ngạn ra lăn vào một góc, chăm chăm nhìn Trương An Ngạn.
Ngô Gia có chút kinh ngạc, cậu biết máu của Trương An Ngạn có uy lực, lại không nghĩ nó mạnh tới như thế.
Trong không khí bắt đầu có chút xao động, đại khái là thứ nuôi quỷ nước không nghĩ tới mồi nhử lại có vấn đề, nếu cứ như vậy nó sẽ không thể tăng công lực của mình lên, ngược lại còn đem thì mình nuôi mất trắng.
Tình thế trong trận gần như là Trương An Ngạn đuổi đánh quỷ nước, quỷ nước tuy rằng không làm gì được Trương An Ngạn, nhưng nó hút hơn nửa năm sát khí, tuy rằng không thể tới gần Trương An Ngạn, nhưng cũng sẽ lợi dụng thi khí công kích, mà thi khí lại cực dễ bị xâm nhiễm, nếu kéo dài Trương An Ngạn sẽ gặp bất lợi. Nhưng vấn đề khó giải quyết là quỷ nước kia rất linh hoạt, tới gần nó sẽ phun ra thi khí, ra xa thì Trương An Ngạn lại không thể vung vũ khí, tuy rằng có thể dùng huyết khí dùng một lát, nhưng tới gần căn nguyên của sát khí, không có một chút không khí sạch sẽ nào, máu Trương An Ngạn cũng không thể dùng nổi.
Phải dùng biện pháp gì để quỷ nước không kéo dài liên miên với Trương An Ngạn?
Ngô Gia ở bên ngoài lo lắng suông, nhìn quỷ nước bị Trương An Ngạn đánh nằm trên mặt đất, đụng tới đường vẽ bằng máu của trận đồ sẽ bị bỏng rát tới la to, linh cơ vừa xuất hiện, liền bay nhanh tới lá bùa mình đặt ở đầu trận tuyến, xé nó xuống.
Cái gọi là bày trận, coi trọng nhất là vật cân bằng cấu tạo của trận, hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được. Thiếu một thứ, âm dương sẽ không xung khắc có thể phá hư lực lượng trong trận. Lá bùa thủ trận cũng thế, nếu ở một vị trí nào đó thiếu một cái, sẽ tạo sự mất cân đối bên trong trận, lá bùa thủ trận sẽ phát huy hoàn toàn sự phản tác dụng.
Lúc Ngô Gia xé lá bùa kia, khí bên trong trận toàn bộ thay đổi, Trương An Ngạn giật mình. Thổ trận luôn gây áp lực cho quỷ nước bị phá, nó nhanh chóng phản ứng cực nhanh vọt lại lỗ hổng ở phía Ngô Gia.
Trương An Ngạn ở phía sau là to, “Ngô Gia!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.