Chương 96: Sẽ gặp nhau nhanh thôi
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
- Đừng uống!
Hàng lông mày Long Mộ Thần giật giật, anh vội giật lấy chiếc ly trong tay Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch giật mình, cô nhấm nháp một chút rồi hỏi:
- Thứ em vừa uống là rượu hả?
- Ừ.
Long Mộ Thần gật đầu bất đắc dĩ.
Cô nhóc này uống cả rượu vang mà còn say, e rằng lần này sẽ say cả buổi cho xem.
- Vậy làm sao bây giờ?
Diệp Tiểu Tịch ngờ nghệch hỏi lại. Cô không muốn say trước mặt nhiều người vậy đâu.
- Đi thôi, chúng ta về nhà.
Long Mộ Thần nắm lấy tay cô.
Hai người chào tạm biệt giáo sư Vương rồi rời khỏi phòng khách.
Vừa bước xuống bậc thang, Diệp Tiểu Tịch đã bước hụt chân, may mà Long Mộ Thần ở cạnh đỡ lấy cô.
- Rượu bốc lên đầu rồi chứ gì?
Long Mộ Thần hỏi bằng giọng bất đắc dĩ.
- Hình như vậy rồi, hơi chóng mặt.
Diệp Tiểu Tịch trả lời thành thật, gương mặt hơi ửng hồng.
Long Mộ Thần thở dài, anh cúi người bảo:
- Leo lên, để anh cõng em.
- Không cần đâu, em đâu có bị đau…
Diệp Tiểu Tịch ngượng ngùng từ chối.
- Quy tắc cũ, cõng hoặc bế, em chọn một đi.
Long Mộ Thần cất giọng bình thản.
Diệp Tiểu Tịch cạn lời, leo lên lưng anh.
- Anh chưa trả lời em đâu đấy.
Cô nhớ tới câu hỏi trước đó.
- Ừ.
Long Mộ Thần gật đầu.
- Ừ là sao?
Diệp Tiểu Tịch xấu hổ hỏi lại.
- Là thừa nhận đó.
Long Mộ Thần đáp lại bình tĩnh.
- Sao anh lại nhắm vào cô ta thế?
Cô khó hiểu.
- Bởi vì cô ta bắt nạt em.
Long Mộ Thần giải thích rõ ràng.
Diệp Tiểu Tịch giật mình. Tuy rằng đầu óc cô đang mơ màng vì rượu nhưng vẫn đủ để hiểu một số việc.
- Cô ta xấu xa!
Diệp Tiểu Tịch giận dữ mắng. Cô chợt nhìn vào tấm lưng Long Mộ Thần đang cõng cô, đáy lòng cảm thấy ngọt ngào đến lạ. Lát sau, cô thầm thì bên tai Long Mộ Thần:
- Long Mộ Thần, anh tốt thiệt đó ~
Như thể có dòng điện xẹt qua bên tai, cơ thể Long Mộ Thần cứng lại.
Cô nhóc này thừa dịp say rượu quyến rũ anh! Anh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Long Mộ Thần tăng tốc độ, anh mở cửa xe rồi đặt Diệp Tiểu Tịch vào.
Tiếp đó, anh ngồi vào trong xe, hôn Diệp Tiểu Tịch cuồng nhiệt.
Dương Uyển Dung núp trong xe cô ta cách đó không xa đang cực kỳ phẫn nộ!
Sau khi rời khỏi, vốn dĩ cô ta định đi luôn nhưng lại cảm thấy không cam tâm nên quyết định chờ Long Mộ Thần ra ngoài để hỏi cho rõ.
Nhưng cô ta lại trông thấy tận mắt Long Mộ Thần cõng Diệp Tiểu Tịch! Dáng vẻ thân mật của bọn họ như hàng loạt con dao găm đâm thẳng vào lòng tô ta!
Dương Uyển Dung siết chặt tay đầy oán hận, móng tay cắm vào trong thịt nhưng cô ta chẳng thấy đau chút nào!
Trông thấy xe Long Mộ Thần chạy càng ngày càng xe, mối hận trong lòng Dương Uyển Dung bốc lên ngùn ngụt.
