7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em

Chương 11: Đóa anh túc nở trên đầu ngón tay

Ân Tầm

27/05/2015

Ánh trăng bao giờ cũng mang một dáng vẻ hiu quạnh, có lẽ chính vì vậy khi màn đêm buông xuống con người luôn có cảm giác cô đơn. Tất cả những tiếng động huyên náo đều chấm dứt, không gian yên tĩnh làm cho mọi ký ức ùa về. Phần lớn thời gian Cố Sơ đều ở một mình, Cố Tư sống nội trú trong trường, chỉ cuối tuần mới trở về nhà.

Căn hộ được thiết kế theo dạng 3 phòng ngủ, 1 phòng khách, diện tích cũng chỉ tương đối. Thời gian trước, nhiều người sống chen chúc trong căn hộ 100m2 này thì cảm thấy chật chội. Hiện tại, họ đã bỏ đi, vứt bỏ lại quá khứ. Hai chị em Cố Sơ trở về nơi này lại cảm thấy nơi đây quá rộng lớn, không gian như bóp chết mọi ồn ào náo nhiệt.

Cô và Cố Tư mỗi người một phòng, phòng còn lại cô dùng làm phòng vẽ tranh. Những lúc Cố Tư không có ở nhà, Cố Sơ dù bận tối mắt tối mũi nhưng khi đêm đến lại không tài nào ngủ được, cô lại quay về phòng tranh, vẽ đến tận sáng. Phòng tranh của cô không lớn, lấy màu trắng làm chủ đạo, chiếc rèm cửa mỏng màu trắng, theo gió nhẹ đung đưa. Bên một góc tường là chiếc kệ đặt màu và dụng cụ vẽ tranh.

Đêm nay Cố Sơ lại mất ngủ.

Cô ngồi trước giá vẽ, một tay cầm khay màu, một tay cầm cọ, tấm vải vẽ trước mặt có vài đường nét sắc màu không rõ ràng. Cô không phải là họa sĩ chuyên nghiệp, cũng chỉ là do sở thích nhất thời. Thế sự đúng là khó lường. Ngày trước cô nhất định cho rằng mình suốt đời trên tay cũng chỉ lăm lăm dao mổ, vậy mà bây giờ làm bạn với cô lúc này chỉ là cây cọ vẽ.

Bức tường đối diện, cô treo mấy bức tranh, không có ý nghĩa cụ thể. Phần lớn đều là tranh trừu tượng, duy chỉ có một bức tranh vẽ hình một cô gái mặc chiếc váy màu đỏ, gương mặt nửa vui vẻ, nửa bi thương. Trên tay cô bé cầm một sợi dây thừng nối với chiếc khinh khí cầu đang lơ lửng trong không trung. Toàn bộ màu sắc của bức tranh khá đơn điệu, duy chỉ có chiếc váy đỏ của cô gái lại rực rỡ, nhuộm một màu đỏ tươi như máu.

Họa họa vài đường, bức tranh ngày càng rõ nét, nhưng trong lòng Cố Sơ vẫn chưa thể an tĩnh. Càng gần đến ngày họp lớp đại học, cô càng cảm thấy lo lắng. Anh nói anh không phải là Lục Bắc Thâm, vậy, người đến tham gia buổi họp lớp sẽ là ai?

Có nhiều khi không kìm được xúc động, Cố Sơ muốn chạy đến tìm anh để hỏi cho rõ ràng, nếu anh không phải là Lục Bắc Thâm, vậy Bắc Thâm đang ở đâu?

Ngón tay vô ý chạm vào khay màu nước, Cố Sơ cúi đầu, nhìn màu đỏ trên đầu ngón tay trông như những đóa hoa anh túc đang nở rộ. Cô lại ngước đầu nhìn bức tranh. Cô giật mình, trên bức tranh xuất hiện gương mặt người đàn ông, nét vẽ có chút kiên quyết, dứt khoát. Bàn tay cô bỗng dưng run rẩy, đứng phắt dậy, làm khay màu nghiêng đổ vào chiếc váy cô đang mặc, khiến nó ướt đẫm từng mảng màu xanh tím.



Tiện tay lấy tấm vải trắng che phủ bức tranh, rồi cất vào một góc phòng. Ở đây, cũng có vài bức tranh cũng bị tấm vải trắng che khuất như vậy, mỗi một tấm đều là vẽ Lục Bắc Thâm.

11 giờ rưỡi, giờ này vẫn chưa là thời gian yên tĩnh của Quỳnh Châu. Ánh trăng soi chiếu qua song cửa sổ, rọi vào mấy tấm ảnh chụp được treo trên tường. Ảnh của Cố Sơ, Cố Tư, còn có bức ảnh của cả gia đình …

Từ độ cao căn hộ, phóng tầm mắt qua khung cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, Cố Sơ có thể thấy những ngọn đèn phía đằng xa. Cố Sơ đã thay một chiếc váy ngủ khác, dựa vào ô cửa sổ ngồi trên sàn nhà. Sàn bằng gỗ lim thượng hạng, khi bước đi khẽ vang tiếng kẽo kẹt, nhưng cô lại yêu thích tiếng kẽo kẹt này, thanh âm của hồi ức.

Cửa sổ không đóng, gió đêm thi thoảng thổi vào chiếc chuông gió, kêu những tiếng leng keng vui tai, làm cô bất giác cảm thấy bớt cô quạnh.

Cố Sơ dựa trán vào tấm kiếng cửa, đưa mắt nhìn tòa nhà cao tầng gần đó. Những ngọn đèn của thành phố giống như pháo hoa trên sân thượng, rực rỡ chói lọi.

Thành phố Quỳnh Châu, không lớn, không nhỏ, vừa vặn chứa đủ ký ức của cả một đời người. Đây là nơi cô sinh ra và lớn lên, thành phố ven biển, từng ngóc ngách trong thành phố đối với cô đã quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi chỉ cần nhắm mắt cũng có thể vẽ khá hoàn chỉnh bản đồ của thành phố. Có điều mấy năm trở lại đây, cô lại cảm thấy nó quá xa lạ.

Có lẽ, vì cô quá cô đơn.

Cũng có lẽ, những người thân thiết của cô, từng người từng người đã từ nơi đây bỏ cô mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện 7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook