7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em
Chương 58: Anh đã về
Ân Tầm
27/05/2015
Hứa Đồng chỉ biết lắc đầu cười khổ: “Bà thật lòng muốn giúp đỡ em sao? Em cũng đâu phải không biết khoản tiền trước đây là do bà thua cược, nếu như trả không được thì sẽ bị chém chết nên bà bắt buộc phải bỏ tiền ra. Về phía bệnh viện bà chịu bỏ tiền chỉ vì nếu em có công việc sẽ có tiền cho bà.”
Cố Sơ nở nụ cười: “Nhìn chị tức giận kìa, chị với mọi người đều biết dì thuộc dạng khẩu xà tâm phật sao.” Đương nhiên, năm đó Cố gia nợ quá nhiều tiền, họ tìm không được ba mẹ cô, liền theo dõi dì, đuổi cùng giết tận, dọa dì một phen khiến dì phải nhập viện. Bây giờ nghĩ lại Cố Sơ vẫn cảm thấy hơi sợ, nếu hôm đó bọn họ thật cho một dao thì không biết phải làm thế nào.
Hứa Đồng ăn một miếng xoài, không chút mùi vị.
“Bây giờ chị tính thế nào?” Cố Sơ hỏi: “Chị ở đây bao lâu?”
Hứa Đồng buông nhẹ cánh tay, nói: “Có lẽ chị sẽ chuyển công ty khác.”
“Người kia …. Thịnh tổng?”
Hứa Đồng liếc nhìn Cố Sơ một cái, sau đó dời tầm mắt. Cố Sơ suy nghĩ một chút rồi nói: “Em có cảm giác anh ta thích chị.”
“Toàn đoán mò!”
“Có thể nhìn ra anh ta thực sự căng thẳng khi nghe tin chị gặp chuyện.”
“Anh ta muốn chị sang công ty hỗ trợ một tay.”
“Năng lực làm việc của chị tốt như vậy. Nhìn chị làm việc cho Niên tổng sẽ hiểu.”
Đôi mắt Hứa Đồng có chút ảm đạm.
“Xin lỗi! Em không cố ý nhắc đến anh ta.”
Hứa Đồng cười cười: “Nhắc đến thì có sao, chị đâu trách gì!”
Cố Sơ mím môi: “Không phải chị thương thầm anh ta sao?”
Đầu Cố Sơ bị Hứa Đồng gõ nhẽ một cái: “Quỷ nhỏ bây giờ đã lớn, không thể gạt được em rồi đúng không?”
“Đều lớn hết rồi, có người nào là tiểu quỷ lớn không?” Cố Sơ giả bộ ôm đầu than đau: “Chỉ vì người đàn ông mà chị khi dễ cô em họ này sao?”
“Nói mò …. Để xem chị trừng trị em thế nào!” Hứa Đồng tiến lên lấy tay cọ cọ cổ Cố Sơ.
Hứa Đồng chọc Cố Sơ liên tục cầu xin tha mạng. Hai chị em cứ vậy đùa giỡn đến thấm mệt, nằm bò trên ghế salon.
“Chị!”
“Ừ!”
“Em mong chị sống càng ngày càng vui vẻ, dù là trong công việc hay trong chuyện tình cảm.”
“Em đã lớn rồi, trước đây không biết nói mấy câu như vậy!”
Cố Sơ trầm mặc, nhìn chằm chằm trần nhà.
Hứa Đồng nghiêng đầu, đụng trán vào cô: “Sao vậy?”
Cố Sơ liền ôm Hứa Đồng, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Thực sự em không muốn chị đi. Tự dưng em mơ được trở về như ngày còn bé, chẳng phải lo toan bất cứ chuyện gì.”
Hứa Đồng nâng mặt Cố Sơ lên, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Em gặp chuyện gì sao? Có việc gì phải nói cho chị biết.”
Cố Sơ khẽ cười, lắc đầu: “Em có gặp chuyện gì. Vẫn là chuyện của Cố Tư lần trước, phải phiền đến Thịnh tổng thôi. Chị nói em đã trưởng thành, trưởng thành mà em mới có chút xíu chị đã lo đến như vậy.”
Hứa Đồng vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt Cố Sơ.
“Sao nhìn em như vậy, em đâu phải động vật tuyệt chủng.” Cố Sơ cười lớn nói: “Bây giờ bổn cung muốn ăn cherry.”
“Xảo quyệt!”
Hứa Đồng biết không thể hỏi thêm được gì từ Cố Sơ, cũng không truy vấn thêm, tiện tay lấy một trái cherry cho vào miệng Cố Sơ. Cherry rất ngọt, vị ngọt thanh quyến luyến nơi cuống họng mãi không tan. Trong chốc lát, hô hấp cô trở nên khó khăn, Cố Sơ vô thức nhớ đến lời của Lục Bắc Thần đêm đó. Cái này có gọi là dùng ngọt để siết chặt thanh quản không?
“Em cũng được mệnh danh là “Trung Hoa hảo phụ tá" nhé! Nè hạt cherry cũng không rơi ra!”
Hứa Đồng trừng mắt nhìn Cố Sơ: “Ông chủ của chị cũng giống vậy!”
Cố Sơ nheo mắt: “Aha, miệng của em cũng có thể so sánh với ông chủ cao cao tại thượng rồi!”
Hứa Đồng không nhịn được cười. Điện thoại di động reo, Hứa Đồng khều nhẹ Cố Sơ. Lúc này, Cố Sơ mới nghe thấy, liền cho tay vào túi lấy điện thoại ra nhìn, là một cuộc gọi nước ngoài.
