365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
Chương 10: Cậu Đông Phương Đến
Phi Tử Nhất Tiếu
02/07/2021
Lúc trước cô muốn gả cho Đông Phương Dụ, ông cụ đã từng phản đối, thế nhưng không lay chuyển được cô, cho nên đành phải đồng ý.
Vì thế cô nhất định đã phải chịu ấm ức gì từ chỗ Đông Phương Dụ.
Quan trọng nhất chính là trong một năm sau khi cười này, Hải Tiểu Đường bị ấm ức gì, gần như đều vì Đông Phương Dụ.
Cô không muốn nói nhiều, nhưng ông cụ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, bèn nghĩ cách giúp bọn nhỏ một tay.
…
Ông cụ dặn người làm chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, Hải Tiểu Đường nhìn thấy một bàn toàn món ngon, nước bọt sắp chảy ra tới nơi.
“Ông nội, hiện tại có thể ăn được chưa ạ? Cháu rất muốn ăn.”
Ông cụ ngồi ở vị trí chính cười nói.
“Đừng vội, còn thiếu một người nữa.”
“Ai thế ạ?” Hải Tiểu Đường nghi hoặc.
Cô vừa mới nói xong đã nghe thấy tiếng người làm thông báo.
“Ông chủ, cậu Đông Phương đến.”
Hải Tiểu Đường đột nhiên sững sờ.
Cô quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy dáng người thẳng tắp mặc âu phục được định chế riêng – Đông Phương Dụ đi tới.
Ánh mắt Đông Phương Dụ lạnh nhạt nhìn qua cô, sau đó anh nhìn về phía ông cụ.
“Ông nội, gần đây sức khỏe của ông thế nào, cháu mang theo chút thuốc bổ tới, ông xem có thích hay không.”
Ông cụ cười nói.
“Thích, cháu đưa gì cho ông, ông đều thích hết, cháu nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, vừa khéo đến bữa ăn.”
Đông Phương Dụ ngồi xuống đối diện Hải Tiểu Đường.
Hải Tiểu Đường đã hiểu tất cả, Đông Phương Dụ này là do ông nội gọi đến.
Chắc hẳn ông nội muốn thúc đẩy tình cảm của bọn họ… Thế nhưng cô đã không cần nữa.
“Hai đứa này xảy ra chuyện gì thế, có phải Tiểu Đường gây ra chuyện gì chọc cho A Dụ không vui, nhìn thấy thằng bé cũng không dám lên tiếng?” Ông cụ cố ý trêu ghẹo.
Hải Tiểu Đường bật cười.
“Ông nội à, hiện tại cháu rất đói bụng, chỉ muốn ăn cơm thôi, no bụng rồi mới nghĩ được những chuyện khác.”
“Ha ha ha, con nhóc này, mồm mép vẫn lanh lợi như thế…” Ông cụ cười to.
“Được rồi, ăn cơm thôi, hiếm khi hai đứa ăn cơm chung với ông, hôm nay phải ăn nhiều một chút đấy.”
“Ông nội, ông cũng phải ăn nhiều vào nhé.” Hải Tiểu Đường vội vàng gắp cho Hải Trí Viễn không ít đồ ăn, chọc cho ông cụ vui vẻ.
Toàn bộ quá trình ăn cơm đều rất vui vẻ.
Hải Tiểu Đường nói đùa với ông cụ, còn ông cụ thì thảo luận một vài chuyện với Đông Phương Dụ.
Toàn bộ bàn ăn dường như không chút tẻ nhạt, nhưng cũng có chút vi diệu.
Hải Tiểu Đường và Đông Phương Dụ vẫn luôn không nói chuyện.
Cơm nước xong xuôi, Đông Phương Dụ dự định rời đi.
“Ông nội, cháu còn có việc cần phải xử lý, hôm khác cháu lại đến thăm ông.”
Ông cụ nghi hoặc.
“Đã muộn như thế rồi, cháu còn chưa xong việc à?”
“Vâng ạ, cháu còn phải trở về xử lý một số tài liệu.”
“Được rồi, hai đứa trở về đi, cũng không còn sớm nữa, hôm nào lại đến.”
“Ông nội…” Hải Tiểu Đường do dự nói.
“Tối nay cháu ở lại đây với ông.”
Cô không muốn trở về, càng không muốn ở chung dưới một mái nhà với Đông Phương Dụ.
Tuy cô không hận anh, nhưng cũng không muốn đối mặt với anh.
Cô không cách nào làm được, không cách nào bỏ qua khúc mắc đối xử với anh như người xa lạ.
Đối mặt với anh, suy nghĩ của cô vẫn bị ảnh hưởng, không phải bởi vì vẫn còn yêu, mà là không thể bình tĩnh như nước.
Cô không muốn như thế.
Ông cụ nhướng mày.
“Ông thấy hai đứa rất lạ, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hải Tiểu Đường vội vàng giải thích.
“Không có gì đâu ạ.”
