36 Kế Cưới Vợ

Chương 62: CHƯƠNG 53

Một Mộng Đầu Bạc

26/11/2016

Con ngươi Văn Ngọc Đang trong nháy mắt phóng đại, đùi phải theo phản xạ hướng hắn lên gối, lúc này hai tay La Di Ca cũng tấn công vảo mặt hắn, Phượng Vu Phi cười ha hả buông Văn Ngọc Đang lùi về sau chạy trốn.

Tam thiếu gia không hổ là Tam thiếu gia, cư nhiên ở trước mắt người khác ăn đậu hũ của vị hôn thê đối phương, thật sự là trâu a! Tinh quang trong mắt hai sát thủ kia tỏa ra, vẻ sùng bái tỏ rõ trên mặt.

Phượng Trì ngồi trên ghế không nhúc nhích, khóe miệng nhếch nhẹ.

Hừ, tiểu nha đầu kia cũng quá không biết lớn nhỏ, nên giáo huấn một chút, tốt nhất La Di Ca có thể ngay tại đây hưu nàng thì càng tuyệt, đến lúc đó hắn liền có cả cá cùng tay gấu. . . . . . Hắn tính toán, vừa muốn Văn Ngọc Đang làm con dâu của hắn, lại muốn chiêu mộ La Di Ca đến Phượng Hoàng trang.

“Phượng Vu Phi, ta hôm nay nhất định phải thiến ngươi.” Thanh âm Văn Ngọc Đang giống như rít từ kẽ răng.

Nàng rất tức giận a! Phượng Vu Phi cư nhiên dám ở trước mặt La Di Ca giở trò với nàng, nàng, nàng, nàng. . . . . . Nàng về sau sao có thể ở trước mặt La Di Ca làm người!!!

Nàng là lửa bốc lên tới nổ đom đóm mắt, quyết tâm muốn thiến Phượng Vu Phi.

Nhìn Văn Ngọc Đang giống như con mèo xù lông, Phượng Vu Phi cười càng điên cuồng: “La Di Ca, ngươi về sau nếu muốn hưu A Đang, nhớ thông báo ta một tiếng a! Nói như thế nào chúng ta cũng là có quen biết, thứ tốt không thể để cho người ngoài. . . . . .”

La Di Ca giống như không nghe được lời của hắn, người như hình với bóng đuổi theo phía sau hắn nửa trượng.

Phượng Trì lúc này mới chầm rì rì phun ra một câu: “Ân. . . . . . Đây mới là nhi tử Phượng Trì ta! Có được vài phần nhan sắc của ta năm đó.”

Miệng của hắn đương nhiên còn ẩn ẩn vài phần đắc ý.

Văn Ngọc Đang đi vòng xung quanh phòng, đem một ống đũa trên bàn nhét vào trong tay, giơ tay lên ba chiếc đũa đũa đã bị nàng dùng phương thức bắn tên bắn liên tiếp ra ngoài,

Phượng Vu Phi tránh thoát được một chiếc đũa, xuy xuy hai tiếng, chỉ cảm thấy đũng quần có gió lùa, nhìn xuống phía dưới, đũng quần đã bị hai chiếc đũa kia xuyên thủng thành hai cái lỗ.

Thủ pháp ấy khiến Phượng Trì xem mà nhướn mày. . . . . . Ách, có ý tứ!

“A Đang, lần này bọn nàng lập nhiều công lao đáng giá vạn kim, đến lúc đó của hồi môn của nàng tiểu tử hoàng đế kia nhất định cấp không ít, chắc hẳn nhiều hơn nàng cũng không cần, những thứ khác không bằng ta giúp nàng giữ, về sau nói không chừng nàng còn có cơ hội họ Phượng, mấy thứ đồ đó ta giữ, miễn cho đồ vật đưa đến đưa đi phiền toái.” Không tốt, nếu không trốn chuyện xưa ở Mễ Hương lâu sẽ lại tái diễn, hắn cũng không muốn che đũng quần đi đường, như vậy cũng quá khó nhìn đi.

La Di Ca và Văn Ngọc Đang cùng bức tới, hắn đánh vỡ cửa sổ nhảy ra khỏi phòng: “A Đang, ta sẽ ở Phượng Hoàng trang chờ nàng. . . . . .”

