Chương 38: chương 38
Phương Trúc
03/06/2013
Khi tỉnh dậy thì trời đã tối.Vậy là chúng tôi đã ngủ gần 6 tiếng đồng hồ!Ngủ quên cả giờ giấc, quên cả ăn, nên giờ thức dậy cái
bụng nó biểu tình khiếp!.Quay sang thấy Jenny vẫn còn đang…trong giấc
mộng nên tôi ko nỡ đánh thức.Chúng tôi đã sống chung với nhau gần 1 năm
rồi, vậy mà đây là lần đầu tôi được ở gần cô ấy như thế này.Ngắm kĩ thấy Jenny dễ thương ghê đó chớ?Khuôn mặt bầu bĩnh, trắng trẻo cứ như là con nít ấy.Hàng lông mi dày, cong, đen nhánh.Đôi môi căng mọng, chúm chím
đáng yêu ko thể tả.Như bị hút hồn, một cái gì đó cứ thôi thúc, như một
người vô thức, tôi từ từ tiến sát xuống mặt Jenny.Khi môi tôi còn một
chút xíu nữa là chạm vào môi cô ấy thì bỗng nhiên Jenny khẽ trở mình làm tôi giật bắn cả người.Tôi bật dậy chạy vào phòng vệ sinh và…nhúng
nguyên cái đầu vào trong nước lạnh cho nó… hạ hỏa.Người tôi lúc này cứ
nóng bừng bừng, máu như sôi lên.Ko biết có phải là do tôi bị sốt hay là
do chuyện lúc nãy đây?
Ông trời ơi!tôi đang làm gì thế này?Tôi là một thằng xấu xa, một thằng tồi, một thằng đồi bại!Lúc nãy tôi định “kiss” Jenny sao?.OH NO!....
*************************
Jenny.
Tôi mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh thì thấy Xiah đã…biến mất.Tôi nhanh chóng gấp chăn rồi đi xuống lầu.Hình như anh ta ở trong WC hay sao ấy.Tôi đi đến đó và một cảnh tượng hết sức kinh hoàng đập vào mắt.Xiah đang úp mặt mình vào trong cái bồn rửa mặt.
-Xiah!anh làm sao vậy-tôi hốt hoảng chạy lại và kéo anh ta ra khỏi đó.
-Ờ, ko sao!chỉ là…nghịch chút cho zui thôi muh-Xiah lấy tay lau mặt và cười.
-Cái đồ dở hơi!Có biết suýt chút nữa là em đứng tim rồi ko hả?Bộ hết chuyện giỡn rồi hay sao?-tôi gắt um lên và đánh tới tấp vào người Xiah.
-Anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi mà.Đừng đánh nữa, đau quá!Anh đang là bệnh nhân đấy nhá!-Xiah lấy tay đỡ và la oai oái.
-Hừ, vẫn còn biết là mình đang bệnh cơ à?-tôi ngừng đánh-bệnh mà lại đi nghịch dại thế đấy?Anh bao nhiu tuổi rồi hả?Bản thân là bác sĩ trong tương lai mà ko biết tự bảo vệ sức khỏe của mình thì lấy đâu ra mà đòi chăm sóc cho người khác-tôi tuôn ra một tràng.
Lúc đầu tôi cũng giận đến…bầm gan tím ruột đấy chứ nhưng sau khi trút giận bằng cách “tổng sỉ vả” anh ta rồi thì cơn giận cũng xẹp bớt 4,5 phần.Rồi lại thấy Xiah đứng tiu nghỉu như một con mèo, ko dám phản bác lại, ko dám làm bất cứ chuyện gì mặc dù đang run lên vì lạnh, tôi bỗng hết giận anh ta mà lại còn thấy “thương” nữa mới chết chứ. (Jenny rất nhân từ, rất thương người mà lị).
-Ướt cả quần áo rồi kìa!Còn đứng đấy làm gì mà ko chịu đi thay quần áo đi?Ko khéo lại bệnh thêm nữa thì mệt lắm đó-tôi nói trống không.
-Ờ…anh đi liền đây!-Xiah mừng húm khi được tôi…thả tự do.Như sợ tôi đổi ý,anh ta thoắt một cái đã chạy tuốt lên trên lầu.
Bao tử của tôi nó đang réo dữ dội.Và theo quy luật từ ngàn đời nay (nói thía có hơi quá hem nhở?) thì “muốn ăn phải lăn vào bếp” thôi.Mọi hôm còn có Mic làm nhưng giờ thì đành phải tự thân vận động vậy.Cũng may là ông Mic này khá là chu đáo, trước khi đi đã mua thức ăn dự trữ sẵn hết cả roài, ko cần phải làm gì nhiều. “Tầm sư học đạo” bấy lâu, tôi học được món pasta.Có thể là làm hok được ngon cho lắm nhưng cũng…nuốt được (khẳng định lun đóa).Mọi thứ đã xong xuôi đâu vào đấy thì Xiah xuống.
