Chương 97: Không thể không yêu em
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Diệp Tiểu Tịch cạn lời
Mặc dù cô biết Hà Nhu thương cô, nhưng sao nghe giống như cô không thể gả đi được vậy…
Cô vâng dạ mấy tiếng, xem như cho qua chuyện này.
Ăn thêm lát nữa, điện thoại của Hà Nhu vang lên.
Bà tiếp điện thoại, sau đó đứng dậy lấy áo khoác:
- Hai ba con ăn trước đi, mẹ phải đi chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp.
- Anh cũng phải đi ngay.
Diệp Hải Phong hơi bất đắc dĩ nhìn điện thoại:
- Có ca cấp cứu, anh cũng vừa được báo phải đi luôn đây.
- Bố mẹ, hai người mang thức ăn theo đi ạ.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng cho đồ ăn vào cà mèn rồi đưa cho mỗi người một cái.
- Tiểu Tịch ngoan quá mà.
Hà Nhu xoa đầu cô, đáy mắt thêm phần áy náy:
- Xin lỗi con gái cưng, không thể đón năm mới với con rồi.
- Không sao đâu ạ.
Diệp Tiểu Tịch tiễn hai người ra ngoài:
- Bố mẹ cứ yên tâm đi đi, con lớn rồi mà.
Sau khi hai người đi rồi, căn nhà bỗng trở nên quạnh quẽ hẳn.
Diệp Tiểu Tịch ngồi vào bàn, cô không khỏi gượng cười.
Bố cô là bác sĩ, mẹ cô là cảnh sát, toàn là ngành nghề bận rộn. Tuy hai người rất thương cô nhưng chuyện thế này diễn ra thường xuyên từ bé đến giờ rồi, cô đã quen.
Nhưng mấy năm trước còn có anh trai ở nhà cùng cô, năm nay lại chỉ còn có mình cô thôi.
Diệp Tiểu Tịch ăn trong chốc lát, cô bỗng thấy dường như ăn cơm một mình chả có gì vui. Cô đặt đũa xuống rồi cau mày lại.
Cô có quên mất chuyện gì không nhỉ?
Diệp Tiểu Tịch biến sắc, vội cầm điện thoại lên.
Sau khi cô xuống máy bay thì đã quên gọi điện báo bình an cho Long Mộ Thần ròi. Long Mộ Thần dặn đi dặn lại cô nhưng cô vui đến mức quên khuấy đi mất.
Cô định bụng gọi điện thoại thì Long Mộ Thần đã gọi cho cô trước rồi.
Diệp Tiểu Tịch nhận điện thoại trong xấu hổ.
- Về nhà rồi?
Anh hỏi.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch ngại ngùng đáp lại.
- Giờ em có tiện nói chuyện không?
Long Mộ Thần hỏi bằng giọng quan tâm.
- Tiện chứ.
Diệp Tiểu Tịch nhìn căn nhà vắng vẻ rồi thở dài buồn bã.
- Sao thế?
Anh hỏi.
Cô hơi chần chừ, song vẫn kể tình hình thực tế cho Long Mộ Thần nghe.
- Nghĩa là, giờ trong nhà em chỉ có mình em thôi à?
Lông mày Long Mộ Thần cau lên.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ.
- Khi nào thì cô chú trở về?
Long Mộ Thần hỏi tiếp.
- Không biết nữa, nhưng theo như mấy lần trước thì e rằng đến nửa đêm cũng chưa về đâu.
Diệp Tiểu Tịch thất vọng.
- Ừ, anh biết rồi.
Long Mộ Thần hạ giọng nói.
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
Sao Long Mộ Thần nói lạ thế nhỉ, “anh biết rồi” là sao? Nhưng cô cũng không để trong lòng.
Hai người tán dóc mấy câu rồi gác máy.
Chẳng bao lâu thì đến tối, Diệp Tiểu Tịch nhận được cuộc gọi từ bố mẹ dặn cô ra ngoài ăn đi.
Diệp Tiểu Tịch dở khóc dở cười, coi bộ người nhà xem cô là người không thể tự chăm lo cho bản thân rồi. Bố mẹ bận thế mà vẫn rút thời giờ quan tâm cô.
Cô đang chuẩn bị ra ngoài ăn tối thì Long Mộ Thần đã gọi đến.
- Alo?
Diệp Tiểu Tịch hơi kinh ngạc nhận cuộc gọi.
- Tối nay em ăn gì?
Long Mộ Thần hỏi.
- Không biết, em đi ăn ngoài.
Diệp Tiểu Tịch thuận miệng trả lời.
- Ở nhà em không có gì ăn à?
Anh nhíu mày hỏi.
- Bữa trưa còn thừa một ít.
Diệp Tiểu Tịch trả lời:
- Nhưng em không định hâm nóng lại đâu, dù sao thì em cũng chẳng muốn làm nổ phòng bếp chỉ vì một bữa cơm.
Long Mộ Thần cười khẽ, cô nhóc này biết tự lượng sức mình thật đó.
- Em mở tủ lạnh ra xem xem.
Anh thấp giọng dặn dò.
- Hở?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác, song vẫn làm theo lời anh.
- Trong đó có gì không?
- Có cá, tôm, cái gì cũng có cả.
- Vậy em muốn ăn gì?
Anh hỏi.
- Sao, anh định nấu cho em hả?
Diệp Tiểu Tịch cười trêu.
- Ừ.
Long Mộ Thần xác nhận.
Diệp Tiểu Tịch bối rối:
- Anh ừ là ừ làm sao?
- Là nấu cho em ăn đó.
Long Mộ Thần đáp lại thản nhiên.
- Em mở cửa đi.
Tay Diệp Tiểu Tịch hơi run lên, suýt chút nữa thì đánh rơi luôn điện thoại.
Cô có nghe nhầm không đấy?
Long Mộ Thần bảo sẽ nấu cơm cho cô ăn, lại còn bảo cô mở cửa ra?
Không thể nào?
Lẽ ra anh phải ở thủ độ chứ, chẳng nhẽ anh đã đến trước cửa nhà cô rồi? Long Mộ Thần sẽ không làm cô kinh ngạc đến mức này đâu ha?
Tiếng gõ cửa vang lên, cô vội chạy đến cửa nhìn vào mắt mèo, quả đúng là Long Mộ Thần đang đứng ngoài cửa.
Diệp Tiểu Tịch quá mức kinh hãi, cô không biết bản thân có nên mở cửa hay không nữa.
- Diệp Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần thản nhiên đe dọa:
- Nếu em không mở cửa, e rằng hàng xóm em sẽ phát hiện đó.
Cô lấy lại tinh thần rồi mở cửa ra.
Long Mộ Thần bước vào, Diệp Tiểu Tịch nhanh chóng đóng cửa lại. Cô bất ngờ đến hoảng, hỏi anh:
- Sao anh lại tới đây?
- Không phải anh đã nói chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi à.
Long Mộ Thần cười nhẹ.
Diệp Tiểu Tịch khóc không ra nước mắt, cô đâu biết rằng nhanh là nhanh đến mức này!
- Cần đổi giày không?
Long Mộ Thần hỏi.
Diệp Tiểu Tịch không còn cách nào, đành phải lấy đôi dép lê của anh mình trong tủ giày ra đưa cho anh.
Long Mộ Thần đổi giày rồi đi theo cô vào phòng khách.
- Nhà em hơi nhỏ.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng cất hết đống đồ ăn vặt trên bàn trà, cô nói trong lúng túng:
- Anh, anh ngồi xuống đi, em rót trà cho anh uống.
- Đừng gấp.
Long Mộ Thần xoay người vào phòng bếp hỏi:
- Em muốn ăn gì?