Thời gian như thoi đưa, lễ mừng năm mới cuối cùng cũng đến. Long thị cũng nghỉ làm, Long Mộ Thần đã đặt vé máy bay về thành phố S giúp Diệp Tiểu Tịch từ lâu.
Long Mộ Thần lái xe đưa Diệp Tiểu Tịch ra sân bay. Trông thấy đoàn người qua lại trong sân bay, anh không khỏi nhíu mày.
- Đi đường cẩn thận nhé.
Anh dặn dò.
- Biết rồi biết rồi mà.
Diệp Tiểu Tịch cười hì hì trả lời. Hiện giờ trong lòng cô chỉ còn tâm trạng vui vẻ khi sắp được gặp ba mẹ, chẳng còn lòng dạ nào nghe Long Mộ Thần lải nhải nữa.
- Đửng ỷ vào chút võ mèo quào mà xem thường an toàn của bản thân đó.
Long Mộ Thần nhíu mày.
- Sao anh dài dòng quá vậy, sắp giống y hệt mẹ em rồi.
Diệp Tiểu Tịch oán trách, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ:
- Không nói chuyện với anh nữa, em lên máy bay đây, anh đừng nhớ em quá, ưm…!
Chưa kịp nói xong thì Diệp Tiểu Tịch đã bị anh ôm vào trong lòng hôn sâu.
Đáy lòng Diệp Tiểu Tịch mềm nhũn. Mấy ngày không gặp được Long Mộ Thần, ngay cả má Trương cũng về nhà rồi, để lại mình anh đón tết ở thủ đô. Thời điểm xa cách nhau thế này, cô phải nghe lời anh một chút.
Long Mộ Thần hơi kinh ngạc buông cô ra.
Hai tay Diệp Tiểu Tịch vòng qua cổ anh đầy thân mật, cô dịu dàng khuyên nhủ:
- Long Mộ Thần, em chỉ về quê đón tết thôi. Đừng lo, hai ta sẽ gặp nhau nhanh thôi.
Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên, anh cười như không cười nói với cô:
- Đúng, chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi.
Diệp Tiểu Tịch hơi kinh ngạc, sao Long Mộ Thần lại lặp lại lời của cô? Nhưng cô không suy nghĩ nhiều.
Chia tay Long Mộ Thần, Diệp Tiểu Tịch ngồi trên máy bay.
Cô phóng mắt ra nhìn đám mây trăng đang lơ lửng ngoài cửa sổ, đáy lòng cảm thấy hơi bất thường.
Sao lại thế này? Diệp Tiểu Tịch gượng cười.
Chỉ xa cách Long Mộ Thần thôi mà, thế mà cô lại cảm thấy… nhớ anh rồi. Thậm chí niềm vui sướng khi trở về nhà cũng nhạt đi không ít.
Không nghĩ nữa, cô chỉ nghỉ vào ngày rồi quay trở lại nhanh thôi.
Sau mấy tiếng, Diệp Tiểu Tịch có mặt tại sân bay thành phố S.
Ba cô Diệp Hải Phong đã đợi ngoài phi trường, Diệp Tiểu Tịch trông thấy ông từ xa thì chạy ào tới ôm chặt lấy ông.
- Bố!
Diệp Tiểu Tịch nhìn vào trong xe hỏi:
- Mẹ của con đâu ạ?
- Con nhóc này.
Diệp Hải Phong bất mãn cốc đầu cô:
- Vừa về tới đã muốn tìm mẹ rồi, rõ ràng là người bố này cực khổ đến đón con mà!
- Con không thấy mẹ nên hỏi thôi mà.
Diệp Tiểu Tịch thè lưỡi.
- Bà ấy đang nấu mấy món ngon cho con đó.
Diệp Hải Phong cười ha hả:
- Đi thôi, con vừa về nhà là có cái ăn rồi. Bà ấy không nỡ để con đói đâu.
Diệp Tiểu Tịch vui vẻ ngồi vào xe, đi thẳng về nhà.
Bọn họ vừa vào trong nhà thì đã ngửi thấy mùi rất thơm.
