Chương 37: Ngựa trắng
Đả Tự Cơ
22/11/2024
Cũng vào một chiều mùa hè tháng năm như hôm nay, Thẩm Thiêm nhận được tin nhắn của Tần Tranh vào năm ngoái.
Thời tiết Mexico cho cảm giác nhiệt độ nơi ấy cao hơn Iceland rất nhiều. Nhưng xét ra Mexico vẫn là một địa điểm du lịch nghỉ mát tuyệt vời.
Là thủ đô của hợp chủng quốc Mexico, thành phố Mexico được bao quanh bởi những khu đô thị có độ cao so với mặt nước biển cao nhất thế giới, mà cũng đồng thời là những thành phố không ngủ lâu đời nhất Tây bán cầu. Nơi đây tập trung gần một nửa tỉ trọng ngành công nghiệp thương mại và trên một nửa ngành dịch vụ và tài chính của cả nước.
Vào thế kỷ XVI, những nhà phát kiến Tây Ban Nha đã xây dựng lại thành phố này từ đống đổ nát sau khi đánh bại nền văn minh đế quốc Aztec thổ dân da đỏ. Hàng mấy trăm năm sau, nền văn minh Maya, tàn tích người da đỏ, những giáo đường châu Âu và các tòa nhà chọc trời đã cùng dệt nên một thành phố rực rỡ, phong phú và đậm đà bản sắc. Đi cùng phát triển kinh tế, bùng nổ dân số, gánh nặng giao thông hạ tầng tồn tại ở khắp nơi càng khiến cho thành phố hiện đại phồn vinh này mang vẻ đẹp mâu thuẫn của sự chen chúc quá độ.
Sau khi rời khỏi Oslo tiệm cận cực Bắc, Thẩm Thiêm đã hết sức phấn khởi trước khung cảnh sôi nổi và nồng nhiệt khiến người ta gần như mê muội này trong khoảng thời gian rất dài.
Thành phố Mexico cách Los Angeles 2.490 cây số theo đường chim bay và thời gian bay trung bình khoảng độ 3,5 tiếng.
Thẩm Thiêm đang mua burrito gà ở một quán nhỏ, anh kéo mũ che nắng rộng vành, khi nhận được tin nhắn Tần Tranh hiện trên pop-up điện thoại, anh đã lập tức tìm kiếm nội dung.
Khi hai chữ "Sa Hoàng" hiện lên, ly coca của nữ du khách kế bên bị bóp dúm tung tóe vương vãi giữa tiếng hô hoán kinh hoảng và tiếng cười. Thẩm Thiêm run run đứng đó, trong cơn hoảng hốt anh đã tưởng mình bị say nắng giữa lòng thành phố Mexico bốn mùa ôn dịu như ngày xuân này.
Thứ Tần Tranh gửi là thư mời tham dự lễ tốt nghiệp có ký tên "Đại học Nam California", hình thức và từ ngữ rất trang trọng.
Nhìn có vẻ là tin nhắn hàng loạt.
Thẩm Thiêm khẽ khàng thở ra, không yên lòng cầm ly coca của mình, cắn ống hút. Đang khi chuẩn bị vờ như không thấy ấn tắt khung chat đi, giao diện chợt thay đổi, người bên kia gửi tin nhắn mới: "Không phải nhắn hàng loạt, anh có tới không?"
Mới đầu có thể muốn tới, cơ mà bị em gán cho cái nghĩa ấy ——
Thẩm Thiêm không chút do dự mở app máy ảnh lên, nhằm ngay chủ quán thoăn thoắn cuộn burrito, zoom lớn lên, chụp, gửi đi, kèm chú thích: Không đến kịp, chúc em vui vẻ từ phương xa.
Mười phút sau, Thẩm Thiêm trên tay đã không còn ly coca, anh cũng không hề lấy burrito mà lời khỏi quảng trường lúc nhận được câu trả lời của Tần Tranh.
"Được." Vẫn ngắn gọn như thường lệ.
Mới đầu đúng là không đến kịp thật.
Hôm ấy Thẩm Thiêm vừa bay đến thành phố Mexico sau khi quá cảnh ở Florence, còn chưa hết jet lag đã trông thấy biển cho thuê ô tô với dòng chữ "Tiến thẳng đến San Francisco", bỗng nghĩ đây chắc chắn là mấy tay sứ giả cải trang xuống đây câu hồn tiền bạc lẫn cái mạng này. Huống hồ hành trình lần này Thẩm Thiêm đã chờ mong và lên kế hoạch từ rất lâu, chỗ ở đã đặt trước cả tuần rồi. Mà lễ tốt nghiệp của Tần Tranh lại ngay ngày mai, không thể nào đến kịp nổi.
Nhưng tại khoảnh khắc đăng ký thủ tục xong xuôi sau gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ không ngủ, ngáp dài, vẫn buồn ngủ ngồi thẫn thờ trong phòng chờ máy bay, lúc Thẩm Thiêm giật mình nhận ra bản thân vừa làm gì, đến chính bản thân anh cũng phải hoảng hốt mở to mắt, thình lình tỉnh táo ngoảnh lại nhìn màn hình nhấp nháy vang tiếng thông bao không ngớt.
Trên tấm bảng ấy, điểm đến thời gian chuyến bay quốc tế cất cánh gần nhất quá dễ thấy —— Los Angeles, thành phố của những thiên thần.
Thẩm Thiêm chớp chớp đôi mắt thiếu ngủ ngẩn người giây lát, sợi dây suýt nữa đứt phựt trong đầu chợt buông lỏng, khiến anh sa vào dòng suy nghĩ trong mịt mùng rối loạn.
Đương nhiên, không nghĩ ra gì cả. Thẩm Thiêm quá buồn ngủ, vừa lên máy bay đã ngủ thẳng.
Bốn tiếng sau, Thẩm Thiêm đến Los Angeles không biết đã đặt chân xuống lần thứ bao nhiêu, quen thuộc tấp vào khách sạn, không buồn mở vali mà chăm chăm cắm đầu lên chiếc giường mềm mại, ngủ một giấc không dậy nổi.
Rèm cửa khách sạn không che hết nắng. Khi tia nắng tươi đẹp nơi Bờ Tây nhảy nhót trên lông mi người đàn ông, làm một bài khiêu vũ giục anh mau tỉnh giấc. Thẩm Thiêm đã hoàn toàn mất nhận thức về thời gian thình lình mở mắt, nhìn bầu trời xanh trong chỉ cần chạm tay là có được cứ ngỡ mình đã ngủ ròng rã một ngày một đêm.
Mà thật ra anh mới chỉ bất tỉnh trên chiếc giường này ba tiếng đồng hồ.
Khi gom mớ xương cốt tê liệt sắp không thuộc về thân xác này về vị trí vốn có, Thẩm Thiêm ra sức bò dậy được chào đón bởi cảm giác bụng rỗng tuếch đến muộn.
Hôm ấy dự báo thời tiết sẽ nhiều mây, cơ mà độ mây mù của thành phố của những thiên thần này chỉ là vài đám mây lưa thưa giữa nền trời thăm thẳm quang đãng, màu nắng vẫn rực rỡ như mọi ngày.
Thẩm Thiêm cầm hotdog mới mua bên quán cạnh khách sạn, điện thoại trong túi áo rung lên kèm tiếng chuông —— Điện thoại đã cạn pin tự động sập nguồn trong lúc ngủ mơ đã khởi động lại sau khi được sạc đầy đủ.
Anh đứng ở đầu đường Los Angeles "nhiều mây", đeo kính râm, chậm chạp tiêu diệt bữa ăn chính đầu tiên sau khi hạ cánh ở Bắc Mỹ, đi bộ xuôi theo con đường thênh thang dễ chịu chừng hai phút, tìm thùng rác, vứt giấy gói với khăn ướt —— Làm hết chuỗi chừng ấy việc xong anh mới cầm điện thoại trong túi áo ra, bình thản cuộn lên xem lại hàng đống thông báo mình bỏ qua trong khoảng thời gian hỗn loạn vừa rồi.
Đa số là thông báo ứng dụng, một phần từ người lạ. Không có tin nhắn của Tần Tranh, đúng như dự đoán.
Thẩm Thiêm nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại ngẩn người trong chốc lát, anh chuyển sang ứng dụng đặt xe, định vị điểm đến là khuôn viên trường đại học Nam California.
"Anh cũng đi dự lễ tốt nghiệp à?" Trên đường lái xe, tài xế khơi chuyện.
"Ừm... chắc thế?"
Tài xế vội chuyển làn đường không nghe được sự chần chừ của Thẩm Thiêm, cười nói tiếp: "Người nhà anh giỏi thật. Nam California là một trong những đại học mơ ước của sinh viên ở Mỹ đấy, khó trúng tuyển lắm."
Người nhà.
Thẩm Thiêm mân mê cằm, không đáp câu nịnh hót của tài xế mà hỏi lại: "Thường lễ tốt nghiệp sẽ mới người nhà đến tham dự à?"
Khác với Oslo, thời chính anh tốt nghiệp đại học anh còn chẳng định mời Thẩm Ngọc Nhữ đến dự. Cuối cùng chỉ cầm điện thoại gọi video với bà ngoại hoàn thành nghi thức trao tặng bằng tốt nghiệp... Sao Tần Tranh lại muốn mời anh đến dự chứ?
"Đương nhiên..."
Tài xế đáp ngay không cần nghĩ ngợi, đưa mắt nhìn biểu cảm hoang mang của anh hành khách từ gương chiếu hậu. Anh ta mím môi, cẩn thận chọn lọc cách diễn đạt: "Cũng có khả năng mời một vài người rất quan trọng nào đó khác, dù sao cũng là một dịp quan trọng mà."
Đáp án này càng không khả thi.
Thẩm Thiêm nở nụ cười, không tranh luận với tài xế thêm.
Được rồi, không nghĩ nữa. Cùng lắm là cậu tổng nhà ta lạnh nhạt với người nhà mà lại không có ai khác để mời, nghĩ ngược nghĩ xuôi hình như cũng chỉ quen mỗi Thẩm Thiêm vừa rảnh rỗi mà chắc cũng ở gần đấy, nên thuận miệng mời thế thôi.
"À phải, anh biết linh vật của Nam California là gì không?" Tài xế cũng biết ý chuyển chủ đề.
Cái này Thẩm Thiêm không biết thật.
"Là một chú ngựa trắng tên Traveler và kỵ sĩ thành Troye của nó."
Tài xế lần nữa mỉm cười với Thẩm Thiêm trong gương chiếu hậu.
Khác với ban nãy, nụ cười của anh chàng tài xế trở nên ôn hòa và không ngoan thêm gấp bội, khác nào linh hồn bỗng nhiên bị kỵ sĩ thành Troye chiếm giữ. Người đàn ông nọ bí hiểm nói một phép ẩn dụ với Thẩm Thiêm: "Đại học Nam California luôn hy vọng mỗi sinh viên của ngôi trường này sẽ luôn giữ lòng kiên định tiến về phía trước, dũng cảm trí tuệ và tràn trề sức sống. Tôi cũng chúc cho cậu sinh viên anh sắp gặp đây cũng đã trở thành một chiến binh La Mã đúng nghĩa."
#
Sẽ như thế, hắn hẳn nhiên sẽ trở thành một người như thế.
Từ rất lâu về trước, vào thời khắc gặp gỡ Tần Tranh lần đầu tiên, hắn cũng đã là một đức vua hợp cách.
#
Trung tâm khuôn viên đại học Nam California được gọi với cái tên Park Campus. Nó nằm trong khối Liberal Arts tọa lạc tại trung tâm thành phố Los Angeles, với lịch sử lâu đời, môi trường tuyệt vời, bộ phim Forrest Gump đã lấy bối cảnh quay ở ngôi trường này.
Mặc dù bản thân anh đã từng trải nghiệm, nhưng khi Thẩm Thiêm ôm linh vật của trường dạo quanh khuôn viên, nhìn những sinh viên mặc lễ phục tốt nghiệp đẹp đẽ, tay ôm những bó hoa đếm không xuể, trên gương mặt là một trong nụ cười hạnh phúc và tươi tắn nhất đời, tung tăng khắp các ngõ ngách sân trường với người thân và bè bạn chụp ảnh. Còn anh thì tháo kính râm xuống trong cái nắng chiều rạng rỡ bên bờ Tây, khẽ nhếch môi trong bầu khí tươi vui này, lòng không kìm được nảy sinh cảm giác có lẽ mang tên "khao khát".
Có lẽ vì Oslo quá lạnh quá, lễ tốt nghiệp của Thẩm Thiêm không có hương cỏ cây xanh tươi, và cũng vì anh không có người thân chụp hình cùng nên lúc ấy chẳng hề cảm thấy, sau này thỉnh thoảng nghĩ lại cũng thấy đâu đó một chút tiếc nuối...
Tóm lại, Thẩm Thiêm rất vui khi được hiện diện nơi đây —— Tại giây phút này, mặt trời Los Angeles không hề kém sắc và cũng không thua gì mặt trời ở Mexico.
Chỉ tiếc là anh đã đến quá muộn, lễ tốt nghiệp của trường đã bắt đầu từ tám giờ rưỡi sáng. Thẩm Thiêm không chỉ bỏ lỡ bài phát biểu quan trọng của nhà vô địch Olympic nào đó mà còn ngủ qua cả nghi thức trao bằng tốt nghiệp.
Thật đáng tiếc. Cơ mà nói thật, từ lúc quyết định đến Los Angeles đến bây giờ, Thẩm Thiêm hoàn toàn không có ý định nói cho Tần Tranh biết mình đến.
Xem chuyến đi như một đoạn nhạc dạo ngắn, trên đường về sẽ ăn một bữa kiểu Mỹ, ngủ một giấc thật ngon rồi ngày mai quay về Mexico rồi ghé thăm Palacio de Bellas Artes hôm qua chưa kịp đến.
Cứ coi như là một đoạn nhạc dạo ngắn trên đường.
"Qin Zheng!" (Tần Tranh)
Sau lưng bỗng có tiếng hô cái tên mà Thẩm Thiêm không thể quen thuộc hơn.
Xác suất của nghe sai, nói nhầm, trùng tên, cái nào cao hơn?
Thẩm Thiêm thậm chí không kịp suy nghĩ vấn đề ấy, anh đứng trên bãi cỏ ngoảnh đầu. Dưới bóng râm của cổng vòm cách đó chừng mươi mét, chỉ cần một cái liếc mắt anh đã nhận ra một người duy nhất lẫn giữa đám người mặc cùng một kiểu lễ phục.
Hết cách thôi, Tần Tranh đúng thật quá nổi bật.
Cao ráo và điển trai, người châu Á sẽ luôn nổi bật lên giữa khuôn mẫu những người đàn ông cao to Âu Mỹ choáng ngợp, và khí chất rất đặc biệt của hắn mà đến cả đối thủ sống chết cũng phải sẵn sàng kề vai sát cánh, nhìn nhau nở nụ cười quên hết thù oán. Cậu tổng vẫn kiệm lời trầm tĩnh như bao lần, nhưng độ nổi tiếng của hắn cũng vượt xa tưởng tượng như thế.
Có lẽ sinh viên Nam California nào cũng muốn chụp ảnh cùng cậu đẹp trai với mái tóc đen tuyền và gương mặt mang nét hơi hướng phương Đông cổ điển này.
Nhìn Tần Tranh, người vừa vinh dự nhận được danh hiệu "linh vật mới của Nam California" đang chụp ảnh chung cùng các bạn cùng khóa có quen có lạ với vẻ mặt ôn hòa (hoặc cũng có thể là ngơ ngác) hết lượt này đến lượt nọ. Thẩm Thiêm không nhịn được cười giơ điện thoại lên, cũng ghi lại hình ảnh Tần Tranh ở một góc độ khác.
Đức vua được vây quanh bởi đám đông, hoa và màu nắng.
Thấy thái độ mất tập trung của đức vua, có lẽ giờ anh trà trộn thành du khách tới gần chụp chắc cũng không bị phát hiện —— Suy nghĩ ngây thơ nọ chỉ ở trong đầu anh được một giây, sau đó bị Thẩm Thiêm vứt phăng vào đống ve chai vì quá ấu trĩ.
"Haha, xin chào các tiểu thư xinh đẹp."
Anh gọi mấy cô gái vừa đi qua.
Dưới bầu trời quang đãng không mấy của Nam California, Thẩm Thiêm chớp chớp mắt, mỉm cười lắc lư gấu bông ngựa trắng trong tay: "Liệu tôi có vinh hạnh làm phiền các em làm người đưa tin giúp tôi được không?"
#
"Bởi thế."
Một năm sau, tại nơi chốn cách mùa hạ Los Angeles 7 giờ đồng hồ, vào một chiều mây đen phủ lấp Reykjavik giữa hạ, cạnh khung cửa sổ màu lam trưng hàng nến thủ công giữa căn phòng tinh tươm gọn ghẽ; Tần Tranh ngay khoảnh khắc cầm lấy Traveler từ tay cô bạn học nọ đã nhận ra "Anh đi rồi", vẫn nhớ rất rõ ràng đêm hôm ấy Thẩm Thiêm đã đăng tấm hình ghi lại cảnh đêm Plaza de la Constitución ở thành phố Mexico trên vòng bạn bè.
Và một năm sau ngày hôm ấy, Tần Tranh nhìn Thẩm Thiêm dường như không thể trốn thoát mình thêm, khẽ mấp máy môi, đặt câu hỏi chắc chắn: "Hai ngày hôm đó anh bay tổng cộng bao nhiêu chuyến?"
Thẩm Thiêm chợt bật cười.
Người đàn ông hếch cằm, rũ đôi mắt khép hờ ở trước mặt mình.
Rõ ràng ban đầu Thẩm Thiêm mới là người không thể nói nổi câu nào, nhưng thoắt cái đã nắm lại quyền chủ động cách nhẹ tênh.
"Em còn nhớ mấy cô gái nọ đã nói gì với em không?" Thẩm Thiêm không trả lời mà hỏi lại.
Tần Tranh gật khẽ, đôi mắt không hề nhúc nhích, chăm chú đến tưởng như cả quãng đời về sau trong đôi mắt này chỉ có riêng mình Thẩm Thiêm ngự trị.
Đương nhiên Tần Tranh nhớ rất rõ. Lễ tốt nghiệp cũng là một kỷ niệm đặc biệt với hắn, mọi người vui vẻ cười chạy đến khoác vai hắn chụp hình chung, những lời chúc phúc không chỉ dừng lại ở đơn giản mấy chữ "Chúc mừng tốt nghiệp".
Hôm ấy Tần Tranh trở nên ôn dịu lạ thường. Hắn mặc các bạn trêu ghẹo và coi mình như vật trưng bày chụp ảnh giữa khuôn viên trường. Và khi mấy cô gái xa lạ cầm linh vật trường không thể quen thuộc hơn đi về phía mình, bỗng nhiên, Tần Tranh như cảm ứng được lệnh trời nào đó, đứng tại chỗ, trở thành tiêu điểm vây quanh của đám đông, bình thản đợi chờ một tương lai bất định sẽ đến.
Chúc mừng tốt nghiệp.
Mùa hè vui vẻ.
Họ nói.
Sợi tơ thời gian vô hình dệt nên tấm mạng chi chít trước mắt Tần Tranh, hắn vâng theo trái tim mình đưa tay, tháo gỡ mọi chướng ngại vướng mắc trên con đường phía trước. Nhưng vào khoảnh khắc mở mắt một lần nữa, giờ phút này hai người đang đứng đối diện nhau trong một căn chung cư nhỏ hẹp giữa lòng Bắc Âu. Vậy mà Tần Tranh bỗng chợt cảm giác mình đang đứng dưới mái vòm mênh mang ở Nam California.
Ánh nắng xuyên qua nhành cọ, hắn cầm lấy gấu bông ngựa trắng ngẩng đầu. Chung quanh không một bóng người, chỉ có Thẩm Thiêm vốn chẳng hề hiện diện ở nơi đó, chắp tay sau lưng, nheo mắt cười bước về phía Tần Tranh.
Anh đi đến trước mắt hắn, nâng gò má hắn, nhón chân, mơn trớn lấy vầng trán bằng chóp mũi, và in cánh môi lên giữa đôi mày.
Bây giờ, Thẩm Thiêm không mượn bất kỳ ai làm người truyền tin nữa. Nhưng dưới bóng cây Nam California, trong căn phòng mờ tối Reykjavik, Thẩm Thiêm chính miệng nói với hắn: "Chúc mừng sinh nhật em, Tần Tranh."
Chú thích
Traveller USC
Thời tiết Mexico cho cảm giác nhiệt độ nơi ấy cao hơn Iceland rất nhiều. Nhưng xét ra Mexico vẫn là một địa điểm du lịch nghỉ mát tuyệt vời.
Là thủ đô của hợp chủng quốc Mexico, thành phố Mexico được bao quanh bởi những khu đô thị có độ cao so với mặt nước biển cao nhất thế giới, mà cũng đồng thời là những thành phố không ngủ lâu đời nhất Tây bán cầu. Nơi đây tập trung gần một nửa tỉ trọng ngành công nghiệp thương mại và trên một nửa ngành dịch vụ và tài chính của cả nước.
Vào thế kỷ XVI, những nhà phát kiến Tây Ban Nha đã xây dựng lại thành phố này từ đống đổ nát sau khi đánh bại nền văn minh đế quốc Aztec thổ dân da đỏ. Hàng mấy trăm năm sau, nền văn minh Maya, tàn tích người da đỏ, những giáo đường châu Âu và các tòa nhà chọc trời đã cùng dệt nên một thành phố rực rỡ, phong phú và đậm đà bản sắc. Đi cùng phát triển kinh tế, bùng nổ dân số, gánh nặng giao thông hạ tầng tồn tại ở khắp nơi càng khiến cho thành phố hiện đại phồn vinh này mang vẻ đẹp mâu thuẫn của sự chen chúc quá độ.
Sau khi rời khỏi Oslo tiệm cận cực Bắc, Thẩm Thiêm đã hết sức phấn khởi trước khung cảnh sôi nổi và nồng nhiệt khiến người ta gần như mê muội này trong khoảng thời gian rất dài.
Thành phố Mexico cách Los Angeles 2.490 cây số theo đường chim bay và thời gian bay trung bình khoảng độ 3,5 tiếng.
Thẩm Thiêm đang mua burrito gà ở một quán nhỏ, anh kéo mũ che nắng rộng vành, khi nhận được tin nhắn Tần Tranh hiện trên pop-up điện thoại, anh đã lập tức tìm kiếm nội dung.
Khi hai chữ "Sa Hoàng" hiện lên, ly coca của nữ du khách kế bên bị bóp dúm tung tóe vương vãi giữa tiếng hô hoán kinh hoảng và tiếng cười. Thẩm Thiêm run run đứng đó, trong cơn hoảng hốt anh đã tưởng mình bị say nắng giữa lòng thành phố Mexico bốn mùa ôn dịu như ngày xuân này.
Thứ Tần Tranh gửi là thư mời tham dự lễ tốt nghiệp có ký tên "Đại học Nam California", hình thức và từ ngữ rất trang trọng.
Nhìn có vẻ là tin nhắn hàng loạt.
Thẩm Thiêm khẽ khàng thở ra, không yên lòng cầm ly coca của mình, cắn ống hút. Đang khi chuẩn bị vờ như không thấy ấn tắt khung chat đi, giao diện chợt thay đổi, người bên kia gửi tin nhắn mới: "Không phải nhắn hàng loạt, anh có tới không?"
Mới đầu có thể muốn tới, cơ mà bị em gán cho cái nghĩa ấy ——
Thẩm Thiêm không chút do dự mở app máy ảnh lên, nhằm ngay chủ quán thoăn thoắn cuộn burrito, zoom lớn lên, chụp, gửi đi, kèm chú thích: Không đến kịp, chúc em vui vẻ từ phương xa.
Mười phút sau, Thẩm Thiêm trên tay đã không còn ly coca, anh cũng không hề lấy burrito mà lời khỏi quảng trường lúc nhận được câu trả lời của Tần Tranh.
"Được." Vẫn ngắn gọn như thường lệ.
Mới đầu đúng là không đến kịp thật.
Hôm ấy Thẩm Thiêm vừa bay đến thành phố Mexico sau khi quá cảnh ở Florence, còn chưa hết jet lag đã trông thấy biển cho thuê ô tô với dòng chữ "Tiến thẳng đến San Francisco", bỗng nghĩ đây chắc chắn là mấy tay sứ giả cải trang xuống đây câu hồn tiền bạc lẫn cái mạng này. Huống hồ hành trình lần này Thẩm Thiêm đã chờ mong và lên kế hoạch từ rất lâu, chỗ ở đã đặt trước cả tuần rồi. Mà lễ tốt nghiệp của Tần Tranh lại ngay ngày mai, không thể nào đến kịp nổi.
Nhưng tại khoảnh khắc đăng ký thủ tục xong xuôi sau gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ không ngủ, ngáp dài, vẫn buồn ngủ ngồi thẫn thờ trong phòng chờ máy bay, lúc Thẩm Thiêm giật mình nhận ra bản thân vừa làm gì, đến chính bản thân anh cũng phải hoảng hốt mở to mắt, thình lình tỉnh táo ngoảnh lại nhìn màn hình nhấp nháy vang tiếng thông bao không ngớt.
Trên tấm bảng ấy, điểm đến thời gian chuyến bay quốc tế cất cánh gần nhất quá dễ thấy —— Los Angeles, thành phố của những thiên thần.
Thẩm Thiêm chớp chớp đôi mắt thiếu ngủ ngẩn người giây lát, sợi dây suýt nữa đứt phựt trong đầu chợt buông lỏng, khiến anh sa vào dòng suy nghĩ trong mịt mùng rối loạn.
Đương nhiên, không nghĩ ra gì cả. Thẩm Thiêm quá buồn ngủ, vừa lên máy bay đã ngủ thẳng.
Bốn tiếng sau, Thẩm Thiêm đến Los Angeles không biết đã đặt chân xuống lần thứ bao nhiêu, quen thuộc tấp vào khách sạn, không buồn mở vali mà chăm chăm cắm đầu lên chiếc giường mềm mại, ngủ một giấc không dậy nổi.
Rèm cửa khách sạn không che hết nắng. Khi tia nắng tươi đẹp nơi Bờ Tây nhảy nhót trên lông mi người đàn ông, làm một bài khiêu vũ giục anh mau tỉnh giấc. Thẩm Thiêm đã hoàn toàn mất nhận thức về thời gian thình lình mở mắt, nhìn bầu trời xanh trong chỉ cần chạm tay là có được cứ ngỡ mình đã ngủ ròng rã một ngày một đêm.
Mà thật ra anh mới chỉ bất tỉnh trên chiếc giường này ba tiếng đồng hồ.
Khi gom mớ xương cốt tê liệt sắp không thuộc về thân xác này về vị trí vốn có, Thẩm Thiêm ra sức bò dậy được chào đón bởi cảm giác bụng rỗng tuếch đến muộn.
Hôm ấy dự báo thời tiết sẽ nhiều mây, cơ mà độ mây mù của thành phố của những thiên thần này chỉ là vài đám mây lưa thưa giữa nền trời thăm thẳm quang đãng, màu nắng vẫn rực rỡ như mọi ngày.
Thẩm Thiêm cầm hotdog mới mua bên quán cạnh khách sạn, điện thoại trong túi áo rung lên kèm tiếng chuông —— Điện thoại đã cạn pin tự động sập nguồn trong lúc ngủ mơ đã khởi động lại sau khi được sạc đầy đủ.
Anh đứng ở đầu đường Los Angeles "nhiều mây", đeo kính râm, chậm chạp tiêu diệt bữa ăn chính đầu tiên sau khi hạ cánh ở Bắc Mỹ, đi bộ xuôi theo con đường thênh thang dễ chịu chừng hai phút, tìm thùng rác, vứt giấy gói với khăn ướt —— Làm hết chuỗi chừng ấy việc xong anh mới cầm điện thoại trong túi áo ra, bình thản cuộn lên xem lại hàng đống thông báo mình bỏ qua trong khoảng thời gian hỗn loạn vừa rồi.
Đa số là thông báo ứng dụng, một phần từ người lạ. Không có tin nhắn của Tần Tranh, đúng như dự đoán.
Thẩm Thiêm nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại ngẩn người trong chốc lát, anh chuyển sang ứng dụng đặt xe, định vị điểm đến là khuôn viên trường đại học Nam California.
"Anh cũng đi dự lễ tốt nghiệp à?" Trên đường lái xe, tài xế khơi chuyện.
"Ừm... chắc thế?"
Tài xế vội chuyển làn đường không nghe được sự chần chừ của Thẩm Thiêm, cười nói tiếp: "Người nhà anh giỏi thật. Nam California là một trong những đại học mơ ước của sinh viên ở Mỹ đấy, khó trúng tuyển lắm."
Người nhà.
Thẩm Thiêm mân mê cằm, không đáp câu nịnh hót của tài xế mà hỏi lại: "Thường lễ tốt nghiệp sẽ mới người nhà đến tham dự à?"
Khác với Oslo, thời chính anh tốt nghiệp đại học anh còn chẳng định mời Thẩm Ngọc Nhữ đến dự. Cuối cùng chỉ cầm điện thoại gọi video với bà ngoại hoàn thành nghi thức trao tặng bằng tốt nghiệp... Sao Tần Tranh lại muốn mời anh đến dự chứ?
"Đương nhiên..."
Tài xế đáp ngay không cần nghĩ ngợi, đưa mắt nhìn biểu cảm hoang mang của anh hành khách từ gương chiếu hậu. Anh ta mím môi, cẩn thận chọn lọc cách diễn đạt: "Cũng có khả năng mời một vài người rất quan trọng nào đó khác, dù sao cũng là một dịp quan trọng mà."
Đáp án này càng không khả thi.
Thẩm Thiêm nở nụ cười, không tranh luận với tài xế thêm.
Được rồi, không nghĩ nữa. Cùng lắm là cậu tổng nhà ta lạnh nhạt với người nhà mà lại không có ai khác để mời, nghĩ ngược nghĩ xuôi hình như cũng chỉ quen mỗi Thẩm Thiêm vừa rảnh rỗi mà chắc cũng ở gần đấy, nên thuận miệng mời thế thôi.
"À phải, anh biết linh vật của Nam California là gì không?" Tài xế cũng biết ý chuyển chủ đề.
Cái này Thẩm Thiêm không biết thật.
"Là một chú ngựa trắng tên Traveler và kỵ sĩ thành Troye của nó."
