Chương 61: CHƯƠNG 52
Một Mộng Đầu Bạc
26/11/2016
Rất nhiều cửa hàng trên ngã tư đường đã đóng cửa, người đi đường cũng chẳng còn mấy mống, có mấy đội quan sai đang tuần tra trên đường, duy
trì trật tự. Bởi vì Lâm Chinh đã sớm có chuẩn bị, Tôn Vạn Lý lại xử trí
thỏa đáng, cho nên mọi sự trong thành cũng coi như có trật tự, không quá khủng hoảng. Hắc Giao quân bao vây nơi đây cũng bàn giao cho quan sai
địa phương rồi đi về phía cổng thành, bởi vì La Di Ca có thủ lệnh được
Lâm Chinh cấp nên bọn họ chạy thẳng đến cổng thành phía Bắc mà không gặp trở ngại gì.
“Bên ngoài lại có quân mai phục,” Văn Ngọc Hổ chỉ vào một chỗ núi rừng xa xa, “Bọn chúng tối hôm qua đã ẩn núp ở chỗ đó, quân phòng thủ thành quả nhiên có gian tế của bọn chúng, bọn chúng dùng tiếng nổ trong thành làm tín hiệu, dự định nếu phát nổ thì mở của thành đưa người vào, cũng may Lâm Chinh đã sớm có chuẩn bị, chặn đứng bọn chúng ở ngoài thành, số lượng người của bọn chúng không nhiều, chỉ khoảng vài trăm người, nhưng nếu vào thành gây sóng gió thì hậu quả khó có thể tưởng tượng, chúng ta phái người ra ngoài thành truy kích, không giết được toàn bộ, Lâm Chinh sợ ba cổng thành khác có vấn đề, đã đi tuần tra.”
Văn Ngọc Đang hỏi: “Có bắt được gian tế không?”
Văn Ngọc Hổ nói: “Bắt được rồi, bọn chúng cùng gian tế ở sòng bạc bị trói ở dưới chân thành, miệng của bọn chúng cũng thật kín, xem tình hình này chỉ sợ là không hỏi được gì!”
Phượng trì nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đem người giao cho ta là được, ở trong tay ta thì chưa có người nào không mở miệng.”
Văn Ngọc Hổ cũng từng nghe danh ông ta, biết ông ta cũng có chút thủ đoạn, lập tức phân phó binh lính mang theo ông ta rời đi.
Nhìn theo bóng Phượng Trì xuống lầu, La Di Ca nói: “Chúng ta tra xét sổ sách phát hiện bên trong có nhiều quan viên bị liên lụy, người phía sau màn này thực độc địa, hắn làm sổ sách nhất định là muốn lợi dụng nó để ngày sau uy hiếp bọn họ, nếu những người này biết mình phạm tội tru di cửu tộc, vì giữ mạng sống nói không chừng đến phản quốc cũng làm được, cũng may Tôn tướng ra mặt nói rõ sẽ bỏ qua chuyện cũ, không thì hiện giờ dù các đại quan viên không bị nổ chết, nói không chừng cũng làm loạn lên.”
Da đầu Văn Ngọc Đang run lên: “Người này rốt cục là ai, suy tính của hắn thật đáng sợ, trùng trùng điệp kế bày sẵn, một kế không thành lại có kế khác, chỉ cần một chút không cẩn thận sẽ làm cho Long Giao quốc lâm vào vạn kiếp bất phục, huynh không phải từng nói hắn có thể là người Tây Lũng quốc sao, từ xưa tới nay Tây Lũng quốc nội chiến không ngớt, chẳng lẽ Hoàng Đế Tây Lũng điên rồi, quốc gia mình còn lo không nổi lại nổi dã tâm với Long Giao ta sao?”
Văn Ngọc Hổ nói: “Chuyện này cũng không chắc chắn, căn cứ theo tin tin tức được bẩm báo, Lý Mộ mấy tháng nay liên tiếp tháo chạy, thế cục hiện giờ cực kì có lợi cho Hoàng Đế Tây Lũng, ai mà biết hắn có suy nghĩ muốn một lần giải quyết hai đối thủ hay không.” (ai mà đọc Thất Nương sẽ biết Lý Mộ là con của Triệu Huy thân vương của nước Tây Lũng Quốc, từng có ý đồ với Thất Nương ^^)
“Ít nhất hắn đã đem Long Thành khuấy đến người ngã ngựa đổ,” Phượng Vu Phi cảm thấy thú vị, “Mặc kệ là ai, kế sách của hắn đã thành công một nửa, bất quá tổn thất của ta đều phải tính trên người hắn, hàng hóa sáng nay bọn chúng mang ra khỏi thành ta đều muốn, các người không được theo ta tranh đoạt.”