Diệp Tiểu Tịch ôm chặt lấy mẹ cô - Hà Nhu rồi ngồi vào chiếc bàn bên cạnh. Cô vừa định lấy đũa thì Hà Nhu đã cầm đũa trước rồi đập tay Diệp Tiểu Tịch, nhắc:
- Rửa tay trước đã.
Diệp Tiểu Tịch ngoan ngoãn đi rửa tay.
Ba người ngồi vào bàn ăn, Diệp Tiểu Tịch cắn đũa hỏi:
- Năm nay anh con không về ạ?
- Đàn ông con trai hai mươi mấy tuổi đầu rồi, phải biết ra ngoài lăn lộn với đời, quanh quẩn ở nhà làm gì?
Diệp Hải Phong nói.
Thấy Hà Nhu cũng gật đầu, Diệp Tiểu Tịch cạn lời. Cô thực sự nghi ngờ rốt cuộc anh cô có phải con ruột hay không nữa, sao ba mẹ cô nuôi anh như thả cỏ vậy? Ba mẹ chỉ hết lòng cưng chiều cô, hận không thể mang những món đồ tốt nhất thế giới đến cho cô.
- Nếm thử món canh gà này đi.
Hà Nhu đặt món canh gà đã nấu kỹ trước mặt cô.
- Đúng rồi, Tiểu Tịch, con sắp tốt nghiệp rồi, có bạn trai chưa?
Diệp Hải Phong chợt hỏi.
- Khụ khụ!
Diệp Tiểu Tịch đang uống canh gà thì bị sắc không nói nên lời.
- Vầy là có hay không có?
Diệp Hải Phong hỏi tiếp.
- … Không có đâu ạ.
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch đỏ lên, cô trả lời dối lòng.
- Tiểu Tịch còn nhỏ mà, gấp làm gì.
Hà Nhu không hài lòng, bà vỗ ông một cái, bà đứa mắt trìu mến nhìn Diệp Tiểu Tịch:
- Không sao cả, con gái ngoan đừng nóng lòng. Dù không quen bạn trai cũng chẳng sao, nhà mình nuôi con suốt đời cũng chả sao mà.
Hàng lông mày Long Mộ Thần giật giật, anh vội giật lấy chiếc ly trong tay Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch giật mình, cô nhấm nháp một chút rồi hỏi:
- Thứ em vừa uống là rượu hả?
- Ừ.
Long Mộ Thần gật đầu bất đắc dĩ.
Cô nhóc này uống cả rượu vang mà còn say, e rằng lần này sẽ say cả buổi cho xem.
- Vậy làm sao bây giờ?
Diệp Tiểu Tịch ngờ nghệch hỏi lại. Cô không muốn say trước mặt nhiều người vậy đâu.
- Đi thôi, chúng ta về nhà.
Long Mộ Thần nắm lấy tay cô.
Hai người chào tạm biệt giáo sư Vương rồi rời khỏi phòng khách.
Vừa bước xuống bậc thang, Diệp Tiểu Tịch đã bước hụt chân, may mà Long Mộ Thần ở cạnh đỡ lấy cô.
- Rượu bốc lên đầu rồi chứ gì?
Long Mộ Thần hỏi bằng giọng bất đắc dĩ.
- Hình như vậy rồi, hơi chóng mặt.
Diệp Tiểu Tịch trả lời thành thật, gương mặt hơi ửng hồng.
Long Mộ Thần thở dài, anh cúi người bảo:
- Leo lên, để anh cõng em.
- Không cần đâu, em đâu có bị đau…
Diệp Tiểu Tịch ngượng ngùng từ chối.
- Quy tắc cũ, cõng hoặc bế, em chọn một đi.
Long Mộ Thần cất giọng bình thản.
Diệp Tiểu Tịch cạn lời, leo lên lưng anh.
- Anh chưa trả lời em đâu đấy.
Cô nhớ tới câu hỏi trước đó.
- Ừ.
Long Mộ Thần gật đầu.
- Ừ là sao?
Diệp Tiểu Tịch xấu hổ hỏi lại.
- Là thừa nhận đó.
Long Mộ Thần đáp lại bình tĩnh.
