Quyển 3 - Chương 17
Thủy tụ nhân gia
02/05/2013
Gia Tuấn nhất thời ngây người.
Tôi vừa nhìn Quách Sắc vừa thân thiện hỏi anh:”Anh có bạn à? Tại sao không giới thiệu với em?”
Quách Sắc cũng ngây người.
Tôn Vũ trong 《Tôn Tử Cửu Địa 》(Cửu Địa là chương thứ 11 trong binh pháp Tôn Tử) có một câu nói như vầy: Lúc mới đầu binh phải như xử nữ, chờ địch hé cửa thì xông vào như thỏ chạy trốn khiến địch chống cự không kịp.
Sau đó được hậu nhân diễn giải lại là: Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy trốn.
Lời này tôi đương nhiên hiểu được, lúc này tôi càng hiểu rõ hơn, tôi tuyệt đối không thể hoảng hốt, càng không thể nhu nhược, tôi phải tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy trốn, đánh bại địch để giành chiến thắng.
Tôi lại nhẹ nhàng phủi phủi đầu vai của Gia Tuấn một chút, ”Xem này, gần đây hay lo âu bận rộn, hôm qua mới gội đầu thì hôm nay lại có gàu, xem ra dầu gội đầu lần trước mua cho anh dùng không được tốt rồi, phải đổi loại mới thôi, một lát nữa em đi siêu thị mua cho anh loại mới nhé.”
Tôi dịu dàng như thế lại hiền lành như thế, bất cứ người đàn ông chột dạ nào nghe xong cũng cảm thấy như có một con dao nhọn sáng loáng treo trên đỉnh đầu, không phải là nụ cười nhẹ nhàng mà là lưỡi dao đang tới, quả nhiên, khuôn mặt của Gia Tuấn đều biến sắc.
Giọng nói của tôi rất nhẹ rất êm ái, tôi dỗ dành Gia Tuấn, ”Phải làm một vụ kiện lớn, anh đã mất nhiều chất xám và công sức, chắc sẽ cảm thấy mệt mỏi lắm, vậy anh xử lý xong công việc rồi về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, tối nay em muốn tâm sự tiếp với anh chuyện lúc sáng, anh còn nhớ không? Mỗi lần đến lúc ấy em luôn luôn giả bộ thành một người rất hư hỏng rất xấu xa, còn anh đó, nói tính tình của em mãi như trẻ con không lớn!”
Những lời này là thật, tôi đúng là một phụ nữ ngớ ngẩn, cái ngớ ngẩn và đáng yêu lớn nhất của tôi chính là khi tâm trạng của Gia Tuấn không tốt, tôi sẽ khoác khăn trải giường và đội chiếc mũ được xếp từ giấy báo, miệng thì huýt sáo, trong tay thì cầm cây đũa phép Halloween ở trước mặt Gia Tuấn giả làm ác ma, ”Nói! Người nào đã quấy nhiễu anh?” Vì Gia Tuấn, tôi giả ngây giả dại như vậy, thế nhưng, tôi ngu ngốc vì cái mang tên là tình yêu, bây giờ có người đến giành chồng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước!
Gia Tuấn im lặng lắng nghe, kẻ thứ ba cũng ngẩn người tại chỗ, hóa thành không khí.
Tôi thong thả bước đến bên cạnh cô ta, mỉm cười vươn tay về phía cô ta,”Tôi là Đinh Đinh, là bà xã của Gia Tuấn, phải xưng hô với cô thế nào?”
Cô tay ngây người một lúc, hết nhìn tôi, lại nhìn Gia Tuấn.
Đang suy nghĩ, cô ta lại có thể dùng một giọng điệu ung dung và kiên định trả lời tôi: ”Tên tôi là Quách Sắc, lẽ ra chúng ta nên biết nhau sớm hơn. Tôi là bạn gái của Gia Tuấn.”