Văn Ngọc Đang trừng hắn: “Tổn thất của ngươi là cái gì?”
“Vì Băng Ngọc Linh Lung mà mấy ngày nay ta không có nhận mối làm ăn nào, cuối cùng lại phát hiện ra chỉ là công dã tràng, cái này không phải tổn thất thì là gì?”
Thực ra Văn Ngọc Đang đã để ý tới hai đoàn xe kia rồi, nghe lời này của hắn thì giành nói: “Khó mà làm được, trên mặt hàng hóa cũng không viết tên, tóm lại, mọi người đều dựa vào thực lực, ai cướp được trước thì là của người đó.”
Tử Ngọ Sơn bọn họ còn nhiều miệng ăn phải nuôi nha! Nếu hàng hóa này đều là nhã kính, tính ra có thể đủ để bọn họ ăn trong một năm.
“Không thành vấn đề,” Phượng Vu Phi tủm tỉm cười nói, “Chẳng qua là nơi này tạm thời cũng không có việc gì, lão nhân tra hỏi nhất thời cũng chưa xong được, không bằng chúng ta xuống dưới vừa uống trà vừa chờ.”
Chỗ hàng này hắn cũng không dự định nói cho lão nhân, nếu ông ta nhúng tay vào, thì vào tay hắn cũng không còn mấy nữa rồi, lần này hắn sẽ đích thân xuất mã dốc sức quơ một “món” về. Về phần A Đang. . . . . . Trừ phi A Đang tự thân xuất mã, những người khác cũng không có gan cùng hắn tranh đoạt! Hắn cũng không tin chạy thoát khỏi hắn? Nhìn kiểu gì cũng thấy chỗ hàng này không chạy khỏi lòng bàn tay hắn.
Binh lính đẩy cửa ra, ý bảo La Di Ca có thể đi vào. Trong phòng tạm thời bị dùng làm nhà tù mùi máu tươi tỏa ra khiến người ta buồn nôn, trong phòng trừ bỏ ba người Phượng Trì thì chỉ có hai phạm nhân, trong đó có một kẻ đã không thành hình người, một tên thì vẫn chưa tổn thương gì.
“Cũng biết là các ngươi không sợ chết,” Phượng Trì thay đổi tư thế ngồi chậm rãi nói: “Chẳng qua là! Ta có mấy trăm biện pháp có thể khiến các ngươi muốn chết mà không được, nghe cho kỹ chính là muốn chết mà không được, hình phạt này sẽ liên tục không dứt, các ngươi cứ yên tâm ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi chết, ta sẽ tính toán thật tốt lúc nào nên dừng tay, sau đó phái người đưa đến cho các ngươi một nhóm thầy thuốc giỏi, sau đó lại tiếp tục… Lặp đi lặp lại, đến lúc đó ngươi sẽ nhận ra lúc trước mình đã ngu muội đến mức nào, có thể chết cũng là một loại hạnh phúc…”
Phạm nhân bị thương đang cúi đầu kia gian nan ngẩng lên, khuôn mặt của hắn xưng vù lên không còn hình dạng gì nữa, bên miệng lộ ra tia máu, miễn cưỡng mở đôi mắt bên trong cừu hận còn mang theo sợ hãi, tên phạm nhân mặt tái nhợt phía trên cũng tràn ngập khủng hoảng. Chắc hẳn Phượng Trì dùng biện pháp nào đó làm cho bọn chúng muốn cắn lưỡi cũng không được, cho nên bọn chúng mới có thể sợ hãi như vậy.
Quả nhiên là cách hay, thế này thì không bao lâu nữa, phạm nhân không bị đánh kia sẽ là kẻ đầu tiên không thể chịu nổi nữa. La Di Ca không bị mùi máu tanh trong phòng ảnh hưởng, đi đến bên người Phượng Trì lẳng lặng chờ.
Từ trước đến nay đều suôn sẻ, cho nên lúc nguy hiểm cận kề hắn lại cho rằng mình vẫn có thể như cũ nắm hết thảy trong tay, thiếu chút nữa làm hại bản thân mất đi A Đang. Cho nên hắn phải biết người này là ai, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ đã làm A Đang bị thương.