- Sao anh lại nhắm vào cô ta thế?
Cô khó hiểu.
- Bởi vì cô ta bắt nạt em.
Long Mộ Thần giải thích rõ ràng.
Diệp Tiểu Tịch giật mình. Tuy rằng đầu óc cô đang mơ màng vì rượu nhưng vẫn đủ để hiểu một số việc.
- Cô ta xấu xa!
Diệp Tiểu Tịch giận dữ mắng. Cô chợt nhìn vào tấm lưng Long Mộ Thần đang cõng cô, đáy lòng cảm thấy ngọt ngào đến lạ. Lát sau, cô thầm thì bên tai Long Mộ Thần:
- Long Mộ Thần, anh tốt thiệt đó ~
Như thể có dòng điện xẹt qua bên tai, cơ thể Long Mộ Thần cứng lại.
Cô nhóc này thừa dịp say rượu quyến rũ anh! Anh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Long Mộ Thần tăng tốc độ, anh mở cửa xe rồi đặt Diệp Tiểu Tịch vào.
Tiếp đó, anh ngồi vào trong xe, hôn Diệp Tiểu Tịch cuồng nhiệt.
Dương Uyển Dung núp trong xe cô ta cách đó không xa đang cực kỳ phẫn nộ!
Sau khi rời khỏi, vốn dĩ cô ta định đi luôn nhưng lại cảm thấy không cam tâm nên quyết định chờ Long Mộ Thần ra ngoài để hỏi cho rõ.
Nhưng cô ta lại trông thấy tận mắt Long Mộ Thần cõng Diệp Tiểu Tịch! Dáng vẻ thân mật của bọn họ như hàng loạt con dao găm đâm thẳng vào lòng tô ta!
Dương Uyển Dung siết chặt tay đầy oán hận, móng tay cắm vào trong thịt nhưng cô ta chẳng thấy đau chút nào!
Trông thấy xe Long Mộ Thần chạy càng ngày càng xe, mối hận trong lòng Dương Uyển Dung bốc lên ngùn ngụt.
Thời gian như thoi đưa, lễ mừng năm mới cuối cùng cũng đến. Long thị cũng nghỉ làm, Long Mộ Thần đã đặt vé máy bay về thành phố S giúp Diệp Tiểu Tịch từ lâu.
Long Mộ Thần lái xe đưa Diệp Tiểu Tịch ra sân bay. Trông thấy đoàn người qua lại trong sân bay, anh không khỏi nhíu mày.
- Đi đường cẩn thận nhé.
Anh dặn dò.
- Biết rồi biết rồi mà.
Diệp Tiểu Tịch cười hì hì trả lời. Hiện giờ trong lòng cô chỉ còn tâm trạng vui vẻ khi sắp được gặp ba mẹ, chẳng còn lòng dạ nào nghe Long Mộ Thần lải nhải nữa.
- Đửng ỷ vào chút võ mèo quào mà xem thường an toàn của bản thân đó.
Long Mộ Thần nhíu mày.
- Sao anh dài dòng quá vậy, sắp giống y hệt mẹ em rồi.
Diệp Tiểu Tịch oán trách, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ:
- Không nói chuyện với anh nữa, em lên máy bay đây, anh đừng nhớ em quá, ưm…!
Chưa kịp nói xong thì Diệp Tiểu Tịch đã bị anh ôm vào trong lòng hôn sâu.
Đáy lòng Diệp Tiểu Tịch mềm nhũn. Mấy ngày không gặp được Long Mộ Thần, ngay cả má Trương cũng về nhà rồi, để lại mình anh đón tết ở thủ đô. Thời điểm xa cách nhau thế này, cô phải nghe lời anh một chút.
Long Mộ Thần hơi kinh ngạc buông cô ra.
Hai tay Diệp Tiểu Tịch vòng qua cổ anh đầy thân mật, cô dịu dàng khuyên nhủ:
- Long Mộ Thần, em chỉ về quê đón tết thôi. Đừng lo, hai ta sẽ gặp nhau nhanh thôi.
Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên, anh cười như không cười nói với cô:
- Đúng, chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi.
