7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em
Chương 17: Hai câu nói của anh
Ân Tầm
27/05/2015
Thịnh Thiên Vỹ, là một trong những chủ tịch tập đoàn nổi tiếng trong nước, mấy năm gần đây càng ngày càng làm ăn phát đạt. Anh không chỉ đẩy mạnh ngành công nghiệp sản xuất len cashmere vùng Erdos trong nước, mà còn hướng phát triển ra thế giới. Không những thế tập đoàn còn có kế hoạch hợp tác mua bán nguồn năng lượng với quốc tế. Kỳ thực là một người không thể khinh thường.
*Len cashmere: là loại len cao cấp, mịn, nhẹ, có tính cách nhiệt gấp 8 lần loại len thông thường. Len được lấy từ lớp lông tơ của dê cashmere trong đợt thay lông mùa xuân. Để tách được lớp lông tơ này, người ta phải hoàn toàn làm bằng phương pháp thủ công. Do đó đây là loại len có mức giá khá cao do độ khan hiếm cũng như trong quá trình sản xuất.
** Erdos: thuộc khu tự trị vùng Nội Mông Cổ, tên Hán Việt Ngạc Nhĩ Đa Tư.
Cố Sơ thật không ngờ tới người chị họ Hứa Đồng lại tìm đến nhân vật “tai to mặt lớn” thế này để giúp chuyện của Cố Tư, trong lòng vừa cảm động nhưng cũng có chút nghi ngờ không biết chị và người đàn ông trước mặt có quan hệ như thế nào.
Sau màn chào hỏi nhanh gọn, Thịnh Thiên Vĩ đi ngay vào vấn đề chính: “Cố Tư lần trước ở đồn đã cho lời khai sai sự thật.” Anh đem một tin tức vừa nghe được nói ra: “Trong bữa tiệc tháng trước, đích thực Cố Tư và Tiêu Tuyết có tranh chấp, mọi người đều chứng kiến, nhưng sau khi bữa tiệc kết thúc, hai người lại nảy sinh cãi vã, còn dẫn đến ẩu đả. Cố Tư ra tay không nhẹ, khiến Tiêu Tuyết bị thương. Bởi vì sự việc phát sinh sau bữa tiệc nên không ai biết.”
Hứa Đồng ngẩn người, Cố Sơ nghe cũng thấy sửng sốt, cả “nửa ngày” mới có thể hoàn hồn, nói: “… không thể nào có chuyện đó, từ trước đến nay Cố Tư chưa bao giờ đánh nhau với người khác.”
“Bên Công an họ đã có chứng cứ, chứng thực Cố Tư từng đả thương Tiêu Tuyết.” Thịnh Thiên Vỹ hạ giọng.
Cố Sơ cảm thấy đầu mình ong ong như muốn vỡ tung, thật sự muốn ngất đi. Cô dùng sức nắm chặt đầu ngón tay, đầu móng tay đâm sâu vào da thịt làm nhói đau mới có thể giúp cô lấy lại chút bình tĩnh: “Dù cho … coi như có xảy ra ẩu đả nhưng điều đó nói lên điều gì, chỉ vì việc này nghi ngờ nó có liên quan đến vụ án?”
“Hiện tại vấn đề là, Cố Tư không phối hợp với cảnh sát, chỉ thừa nhận có đánh Tiêu Tuyết bị thương, nhưng không nói rõ mục đích vì sao lại làm vậy?”
“Cố Tư chỉ là không ưa Tiêu Tuyết mà thôi, nó từng nói với tôi, Tiêu Tuyết ở bữa tiệc rất ra vẻ”. Cố Sơ vẫn cố gắng biện giải cho em mình.
Thịnh Thiên Vỹ thở dài, không nói lời nào.
“Chuyện này không đơn giản như vậy?” Hứa Đồng nhìn qua sắc mặt Thiên Vỹ, chủ động hỏi.
Khi Hứa Đồng vừa dứt lời, Cố Sơ phát hiện gương mặt Thiên Vỹ có chút ngưng trệ. Trái tim vốn đã rạn nứt nay lại như muốn vỡ tan: “Thịnh tổng, có vấn đề gì mong anh cứ nói thẳng cho tôi biết.”
Thịnh Thiên Vỹ ngước mắt nhìn Cố Sơ: “Tôi nghĩ chắc cô đã biết vị pháp y đảm nhận vụ án này là Lục Bắc Thần rồi chứ?”
Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim đập mạnh một nhịp. Thứ nhất, khi Thịnh Thiên Vỹ nói ra những lời này đã chứng thực rõ ràng việc Tiêu Tuyết đã chết, hơn nữa cảnh sát đã tìm thấy thi thể. Thứ hai, vị Giáo sư nổi danh, có gương mặt giống Bắc Thâm như một quả nhiên là vì vụ án Tiêu Tuyết mà đến.
