7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em
Chương 10: Khóc … nào có ích chi
Ân Tầm
27/05/2015
Cố Tư cảm giác khi Cố Sơ cười vạn vật như bừng sức sống, băng ngàn năm cũng phải tan chảy. Lúc cười, đôi mắt đen láy của Cố Sơ sáng lấp lánh như ngôi sao trên trời, đồng điếu thấp thoáng làm người khác khi nhìn vào có chút mê đắm. Cố Sơ được thừa hưởng hết mọi nét đẹp từ mẹ, bất luận nơi nào có cô xuất hiện nơi đó sẽ tràn ngập ánh sáng. Nhưng điều Cố Tư sợ nhất là nhìn Cố Sơ khóc, Cố Sơ chưa bao giờ khóc lóc ầm ĩ, lúc cô khóc không phát ra một chút tiếng động, nhìn những giọt nước mắt đọng trên hàng mi khiến cho ai thấy cũng phải xót xa.
Thế nhưng, Cố Sơ rất ít khi khóc. Khi ba cô qua đời, Cố Sơ không khóc, Cố Tư tưởng chị mình không biết đau buồn. Cố Sơ nói với em gái: Bởi vì mình còn có mẹ, còn có em, gia đình chúng ta chưa ly tán. Đến khi mẹ bọn cô qua đời, Cố Sơ một giọt lệ cũng không rơi xuống, lúc này cô cảm thấy Cố Sơ quá lạnh lùng, tàn nhẫn. Cố Sơ nói với cô: “Chị còn có em. Khóc, không giải quyết được vấn đề gì!”
Cố Tư từng hỏi chị mình: “Vậy, đến một ngày em chết đi …?”
Cố Sơ nhìn cô, nói một cách nghiêm túc: “Chị sẽ chôn em ở nơi em thích nhất. Sau đó, chị sẽ vì em mà khóc đến chết.”
Vì vậy, Cố Tư thích nhìn thấy chị mình cười, không muốn chị khóc.
“Có thể cho em biết tại sao chị cũng biết Tiêu Tuyết?” Cố Tư thấy tâm tình của Cố Sơ có chút vui vẻ, liền nhớ tới lời chị mình trả lời với viên cảnh sát, nhất thời mở miệng hỏi cô.
Cố Sơ nghiêng đầu, mím môi cười nói: “Không thể!”
Cố Tư bĩu môi: “Với em mà chị còn giả bộ thần thần bí bí. Nhàm chán!”
Sau đó, ánh mắt Cố Tư chợt ngời sáng, nhìn chằm chằm Cố Sơ, vừa tính nói câu gì đó, Cố Sơ liền mở miệng: “Cũng đừng mong từ miệng của chị kể cho em biết chuyện của Bắc Thâm.”
Cố Sơ lập tức chặt đứt tính hiếu kỳ của Cố Tư, khiến cô bé tức giận kêu to. Cố Tư quay về chị mình chống nạnh: “Ỷ hơn 5 tuổi là bắt nạt em phải không? Đừng tưởng em không có cách tra ra chuyện của chị thời đại học, cứ chờ đấy!”
“Tay chân bé xíu mà làm loạn cái gì? Đừng tưởng chị không biết cái tính hiếu kỳ của em từ đâu mà có. Em chính xác là thành viên của cái “Hiệp hội kim cương” gì đó. Nếu như trước mắt em hôm qua là lão đầu hói, liệu em có hiếu kỳ không?” Cố Sơ không khách khí nhạo báng em gái mình.
Cố Tư không tức giận mà cười hì hì: “Em tò mò là bởi vì đoán chắc chị cũng có chút liên quan, nhất là cùng vị “Lục soái ca” kia, cả tối qua cứ nhìn chằm chằm vào chị, ánh mắt như vừa trải qua những biến cố lớn lao. Nhanh nói cho em nghe đã xảy ra chuyện gì? Em rất sợ chị bị đàn ông lừa gạt”
Vừa nhắc đến Lục Bắc Thần, đầu cô lại nghĩ ngay đến Lục Bắc Thâm, trái tim có chút nhói đau. Cô quay mặt đi, lại mở máy vi tính, giọng nói nhàn nhạt: “Tò mò quá đỗi khiến phụ nữ mau già đấy.”
Cố Tư trừng mắt nhìn Cố Sơ. Một lúc sau, thấy chị gái vẫn không để ý đến mình, cũng nhận thức không nên truy cứu tiếp chuyện này, cắn thêm một miếng táo, rồi tựa lưng vào sofa bất giác thở dài. Sau đó, Cố Tư nghiêng đầu nhìn Cố Sơ, bên ngoài ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào gương mặt chị, hàng mi dài cong vút chớp nhẹ, ánh sáng chiếu vào làn da lại càng thêm trắng hồng.
Đồng hồ trên tường tích tắc reo, thỉnh thoảng chiếc chuông nương theo cơn gió vang lên những tiếng leng keng êm tai, cả phòng khách tràn ngập bầu không khí yên bình.
Một lúc lâu sau, Cố Tư nhẹ giọng “Chị Cố Sơ!”
“Sao?”
“Chị biết lúc này em đang nghĩ gì không?” Ánh mắt Cố Tư phảng phất nét đau thương “nếu như …”
“Nếu như ba mẹ vẫn còn sống …” Cố Tư mím chặt môi.
“Nếu như ba mẹ vẫn còn sống, nhất định sẽ không để em chịu nhiều thiệt thòi như vậy” Cố Sơ thay em nói hộ tiếng lòng, đưa tay xoa nhẹ đầu em gái “Thế nhưng, em còn có chị, bất luận chuyện gì xảy ra, cũng không để em chịu thương tổn.”
