Chương 40
Phương Trúc
03/06/2013
Mic.
Trong căn phòng cao cấp nhất của một khách sạn 5 sao diễn ra một cảnh tượng hết sức quái dị. Max thì đi tới đi lui, vòng qua vòng lại, trong căn phòng ko có chỗ nào là “thiếu vắng” bước chân của cậu ta. Uno thì cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống, làm tôi chóng cả mặt. Hero thoạt đầu mới nhìn cứ tưởng cậu ta đang rất rất chăm chú đọc sách nhưng thực ra tôi biết tâm hồn cậu ta đang “treo ngược cành cây” chứ có đọc vô chữ nào đâu? Còn tôi thì…tay chân cũng “ngứa ngáy” lắm nhưng mà chẳng biết phải làm gì.Ko thể làm mấy cái trò “mèo” như bọn kia được.(Mic nổi tiếng là người chững chạc mà lị).Thế nên đành phải ngồi “bó gối”…ngắm bọn nó đỡ vậy! Nhưng mà điều này lại ko phải là một cao kiến, chỉ tổ sốt ruột thêm mà thôi.
-Các cậu nghĩ Jenny với Xiah có xảy ra chuyện gì hok?-Uno hết chịu nổi đành phải lên tiếng.
-Chuyện gì là chuyện gì? Anh chỉ toàn nói gở-Max xua tay quát.
-Biết sao được chớ?Tôi lo lắm-Uno vẫn tiếp tục-Hero!cậu nghĩ sao?Hero!Hero?-Uno gọi to.
Hero vẫn cứ như đang thả hồn lên tận 9 tầng mây.Cậu ta ngồi im bất động, mắt nhìn đăm đăm vào không gian.Đôi lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì ghê gớm lắm.
Cuối cùng tôi phải dùng tay lay lay cậu ta mới chịu “trở về lại mặt đất”.
-Hả?cái gì?-Hero tròn mắt hỏi.
-“Hả” cái mốc xì! Nói nãy giờ, gọi khản cả cổ, khô cả họng mà còn “hả” với chả “hử”-Uno trách-Cậu có lo cho Jenny ko đấy?
-Lo thì được gì nào?Các cậu ngồi đây mà nói thì giúp được sao?-Hero tự dưng lại nổi giận đùng đùng.
-Ơ?sao anh lại gắt lên thế?-Max hỏi giọng bất bình.
-Vậy các cậu mún tôi làm gì đây bi h?-Hero gằn giọng, mặt đỏ phừng phừng.
Thấy tình hình có vẻ hơi căng thẳng, nếu mà típ tục thì sẽ có “đổ máu” chứ ko chơi.Vậy nên tôi lên tiếng khuyên ngăn, làm vai trò một sứ giả hòa bình:
-Thôi thôi, xin can!Các cậu bớt nóng một chút đi.Chuyện đâu còn có đó mà?Nếu lo lắng cho Jenny và Xiah đến vậy thì phone cho họ ngay giờ đi.Còn ko nữa thì lên trực thăng phóng về đó cũng được.Tôi đi chuẩn bị ngay bây giờ đây.Chịu hok?
Tôi cố tình nói thật chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ, và liên tục liếc mắt về phía bọn nó để thăm dò.Đứa nào cũng cúi đầu im lặng ra vẻ suy nghĩ ghê lắm.Có lẽ những lời tôi nói đã có tác dụng rồi.
-Có lẽ tôi hơi nóng.Xin lỗi-Hero đột ngột đứng dậy, buông ra một câu xin lỗi rồi đi mất.
Rắc rối lại bắt đầu rồi đây.Tôi lờ mờ nhận ra rằng hình như có một mối xung đột nào đó đang âm ỉ trong từng người của nhóm.Nhưng nó nhỏ đến nỗi ngay cả chính bản thân bọn nó cũng chưa chắc đã nhận ra.Tuy nhiên đó là lúc bình thường, còn một khi đã nổi giận lên rồi thì nó sẽ bùng lên như một ngọn lửa.Bằng chứng thuyết phục nhất là thái độ của Hero ban nãy…
Nhưng đó là về bọn nó, còn tôi thì sao nhỉ?Nói thật tôi cũng đã có một chút (chỉ 1 chút xíu thui) ghen tỵ với Hero khi thấy cậu ta biết rõ về Jenny. Ghen tỵ với Max khi biết cậu ta và Jenny đã ở chung với nhau qua đêm trong một căn phòng và ngay bây giờ đây, khi nghĩ rằng Jenny đang “vui vẻ” với Xiah.
Nhưng tôi ko phải là một thằng nóng nảy như Hero, Max hay Uno, tôi biết tự kiềm chế cảm xúc, ko cho nó thể hiện ra ngoài vì tôi ko mún người khác nhìn thấu tâm can của mình.Vậy nên bọn nó và cả Jenny nữa, chẳng ai biết cái sự ghen tỵ đó của tôi.
Nhưng thôi, cái đó để sau, bây giờ phải tìm cách “lập lại hòa bình thế giới” trước đã.Cứ để tình trạng “xung đột” này tiếp diễn thì buổi biểu diễn ngày mai sẽ bị “bể dĩa” mất thôi.
-Cái tên Hero này hôm nay bị sao ấy nhỉ?Đương ko lại “nổi khùng”-Uno nói bằng giọng bực tức.
-Chắc tại trời nóng quá nên cậu ta hơi “chập mạch” chút xíu.Cậu chấp làm gì?-tôi cố xoa dịu cơn giận của Uno xuống.
-Uhm, chắc vậy-Max và Uno nhìn nhau thở dài.
Vậy là giải quyết xong 2 tên nóng nảy này.Còn một tên cứng đầu ngoài kia nữa.Hok biết nó có chịu nghe tôi ko đây.
Hero đang đứng một mình trầm ngâm trước ban công.Trông cậu ta lúc này giống như ông cụ non ấy.
-Tưởng cậu xuống bar làm vài ly rồi chứ?-tôi đập vai Hero một cái như một kiểu chào hỏi mà bọn con trai vẫn thường làm với nhau.
-Ờ…cũng định đi đây-cậu ta quay lại, có vẻ hơi “sầu đời”.
-Vậy thì đi.Tôi bao-tôi khoát tay cậu ta kéo xuống tầng hầm của khách sạn.
---------------------------------------------
-Tôi quá đáng lắm phải ko?-đang uống bỗng nhiên Hero hỏi.
-Biết nói thế nào nhỉ?Đúng là cũng quá đáng một chút-tôi nhún vai-nhưng tôi ko hiểu?tại sao cậu lại như vậy chớ?
-Tôi cũng ko biết nữa!Lúc đó nghe Uno nhắc đến Xiah và Jenny tự dưng máu trong người tôi cứ như sôi lên ấy.-cậu ta nói xong liền “nốc” sạch ly rượu.
-Stop!đây là ly thứ 3 rồi đấy.Cậu sẽ say mất thôi.Anh Vincent mà biết thì tôi sẽ bị xử ko còn manh giáp đâu-tôi giật phắt cái ly trên tay Hero.-Nghe đây!Trong chuyện này cậu là người có lỗi đầu tiên vì vậy hãy đi làm hòa với Max và Uno đi.Chúng ta là 1 nhóm mà, nhớ ko?Tại sao lại phải cãi nhau chỉ vì một chuyện ko đâu?-tôi nói một hơi.
-Uhm, tôi biết rồi-Hero bỗng dưng ngoan ngoãn nghe lời một cách kì lạ.-Chúng ta về chứ?-cậu ta hỏi.
-Ờ, phải về chớ.Cậu nhớ nhiệm vụ của mình rồi đúng hok?-tôi vừa dìu Hero vừa nhắc.
Nhưng cuối cùng tôi đã tốn “nước bọt” một cách vô ích vì khi đến được phòng thì cậu ta đã ngủ khì từ đời tám hoánh.Tuy nhiên có lẽ tôi cũng đã hoàn thành tốt “nhiệm vụ” của mình rồi bởi vì sáng hôm sau bọn nó vẫn “đùa giỡn” với nhau như chuyện lúc tối chưa từng xảy ra.Ai dám bảo con trai là ko rắc rối nào?...