- Anh muốn nấu cơm cho em thật hả?
Diệp Tiểu Tịch ngỡ ngàng.
- Không thì em nghĩ anh đến đây làm gì?
Long Mộ Thần bình tĩnh mở tủ lạnh ra.
- Anh biết nấu?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với vẻ kỳ dị.
Anh ấy chính là Long Mộ Thần đó, thường ngày đều có người chăm sóc anh, căn bản là không cần anh động tay vào những chuyện này, càng không cần phải học nấu ăn lấy lòng ai đó, nhưng ngay cả việc này mà anh cũng biết?
Long Mộ Thần bình tĩnh lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra rồi trả lời thản nhiên:
- Biết.
Diệp Tiểu Tịch phục thật sự, cô không khỏi hỏi:
- Long Mộ Thần, đừng nói là anh toàn năng nha? Anh có gì không biết không?
- Có chứ.
Anh suy nghĩ rồi trả lời.
- Cái gì?
Diệp Tiểu Tịch tò mò.
- Anh không thể không yêu em.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía cô ẩn chứa nét dịu dàng.
Trái tim Diệp Tiểu Tịch đập thật nhanh, lời tỏ tình bất ngờ này làm cô không thể chịu được.
- Anh nói cái gì đó!
Diệp Tiểu Tịch bối rối mang nguyên liệu nấu ăn đi rửa giúp anh.
Long Mộ Thần chợt bắt lấy cổ tay cô.
- Anh làm gì đó?
Cô ngại ngùng hỏi.
- Anh hỏi em mới đúng, em làm gì đó?
Long Mộ Thần nhìn tay cô.
- Rửa ray phụ anh đó, tuy rằng em không biết nấu cơm, nhưng mà rửa rau các thể loại thì…
Diệp Tiểu Tịch đưa mắt nhìn vào tay mình rồi im luôn. Cô đang cầm hai quả trứng gà trong tay!
- Nhà em rửa trứng trước khi ăn hả?
Long Mộ Thần cười xấu xa trêu cô.
Mặc dù cô biết Hà Nhu thương cô, nhưng sao nghe giống như cô không thể gả đi được vậy…
Cô vâng dạ mấy tiếng, xem như cho qua chuyện này.
Ăn thêm lát nữa, điện thoại của Hà Nhu vang lên.
Bà tiếp điện thoại, sau đó đứng dậy lấy áo khoác:
- Hai ba con ăn trước đi, mẹ phải đi chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp.
- Anh cũng phải đi ngay.
Diệp Hải Phong hơi bất đắc dĩ nhìn điện thoại:
- Có ca cấp cứu, anh cũng vừa được báo phải đi luôn đây.
- Bố mẹ, hai người mang thức ăn theo đi ạ.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng cho đồ ăn vào cà mèn rồi đưa cho mỗi người một cái.
- Tiểu Tịch ngoan quá mà.
Hà Nhu xoa đầu cô, đáy mắt thêm phần áy náy:
- Xin lỗi con gái cưng, không thể đón năm mới với con rồi.
- Không sao đâu ạ.
Diệp Tiểu Tịch tiễn hai người ra ngoài:
- Bố mẹ cứ yên tâm đi đi, con lớn rồi mà.
Sau khi hai người đi rồi, căn nhà bỗng trở nên quạnh quẽ hẳn.
Diệp Tiểu Tịch ngồi vào bàn, cô không khỏi gượng cười.
Bố cô là bác sĩ, mẹ cô là cảnh sát, toàn là ngành nghề bận rộn. Tuy hai người rất thương cô nhưng chuyện thế này diễn ra thường xuyên từ bé đến giờ rồi, cô đã quen.
Nhưng mấy năm trước còn có anh trai ở nhà cùng cô, năm nay lại chỉ còn có mình cô thôi.
Diệp Tiểu Tịch ăn trong chốc lát, cô bỗng thấy dường như ăn cơm một mình chả có gì vui. Cô đặt đũa xuống rồi cau mày lại.