Á, đồ không biết xấu hổ, da mặt lại có thể dày như thế mà nói bản thân mình chính là bạn gái của Gia Tuấn? Được lắm, tôi thuận theo cô, lá gan cô có lớn đến vậy sao không có bản lĩnh nói thẳng một câu, tôi là bà xã của Gia Tuấn luôn đi? Cho cô biết, tôi vẫn còn là vợ của Phó Gia Tuấn trên giấy chứng nhận kết hôn, cô dám đến công thành chiếm đất ư?
Tôi vâng một tiếng, thản nhiên nói:”Gia Tuấn luôn đi xã giao bên ngoài, bạn khác phái cũng không thiếu, lúc anh về nhà thì tôi đây thường xuyên giúp anh nhặt tóc của phụ nữ, ngoài ra khi giặt quần áo còn ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ, đôi lúc tôi cũng không hài lòng nói vài câu với Gia Tuấn, anh còn không cam tâm và nói với tôi, em tức giận làm gì, đều là bạn gái của anh.”
Tôi đáp lại một tràng, hời hợt trả lời.
Quả nhiên sắc mặt của người phụ nữ này thay đổi.
Gia Tuấn ngẩng đầu, ánh mắt của anh vô cùng kinh ngạc, vô cùng phức tạp.
Tôi phóng khoáng hỏi Quách Sắc:”Chị Quách đây tìm Gia Tuấn là có chuyện kiện cáo cần thương lượng sao?”
Cô ta nhìn tôi, dường như cả gan muốn đánh cược với tôi một phen, lại còn dùng một giọng điệu rất bình tĩnh để nói:”Tôi tìm Gia Tuấn không phải có chuyện kiện cáo cần thương lượng, chúng tôi đang nói việc tư.”
Tôi tò mò hỏi:”Việc tư? Gia Tuấn, hai người có việc tư cần nói sao? Chi bằng để em về trước? Hai người cứ từ từ nói chuyện?”
Gia Tuấn lập tức cảm thấy hết sức xấu hổ.
Quách Sắc nhìn tôi, cô ta dùng một loại giọng điệu vừa trực tiếp vừa đặc biệt uy hiếp mà nói với tôi: “Đinh Đinh, người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, tôi là bạn gái của Gia Tuấn, chúng tôi đã qua lại được một thời gian rồi, anh ấy muốn ly hôn, anh ấy muốn sống chung với tôi. Tại sao chị không đồng ý ly hôn? Chị phải biết rằng Gia Tuấn không còn yêu chị nữa, chị còn níu kéo anh ấy như vậy, có ý nghĩa gì chứ?”
Hay thật, tôi cười lạnh, cô ta thực sự là không sợ chết không biết xấu hổ đạt tới cực hạn rồi!
Tôi điềm nhiên như không mà nói rằng: “Ly hôn? Gia Tuấn nói với chị là anh ấy muốn ly hôn và sống chung với chị? Tại sao tôi không biết chuyện này?” Tôi nhìn qua Gia Tuấn, “Gia Tuấn, tối hôm qua không phải chúng ta vẫn đang thương lượng phải làm sao để kỷ niệm 4 năm ngày cưới sao? Em nói phải đi du lịch ở nước ngoài, anh lại nói ở nước ngoài không có gì vui, chi bằng đến Cửu Trại Câu(*), đúng không?”
Sắc mặt của Gia Tuấn và Quách Sắc đồng thời có sự thay đổi lớn.
Thực ra tôi cũng vô cùng hồi hộp, lòng bàn tay đầy mồ hôi, bởi vì nếu lúc này Gia Tuấn trở mặt, không đứng về phía tôi, nếu anh trực tiếp nói với tôi, “Đinh Đinh, cô ấy đích thực là bạn gái của anh, chúng ta ly hôn đi!” Lúc đó tôi sẽ ở vào thế bị động, cho nên tôi rất căng thẳng.
Tôi đang đợi câu trả lời của Gia Tuấn.
