365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
Chương 11: Sớm Muộn Gì Cũng Sẽ Ly Hôn Với Anh
Phi Tử Nhất Tiếu
02/07/2021
Anh đi đâu cô sẽ đi theo tới chỗ đó, hôm nay cô lại không muốn cùng anh về nhà, vậy thì tuyệt đối có vấn đề.
“Ông nội, cháu chỉ muốn có nhiều thời gian ở bên ông mà thôi.” Vẻ mặt Hải Tiểu Đường tự nhiên đáp.
Hải Trí Viễn không muốn cô ở lại: “Hôm nay cháu ở với ông cả ngày rồi, ông rất vui, cháu nhanh cùng A Dụ về nhà đi, hôm nào lại đến thăm ông sau.”
“… Được ạ, ông nội giữ gìn sức khỏe nhé, hôm nào cháu lại đến.” Hải Tiểu Đường đành phải thỏa hiệp.
Cô không thể quá kiên trì, nếu không sẽ khiến ông nội lo lắng cho cô hơn.
Hơn nữa cô cũng không thể cả đời đều không quay về, chỉ cần một ngày bọn họ chưa ly hôn, cô sẽ phải ở cùng anh dưới một mái nhà.
Hải Trí Viễn gật đầu, căn dặn Đông Phương Dụ.
“A Dụ, Tiểu Đường còn nhỏ, nếu con bé có gì không hiểu chuyện, cháu bao dung thêm cho con bé nhé.”
Đối với ông cụ, Đông Phương Dụ rất kính trọng, anh từng trải qua huấn luyện trong quân đội mấy năm, lúc đó ông cụ giúp đỡ anh rất nhiều.
Anh chính là nể mặt ông cụ, cho nên mới dễ dàng tha thứ hơn với Hải Tiểu Đường.
Lúc này ông cụ tự mình lên tiếng yêu cầu anh, sao anh có thể không đồng ý chứ, đồng thời Đông Phương Dụ cũng nhận định Hải Tiểu Đường chính là tố cáo mình chuyện gì đó trước mặt ông cụ.
Nhưng trên mặt anh không tỏ vẻ gì.
“Ông nội, ông yên tâm đi, cháu biết nên làm như thế nào.”
“Được, ông tin cháu.” Hải Trí Viễn cười hòa ái.
“Hai đứa đều là đứa bé ngoan, ông nội cũng tin các cháu sẽ biết ở chung như thế nào, không nói nhiều nữa, tóm lại ông nội tin tưởng các cháu, hai đứa về sớm đi, Tiểu Đường cũng phải thông cảm nhiều hơn cho A Dụ, làm tốt bổn phận của người vợ.”
Hải Tiểu Đường cũng kiên trì gật đầu.
“Ông nội, cháu biết rồi.”
Biết mới là lạ, cô chỉ muốn ly hôn với Đông Phương Dụ.
…
Tạm biệt ông nội, Hải Tiểu Đường và Đông Phương Dụ đi ra khỏi khu nhà cũ.
Cô lên xe của Đông Phương Dụ, xe lái ra cửa, cô lập tức nghe thấy giọng nói trào phúng của anh.
“Hải Tiểu Đường, tôi thật đúng là muốn biết đến khi nào cô mới thôi không giở trò?”
“…”
Hải Tiểu Đường nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng của anh, nhất thời hiểu rõ ý tứ của anh.
“Anh cho rằng tôi nói gì đó trước mặt ông nội ư?”
Người đàn ông lạnh lùng liếc thoáng qua cô, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc.
“Cô có nói gì hay không, trong lòng cô tự hiểu rõ.”
Không nói, sao ông cụ lại đột nhiên gọi anh đến ăn cơm, còn đặc biệt dặn dò anh phải đối xử tốt với Hải Tiểu Đường?
Anh ghét nhất điểm này của cô, giống như cao da chó, mỗi ngày đều nghĩ cách nắm giữ anh trong tay.
Không đúng, rõ ràng anh ghét cô nhất, nhưng không thể không tiếp tục chịu đựng cô.
Một câu thôi, sự tồn tại của cô khiêu chiến tôn nghiêm của anh.
Hải Tiểu Đường có thể cảm giác được sự chán ghét của anh, chẳng qua cô đã thành thói quen, cũng không để ý.
“Tùy anh muốn nghĩ gì thì nghĩ, dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ ly hôn với anh.” Kiên định nói ra câu này, Hải Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không có ý định để ý đến anh nữa.
Đông Phương Dụ cười khẩy, câu này là anh nên nói mới đúng.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ ly hôn với cô.
Hai người không nói thêm câu nào nữa, bầu không khí một đường cứng ngắc cho đến lúc về nhà.
Hải Tiểu Đường xuống xe đi thẳng vào biệt thự, đi vào phòng ngủ.
Ban ngày cô đã để thím Trương thu dọn phòng cho mình, cô sẽ không ngủ chung phòng với Đông Phương Dụ nữa.
Dù sao anh cũng không muốn ở chung phòng với cô, cô sẽ tác thành cho anh.