La Di Ca cùng Văn Ngọc Đang cũng một trước một sau nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo.

Đuổi theo được nửa dặm liền không thấy thân ảnh Phượng Vu Phi đâu nữa, Văn Ngọc Đang tức giận đến giơ chân rồi lại không biết làm thế nào, quay đầu thấy La Di Ca mặt nàng lại nháy mắt ửng hồng, sắc mặt có thể so với mấy bồn hoa thược dược đỏ trồng trong Lưu phủ.

Buổi chiều khi trở lại Lưu phủ, cả nhà trên dưới đều vui vẻ, chỉ có thất Nương nhận thấy được tâm tình Văn Ngọc Đang không ổn.

“. . . . . . Thất Nương, tẩu nói huynh ấy rốt cuộc nghĩ cái gì? Nếu nói tức giận thì huynh ấy lại cái gì cũng không nói, ngay cả biểu tình cũng không có, trong lòng muội rất khó chịu.” Đêm đó Văn Ngọc Đang hướng Thất Nương tố khổ.

“Không nói gì mới đáng sợ,” Thất Nương như có điều suy nghĩ, tiếp theo vỗ vỗ tay nàng cho nàng một lời khuyên, “Tự giải quyết cho tốt, ta bất lực.”



Ngay cả Thất Nương cũng nói như vậy. . . . . . Nàng rùng mình một cái, đại sự không ổn !

Bởi vì La Di Ca còn muốn giúp Ứng Thiên xử lý những chuyện còn lại của sòng bạc, thời gian ở Lưu phủ rất ít, cho nên hai người vẫn chưa có cơ hội nói chuyện về vấn đề lúc ấy, thời gian trôi qua càng lâu trong lòng Văn Ngọc Đang càng bất an.

Không thể tiếp tục kéo dài, dù sao sớm cũng là một đao muộn cũng là một đao, sớm kết thúc sớm khỏe, miễn cho lo lắng kéo can đảm tụt xuống. Kỳ quái , cũng không phải mình làm sai, sao mình lại chột dạ như vậy? Văn Ngọc Đang có chút ảo não.

“Văn tiểu thư, Văn tiểu thư. . . . . .”

Vài nha đầu trong phủ kích động hô lớn chạy vào, người một lời ta một câu lôi kéo Văn Ngọc Đang nói không ngừng.

“Chưa thấy qua ai không biết xấu hổ như vậy, Văn tiểu thư nói thế nào cũng không thể cho nàng ta vào cửa a!”

“Chính là chính là, nếu vào cửa, về sau ỷ vào quyền thế nhất định sẽ đè ép tiểu thư, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.”

“Bảo lão gia chúng ta tổ chức hôn sự cho tiểu thư trước đi, vào cửa trước là lớn, như vậy sẽ không sợ có biến.”

“. . . . . .”

Làm cho đầu Văn Ngọc Đang cũng choáng váng, nàng vội ngừng các nàng: “Dừng, dừng, dừng, các ngươi rốt cuộc nói cái gì vậy? Ta đều không hiểu, Tiểu Nguyệt, ngươi nói đi.”

Nha đầu kêu Tiểu Nguyệt kia vội hỏi: “Văn tiểu thư còn không có nghe nói sao? Xảy ra chuyện lớn, cái gì Nam Dương công chúa Tây Lũng Quốc kia đòi gả cho La công tử, nói là bình thê, cùng tiểu thư địa vị ngang nhau a!”

Văn Ngọc Đang trợn trừng: “Ngươi nói cái gì?”

Tiểu Nguyệt nói: “Nghe nói La công tử lần này vì Long giao lập nhiều công lớn, hơn nữa giúp Tây Lũng quốc rửa sạch oan tình, Bắc Tiêm công chúa của bọn họ đại diện Tây Lũng đế hướng La công tử nói lời cảm tạ, nói cái gì Nam Dương công chúa hâm mộ thái độ làm người của La công tử, cho nên nguyện ý lấy thân báo đáp để tỏ lòng cảm kích, hơn nữa nói biết La công tử đã có vị hôn thê, không ngại làm bình thê, cùng người thờ chung chồng a!”