Tài xế lần nữa mỉm cười với Thẩm Thiêm trong gương chiếu hậu.
Khác với ban nãy, nụ cười của anh chàng tài xế trở nên ôn hòa và không ngoan thêm gấp bội, khác nào linh hồn bỗng nhiên bị kỵ sĩ thành Troye chiếm giữ. Người đàn ông nọ bí hiểm nói một phép ẩn dụ với Thẩm Thiêm: "Đại học Nam California luôn hy vọng mỗi sinh viên của ngôi trường này sẽ luôn giữ lòng kiên định tiến về phía trước, dũng cảm trí tuệ và tràn trề sức sống. Tôi cũng chúc cho cậu sinh viên anh sắp gặp đây cũng đã trở thành một chiến binh La Mã đúng nghĩa."
#
Sẽ như thế, hắn hẳn nhiên sẽ trở thành một người như thế.
Từ rất lâu về trước, vào thời khắc gặp gỡ Tần Tranh lần đầu tiên, hắn cũng đã là một đức vua hợp cách.
#
Trung tâm khuôn viên đại học Nam California được gọi với cái tên Park Campus. Nó nằm trong khối Liberal Arts tọa lạc tại trung tâm thành phố Los Angeles, với lịch sử lâu đời, môi trường tuyệt vời, bộ phim Forrest Gump đã lấy bối cảnh quay ở ngôi trường này.
Mặc dù bản thân anh đã từng trải nghiệm, nhưng khi Thẩm Thiêm ôm linh vật của trường dạo quanh khuôn viên, nhìn những sinh viên mặc lễ phục tốt nghiệp đẹp đẽ, tay ôm những bó hoa đếm không xuể, trên gương mặt là một trong nụ cười hạnh phúc và tươi tắn nhất đời, tung tăng khắp các ngõ ngách sân trường với người thân và bè bạn chụp ảnh. Còn anh thì tháo kính râm xuống trong cái nắng chiều rạng rỡ bên bờ Tây, khẽ nhếch môi trong bầu khí tươi vui này, lòng không kìm được nảy sinh cảm giác có lẽ mang tên "khao khát".
Có lẽ vì Oslo quá lạnh quá, lễ tốt nghiệp của Thẩm Thiêm không có hương cỏ cây xanh tươi, và cũng vì anh không có người thân chụp hình cùng nên lúc ấy chẳng hề cảm thấy, sau này thỉnh thoảng nghĩ lại cũng thấy đâu đó một chút tiếc nuối...
Tóm lại, Thẩm Thiêm rất vui khi được hiện diện nơi đây —— Tại giây phút này, mặt trời Los Angeles không hề kém sắc và cũng không thua gì mặt trời ở Mexico.
Chỉ tiếc là anh đã đến quá muộn, lễ tốt nghiệp của trường đã bắt đầu từ tám giờ rưỡi sáng. Thẩm Thiêm không chỉ bỏ lỡ bài phát biểu quan trọng của nhà vô địch Olympic nào đó mà còn ngủ qua cả nghi thức trao bằng tốt nghiệp.
Thật đáng tiếc. Cơ mà nói thật, từ lúc quyết định đến Los Angeles đến bây giờ, Thẩm Thiêm hoàn toàn không có ý định nói cho Tần Tranh biết mình đến.
Xem chuyến đi như một đoạn nhạc dạo ngắn, trên đường về sẽ ăn một bữa kiểu Mỹ, ngủ một giấc thật ngon rồi ngày mai quay về Mexico rồi ghé thăm Palacio de Bellas Artes hôm qua chưa kịp đến.
Cứ coi như là một đoạn nhạc dạo ngắn trên đường.
"Qin Zheng!" (Tần Tranh)
Sau lưng bỗng có tiếng hô cái tên mà Thẩm Thiêm không thể quen thuộc hơn.
Xác suất của nghe sai, nói nhầm, trùng tên, cái nào cao hơn?
Thẩm Thiêm thậm chí không kịp suy nghĩ vấn đề ấy, anh đứng trên bãi cỏ ngoảnh đầu. Dưới bóng râm của cổng vòm cách đó chừng mươi mét, chỉ cần một cái liếc mắt anh đã nhận ra một người duy nhất lẫn giữa đám người mặc cùng một kiểu lễ phục.
Hết cách thôi, Tần Tranh đúng thật quá nổi bật.
Cao ráo và điển trai, người châu Á sẽ luôn nổi bật lên giữa khuôn mẫu những người đàn ông cao to Âu Mỹ choáng ngợp, và khí chất rất đặc biệt của hắn mà đến cả đối thủ sống chết cũng phải sẵn sàng kề vai sát cánh, nhìn nhau nở nụ cười quên hết thù oán. Cậu tổng vẫn kiệm lời trầm tĩnh như bao lần, nhưng độ nổi tiếng của hắn cũng vượt xa tưởng tượng như thế.
Có lẽ sinh viên Nam California nào cũng muốn chụp ảnh cùng cậu đẹp trai với mái tóc đen tuyền và gương mặt mang nét hơi hướng phương Đông cổ điển này.
Nhìn Tần Tranh, người vừa vinh dự nhận được danh hiệu "linh vật mới của Nam California" đang chụp ảnh chung cùng các bạn cùng khóa có quen có lạ với vẻ mặt ôn hòa (hoặc cũng có thể là ngơ ngác) hết lượt này đến lượt nọ. Thẩm Thiêm không nhịn được cười giơ điện thoại lên, cũng ghi lại hình ảnh Tần Tranh ở một góc độ khác.
Đức vua được vây quanh bởi đám đông, hoa và màu nắng.
Thấy thái độ mất tập trung của đức vua, có lẽ giờ anh trà trộn thành du khách tới gần chụp chắc cũng không bị phát hiện —— Suy nghĩ ngây thơ nọ chỉ ở trong đầu anh được một giây, sau đó bị Thẩm Thiêm vứt phăng vào đống ve chai vì quá ấu trĩ.
"Haha, xin chào các tiểu thư xinh đẹp."
Anh gọi mấy cô gái vừa đi qua.
Dưới bầu trời quang đãng không mấy của Nam California, Thẩm Thiêm chớp chớp mắt, mỉm cười lắc lư gấu bông ngựa trắng trong tay: "Liệu tôi có vinh hạnh làm phiền các em làm người đưa tin giúp tôi được không?"
#
"Bởi thế."
Một năm sau, tại nơi chốn cách mùa hạ Los Angeles 7 giờ đồng hồ, vào một chiều mây đen phủ lấp Reykjavik giữa hạ, cạnh khung cửa sổ màu lam trưng hàng nến thủ công giữa căn phòng tinh tươm gọn ghẽ; Tần Tranh ngay khoảnh khắc cầm lấy Traveler từ tay cô bạn học nọ đã nhận ra "Anh đi rồi", vẫn nhớ rất rõ ràng đêm hôm ấy Thẩm Thiêm đã đăng tấm hình ghi lại cảnh đêm Plaza de la Constitución ở thành phố Mexico trên vòng bạn bè.
Và một năm sau ngày hôm ấy, Tần Tranh nhìn Thẩm Thiêm dường như không thể trốn thoát mình thêm, khẽ mấp máy môi, đặt câu hỏi chắc chắn: "Hai ngày hôm đó anh bay tổng cộng bao nhiêu chuyến?"
Thẩm Thiêm chợt bật cười.
Người đàn ông hếch cằm, rũ đôi mắt khép hờ ở trước mặt mình.
Rõ ràng ban đầu Thẩm Thiêm mới là người không thể nói nổi câu nào, nhưng thoắt cái đã nắm lại quyền chủ động cách nhẹ tênh.
"Em còn nhớ mấy cô gái nọ đã nói gì với em không?" Thẩm Thiêm không trả lời mà hỏi lại.
Tần Tranh gật khẽ, đôi mắt không hề nhúc nhích, chăm chú đến tưởng như cả quãng đời về sau trong đôi mắt này chỉ có riêng mình Thẩm Thiêm ngự trị.
Đương nhiên Tần Tranh nhớ rất rõ. Lễ tốt nghiệp cũng là một kỷ niệm đặc biệt với hắn, mọi người vui vẻ cười chạy đến khoác vai hắn chụp hình chung, những lời chúc phúc không chỉ dừng lại ở đơn giản mấy chữ "Chúc mừng tốt nghiệp".
Hôm ấy Tần Tranh trở nên ôn dịu lạ thường. Hắn mặc các bạn trêu ghẹo và coi mình như vật trưng bày chụp ảnh giữa khuôn viên trường. Và khi mấy cô gái xa lạ cầm linh vật trường không thể quen thuộc hơn đi về phía mình, bỗng nhiên, Tần Tranh như cảm ứng được lệnh trời nào đó, đứng tại chỗ, trở thành tiêu điểm vây quanh của đám đông, bình thản đợi chờ một tương lai bất định sẽ đến.
Chúc mừng tốt nghiệp.
Mùa hè vui vẻ.
Họ nói.
Sợi tơ thời gian vô hình dệt nên tấm mạng chi chít trước mắt Tần Tranh, hắn vâng theo trái tim mình đưa tay, tháo gỡ mọi chướng ngại vướng mắc trên con đường phía trước. Nhưng vào khoảnh khắc mở mắt một lần nữa, giờ phút này hai người đang đứng đối diện nhau trong một căn chung cư nhỏ hẹp giữa lòng Bắc Âu. Vậy mà Tần Tranh bỗng chợt cảm giác mình đang đứng dưới mái vòm mênh mang ở Nam California.
Ánh nắng xuyên qua nhành cọ, hắn cầm lấy gấu bông ngựa trắng ngẩng đầu. Chung quanh không một bóng người, chỉ có Thẩm Thiêm vốn chẳng hề hiện diện ở nơi đó, chắp tay sau lưng, nheo mắt cười bước về phía Tần Tranh.
Anh đi đến trước mắt hắn, nâng gò má hắn, nhón chân, mơn trớn lấy vầng trán bằng chóp mũi, và in cánh môi lên giữa đôi mày.
Bây giờ, Thẩm Thiêm không mượn bất kỳ ai làm người truyền tin nữa. Nhưng dưới bóng cây Nam California, trong căn phòng mờ tối Reykjavik, Thẩm Thiêm chính miệng nói với hắn: "Chúc mừng sinh nhật em, Tần Tranh."
Chú thích
Traveller USC
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.