Phượng Trì quay đầu liếc hắn một cái, không quan tâm đến hắn.
“A Xương, ngươi đi tìm một ít chuột đến đây, càng đói càng tốt, các ngươi đoán xem chuột đang đói mà ngửi thấy mùi máu thì sẽ làm gì?”
Phạm nhân trọng thương kia đột nhiên hết sức kích động, miệng phát ra những tiếng ô ô không rõ, lúc này La Di Ca mới nhìn rõ răng trong miệng hắn đều bị nhổ hết rồi, chẳng trách hắn muốn cắn lưỡi cũng không được.
Phạm nhân không bị thương kia cũng run rẩy kịch liệt, rốt cục không cần chờ lâu, từ trong miệng hắn mới hàm hồ nói ra hai chữ: “Ngẫu sưu (ta nói).”
Phượng Trì vẫy tay để người ta đem kẻ trọng thương kia mang ra ngoài, mỉm cười nói: “Ngươi phải hiểu cho rõ, nếu như ngươi có nửa câu nói dối, kết cục của ngươi có thể sánh với hắn… Ân…”
Người nọ yếu ớt gật đầu.
Phượng Trì phân phó nói: “Cho hắn uống một nửa giải dược, có thể nói chuyện là được.”
“Ngươi tới đây làm gì?” Hắn hỏi La Di Ca.
La Di Ca cười nhẹ: “Tìm người.”
Tìm người phía sau màn, tìm kẻ làm nổ Hào Khí Các, người nào hắn cũng không bỏ qua.
Phượng Trì dường như ngộ ra, bạch diện thư sinh này không đơn giản giống vẻ ngoài của hắn. Bọn người A Xương là sát thủ, những việc kiểu này thường ngày cũng gặp không ít nên mới có thể thờ ơ, thế nhưng hắn cũng có thể bình chân như vại… Như vậy chứng minh định lực của người này cũng không phải bình thường.
Người nọ khai hết sự tình từ đầu tới cuối.
Thì ra là Lý Mộ, hết thảy đều là âm mưu của Lý Mộ. Chiến tranh của hắn cùng Tây Lũng đế đã đến thời điểm mấu chốt, nhưng là tài lực của hắn khiến cho hắn bị hạn chế, cho nên hắn dùng vật trong lúc vô ý tìm được _ Băng Ngọc Linh Lung để thiết kế ván cờ đạt thành mục đích của hắn. Thứ nhất là lợi dụng nó vơ vét của cải, điểm này hắn đã đại công cáo thành, thứ hai, là muốn làm cho nguyên khí Long Giao đại thương, nếu hắn thành nghiệp lớn, như vậy Long Giao cũng sẽ ở trong tầm tay, thứ ba, cho dù kế thứ hai không thành cũng có thể giá họa cho Tây Lũng đế, như vậy với hắn mà nói thế nào cũng có lợi.
Nguyên lai lúc đầu bọn chúng đã khai một lần, đáng tiếc bị Phượng Trì liếc mắt một cái liền nhìn thấu bọn chúng nói dối, cho nên mới có một màn sau này.
La Di Ca tiến sát hắn: “Chịu trách nhiệm cho nổ Hào Khí Các là người nào?”
Tinh thần của người này sớm đã sụp đổ, hơn nữa chính yếu đều đã khai rồi, mấy cái này ngược lại chẳng có gì quan trọng.
“Là Vương Giang, hiện giờ hắn cũng đã bị các ngươi bắt được.”
“Vương Giang…” La Di Ca hướng về phía Phượng Trì mà nói, “Phượng Trì tiên sinh không ngại tại hạ mượn một người đi chứ.”
Không lâu sau hắn liền mang theo A Xương trở lại, Phượng Trì nghe A Xương thì thầm bên tai mình, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc. La Di Ca đối mặt với sự truy hỏi Văn Ngọc Đang thì thần sắc vẫn tự nhiên không hề khác thường. Hắn vẫn cười ấm áp như trước, nhìn không ra hắn vừa mới đi ra từ một chỗ dơ bẩn âm u.
Người này quả nhiên có điểm thú vị!
Phượng Trì bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi có đồng ý đến Phượng Hoàng trang không?”
Văn Ngọc Đang đang cùng La Di Ca nói chuyện cả kinh, lập tức trả lời: “Ngài muốn làm gì?”
