7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em
Chương 45: Đánh cược
Ân Tầm
27/05/2015
Cố Sơ ngây người, một lúc lâu sau bừng tỉnh thì anh đã đi mất.
Cố Sơ lại lần nữa lấy tay, ngăn anh chơi bóng: “Này!”
Lục Bắc Thâm đón lấy bóng từ tay đồng đội, né người sang một bên, ném lại một câu: “Đừng mong tôi nói ra hai từ xin lỗi, không có cửa đâu!”
Cố Sơ đứng giữa sân bóng, nghiến răng nghiến lợi tức tối. Ngẫm nghĩ một lát, cô chạy ra sát phía dưới rổ bóng, đứng nhìn anh. Lần này, tất cả mọi người đều ngừng chơi. Lục Bắc Thâm không vui, dùng sức ném trái bóng sang một bên, sải bước tiến đến: “Sao? Các cô học hành nhàn rỗi lắm à?”
Thấy anh vẻ mặt bức bối, Cố Sơ trái lại lại cảm thấy bình tĩnh, nở nụ cười thâm hiểm: “Anh nói trúng phóc, bọn tôi vừa nhập học, vẫn trong giai đoạn thích ứng cho nên thời gian rảnh cực kỳ nhiều. Nói xin lỗi tôi đi, sư huynh!”
Lần này đến phiên Lục Bắc Thâm nghiến răng nghiến lợi.
“Cô bé! Bắc Thâm dám bắt nạt cô à?” Một người đồng đội châm chọc.
Lục Bắc Thâm liếc mắt, anh chàng kia lập tức im miệng, nín cười.
“Con người tôi không có gì tốt, ưu điểm lớn nhất có thù phải trả. Hôm nay anh đắc tội với tôi, nếu không xin lỗi đừng mong ăn ngon ngủ yên.” Cố Sơ dựa người vào thành cột, thảnh thơi lên tiếng: “Đại học A cũng đâu lớn lắm, muốn tra ra tư liệu của anh dễ như trở bàn tay. Anh cũng nói, tôi có rất nhiều đồng bọn, mỗi một người một chấm nhỏ nước bọt cũng đủ dìm chết anh.”
Lục Bắc Thâm nhíu chặt mi.
“À, tôi nghe nói sắp sửa có trận đấu giao hữu với đội bên Phục Đán đúng không? Chậc chậc!” Cố Sơ bày ra dáng điệu mệt mỏi, ngồi bệt xuống đất, ngửa cổ nhìn vẻ mặt đang tức tối của Lục Bắc Thâm. “Bởi vì anh không chịu xin lỗi, bởi chỉ mình anh có lòng tự trọng, bởi tính tình quá cố chấp nên ảnh hưởng buổi huấn luyện của đội bóng, anh thấy như vậy có được không sư huynh?”
“Thôi đủ rồi nhé!” Có một giọng nữ lên tiếng bênh vực: “Một câu sư huynh, hai câu sư huynh mà vẫn chưa chịu thôi sao? Cô có tôn trọng hai chữ này không?”
Cố Sơ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy căm phẫn của cô gái kia: “Cô là bạn gái của anh ta?”
Nữ sinh này nghẹn họng: “Không! Chỉ là hành động của cô khiến người khác thấy bất bình thôi! Cô tránh ra đi! Chúng tôi muốn tiếp tục xem thi đấu!”
Không ai hưởng ứng lời nói của cô gái này, bởi trong trường học Cố Sơ cũng là một nhân vật có tiếng, không ai dám đắc tội. Cố Sơ cũng chẳng thèm để ý đến cô gái này, hừ một tiếng: “Nếu không phải là bạn gái của anh ta, thì bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Nữ sinh này còn muốn lên tiếng công kích, nhưng xung quanh không ai ủng hộ đành phải nén giận.
Lục Bắc Thâm vẫn đứng đó, hai tay đút túi quần, mím môi không nói lời nào. Một lúc lâu sau, anh mới duỗi cánh tay, hướng về phía đồng đội nói: “Đưa trái banh cho tôi!”
Đồng đội ném bóng, anh bắt lấy một cách chuẩn xác. Sau đó, vỗ banh xuống mặt đất hai cái: “Xem ra cô muốn cùng tôi đấu đến cùng. Được! Tôi cho 5 trái bóng cơ hội!”
Cố Sơ phì cười: “Anh cho tôi cơ hội?”
