Chương 18
Thanh Mân
20/07/2021
7:00
Ngô Gia sớm có phòng bị, cậu thuận thế lùi về sau một bước, lúc quỷ nước xông tới đã đem lá bùa dán trở lại.
Đối với loại quỷ nước có trình độ này, sử dụng bùa thế này thật ra cũng không có tác dụng lớn gì, nhưng mục đích của Ngô Gia là kéo dài thời gian. Quỷ nước ở trong nước càng lâu, sát khí sẽ càng yếu, lá bùa tràn đầy dương khí thế này sẽ làm tiêu hao sát khí của nó.
Nhưng quỷ nước chỉ sửa động tác một tí lại nhanh chóng đánh tới phía Ngô Gia, Ngô Gia vừa trốn vừa nghĩ, muốn tìm vật gì đó hạn chế hành động của nó.
Ngô Gia bắt đầu hối hận, sớm thế này hai người bọn họ cần gì nóng vội như vậy, nếu rõ được tình huống thì đi về lấy một vài món đồ càng tốt hơn vật lộ tay không như thế này.
Thứ này cũng không lợi hại gì lắm, rõ ràng nuôi thi không thành thục, so với quỷ giếng linh hoạt, nó chỉ biết phun thi khí mà thôi, chỉ là cậu ngoại trừ lá bùa, tay không tấc sắt, có thể trấn áp nhưng lại không thể trừ quỷ.
Trương An Ngạn từ bên trong chạy ra, muốn tới giúp Ngô Gia, không nghĩ tới lúc này cách đó không xa bất ngờ bay tới thứ gì đó, trực tiếp đánh lên người quỷ nước, cùng lúc đó quỷ nước la to một tiếng gục trên mặt đất.
“Bạn đồng chí nhỏ này, trừ quỷ không thể nóng vội nha!”
Tâm Ngô Gia nói giọng nói này sao lại quen tai thẻ, từ nơi phát ra tiếng nói lại là tên bảo vệ béo kia.
Ngô Gia kinh ngạc nói: “Chú sao ở chỗ này vậy?”
Bảo vệ kia xua tay là lớn: “Nhìn phía trước!”
Ngô Gia hoảng hồn, vội vã quay đầu, bỗng cảm giác trước mắt lung lay, một mùi tanh tưởi ập vào trước mặt, cậu còn chưa phản ứng ọp đã bị người kéo về phía sau. Ngô Gia lung lay một chút, khi hoàn hồn lại quỷ nước kia đã bị Trương An Ngạn đá về phía sau, nhất thời bị té trên mặt đất lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngô Gia vội vàng chạy tới xem tình hình của Trương An Ngạn, chỉ thấy cánh tay của anh bị sưng đỏ một vùng lớn, trên làn da thậm chí còn biến đen, diện tích màu đen ủa còn đang không ngừng khuếch tán ra ngoài, rõ ràng lạ bị thi khí phun trúng rồi. Ngô Gia lo lắng cho Trương An Ngạn, Trương An Ngạn lại nhàn nhạt nhìn cậu không tiếng đông đẩy cậu cách mình ra.
Ngô Gia có chút ngơ, trong lòng nói làm gì vậy, đang muốn hỏi lại Trương An Ngạn, đã nghe thấy bảo vệ ở bên cạnh la lên: “Tôi nói hai người các người lúc này đừng có liếc mắt đưa tình nữa, tập trung chính sự có được không?!”
Ngô Gia bị nói làm hơi xấu hổ, nhanh chóng buông Trương An Ngạn ra quay đầu lại. Quỷ nước kia còn ở đằng kia như hổ tình lòi, cậu cũng không được phân tâm. Hiện tại là 1 đấu 3, thứ kia sẽ càng cẩn thận thêm. Ba người không dám lơ là, bảo vệ lấy trong túi của mình ra một thanh kiếm gỗ đào đưa cho Ngô Gia, lại cầm dao găm răng chó đưa cho Trương An Ngạn.