Nhẹ gật đầu, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
“Các chứng cứ chứng minh việc Cố Tư đả thương nạn nhân đều là do vị pháp y Lục Bắc Thần khám nghiệm và cung cấp.” Thịnh Thiên Vỹ nói rõ sự thật cho cô, nhấp một hớp café, sau đó đặt xuống bàn, tiết lộ thêm: “Nghe nói, chính Lục Bắc Thần đặt bút ký tên.”
Cố Sơ siết chặt tách café, cơn lạnh lại ùa vào trong lòng. Đột nhiên, ngoài trời xẹt qua một tia chớp, ngay sau đó là “Đùng”, tiếng sét vang lên, khiến khách trong quán nhất thời giật mình. Cố Sơ nghẹn họng, không thể nói nên lời, chỉ là vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng mới 2 giờ chiều mà trời tối sầm như đã nửa đêm, những đám mây đen xa xa trông như vị Thần Chết đang cầm lưỡi liềm, từng bước từng bước đến gần, khiến người ta hoảng sợ. Cố Sơ hít thở không thông, cả đầu chỉ vang lên câu nói cuối cùng của Thiên Vỹ: là Lục Bắc Thần tự mình đặt bút ký.
“Nếu như Giáo sư Lục phụ trách vụ này, chẳng phải mọi chuyện dễ dàng hơn sao?” Hứa Đồng hạ giọng hỏi Thịnh Thiên Vỹ.
Cố Sơ cũng quay đầu nhìn anh, cô cảm thấy khi Hứa Đồng nói ra câu này tất nhiên là có căn cứ. Không ngờ Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu: “Những chuyện khác thì dễ nói chuyện với Lục Bắc Thần, nhưng một khi đã liên quan đến công việc, anh ta không nể mặt bất cứ ai. Người này nổi tiếng tỉ mỉ thận trọng, đừng mong ai có thể phá vỡ nguyên tắc làm việc của anh ta. Anh định lấy thân tình nhờ anh ta giúp đỡ. Không ngờ anh ta chế giễu, sau đó nói ra hai câu.”
Cố Sơ nhìn ra khi nói mấy lời này, Thịnh Thiên Vỹ giữ bộ dạng nửa khóc nửa cười. Dựa vào địa vị của anh ta, e là chẳng có mấy người dám từ chối thẳng thừng. Hứa Đồng ngạc nhiên hỏi: “Anh ta nói gì?”
Lúc này, Thịnh Thiên Vỹ nhìn thẳng Cố Sơ, khiến cô có chút sợ hãi. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng: “Anh ta nói, muốn tháo chuông thì cần tìm người buộc chuông!”
Cố Sơ ngẩn người.
“Anh ta còn nói, nhất định Cố tiểu thư sẽ hiểu những lời này.”
*Len cashmere: là loại len cao cấp, mịn, nhẹ, có tính cách nhiệt gấp 8 lần loại len thông thường. Len được lấy từ lớp lông tơ của dê cashmere trong đợt thay lông mùa xuân. Để tách được lớp lông tơ này, người ta phải hoàn toàn làm bằng phương pháp thủ công. Do đó đây là loại len có mức giá khá cao do độ khan hiếm cũng như trong quá trình sản xuất.
** Erdos: thuộc khu tự trị vùng Nội Mông Cổ, tên Hán Việt Ngạc Nhĩ Đa Tư.
Cố Sơ thật không ngờ tới người chị họ Hứa Đồng lại tìm đến nhân vật “tai to mặt lớn” thế này để giúp chuyện của Cố Tư, trong lòng vừa cảm động nhưng cũng có chút nghi ngờ không biết chị và người đàn ông trước mặt có quan hệ như thế nào.
Sau màn chào hỏi nhanh gọn, Thịnh Thiên Vĩ đi ngay vào vấn đề chính: “Cố Tư lần trước ở đồn đã cho lời khai sai sự thật.” Anh đem một tin tức vừa nghe được nói ra: “Trong bữa tiệc tháng trước, đích thực Cố Tư và Tiêu Tuyết có tranh chấp, mọi người đều chứng kiến, nhưng sau khi bữa tiệc kết thúc, hai người lại nảy sinh cãi vã, còn dẫn đến ẩu đả. Cố Tư ra tay không nhẹ, khiến Tiêu Tuyết bị thương. Bởi vì sự việc phát sinh sau bữa tiệc nên không ai biết.”
Hứa Đồng ngẩn người, Cố Sơ nghe cũng thấy sửng sốt, cả “nửa ngày” mới có thể hoàn hồn, nói: “… không thể nào có chuyện đó, từ trước đến nay Cố Tư chưa bao giờ đánh nhau với người khác.”
“Bên Công an họ đã có chứng cứ, chứng thực Cố Tư từng đả thương Tiêu Tuyết.” Thịnh Thiên Vỹ hạ giọng.