“Thật sự không có ư? Sao lại không cùng nhau về, chẳng phải hai đứa là vợ chồng à?” Quan trọng chính là trước kia Hải Tiểu Đường chính là cái đuôi nhỏ của Đông Phương Dụ.
Vì thế cô nhất định đã phải chịu ấm ức gì từ chỗ Đông Phương Dụ.
Quan trọng nhất chính là trong một năm sau khi cười này, Hải Tiểu Đường bị ấm ức gì, gần như đều vì Đông Phương Dụ.
Cô không muốn nói nhiều, nhưng ông cụ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, bèn nghĩ cách giúp bọn nhỏ một tay.
…
Ông cụ dặn người làm chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, Hải Tiểu Đường nhìn thấy một bàn toàn món ngon, nước bọt sắp chảy ra tới nơi.
“Ông nội, hiện tại có thể ăn được chưa ạ? Cháu rất muốn ăn.”
Ông cụ ngồi ở vị trí chính cười nói.
“Đừng vội, còn thiếu một người nữa.”
“Ai thế ạ?” Hải Tiểu Đường nghi hoặc.
Cô vừa mới nói xong đã nghe thấy tiếng người làm thông báo.
“Ông chủ, cậu Đông Phương đến.”
Hải Tiểu Đường đột nhiên sững sờ.
Cô quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy dáng người thẳng tắp mặc âu phục được định chế riêng – Đông Phương Dụ đi tới.
Ánh mắt Đông Phương Dụ lạnh nhạt nhìn qua cô, sau đó anh nhìn về phía ông cụ.
“Ông nội, gần đây sức khỏe của ông thế nào, cháu mang theo chút thuốc bổ tới, ông xem có thích hay không.”
Ông cụ cười nói.
“Thích, cháu đưa gì cho ông, ông đều thích hết, cháu nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, vừa khéo đến bữa ăn.”
Đông Phương Dụ ngồi xuống đối diện Hải Tiểu Đường.
Hải Tiểu Đường đã hiểu tất cả, Đông Phương Dụ này là do ông nội gọi đến.
Chắc hẳn ông nội muốn thúc đẩy tình cảm của bọn họ… Thế nhưng cô đã không cần nữa.
“Hai đứa này xảy ra chuyện gì thế, có phải Tiểu Đường gây ra chuyện gì chọc cho A Dụ không vui, nhìn thấy thằng bé cũng không dám lên tiếng?” Ông cụ cố ý trêu ghẹo.
Hải Tiểu Đường bật cười.
“Ông nội à, hiện tại cháu rất đói bụng, chỉ muốn ăn cơm thôi, no bụng rồi mới nghĩ được những chuyện khác.”
“Ha ha ha, con nhóc này, mồm mép vẫn lanh lợi như thế…” Ông cụ cười to.
“Được rồi, ăn cơm thôi, hiếm khi hai đứa ăn cơm chung với ông, hôm nay phải ăn nhiều một chút đấy.”
“Ông nội, ông cũng phải ăn nhiều vào nhé.” Hải Tiểu Đường vội vàng gắp cho Hải Trí Viễn không ít đồ ăn, chọc cho ông cụ vui vẻ.
Toàn bộ quá trình ăn cơm đều rất vui vẻ.
Hải Tiểu Đường nói đùa với ông cụ, còn ông cụ thì thảo luận một vài chuyện với Đông Phương Dụ.
Toàn bộ bàn ăn dường như không chút tẻ nhạt, nhưng cũng có chút vi diệu.
Hải Tiểu Đường và Đông Phương Dụ vẫn luôn không nói chuyện.
Cơm nước xong xuôi, Đông Phương Dụ dự định rời đi.
“Ông nội, cháu còn có việc cần phải xử lý, hôm khác cháu lại đến thăm ông.”
Ông cụ nghi hoặc.
“Đã muộn như thế rồi, cháu còn chưa xong việc à?”
“Vâng ạ, cháu còn phải trở về xử lý một số tài liệu.”
“Được rồi, hai đứa trở về đi, cũng không còn sớm nữa, hôm nào lại đến.”
“Ông nội…” Hải Tiểu Đường do dự nói.
“Tối nay cháu ở lại đây với ông.”
Cô không muốn trở về, càng không muốn ở chung dưới một mái nhà với Đông Phương Dụ.
Tuy cô không hận anh, nhưng cũng không muốn đối mặt với anh.
Cô không cách nào làm được, không cách nào bỏ qua khúc mắc đối xử với anh như người xa lạ.
Đối mặt với anh, suy nghĩ của cô vẫn bị ảnh hưởng, không phải bởi vì vẫn còn yêu, mà là không thể bình tĩnh như nước.
Cô không muốn như thế.
Ông cụ nhướng mày.
“Ông thấy hai đứa rất lạ, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hải Tiểu Đường vội vàng giải thích.
“Không có gì đâu ạ.”
“Thật sự không có ư? Sao lại không cùng nhau về, chẳng phải hai đứa là vợ chồng à?” Quan trọng chính là trước kia Hải Tiểu Đường chính là cái đuôi nhỏ của Đông Phương Dụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.