Đông Phương Dụ có thói quen tắm rửa trước, sau đó đến phòng sách làm việc.
Anh đi vào phòng ngủ lập tức phát hiện tình huống trong phòng không đúng.
“Ông nội, cháu chỉ muốn có nhiều thời gian ở bên ông mà thôi.” Vẻ mặt Hải Tiểu Đường tự nhiên đáp.
Hải Trí Viễn không muốn cô ở lại: “Hôm nay cháu ở với ông cả ngày rồi, ông rất vui, cháu nhanh cùng A Dụ về nhà đi, hôm nào lại đến thăm ông sau.”
“… Được ạ, ông nội giữ gìn sức khỏe nhé, hôm nào cháu lại đến.” Hải Tiểu Đường đành phải thỏa hiệp.
Cô không thể quá kiên trì, nếu không sẽ khiến ông nội lo lắng cho cô hơn.
Hơn nữa cô cũng không thể cả đời đều không quay về, chỉ cần một ngày bọn họ chưa ly hôn, cô sẽ phải ở cùng anh dưới một mái nhà.
Hải Trí Viễn gật đầu, căn dặn Đông Phương Dụ.
“A Dụ, Tiểu Đường còn nhỏ, nếu con bé có gì không hiểu chuyện, cháu bao dung thêm cho con bé nhé.”
Đối với ông cụ, Đông Phương Dụ rất kính trọng, anh từng trải qua huấn luyện trong quân đội mấy năm, lúc đó ông cụ giúp đỡ anh rất nhiều.
Anh chính là nể mặt ông cụ, cho nên mới dễ dàng tha thứ hơn với Hải Tiểu Đường.
Lúc này ông cụ tự mình lên tiếng yêu cầu anh, sao anh có thể không đồng ý chứ, đồng thời Đông Phương Dụ cũng nhận định Hải Tiểu Đường chính là tố cáo mình chuyện gì đó trước mặt ông cụ.
Nhưng trên mặt anh không tỏ vẻ gì.
“Ông nội, ông yên tâm đi, cháu biết nên làm như thế nào.”
“Được, ông tin cháu.” Hải Trí Viễn cười hòa ái.
“Hai đứa đều là đứa bé ngoan, ông nội cũng tin các cháu sẽ biết ở chung như thế nào, không nói nhiều nữa, tóm lại ông nội tin tưởng các cháu, hai đứa về sớm đi, Tiểu Đường cũng phải thông cảm nhiều hơn cho A Dụ, làm tốt bổn phận của người vợ.”
Hải Tiểu Đường cũng kiên trì gật đầu.
“Ông nội, cháu biết rồi.”
Biết mới là lạ, cô chỉ muốn ly hôn với Đông Phương Dụ.
…
Tạm biệt ông nội, Hải Tiểu Đường và Đông Phương Dụ đi ra khỏi khu nhà cũ.
Cô lên xe của Đông Phương Dụ, xe lái ra cửa, cô lập tức nghe thấy giọng nói trào phúng của anh.
“Hải Tiểu Đường, tôi thật đúng là muốn biết đến khi nào cô mới thôi không giở trò?”
“…”
Hải Tiểu Đường nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng của anh, nhất thời hiểu rõ ý tứ của anh.
“Anh cho rằng tôi nói gì đó trước mặt ông nội ư?”
Người đàn ông lạnh lùng liếc thoáng qua cô, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc.
“Cô có nói gì hay không, trong lòng cô tự hiểu rõ.”
Không nói, sao ông cụ lại đột nhiên gọi anh đến ăn cơm, còn đặc biệt dặn dò anh phải đối xử tốt với Hải Tiểu Đường?
Anh ghét nhất điểm này của cô, giống như cao da chó, mỗi ngày đều nghĩ cách nắm giữ anh trong tay.
Không đúng, rõ ràng anh ghét cô nhất, nhưng không thể không tiếp tục chịu đựng cô.
Một câu thôi, sự tồn tại của cô khiêu chiến tôn nghiêm của anh.
Hải Tiểu Đường có thể cảm giác được sự chán ghét của anh, chẳng qua cô đã thành thói quen, cũng không để ý.
“Tùy anh muốn nghĩ gì thì nghĩ, dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ ly hôn với anh.” Kiên định nói ra câu này, Hải Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không có ý định để ý đến anh nữa.
Đông Phương Dụ cười khẩy, câu này là anh nên nói mới đúng.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ ly hôn với cô.
Hai người không nói thêm câu nào nữa, bầu không khí một đường cứng ngắc cho đến lúc về nhà.
Hải Tiểu Đường xuống xe đi thẳng vào biệt thự, đi vào phòng ngủ.
Ban ngày cô đã để thím Trương thu dọn phòng cho mình, cô sẽ không ngủ chung phòng với Đông Phương Dụ nữa.
Dù sao anh cũng không muốn ở chung phòng với cô, cô sẽ tác thành cho anh.
Đông Phương Dụ có thói quen tắm rửa trước, sau đó đến phòng sách làm việc.
Anh đi vào phòng ngủ lập tức phát hiện tình huống trong phòng không đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.