Cố Sơ cảm thấy đầu mình ong ong như muốn vỡ tung, thật sự muốn ngất đi. Cô dùng sức nắm chặt đầu ngón tay, đầu móng tay đâm sâu vào da thịt làm nhói đau mới có thể giúp cô lấy lại chút bình tĩnh: “Dù cho … coi như có xảy ra ẩu đả nhưng điều đó nói lên điều gì, chỉ vì việc này nghi ngờ nó có liên quan đến vụ án?”
“Hiện tại vấn đề là, Cố Tư không phối hợp với cảnh sát, chỉ thừa nhận có đánh Tiêu Tuyết bị thương, nhưng không nói rõ mục đích vì sao lại làm vậy?”
“Cố Tư chỉ là không ưa Tiêu Tuyết mà thôi, nó từng nói với tôi, Tiêu Tuyết ở bữa tiệc rất ra vẻ”. Cố Sơ vẫn cố gắng biện giải cho em mình.
Thịnh Thiên Vỹ thở dài, không nói lời nào.
“Chuyện này không đơn giản như vậy?” Hứa Đồng nhìn qua sắc mặt Thiên Vỹ, chủ động hỏi.
Khi Hứa Đồng vừa dứt lời, Cố Sơ phát hiện gương mặt Thiên Vỹ có chút ngưng trệ. Trái tim vốn đã rạn nứt nay lại như muốn vỡ tan: “Thịnh tổng, có vấn đề gì mong anh cứ nói thẳng cho tôi biết.”
Thịnh Thiên Vỹ ngước mắt nhìn Cố Sơ: “Tôi nghĩ chắc cô đã biết vị pháp y đảm nhận vụ án này là Lục Bắc Thần rồi chứ?”
Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim đập mạnh một nhịp. Thứ nhất, khi Thịnh Thiên Vỹ nói ra những lời này đã chứng thực rõ ràng việc Tiêu Tuyết đã chết, hơn nữa cảnh sát đã tìm thấy thi thể. Thứ hai, vị Giáo sư nổi danh, có gương mặt giống Bắc Thâm như một quả nhiên là vì vụ án Tiêu Tuyết mà đến.
Nhẹ gật đầu, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
“Các chứng cứ chứng minh việc Cố Tư đả thương nạn nhân đều là do vị pháp y Lục Bắc Thần khám nghiệm và cung cấp.” Thịnh Thiên Vỹ nói rõ sự thật cho cô, nhấp một hớp café, sau đó đặt xuống bàn, tiết lộ thêm: “Nghe nói, chính Lục Bắc Thần đặt bút ký tên.”
Cố Sơ siết chặt tách café, cơn lạnh lại ùa vào trong lòng. Đột nhiên, ngoài trời xẹt qua một tia chớp, ngay sau đó là “Đùng”, tiếng sét vang lên, khiến khách trong quán nhất thời giật mình. Cố Sơ nghẹn họng, không thể nói nên lời, chỉ là vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng mới 2 giờ chiều mà trời tối sầm như đã nửa đêm, những đám mây đen xa xa trông như vị Thần Chết đang cầm lưỡi liềm, từng bước từng bước đến gần, khiến người ta hoảng sợ. Cố Sơ hít thở không thông, cả đầu chỉ vang lên câu nói cuối cùng của Thiên Vỹ: là Lục Bắc Thần tự mình đặt bút ký.
“Nếu như Giáo sư Lục phụ trách vụ này, chẳng phải mọi chuyện dễ dàng hơn sao?” Hứa Đồng hạ giọng hỏi Thịnh Thiên Vỹ.
Cố Sơ cũng quay đầu nhìn anh, cô cảm thấy khi Hứa Đồng nói ra câu này tất nhiên là có căn cứ. Không ngờ Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu: “Những chuyện khác thì dễ nói chuyện với Lục Bắc Thần, nhưng một khi đã liên quan đến công việc, anh ta không nể mặt bất cứ ai. Người này nổi tiếng tỉ mỉ thận trọng, đừng mong ai có thể phá vỡ nguyên tắc làm việc của anh ta. Anh định lấy thân tình nhờ anh ta giúp đỡ. Không ngờ anh ta chế giễu, sau đó nói ra hai câu.”
Cố Sơ nhìn ra khi nói mấy lời này, Thịnh Thiên Vỹ giữ bộ dạng nửa khóc nửa cười. Dựa vào địa vị của anh ta, e là chẳng có mấy người dám từ chối thẳng thừng. Hứa Đồng ngạc nhiên hỏi: “Anh ta nói gì?”
Lúc này, Thịnh Thiên Vỹ nhìn thẳng Cố Sơ, khiến cô có chút sợ hãi. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng: “Anh ta nói, muốn tháo chuông thì cần tìm người buộc chuông!”
Cố Sơ ngẩn người.
“Anh ta còn nói, nhất định Cố tiểu thư sẽ hiểu những lời này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.