-Woa!trông hấp dẫn ghê đó.-anh ta xuýt xoa.-em làm đấy huh?
-Nhà này h chỉ có anh với em, em ko làm thì ma nó vào àh?-tôi đáp cộc lốc.
-Thì buột miệng hỏi vậy thôi mà.-Xiah gãi đầu-anh ăn nhá?-anh ta mau mắn ngồi xuống trước chiếc đĩa đựng thức ăn.
-Còn khuya! Anh thix ăn thì tự đi làm lấy. Cái này là của em-tôi nhanh tay kéo chiếc đĩa về phía mình.
-Nói thế mà nghe được sao Jenny?-Xiah nhăn nhó.-đưa đây cho anh-anh ta giật phắt nó trên tay tôi.
-Anh làm cái trò gì vậy hả?Định trấn lột chắc?-tôi hét um lên.
-Hề hề! “Bần cùng sinh đạo tặc”! Ai bảo em ko cho anh ăn?nói nhẹ nhàng ko chịu thì đành dùng…vũ lực vậy-anh ta cười nham nhở và ăn ngấu nghiến như sợ nó sẽ bị giành đi mất.
-Hừm.Ở đâu ra cái thứ triết lí càn gở vậy chứ?Đúng là cái đồ…-tôi vừa làm lại một đĩa pasta khác cho mình vừa lầm bầm.
Hình như Xiah có cái gì hơi khác lạ thì phải?Mọi hôm anh ta lúc ăn rất chăm chú vào thức ăn của mình chớ hok có để ý gì đến mọi chuyện xung quanh, vậy mà hôm nay lại thỉnh thoảng liếc nhìn (trộm) tôi.Mặc dù đã đưa tay lên chùi mặt rất kĩ để chắc chắn rằng mặt mình ko dính cái gì nhưng Xiah vẫn cứ nhìn như dò xét vậy.Anh ta mún gì nhở?
-Jenny!mai đi chơi hok?-bất thình lình Xiah lên tiếng.
-Đi chơi á?-tôi ngạc nhiên hỏi lại.
-uhm-anh ta khẽ gật đầu-mai nghỉ mà, đi picnic một chuyến xả hơi.Dạo này đầu óc căng thẳng quá!
-Nhưng mà…-tôi chần chừ-…lỡ đâu người ta bắt gặp thì làm thế nào?em ko muốn lên mặt báo đâu!-tôi lắc đầu nguầy nguậy sau một hồi đắn đo suy nghĩ.
-Trời ơi!thì mình đến một chỗ nào đó vắng vẻ í!-Xiah nói típ-anh ko sợ, em sợ gì chứ?
-Thôi để em suy nghĩ đã-tôi đứng dậy buông một câu.
Khó nghĩ thật đấy.Đúng là tôi cũng đang định đi chơi một ngày cho thoải mái đầu óc.Nhưng đi với Moon, với Song hay với Jung Hoon thì được chứ còn với Xiah thì…Dù gì anh ta cũng đang bệnh, với cả nhỡ mà có ai bắt gặp thì coi như tôi…toi đời!Anh ta dù gì cũng là một ngôi sao chứ đâu phải là hạng người bình thường mà đi đâu cũng được, đi với ai cũng được?Ôi chao đau đầu quá đi mất!...
Ông trời ơi!tôi đang làm gì thế này?Tôi là một thằng xấu xa, một thằng tồi, một thằng đồi bại!Lúc nãy tôi định “kiss” Jenny sao?.OH NO!....
*************************
Jenny.
Tôi mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh thì thấy Xiah đã…biến mất.Tôi nhanh chóng gấp chăn rồi đi xuống lầu.Hình như anh ta ở trong WC hay sao ấy.Tôi đi đến đó và một cảnh tượng hết sức kinh hoàng đập vào mắt.Xiah đang úp mặt mình vào trong cái bồn rửa mặt.
-Xiah!anh làm sao vậy-tôi hốt hoảng chạy lại và kéo anh ta ra khỏi đó.
-Ờ, ko sao!chỉ là…nghịch chút cho zui thôi muh-Xiah lấy tay lau mặt và cười.
-Cái đồ dở hơi!Có biết suýt chút nữa là em đứng tim rồi ko hả?Bộ hết chuyện giỡn rồi hay sao?-tôi gắt um lên và đánh tới tấp vào người Xiah.
-Anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi mà.Đừng đánh nữa, đau quá!Anh đang là bệnh nhân đấy nhá!-Xiah lấy tay đỡ và la oai oái.
-Hừ, vẫn còn biết là mình đang bệnh cơ à?-tôi ngừng đánh-bệnh mà lại đi nghịch dại thế đấy?Anh bao nhiu tuổi rồi hả?Bản thân là bác sĩ trong tương lai mà ko biết tự bảo vệ sức khỏe của mình thì lấy đâu ra mà đòi chăm sóc cho người khác-tôi tuôn ra một tràng.