Trương An Ngạn cầm dao găm thử vài nhát, cảm thấy dùng thuận tay, cho nên gật đầu với bảo vệ, nói cám ơn.
Quỷ nước kia nhìn Trương An Ngạn cùng Ngô Gia cầm vũ khí, càng thêm tức giận, hàm nhẹ nhào tới. Không có thổ trận áp chế, động tác của nó càng linh hoạt dũng mãnh hơn, bảo vệ dẫn đầu đón lấy, ném ba lá bùa ra, quỷ nước kia xoay người tránh thoát, lại bị dao găm của Trương An Ngạn thuận thế đâm ra, quỷ nước trốn không kịp bị đâm trúng, tức khắc miệng vết thương bị toét ra, đau đến nổi lăn lộn trên đất hai vòng.
Trương An Ngạn cũng không bỏ qua chốn, phương hướng dưới chân biến đổi, nhanh chóng vọt tới. Quỷ nước từ trên mặt đất bò dậy không né đi, hơn nữa dưới tác động của sát khí nửa năm nay, quỷ nước đã không còn bộ dáng học sinh kia nữa, hàm răng sắc nhọn, làn da tái nhợt nhưng lại đầy cơ bắp, xương tay rõ ràng đã bị biến hình, móng tay lại rất dài.
Nó nâng tay lên, móng tay dài cắt không khí lao tới phía Trương An Ngạn, Trương An Ngạn khom lưng trốn thoát, quỷ nước lại mở lớn miệng muốn cắn về phía Trương An Ngạn, Trương An Ngạn quơ tay dùng dao găm xoẹt qua, giữ chặt được hàm răng của nó, mà thừa dịp nó không thể ra đòn, dùng khuỷu tay huých về phía bên phải một chút, quỷ nước bị đánh đầu vẹo sang một bên, hàm răng cứng rắn bị dao găm làm gãy một cái, máu từ trong miệng chảy xuống mái tóc đen. Trương An Ngạn nhấc chân đá nó ngã sang một bên rồi bò dậy.
Bảo vệ béo bên cạnh cũng không rảnh rỗi, ngay lúc đó lấy một nhánh cây bắt đầu lần nữa vẽ trận trên mặt đất. Ngô Gia thì lúc Trương An Ngạn và quỷ nước dây dưa chiến đấu thì vọt tới bên hồ.
Quỷ nước đã lên bờ lâu như vậy, thứ chuyển cho nó sát khí căn bản không được bao nhiêu, vậy nơi nồng nặc sát khí nhất đang ở nơi đâu?
Ngô Gia thủ thế đi vòng quanh hồ một vòng, sát khí gần như che kín toàn bộ mặt hồ, Ngô Gia quay đầu lại nhìn Trương An Ngạn bên kia, lại đi vòng quanh hồ vài vòng.
Trong nước rốt cuộc có thứ gì? Hoa sen quá nhiều, Ngô Gia không thấy rõ dưới nước, cậu khom lưng cầm kiếm gỗ đào muốn đẩy mấy đoá ra, lại không nghĩ tới quỷ nước ở phía sau lại chuyển hướng chạy nhanh về phía Ngô Gia.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Trương An Ngạn không đoán được việc quỷ nước sẽ bất ngờ thay đổi công kích Ng Gia, Ngô Gia cũng không kịp phòng bị, lúc quay đầu cảm thấy có một luồng sát khí ập tới, đã thấy quỷ nước vọt tới trước mặt. Ngô Gia trong nháy mắt như nghe thấy tiểu quỷ trong hắc kim đồng loạt la to bên tai mình: “Tới!” Thời điểm gấp bách, Ngô Gia chỉ kịp giơ kiếm gỗ đào chắn một chút, kiếm gỗ đào này của bảo vệ, Ngô Gia lúc cầm trên tay đã nhìn qua, làm một cây kiếm cũ, hơn nữa dùng cũng lâu năm, dương khí rất nhiều, cho dù quỷ nước không sợ, nhưng lần này hẳn cũng không làm gì được Ngô Gia.