Nhận điện thoại, đầu dây vang lên giọng nói quen thuộc khiến cô ngạc nhiên, là Kiều Vân Tiêu.
Giọng Kiều Vân Tiêu trầm thấp nói: “Cố Sơ, anh về ngay!”
Cố Sơ nở nụ cười: “Nhìn chị tức giận kìa, chị với mọi người đều biết dì thuộc dạng khẩu xà tâm phật sao.” Đương nhiên, năm đó Cố gia nợ quá nhiều tiền, họ tìm không được ba mẹ cô, liền theo dõi dì, đuổi cùng giết tận, dọa dì một phen khiến dì phải nhập viện. Bây giờ nghĩ lại Cố Sơ vẫn cảm thấy hơi sợ, nếu hôm đó bọn họ thật cho một dao thì không biết phải làm thế nào.
Hứa Đồng ăn một miếng xoài, không chút mùi vị.
“Bây giờ chị tính thế nào?” Cố Sơ hỏi: “Chị ở đây bao lâu?”
Hứa Đồng buông nhẹ cánh tay, nói: “Có lẽ chị sẽ chuyển công ty khác.”
“Người kia …. Thịnh tổng?”
Hứa Đồng liếc nhìn Cố Sơ một cái, sau đó dời tầm mắt. Cố Sơ suy nghĩ một chút rồi nói: “Em có cảm giác anh ta thích chị.”
“Toàn đoán mò!”
“Có thể nhìn ra anh ta thực sự căng thẳng khi nghe tin chị gặp chuyện.”
“Anh ta muốn chị sang công ty hỗ trợ một tay.”
“Năng lực làm việc của chị tốt như vậy. Nhìn chị làm việc cho Niên tổng sẽ hiểu.”
Đôi mắt Hứa Đồng có chút ảm đạm.
“Xin lỗi! Em không cố ý nhắc đến anh ta.”
Hứa Đồng cười cười: “Nhắc đến thì có sao, chị đâu trách gì!”
Cố Sơ mím môi: “Không phải chị thương thầm anh ta sao?”
Đầu Cố Sơ bị Hứa Đồng gõ nhẽ một cái: “Quỷ nhỏ bây giờ đã lớn, không thể gạt được em rồi đúng không?”
“Đều lớn hết rồi, có người nào là tiểu quỷ lớn không?” Cố Sơ giả bộ ôm đầu than đau: “Chỉ vì người đàn ông mà chị khi dễ cô em họ này sao?”
“Nói mò …. Để xem chị trừng trị em thế nào!” Hứa Đồng tiến lên lấy tay cọ cọ cổ Cố Sơ.
Hứa Đồng chọc Cố Sơ liên tục cầu xin tha mạng. Hai chị em cứ vậy đùa giỡn đến thấm mệt, nằm bò trên ghế salon.
“Chị!”
“Ừ!”
“Em mong chị sống càng ngày càng vui vẻ, dù là trong công việc hay trong chuyện tình cảm.”
“Em đã lớn rồi, trước đây không biết nói mấy câu như vậy!”
Cố Sơ trầm mặc, nhìn chằm chằm trần nhà.
Hứa Đồng nghiêng đầu, đụng trán vào cô: “Sao vậy?”
Cố Sơ liền ôm Hứa Đồng, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Thực sự em không muốn chị đi. Tự dưng em mơ được trở về như ngày còn bé, chẳng phải lo toan bất cứ chuyện gì.”
Hứa Đồng nâng mặt Cố Sơ lên, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Em gặp chuyện gì sao? Có việc gì phải nói cho chị biết.”
Cố Sơ khẽ cười, lắc đầu: “Em có gặp chuyện gì. Vẫn là chuyện của Cố Tư lần trước, phải phiền đến Thịnh tổng thôi. Chị nói em đã trưởng thành, trưởng thành mà em mới có chút xíu chị đã lo đến như vậy.”
Hứa Đồng vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt Cố Sơ.
“Sao nhìn em như vậy, em đâu phải động vật tuyệt chủng.” Cố Sơ cười lớn nói: “Bây giờ bổn cung muốn ăn cherry.”
“Xảo quyệt!”
Hứa Đồng biết không thể hỏi thêm được gì từ Cố Sơ, cũng không truy vấn thêm, tiện tay lấy một trái cherry cho vào miệng Cố Sơ. Cherry rất ngọt, vị ngọt thanh quyến luyến nơi cuống họng mãi không tan. Trong chốc lát, hô hấp cô trở nên khó khăn, Cố Sơ vô thức nhớ đến lời của Lục Bắc Thần đêm đó. Cái này có gọi là dùng ngọt để siết chặt thanh quản không?
“Em cũng được mệnh danh là “Trung Hoa hảo phụ tá" nhé! Nè hạt cherry cũng không rơi ra!”
Hứa Đồng trừng mắt nhìn Cố Sơ: “Ông chủ của chị cũng giống vậy!”
Cố Sơ nheo mắt: “Aha, miệng của em cũng có thể so sánh với ông chủ cao cao tại thượng rồi!”
Hứa Đồng không nhịn được cười. Điện thoại di động reo, Hứa Đồng khều nhẹ Cố Sơ. Lúc này, Cố Sơ mới nghe thấy, liền cho tay vào túi lấy điện thoại ra nhìn, là một cuộc gọi nước ngoài.
Nhận điện thoại, đầu dây vang lên giọng nói quen thuộc khiến cô ngạc nhiên, là Kiều Vân Tiêu.
Giọng Kiều Vân Tiêu trầm thấp nói: “Cố Sơ, anh về ngay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.