Tưởng rằng Phượng Trì sẽ gây bất lợi cho La Di Ca.
La Di Ca cầm tay nàng cười cười: “Đa tạ Phượng Trì tiên sinh nâng đỡ, đáng tiếc cả đời Di Ca chỉ có một nơi muốn đến… Nơi nào có A Đang nơi đó có Di Ca, cái khác đều không muốn.”
Tốt, rất tốt, trong lòng Văn Ngọc Đang phảng phất như hoa nở, ý cười của nàng muốn dấu cũng không được: “Nào nào nào, ngài đừng có nghĩ chuyện tính kế huynh ấy, huynh ấy là nam nhân của ta, ta biết nhà của ngài hiếm nam nhân, ngài muốn tìm nam nhân không phải rất dễ sao…”
Nhìn mặt mày nàng tràn ngập tươi cười, Phượng Vu Phi không khỏi buồn bã. Nhưng mà ngay sau đó chân mày của hắn cũng nhếch lên: “A Đang có lẽ đã quên một chuyện, lần trước ta làm việc cho nàng, nàng còn nợ ta một lần?”
Văn Ngọc Đang nhìn hắn không có ý tốt thì phòng bị: “Ta cái gì cũng không có đáp ứng nha, ngươi tự quyết thì liên quan gì tới ta?”
Phượng Vu Phi chậm rãi đến gần nàng: “Nói như vậy, nàng đây là muốn qua sông đoạn cầu?”
Nhìn cặp mắt kia, nàng vậy mà lại lắp bắp: “Kia… Cái kia, ta đây vốn không có đáp ứng gì.”
Phượng Vu Phi càng dựa càng gần: “Trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí, nếu ta giúp nàng, nàng dù sao cũng phải bày tỏ chút tâm ý chứ?”
La Di Ca không quen thấy hắn dựa vào Văn Ngọc Đang gần như vậy, tiến lên nói: “Vu Phi huynh nghĩ xem muốn cái gì, Di Ca có thể thành toàn.”
Phượng Vu Phi giương mắt chậm rãi lắc đầu: “Ngươi không được.”
Trong giây lát hắn tung ra hai quyền, La Di Ca không kịp nghĩ nhiều, người liền lui về phía sau.
“Cái này là được rồi, cần thực hiện sớm mới được.” Phượng Vu Phi tươi cười rạng rỡ, Văn Ngọc Đang còn chưa kịp phản ứng, thân mình đã bị hắn chế trụ.
Ngay giữa cái nhìn chằm chằm của mấy người Phượng Trì, La Di Ca, hắn cứng rắn đặt một cái hôn lên môi Văn Ngọc Đang.
“Bên ngoài lại có quân mai phục,” Văn Ngọc Hổ chỉ vào một chỗ núi rừng xa xa, “Bọn chúng tối hôm qua đã ẩn núp ở chỗ đó, quân phòng thủ thành quả nhiên có gian tế của bọn chúng, bọn chúng dùng tiếng nổ trong thành làm tín hiệu, dự định nếu phát nổ thì mở của thành đưa người vào, cũng may Lâm Chinh đã sớm có chuẩn bị, chặn đứng bọn chúng ở ngoài thành, số lượng người của bọn chúng không nhiều, chỉ khoảng vài trăm người, nhưng nếu vào thành gây sóng gió thì hậu quả khó có thể tưởng tượng, chúng ta phái người ra ngoài thành truy kích, không giết được toàn bộ, Lâm Chinh sợ ba cổng thành khác có vấn đề, đã đi tuần tra.”
Văn Ngọc Đang hỏi: “Có bắt được gian tế không?”
Văn Ngọc Hổ nói: “Bắt được rồi, bọn chúng cùng gian tế ở sòng bạc bị trói ở dưới chân thành, miệng của bọn chúng cũng thật kín, xem tình hình này chỉ sợ là không hỏi được gì!”
Phượng trì nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đem người giao cho ta là được, ở trong tay ta thì chưa có người nào không mở miệng.”
Văn Ngọc Hổ cũng từng nghe danh ông ta, biết ông ta cũng có chút thủ đoạn, lập tức phân phó binh lính mang theo ông ta rời đi.