Nhưng không nghĩ tới quỷ nước bị kiếm gỗ đào làm cho bỏng rát cũng không lùi bước, ngược lại mở rộng móng vuốt cào lấy Ngô Gia, Ngô Gia tránh không kịp chỉ có thể nhảy xuống dưới nước, quỷ nước cũng đồng thời nhảy xuống theo.
Ngô Gia thấy quỷ nu óc nhảy xuống nháy mắt thầm nói không tốt, trên bờ đã linh hoạt như vậy rồi, ở dứoi nu óc nhất định càng giống như hổ thêm cánh. Nhưng cậu cũng chỉ nghĩ trong vài giây, ngay sau đó cả người đã rơi vào trong nước, từng bọt nước bắn lên, Ngô Gia theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng rất nhanh, eo đã bị một đôi tay giữ chặt kéo đi.
Ngô Gia không thể tránh khỏi, miên cưỡng nhìn xuống phía dưới, chớp mắt đã thấy quỷ nước đang ghé trước ngực mình, tóc ở trong nước chuyển động, đôi mắt đỏ đậm như sáng lên, khoé miệng mở lớn, cả khuôn mặt càng thêm vặn vẹo. Ngô Gia sợ tới mức nghẹn họng, cả mồm lại bị sặc nước, càng sặc càng khó thở, tay chân bắt đầu khưo lung tung. Nhưng cánh tay trên eo vẫn giữ chặt, Ngô Gia cảm thấy tất cả nước như đi vào miệng mình, ngực từng cơn đau đớn, chưa được bao lâu, Ngô Gia bắt đầu cảm thấy có chút mê man, nhóm tiểu quỷ giống như đang nợ cái gì đó, nhưng Ngô Gia không nghe rõ, tiếng nói cách một tầng nước hư hư ảo ảo, tay chân cậu không còn sức nữa, mặc kệ quỷ nước kia kéo cậu ngày càng sâu.
Dưới nước rất tối, sát khí lại nặng, trong nước hầu như không có cá tôm hay cây cỏ gì. Ngô Gia bắt đầu co giật, đại não trống rỗng, hoảng loạn nghĩ: Xong đời, mình vừa bị quỷ nước bắt Trương An Ngạn đã tức giận như vậy, nếu hiện tại bản thân chết đuối thì làm sao bây giờ?
Thân thể cậu theo từng gợn nước di chuyển, lúc gần như mất đi tri giác lại cảm thấy sức dùng trên eo mình thả lỏng, sau đó đã bị một người khác nhanh chóng kéo ra khỏi mặt nước.
Ngô Gia hít ra thở vào không dừng, cậu cảm thấy trong bụng của mình toàn là nước, khiến cậu rất khó thở. Trương An Ngạn kéo cậu lên bờ, bắt đầu ấn lấy ngực của cậu, nắm mũi bắt đầu hô hấp nhân tạo. Lặp lại vài lần, Ngô Gia liền muốn sặc nước, dạ dày quay cuồng, căng lên khó chịu, Ngô Gia nhíu mày cong người phun ra toàn bộ nước, đại não cùng cổ họng và lỗ mũi đều đau rát.
Cậu lúc này mới bắt đầu sợ hãi, tay lôi kéo quần áo của Trương An Ngạn không tự chủ được run rẩy.
Sát khí còn ở đó, nhưng quỷ nước cũng không trở ra, Ngô Gia không biết có phải nó đã bị Trương An Ngạn một dao đoạt mạng, cậu vùi đầu trước ngực Trương An Ngạn, dừng vài giây mới nghẹn ngào nói: “Hoa sen, là hoa sen không đúng.”
“Sát khí trong nước lớn như vậy, không có thứ gì có thể sống dưới nước… nhưng hoa sen lại nở quá nhiều.”
“Chân chính quậy phá, là hoa sen.”
Cùng lúc tiếng nói Ngô Gia vừa dứt, tất cả hoa sen trên mặt nước đều nở rộ.