Lúc này Gia Tuấn trả lời, anh rất mất tự nhiên, đối diện với hai người phụ nữ, anh không chống đỡ nổi, anh nói: “Cái đó…, Quách Sắc, em về trước đi! Có chuyện gì chúng ta bàn bạc lại sau.”
Quách Sắc nhất thời cứng họng tại chỗ.
Trong lòng tôi cười khẩy, hồ ly, nói cho cô biết, tuy rằng tôi ngốc, nhung tôi ngốc là ngốc ở trước mặt chồng, tôi ngốc không có nghĩa là tôi cũng ngốc ở trước mặt mọi người! Khi tôi biết Gia tuấn có người phụ nữ khác ở bên ngoài, khi tôi bắt đầu hạ quyết tâm phải bảo vệ cuộc hôn nhân này, tôi giống hệt con mèo khi gặp nguy hiểm sẽ dựng hết lông toàn thân lên, mặc kệ cô là loại thần tiên gì ở phương nào, tôi đều phải đánh với cô một trận chiến để bảo vệ hôn nhân.
Thấy cô ta bối rối, tự nhiên tôi lại phóng khoáng mà nói với cô ta: “Vậy, chị Quách, không tiễn chị!”
Quách Sắc nhìn tôi, có một loại cương quyết không thôi, sự phẫn nộ tràn đầy hận ý, thế nhưng cô ta đành chịu, nếu cô ta là một con hồ ly chín đuôi có màu lông diễm lệ, thì tôi cũng là một con cáo đen dày dạn kinh nghiệm, đều là hồ ly, đạo hạnh của tôi so với cô ta cao hơn một bậc.
Cô ta gắng gượng đè nén, đành phải nhìn Gia Tuấn nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “Được lắm, Gia Tuấn, em đi.”
Gia Tuấn vẫn im lặng không nói gì.
Tôi khách sáo tiễn cô ta ra cửa, thậm chí còn đích thân mở cửa cho cô ta, tôi thản nhiên cười với cô ta: “Tạm biệt chị Quách.”
Cô ta nhìn tôi hệt như nhìn một quái vật.
Cuối cùng cô ta cũng đi, tôi cũng tháo xuống lớp ngụy trang.
Đứng ở văn phòng của Gia Tuấn, chỉ còn lại hai vợ chồng chúng tôi, hiện tại chúng tôi mặt đối mặt với nhau, cùng nhìn vào mắt của đối phương.
Gia Tuấn rất chột dạ, nhìn trái, nhìn phải, đôi mắt bất an tìm xung quanh căn phòng, dường như muốn tìm một vật gì có thể cố định tầm mắt, ngồi xuống để ổn định lại tâm trạng.
Tôi cũng bình tĩnh lại, một mực quan sát Gia Tuấn, tìm biểu hiện trên khuôn mặt anh, đột nhiên, tôi thấy được sự bất an của Gia Tuấn, anh đang mất tự nhiên. Hóa ra, anh cũng biết bất an, anh cũng biết sợ.
Ho khan một tiếng, anh hỏi tôi: “Đinh Đinh, tại sao em lại ở đây?”
********************************************************
Chú thích:
(*)Khu phong cảnh Cửu Trại Câu, (tiếng Trung: 九寨溝, tiếng Tây Tạng: Sicadêgu) là vùng bảo tồn thiên nhiên, nằm trên độ cao 4000 m so với mực nước biển, thuộc châu tự trị dân tộc Khương, dân tộc Tạng A Bá, miền bắc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Khu phong cảnh Cửu Trại Câu được hình thành trên dãy núi đá vôi trầm tích, nổi tiếng nhờ hệ thống các hồ đa sắc và các thác nước nhiều tầng, được UNESCO công nhận là di sản thiên nhiên thế giới vào năm 1992. Năm 1990, khu phong cảnh này được đánh giá là một trong 40 khu du lịch đẹp nhất của Trung Quốc. Năm 1997, khu phong cảnh Cửu Trại Câu được đưa vào danh sách hạng 5 các khu bảo tồn đa dạng sinh học thế giới trong phân hạng IUCN.
