Chương 39
Phương Trúc
03/06/2013
Chưa đợi tôi trả lời, Xiah đã chuẩn bị mọi việc xong xuôi đâu đó cho cuộc picnic mất rồi.Anh ta nhét một cái ba lô đầy nhóc bánh, kẹo, đồ hộp, truyện tranh (nhí nhảnh thấy sợ)….Và khiêng từ đâu về một
cái lều để dựng trại.
-Anh làm gì vậy?-tôi ngạc nhiên hỏi.
-Chuẩn bị mai đi chơi chớ làm gì?-anh ta đáp một cách bình thản.
-Anh đi một mình?
-Có ai đời lại đi cắm trại một mình ko cô nương?Họa may có mấy đứa “khìn”-anh ta vẫn (cố tình) chưa chịu hỉu ý tôi.
-Vậy thì đi với ai?-tôi hỏi tiếp.
-Với em chứ ai?-Xiah nhướn mày trả lời.
-Em nhớ là mình vẫn chưa đồng ý đi cơ mà?
-Ko đồng ý anh cũng bắt đi cho bằng được.Lên chuẩn bị đi-Xiah đẩy tôi lên lầu.
Nhưng người tính ko bằng trời tính.Cứ nghĩ sẽ ko còn có ai có thể ngăn nổi anh ta và chúng tôi sẽ phải đi chơi cùng nhau, vậy mà sáng ra Xiah lại lăn đùng ra ốm!Anh ta ngày hôm qua đã đỡ hơn được một chút, nhưng nửa đêm bỗng dưng sốt lại.Thế là mọi dự định phải hoãn lại, tất cả thành công cốc!.
-Anh có thể dậy được mà.Chúng ta cứ đi đi-Xiah vẫn “ngoan cố” nằng nặc đòi xuống giường cho bằng được.
-Đi thế quái nào được?Ở nhà dưỡng bệnh đi!Khỏe lại rồi tính sau-tôi nhất quyết ko cho.
-Nhưng anh muốn đi ngay bây h!Jenny àh!đi đi mà!Jenny-Xiah van xin một cách thảm thiết.
Thực sự là tôi đang bị đưa vào một tình huống khó xử quá chừng.Trông anh ta như thế tôi ko đành lòng.Nhưng nhỡ đi rồi có chuyện gì xảy ra thì thế nào?Có cách nào khác mà có thể toàn vẹn được cả 2 ko nhỉ?
Ơ-rê-ka! Một ý tưởng lóe sáng trong đầu tôi.Tại sao lại ko cắm trại ngay trong vườn nhà í? Vừa thỏa lòng mong ước của Xiah lại vừa ko phải sợ gây nguy hiểm cho anh ta.He he!Jenny là thần đồng (lemonquestion).
Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng đi xuống vườn và dựng lều.Hôm nay thời tiết khá đẹp, nắng nhẹ và có gió hiu hiu.Bầu trời cao vời vợi, trong xanh,mây trắng bồng bềnh.Xung quanh toàn hoa là hoa.Ở đây cũng đẹp chán rồi, cần gì phải đi đâu xa cho mệt nhỉ?
Xong xuôi đâu đó, tôi lên phòng đỡ Xiah xuống vườn.Anh ta trông “mảnh dẻ” thế kia mà nặng khiếp.Tôi đã phải rất vất vả mới đưa được anh ta xuống lầu.Đến được lều thì tôi mệt nhoài.Nhưng nhìn thấy Xiah cười thật tươi thì những mệt mỏi ấy tan biến đi đâu hết trơn.Khuôn mặt rạng rỡ ấy, nụ cười ấy tôi chưa từng được thấy bao giờ.Trong cuộc sống thường ngày và ngay cả khi trên sân khấu nữa, bọn họ cũng có cười đó (quá dư thừa là đằng khác) nhưng tôi vẫn thấy nó gượng gạo thế nào ấy, và còn có chút… giả dối nữa (nói vậy có quá đáng hok?).Tóm lại là bề ngoài thì tỏ ra vui vẻ nhưng tận sâu thẳm trong tâm hồn vẫn còn một nỗi buồn nào đó đang ngự trị.Bản thân họ bị ức chế về nhiều mặt nhưng lại ko thể tự mình giải quyết nó (tôi cảm nhận thấy thế).Ai nói làm ngôi sao là sướng nào?Đôi lúc tôi cũng muốn làm một cái gì đó nhưng đành bất lực.Vì chỉ có chính họ mới có thể giải thoát được cho mình mà thôi.Vậy nên khi thấy được một nụ cười “chân thật” hiếm hoi của Xiah tôi cũng thấy vui ghê!...