Lúc đầu tôi cũng giận đến…bầm gan tím ruột đấy chứ nhưng sau khi trút giận bằng cách “tổng sỉ vả” anh ta rồi thì cơn giận cũng xẹp bớt 4,5 phần.Rồi lại thấy Xiah đứng tiu nghỉu như một con mèo, ko dám phản bác lại, ko dám làm bất cứ chuyện gì mặc dù đang run lên vì lạnh, tôi bỗng hết giận anh ta mà lại còn thấy “thương” nữa mới chết chứ. (Jenny rất nhân từ, rất thương người mà lị).
-Ướt cả quần áo rồi kìa!Còn đứng đấy làm gì mà ko chịu đi thay quần áo đi?Ko khéo lại bệnh thêm nữa thì mệt lắm đó-tôi nói trống không.
-Ờ…anh đi liền đây!-Xiah mừng húm khi được tôi…thả tự do.Như sợ tôi đổi ý,anh ta thoắt một cái đã chạy tuốt lên trên lầu.
Bao tử của tôi nó đang réo dữ dội.Và theo quy luật từ ngàn đời nay (nói thía có hơi quá hem nhở?) thì “muốn ăn phải lăn vào bếp” thôi.Mọi hôm còn có Mic làm nhưng giờ thì đành phải tự thân vận động vậy.Cũng may là ông Mic này khá là chu đáo, trước khi đi đã mua thức ăn dự trữ sẵn hết cả roài, ko cần phải làm gì nhiều. “Tầm sư học đạo” bấy lâu, tôi học được món pasta.Có thể là làm hok được ngon cho lắm nhưng cũng…nuốt được (khẳng định lun đóa).Mọi thứ đã xong xuôi đâu vào đấy thì Xiah xuống.
-Woa!trông hấp dẫn ghê đó.-anh ta xuýt xoa.-em làm đấy huh?
-Nhà này h chỉ có anh với em, em ko làm thì ma nó vào àh?-tôi đáp cộc lốc.
-Thì buột miệng hỏi vậy thôi mà.-Xiah gãi đầu-anh ăn nhá?-anh ta mau mắn ngồi xuống trước chiếc đĩa đựng thức ăn.
-Còn khuya! Anh thix ăn thì tự đi làm lấy. Cái này là của em-tôi nhanh tay kéo chiếc đĩa về phía mình.
-Nói thế mà nghe được sao Jenny?-Xiah nhăn nhó.-đưa đây cho anh-anh ta giật phắt nó trên tay tôi.
-Anh làm cái trò gì vậy hả?Định trấn lột chắc?-tôi hét um lên.
-Hề hề! “Bần cùng sinh đạo tặc”! Ai bảo em ko cho anh ăn?nói nhẹ nhàng ko chịu thì đành dùng…vũ lực vậy-anh ta cười nham nhở và ăn ngấu nghiến như sợ nó sẽ bị giành đi mất.
-Hừm.Ở đâu ra cái thứ triết lí càn gở vậy chứ?Đúng là cái đồ…-tôi vừa làm lại một đĩa pasta khác cho mình vừa lầm bầm.
Hình như Xiah có cái gì hơi khác lạ thì phải?Mọi hôm anh ta lúc ăn rất chăm chú vào thức ăn của mình chớ hok có để ý gì đến mọi chuyện xung quanh, vậy mà hôm nay lại thỉnh thoảng liếc nhìn (trộm) tôi.Mặc dù đã đưa tay lên chùi mặt rất kĩ để chắc chắn rằng mặt mình ko dính cái gì nhưng Xiah vẫn cứ nhìn như dò xét vậy.Anh ta mún gì nhở?
-Jenny!mai đi chơi hok?-bất thình lình Xiah lên tiếng.
-Đi chơi á?-tôi ngạc nhiên hỏi lại.
-uhm-anh ta khẽ gật đầu-mai nghỉ mà, đi picnic một chuyến xả hơi.Dạo này đầu óc căng thẳng quá!
-Nhưng mà…-tôi chần chừ-…lỡ đâu người ta bắt gặp thì làm thế nào?em ko muốn lên mặt báo đâu!-tôi lắc đầu nguầy nguậy sau một hồi đắn đo suy nghĩ.
-Trời ơi!thì mình đến một chỗ nào đó vắng vẻ í!-Xiah nói típ-anh ko sợ, em sợ gì chứ?
-Thôi để em suy nghĩ đã-tôi đứng dậy buông một câu.
Khó nghĩ thật đấy.Đúng là tôi cũng đang định đi chơi một ngày cho thoải mái đầu óc.Nhưng đi với Moon, với Song hay với Jung Hoon thì được chứ còn với Xiah thì…Dù gì anh ta cũng đang bệnh, với cả nhỡ mà có ai bắt gặp thì coi như tôi…toi đời!Anh ta dù gì cũng là một ngôi sao chứ đâu phải là hạng người bình thường mà đi đâu cũng được, đi với ai cũng được?Ôi chao đau đầu quá đi mất!...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.