Trong căn phòng cao cấp nhất của một khách sạn 5 sao diễn ra một cảnh tượng hết sức quái dị. Max thì đi tới đi lui, vòng qua vòng lại, trong căn phòng ko có chỗ nào là “thiếu vắng” bước chân của cậu ta. Uno thì cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống, làm tôi chóng cả mặt. Hero thoạt đầu mới nhìn cứ tưởng cậu ta đang rất rất chăm chú đọc sách nhưng thực ra tôi biết tâm hồn cậu ta đang “treo ngược cành cây” chứ có đọc vô chữ nào đâu? Còn tôi thì…tay chân cũng “ngứa ngáy” lắm nhưng mà chẳng biết phải làm gì.Ko thể làm mấy cái trò “mèo” như bọn kia được.(Mic nổi tiếng là người chững chạc mà lị).Thế nên đành phải ngồi “bó gối”…ngắm bọn nó đỡ vậy! Nhưng mà điều này lại ko phải là một cao kiến, chỉ tổ sốt ruột thêm mà thôi.
-Các cậu nghĩ Jenny với Xiah có xảy ra chuyện gì hok?-Uno hết chịu nổi đành phải lên tiếng.
-Chuyện gì là chuyện gì? Anh chỉ toàn nói gở-Max xua tay quát.
-Biết sao được chớ?Tôi lo lắm-Uno vẫn tiếp tục-Hero!cậu nghĩ sao?Hero!Hero?-Uno gọi to.
Hero vẫn cứ như đang thả hồn lên tận 9 tầng mây.Cậu ta ngồi im bất động, mắt nhìn đăm đăm vào không gian.Đôi lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì ghê gớm lắm.
Cuối cùng tôi phải dùng tay lay lay cậu ta mới chịu “trở về lại mặt đất”.
-Hả?cái gì?-Hero tròn mắt hỏi.
-“Hả” cái mốc xì! Nói nãy giờ, gọi khản cả cổ, khô cả họng mà còn “hả” với chả “hử”-Uno trách-Cậu có lo cho Jenny ko đấy?
-Lo thì được gì nào?Các cậu ngồi đây mà nói thì giúp được sao?-Hero tự dưng lại nổi giận đùng đùng.
-Ơ?sao anh lại gắt lên thế?-Max hỏi giọng bất bình.
-Vậy các cậu mún tôi làm gì đây bi h?-Hero gằn giọng, mặt đỏ phừng phừng.
Thấy tình hình có vẻ hơi căng thẳng, nếu mà típ tục thì sẽ có “đổ máu” chứ ko chơi.Vậy nên tôi lên tiếng khuyên ngăn, làm vai trò một sứ giả hòa bình:
-Thôi thôi, xin can!Các cậu bớt nóng một chút đi.Chuyện đâu còn có đó mà?Nếu lo lắng cho Jenny và Xiah đến vậy thì phone cho họ ngay giờ đi.Còn ko nữa thì lên trực thăng phóng về đó cũng được.Tôi đi chuẩn bị ngay bây giờ đây.Chịu hok?
Tôi cố tình nói thật chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ, và liên tục liếc mắt về phía bọn nó để thăm dò.Đứa nào cũng cúi đầu im lặng ra vẻ suy nghĩ ghê lắm.Có lẽ những lời tôi nói đã có tác dụng rồi.
-Có lẽ tôi hơi nóng.Xin lỗi-Hero đột ngột đứng dậy, buông ra một câu xin lỗi rồi đi mất.
Rắc rối lại bắt đầu rồi đây.Tôi lờ mờ nhận ra rằng hình như có một mối xung đột nào đó đang âm ỉ trong từng người của nhóm.Nhưng nó nhỏ đến nỗi ngay cả chính bản thân bọn nó cũng chưa chắc đã nhận ra.Tuy nhiên đó là lúc bình thường, còn một khi đã nổi giận lên rồi thì nó sẽ bùng lên như một ngọn lửa.Bằng chứng thuyết phục nhất là thái độ của Hero ban nãy…
Nhưng đó là về bọn nó, còn tôi thì sao nhỉ?Nói thật tôi cũng đã có một chút (chỉ 1 chút xíu thui) ghen tỵ với Hero khi thấy cậu ta biết rõ về Jenny. Ghen tỵ với Max khi biết cậu ta và Jenny đã ở chung với nhau qua đêm trong một căn phòng và ngay bây giờ đây, khi nghĩ rằng Jenny đang “vui vẻ” với Xiah.