Sóng mũi cay cay, Cố Tư ôm chặt chị mình: “Em cũng sẽ bảo vệ chị, bây giờ chỉ còn lại hai chị em. Chúng ta là người thân duy nhất không phải sao? Chị, nhất định em sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền. Chị em mình dứt khoát không thể sống mãi trong nghèo khổ được.”
Chị cô nhìn thì có vẻ quật cường, nhưng nội tâm rất yếu đuối. Chính cô phải là người bảo vệ chị mới đúng.
Thế nhưng, Cố Sơ rất ít khi khóc. Khi ba cô qua đời, Cố Sơ không khóc, Cố Tư tưởng chị mình không biết đau buồn. Cố Sơ nói với em gái: Bởi vì mình còn có mẹ, còn có em, gia đình chúng ta chưa ly tán. Đến khi mẹ bọn cô qua đời, Cố Sơ một giọt lệ cũng không rơi xuống, lúc này cô cảm thấy Cố Sơ quá lạnh lùng, tàn nhẫn. Cố Sơ nói với cô: “Chị còn có em. Khóc, không giải quyết được vấn đề gì!”
Cố Tư từng hỏi chị mình: “Vậy, đến một ngày em chết đi …?”
Cố Sơ nhìn cô, nói một cách nghiêm túc: “Chị sẽ chôn em ở nơi em thích nhất. Sau đó, chị sẽ vì em mà khóc đến chết.”
Vì vậy, Cố Tư thích nhìn thấy chị mình cười, không muốn chị khóc.
“Có thể cho em biết tại sao chị cũng biết Tiêu Tuyết?” Cố Tư thấy tâm tình của Cố Sơ có chút vui vẻ, liền nhớ tới lời chị mình trả lời với viên cảnh sát, nhất thời mở miệng hỏi cô.
Cố Sơ nghiêng đầu, mím môi cười nói: “Không thể!”
Cố Tư bĩu môi: “Với em mà chị còn giả bộ thần thần bí bí. Nhàm chán!”
Sau đó, ánh mắt Cố Tư chợt ngời sáng, nhìn chằm chằm Cố Sơ, vừa tính nói câu gì đó, Cố Sơ liền mở miệng: “Cũng đừng mong từ miệng của chị kể cho em biết chuyện của Bắc Thâm.”
Cố Sơ lập tức chặt đứt tính hiếu kỳ của Cố Tư, khiến cô bé tức giận kêu to. Cố Tư quay về chị mình chống nạnh: “Ỷ hơn 5 tuổi là bắt nạt em phải không? Đừng tưởng em không có cách tra ra chuyện của chị thời đại học, cứ chờ đấy!”
“Tay chân bé xíu mà làm loạn cái gì? Đừng tưởng chị không biết cái tính hiếu kỳ của em từ đâu mà có. Em chính xác là thành viên của cái “Hiệp hội kim cương” gì đó. Nếu như trước mắt em hôm qua là lão đầu hói, liệu em có hiếu kỳ không?” Cố Sơ không khách khí nhạo báng em gái mình.
Cố Tư không tức giận mà cười hì hì: “Em tò mò là bởi vì đoán chắc chị cũng có chút liên quan, nhất là cùng vị “Lục soái ca” kia, cả tối qua cứ nhìn chằm chằm vào chị, ánh mắt như vừa trải qua những biến cố lớn lao. Nhanh nói cho em nghe đã xảy ra chuyện gì? Em rất sợ chị bị đàn ông lừa gạt”
Vừa nhắc đến Lục Bắc Thần, đầu cô lại nghĩ ngay đến Lục Bắc Thâm, trái tim có chút nhói đau. Cô quay mặt đi, lại mở máy vi tính, giọng nói nhàn nhạt: “Tò mò quá đỗi khiến phụ nữ mau già đấy.”
Cố Tư trừng mắt nhìn Cố Sơ. Một lúc sau, thấy chị gái vẫn không để ý đến mình, cũng nhận thức không nên truy cứu tiếp chuyện này, cắn thêm một miếng táo, rồi tựa lưng vào sofa bất giác thở dài. Sau đó, Cố Tư nghiêng đầu nhìn Cố Sơ, bên ngoài ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào gương mặt chị, hàng mi dài cong vút chớp nhẹ, ánh sáng chiếu vào làn da lại càng thêm trắng hồng.
Đồng hồ trên tường tích tắc reo, thỉnh thoảng chiếc chuông nương theo cơn gió vang lên những tiếng leng keng êm tai, cả phòng khách tràn ngập bầu không khí yên bình.
Một lúc lâu sau, Cố Tư nhẹ giọng “Chị Cố Sơ!”
“Sao?”
“Chị biết lúc này em đang nghĩ gì không?” Ánh mắt Cố Tư phảng phất nét đau thương “nếu như …”
“Nếu như ba mẹ vẫn còn sống …” Cố Tư mím chặt môi.
“Nếu như ba mẹ vẫn còn sống, nhất định sẽ không để em chịu nhiều thiệt thòi như vậy” Cố Sơ thay em nói hộ tiếng lòng, đưa tay xoa nhẹ đầu em gái “Thế nhưng, em còn có chị, bất luận chuyện gì xảy ra, cũng không để em chịu thương tổn.”
Sóng mũi cay cay, Cố Tư ôm chặt chị mình: “Em cũng sẽ bảo vệ chị, bây giờ chỉ còn lại hai chị em. Chúng ta là người thân duy nhất không phải sao? Chị, nhất định em sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền. Chị em mình dứt khoát không thể sống mãi trong nghèo khổ được.”
Chị cô nhìn thì có vẻ quật cường, nhưng nội tâm rất yếu đuối. Chính cô phải là người bảo vệ chị mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.