Cô có quên mất chuyện gì không nhỉ?
Diệp Tiểu Tịch biến sắc, vội cầm điện thoại lên.
Sau khi cô xuống máy bay thì đã quên gọi điện báo bình an cho Long Mộ Thần ròi. Long Mộ Thần dặn đi dặn lại cô nhưng cô vui đến mức quên khuấy đi mất.
Cô định bụng gọi điện thoại thì Long Mộ Thần đã gọi cho cô trước rồi.
Diệp Tiểu Tịch nhận điện thoại trong xấu hổ.
- Về nhà rồi?
Anh hỏi.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch ngại ngùng đáp lại.
- Giờ em có tiện nói chuyện không?
Long Mộ Thần hỏi bằng giọng quan tâm.
- Tiện chứ.
Diệp Tiểu Tịch nhìn căn nhà vắng vẻ rồi thở dài buồn bã.
- Sao thế?
Anh hỏi.
Cô hơi chần chừ, song vẫn kể tình hình thực tế cho Long Mộ Thần nghe.
- Nghĩa là, giờ trong nhà em chỉ có mình em thôi à?
Lông mày Long Mộ Thần cau lên.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ.
- Khi nào thì cô chú trở về?
Long Mộ Thần hỏi tiếp.
- Không biết nữa, nhưng theo như mấy lần trước thì e rằng đến nửa đêm cũng chưa về đâu.
Diệp Tiểu Tịch thất vọng.
- Ừ, anh biết rồi.
Long Mộ Thần hạ giọng nói.
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
Sao Long Mộ Thần nói lạ thế nhỉ, “anh biết rồi” là sao? Nhưng cô cũng không để trong lòng.
Hai người tán dóc mấy câu rồi gác máy.
Chẳng bao lâu thì đến tối, Diệp Tiểu Tịch nhận được cuộc gọi từ bố mẹ dặn cô ra ngoài ăn đi.
Diệp Tiểu Tịch dở khóc dở cười, coi bộ người nhà xem cô là người không thể tự chăm lo cho bản thân rồi. Bố mẹ bận thế mà vẫn rút thời giờ quan tâm cô.
Cô đang chuẩn bị ra ngoài ăn tối thì Long Mộ Thần đã gọi đến.
- Alo?
Diệp Tiểu Tịch hơi kinh ngạc nhận cuộc gọi.
- Tối nay em ăn gì?
Long Mộ Thần hỏi.
- Không biết, em đi ăn ngoài.
Diệp Tiểu Tịch thuận miệng trả lời.
- Ở nhà em không có gì ăn à?
Anh nhíu mày hỏi.
- Bữa trưa còn thừa một ít.
Diệp Tiểu Tịch trả lời:
- Nhưng em không định hâm nóng lại đâu, dù sao thì em cũng chẳng muốn làm nổ phòng bếp chỉ vì một bữa cơm.
Long Mộ Thần cười khẽ, cô nhóc này biết tự lượng sức mình thật đó.
- Em mở tủ lạnh ra xem xem.
Anh thấp giọng dặn dò.
- Hở?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác, song vẫn làm theo lời anh.
- Trong đó có gì không?
- Có cá, tôm, cái gì cũng có cả.
- Vậy em muốn ăn gì?
Anh hỏi.
- Sao, anh định nấu cho em hả?
Diệp Tiểu Tịch cười trêu.
- Ừ.
Long Mộ Thần xác nhận.
Diệp Tiểu Tịch bối rối:
- Anh ừ là ừ làm sao?
- Là nấu cho em ăn đó.
Long Mộ Thần đáp lại thản nhiên.
- Em mở cửa đi.
Tay Diệp Tiểu Tịch hơi run lên, suýt chút nữa thì đánh rơi luôn điện thoại.
Cô có nghe nhầm không đấy?