“Nói xạo, nàng không ngại, cô nãi nãi để ý.” Văn Ngọc Đang nổi trận lôi đình.

Nữ nhân kia tìm được khe hở liền chui a! Ý định gây khó dễ với nàng phải không? Muốn gả cho La Di Ca, hừ, không có cửa đâu, nghĩ muốn cũng đừng nghĩ!

“Chính là nghe nói, Bắc Tiêm công chúa kia đi cầu đương kim hoàng thượng chỉ hôn, nói không chừng lúc này thánh chỉ đã ra .” Một cái nha đầu lanh mồm lanh miệng nói.

Nha đầu các nàng đều là thiệt tình thích tiểu thư Văn gia này, cho nên làm sao vừa mắt người khác khi dễ nàng.

Hừ, cho dù là hoàng thượng chỉ hôn thì sao? Cùng lắm thì chính mình cướp người, đoạt La Di Ca về Tử Ngọ Sơn làm áp trại phu quân, nơi đó núi cao hoàng đế xa, chờ gạo nấu thành cơm xem Nam Dương ngươi làm thế nào đây? Văn Ngọc Đang tức đến nổ phổi, hạ quyết tâm nếu nói không được thì chuẩn bị cướp người.

“Văn tiểu thư, ” một hạ nhân thở hổn hển chạy vào, “Không tốt, hoàng thượng tới, lão gia cho mời người tới tiền sảnh.”

Tới không chỉ có có đương kim hoàng thượng, Bắc Tiêm, Nam Dương cũng đều tới.



Một hàng người quỳ ở sảnh đường. Hoàng đế ngồi ở chủ vị, Bắc Tiêm, Nam Dương ngồi bên tay trái, La Di Ca đứng ở bên phải hoàng đế.

Văn Ngọc Đang nhìn lướt qua, trừ bỏ Thất Nương, mọi người ở quý phủ đều đến đông đủ, nàng không tình nguyện tiến lên, đến bên người ca ca quỳ xuống hành lễ. Nàng liếc mắt nhìn thấy vẻ đắc ý của Bắc Tiêm, Nam Dương. Tốt, ra oai phủ đầu ngay tại đây!

Hành lễ xong mọi người đứng dậy, hoàng đế ôn hòa nói với Lưu Trường Khanh: “Ngày xưa Lưu khanh cứu vô số dân chúng Long Giao ta, làm cho trẫm rất ngưỡng mộ, đáng tiếc không chờ trẫm đăng cơ, Lưu khanh đã cáo lão hồi hương, khiến lòng trẫm không khỏi phiền muộn.”

Văn Ngọc Đang thấp giọng hỏi ca ca: “Thất Nương đâu?”

Văn Ngọc Hổ cười khẽ: “Được tin liền chạy mất.” Thất Nương của hắn ghét nhất mấy lễ nghi này, để không phải quỳ trước hoàng thượng, được tin liền ôm theo nhi từ từ cửa sau chuồn mất.

Lưu Trường Khanh hướng hoàng thượng nói: “Trường Khanh bất quá là tận sức góp một phần nhỏ bé vì nước mà thôi, trái lại hoàng thượng từ khi đăng cơ tới nay, dân chúng hoà thuận vui vẻ, điều này mới thật sự làm cho Trường Khanh vui mừng, Long giao may mắn có thể có được một minh quân thật là phúc của Long Giao, hiện giờ Trường Khanh thân thể yếu nhiều bệnh ngay cả muốn vì hoàng thượng tận tâm cũng không thể.”

“Lưu khanh thân thể không tốt sao? Không sao, trở về ta sẽ kêu thái y trong cung đến,” hoàng đế thở dài nói, “Nói là quốc thổ an khang dân chúng hoà thuận vui vẻ, nhưng lần này nếu không phải đám người La công tử góp sức, Long thành không biết đã thành thế nào. . . . . . Đúng rồi, trẫm lần này tới là muốn cùng Văn gia tiểu thư thương lượng.”

Nói đến vấn đề chính! Văn Ngọc Đang lén liếc nhìn La Di Ca, người nào đó vẫn một bộ biểu tình bí hiểm. Trời ơi, nàng muốn nổ đầu, rốt cuộc trong lòng La Di Ca nghĩ thế nào? Dấm chua của hắn rốt cuộc uống bao nhiêu a!