Ngô Gia sớm có phòng bị, cậu thuận thế lùi về sau một bước, lúc quỷ nước xông tới đã đem lá bùa dán trở lại.
Đối với loại quỷ nước có trình độ này, sử dụng bùa thế này thật ra cũng không có tác dụng lớn gì, nhưng mục đích của Ngô Gia là kéo dài thời gian. Quỷ nước ở trong nước càng lâu, sát khí sẽ càng yếu, lá bùa tràn đầy dương khí thế này sẽ làm tiêu hao sát khí của nó.
Nhưng quỷ nước chỉ sửa động tác một tí lại nhanh chóng đánh tới phía Ngô Gia, Ngô Gia vừa trốn vừa nghĩ, muốn tìm vật gì đó hạn chế hành động của nó.
Ngô Gia bắt đầu hối hận, sớm thế này hai người bọn họ cần gì nóng vội như vậy, nếu rõ được tình huống thì đi về lấy một vài món đồ càng tốt hơn vật lộ tay không như thế này.
Thứ này cũng không lợi hại gì lắm, rõ ràng nuôi thi không thành thục, so với quỷ giếng linh hoạt, nó chỉ biết phun thi khí mà thôi, chỉ là cậu ngoại trừ lá bùa, tay không tấc sắt, có thể trấn áp nhưng lại không thể trừ quỷ.
Trương An Ngạn từ bên trong chạy ra, muốn tới giúp Ngô Gia, không nghĩ tới lúc này cách đó không xa bất ngờ bay tới thứ gì đó, trực tiếp đánh lên người quỷ nước, cùng lúc đó quỷ nước la to một tiếng gục trên mặt đất.
“Bạn đồng chí nhỏ này, trừ quỷ không thể nóng vội nha!”
Tâm Ngô Gia nói giọng nói này sao lại quen tai thẻ, từ nơi phát ra tiếng nói lại là tên bảo vệ béo kia.
Ngô Gia kinh ngạc nói: “Chú sao ở chỗ này vậy?”
Bảo vệ kia xua tay là lớn: “Nhìn phía trước!”
Ngô Gia hoảng hồn, vội vã quay đầu, bỗng cảm giác trước mắt lung lay, một mùi tanh tưởi ập vào trước mặt, cậu còn chưa phản ứng ọp đã bị người kéo về phía sau. Ngô Gia lung lay một chút, khi hoàn hồn lại quỷ nước kia đã bị Trương An Ngạn đá về phía sau, nhất thời bị té trên mặt đất lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngô Gia vội vàng chạy tới xem tình hình của Trương An Ngạn, chỉ thấy cánh tay của anh bị sưng đỏ một vùng lớn, trên làn da thậm chí còn biến đen, diện tích màu đen ủa còn đang không ngừng khuếch tán ra ngoài, rõ ràng lạ bị thi khí phun trúng rồi. Ngô Gia lo lắng cho Trương An Ngạn, Trương An Ngạn lại nhàn nhạt nhìn cậu không tiếng đông đẩy cậu cách mình ra.
Ngô Gia có chút ngơ, trong lòng nói làm gì vậy, đang muốn hỏi lại Trương An Ngạn, đã nghe thấy bảo vệ ở bên cạnh la lên: “Tôi nói hai người các người lúc này đừng có liếc mắt đưa tình nữa, tập trung chính sự có được không?!”
Ngô Gia bị nói làm hơi xấu hổ, nhanh chóng buông Trương An Ngạn ra quay đầu lại. Quỷ nước kia còn ở đằng kia như hổ tình lòi, cậu cũng không được phân tâm. Hiện tại là 1 đấu 3, thứ kia sẽ càng cẩn thận thêm. Ba người không dám lơ là, bảo vệ lấy trong túi của mình ra một thanh kiếm gỗ đào đưa cho Ngô Gia, lại cầm dao găm răng chó đưa cho Trương An Ngạn.