Nhìn theo bóng Phượng Trì xuống lầu, La Di Ca nói: “Chúng ta tra xét sổ sách phát hiện bên trong có nhiều quan viên bị liên lụy, người phía sau màn này thực độc địa, hắn làm sổ sách nhất định là muốn lợi dụng nó để ngày sau uy hiếp bọn họ, nếu những người này biết mình phạm tội tru di cửu tộc, vì giữ mạng sống nói không chừng đến phản quốc cũng làm được, cũng may Tôn tướng ra mặt nói rõ sẽ bỏ qua chuyện cũ, không thì hiện giờ dù các đại quan viên không bị nổ chết, nói không chừng cũng làm loạn lên.”
Da đầu Văn Ngọc Đang run lên: “Người này rốt cục là ai, suy tính của hắn thật đáng sợ, trùng trùng điệp kế bày sẵn, một kế không thành lại có kế khác, chỉ cần một chút không cẩn thận sẽ làm cho Long Giao quốc lâm vào vạn kiếp bất phục, huynh không phải từng nói hắn có thể là người Tây Lũng quốc sao, từ xưa tới nay Tây Lũng quốc nội chiến không ngớt, chẳng lẽ Hoàng Đế Tây Lũng điên rồi, quốc gia mình còn lo không nổi lại nổi dã tâm với Long Giao ta sao?”
Văn Ngọc Hổ nói: “Chuyện này cũng không chắc chắn, căn cứ theo tin tin tức được bẩm báo, Lý Mộ mấy tháng nay liên tiếp tháo chạy, thế cục hiện giờ cực kì có lợi cho Hoàng Đế Tây Lũng, ai mà biết hắn có suy nghĩ muốn một lần giải quyết hai đối thủ hay không.” (ai mà đọc Thất Nương sẽ biết Lý Mộ là con của Triệu Huy thân vương của nước Tây Lũng Quốc, từng có ý đồ với Thất Nương ^^)
“Ít nhất hắn đã đem Long Thành khuấy đến người ngã ngựa đổ,” Phượng Vu Phi cảm thấy thú vị, “Mặc kệ là ai, kế sách của hắn đã thành công một nửa, bất quá tổn thất của ta đều phải tính trên người hắn, hàng hóa sáng nay bọn chúng mang ra khỏi thành ta đều muốn, các người không được theo ta tranh đoạt.”
Văn Ngọc Đang trừng hắn: “Tổn thất của ngươi là cái gì?”
“Vì Băng Ngọc Linh Lung mà mấy ngày nay ta không có nhận mối làm ăn nào, cuối cùng lại phát hiện ra chỉ là công dã tràng, cái này không phải tổn thất thì là gì?”
Thực ra Văn Ngọc Đang đã để ý tới hai đoàn xe kia rồi, nghe lời này của hắn thì giành nói: “Khó mà làm được, trên mặt hàng hóa cũng không viết tên, tóm lại, mọi người đều dựa vào thực lực, ai cướp được trước thì là của người đó.”
Tử Ngọ Sơn bọn họ còn nhiều miệng ăn phải nuôi nha! Nếu hàng hóa này đều là nhã kính, tính ra có thể đủ để bọn họ ăn trong một năm.
“Không thành vấn đề,” Phượng Vu Phi tủm tỉm cười nói, “Chẳng qua là nơi này tạm thời cũng không có việc gì, lão nhân tra hỏi nhất thời cũng chưa xong được, không bằng chúng ta xuống dưới vừa uống trà vừa chờ.”
Chỗ hàng này hắn cũng không dự định nói cho lão nhân, nếu ông ta nhúng tay vào, thì vào tay hắn cũng không còn mấy nữa rồi, lần này hắn sẽ đích thân xuất mã dốc sức quơ một “món” về. Về phần A Đang. . . . . . Trừ phi A Đang tự thân xuất mã, những người khác cũng không có gan cùng hắn tranh đoạt! Hắn cũng không tin chạy thoát khỏi hắn? Nhìn kiểu gì cũng thấy chỗ hàng này không chạy khỏi lòng bàn tay hắn.
Binh lính đẩy cửa ra, ý bảo La Di Ca có thể đi vào. Trong phòng tạm thời bị dùng làm nhà tù mùi máu tươi tỏa ra khiến người ta buồn nôn, trong phòng trừ bỏ ba người Phượng Trì thì chỉ có hai phạm nhân, trong đó có một kẻ đã không thành hình người, một tên thì vẫn chưa tổn thương gì.
“Cũng biết là các ngươi không sợ chết,” Phượng Trì thay đổi tư thế ngồi chậm rãi nói: “Chẳng qua là! Ta có mấy trăm biện pháp có thể khiến các ngươi muốn chết mà không được, nghe cho kỹ chính là muốn chết mà không được, hình phạt này sẽ liên tục không dứt, các ngươi cứ yên tâm ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi chết, ta sẽ tính toán thật tốt lúc nào nên dừng tay, sau đó phái người đưa đến cho các ngươi một nhóm thầy thuốc giỏi, sau đó lại tiếp tục… Lặp đi lặp lại, đến lúc đó ngươi sẽ nhận ra lúc trước mình đã ngu muội đến mức nào, có thể chết cũng là một loại hạnh phúc…”
Phạm nhân bị thương đang cúi đầu kia gian nan ngẩng lên, khuôn mặt của hắn xưng vù lên không còn hình dạng gì nữa, bên miệng lộ ra tia máu, miễn cưỡng mở đôi mắt bên trong cừu hận còn mang theo sợ hãi, tên phạm nhân mặt tái nhợt phía trên cũng tràn ngập khủng hoảng. Chắc hẳn Phượng Trì dùng biện pháp nào đó làm cho bọn chúng muốn cắn lưỡi cũng không được, cho nên bọn chúng mới có thể sợ hãi như vậy.
Quả nhiên là cách hay, thế này thì không bao lâu nữa, phạm nhân không bị đánh kia sẽ là kẻ đầu tiên không thể chịu nổi nữa. La Di Ca không bị mùi máu tanh trong phòng ảnh hưởng, đi đến bên người Phượng Trì lẳng lặng chờ.
Từ trước đến nay đều suôn sẻ, cho nên lúc nguy hiểm cận kề hắn lại cho rằng mình vẫn có thể như cũ nắm hết thảy trong tay, thiếu chút nữa làm hại bản thân mất đi A Đang. Cho nên hắn phải biết người này là ai, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ đã làm A Đang bị thương.
Phượng Trì quay đầu liếc hắn một cái, không quan tâm đến hắn.
“A Xương, ngươi đi tìm một ít chuột đến đây, càng đói càng tốt, các ngươi đoán xem chuột đang đói mà ngửi thấy mùi máu thì sẽ làm gì?”
Phạm nhân trọng thương kia đột nhiên hết sức kích động, miệng phát ra những tiếng ô ô không rõ, lúc này La Di Ca mới nhìn rõ răng trong miệng hắn đều bị nhổ hết rồi, chẳng trách hắn muốn cắn lưỡi cũng không được.
Phạm nhân không bị thương kia cũng run rẩy kịch liệt, rốt cục không cần chờ lâu, từ trong miệng hắn mới hàm hồ nói ra hai chữ: “Ngẫu sưu (ta nói).”
Phượng Trì vẫy tay để người ta đem kẻ trọng thương kia mang ra ngoài, mỉm cười nói: “Ngươi phải hiểu cho rõ, nếu như ngươi có nửa câu nói dối, kết cục của ngươi có thể sánh với hắn… Ân…”
Người nọ yếu ớt gật đầu.
Phượng Trì phân phó nói: “Cho hắn uống một nửa giải dược, có thể nói chuyện là được.”
“Ngươi tới đây làm gì?” Hắn hỏi La Di Ca.
La Di Ca cười nhẹ: “Tìm người.”
Tìm người phía sau màn, tìm kẻ làm nổ Hào Khí Các, người nào hắn cũng không bỏ qua.
Phượng Trì dường như ngộ ra, bạch diện thư sinh này không đơn giản giống vẻ ngoài của hắn. Bọn người A Xương là sát thủ, những việc kiểu này thường ngày cũng gặp không ít nên mới có thể thờ ơ, thế nhưng hắn cũng có thể bình chân như vại… Như vậy chứng minh định lực của người này cũng không phải bình thường.
Người nọ khai hết sự tình từ đầu tới cuối.
Thì ra là Lý Mộ, hết thảy đều là âm mưu của Lý Mộ. Chiến tranh của hắn cùng Tây Lũng đế đã đến thời điểm mấu chốt, nhưng là tài lực của hắn khiến cho hắn bị hạn chế, cho nên hắn dùng vật trong lúc vô ý tìm được _ Băng Ngọc Linh Lung để thiết kế ván cờ đạt thành mục đích của hắn. Thứ nhất là lợi dụng nó vơ vét của cải, điểm này hắn đã đại công cáo thành, thứ hai, là muốn làm cho nguyên khí Long Giao đại thương, nếu hắn thành nghiệp lớn, như vậy Long Giao cũng sẽ ở trong tầm tay, thứ ba, cho dù kế thứ hai không thành cũng có thể giá họa cho Tây Lũng đế, như vậy với hắn mà nói thế nào cũng có lợi.