Một ngày nhanh chóng trôi qua nhường chỗ cho màn đêm buông xuống.Ban đêm, bầu trời cũng thật đẹp, toàn sao là sao.Lấp lánh, lấp lánh…Ngắm bầu trời đầy sao này bỗng nhiên tôi chợt nhớ đến một người.Ko biết người ấy sống thế nào nhỉ?Có vui vẻ, hạnh phúc ko?Giờ này đang làm gì?Có nhớ tôi ko?...
-Jenny!đẹp quá nhỉ?-Xiah kéo tôi về với thực tại.-Đây là lần đầu tiên anh được ngắm sao thế này đấy.-anh ta nói bằng giọng hí hửng.
-Uhm…-tôi gật đầu cười-Nhưng mà nè!ngồi thêm chút nữa rồi phải vào nhà đấy.Trời trở lạnh rồi.-tôi nhắc.
-Huh?Sao lại thế?-Xiah ngạc nhiên hỏi.
-Trăng với sao cái gì?Ngồi đây cả ngày rồi, ko thấy chán sao?
-Nhưng mà picnic thì phải ngủ qua đêm chứ?Và còn phải đốt lửa trại nữa thì mới đúng nghĩa-anh ta giảng giải.
-Ko được.Ngoài này ban đêm lạnh lắm.Anh mà ốm nặng thêm thì em biết ăn nói sao với anh Vincent?-tôi vẫn ko chịu nhượng bộ.
-Anh muốn ở đây!Vào trong nhà ngột ngạt lắm.Jenny à!Jenny ơi!Jenny!Please!-Xiah lại giở ra độc chiêu “nhõng nhẽo”.
Tôi vốn là một người hay “xiêu lòng”.Biết vậy nên Xiah cứ nhắm vào đó mà đánh.Nhìn anh ta nài nỉ như thế tôi lại muốn đồng ý ngay.Nhưng lần này thì nhất định ko được.Gì thì gì vẫn phải đặt sức khỏe lên hàng đầu.Ko được mềm lòng nữa.
-Ko được!-tôi dứt khoát.
-Anh cứ ngồi đây đấy, ko đi vào đâu-Xiah vẫn tiếp tục “cứng đầu”.
-Được rồi.anh ko đi thì em đi!-tôi đứng dậy đi thẳng một mạch.
-Hey!Jenny!em bỏ anh một mình với… “ma” sao?-anh ta cũng nhanh chóng chạy theo tôi.
Tôi biết ngay mà.Thể nào anh ta cũng phải “đầu hàng” thôi.Làm sao mà dám ngồi lại đó một mình chứ?Đúng là ko ai ngốc bằng anh ta.Có nhà ko ngủ mà lại muốn nằm ở ngoài vườn để làm mồi cho muỗi. Thật hết biết!...
-Anh làm gì vậy?-tôi ngạc nhiên hỏi.
-Chuẩn bị mai đi chơi chớ làm gì?-anh ta đáp một cách bình thản.
-Anh đi một mình?
-Có ai đời lại đi cắm trại một mình ko cô nương?Họa may có mấy đứa “khìn”-anh ta vẫn (cố tình) chưa chịu hỉu ý tôi.
-Vậy thì đi với ai?-tôi hỏi tiếp.
-Với em chứ ai?-Xiah nhướn mày trả lời.
-Em nhớ là mình vẫn chưa đồng ý đi cơ mà?
-Ko đồng ý anh cũng bắt đi cho bằng được.Lên chuẩn bị đi-Xiah đẩy tôi lên lầu.
Nhưng người tính ko bằng trời tính.Cứ nghĩ sẽ ko còn có ai có thể ngăn nổi anh ta và chúng tôi sẽ phải đi chơi cùng nhau, vậy mà sáng ra Xiah lại lăn đùng ra ốm!Anh ta ngày hôm qua đã đỡ hơn được một chút, nhưng nửa đêm bỗng dưng sốt lại.Thế là mọi dự định phải hoãn lại, tất cả thành công cốc!.
-Anh có thể dậy được mà.Chúng ta cứ đi đi-Xiah vẫn “ngoan cố” nằng nặc đòi xuống giường cho bằng được.
-Đi thế quái nào được?Ở nhà dưỡng bệnh đi!Khỏe lại rồi tính sau-tôi nhất quyết ko cho.
-Nhưng anh muốn đi ngay bây h!Jenny àh!đi đi mà!Jenny-Xiah van xin một cách thảm thiết.
Thực sự là tôi đang bị đưa vào một tình huống khó xử quá chừng.Trông anh ta như thế tôi ko đành lòng.Nhưng nhỡ đi rồi có chuyện gì xảy ra thì thế nào?Có cách nào khác mà có thể toàn vẹn được cả 2 ko nhỉ?
Ơ-rê-ka! Một ý tưởng lóe sáng trong đầu tôi.Tại sao lại ko cắm trại ngay trong vườn nhà í? Vừa thỏa lòng mong ước của Xiah lại vừa ko phải sợ gây nguy hiểm cho anh ta.He he!Jenny là thần đồng (lemonquestion).
Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng đi xuống vườn và dựng lều.Hôm nay thời tiết khá đẹp, nắng nhẹ và có gió hiu hiu.Bầu trời cao vời vợi, trong xanh,mây trắng bồng bềnh.Xung quanh toàn hoa là hoa.Ở đây cũng đẹp chán rồi, cần gì phải đi đâu xa cho mệt nhỉ?
Xong xuôi đâu đó, tôi lên phòng đỡ Xiah xuống vườn.Anh ta trông “mảnh dẻ” thế kia mà nặng khiếp.Tôi đã phải rất vất vả mới đưa được anh ta xuống lầu.Đến được lều thì tôi mệt nhoài.Nhưng nhìn thấy Xiah cười thật tươi thì những mệt mỏi ấy tan biến đi đâu hết trơn.Khuôn mặt rạng rỡ ấy, nụ cười ấy tôi chưa từng được thấy bao giờ.Trong cuộc sống thường ngày và ngay cả khi trên sân khấu nữa, bọn họ cũng có cười đó (quá dư thừa là đằng khác) nhưng tôi vẫn thấy nó gượng gạo thế nào ấy, và còn có chút… giả dối nữa (nói vậy có quá đáng hok?).Tóm lại là bề ngoài thì tỏ ra vui vẻ nhưng tận sâu thẳm trong tâm hồn vẫn còn một nỗi buồn nào đó đang ngự trị.Bản thân họ bị ức chế về nhiều mặt nhưng lại ko thể tự mình giải quyết nó (tôi cảm nhận thấy thế).Ai nói làm ngôi sao là sướng nào?Đôi lúc tôi cũng muốn làm một cái gì đó nhưng đành bất lực.Vì chỉ có chính họ mới có thể giải thoát được cho mình mà thôi.Vậy nên khi thấy được một nụ cười “chân thật” hiếm hoi của Xiah tôi cũng thấy vui ghê!...
Một ngày nhanh chóng trôi qua nhường chỗ cho màn đêm buông xuống.Ban đêm, bầu trời cũng thật đẹp, toàn sao là sao.Lấp lánh, lấp lánh…Ngắm bầu trời đầy sao này bỗng nhiên tôi chợt nhớ đến một người.Ko biết người ấy sống thế nào nhỉ?Có vui vẻ, hạnh phúc ko?Giờ này đang làm gì?Có nhớ tôi ko?...
-Jenny!đẹp quá nhỉ?-Xiah kéo tôi về với thực tại.-Đây là lần đầu tiên anh được ngắm sao thế này đấy.-anh ta nói bằng giọng hí hửng.
-Uhm…-tôi gật đầu cười-Nhưng mà nè!ngồi thêm chút nữa rồi phải vào nhà đấy.Trời trở lạnh rồi.-tôi nhắc.
-Huh?Sao lại thế?-Xiah ngạc nhiên hỏi.
-Trăng với sao cái gì?Ngồi đây cả ngày rồi, ko thấy chán sao?
-Nhưng mà picnic thì phải ngủ qua đêm chứ?Và còn phải đốt lửa trại nữa thì mới đúng nghĩa-anh ta giảng giải.
-Ko được.Ngoài này ban đêm lạnh lắm.Anh mà ốm nặng thêm thì em biết ăn nói sao với anh Vincent?-tôi vẫn ko chịu nhượng bộ.
-Anh muốn ở đây!Vào trong nhà ngột ngạt lắm.Jenny à!Jenny ơi!Jenny!Please!-Xiah lại giở ra độc chiêu “nhõng nhẽo”.
Tôi vốn là một người hay “xiêu lòng”.Biết vậy nên Xiah cứ nhắm vào đó mà đánh.Nhìn anh ta nài nỉ như thế tôi lại muốn đồng ý ngay.Nhưng lần này thì nhất định ko được.Gì thì gì vẫn phải đặt sức khỏe lên hàng đầu.Ko được mềm lòng nữa.
-Ko được!-tôi dứt khoát.
-Anh cứ ngồi đây đấy, ko đi vào đâu-Xiah vẫn tiếp tục “cứng đầu”.
-Được rồi.anh ko đi thì em đi!-tôi đứng dậy đi thẳng một mạch.
-Hey!Jenny!em bỏ anh một mình với… “ma” sao?-anh ta cũng nhanh chóng chạy theo tôi.
Tôi biết ngay mà.Thể nào anh ta cũng phải “đầu hàng” thôi.Làm sao mà dám ngồi lại đó một mình chứ?Đúng là ko ai ngốc bằng anh ta.Có nhà ko ngủ mà lại muốn nằm ở ngoài vườn để làm mồi cho muỗi. Thật hết biết!...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.