Long Mộ Thần bảo sẽ nấu cơm cho cô ăn, lại còn bảo cô mở cửa ra?
Không thể nào?
Lẽ ra anh phải ở thủ độ chứ, chẳng nhẽ anh đã đến trước cửa nhà cô rồi? Long Mộ Thần sẽ không làm cô kinh ngạc đến mức này đâu ha?
Tiếng gõ cửa vang lên, cô vội chạy đến cửa nhìn vào mắt mèo, quả đúng là Long Mộ Thần đang đứng ngoài cửa.
Diệp Tiểu Tịch quá mức kinh hãi, cô không biết bản thân có nên mở cửa hay không nữa.
- Diệp Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần thản nhiên đe dọa:
- Nếu em không mở cửa, e rằng hàng xóm em sẽ phát hiện đó.
Cô lấy lại tinh thần rồi mở cửa ra.
Long Mộ Thần bước vào, Diệp Tiểu Tịch nhanh chóng đóng cửa lại. Cô bất ngờ đến hoảng, hỏi anh:
- Sao anh lại tới đây?
- Không phải anh đã nói chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi à.
Long Mộ Thần cười nhẹ.
Diệp Tiểu Tịch khóc không ra nước mắt, cô đâu biết rằng nhanh là nhanh đến mức này!
- Cần đổi giày không?
Long Mộ Thần hỏi.
Diệp Tiểu Tịch không còn cách nào, đành phải lấy đôi dép lê của anh mình trong tủ giày ra đưa cho anh.
Long Mộ Thần đổi giày rồi đi theo cô vào phòng khách.
- Nhà em hơi nhỏ.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng cất hết đống đồ ăn vặt trên bàn trà, cô nói trong lúng túng:
- Anh, anh ngồi xuống đi, em rót trà cho anh uống.
- Đừng gấp.
Long Mộ Thần xoay người vào phòng bếp hỏi:
- Em muốn ăn gì?
- Anh muốn nấu cơm cho em thật hả?
Diệp Tiểu Tịch ngỡ ngàng.
- Không thì em nghĩ anh đến đây làm gì?
Long Mộ Thần bình tĩnh mở tủ lạnh ra.
- Anh biết nấu?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với vẻ kỳ dị.
Anh ấy chính là Long Mộ Thần đó, thường ngày đều có người chăm sóc anh, căn bản là không cần anh động tay vào những chuyện này, càng không cần phải học nấu ăn lấy lòng ai đó, nhưng ngay cả việc này mà anh cũng biết?
Long Mộ Thần bình tĩnh lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra rồi trả lời thản nhiên:
- Biết.
Diệp Tiểu Tịch phục thật sự, cô không khỏi hỏi:
- Long Mộ Thần, đừng nói là anh toàn năng nha? Anh có gì không biết không?
- Có chứ.
Anh suy nghĩ rồi trả lời.
- Cái gì?
Diệp Tiểu Tịch tò mò.
- Anh không thể không yêu em.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía cô ẩn chứa nét dịu dàng.
Trái tim Diệp Tiểu Tịch đập thật nhanh, lời tỏ tình bất ngờ này làm cô không thể chịu được.
- Anh nói cái gì đó!
Diệp Tiểu Tịch bối rối mang nguyên liệu nấu ăn đi rửa giúp anh.
Long Mộ Thần chợt bắt lấy cổ tay cô.
- Anh làm gì đó?
Cô ngại ngùng hỏi.
- Anh hỏi em mới đúng, em làm gì đó?
Long Mộ Thần nhìn tay cô.
- Rửa ray phụ anh đó, tuy rằng em không biết nấu cơm, nhưng mà rửa rau các thể loại thì…
Diệp Tiểu Tịch đưa mắt nhìn vào tay mình rồi im luôn. Cô đang cầm hai quả trứng gà trong tay!
- Nhà em rửa trứng trước khi ăn hả?
Long Mộ Thần cười xấu xa trêu cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.