Tôi vừa nhìn Quách Sắc vừa thân thiện hỏi anh:”Anh có bạn à? Tại sao không giới thiệu với em?”
Quách Sắc cũng ngây người.
Tôn Vũ trong 《Tôn Tử Cửu Địa 》(Cửu Địa là chương thứ 11 trong binh pháp Tôn Tử) có một câu nói như vầy: Lúc mới đầu binh phải như xử nữ, chờ địch hé cửa thì xông vào như thỏ chạy trốn khiến địch chống cự không kịp.
Sau đó được hậu nhân diễn giải lại là: Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy trốn.
Lời này tôi đương nhiên hiểu được, lúc này tôi càng hiểu rõ hơn, tôi tuyệt đối không thể hoảng hốt, càng không thể nhu nhược, tôi phải tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy trốn, đánh bại địch để giành chiến thắng.
Tôi lại nhẹ nhàng phủi phủi đầu vai của Gia Tuấn một chút, ”Xem này, gần đây hay lo âu bận rộn, hôm qua mới gội đầu thì hôm nay lại có gàu, xem ra dầu gội đầu lần trước mua cho anh dùng không được tốt rồi, phải đổi loại mới thôi, một lát nữa em đi siêu thị mua cho anh loại mới nhé.”
Tôi dịu dàng như thế lại hiền lành như thế, bất cứ người đàn ông chột dạ nào nghe xong cũng cảm thấy như có một con dao nhọn sáng loáng treo trên đỉnh đầu, không phải là nụ cười nhẹ nhàng mà là lưỡi dao đang tới, quả nhiên, khuôn mặt của Gia Tuấn đều biến sắc.
Giọng nói của tôi rất nhẹ rất êm ái, tôi dỗ dành Gia Tuấn, ”Phải làm một vụ kiện lớn, anh đã mất nhiều chất xám và công sức, chắc sẽ cảm thấy mệt mỏi lắm, vậy anh xử lý xong công việc rồi về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, tối nay em muốn tâm sự tiếp với anh chuyện lúc sáng, anh còn nhớ không? Mỗi lần đến lúc ấy em luôn luôn giả bộ thành một người rất hư hỏng rất xấu xa, còn anh đó, nói tính tình của em mãi như trẻ con không lớn!”
Những lời này là thật, tôi đúng là một phụ nữ ngớ ngẩn, cái ngớ ngẩn và đáng yêu lớn nhất của tôi chính là khi tâm trạng của Gia Tuấn không tốt, tôi sẽ khoác khăn trải giường và đội chiếc mũ được xếp từ giấy báo, miệng thì huýt sáo, trong tay thì cầm cây đũa phép Halloween ở trước mặt Gia Tuấn giả làm ác ma, ”Nói! Người nào đã quấy nhiễu anh?” Vì Gia Tuấn, tôi giả ngây giả dại như vậy, thế nhưng, tôi ngu ngốc vì cái mang tên là tình yêu, bây giờ có người đến giành chồng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước!
Gia Tuấn im lặng lắng nghe, kẻ thứ ba cũng ngẩn người tại chỗ, hóa thành không khí.
Tôi thong thả bước đến bên cạnh cô ta, mỉm cười vươn tay về phía cô ta,”Tôi là Đinh Đinh, là bà xã của Gia Tuấn, phải xưng hô với cô thế nào?”
Cô tay ngây người một lúc, hết nhìn tôi, lại nhìn Gia Tuấn.
Đang suy nghĩ, cô ta lại có thể dùng một giọng điệu ung dung và kiên định trả lời tôi: ”Tên tôi là Quách Sắc, lẽ ra chúng ta nên biết nhau sớm hơn. Tôi là bạn gái của Gia Tuấn.”