Diệp Tiểu Tịch hơi kinh ngạc, sao Long Mộ Thần lại lặp lại lời của cô? Nhưng cô không suy nghĩ nhiều.
Chia tay Long Mộ Thần, Diệp Tiểu Tịch ngồi trên máy bay.
Cô phóng mắt ra nhìn đám mây trăng đang lơ lửng ngoài cửa sổ, đáy lòng cảm thấy hơi bất thường.
Sao lại thế này? Diệp Tiểu Tịch gượng cười.
Chỉ xa cách Long Mộ Thần thôi mà, thế mà cô lại cảm thấy… nhớ anh rồi. Thậm chí niềm vui sướng khi trở về nhà cũng nhạt đi không ít.
Không nghĩ nữa, cô chỉ nghỉ vào ngày rồi quay trở lại nhanh thôi.
Sau mấy tiếng, Diệp Tiểu Tịch có mặt tại sân bay thành phố S.
Ba cô Diệp Hải Phong đã đợi ngoài phi trường, Diệp Tiểu Tịch trông thấy ông từ xa thì chạy ào tới ôm chặt lấy ông.
- Bố!
Diệp Tiểu Tịch nhìn vào trong xe hỏi:
- Mẹ của con đâu ạ?
- Con nhóc này.
Diệp Hải Phong bất mãn cốc đầu cô:
- Vừa về tới đã muốn tìm mẹ rồi, rõ ràng là người bố này cực khổ đến đón con mà!
- Con không thấy mẹ nên hỏi thôi mà.
Diệp Tiểu Tịch thè lưỡi.
- Bà ấy đang nấu mấy món ngon cho con đó.
Diệp Hải Phong cười ha hả:
- Đi thôi, con vừa về nhà là có cái ăn rồi. Bà ấy không nỡ để con đói đâu.
Diệp Tiểu Tịch vui vẻ ngồi vào xe, đi thẳng về nhà.
Bọn họ vừa vào trong nhà thì đã ngửi thấy mùi rất thơm.
Diệp Tiểu Tịch ôm chặt lấy mẹ cô - Hà Nhu rồi ngồi vào chiếc bàn bên cạnh. Cô vừa định lấy đũa thì Hà Nhu đã cầm đũa trước rồi đập tay Diệp Tiểu Tịch, nhắc:
- Rửa tay trước đã.
Diệp Tiểu Tịch ngoan ngoãn đi rửa tay.
Ba người ngồi vào bàn ăn, Diệp Tiểu Tịch cắn đũa hỏi:
- Năm nay anh con không về ạ?
- Đàn ông con trai hai mươi mấy tuổi đầu rồi, phải biết ra ngoài lăn lộn với đời, quanh quẩn ở nhà làm gì?
Diệp Hải Phong nói.
Thấy Hà Nhu cũng gật đầu, Diệp Tiểu Tịch cạn lời. Cô thực sự nghi ngờ rốt cuộc anh cô có phải con ruột hay không nữa, sao ba mẹ cô nuôi anh như thả cỏ vậy? Ba mẹ chỉ hết lòng cưng chiều cô, hận không thể mang những món đồ tốt nhất thế giới đến cho cô.
- Nếm thử món canh gà này đi.
Hà Nhu đặt món canh gà đã nấu kỹ trước mặt cô.
- Đúng rồi, Tiểu Tịch, con sắp tốt nghiệp rồi, có bạn trai chưa?
Diệp Hải Phong chợt hỏi.
- Khụ khụ!
Diệp Tiểu Tịch đang uống canh gà thì bị sắc không nói nên lời.
- Vầy là có hay không có?
Diệp Hải Phong hỏi tiếp.
- … Không có đâu ạ.
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch đỏ lên, cô trả lời dối lòng.
- Tiểu Tịch còn nhỏ mà, gấp làm gì.
Hà Nhu không hài lòng, bà vỗ ông một cái, bà đứa mắt trìu mến nhìn Diệp Tiểu Tịch:
- Không sao cả, con gái ngoan đừng nóng lòng. Dù không quen bạn trai cũng chẳng sao, nhà mình nuôi con suốt đời cũng chả sao mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.