Văn Ngọc Đang kiên trì tiến lên: “Không biết hoàng thượng tìm dân nữ có chuyện gì?”

Hoàng đế cẩn thận đánh giá nàng vài lần: “Ngày xưa lúc mở Bách Hoa Yến, thái hậu có bệnh, trẫm ở lại hầu hạ, cho nên không thể thấy được phong thái đứng đầu bách hoa, hôm nay vừa thấy quả nhiên là mỹ nhân.”

Văn Ngọc Đang trong lòng nói thầm, ta đương nhiên là mỹ nhân, nếu không lão nhân nhà ngươi năm đó sao có thể đánh chủ ý lên ta? Nếu không nhờ có Thất Nương, nói không chừng hôm nay ta đã thành mẹ kế của ngươi.

Bắc Tiêm hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Văn Ngọc Đang không tha, sỉ nhục ngày đó nàng khắc cốt ghi tâm, nếu như nói nàng có cừu oán người nào, hiện giờ cừu nhân lớn nhất chính là Văn Ngọc Đang , cho nên có thể làm Văn Ngọc Đang thương tâm tuyệt vọng là nguyện vọng lớn nhất của nàng.

Nàng cười che miệng: “Đúng là như thế, nếu không sao có thể khiến La công tử vừa mắt.”

Văn Ngọc Đang có ngoại hiệu là bao cỏ mỹ nhân, nàng nói như vậy chẳng khác gì nói Văn Ngọc Đang trừ bỏ xinh đẹp thì chẳng còn gì, bất quá chỉ là cái bình hoa có thể xem nhưng không thể dùng mà thôi.

Văn Ngọc Đang nhe răng cười: “Ân, so với sâu gạo vẫn tốt hơn, ít nhất không cần người khác nuôi.”

Nụ cười của Bắc Tiêm đình trệ, nhất thời cứng đờ.

Nam Dương trái lại thông minh, nàng biết nếu muốn gả vào La gia, tất không thể cùng Văn Ngọc Đang đối chọi gay gắt, trái lại còn phải cố ý lấy lòng, cho nên giảng hoà nói: “Văn tiểu thư, chúng ta không mời mà tới có nhiều chỗ quấy rầy xin thứ lỗi.”

Văn Ngọc Đang thầm kêu lên một tiếng đau đớn, cũng không nói tiếp.

Hoàng đế đem hết thảy xem ở trong mắt, ho nhẹ một tiếng nói: “Thời gian này chính sự bận rộn, nếu không phải có khanh giúp đỡ làm thất bại quỷ kế của Lý Mộ, giang sơn của trẫm còn không biết có ngồi ổn hay không, cũng may nạn Hoàng Hà đã được giải quyết, việc ở Long thành cũng được giải trừ, thật sự là vận may ông trời ban cho. . . . . .”

Hắn đối với Văn Ngọc Đang cười cười nói: “Cho nên trẫm mới rỗi rãnh tới đây. La công tử lần này chẳng những vì Long giao lập nhiều công lớn, hơn nữa làm cho Tây Lũng quốc miễn bị giá họa tai ương, Bắc Tiêm công chúa đối với ân huệ cứu quốc của La công tử cảm kích vạn phần, lại đối với nhân phẩm La công tử càng thêm tán thưởng, cho nên cố ý đem Nam Dương công chúa hứa gả cho La công tử làm vợ, La công tử nói nói hắn đã có hôn ước, nếu như bội bạc ham phú quý chẳng khác gì người vô liêm sỉ, Bắc Tiêm công chúa biết La công tử chính là quân tử, cho nên nguyện ý để hoàng muội của nàng lấy bình thê chi lễ gả vào La gia cùng ngươi địa vị ngang nhau, ý Văn tiểu thư thế nào?”

Hắn giống như trưng cầu ý kiến Văn Ngọc Đang, nhưng là hoàng đế mở miệng bất quá chính là ý tứ như vậy, người bình thường dám đối với hoàng đế nói chữ không sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện 36 Kế Cưới Vợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook