7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em
Chương 18: Hoàn mỹ quá cũng không chân thực
Ân Tầm
27/05/2015
Mặt trời chiếu những ánh nắng chói chang, chẳng chút kiêng nể mùa xuân. Cây bạch lan dựa vào tảng đá lớn nơi sân trường đều đã nở hoa. Nhìn xa giống như những cành cây đọng hạt tuyết trắng. Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ, tùy ý dựa vào thân cây tìm chút râm mát. Tia nắng xuyên qua những đóa họa mềm mịn, chiếu xuống những sợi tóc trước trán, thấy rõ những sợi lông tơ trên gương mặt anh. Từ xa đã có thể nhìn thấy hình dáng thon dài, cao ngất của anh. Anh mặc chiếc áo thun cổ chữ V rộng rãi kết hợp chiếc quần jean bạc thếch, bụi bặm. Ánh sáng dường như ngưng tụ quanh anh, một thứ ánh sáng cực kỳ trong trẻo. Miệng anh ngậm một cọng cỏ xanh, lười biếng đưa mắt liếc nhìn ra sân bóng rổ. Từ gương mặt ngó nghiêng, có thể thấy sóng mũi cao, thẳng tắp, phản chiếu một dáng vẻ cương quyết, ngang ngạnh.
Anh thu hút tất cả những ánh mắt của nữ sinh trong trường, nhưng không ai dám bước đến quấy nhiễu dáng vẻ nhàn nhã của anh, chỉ là đứng phía xa ngắm nhìn. Thế nhưng, anh nhanh chóng nhìn thấy cô, mái tóc dài của cô khẽ đung đưa theo làn gió. Cô đứng cách anh một đoạn, sau đó mỉm cười nhìn anh.
Anh cũng mỉm cười, khóe môi cong lên nhìn có chút tinh nghịch. Anh không động đậy, chỉ là quay về phía cô ngoắc tay, đôi môi bật ra hai chữ: Lại đây!
…
“Cô ơi!”
Giọng nói đột ngột, kéo cô quay trở về thực tại, tim cô lại thấy nhói đau.
“Đã đến nơi rồi!” Thấy cô không có chút phản ứng, tài xế taxi lên tiếng nhắc nhở.
Cô nhìn ra phía cửa xe, mưa lớn che hết tầm mắt, căng mắt mới thấy thấp thoáng hai chữ “Danh Môn”. Trong lúc nhất thời, cô có cảm giác hoảng sợ. Trong đầu cô là hình ảnh thật đẹp: đôi mắt sáng lấp lánh, cành ngọc lan trắng như tuyết, người đàn ông nhìn về phía cô mỉm cười …Hình ảnh quá hoàn mỹ khiến cho người ta lại cảm thấy không chân thực, cô không thể phân biệt được đây là hình ảnh ở thật sự trong ký ức hay chỉ là hình ảnh mơ hồ trên bức tranh vẽ của cô.
Cô xuống xe, bước lên những bậc thang của khách sạn có giá phòng cao nhất thành phố này. Không có cửa kính cản trở, cô đã nhìn rõ bảng hiệu “Danh Môn” như đưa ra thân phận cao quý như cầu vồng trong mưa.
Nghe nói đây là nơi ở của Lục Bắc Thần tại Quỳnh Châu. Anh được coi là vị khách quý và được sắp xếp lưu lại tại phòng tổng thống của khách sạn cao cấp này. Để có được địa chỉ Cố Sơ cũng phải cảm ơn Thịnh Thiên Vỹ.
Một chiếc ô nhanh chóng được che trên đỉnh đầu, bên tai cô là tiếng của nhân viên mở cửa khách sạn, anh ta lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô muốn vào khách sạn đúng không ạ?”
Lúc này Cố Sơ mới phát hiện mình đứng như trời trồng ở chỗ này, mưa ướt hết người mà không biết. Siết chặt cây dù, cô nhẹ nhàng gật đầu. Người nhân viên đưa tay hướng về phía trước: “Mời cô!”
Cố Sơ nhìn lên cánh cửa lộng lẫy trước mắt, hít một hơi thật sâu, cơn mưa mát lạnh phần nào cũng làm giảm bớt cảm giác hỗn loạn trong lòng. Cắn môi, cô bước vào khách sạn.
Lục Bắc Thần.
Cô nên tin người này không phải là Lục Bắc Thâm?
Đứng trước cửa phòng, Cố Sơ hồi hộp, đứng một lúc lâu vẫn chưa dám nhấn vào chiếc chuông cửa gần trong gang tấc. Cô không biết tại sao mình cứ khăng khăng đi tìm anh; thật giống như, giống như cô một mực tin câu “Tháo chuông cần tìm người buộc chuông” là nói cho cô nghe. Vì vậy, cô mới tới nơi này, nhưng câu đầu tiên cô phải nói gì?
Ngay lúc này, cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Cứ như vậy, anh và cô lại bất ngờ gặp nhau.
Thật bất ngờ.
Cô đứng ngoài cửa có chút lúng túng.