Á, đồ không biết xấu hổ, da mặt lại có thể dày như thế mà nói bản thân mình chính là bạn gái của Gia Tuấn? Được lắm, tôi thuận theo cô, lá gan cô có lớn đến vậy sao không có bản lĩnh nói thẳng một câu, tôi là bà xã của Gia Tuấn luôn đi? Cho cô biết, tôi vẫn còn là vợ của Phó Gia Tuấn trên giấy chứng nhận kết hôn, cô dám đến công thành chiếm đất ư?
Tôi vâng một tiếng, thản nhiên nói:”Gia Tuấn luôn đi xã giao bên ngoài, bạn khác phái cũng không thiếu, lúc anh về nhà thì tôi đây thường xuyên giúp anh nhặt tóc của phụ nữ, ngoài ra khi giặt quần áo còn ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ, đôi lúc tôi cũng không hài lòng nói vài câu với Gia Tuấn, anh còn không cam tâm và nói với tôi, em tức giận làm gì, đều là bạn gái của anh.”
Tôi đáp lại một tràng, hời hợt trả lời.
Quả nhiên sắc mặt của người phụ nữ này thay đổi.
Gia Tuấn ngẩng đầu, ánh mắt của anh vô cùng kinh ngạc, vô cùng phức tạp.
Tôi phóng khoáng hỏi Quách Sắc:”Chị Quách đây tìm Gia Tuấn là có chuyện kiện cáo cần thương lượng sao?”
Cô ta nhìn tôi, dường như cả gan muốn đánh cược với tôi một phen, lại còn dùng một giọng điệu rất bình tĩnh để nói:”Tôi tìm Gia Tuấn không phải có chuyện kiện cáo cần thương lượng, chúng tôi đang nói việc tư.”
Tôi tò mò hỏi:”Việc tư? Gia Tuấn, hai người có việc tư cần nói sao? Chi bằng để em về trước? Hai người cứ từ từ nói chuyện?”
Gia Tuấn lập tức cảm thấy hết sức xấu hổ.
Quách Sắc nhìn tôi, cô ta dùng một loại giọng điệu vừa trực tiếp vừa đặc biệt uy hiếp mà nói với tôi: “Đinh Đinh, người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, tôi là bạn gái của Gia Tuấn, chúng tôi đã qua lại được một thời gian rồi, anh ấy muốn ly hôn, anh ấy muốn sống chung với tôi. Tại sao chị không đồng ý ly hôn? Chị phải biết rằng Gia Tuấn không còn yêu chị nữa, chị còn níu kéo anh ấy như vậy, có ý nghĩa gì chứ?”
Hay thật, tôi cười lạnh, cô ta thực sự là không sợ chết không biết xấu hổ đạt tới cực hạn rồi!
Tôi điềm nhiên như không mà nói rằng: “Ly hôn? Gia Tuấn nói với chị là anh ấy muốn ly hôn và sống chung với chị? Tại sao tôi không biết chuyện này?” Tôi nhìn qua Gia Tuấn, “Gia Tuấn, tối hôm qua không phải chúng ta vẫn đang thương lượng phải làm sao để kỷ niệm 4 năm ngày cưới sao? Em nói phải đi du lịch ở nước ngoài, anh lại nói ở nước ngoài không có gì vui, chi bằng đến Cửu Trại Câu(*), đúng không?”
Sắc mặt của Gia Tuấn và Quách Sắc đồng thời có sự thay đổi lớn.
Thực ra tôi cũng vô cùng hồi hộp, lòng bàn tay đầy mồ hôi, bởi vì nếu lúc này Gia Tuấn trở mặt, không đứng về phía tôi, nếu anh trực tiếp nói với tôi, “Đinh Đinh, cô ấy đích thực là bạn gái của anh, chúng ta ly hôn đi!” Lúc đó tôi sẽ ở vào thế bị động, cho nên tôi rất căng thẳng.
Tôi đang đợi câu trả lời của Gia Tuấn.
Lúc này Gia Tuấn trả lời, anh rất mất tự nhiên, đối diện với hai người phụ nữ, anh không chống đỡ nổi, anh nói: “Cái đó…, Quách Sắc, em về trước đi! Có chuyện gì chúng ta bàn bạc lại sau.”