Lục Bắc Thâm cầm chắc trái bóng trong tay: “Tôi cho cô cơ hội ném năm lần vào rổ, chỉ cần vào hai trái, tôi sẽ thua, phải xin lỗi cô. Trái lại, cô mau mau cách xa tôi ra!”
Cố Sơ sững sờ, không ngờ anh lại đưa ra yêu cầu này.
“Thế nào? Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp!” Lục Bắc Thâm thấy cô vẫn còn chần chừ, khóe mắt cười cười nói.
“Được, ném rổ thì ném rổ!”. Cố Sơ luôn là người ưa mềm không thích cứng. Cô nhanh chóng đứng dậy, đoạt lấy trái bóng trong tay Lục Bắc Thâm: “Anh nói lời phải giữ lấy lời, ở đây có rất nhiều người làm chứng!”
Lục Bắc Thâm nở nụ cười gian xảo.
Cố Sơ cắn cắn môi, đem trái bóng đập xuống đất hai cái. Trái bóng nảy mạnh lên, tay cô không tiếp được, liền văng ra. Lục Bắc Thâm mau chóng, bắt lấy quả bóng, anh cười ngất ngư: “Bóng giữ còn không chắc, còn đòi cùng tôi thi đấu?”
Có một người đồng đội chạy đến ra vẻ săn đón: “Để tôi chỉ cô mấy bước căn bản!”
Cố Sơ chưa kịp trả lời, bên cạnh đã nghe giọng Lục Bắc Thâm châm biếm: “Đương nhiên, cô là con gái, làm nũng chơi xấu tôi cũng chấp nhận được!”
“Anh mới là làm nũng chơi xấu!” Cố Sơ không phục, vội vàng chạy tới đoạt trái bóng từ tay anh: “Anh ngàn vạn lần mở to đôi mắt, nhìn xem tôi thắng anh ra sao!”
Cô mang banh đến phía trước rổ, quay đầu lại nói: “Tôi không cần phải đạt bóng 3 điểm đúng không?”
“Cô chỉ cần cho bóng vào rổ là được”. Lục Bắc Thâm ác ý nói thêm một câu: “Nhóc con, có cần sư huynh đây chỉ em phân biệt thế nào bóng 3 điểm và bóng 1 điểm không?”
“Đã hiểu! Cảm ơn!” Cố Sơ không thèm nói lại anh.
Cố Sơ lại lần nữa lấy tay, ngăn anh chơi bóng: “Này!”
Lục Bắc Thâm đón lấy bóng từ tay đồng đội, né người sang một bên, ném lại một câu: “Đừng mong tôi nói ra hai từ xin lỗi, không có cửa đâu!”
Cố Sơ đứng giữa sân bóng, nghiến răng nghiến lợi tức tối. Ngẫm nghĩ một lát, cô chạy ra sát phía dưới rổ bóng, đứng nhìn anh. Lần này, tất cả mọi người đều ngừng chơi. Lục Bắc Thâm không vui, dùng sức ném trái bóng sang một bên, sải bước tiến đến: “Sao? Các cô học hành nhàn rỗi lắm à?”
Thấy anh vẻ mặt bức bối, Cố Sơ trái lại lại cảm thấy bình tĩnh, nở nụ cười thâm hiểm: “Anh nói trúng phóc, bọn tôi vừa nhập học, vẫn trong giai đoạn thích ứng cho nên thời gian rảnh cực kỳ nhiều. Nói xin lỗi tôi đi, sư huynh!”
Lần này đến phiên Lục Bắc Thâm nghiến răng nghiến lợi.
“Cô bé! Bắc Thâm dám bắt nạt cô à?” Một người đồng đội châm chọc.
Lục Bắc Thâm liếc mắt, anh chàng kia lập tức im miệng, nín cười.
“Con người tôi không có gì tốt, ưu điểm lớn nhất có thù phải trả. Hôm nay anh đắc tội với tôi, nếu không xin lỗi đừng mong ăn ngon ngủ yên.” Cố Sơ dựa người vào thành cột, thảnh thơi lên tiếng: “Đại học A cũng đâu lớn lắm, muốn tra ra tư liệu của anh dễ như trở bàn tay. Anh cũng nói, tôi có rất nhiều đồng bọn, mỗi một người một chấm nhỏ nước bọt cũng đủ dìm chết anh.”
Lục Bắc Thâm nhíu chặt mi.
“À, tôi nghe nói sắp sửa có trận đấu giao hữu với đội bên Phục Đán đúng không? Chậc chậc!” Cố Sơ bày ra dáng điệu mệt mỏi, ngồi bệt xuống đất, ngửa cổ nhìn vẻ mặt đang tức tối của Lục Bắc Thâm. “Bởi vì anh không chịu xin lỗi, bởi chỉ mình anh có lòng tự trọng, bởi tính tình quá cố chấp nên ảnh hưởng buổi huấn luyện của đội bóng, anh thấy như vậy có được không sư huynh?”
“Thôi đủ rồi nhé!” Có một giọng nữ lên tiếng bênh vực: “Một câu sư huynh, hai câu sư huynh mà vẫn chưa chịu thôi sao? Cô có tôn trọng hai chữ này không?”
Cố Sơ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy căm phẫn của cô gái kia: “Cô là bạn gái của anh ta?”
Nữ sinh này nghẹn họng: “Không! Chỉ là hành động của cô khiến người khác thấy bất bình thôi! Cô tránh ra đi! Chúng tôi muốn tiếp tục xem thi đấu!”
Không ai hưởng ứng lời nói của cô gái này, bởi trong trường học Cố Sơ cũng là một nhân vật có tiếng, không ai dám đắc tội. Cố Sơ cũng chẳng thèm để ý đến cô gái này, hừ một tiếng: “Nếu không phải là bạn gái của anh ta, thì bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Nữ sinh này còn muốn lên tiếng công kích, nhưng xung quanh không ai ủng hộ đành phải nén giận.
Lục Bắc Thâm vẫn đứng đó, hai tay đút túi quần, mím môi không nói lời nào. Một lúc lâu sau, anh mới duỗi cánh tay, hướng về phía đồng đội nói: “Đưa trái banh cho tôi!”
Đồng đội ném bóng, anh bắt lấy một cách chuẩn xác. Sau đó, vỗ banh xuống mặt đất hai cái: “Xem ra cô muốn cùng tôi đấu đến cùng. Được! Tôi cho 5 trái bóng cơ hội!”
Cố Sơ phì cười: “Anh cho tôi cơ hội?”
Lục Bắc Thâm cầm chắc trái bóng trong tay: “Tôi cho cô cơ hội ném năm lần vào rổ, chỉ cần vào hai trái, tôi sẽ thua, phải xin lỗi cô. Trái lại, cô mau mau cách xa tôi ra!”
Cố Sơ sững sờ, không ngờ anh lại đưa ra yêu cầu này.
“Thế nào? Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp!” Lục Bắc Thâm thấy cô vẫn còn chần chừ, khóe mắt cười cười nói.
“Được, ném rổ thì ném rổ!”. Cố Sơ luôn là người ưa mềm không thích cứng. Cô nhanh chóng đứng dậy, đoạt lấy trái bóng trong tay Lục Bắc Thâm: “Anh nói lời phải giữ lấy lời, ở đây có rất nhiều người làm chứng!”
Lục Bắc Thâm nở nụ cười gian xảo.
Cố Sơ cắn cắn môi, đem trái bóng đập xuống đất hai cái. Trái bóng nảy mạnh lên, tay cô không tiếp được, liền văng ra. Lục Bắc Thâm mau chóng, bắt lấy quả bóng, anh cười ngất ngư: “Bóng giữ còn không chắc, còn đòi cùng tôi thi đấu?”
Có một người đồng đội chạy đến ra vẻ săn đón: “Để tôi chỉ cô mấy bước căn bản!”
Cố Sơ chưa kịp trả lời, bên cạnh đã nghe giọng Lục Bắc Thâm châm biếm: “Đương nhiên, cô là con gái, làm nũng chơi xấu tôi cũng chấp nhận được!”
“Anh mới là làm nũng chơi xấu!” Cố Sơ không phục, vội vàng chạy tới đoạt trái bóng từ tay anh: “Anh ngàn vạn lần mở to đôi mắt, nhìn xem tôi thắng anh ra sao!”
Cô mang banh đến phía trước rổ, quay đầu lại nói: “Tôi không cần phải đạt bóng 3 điểm đúng không?”
“Cô chỉ cần cho bóng vào rổ là được”. Lục Bắc Thâm ác ý nói thêm một câu: “Nhóc con, có cần sư huynh đây chỉ em phân biệt thế nào bóng 3 điểm và bóng 1 điểm không?”
“Đã hiểu! Cảm ơn!” Cố Sơ không thèm nói lại anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.