Anh đứng trong phòng, có chút ngạc nhiên.
Duy trì nét mặt sửng sốt trong khoảng hai giây, sau đó anh nhanh chóng trở về vẻ lãnh đạm thường ngày. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt bình thản, không chút cảm xúc. Không rõ là anh đang vui, buồn hay tức giận. Cố Sơ thấy vậy cũng mau lấy lại bình tĩnh, cô vô thức buột miệng: “Bắc …” , một chữ vừa thốt ra cô liền kịp ý thức, nhanh chóng đổi giọng: “Xin chào Giáo sư Lục!”
Nếu anh chỉ thừa nhận anh là Lục Bắc Thần…
Anh thu hút tất cả những ánh mắt của nữ sinh trong trường, nhưng không ai dám bước đến quấy nhiễu dáng vẻ nhàn nhã của anh, chỉ là đứng phía xa ngắm nhìn. Thế nhưng, anh nhanh chóng nhìn thấy cô, mái tóc dài của cô khẽ đung đưa theo làn gió. Cô đứng cách anh một đoạn, sau đó mỉm cười nhìn anh.
Anh cũng mỉm cười, khóe môi cong lên nhìn có chút tinh nghịch. Anh không động đậy, chỉ là quay về phía cô ngoắc tay, đôi môi bật ra hai chữ: Lại đây!
…
“Cô ơi!”
Giọng nói đột ngột, kéo cô quay trở về thực tại, tim cô lại thấy nhói đau.
“Đã đến nơi rồi!” Thấy cô không có chút phản ứng, tài xế taxi lên tiếng nhắc nhở.
Cô nhìn ra phía cửa xe, mưa lớn che hết tầm mắt, căng mắt mới thấy thấp thoáng hai chữ “Danh Môn”. Trong lúc nhất thời, cô có cảm giác hoảng sợ. Trong đầu cô là hình ảnh thật đẹp: đôi mắt sáng lấp lánh, cành ngọc lan trắng như tuyết, người đàn ông nhìn về phía cô mỉm cười …Hình ảnh quá hoàn mỹ khiến cho người ta lại cảm thấy không chân thực, cô không thể phân biệt được đây là hình ảnh ở thật sự trong ký ức hay chỉ là hình ảnh mơ hồ trên bức tranh vẽ của cô.
Cô xuống xe, bước lên những bậc thang của khách sạn có giá phòng cao nhất thành phố này. Không có cửa kính cản trở, cô đã nhìn rõ bảng hiệu “Danh Môn” như đưa ra thân phận cao quý như cầu vồng trong mưa.
Nghe nói đây là nơi ở của Lục Bắc Thần tại Quỳnh Châu. Anh được coi là vị khách quý và được sắp xếp lưu lại tại phòng tổng thống của khách sạn cao cấp này. Để có được địa chỉ Cố Sơ cũng phải cảm ơn Thịnh Thiên Vỹ.
Một chiếc ô nhanh chóng được che trên đỉnh đầu, bên tai cô là tiếng của nhân viên mở cửa khách sạn, anh ta lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô muốn vào khách sạn đúng không ạ?”
Lúc này Cố Sơ mới phát hiện mình đứng như trời trồng ở chỗ này, mưa ướt hết người mà không biết. Siết chặt cây dù, cô nhẹ nhàng gật đầu. Người nhân viên đưa tay hướng về phía trước: “Mời cô!”
Cố Sơ nhìn lên cánh cửa lộng lẫy trước mắt, hít một hơi thật sâu, cơn mưa mát lạnh phần nào cũng làm giảm bớt cảm giác hỗn loạn trong lòng. Cắn môi, cô bước vào khách sạn.
Lục Bắc Thần.
Cô nên tin người này không phải là Lục Bắc Thâm?
Đứng trước cửa phòng, Cố Sơ hồi hộp, đứng một lúc lâu vẫn chưa dám nhấn vào chiếc chuông cửa gần trong gang tấc. Cô không biết tại sao mình cứ khăng khăng đi tìm anh; thật giống như, giống như cô một mực tin câu “Tháo chuông cần tìm người buộc chuông” là nói cho cô nghe. Vì vậy, cô mới tới nơi này, nhưng câu đầu tiên cô phải nói gì?
Ngay lúc này, cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Cứ như vậy, anh và cô lại bất ngờ gặp nhau.
Thật bất ngờ.
Cô đứng ngoài cửa có chút lúng túng.
Anh đứng trong phòng, có chút ngạc nhiên.
Duy trì nét mặt sửng sốt trong khoảng hai giây, sau đó anh nhanh chóng trở về vẻ lãnh đạm thường ngày. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt bình thản, không chút cảm xúc. Không rõ là anh đang vui, buồn hay tức giận. Cố Sơ thấy vậy cũng mau lấy lại bình tĩnh, cô vô thức buột miệng: “Bắc …” , một chữ vừa thốt ra cô liền kịp ý thức, nhanh chóng đổi giọng: “Xin chào Giáo sư Lục!”
Nếu anh chỉ thừa nhận anh là Lục Bắc Thần…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.