Trương An Ngạn cầm dao găm thử vài nhát, cảm thấy dùng thuận tay, cho nên gật đầu với bảo vệ, nói cám ơn.
Quỷ nước kia nhìn Trương An Ngạn cùng Ngô Gia cầm vũ khí, càng thêm tức giận, hàm nhẹ nhào tới. Không có thổ trận áp chế, động tác của nó càng linh hoạt dũng mãnh hơn, bảo vệ dẫn đầu đón lấy, ném ba lá bùa ra, quỷ nước kia xoay người tránh thoát, lại bị dao găm của Trương An Ngạn thuận thế đâm ra, quỷ nước trốn không kịp bị đâm trúng, tức khắc miệng vết thương bị toét ra, đau đến nổi lăn lộn trên đất hai vòng.
Trương An Ngạn cũng không bỏ qua chốn, phương hướng dưới chân biến đổi, nhanh chóng vọt tới. Quỷ nước từ trên mặt đất bò dậy không né đi, hơn nữa dưới tác động của sát khí nửa năm nay, quỷ nước đã không còn bộ dáng học sinh kia nữa, hàm răng sắc nhọn, làn da tái nhợt nhưng lại đầy cơ bắp, xương tay rõ ràng đã bị biến hình, móng tay lại rất dài.
Nó nâng tay lên, móng tay dài cắt không khí lao tới phía Trương An Ngạn, Trương An Ngạn khom lưng trốn thoát, quỷ nước lại mở lớn miệng muốn cắn về phía Trương An Ngạn, Trương An Ngạn quơ tay dùng dao găm xoẹt qua, giữ chặt được hàm răng của nó, mà thừa dịp nó không thể ra đòn, dùng khuỷu tay huých về phía bên phải một chút, quỷ nước bị đánh đầu vẹo sang một bên, hàm răng cứng rắn bị dao găm làm gãy một cái, máu từ trong miệng chảy xuống mái tóc đen. Trương An Ngạn nhấc chân đá nó ngã sang một bên rồi bò dậy.
Bảo vệ béo bên cạnh cũng không rảnh rỗi, ngay lúc đó lấy một nhánh cây bắt đầu lần nữa vẽ trận trên mặt đất. Ngô Gia thì lúc Trương An Ngạn và quỷ nước dây dưa chiến đấu thì vọt tới bên hồ.
Quỷ nước đã lên bờ lâu như vậy, thứ chuyển cho nó sát khí căn bản không được bao nhiêu, vậy nơi nồng nặc sát khí nhất đang ở nơi đâu?
Ngô Gia thủ thế đi vòng quanh hồ một vòng, sát khí gần như che kín toàn bộ mặt hồ, Ngô Gia quay đầu lại nhìn Trương An Ngạn bên kia, lại đi vòng quanh hồ vài vòng.
Trong nước rốt cuộc có thứ gì? Hoa sen quá nhiều, Ngô Gia không thấy rõ dưới nước, cậu khom lưng cầm kiếm gỗ đào muốn đẩy mấy đoá ra, lại không nghĩ tới quỷ nước ở phía sau lại chuyển hướng chạy nhanh về phía Ngô Gia.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Trương An Ngạn không đoán được việc quỷ nước sẽ bất ngờ thay đổi công kích Ng Gia, Ngô Gia cũng không kịp phòng bị, lúc quay đầu cảm thấy có một luồng sát khí ập tới, đã thấy quỷ nước vọt tới trước mặt. Ngô Gia trong nháy mắt như nghe thấy tiểu quỷ trong hắc kim đồng loạt la to bên tai mình: “Tới!” Thời điểm gấp bách, Ngô Gia chỉ kịp giơ kiếm gỗ đào chắn một chút, kiếm gỗ đào này của bảo vệ, Ngô Gia lúc cầm trên tay đã nhìn qua, làm một cây kiếm cũ, hơn nữa dùng cũng lâu năm, dương khí rất nhiều, cho dù quỷ nước không sợ, nhưng lần này hẳn cũng không làm gì được Ngô Gia.