Nhưng tôi ko phải là một thằng nóng nảy như Hero, Max hay Uno, tôi biết tự kiềm chế cảm xúc, ko cho nó thể hiện ra ngoài vì tôi ko mún người khác nhìn thấu tâm can của mình.Vậy nên bọn nó và cả Jenny nữa, chẳng ai biết cái sự ghen tỵ đó của tôi.
Nhưng thôi, cái đó để sau, bây giờ phải tìm cách “lập lại hòa bình thế giới” trước đã.Cứ để tình trạng “xung đột” này tiếp diễn thì buổi biểu diễn ngày mai sẽ bị “bể dĩa” mất thôi.
-Cái tên Hero này hôm nay bị sao ấy nhỉ?Đương ko lại “nổi khùng”-Uno nói bằng giọng bực tức.
-Chắc tại trời nóng quá nên cậu ta hơi “chập mạch” chút xíu.Cậu chấp làm gì?-tôi cố xoa dịu cơn giận của Uno xuống.
-Uhm, chắc vậy-Max và Uno nhìn nhau thở dài.
Vậy là giải quyết xong 2 tên nóng nảy này.Còn một tên cứng đầu ngoài kia nữa.Hok biết nó có chịu nghe tôi ko đây.
Hero đang đứng một mình trầm ngâm trước ban công.Trông cậu ta lúc này giống như ông cụ non ấy.
-Tưởng cậu xuống bar làm vài ly rồi chứ?-tôi đập vai Hero một cái như một kiểu chào hỏi mà bọn con trai vẫn thường làm với nhau.
-Ờ…cũng định đi đây-cậu ta quay lại, có vẻ hơi “sầu đời”.
-Vậy thì đi.Tôi bao-tôi khoát tay cậu ta kéo xuống tầng hầm của khách sạn.
---------------------------------------------
-Tôi quá đáng lắm phải ko?-đang uống bỗng nhiên Hero hỏi.
-Biết nói thế nào nhỉ?Đúng là cũng quá đáng một chút-tôi nhún vai-nhưng tôi ko hiểu?tại sao cậu lại như vậy chớ?
-Tôi cũng ko biết nữa!Lúc đó nghe Uno nhắc đến Xiah và Jenny tự dưng máu trong người tôi cứ như sôi lên ấy.-cậu ta nói xong liền “nốc” sạch ly rượu.
-Stop!đây là ly thứ 3 rồi đấy.Cậu sẽ say mất thôi.Anh Vincent mà biết thì tôi sẽ bị xử ko còn manh giáp đâu-tôi giật phắt cái ly trên tay Hero.-Nghe đây!Trong chuyện này cậu là người có lỗi đầu tiên vì vậy hãy đi làm hòa với Max và Uno đi.Chúng ta là 1 nhóm mà, nhớ ko?Tại sao lại phải cãi nhau chỉ vì một chuyện ko đâu?-tôi nói một hơi.
-Uhm, tôi biết rồi-Hero bỗng dưng ngoan ngoãn nghe lời một cách kì lạ.-Chúng ta về chứ?-cậu ta hỏi.
-Ờ, phải về chớ.Cậu nhớ nhiệm vụ của mình rồi đúng hok?-tôi vừa dìu Hero vừa nhắc.
Nhưng cuối cùng tôi đã tốn “nước bọt” một cách vô ích vì khi đến được phòng thì cậu ta đã ngủ khì từ đời tám hoánh.Tuy nhiên có lẽ tôi cũng đã hoàn thành tốt “nhiệm vụ” của mình rồi bởi vì sáng hôm sau bọn nó vẫn “đùa giỡn” với nhau như chuyện lúc tối chưa từng xảy ra.Ai dám bảo con trai là ko rắc rối nào?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.