Nguyên lai lúc đầu bọn chúng đã khai một lần, đáng tiếc bị Phượng Trì liếc mắt một cái liền nhìn thấu bọn chúng nói dối, cho nên mới có một màn sau này.
La Di Ca tiến sát hắn: “Chịu trách nhiệm cho nổ Hào Khí Các là người nào?”
Tinh thần của người này sớm đã sụp đổ, hơn nữa chính yếu đều đã khai rồi, mấy cái này ngược lại chẳng có gì quan trọng.
“Là Vương Giang, hiện giờ hắn cũng đã bị các ngươi bắt được.”
“Vương Giang…” La Di Ca hướng về phía Phượng Trì mà nói, “Phượng Trì tiên sinh không ngại tại hạ mượn một người đi chứ.”
Không lâu sau hắn liền mang theo A Xương trở lại, Phượng Trì nghe A Xương thì thầm bên tai mình, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc. La Di Ca đối mặt với sự truy hỏi Văn Ngọc Đang thì thần sắc vẫn tự nhiên không hề khác thường. Hắn vẫn cười ấm áp như trước, nhìn không ra hắn vừa mới đi ra từ một chỗ dơ bẩn âm u.
Người này quả nhiên có điểm thú vị!
Phượng Trì bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi có đồng ý đến Phượng Hoàng trang không?”
Văn Ngọc Đang đang cùng La Di Ca nói chuyện cả kinh, lập tức trả lời: “Ngài muốn làm gì?”
Tưởng rằng Phượng Trì sẽ gây bất lợi cho La Di Ca.
La Di Ca cầm tay nàng cười cười: “Đa tạ Phượng Trì tiên sinh nâng đỡ, đáng tiếc cả đời Di Ca chỉ có một nơi muốn đến… Nơi nào có A Đang nơi đó có Di Ca, cái khác đều không muốn.”
Tốt, rất tốt, trong lòng Văn Ngọc Đang phảng phất như hoa nở, ý cười của nàng muốn dấu cũng không được: “Nào nào nào, ngài đừng có nghĩ chuyện tính kế huynh ấy, huynh ấy là nam nhân của ta, ta biết nhà của ngài hiếm nam nhân, ngài muốn tìm nam nhân không phải rất dễ sao…”
Nhìn mặt mày nàng tràn ngập tươi cười, Phượng Vu Phi không khỏi buồn bã. Nhưng mà ngay sau đó chân mày của hắn cũng nhếch lên: “A Đang có lẽ đã quên một chuyện, lần trước ta làm việc cho nàng, nàng còn nợ ta một lần?”
Văn Ngọc Đang nhìn hắn không có ý tốt thì phòng bị: “Ta cái gì cũng không có đáp ứng nha, ngươi tự quyết thì liên quan gì tới ta?”
Phượng Vu Phi chậm rãi đến gần nàng: “Nói như vậy, nàng đây là muốn qua sông đoạn cầu?”
Nhìn cặp mắt kia, nàng vậy mà lại lắp bắp: “Kia… Cái kia, ta đây vốn không có đáp ứng gì.”
Phượng Vu Phi càng dựa càng gần: “Trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí, nếu ta giúp nàng, nàng dù sao cũng phải bày tỏ chút tâm ý chứ?”
La Di Ca không quen thấy hắn dựa vào Văn Ngọc Đang gần như vậy, tiến lên nói: “Vu Phi huynh nghĩ xem muốn cái gì, Di Ca có thể thành toàn.”
Phượng Vu Phi giương mắt chậm rãi lắc đầu: “Ngươi không được.”
Trong giây lát hắn tung ra hai quyền, La Di Ca không kịp nghĩ nhiều, người liền lui về phía sau.
“Cái này là được rồi, cần thực hiện sớm mới được.” Phượng Vu Phi tươi cười rạng rỡ, Văn Ngọc Đang còn chưa kịp phản ứng, thân mình đã bị hắn chế trụ.
Ngay giữa cái nhìn chằm chằm của mấy người Phượng Trì, La Di Ca, hắn cứng rắn đặt một cái hôn lên môi Văn Ngọc Đang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.