Nhưng không nghĩ tới quỷ nước bị kiếm gỗ đào làm cho bỏng rát cũng không lùi bước, ngược lại mở rộng móng vuốt cào lấy Ngô Gia, Ngô Gia tránh không kịp chỉ có thể nhảy xuống dưới nước, quỷ nước cũng đồng thời nhảy xuống theo.
Ngô Gia thấy quỷ nu óc nhảy xuống nháy mắt thầm nói không tốt, trên bờ đã linh hoạt như vậy rồi, ở dứoi nu óc nhất định càng giống như hổ thêm cánh. Nhưng cậu cũng chỉ nghĩ trong vài giây, ngay sau đó cả người đã rơi vào trong nước, từng bọt nước bắn lên, Ngô Gia theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng rất nhanh, eo đã bị một đôi tay giữ chặt kéo đi.
Ngô Gia không thể tránh khỏi, miên cưỡng nhìn xuống phía dưới, chớp mắt đã thấy quỷ nước đang ghé trước ngực mình, tóc ở trong nước chuyển động, đôi mắt đỏ đậm như sáng lên, khoé miệng mở lớn, cả khuôn mặt càng thêm vặn vẹo. Ngô Gia sợ tới mức nghẹn họng, cả mồm lại bị sặc nước, càng sặc càng khó thở, tay chân bắt đầu khưo lung tung. Nhưng cánh tay trên eo vẫn giữ chặt, Ngô Gia cảm thấy tất cả nước như đi vào miệng mình, ngực từng cơn đau đớn, chưa được bao lâu, Ngô Gia bắt đầu cảm thấy có chút mê man, nhóm tiểu quỷ giống như đang nợ cái gì đó, nhưng Ngô Gia không nghe rõ, tiếng nói cách một tầng nước hư hư ảo ảo, tay chân cậu không còn sức nữa, mặc kệ quỷ nước kia kéo cậu ngày càng sâu.
Dưới nước rất tối, sát khí lại nặng, trong nước hầu như không có cá tôm hay cây cỏ gì. Ngô Gia bắt đầu co giật, đại não trống rỗng, hoảng loạn nghĩ: Xong đời, mình vừa bị quỷ nước bắt Trương An Ngạn đã tức giận như vậy, nếu hiện tại bản thân chết đuối thì làm sao bây giờ?
Thân thể cậu theo từng gợn nước di chuyển, lúc gần như mất đi tri giác lại cảm thấy sức dùng trên eo mình thả lỏng, sau đó đã bị một người khác nhanh chóng kéo ra khỏi mặt nước.
Ngô Gia hít ra thở vào không dừng, cậu cảm thấy trong bụng của mình toàn là nước, khiến cậu rất khó thở. Trương An Ngạn kéo cậu lên bờ, bắt đầu ấn lấy ngực của cậu, nắm mũi bắt đầu hô hấp nhân tạo. Lặp lại vài lần, Ngô Gia liền muốn sặc nước, dạ dày quay cuồng, căng lên khó chịu, Ngô Gia nhíu mày cong người phun ra toàn bộ nước, đại não cùng cổ họng và lỗ mũi đều đau rát.
Cậu lúc này mới bắt đầu sợ hãi, tay lôi kéo quần áo của Trương An Ngạn không tự chủ được run rẩy.
Sát khí còn ở đó, nhưng quỷ nước cũng không trở ra, Ngô Gia không biết có phải nó đã bị Trương An Ngạn một dao đoạt mạng, cậu vùi đầu trước ngực Trương An Ngạn, dừng vài giây mới nghẹn ngào nói: “Hoa sen, là hoa sen không đúng.”
“Sát khí trong nước lớn như vậy, không có thứ gì có thể sống dưới nước… nhưng hoa sen lại nở quá nhiều.”
“Chân chính quậy phá, là hoa sen.”
Cùng lúc tiếng nói Ngô Gia vừa dứt, tất cả hoa sen trên mặt nước đều nở rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.