Quách Sắc nhất thời cứng họng tại chỗ.
Trong lòng tôi cười khẩy, hồ ly, nói cho cô biết, tuy rằng tôi ngốc, nhung tôi ngốc là ngốc ở trước mặt chồng, tôi ngốc không có nghĩa là tôi cũng ngốc ở trước mặt mọi người! Khi tôi biết Gia tuấn có người phụ nữ khác ở bên ngoài, khi tôi bắt đầu hạ quyết tâm phải bảo vệ cuộc hôn nhân này, tôi giống hệt con mèo khi gặp nguy hiểm sẽ dựng hết lông toàn thân lên, mặc kệ cô là loại thần tiên gì ở phương nào, tôi đều phải đánh với cô một trận chiến để bảo vệ hôn nhân.
Thấy cô ta bối rối, tự nhiên tôi lại phóng khoáng mà nói với cô ta: “Vậy, chị Quách, không tiễn chị!”
Quách Sắc nhìn tôi, có một loại cương quyết không thôi, sự phẫn nộ tràn đầy hận ý, thế nhưng cô ta đành chịu, nếu cô ta là một con hồ ly chín đuôi có màu lông diễm lệ, thì tôi cũng là một con cáo đen dày dạn kinh nghiệm, đều là hồ ly, đạo hạnh của tôi so với cô ta cao hơn một bậc.
Cô ta gắng gượng đè nén, đành phải nhìn Gia Tuấn nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “Được lắm, Gia Tuấn, em đi.”
Gia Tuấn vẫn im lặng không nói gì.
Tôi khách sáo tiễn cô ta ra cửa, thậm chí còn đích thân mở cửa cho cô ta, tôi thản nhiên cười với cô ta: “Tạm biệt chị Quách.”
Cô ta nhìn tôi hệt như nhìn một quái vật.
Cuối cùng cô ta cũng đi, tôi cũng tháo xuống lớp ngụy trang.
Đứng ở văn phòng của Gia Tuấn, chỉ còn lại hai vợ chồng chúng tôi, hiện tại chúng tôi mặt đối mặt với nhau, cùng nhìn vào mắt của đối phương.
Gia Tuấn rất chột dạ, nhìn trái, nhìn phải, đôi mắt bất an tìm xung quanh căn phòng, dường như muốn tìm một vật gì có thể cố định tầm mắt, ngồi xuống để ổn định lại tâm trạng.
Tôi cũng bình tĩnh lại, một mực quan sát Gia Tuấn, tìm biểu hiện trên khuôn mặt anh, đột nhiên, tôi thấy được sự bất an của Gia Tuấn, anh đang mất tự nhiên. Hóa ra, anh cũng biết bất an, anh cũng biết sợ.
Ho khan một tiếng, anh hỏi tôi: “Đinh Đinh, tại sao em lại ở đây?”
********************************************************
Chú thích:
(*)Khu phong cảnh Cửu Trại Câu, (tiếng Trung: 九寨溝, tiếng Tây Tạng: Sicadêgu) là vùng bảo tồn thiên nhiên, nằm trên độ cao 4000 m so với mực nước biển, thuộc châu tự trị dân tộc Khương, dân tộc Tạng A Bá, miền bắc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Khu phong cảnh Cửu Trại Câu được hình thành trên dãy núi đá vôi trầm tích, nổi tiếng nhờ hệ thống các hồ đa sắc và các thác nước nhiều tầng, được UNESCO công nhận là di sản thiên nhiên thế giới vào năm 1992. Năm 1990, khu phong cảnh này được đánh giá là một trong 40 khu du lịch đẹp nhất của Trung Quốc. Năm 1997, khu phong cảnh Cửu Trại Câu được đưa vào danh sách hạng 5 các khu bảo tồn đa dạng sinh học thế giới trong phân hạng IUCN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.